-
Chương 21: 21: Tháng Tám Phần 1
Tháng Tám, trời đã trở nên se lạnh.
Thanh Phong vẫn luôn chần chừ chuyện trở về Tống phủ, nhưng không thể tránh khỏi ngày này, lão Thái phó lại tự mình tới.
Ông ta mặc dù bị cách chức, song vẫn phô trương như vậy.
Kiệu lớn màu đỏ, mái kiệu rũ xuống chuỗi ngọc lưu ly, leng keng leng keng lắc theo cỗ kiệu, từ xa đã có thể nghe thấy.
Thanh Phong đang thêu hỉ phục cho mình, Tuyết Diên hoảng loạng bước vào: "Tiểu thư!"
"Sao lại hoảng loạn như vậy?" Thanh Phong cười hỏi.
"Lão gì tới?"
"Ở đâu?" Thanh Phong dừng việc trong tay, đứng dậy cùng Tuyết Diên đi ra ngoài.
Phụ thân khi tức giận sẽ ác ngữ làm tổn thương người khác, lúc này Lan Thương chưa hạ chức, bảo Tiểu Thất đưa tin để hắn chạy đi chắc sẽ kịp.
Người còn chưa tới cửa, nàng lập tức đi nghênh đón phụ thân.
Thanh Phong thở dài cúi người thỉnh an, gọi một tiếng: "Phụ thân."
"Âu Dương đại nhân chiết sát lão phu, lão phu không kham nổi." Lão Thái phó chắp tay sau lưng đi vào trong, đến án thư của Thanh Phong thì dừng lại, cầm lấy bức tự còn chưa viết xong ở trên lên, không thể không thừa nhận, nàng viết rất đẹp, thậm chí còn hơn Triệu Việt Khê một bậc.
"Âu Dương phu nhân chính là dựa vào chiêu thức này mà tự lập môn hộ sao?"
Thanh Phong hiểu ông ta, lúc này cãi lại, hôm này chắc chắn vạn phần khó khăn.
Vì thế nàng đứng ở một bên cười cười với ông ta: "Chưa đích thân nói với phụ thân, cuộc đời này của Thanh Phong sẽ nuối tiếc."
Nghe nàng nói như vậy, Thái phó giương mắt, nhìn thấy nữ nhi của mình khí định thần nhàn.
Ông ta không biết được tâm trạng của mình là gì, lạnh mặt ngồi xuống, hỏi nàng: "Sao con quen biết được Âu Dương đại nhân?"
"Tam ca nhờ ngài ấy chiếu cố con."
"Con coi vậy mà thật nhanh lẹ, hẹn ước ba tháng còn chưa tới đã lập tức tìm được phu quân cho mình, lại còn là Hoàng Thượng tự mình chỉ hôn.
Nghĩ lại là không đem vi phụ để ở trong lòng.
Không sao.
Con tốt xấu gì cũng là người của Tống gia, chuẩn bị của hồi môn là điều cần thiết, quy cách cũng sẽ không thấp." Nói xong ông ta gật gật đầu với quản gia, yêu cầu quản gia trình lên một quyển sổ: "Tam tiểu thư, đây là của hồi môn lão gia lệnh cho chúng ta chuẩn bị."
Thanh Phong mở quyển sổ nhỏ kia ra, vàng bạc tài bảo trước mắt, ngay cả viện tử cũng có hai nơi.
Phụ thân thật sự đã bỏ tiền ra mua chúng.
Nàng bất động thanh sắc đặt quyển sổ lên bàn, giương mắt nhìn lão Thái phó: "Số của hồi môn này của phụ thân, Thanh Phong không dám nhận.
Nếu nhận, Thanh Phong sẽ không còn là Thanh Phong nữa, Thanh Phong sẽ trở thành tam tiểu thư của Tống phủ.
Dù cho ngày đó thành thân, con cũng không muốn chịu sự quản thúc của Tống phủ.
Thanh Phong không nhận."
Lão Thái phó "hừ" một tiếng: "Con thật là có cốt khí.
Vi phụ hỏi con, không cho con của hồi môn, con ở trước mặt Âu Dương Lan Thương có thể ngẩng đầu được không? Nghe nói Triệu Việt Khê của Thừa tướng phủ coi trọng hắn, số của hồi môn tương đương với định mức của một Công chúa khi xuất giá."
