-
Chương 62: Chương 62
Hồi Xuân đang ngồi trước cửa sổ lều doanh.
Nếu không có trận lũ lụt này, Giang Nam mênh mông sương mù này thật sự là một điểm đết tuyệt đẹp ở nhân gian.
Nhưng nàng ta chẳng còn tâm trí mà ngắm nhìn cảnh vật, dồn hết tâm sức cho Mục Yến Khê.
Thanh Phong chậm rãi đi đến bên cạnh nàng ta ngồi xuống, đưa cho nàng ta một chén trà nóng.
Hồi Xuân đưa chén lên mặt, miệng than thở, "Tháng Sáu êm đẹp, sắp sửa là tháng Bảy, sao lại lạnh như vậy?"
Hồi Xuân gật gật đầu: "Có lẽ là do mưa dầm mấy ngày nay, không nắng thì sẽ thấy lạnh."
Hồi Xuân gật đầu: "Cũng không biết Mục Yến Khê đến đâu rồi, đã tìm được Âu Dương tiên sinh chưa?" Nàng ta thật sự lo lắng cho Lan Thương, đuôi mày khóe mắt viết lên nỗi ưu sầu.
"Âu Dương tiên sinh mệnh khổ.
Lẽ ra hắn có thể vào kinh đi thi trước mấy năm, nhưng vì phải chăm sóc cho mẫu thân hắn bị bệnh nặng, vẫn luôn không chịu đi.
Lúc mẫu thân hắn qua đời, hắn khổ sở như sắp chết.
Một người sáng sủa như vậy, lại giống như Giang Nam hiện giờ, trời không thấy nắng." Hồi Xuân nói tới đây thì dừng lại, tay nắm lấy tay Thanh Phong: "Tam tiểu thư đừng chê ta dong dài, không biết những lời này Âu Dương tiên sinh cho nói với ngươi chưa?"
Thanh Phong lắc đầu.
Hồi Xuân có chút áy náy, hắn còn chưa nói những chuyện như vậy, khi các ngươi sống cùng nhau chưa bao giờ nói chuyện với nhau hay sao? Thật sự khó nghĩ hai con người này lại thành đôi mà! Trong lòng nàng ta thở dài, nói tiếp: "Âu Dương tiên sinh sở dĩ gọi là Âu Dương tiên sinh, là bởi vì hắn từng ở Vô Diêm trấn dạy học.
Trước đây ở Vô Diêm trấn, một đứa trẻ biết đọc sách, há miệng đọc thơ đề bút viết chữ đều là do hắn dạy."
"Hắn thích dạy người khác đọc sách.
Hắn cũng từng dạy cho Thái tử trước đó."
"Đúng rồi.
Chúng ta quen biết nhau cũng là bởi vì ta không biết chữ, hắn tới ăn mỳ, a bà không muốn lấy tiền hắn, vì thế hắn đã dạy ta biết chữ để trả lại.
Dạy mất ba năm." Hồi Xuân nói tới đây, thấy đôi mắt Thanh Phong rất sáng, vẫn chưa bài xích, vì thế nhiều lời chút: "Những cái đó đều là chuyện quá khứ, con người, vẫn là phải nhìn về phía trước." Hồi Xuân đứng dậy véo mặt Thanh Phong: "Hai người các ngươi thành thân lâu như vậy, vậy mà ngay cả những chuyện quá khứ cũng chưa từng tâm sự với nhau! Cái này gọi là gì đây! Ta và Mục Yến Khê, ngay cả chuyện khai trai của hắn năm mười mấy tuổi còn biết! Muốn làm bạn với một người đến già, sao lại có thể xa cách như vậy!"
"Khai trai là cái gì?" Hồi Xuân dùng từ rất mới mẻ, Thanh Phong thật sự không hiểu.
"Khai trai chính là...!lần đầu tiên làm chuyện đó với nữ tử đó!"
"Cái này cũng phải nói?"
"...!Sao lại không? Hai người đối với nhau, sao lại phải xa cách!"
Lời nói của Hồi Xuân đi thẳng vào trái tim Thanh Phong, chẳng phải đã xa nhau rồi sao? Lúc ấy muốn gần nhau hơn một chút, nhưng lại không tìm được cách nào.
Nàng nghĩ hai người giống như đang ở trong một bức họa, không biết động đậy, người kia vẽ ra khoảng cách thế nào thì chính là khoảng cách thế đó.
Gần không được.
Xa cũng không được.
Không chỉ có mỗi Lan Thương sai, chính nàng cũng sai.
Một người tính tình điềm đạm như vậy, Lan Thương sẽ sợ nếu nhiều lời một câu sẽ chọc mình sinh ghét.
Bên ngoài có tiếng cấp báo, đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người.
Thanh Phong cùng Hồi Xuân nhấc chân chạy ra ngoài, nghe đại đầu binh kia nói với Nghiêm Hàn: "Thừa tướng bị thương, nhưng cũng may bảo toàn được tính mạng.
Hiện tại đang tới đây, tối mai có thể sẽ đến."
Thanh Phong nghe thấy tính mạng được bảo toàn, không ngăn nổi nước mắt, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn về phía Hồi Xuân, nàng ta đã nhảy tới ôm lấy nàng.
Hai tay nàng ta rất khỏe, bế Thanh phong lên khỏi mặt đất xoay nhiều vòng.
Nghiêm Hàn ở một bên bật cười thành tiếng, hai nữ tử này, một tĩnh một động, quả nhiên nữ tử trên đời đều có những đặc sắc riêng.
Hồi Xuân vui mừng khôn xiết, bế Thanh Phong sang một bên: "Mau, thu dọn hành lý."
"?" Thanh Phong sững sờ, không biết nàng ta nói cái gì.
"Ngươi có ngốc hay không vậy? Nếu ngươi đã biết hắn không có việc gì rồi, vậy thì không cần ở chỗ cũ chờ hắn nữa.
Ta muốn hắn đuổi theo ngươi, trong lòng nhớ thương ngươi lại không tìm thấy ngươi, lúc gặp lại ngươi thì hắn mới chịu là hắn!"
