Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102
Buổi sáng hôm sau Jenny diện một chiếc áo cọc tay, ngắn ngủn khoe vòng eo thon thả cùng với chiếc quần jean ngắn trong Jenny thật sự rất cá tính và năng động.
- Hôm qua anh đã hứa đưa em đi tham quan thành phố đúng không? Chúng ta bắt đầu thôi. - Jenny chạy lại nơi Tuấn Khôi đang ngồi đọc tờ báo kinh tế buổi sáng.
Tuấn Khôi nhìn qua cô gái bên cạnh, lại nhìn ánh mắt của mẹ Rin sau đó đặt tờ báo xuống bàn mà nói.
- Hôm nay con có cuộc họp tại RoYal, có lẽ để hôm khác con sẽ đưa cô ấy đi chơi.
Jenny nhìn qua Rin như cầu cứu.
- Hôm qua không phải đã hứa đưa con bé đi rồi sao? - Rin nói với Tuấn Khôi, vì dù sao đây Jenny cũng theo họ về nước phải có trách nhiệm.
- Hay là gọi Thiên Bảo đi, anh ấy hôm nay có lẽ không bận. - Tuấn Khôi đưa mắt nhìn Rin. - Cuộc họp rất là quan trọng.
- Thiên Bảo là diễn viên nổi tiếng, không thể thoải mái đi cùng Jenny được. Được rồi, bảo cậu Tuấn Hà của con thay mặt con dẫn dắt cuộc họp, còn con thì đưa Jenny ra ngoài, tiện cả đôi đường. - Minh Trí ngồi cạnh Rin mà ra lệnh cho con trai.
- Nếu anh ấy bận thì để hôm sau cũng được ạ. - Jenny nghe Minh Trí nói vậy thì vui mừng nhưng vờ như cảm thông.
- Thôi được rồi, chúng ta đi. - Tuấn Khôi không dám cải lại lời cha, trên tay cầm một chiếc áo khoác da màu đen bước chân thong dong ra ngoài xe.
Jenny ngồi trên xe của Tuấn Khôi, khẽ đưa mắt nhìn kĩ người đàn ông trước mặt. Đôi mắt hổ phách hút hồn người, gương mặt đẹp không một chút khuyết điểm khiến trong lòng cô rung rinh.
- Xin lỗi đã làm phiền anh. - Jenny quay mặt sang Tuấn Khôi nói, tỏ ra ái ngại.
- Không sao cả, dù sao tôi cũng phải giữ lời hứa của mình. Nói cho tôi biết em muốn đến đâu? - Tuấn Khôi không nhìn Jenny, hướng mắt thẳng phía trước.
- Em chưa về nơi này lần nào cả, anh đưa em đi dạo một vòng nhé. - Jenny tươi cười nói.
Tuấn Khôi không trả lời, lái xe một vòng thành phố không hề quan tâm đến cô gái bên cạnh. Sau đó nhìn sang Jenny mà hòi:
- Tôi đã đưa em đi một vòng như em muốn, bây giờ em muốn đi đâu?
Jenny ngỡ ngàng nhìn Tuấn Khôi khi anh nói ra câu nói bá đạo như vậy. Cô thật tình không thể tìm một chút bình thường từ người đàn ông này nha.
- Em muốn đến nơi mà anh thích đến nhất và nơi đẹp nhất thành phố này. - Jenny nói, lần này thì Tuấn Khôi không thể lạnh lùng nữa rồi nhé.
Tuấn Khôi nghĩ một chút rồivừa đạp ga vừa đáp:” Thật tiện, hai nơi em muốn đến thật ra chỉ là một.”
Jenny hào hứng khi Tuấn Khôi đồng ý đưa cô đến nơi anh thích nhất.
Chiếc xe dừng trước cao ốc RoYal. Tuấn Khôi bước xuống xe mở của cho JEnny rồi mỉm cười đáp.
- Nào, chúng ta đã đến nơi rồi.
Jenny không biết đây là nơi làm việc của Tuấn Khôi nên cũng thích thú theo anh đi vào bên trong.
Khi bước vào cửa liền bắt gặp những cái nhìn kì lạ từ những người xung quanh, họ còn lại xì xầm điều gì đó.