"Nhưng vãn bối không cầu hôn Triệu Việt Khê." Lan Thương bước vào cửa, nhìn về phía lão Thái phó.
Ngày mai được nghỉ ngơi, hôm nay vừa hạ chức đã vội vàng trở về, muốn chuẩn bị một ít đồ để ra ngoài, nào ngờ còn chưa vào cửa đã nghe những lời này của lão Thái phó.
"Vãn bối không vì số của hồi môn phong phú của Triệu Việt Khê mà cầu hôn nàng ta, cũng sẽ không vì Thanh Phong không có của hồi môn mà xem thường nàng.
Xét đến cùng, người ta cưới chính là nàng, tiền tài chỉ là vật ngoài thân."
Lão Thái phó nhìn Âu Dương Lan Thương, ông ta đã nhìn lầm người này.
Khi đó những tú tài tới kinh thành, muốn bái lão sư trước, hắn từ Vô Diêm trấn tới, chỉ là một tiểu bối vô danh, không lọt vào mắt bất kỳ ai.
Cuối cùng hắn lại là người đứng đầu.
Người này không có ưu điểm cũng không có khuyết điểm.
Lão Thái phó đứng dậy đi đến trước mặt hắn, vỗ vỗ bả vai hắn: "Hậu sinh khả úy.
Nhưng ngươi cũng đừng có quên, ở một nơi như kinh thành, có tiền thì có thể sai khiến được cả ma quỷ.
Lão phu vì Thanh Phong mà chuẩn bị của hồi môn, các ngươi không cần từ chối, nói cho cùng cũng không phải vì các ngươi, mà là vì Tống gia.
Các ngươi là hôn thú do Hoàng Thượng ban cho, lão phu không thể không quan tâm.
Âu Dương đại nhân đây là tân quý của triều đình, nghĩ lại cũng không có của hồi môn, lão phu cũng không cần ngươi chuẩn bị của hồi môn, các ngươi tự giải quyết cho tốt." Dứt lời ông ta liếc mắt nhìn Thanh Phong rồi xoay người bước ra khỏi cửa viện, trèo lên cái kiệu lớn màu đỏ kêu leng keng leng keng rời đi.
Thanh Phong thấy lão Thái phó đã đi xa, trong lòng cảm thấy bi thương, vội chạy vài bước đuổi theo, gọi một tiếng: "Phụ thân."
Cỗ kiệu dừng lại, lão Thái phó không vén mành kiệu, Thanh Phong biết ông ta nghe thấy, chậm rãi nói: "Phụ thân vì nữ nhi mà chuẩn bị của hồi môn, chắc chắn khiến Tống phủ đau thấu xương.
Thanh Phong sẽ đánh tiểu cần kiệm rồi để lại cho các tỷ tỷ! Nếu phụ thân cảm thấy lúc này mặt mũi mình không còn, sau khi thành thân, Thanh Phong thỉnh thoảng sẽ trở về.
Lời này của nàng khiến lão Thái phó cảm thấy đau lòng, ông ta đối với nữ nhi này trước nay chưa nói tới sủng ái, cũng chỉ nghĩ tới dùng nàng làm quân cờ của Tống gia.
Mạng của nàng là tự mình giành, phu quân cũng là tự mình tuyển, nghĩ lại mấy năm nay ông ta vẫn chưa cho nàng bất cứ thứ gì.
Ông ta vẫn không đáp lại lời nàng, trầm giọng hạ lệnh: "Khởi kiệu."
Thanh Phong cảm thấy nàng có thể tha thứ cho bất cứ chuyện gì, trừ việc mẫu thân ôm hận mà chết.
Nhưng những chuyện đó đều đã là quá khứ, nàng không muốn nhắc lại.
Phụ thân bị cách chức, nay đã từ từ già đi.
Trước đó vài ngày còn nghe ông ta lại nạp thiếp, nói đến cùng đời này của ông ta chỉ ngã vào lòng nữ nhân không dậy được.
Nàng thở dài quay người lại, nhìn thấy Lan Thương đang đứng ở một chỗ không xa chờ nàng.
Đi lên phía trước vài bước, Lan Thương thấy đôi mắt nàng còn đỏ hoe, liền nói: "Biết nàng bây giờ không có tâm trạng, nhưng...!chúng ta nên chuẩn bị đồ đạc đi.