"..." Thanh Phong đột nhiên hiểu ra dụng ý của Hồi Xuân, khuôn mặt ửng hồng.
Nàng tùy ý để Hồi Xuân giúp mình thu xếp hành lý, cuối cùng lên xe ngựa hồi kinh.
Lan Thương trải qua sinh ly tử biệt, không muốn rời khỏi Thanh Phong nữa.
Xe ngựa một đường chạy thẳng tới Kim Lặng, nhưng lại thấy lều doanh trống trơn.
Hồi Xuân đứng đó nở nụ cười giả tạo: "Âu Dương tiên sinh, tam tiểu thư nói vết thương của ngươi đã ổn rồi nên đã về kinh thành trước một bước.
Nếu có duyên sẽ gặp lại!"
Lan Thương như mất hồn, bỗng nhiên cảm thấy ở Kim Lăng một ngày cũng không chịu nổi.
Lại bị Mục Yến Khê ấn xuống, đành phải tùy ý một lòng để Thanh Phong rời đi.
Thanh Phong rời khỏi Giang Nam mấy ngày, trong đầu chỉ toàn là Hồi Xuân.
Nàng nhớ rõ nhất khi đó Hồi Xuân nhảy dựng lên chạy ra bên ngoài: "Ta muốn hòa ly với Mục Yến Khê!" Sau khi nghiêm túc cân nhắc tỉ mỉ, sự tự tin của Hồi Xuân là bởi vì sự thiên vị của Mục Yến Khê nên mới có?
Trước đây Thanh Phong rất hiểu chuyện, không dám đem những chuyện phiền lòng đó cho Lan Thương biết, tốt xấu gì đều giấu ở trong lòng, không hề giống như Hồi Xuân, chỉ nghĩ muốn cái gì đều không giấu giếm.
Một Thanh Phong hiểu chuyện như vậy, nàng cũng không thích mình như thế.
Nàng nghiêm túc viết lên giấy những gì mình thích, ngoại trừ những cái thấy được, còn có những cái không nhìn thấy.
Nàng không thích sự hèn mọn mà nàng đã mang theo khi thành thân với Lan Thương, không thích cùng hắn đi trên băng mỏng, không thích mấy bức thư hắn viết cho Hồi Xuân nhưng lại không có dũng khí để hỏi hắn, không thích chạy trốn hết lần nay tới lần khác; nàng thích Lan Thương đến cửa phòng nàng vào ngày tuyết rơi ấy, thích hắn một hơi đuổi tới Giang Nam, thích lúc hắn kéo mình vào trong phòng vì ghen...!Nàng thích một sự tồn tại bằng xương bằng thịt, muốn cái gì thì làm cái đó.
Giống như Hồi Xuân.
Lúc này nàng muốn làm cái gì nhất nhỉ? Lúc này nàng muốn trở về bên cạnh Lan Thương nhất.
Chuyện này không hề mất mặt.
Cái này có gì mất mặt đâu! Nàng kêu xa phu quay đầu xe, trở về Kim Lăng.
Lúc nàng vào thành là lúc Kim Lăng mưa đã tạnh.
Thanh phong minh nguyệt, Giang Nam nguyên thủy.
Xe ngựa từ từ dừng lại trước nhà Lan Thương, nàng đứng ở trước cửa hồi lâu mới gõ cửa tòa nhà cao lớn kia.
Lão tiên sinh trông cửa hẳn đã tám mươi tuổi, đi như mắc cửi.
Thanh Phong theo lão tới trước cửa phòng ngủ Lan Thương, gật đầu cảm tạ lão, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Lan Thương đang ngồi trước cửa sổ viết gì đó, nghe thấy có động tĩnh thì ngẩng đầu nhìn ra, thấy Thanh Phong ngày đêm tơ tưởng.
Bút trong tay dừng lại, hắn chậm rãi đứng lên, không dám tiến về phía trước thêm một bước, cứ tưởng rằng là cảnh trong mơ.
Thanh Phong mỉm cười nhìn hắn, dường như từ khi hòa ly, chưa bao giờ có ngày như hôm nay, buông hết thảy tạp niệm, đơn thuần như vậy nhìn hắn.
"Sau giờ Ngọ ta có mơ một giấc mơ, nàng ngồi trong tiểu viện thêu hoa, lúc tỉnh mộng được nhìn thấy nàng, cực kỳ may mắn." Lan Thương nói và bật cười.
"Còn mơ thấy gì nữa không?"
"Còn mơ thấy nàng nói sau này sẽ ở lại bên cạnh ta, không rời đi nữa."
"Còn có gì nữa?"
Lan Thương mặt đỏ hồng: "Những cái khác thật sự không thể nói thành lời, chỉ có thể hiểu ngầm..."
Thanh Phong bật cười thành tiếng, chạy đến trước mặt hắn: "Bị thương ở đâu rôi! Còn đau không?"
Lan Thương cởi cúc áo của mình ra, bụng được băng bó: "Vẫn còn đau một chút."
Thanh Phong xót xa, đôi mắt đỏ hoe, tiến đến trước miệng vết thương thổi thổi: "Khá hơn chút nào không?"
"Ngốc quá ngốc!" Lan Thương kéo nàng vào lòng ngực mình, nhẹ nhàng ôm lấy: "Thanh Phong, đa tạ nàng."
"Hả?" Thanh Phong không hiểu hắn muốn cảm tạ cái gì, ậm ừ một tiếng.
"Đa tạ nàng đã trở về.
Lúc ta về Kim Lăng, Hồi Xuân nói nàng đi rồi, trong lòng nhất thời trống rỗng.
Ta mang thương tích muốn đổi theo nàng, nhưng lại bị Mục Yến Khê ấn xuống.
Nàng đã trở về rồi, ta cảm thấy...!thật tốt.
Đa tạ nàng đã trở về, đa tạ nàng vẫn còn cần ta."
"Chàng nói gì?" Mùi thảo mộc trong vòng tay của Lan Thương xộc vào mũi Thanh Phong, khiến nàng mơ màng.
Lan Thương ôm nàng chặt thêm một chút: "Tóm lại là đa tạ nàng."