- Tuấn Khôi, không phải cha con nói hôm nay con không đến công ty được sao? - Tuấn Hà được Minh Trí nhờ chỉ trì cuộc họp. Anh đang trên đường đi đến phòng họp thì gặp Tuấn Khôi.
- Cậu, con được yêu cầu đến thôi. Con lên phòng làm việc, cậu cứ thay con vào phòng họp. - Nói rồi Tuấn Khôi bước đi, phía sau Jenny đi theo.
Tuấn Hà nhìn Jenny ngạc nhiên, hôm nay Tuấn Khôi dắt đâu một cô gái ăn mặc không ra sao đến công ty thế này. Xem ra khẩu vị của thằng bé có chút lạ thường.
Jenny đi vào bên trong phòng tổng giám đốc thì mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhìn bộ quần áo trên người mình thì đã hiểu vì sao mọi người lại nhìn mình như vậy.
- Đây là nơi đẹp nhất và anh thích đến nhất đó sao?
- Đúng vậy. - Tuấn Khôi đi đến bàn làm việc, khởi động máy tính để làm việc.
- Anh… vì sao tới nơi này không nói trước với em để em thật mất mặt như vậy? - Jenny nhớ lại ánh mắt của mọi người thì vô cùng xấu hổ.
- Không phải đây là nơi em yêu cầu sao? - Tuấn Khôi đưa ánh mắt không liên quan mà hỏi.
- Đây chính là nơi đẹp nhất thành phố này sao? - Jenny hỏi, trong lòng vô cùng khó chịu.
- Em xem, đây là cao ốc của tập đoàn RoYal lớn nhất cả nước. Đứng ở phòng tổng giám, có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố. Đối với tôi đó là nời đẹp nhất. - Tuấn Khôi đáp.
- Vậy nơi anh thích đến nhất, ngày nào củng đến nơi này anh lại nói nó là nơi anh thích nhất.
- Từ khi còn bé, tôi rất hâm mộ cha tôi và luôn muốn được như ông ấy ngồi vào vị trí tối cao nhất của tập đoàn RoYal. Tôi không thích làm việc thì sao có thể ở vị trí này.
Jenny không biết phải đáp lại thế nào, nơi này cũng chính là do cô tự đào hố chôn mình, chính cô yêu cầu anh đưa đến thì không thể trách được nữa.
- Jenny, em thích thì ở lại nơi này tham quan. Buồn chán có thể bảo tài xế đưa đi nơi nào em thích. Hiện tại tôi đang rất nhiều việc. - Tuấn Khôi lạnh lùng nói, đối với anh công việc hiện tại quan trong hơn cô gái trước mắt.
- Được rồi, không làm phiền anh. - Jenny quay mặt đi ra phía cửa, đối với Tuấn Khôi cảm nhận được cái lạnh từ con ng anh ta.
Jenny vừa mở cánh cửa ra thì nhìn thấy một cô gái đang đứng trước cửa. Hai cô gái nhìn nhau một lúc thì Jenny lên tiếng trước.
- Cô là ai, tìm Tuấn Khôi có việc gì sao?
- À, tôi là Minh Hà bên bộ phận thông dịch viên. - Rose đáp.
Tuấn Khôi nghe tiếng của Rose thì đưa mắt nhìn về phía cửa.
- Rose, vào đi. - Tuấn Khôi cất giọng.
- Cảm phiền cô tránh đường. - Rose nhìn Jenny nói.
JEnny cảm thấy Tuấn Khôi không hề để ý đến sự có mặt của mình, lại quan trọng một nhân viên bình thường hơn mình, trong lòng có một sự ganh ghét.
Khi Jenny rời khỏi phòng tổng giám đốc, Rose nhìn Tuấn Khôi mà thầm lắc đầu đúng là những kẻ lắm tài thường nhiều tật. Một ngày cô đến tìm thì lại gặp những mỹ nhân khác nhau từ bên trong của phòng Tuấn Khôi.
- Đến tìm tôi có việc gì sao? - Tuấn Khôi lạ kì hỏi.
- Nghe cậu Tuấn Hà nói gặp cậu ở đại sảnh nên tôi đến tìm xem cậu có làm sao hay không mà lại bỏ cuộc họp vừa rồi.. Đó không phải là cách làm việc của Tuấn Khôi.