Ngày nghỉ mà Hoàng Thượng ban cho vẫn nên ưu tiên.
"?" Thanh Phong nghe vậy chớp mi mắt cong cong: "Ngày mai lập tức phải xuất phát sao?"
"Phải.
Sớm mai lập tức khởi hành, Mục lão tướng quân sẽ đem xe ngựa của Mục phủ và xa phu cho chúng ta.
Chúng ta đi rồi về, không quá bảy ngày."
Thanh Phong nhanh chân hơn: "Vậy đi mau thôi, bây giờ trời đã tối rồi."
Lan Thương thấy nàng như vậy thì bật cười: "Ta cũng sẽ về phủ dọn dẹp trước, tối chút sẽ tới xem nàng thế nào.
Sơn gian gió lớn, nhớ mang theo xiêm y phòng lạnh."
"Được được." Nàng gật đầu như gà mổ thóc, chạy về sân nhà, chào đám hạ nhân: "Tuyết Diên, Tiểu Thất, nhanh chuẩn bị đồ, ngày mai chúng ta đi du lịch!"
Không hiểu sao Thanh Phong lại trở thành một nữ tử chưa hiểu chuyện đời, một đêm không khép được mắt, ở trên giường lăn qua lộn lại giống như cái bánh nướng áp chảo.
Lan Thương vẫn chưa báo cho nàng biết đã an bài như thế nào sau khi rời khỏi đây, chỉ nói nàng hãy yên tâm.
Thanh Phong đỏ bừng mặt nghĩ, khi ở chung một nhà thì nên làm thế nào cho phải? Phi.
Còn chưa thành thân, sao đã phải ở chung rồi?
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng nàng đã bật dậy, dọn dẹp đồ xong rồi chờ Lan Thương.
Hắn nghĩ thật chu toàn, sau chiếc xa ngựa to còn có một chiếc xe ngựa nhỏ hơn một chút, đều dành cho Tiểu Thất Tĩnh Niệm bọn họ.
Lại nhìn xa phu của Mục phủ, bốn hắn tử cường tráng, quả nhiên là người của binh nghiệp.
Thanh Phong theo Lan Thương trèo lên xe ngựa phía trước, bên trong rất rộng, thậm chí còn có một cái án thư nhỏ.
Lan Thương nhìn Thanh Phong ngồi ngay ngắn ở đó, đáy mắt có chút thâm quầng, nhìn không được hỏi nàng: "Ngủ không ngon sao?"
Thanh Phong giương mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây tội, thấp thấp "ừ" một tiếng.
"Vậy nàng ngủ thêm một lát đi."
"Không ngủ đâu." Nàng nhìn ra phía bên ngoài, xe ngựa đang đi về phía Tây, "Chúng ta đang đi đâu?"
"Cách kinh thành hai trăm dăm có một cái sơn trại, ở chỗ đó phong cảnh rất đẹp, dưới trại là cây xanh bóng mát, phía trên đều là tuyết, đầy đủ phong cảnh bốn mùa.
Ta cũng chỉ là nghe bá tánh kinh thành nói qua, cũng chưa từng đến đó."
"Nghe ngài nói như vậy, cảm thấy thật háo hức." Trái tim Thanh Phong như được Lan Thương rót mặt, không ngừng cảm thấy ngọt ngào.
Lan Thương dậy sớm, xe ngựa vừa rời khỏi thành không lâu, bụng hắn đã kêu.
Hắn hối hận vỗ trán: "Ta quên mang lương khô rồi." Rồi sau đó hắn lại nhìn Thanh Phong, kỳ thật mong chờ nàng.
Nàng ngồi ở đó, tư thế chưa từng thay đổi, quả nhiên là đang căng thẳng.
Nghe thấy Lan Thương bảo đói, nàng vội vàng đứng dậy đi kiếm đồ ăn, xe ngựa tuy lớn vẫn không đủ cao, lúc đứng dậy thì quên mất, đầu đụng vào đỉnh xa, Thanh Phong kêu lên một tiếng, ôm đầu đau đến chảy nước mắt.
Lan Thương vội vàng đứng dậy đỡ nàng ngồi xuống, tay ấn lên đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng xoa: "Nàng vội cái gì?" Hai người cách nhau rất gần, Thanh Phong mắt nóng lên, thông tới đỉnh đầu truyền đến lòng bàn tay Lan Thương.