Thanh Phong "ừ" một tiếng, ở trong lòng ngực hắn tìm vị trí, cọ cọ cái mũi ê ẩm, cũng may không khóc ra.
Lúc này nàng mới nói: "Khi ta nhìn thấy mấy bức thư chàng viết cho Hồi Xuân, ta thật sự rất khổ sơ.
Ta không biết trước đây chàng đã trải qua những chuyện gì, hay chàng đã đau khổ như thế nào, có từng ái mộ người nào chưa? Có mong muốn gì không..."
Trong mấy năm qua, hai người đều vô tâm.
Lan Thương nâng mặt Thanh Phong lên, trên gương mặt ấy tràn đầy ủy khuất, tim hắn rất đau, nhẹ hôn lên trán nàng một cái: "Về sao ta đều nói cho nàng nghe hết, có được không?"
Thanh Phong rơi lệ, Lan Thương dùng môi tiếp được: "Không được khóc nữa, về sau không cho phép nàng khóc."
...
Tờ giấy trên bàn hắn bị gió nhẹ thổi lên một góc, Thanh Phong quay đầu nhìn xem, bị Lan Thương đoạt lấy: "Vẫn chưa viết xong.
"?"
"Là gì vậy?"
"Thoại bản."
"...! "Thư sinh nghèo túng và tiểu thư thất vọng" sao?" Đôi mắt Thanh Phong tinh quái, Lan Thương thất thần trong giây lát mới nhận ra mánh khóe nhỏ của mình đã bị nàng nhìn thấy từ lâu, vậy lúc đó cái kết nhất định đã khiến nàng khổ sở nhỉ? Vì thế hắn lắc lắc đầu: "Tên khốn viết "Thư sinh nghèo túng và tiểu thư thất vọng" chết rồi, bây giờ là "Lan Thương tiên sinh và Thanh Phong tiểu thư"."
Thanh Phong thấp giọng "ồ" một tiếng: "Kết cục như thế nào?"
"Lan Thương tiên sinh và Thanh Phong tiểu thư, sinh rất nhiều hài tử, nhất sinh nhất thế song nhân, không có thêm người khác."
"Ai muốn cùng chàng sinh hài tử chứ!" Thanh Phong xấu hổ dậm chân, sau đó xoay người định chạy thì bị Lan Thương giữ chặt, ánh mắt thâm tình: "Chờ ta khỏe hơn, chúng ta cùng nhau tập luyện theo thoại bản có được không?"
...
Ánh mắt hắn rực lửa nóng, trái tim Thanh Phong đập mạnh, đôi mắt không còn nơi nào để lẩn tránh, cuối cùng bị Lan Thương nhẹ nhàng hôn lấy môi, đôi tay nàng nhẹ đẩy hắn, người trước mắt lại kiên quyết, siết chặt tay nàng không cho động đây: "Thỉnh Thanh Phong tiểu thư thông cảm, tiểu sinh cần phải làm dịu cơn khát của mình một chút."
Thanh Phong sững sờ một lúc, tay của Lan Thương đã cởi bỏ váy lụa của nàng, đưa nàng lên giường.
Đầu óc Thanh Phong có chút choáng váng, nàng lo cho thân thể của hắn, nhẹ giọng nói: "Đừng."
"Yên tâm." Lan Thương lấp kín môi nàng không cho nàng nói chuyện.
Dưới cái yếm nguyệt bạch, trên làn da trắng như tuyết lộ ra hai điểm hồng hào, xiêm y cởi được một nữa, lộ ra bờ vai nhỏ, hắn cắn nhẹ một cái, cả thân thể người trước mặt run lên.
Lan Thương làm sao có thể nhịn được? Hắn thì thầm vào tai nàng: "Hôm nay luyện một trang đi..." Sau đó xuân sắc giữa hai hàng lông mày của nàng càng thêm mãnh liệt, đôi môi đỏ mọng phun ra vài tiếng kêu thảm thiết, hai mảnh yếm nguyệt bạch thấm ướt.
Tay và miệng cùng sử dụng không cần thầy dạy cũng biết, không có giây phút nhàn rỗi.
Đi xuống phía dưới, vòng eo thon thả một tay có thể ôm hết, nước từ Giang Nam thấm vào thân thể, cho đến khi Thanh Phong nghe thấy tiếng nước, mới nhận ra Lan Thương nói muốn làm dịu cơn khát là làm cái gì.
Thanh Phong cảm thấy mình sắp đầy, đôi tay nhẹ nhàng đẩy hắn, hắn lại được một tấc lại muốn tiến một thước, miệng thốt ra lời nói thật khiến cho người ta thẹn thùng: "Ta vẫn chưa uống đủ."
Đủ rồi...!Đủ rồi...!Thanh Phong muốn chạy trốn thì bị hắn chặt chẽ bắt lấy, đưa nàng đến vầng trăng sáng trên bầu trời đó, thật lâu vẫn chưa rơi xuống.
Thật tốt.
Thanh Phong nhìn Lan Thương trước mắt, cảm thấy rất vui.
Bây giờ nàng thật sự nghiện rồi.
Ngày nào đó khi Mục phu nhân hỏi lại, bản thân nàng sẽ không một chút chần chờ, lập tức gật đầu: "Chúng ta rất tốt, Lan Thương rất dính người, như nam nữ thuở mới yêu, không biết tự chủ."
*
Khi Văn Hoa đế phái Mục Yến Khê đến Giang Nam, trong lòng ông ta giống như chiên trong dầu nóng.
Bút trong tay lâu không đặt xuống, nói thế nào đi nữa, cũng là nhi tử của mình.
Cân nhắc mãi, ông ta chọn cho hắn ta một viện tử, trong viện đình đài lầu các, phong cảnh bốn mùa, mặc dù bị cấm túc, nhưng cũng không quá mức cô đơn.
Nghĩ lại thì bỏ đi, trong lòng vẫn còn sót lại ít hy vọng, nếu không phải là nó thì sao? Không thể dễ dàng phán đoán được, đành chờ kết quả từ Mục Yến Khê và Âu Dương Lan Thương vậy.