- Xem ra em rất là hiểu tôi. - Tuấn Khôi mỉm cười nói.
- Nhưng có vẻ cậu không sao cả rồi, vẫn còn đủ sức khoẻ để mang mỹ nhân lên tận phòng làm việc.
- Em đang ghen đó sao?
- Khéo tưởng tượng. - Rose đáp với vẻ khó chịu.
Tuấn Khôi đứng lên đi về phía Rose đang ngồi trước mặt, gương mặt tiến tới gần sát bên Rose một chút, đôi môi khẽ nhếch lên thốt ra tiếng nho nhỏ:” Thừa nhận đi, em đang ghen vì tôi thân mật cùng cô gái khác.”
Khoảng cách giữa hai gương mặt gần sát nhau, chỉ cần cô nhúc nhích thì có thể chạm vào môi Tuấn Khôi ngay lập tức. Rose xấu hổ đến mức đôi má ửng hồng lên, lấp bấp đáp.
- Cậu… tránh xa tôi ra.
- Mau nói em đang ghen đi. - Tuấn Khôi ép sát Rose vào thành ghế, hai tay giữ chặt hai tay.
- Kẻ điên này, mau tránh ra cho tôi. Tôi là gì của cậu mà phải ghen chứ, cậu có hàng tá cô gái bên cạnh tôi phải ghen với hết thảy họ sao?
- Em nhớ ngày xưa mẹ Rin từng nói, ai nói dối sẽ bị phạt. Hiện tại, tôi sẽ phạt em. - Tuấn Khôi nói rồi, khẽ đặt môi mình chạm vào bờ môi cong cong của Rose. Rose bất ngò mở to đôi mắt hoảng hốt, nụ hôn đầu đời của cô chính là vào tay tên nhóc này sao.
Tuấn Khôi không hôn bá đạo như Minh Trí, đôi môi nhẹ đặt vào đôi môi cong cong của Rose rồi rời ra ngoài. Tất nhiên anh đoán được đây là nụ hôn đầu tiên của Rose. Từ bé đã ở bên nhau, đến khi cô du học anh cũng âm thầm cho người theo bảo vệ nên mọi thông tin về cô anh đều nắm rõ. Tuấn Khôi khá hài lòng vì Rose luôn không bao giờ cho đối phương cơ hội đến gần, dù cô rất là xinh đẹp nhưng lại khôg hề quen bạn trai.
Tuấn Khôi buông Rose ra, Rose kinh ngạc vì nụ hôn bị đánh cắp liền trấn tĩnh.
- Bóp. - Rose đưa tay tát vào mặt Tuấn Khôi.
Tuấn Khôi không tức giận, nét mặt vẫn lạnh như băng nhếch môi cười như không.
- Trần Tuấn Khôi, cậu… cậu lại giám hôn tôi. - Rose hét lên.
- Đó là do em nói dối nên bị phạt. - Tuấn Khôi đáp, gương mặt đểu không thể tưởng.
- Tôi.. tôi sẽ mách ba Ken và mẹ Rin. - Rose nước mắt lưng tròng, chạy ra khỏi phòng làm việc của Tuấn Khôi.
Tuấn Khôi gở bỏ gương mặt lạnh lùng, nở một nụ cười ít ai thấy.
- Haha, cô bé năm nào thật ra vẫn chưa lớn sao.
*************
Thiên Bảo đi tới phía Rose đang ngồi một mình trong đường thang bộ của cao ốc RoYal mà ấm ức khóc. Nụ hôn đầu tiên của cô giữ cho người cô thật sự yêu thương, lại bị tên nhóc khốn kiếp đó cướp mất như vậy.
- Chị Rose, sao lại ngồi đây mít ướt. - Thiên Bảo ngồi xuống gần Rose mà nói.
- Hức… hức… Thiên Bảo sao em lại đến đây… - Rose nhìn thấy Thiên Bảo thì ngạc nhiên.
- Cha em nhờ đên đây lấy giúp ông tập hồ sơ quan trọng. - Thiên Bảo nhìn Rose khóc thì nói tiếp. - Ai ức hiếp chị sao?
- Còn ai ngoài tên đáng ghét đó nữa. - Rose càng lúc càng ấm ức.