Hắn rũ mắt nhìn Thanh Phong một cử động nhỏ cũng không dám, lông mi nàng cụp xuống, mặt còn đọng một giọt nước mắt, gương mặt ửng hồng, cắn môi không biết phải làm sao.
Trong lòng Lan Thương nổi lên thương xót, buông tay không xoa đầu nàng nữa, ngược lại kéo nàng vào lòng ngực, nhẹ nhàng ôm.
Một loại cảm giác nói không nên lời, theo bản năng nghĩ người trong lòng ngực là thê tử của mình, là người mà mình muốn bên cạnh đến đầu bạc răng long.
Thanh Phong lần đầu tiên gần gũi với một nam tử như vậy, cái ôm của Lan Thương rất sạch sẽ thơm tho, kỳ thật hắn không dùng lực, cái ôm này có chút mơ hồ, vải thô của áo hắn không biết vô tình hay cố ý cọ qua mặt Thanh Phong khiến nàng choáng váng.
Hai người hồi lâu không nói lời nào, Thanh Phong không biết Lan Thương đang nghĩ gì, chỉ đành nói: "Còn đói không?"
Lan Thương giật giật tay, buông nàng ra: "Đói."
"Ta có mang theo lương khô." Lúc này theo trí nhớ, cong người lấy ra một cái hộp thức ăn.
Mở ra xem, tầng đầu tiên chia làm bốn ngăn nhỏ, cót thịt kho, gà nướng, trứng cút luộc và một phần rau; tầng tiếp theo cũng chia làm bốn ngăn, có bánh nướng áp chảo và bánh nướng không.
Lan Thương nhìn hộp đồ ăn thì bật cười: "Đây là lương khô sao?" Nàng lại là nghiêm túc tỉ mỉ chuẩn bị một bữa cơm, "Cái bánh này nướng khi nào vậy?"
"Sau khi ngủ dậy."
"Tối hôm qua lúc nàng trở về đã rất muộn, vậy mà lại dậy sớm làm bánh nướng áp chảo, có vẻ là một đêm không ngủ phải không?"
Thanh Phong khẽ liếc hắn một cái: "Lan Thương ngủ thế nào?"
"Rất ngon."
Thanh Phong thực sự có chút ngưỡng một hắn, không thấp thỏm như mình, nghĩ lại nam tử đối với chuyện này lại có chút thong dong như vậy sao?
Nàng lấy đũa đưa cho Lan Thương: "Mau ăn chút đi! Chút nữa lại đói đến ngất xỉu đó."
"Đa tạ." Lan Thương nhìn hộp đồ ăn tỉnh xảo này lại có chút tiếc nuối nếu bỏ vào miệng, vẫn là Thanh Phong gắp một miếng thịt kho đưa tới trước mặt hắn, hắn mới chịu ăn.
Ở xe ngựa phía sau lỗ tai ba người dán ở trên xe, Tiểu Thất nhẹ giọng hỏi: "Không có động tĩnh gì à?"
Tuyết Diên gật gật đầu: "Phải, không có động tĩnh gì.
Họ đang làm cái gì vậy?"
"Có khi nào ngài ấy khinh bạc tiểu thư chúng ta không?" Tiểu Thất thực sự lo lắng, tiểu thư của hắn ta thật sự khờ khạo, ngộ nhỡ bị khi dễ thì sao?
"Vì sao các ngươi không nghĩ tiểu thư khinh bạc đại nhân chúng ta?" Tĩnh Niệm có chút không vui, mở miệng bảo vệ chủ tử.
"Nào có chuyện nữ tử khinh bạc nam tử?"
"Vậy là ngươi chưa đi đến chỗ bắn pháo hoa rồi."
"Ngươi đi rồi sao?" Tuyết Diên mở to mắt trừng với Tĩnh Niệm, Tĩnh Niệm mặt đỏ lên, quay mặt sang chỗ khác.
"Đại nhân các ngươi đến chỗ đó rồi?" Tiểu Thất vội vàng hỏi, chắc chắn Âu Dương đại nhân có tật xấu tìm hoa hỏi liễu, vậy là tiểu thư sau này khổ rồi.
"Nói hươu nói vượn! Đại nhân chúng ta không phải loại người như vậy!"