Mấy ngày nay ông ta đều suy nghĩ, nếu bá nghiệp đế vương cuối cùng không thành, rốt cuộc ai mới đáng tin cậy đây?
Ông ta buông bút rời cung.
Tiểu viện Trầm Bích thanh thanh tĩnh tĩnh, mỗi lần đến nơi này, ông ta đều đứng ngoài viện hồi lâu, đợi khi tức giận tan đi, mới gõ cửa đi vào.
Văn Hoa đế không muốn làm Hoàng đế nữa, ông ta mệt rồi.
Nhưng giang sơn xảy ra chuyện như thế, ông ta vốn định rút lui,, nhưng giang sơn lại giữ chặt ông ta lại.
Từ chuyện này đến chuyện khác, thất vọng hết lần này tới lần khác.
Trầm Bích đang dựa vào đầu giường đọc sách, thấy ông ta vào thì bước xuống đón, Văn Hoa đế một phen giữ lấy: "Ta đã nói nàng bao nhiêu lần rồi, không cần thỉnh an.
Đừng như ở trong cung, người thỉnh an ta có rất nhiều, không cần thêm cả nàng nữa đâu."
Trầm Bích lấy khăn lau mắt ông ta sạch sẽ: "Có chuyện phiền lòng sao?"
Văn Hoa đế gật gật đầu rồi lại lắc đầu, mang dép lê lên giường rồi khoanh chân ngồi: "Hôm nay bả vai ta đau, vẫn luôn nghĩ nếu được nàng xoa bóp thì mới tốt được.
Ta đọc tấu sớ xong mới về đây, cũng không phải để kể cho nàng nghe mấy chuyện phiền lòng đó."
Trầm Bích thấy ông ta tính tình như trẻ con, che miệng cười lên giường, tay đặt lên vai ông ta xoa bóp: "Sức tay thế nào?"
Văn Hoa đế nhắm mắt lại: "Rất tốt."
"Vậy ngài nằm xuống, như thế này thì không dùng sức được."
Ông ta ngoan ngoãn nằm xuống, tay Trầm Bích ở trên vai ông ta dùng chút lực giúp ông ta giải tỏa, rồi lại chuyển lên đầu ông ta, lúc này nàng ta mới nhận ra ông ta qua nhiều ngày đã mọc rất nhiều tóc bạc, không biết lại tức giận chuyện gì, nàng ta thở dài, sức tay nhẹ dần nhẹ dần, giống như gãi ngứa, cho đến khi nghe thấy tiếng thở ông ta trầm lại, mới nhẹ nhàng bước xuống, tắt đèn rồi về lại trên giường.
Văn Hoa đế trở mình, ôm Trầm Bích ở trong ngực, yên tâm hơn một nửa, trong giấc ngủ mở giải trừ được ưu phiền thế tục, ngày hôm sau mở mắt thần thanh khí minh.
Ở bên cạnh Trầm Bích, không cần nhiều lời làm gì, chỉ cần cùng nàng nghỉ ngơi một đêm, lập tức có thể chữa khỏi tổn thương của ông ta.
Có lúc ông ta nghĩ, có lẽ ông trời cảm thấy ông ta sống trên đời này chưa từng quá điên quá cuồng vì một ai thật quá mức đáng thương, thế nên mới cho ông ta gặp Trầm Bích.
Chỉ có như vậy ông ta mới biết tư vị của tình, mới cảm thấy viên mãn.
Trầm Bích còn đang ngủ, ông ta lại phải lâm triều.
Tay chân nhẹ nhàng mặc lại quần áo, nhưng vẫn đánh thức nàng ta dậy.
Nàng mở mắt ra nhìn ông ta, đôi mắt ôn nhu trầm tĩnh khiến ông ta đau lòng.
Ông ta ngồi lên mép giường cúi người xuống, khẽ hôn lên trán nàng ta: "Ta đánh thức nàng sao?"
Trầm Bích lắc lắc đầu: "Không phải, là nên dậy rồi.
Phu quân lâm triều, thê tử muốn đứng dậy đưa tiễn."
"Vậy nàng thật sự đứng dậy nổi sao?"
"Dậy không nổi."
Văn Hoa đế bị nàng ta chọc cười, nhéo nhéo mặt nàng: "Nàng ngủ thêm một lát đi, đã nhiều ngày có nhiều đại sự cần xử lý, không biết ta có thể trở về hay không.
Mỗi đêm ta đều sẽ sai tiểu thái giám đưa tin tới, nếu là không thể trở về, nàng hãy ăn no ngủ kỹ, đừng chờ ta."
Trầm Bích nắm lấy tay ông ta, không biết sao, hôm nay nàng không muốn ông ta đi, cảm thấy có nhiều lời muốn nói với ông ta, kể cho ông ta nghe những chuyện khó chịu ngày thường.
Lời tới bên miệng, nhưng nàng chỉ nói một câu: "Ta nhớ ngài."
Trầm Bích không để lộ ra ngoài, nhưng câu nói này lại đủ đến Văn Hoa đế vui mừng ra mặt, áp trán vào người nàng: "Tối hôm qua ta muốn thương nàng, nhưng nàng lại ngủ rồi.
Đợi ta vài ngày sẽ trở về sớm, rồi thương nàng thật nhiều có được không?"
Trầm Bích mặt đỏ như trái chín, khẽ cắn ngón tay ông ta: "Không đứng đắn."
Hai người thì thầm như vậy một lúc lâu, Văn Hoa đế mới lưu luyến không rời đứng dậy, trước khi ra cửa lại nhìn Trầm Bích, đôi mắt nàng chứa đầy ý cười, môi khẽ cắn, làm nũng một câu: "Ta chờ phu quân."
Trong lòng ông ta như rót mật, mỉm cười ra cửa.
Nhiều năm sau, đến lúc chết ông ta mới hối hận, ngày đó ông ta nên ở lại một chút nữa, lúc ra cửa nên dặn dò nhiều vài câu, ngày đó nên nói nhiều lời âu yếm hơn với nàng, nhưng có rất nhiều chuyện, lúc chịu không nổi mới quay đầu lại nhìn.
Kết quả là, trống không..
Nếu không có trận lũ lụt này, Giang Nam mênh mông sương mù này thật sự là một điểm đết tuyệt đẹp ở nhân gian.
Nhưng nàng ta chẳng còn tâm trí mà ngắm nhìn cảnh vật, dồn hết tâm sức cho Mục Yến Khê.
Thanh Phong chậm rãi đi đến bên cạnh nàng ta ngồi xuống, đưa cho nàng ta một chén trà nóng.
Hồi Xuân đưa chén lên mặt, miệng than thở, "Tháng Sáu êm đẹp, sắp sửa là tháng Bảy, sao lại lạnh như vậy?"
Hồi Xuân gật gật đầu: "Có lẽ là do mưa dầm mấy ngày nay, không nắng thì sẽ thấy lạnh."
Hồi Xuân gật đầu: "Cũng không biết Mục Yến Khê đến đâu rồi, đã tìm được Âu Dương tiên sinh chưa?" Nàng ta thật sự lo lắng cho Lan Thương, đuôi mày khóe mắt viết lên nỗi ưu sầu.
"Âu Dương tiên sinh mệnh khổ.
Lẽ ra hắn có thể vào kinh đi thi trước mấy năm, nhưng vì phải chăm sóc cho mẫu thân hắn bị bệnh nặng, vẫn luôn không chịu đi.
Lúc mẫu thân hắn qua đời, hắn khổ sở như sắp chết.
Một người sáng sủa như vậy, lại giống như Giang Nam hiện giờ, trời không thấy nắng." Hồi Xuân nói tới đây thì dừng lại, tay nắm lấy tay Thanh Phong: "Tam tiểu thư đừng chê ta dong dài, không biết những lời này Âu Dương tiên sinh cho nói với ngươi chưa?"
Thanh Phong lắc đầu.
Hồi Xuân có chút áy náy, hắn còn chưa nói những chuyện như vậy, khi các ngươi sống cùng nhau chưa bao giờ nói chuyện với nhau hay sao? Thật sự khó nghĩ hai con người này lại thành đôi mà! Trong lòng nàng ta thở dài, nói tiếp: "Âu Dương tiên sinh sở dĩ gọi là Âu Dương tiên sinh, là bởi vì hắn từng ở Vô Diêm trấn dạy học.
Trước đây ở Vô Diêm trấn, một đứa trẻ biết đọc sách, há miệng đọc thơ đề bút viết chữ đều là do hắn dạy."
"Hắn thích dạy người khác đọc sách.
Hắn cũng từng dạy cho Thái tử trước đó."
"Đúng rồi.
Chúng ta quen biết nhau cũng là bởi vì ta không biết chữ, hắn tới ăn mỳ, a bà không muốn lấy tiền hắn, vì thế hắn đã dạy ta biết chữ để trả lại.
Dạy mất ba năm." Hồi Xuân nói tới đây, thấy đôi mắt Thanh Phong rất sáng, vẫn chưa bài xích, vì thế nhiều lời chút: "Những cái đó đều là chuyện quá khứ, con người, vẫn là phải nhìn về phía trước." Hồi Xuân đứng dậy véo mặt Thanh Phong: "Hai người các ngươi thành thân lâu như vậy, vậy mà ngay cả những chuyện quá khứ cũng chưa từng tâm sự với nhau! Cái này gọi là gì đây! Ta và Mục Yến Khê, ngay cả chuyện khai trai của hắn năm mười mấy tuổi còn biết! Muốn làm bạn với một người đến già, sao lại có thể xa cách như vậy!"
"Khai trai là cái gì?" Hồi Xuân dùng từ rất mới mẻ, Thanh Phong thật sự không hiểu.
"Khai trai chính là...!lần đầu tiên làm chuyện đó với nữ tử đó!"
"Cái này cũng phải nói?"
"...!Sao lại không? Hai người đối với nhau, sao lại phải xa cách!"
Lời nói của Hồi Xuân đi thẳng vào trái tim Thanh Phong, chẳng phải đã xa nhau rồi sao? Lúc ấy muốn gần nhau hơn một chút, nhưng lại không tìm được cách nào.
Nàng nghĩ hai người giống như đang ở trong một bức họa, không biết động đậy, người kia vẽ ra khoảng cách thế nào thì chính là khoảng cách thế đó.
Gần không được.
Xa cũng không được.
Không chỉ có mỗi Lan Thương sai, chính nàng cũng sai.
Một người tính tình điềm đạm như vậy, Lan Thương sẽ sợ nếu nhiều lời một câu sẽ chọc mình sinh ghét.
Bên ngoài có tiếng cấp báo, đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người.
Thanh Phong cùng Hồi Xuân nhấc chân chạy ra ngoài, nghe đại đầu binh kia nói với Nghiêm Hàn: "Thừa tướng bị thương, nhưng cũng may bảo toàn được tính mạng.
Hiện tại đang tới đây, tối mai có thể sẽ đến."
Thanh Phong nghe thấy tính mạng được bảo toàn, không ngăn nổi nước mắt, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn về phía Hồi Xuân, nàng ta đã nhảy tới ôm lấy nàng.
Hai tay nàng ta rất khỏe, bế Thanh phong lên khỏi mặt đất xoay nhiều vòng.
Nghiêm Hàn ở một bên bật cười thành tiếng, hai nữ tử này, một tĩnh một động, quả nhiên nữ tử trên đời đều có những đặc sắc riêng.
Hồi Xuân vui mừng khôn xiết, bế Thanh Phong sang một bên: "Mau, thu dọn hành lý."
"?" Thanh Phong sững sờ, không biết nàng ta nói cái gì.
"Ngươi có ngốc hay không vậy? Nếu ngươi đã biết hắn không có việc gì rồi, vậy thì không cần ở chỗ cũ chờ hắn nữa.
Ta muốn hắn đuổi theo ngươi, trong lòng nhớ thương ngươi lại không tìm thấy ngươi, lúc gặp lại ngươi thì hắn mới chịu là hắn!"
"..." Thanh Phong đột nhiên hiểu ra dụng ý của Hồi Xuân, khuôn mặt ửng hồng.