"Ồ.".
Thanh Phong vẫn luôn chần chừ chuyện trở về Tống phủ, nhưng không thể tránh khỏi ngày này, lão Thái phó lại tự mình tới.
Ông ta mặc dù bị cách chức, song vẫn phô trương như vậy.
Kiệu lớn màu đỏ, mái kiệu rũ xuống chuỗi ngọc lưu ly, leng keng leng keng lắc theo cỗ kiệu, từ xa đã có thể nghe thấy.
Thanh Phong đang thêu hỉ phục cho mình, Tuyết Diên hoảng loạng bước vào: "Tiểu thư!"
"Sao lại hoảng loạn như vậy?" Thanh Phong cười hỏi.
"Lão gì tới?"
"Ở đâu?" Thanh Phong dừng việc trong tay, đứng dậy cùng Tuyết Diên đi ra ngoài.
Phụ thân khi tức giận sẽ ác ngữ làm tổn thương người khác, lúc này Lan Thương chưa hạ chức, bảo Tiểu Thất đưa tin để hắn chạy đi chắc sẽ kịp.
Người còn chưa tới cửa, nàng lập tức đi nghênh đón phụ thân.
Thanh Phong thở dài cúi người thỉnh an, gọi một tiếng: "Phụ thân."
"Âu Dương đại nhân chiết sát lão phu, lão phu không kham nổi." Lão Thái phó chắp tay sau lưng đi vào trong, đến án thư của Thanh Phong thì dừng lại, cầm lấy bức tự còn chưa viết xong ở trên lên, không thể không thừa nhận, nàng viết rất đẹp, thậm chí còn hơn Triệu Việt Khê một bậc.
"Âu Dương phu nhân chính là dựa vào chiêu thức này mà tự lập môn hộ sao?"
Thanh Phong hiểu ông ta, lúc này cãi lại, hôm này chắc chắn vạn phần khó khăn.
Vì thế nàng đứng ở một bên cười cười với ông ta: "Chưa đích thân nói với phụ thân, cuộc đời này của Thanh Phong sẽ nuối tiếc."
Nghe nàng nói như vậy, Thái phó giương mắt, nhìn thấy nữ nhi của mình khí định thần nhàn.
Ông ta không biết được tâm trạng của mình là gì, lạnh mặt ngồi xuống, hỏi nàng: "Sao con quen biết được Âu Dương đại nhân?"
"Tam ca nhờ ngài ấy chiếu cố con."
"Con coi vậy mà thật nhanh lẹ, hẹn ước ba tháng còn chưa tới đã lập tức tìm được phu quân cho mình, lại còn là Hoàng Thượng tự mình chỉ hôn.
Nghĩ lại là không đem vi phụ để ở trong lòng.
Không sao.
Con tốt xấu gì cũng là người của Tống gia, chuẩn bị của hồi môn là điều cần thiết, quy cách cũng sẽ không thấp." Nói xong ông ta gật gật đầu với quản gia, yêu cầu quản gia trình lên một quyển sổ: "Tam tiểu thư, đây là của hồi môn lão gia lệnh cho chúng ta chuẩn bị."
Thanh Phong mở quyển sổ nhỏ kia ra, vàng bạc tài bảo trước mắt, ngay cả viện tử cũng có hai nơi.
Phụ thân thật sự đã bỏ tiền ra mua chúng.
Nàng bất động thanh sắc đặt quyển sổ lên bàn, giương mắt nhìn lão Thái phó: "Số của hồi môn này của phụ thân, Thanh Phong không dám nhận.
Nếu nhận, Thanh Phong sẽ không còn là Thanh Phong nữa, Thanh Phong sẽ trở thành tam tiểu thư của Tống phủ.
Dù cho ngày đó thành thân, con cũng không muốn chịu sự quản thúc của Tống phủ.
Thanh Phong không nhận."
Lão Thái phó "hừ" một tiếng: "Con thật là có cốt khí.
Vi phụ hỏi con, không cho con của hồi môn, con ở trước mặt Âu Dương Lan Thương có thể ngẩng đầu được không? Nghe nói Triệu Việt Khê của Thừa tướng phủ coi trọng hắn, số của hồi môn tương đương với định mức của một Công chúa khi xuất giá."