Nàng tùy ý để Hồi Xuân giúp mình thu xếp hành lý, cuối cùng lên xe ngựa hồi kinh.
Lan Thương trải qua sinh ly tử biệt, không muốn rời khỏi Thanh Phong nữa.
Xe ngựa một đường chạy thẳng tới Kim Lặng, nhưng lại thấy lều doanh trống trơn.
Hồi Xuân đứng đó nở nụ cười giả tạo: "Âu Dương tiên sinh, tam tiểu thư nói vết thương của ngươi đã ổn rồi nên đã về kinh thành trước một bước.
Nếu có duyên sẽ gặp lại!"
Lan Thương như mất hồn, bỗng nhiên cảm thấy ở Kim Lăng một ngày cũng không chịu nổi.
Lại bị Mục Yến Khê ấn xuống, đành phải tùy ý một lòng để Thanh Phong rời đi.
Thanh Phong rời khỏi Giang Nam mấy ngày, trong đầu chỉ toàn là Hồi Xuân.
Nàng nhớ rõ nhất khi đó Hồi Xuân nhảy dựng lên chạy ra bên ngoài: "Ta muốn hòa ly với Mục Yến Khê!" Sau khi nghiêm túc cân nhắc tỉ mỉ, sự tự tin của Hồi Xuân là bởi vì sự thiên vị của Mục Yến Khê nên mới có?
Trước đây Thanh Phong rất hiểu chuyện, không dám đem những chuyện phiền lòng đó cho Lan Thương biết, tốt xấu gì đều giấu ở trong lòng, không hề giống như Hồi Xuân, chỉ nghĩ muốn cái gì đều không giấu giếm.
Một Thanh Phong hiểu chuyện như vậy, nàng cũng không thích mình như thế.
Nàng nghiêm túc viết lên giấy những gì mình thích, ngoại trừ những cái thấy được, còn có những cái không nhìn thấy.
Nàng không thích sự hèn mọn mà nàng đã mang theo khi thành thân với Lan Thương, không thích cùng hắn đi trên băng mỏng, không thích mấy bức thư hắn viết cho Hồi Xuân nhưng lại không có dũng khí để hỏi hắn, không thích chạy trốn hết lần nay tới lần khác; nàng thích Lan Thương đến cửa phòng nàng vào ngày tuyết rơi ấy, thích hắn một hơi đuổi tới Giang Nam, thích lúc hắn kéo mình vào trong phòng vì ghen...!Nàng thích một sự tồn tại bằng xương bằng thịt, muốn cái gì thì làm cái đó.
Giống như Hồi Xuân.
Lúc này nàng muốn làm cái gì nhất nhỉ? Lúc này nàng muốn trở về bên cạnh Lan Thương nhất.
Chuyện này không hề mất mặt.
Cái này có gì mất mặt đâu! Nàng kêu xa phu quay đầu xe, trở về Kim Lăng.
Lúc nàng vào thành là lúc Kim Lăng mưa đã tạnh.
Thanh phong minh nguyệt, Giang Nam nguyên thủy.
Xe ngựa từ từ dừng lại trước nhà Lan Thương, nàng đứng ở trước cửa hồi lâu mới gõ cửa tòa nhà cao lớn kia.
Lão tiên sinh trông cửa hẳn đã tám mươi tuổi, đi như mắc cửi.
Thanh Phong theo lão tới trước cửa phòng ngủ Lan Thương, gật đầu cảm tạ lão, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Lan Thương đang ngồi trước cửa sổ viết gì đó, nghe thấy có động tĩnh thì ngẩng đầu nhìn ra, thấy Thanh Phong ngày đêm tơ tưởng.
Bút trong tay dừng lại, hắn chậm rãi đứng lên, không dám tiến về phía trước thêm một bước, cứ tưởng rằng là cảnh trong mơ.
Thanh Phong mỉm cười nhìn hắn, dường như từ khi hòa ly, chưa bao giờ có ngày như hôm nay, buông hết thảy tạp niệm, đơn thuần như vậy nhìn hắn.
"Sau giờ Ngọ ta có mơ một giấc mơ, nàng ngồi trong tiểu viện thêu hoa, lúc tỉnh mộng được nhìn thấy nàng, cực kỳ may mắn." Lan Thương nói và bật cười.
"Còn mơ thấy gì nữa không?"
"Còn mơ thấy nàng nói sau này sẽ ở lại bên cạnh ta, không rời đi nữa."
"Còn có gì nữa?"
Lan Thương mặt đỏ hồng: "Những cái khác thật sự không thể nói thành lời, chỉ có thể hiểu ngầm..."
Thanh Phong bật cười thành tiếng, chạy đến trước mặt hắn: "Bị thương ở đâu rôi! Còn đau không?"
Lan Thương cởi cúc áo của mình ra, bụng được băng bó: "Vẫn còn đau một chút."
Thanh Phong xót xa, đôi mắt đỏ hoe, tiến đến trước miệng vết thương thổi thổi: "Khá hơn chút nào không?"
"Ngốc quá ngốc!" Lan Thương kéo nàng vào lòng ngực mình, nhẹ nhàng ôm lấy: "Thanh Phong, đa tạ nàng."
"Hả?" Thanh Phong không hiểu hắn muốn cảm tạ cái gì, ậm ừ một tiếng.
"Đa tạ nàng đã trở về.
Lúc ta về Kim Lăng, Hồi Xuân nói nàng đi rồi, trong lòng nhất thời trống rỗng.
Ta mang thương tích muốn đổi theo nàng, nhưng lại bị Mục Yến Khê ấn xuống.
Nàng đã trở về rồi, ta cảm thấy...!thật tốt.
Đa tạ nàng đã trở về, đa tạ nàng vẫn còn cần ta."
"Chàng nói gì?" Mùi thảo mộc trong vòng tay của Lan Thương xộc vào mũi Thanh Phong, khiến nàng mơ màng.
Lan Thương ôm nàng chặt thêm một chút: "Tóm lại là đa tạ nàng."