"Nhưng vãn bối không cầu hôn Triệu Việt Khê." Lan Thương bước vào cửa, nhìn về phía lão Thái phó.
Ngày mai được nghỉ ngơi, hôm nay vừa hạ chức đã vội vàng trở về, muốn chuẩn bị một ít đồ để ra ngoài, nào ngờ còn chưa vào cửa đã nghe những lời này của lão Thái phó.
"Vãn bối không vì số của hồi môn phong phú của Triệu Việt Khê mà cầu hôn nàng ta, cũng sẽ không vì Thanh Phong không có của hồi môn mà xem thường nàng.
Xét đến cùng, người ta cưới chính là nàng, tiền tài chỉ là vật ngoài thân."
Lão Thái phó nhìn Âu Dương Lan Thương, ông ta đã nhìn lầm người này.
Khi đó những tú tài tới kinh thành, muốn bái lão sư trước, hắn từ Vô Diêm trấn tới, chỉ là một tiểu bối vô danh, không lọt vào mắt bất kỳ ai.
Cuối cùng hắn lại là người đứng đầu.
Người này không có ưu điểm cũng không có khuyết điểm.
Lão Thái phó đứng dậy đi đến trước mặt hắn, vỗ vỗ bả vai hắn: "Hậu sinh khả úy.
Nhưng ngươi cũng đừng có quên, ở một nơi như kinh thành, có tiền thì có thể sai khiến được cả ma quỷ.
Lão phu vì Thanh Phong mà chuẩn bị của hồi môn, các ngươi không cần từ chối, nói cho cùng cũng không phải vì các ngươi, mà là vì Tống gia.
Các ngươi là hôn thú do Hoàng Thượng ban cho, lão phu không thể không quan tâm.
Âu Dương đại nhân đây là tân quý của triều đình, nghĩ lại cũng không có của hồi môn, lão phu cũng không cần ngươi chuẩn bị của hồi môn, các ngươi tự giải quyết cho tốt." Dứt lời ông ta liếc mắt nhìn Thanh Phong rồi xoay người bước ra khỏi cửa viện, trèo lên cái kiệu lớn màu đỏ kêu leng keng leng keng rời đi.
Thanh Phong thấy lão Thái phó đã đi xa, trong lòng cảm thấy bi thương, vội chạy vài bước đuổi theo, gọi một tiếng: "Phụ thân."
Cỗ kiệu dừng lại, lão Thái phó không vén mành kiệu, Thanh Phong biết ông ta nghe thấy, chậm rãi nói: "Phụ thân vì nữ nhi mà chuẩn bị của hồi môn, chắc chắn khiến Tống phủ đau thấu xương.
Thanh Phong sẽ đánh tiểu cần kiệm rồi để lại cho các tỷ tỷ! Nếu phụ thân cảm thấy lúc này mặt mũi mình không còn, sau khi thành thân, Thanh Phong thỉnh thoảng sẽ trở về.
Lời này của nàng khiến lão Thái phó cảm thấy đau lòng, ông ta đối với nữ nhi này trước nay chưa nói tới sủng ái, cũng chỉ nghĩ tới dùng nàng làm quân cờ của Tống gia.
Mạng của nàng là tự mình giành, phu quân cũng là tự mình tuyển, nghĩ lại mấy năm nay ông ta vẫn chưa cho nàng bất cứ thứ gì.
Ông ta vẫn không đáp lại lời nàng, trầm giọng hạ lệnh: "Khởi kiệu."
Thanh Phong cảm thấy nàng có thể tha thứ cho bất cứ chuyện gì, trừ việc mẫu thân ôm hận mà chết.
Nhưng những chuyện đó đều đã là quá khứ, nàng không muốn nhắc lại.
Phụ thân bị cách chức, nay đã từ từ già đi.
Trước đó vài ngày còn nghe ông ta lại nạp thiếp, nói đến cùng đời này của ông ta chỉ ngã vào lòng nữ nhân không dậy được.
Nàng thở dài quay người lại, nhìn thấy Lan Thương đang đứng ở một chỗ không xa chờ nàng.
Đi lên phía trước vài bước, Lan Thương thấy đôi mắt nàng còn đỏ hoe, liền nói: "Biết nàng bây giờ không có tâm trạng, nhưng...!chúng ta nên chuẩn bị đồ đạc đi.
Ngày nghỉ mà Hoàng Thượng ban cho vẫn nên ưu tiên.
"?" Thanh Phong nghe vậy chớp mi mắt cong cong: "Ngày mai lập tức phải xuất phát sao?"
"Phải.
Sớm mai lập tức khởi hành, Mục lão tướng quân sẽ đem xe ngựa của Mục phủ và xa phu cho chúng ta.
Chúng ta đi rồi về, không quá bảy ngày."
Thanh Phong nhanh chân hơn: "Vậy đi mau thôi, bây giờ trời đã tối rồi."
Lan Thương thấy nàng như vậy thì bật cười: "Ta cũng sẽ về phủ dọn dẹp trước, tối chút sẽ tới xem nàng thế nào.
Sơn gian gió lớn, nhớ mang theo xiêm y phòng lạnh."
"Được được." Nàng gật đầu như gà mổ thóc, chạy về sân nhà, chào đám hạ nhân: "Tuyết Diên, Tiểu Thất, nhanh chuẩn bị đồ, ngày mai chúng ta đi du lịch!"
Không hiểu sao Thanh Phong lại trở thành một nữ tử chưa hiểu chuyện đời, một đêm không khép được mắt, ở trên giường lăn qua lộn lại giống như cái bánh nướng áp chảo.
Lan Thương vẫn chưa báo cho nàng biết đã an bài như thế nào sau khi rời khỏi đây, chỉ nói nàng hãy yên tâm.
Thanh Phong đỏ bừng mặt nghĩ, khi ở chung một nhà thì nên làm thế nào cho phải? Phi.
Còn chưa thành thân, sao đã phải ở chung rồi?
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng nàng đã bật dậy, dọn dẹp đồ xong rồi chờ Lan Thương.
Hắn nghĩ thật chu toàn, sau chiếc xa ngựa to còn có một chiếc xe ngựa nhỏ hơn một chút, đều dành cho Tiểu Thất Tĩnh Niệm bọn họ.
Lại nhìn xa phu của Mục phủ, bốn hắn tử cường tráng, quả nhiên là người của binh nghiệp.
Thanh Phong theo Lan Thương trèo lên xe ngựa phía trước, bên trong rất rộng, thậm chí còn có một cái án thư nhỏ.
Lan Thương nhìn Thanh Phong ngồi ngay ngắn ở đó, đáy mắt có chút thâm quầng, nhìn không được hỏi nàng: "Ngủ không ngon sao?"
Thanh Phong giương mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây tội, thấp thấp "ừ" một tiếng.
"Vậy nàng ngủ thêm một lát đi."
"Không ngủ đâu." Nàng nhìn ra phía bên ngoài, xe ngựa đang đi về phía Tây, "Chúng ta đang đi đâu?"
"Cách kinh thành hai trăm dăm có một cái sơn trại, ở chỗ đó phong cảnh rất đẹp, dưới trại là cây xanh bóng mát, phía trên đều là tuyết, đầy đủ phong cảnh bốn mùa.
Ta cũng chỉ là nghe bá tánh kinh thành nói qua, cũng chưa từng đến đó."
"Nghe ngài nói như vậy, cảm thấy thật háo hức." Trái tim Thanh Phong như được Lan Thương rót mặt, không ngừng cảm thấy ngọt ngào.
Lan Thương dậy sớm, xe ngựa vừa rời khỏi thành không lâu, bụng hắn đã kêu.
Hắn hối hận vỗ trán: "Ta quên mang lương khô rồi." Rồi sau đó hắn lại nhìn Thanh Phong, kỳ thật mong chờ nàng.
Nàng ngồi ở đó, tư thế chưa từng thay đổi, quả nhiên là đang căng thẳng.
Nghe thấy Lan Thương bảo đói, nàng vội vàng đứng dậy đi kiếm đồ ăn, xe ngựa tuy lớn vẫn không đủ cao, lúc đứng dậy thì quên mất, đầu đụng vào đỉnh xa, Thanh Phong kêu lên một tiếng, ôm đầu đau đến chảy nước mắt.
Lan Thương vội vàng đứng dậy đỡ nàng ngồi xuống, tay ấn lên đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng xoa: "Nàng vội cái gì?" Hai người cách nhau rất gần, Thanh Phong mắt nóng lên, thông tới đỉnh đầu truyền đến lòng bàn tay Lan Thương.