Thanh Phong "ừ" một tiếng, ở trong lòng ngực hắn tìm vị trí, cọ cọ cái mũi ê ẩm, cũng may không khóc ra.
Lúc này nàng mới nói: "Khi ta nhìn thấy mấy bức thư chàng viết cho Hồi Xuân, ta thật sự rất khổ sơ.
Ta không biết trước đây chàng đã trải qua những chuyện gì, hay chàng đã đau khổ như thế nào, có từng ái mộ người nào chưa? Có mong muốn gì không..."
Trong mấy năm qua, hai người đều vô tâm.
Lan Thương nâng mặt Thanh Phong lên, trên gương mặt ấy tràn đầy ủy khuất, tim hắn rất đau, nhẹ hôn lên trán nàng một cái: "Về sao ta đều nói cho nàng nghe hết, có được không?"
Thanh Phong rơi lệ, Lan Thương dùng môi tiếp được: "Không được khóc nữa, về sau không cho phép nàng khóc."
...
Tờ giấy trên bàn hắn bị gió nhẹ thổi lên một góc, Thanh Phong quay đầu nhìn xem, bị Lan Thương đoạt lấy: "Vẫn chưa viết xong.
"?"
"Là gì vậy?"
"Thoại bản."
"...! "Thư sinh nghèo túng và tiểu thư thất vọng" sao?" Đôi mắt Thanh Phong tinh quái, Lan Thương thất thần trong giây lát mới nhận ra mánh khóe nhỏ của mình đã bị nàng nhìn thấy từ lâu, vậy lúc đó cái kết nhất định đã khiến nàng khổ sở nhỉ? Vì thế hắn lắc lắc đầu: "Tên khốn viết "Thư sinh nghèo túng và tiểu thư thất vọng" chết rồi, bây giờ là "Lan Thương tiên sinh và Thanh Phong tiểu thư"."
Thanh Phong thấp giọng "ồ" một tiếng: "Kết cục như thế nào?"
"Lan Thương tiên sinh và Thanh Phong tiểu thư, sinh rất nhiều hài tử, nhất sinh nhất thế song nhân, không có thêm người khác."
"Ai muốn cùng chàng sinh hài tử chứ!" Thanh Phong xấu hổ dậm chân, sau đó xoay người định chạy thì bị Lan Thương giữ chặt, ánh mắt thâm tình: "Chờ ta khỏe hơn, chúng ta cùng nhau tập luyện theo thoại bản có được không?"
...
Ánh mắt hắn rực lửa nóng, trái tim Thanh Phong đập mạnh, đôi mắt không còn nơi nào để lẩn tránh, cuối cùng bị Lan Thương nhẹ nhàng hôn lấy môi, đôi tay nàng nhẹ đẩy hắn, người trước mắt lại kiên quyết, siết chặt tay nàng không cho động đây: "Thỉnh Thanh Phong tiểu thư thông cảm, tiểu sinh cần phải làm dịu cơn khát của mình một chút."
Thanh Phong sững sờ một lúc, tay của Lan Thương đã cởi bỏ váy lụa của nàng, đưa nàng lên giường.
Đầu óc Thanh Phong có chút choáng váng, nàng lo cho thân thể của hắn, nhẹ giọng nói: "Đừng."
"Yên tâm." Lan Thương lấp kín môi nàng không cho nàng nói chuyện.
Dưới cái yếm nguyệt bạch, trên làn da trắng như tuyết lộ ra hai điểm hồng hào, xiêm y cởi được một nữa, lộ ra bờ vai nhỏ, hắn cắn nhẹ một cái, cả thân thể người trước mặt run lên.
Lan Thương làm sao có thể nhịn được? Hắn thì thầm vào tai nàng: "Hôm nay luyện một trang đi..." Sau đó xuân sắc giữa hai hàng lông mày của nàng càng thêm mãnh liệt, đôi môi đỏ mọng phun ra vài tiếng kêu thảm thiết, hai mảnh yếm nguyệt bạch thấm ướt.
Tay và miệng cùng sử dụng không cần thầy dạy cũng biết, không có giây phút nhàn rỗi.
Đi xuống phía dưới, vòng eo thon thả một tay có thể ôm hết, nước từ Giang Nam thấm vào thân thể, cho đến khi Thanh Phong nghe thấy tiếng nước, mới nhận ra Lan Thương nói muốn làm dịu cơn khát là làm cái gì.
Thanh Phong cảm thấy mình sắp đầy, đôi tay nhẹ nhàng đẩy hắn, hắn lại được một tấc lại muốn tiến một thước, miệng thốt ra lời nói thật khiến cho người ta thẹn thùng: "Ta vẫn chưa uống đủ."
Đủ rồi...!Đủ rồi...!Thanh Phong muốn chạy trốn thì bị hắn chặt chẽ bắt lấy, đưa nàng đến vầng trăng sáng trên bầu trời đó, thật lâu vẫn chưa rơi xuống.
Thật tốt.
Thanh Phong nhìn Lan Thương trước mắt, cảm thấy rất vui.
Bây giờ nàng thật sự nghiện rồi.
Ngày nào đó khi Mục phu nhân hỏi lại, bản thân nàng sẽ không một chút chần chờ, lập tức gật đầu: "Chúng ta rất tốt, Lan Thương rất dính người, như nam nữ thuở mới yêu, không biết tự chủ."
*
Khi Văn Hoa đế phái Mục Yến Khê đến Giang Nam, trong lòng ông ta giống như chiên trong dầu nóng.
Bút trong tay lâu không đặt xuống, nói thế nào đi nữa, cũng là nhi tử của mình.
Cân nhắc mãi, ông ta chọn cho hắn ta một viện tử, trong viện đình đài lầu các, phong cảnh bốn mùa, mặc dù bị cấm túc, nhưng cũng không quá mức cô đơn.
Nghĩ lại thì bỏ đi, trong lòng vẫn còn sót lại ít hy vọng, nếu không phải là nó thì sao? Không thể dễ dàng phán đoán được, đành chờ kết quả từ Mục Yến Khê và Âu Dương Lan Thương vậy.