Hắn rũ mắt nhìn Thanh Phong một cử động nhỏ cũng không dám, lông mi nàng cụp xuống, mặt còn đọng một giọt nước mắt, gương mặt ửng hồng, cắn môi không biết phải làm sao.
Trong lòng Lan Thương nổi lên thương xót, buông tay không xoa đầu nàng nữa, ngược lại kéo nàng vào lòng ngực, nhẹ nhàng ôm.
Một loại cảm giác nói không nên lời, theo bản năng nghĩ người trong lòng ngực là thê tử của mình, là người mà mình muốn bên cạnh đến đầu bạc răng long.
Thanh Phong lần đầu tiên gần gũi với một nam tử như vậy, cái ôm của Lan Thương rất sạch sẽ thơm tho, kỳ thật hắn không dùng lực, cái ôm này có chút mơ hồ, vải thô của áo hắn không biết vô tình hay cố ý cọ qua mặt Thanh Phong khiến nàng choáng váng.
Hai người hồi lâu không nói lời nào, Thanh Phong không biết Lan Thương đang nghĩ gì, chỉ đành nói: "Còn đói không?"
Lan Thương giật giật tay, buông nàng ra: "Đói."
"Ta có mang theo lương khô." Lúc này theo trí nhớ, cong người lấy ra một cái hộp thức ăn.
Mở ra xem, tầng đầu tiên chia làm bốn ngăn nhỏ, cót thịt kho, gà nướng, trứng cút luộc và một phần rau; tầng tiếp theo cũng chia làm bốn ngăn, có bánh nướng áp chảo và bánh nướng không.
Lan Thương nhìn hộp đồ ăn thì bật cười: "Đây là lương khô sao?" Nàng lại là nghiêm túc tỉ mỉ chuẩn bị một bữa cơm, "Cái bánh này nướng khi nào vậy?"
"Sau khi ngủ dậy."
"Tối hôm qua lúc nàng trở về đã rất muộn, vậy mà lại dậy sớm làm bánh nướng áp chảo, có vẻ là một đêm không ngủ phải không?"
Thanh Phong khẽ liếc hắn một cái: "Lan Thương ngủ thế nào?"
"Rất ngon."
Thanh Phong thực sự có chút ngưỡng một hắn, không thấp thỏm như mình, nghĩ lại nam tử đối với chuyện này lại có chút thong dong như vậy sao?
Nàng lấy đũa đưa cho Lan Thương: "Mau ăn chút đi! Chút nữa lại đói đến ngất xỉu đó."
"Đa tạ." Lan Thương nhìn hộp đồ ăn tỉnh xảo này lại có chút tiếc nuối nếu bỏ vào miệng, vẫn là Thanh Phong gắp một miếng thịt kho đưa tới trước mặt hắn, hắn mới chịu ăn.
Ở xe ngựa phía sau lỗ tai ba người dán ở trên xe, Tiểu Thất nhẹ giọng hỏi: "Không có động tĩnh gì à?"
Tuyết Diên gật gật đầu: "Phải, không có động tĩnh gì.
Họ đang làm cái gì vậy?"
"Có khi nào ngài ấy khinh bạc tiểu thư chúng ta không?" Tiểu Thất thực sự lo lắng, tiểu thư của hắn ta thật sự khờ khạo, ngộ nhỡ bị khi dễ thì sao?
"Vì sao các ngươi không nghĩ tiểu thư khinh bạc đại nhân chúng ta?" Tĩnh Niệm có chút không vui, mở miệng bảo vệ chủ tử.
"Nào có chuyện nữ tử khinh bạc nam tử?"
"Vậy là ngươi chưa đi đến chỗ bắn pháo hoa rồi."
"Ngươi đi rồi sao?" Tuyết Diên mở to mắt trừng với Tĩnh Niệm, Tĩnh Niệm mặt đỏ lên, quay mặt sang chỗ khác.
"Đại nhân các ngươi đến chỗ đó rồi?" Tiểu Thất vội vàng hỏi, chắc chắn Âu Dương đại nhân có tật xấu tìm hoa hỏi liễu, vậy là tiểu thư sau này khổ rồi.
"Nói hươu nói vượn! Đại nhân chúng ta không phải loại người như vậy!"
"Ồ.".
Bình luận facebook