Mấy ngày nay ông ta đều suy nghĩ, nếu bá nghiệp đế vương cuối cùng không thành, rốt cuộc ai mới đáng tin cậy đây?
Ông ta buông bút rời cung.
Tiểu viện Trầm Bích thanh thanh tĩnh tĩnh, mỗi lần đến nơi này, ông ta đều đứng ngoài viện hồi lâu, đợi khi tức giận tan đi, mới gõ cửa đi vào.
Văn Hoa đế không muốn làm Hoàng đế nữa, ông ta mệt rồi.
Nhưng giang sơn xảy ra chuyện như thế, ông ta vốn định rút lui,, nhưng giang sơn lại giữ chặt ông ta lại.
Từ chuyện này đến chuyện khác, thất vọng hết lần này tới lần khác.
Trầm Bích đang dựa vào đầu giường đọc sách, thấy ông ta vào thì bước xuống đón, Văn Hoa đế một phen giữ lấy: "Ta đã nói nàng bao nhiêu lần rồi, không cần thỉnh an.
Đừng như ở trong cung, người thỉnh an ta có rất nhiều, không cần thêm cả nàng nữa đâu."
Trầm Bích lấy khăn lau mắt ông ta sạch sẽ: "Có chuyện phiền lòng sao?"
Văn Hoa đế gật gật đầu rồi lại lắc đầu, mang dép lê lên giường rồi khoanh chân ngồi: "Hôm nay bả vai ta đau, vẫn luôn nghĩ nếu được nàng xoa bóp thì mới tốt được.
Ta đọc tấu sớ xong mới về đây, cũng không phải để kể cho nàng nghe mấy chuyện phiền lòng đó."
Trầm Bích thấy ông ta tính tình như trẻ con, che miệng cười lên giường, tay đặt lên vai ông ta xoa bóp: "Sức tay thế nào?"
Văn Hoa đế nhắm mắt lại: "Rất tốt."
"Vậy ngài nằm xuống, như thế này thì không dùng sức được."
Ông ta ngoan ngoãn nằm xuống, tay Trầm Bích ở trên vai ông ta dùng chút lực giúp ông ta giải tỏa, rồi lại chuyển lên đầu ông ta, lúc này nàng ta mới nhận ra ông ta qua nhiều ngày đã mọc rất nhiều tóc bạc, không biết lại tức giận chuyện gì, nàng ta thở dài, sức tay nhẹ dần nhẹ dần, giống như gãi ngứa, cho đến khi nghe thấy tiếng thở ông ta trầm lại, mới nhẹ nhàng bước xuống, tắt đèn rồi về lại trên giường.
Văn Hoa đế trở mình, ôm Trầm Bích ở trong ngực, yên tâm hơn một nửa, trong giấc ngủ mở giải trừ được ưu phiền thế tục, ngày hôm sau mở mắt thần thanh khí minh.
Ở bên cạnh Trầm Bích, không cần nhiều lời làm gì, chỉ cần cùng nàng nghỉ ngơi một đêm, lập tức có thể chữa khỏi tổn thương của ông ta.
Có lúc ông ta nghĩ, có lẽ ông trời cảm thấy ông ta sống trên đời này chưa từng quá điên quá cuồng vì một ai thật quá mức đáng thương, thế nên mới cho ông ta gặp Trầm Bích.
Chỉ có như vậy ông ta mới biết tư vị của tình, mới cảm thấy viên mãn.
Trầm Bích còn đang ngủ, ông ta lại phải lâm triều.
Tay chân nhẹ nhàng mặc lại quần áo, nhưng vẫn đánh thức nàng ta dậy.
Nàng mở mắt ra nhìn ông ta, đôi mắt ôn nhu trầm tĩnh khiến ông ta đau lòng.
Ông ta ngồi lên mép giường cúi người xuống, khẽ hôn lên trán nàng ta: "Ta đánh thức nàng sao?"
Trầm Bích lắc lắc đầu: "Không phải, là nên dậy rồi.
Phu quân lâm triều, thê tử muốn đứng dậy đưa tiễn."
"Vậy nàng thật sự đứng dậy nổi sao?"
"Dậy không nổi."
Văn Hoa đế bị nàng ta chọc cười, nhéo nhéo mặt nàng: "Nàng ngủ thêm một lát đi, đã nhiều ngày có nhiều đại sự cần xử lý, không biết ta có thể trở về hay không.
Mỗi đêm ta đều sẽ sai tiểu thái giám đưa tin tới, nếu là không thể trở về, nàng hãy ăn no ngủ kỹ, đừng chờ ta."
Trầm Bích nắm lấy tay ông ta, không biết sao, hôm nay nàng không muốn ông ta đi, cảm thấy có nhiều lời muốn nói với ông ta, kể cho ông ta nghe những chuyện khó chịu ngày thường.
Lời tới bên miệng, nhưng nàng chỉ nói một câu: "Ta nhớ ngài."
Trầm Bích không để lộ ra ngoài, nhưng câu nói này lại đủ đến Văn Hoa đế vui mừng ra mặt, áp trán vào người nàng: "Tối hôm qua ta muốn thương nàng, nhưng nàng lại ngủ rồi.
Đợi ta vài ngày sẽ trở về sớm, rồi thương nàng thật nhiều có được không?"
Trầm Bích mặt đỏ như trái chín, khẽ cắn ngón tay ông ta: "Không đứng đắn."
Hai người thì thầm như vậy một lúc lâu, Văn Hoa đế mới lưu luyến không rời đứng dậy, trước khi ra cửa lại nhìn Trầm Bích, đôi mắt nàng chứa đầy ý cười, môi khẽ cắn, làm nũng một câu: "Ta chờ phu quân."
Trong lòng ông ta như rót mật, mỉm cười ra cửa.
Nhiều năm sau, đến lúc chết ông ta mới hối hận, ngày đó ông ta nên ở lại một chút nữa, lúc ra cửa nên dặn dò nhiều vài câu, ngày đó nên nói nhiều lời âu yếm hơn với nàng, nhưng có rất nhiều chuyện, lúc chịu không nổi mới quay đầu lại nhìn.
Kết quả là, trống không..
Bình luận facebook