- Lại là Tuấn Khôi sao. - Thiên Bảo lắc đầu. - Chị cũng biết cậu ấy hay trêu chọc chị nhưng chỉ là đùa giỡn mà thôi, lòng dạ Tuấn Khôi rất tốt.
- Chị không biết, đừng nói về tên đó nữa. - Rose nghĩ tới nụ hôn của mình càng khóc lớn hơn.
Thiên Bảo đưa tay quàng quay cổ Rose để Rose dựa vào bờ vai mình mà khóc cho chút hết sự ấm ức trong lòng. Trái tim Thiên Bảo loạn nhịp vì đây là lần đầu anh được gần Rose như vậy.
Từ phía trên nhìn xuống, Tuấn Khôi nhìn thấy cảnh tượng này nhưng không nói gì lẳng lặng bước đi trong lòng nặng trĩu.
Tại biệt thự Trần gia, mọi người quay quần trong bửa cơm tối do Rin chuẩn bị.
- Mẹ, cơm mẹ nấu là ngo nhất. - Tuấn Khôi mỉm cười với Rin.
- Con trai lớn rồi, vẫn còn nịnh mẹ sao? - Minh Trí không hài lòng nói.
- Con trai em nịnh em là chuyện bình thường mà. - Rin liếc Minh Trí.
- Tuấn Khôi, con chính là con trai duy nhất của nhà họ Trần. Là nam nhi nhất định phải cứng cỏi và quyết đoán. Ngay cả việc chọn bạn gái cũng vậy, phải xác định đâu là người con yêu và đâu là người tình qua đường.
- Này, anh nói cái gì vậy hả, con trai em ai cho phép anh dạy những điều không đúng đắn như vậy hả. - Rin tức giận, Tuấn Khôi của cô có tất cả hư hỏng đều do Minh Trí mà ra.
- Haha, mẹ ơi. Con biết phân biệt đâu là đúng đâu là sai mà. - Tuấn Khôi thấy mẹ tức giận liền xoa dịu.
- Giống như con bé Jenny, nhìn qua là đã biết con bé để ý đến con rồi. Cần phải dứt khoát quyết định. - Minh Trí không nhìn hướng hai mẹ con nữa.
- Ba mẹ cũng biết người con thích hiện tại là ai, nhưng có lẽ con phải nhường bước. - Tuấn Khôi từ gương mặt vui vẻ sang gương mặt buồn bã.
- Ta đã nói con thế nào? - Minh Trí nhíu mày không hài lòng.
- Nhưng Thiên Bảo cũng thích Rose. Con không muốn anh ấy buồn. - Tuấn Khôi đáp, trong lòng vô cùng khó xữ.
- Con quan tâm đến Thiên Bảo như vậy? Đã có chuyện gì sao? - Rin cảm thấy kì lạ, Tuấn Khôi trước giờ chưa từng nghĩ cho Thiên Bảo nhiều như vậy.
Tuấn Khôi nhớ về chuyện hôm trước. Khi anh đến tìm bác cả là Trần Hậu, trong phòng làm việc có cả Thiên Bảo. Không cố tình nghe trộm nhưng cuộc cãi vã có nhắc đến tên cha anh nên anh nán lại bên ngoài.
- Con không muốn đi theo con đường của cha, không muốn làm cái bóng của người khác. - Thiên Bảo nói.
- Ai nói với con ta là cái bóng của người khác? - Trần Hậu tức giận
- Không phải cha chính là cái bóng của nhà họ Trần sao?
Trần Hậu không biết đáp trả điều gì, chính xác bao nhiêu năm qua anh chính là cái bóng bên cạnh Minh Trí.
- Con sẽ theo đuổi sự nghiệp riêng của con, và con nhất định không phục tùng Tuấn Khôi như cha phục tùng dượng Minh Trí.
- Nhà họ Trần có ơn với ta, nếu không có dượng của con, ta đã chết dưới tay bọn giang hồ ngoài kia. Cái ơn đó ta trả cà đời không hết, và dượng con không hề xem ta là người phục tùng, luôn coi trọng và tin tưởng tuyệt đối vào ta. Còn con, nếu như con đã lựa chọn đi theo nghiệp đó, ta từ nay không phản đối cũng không xen vào.
- Cha có con đường cha chọn, con cũng vậy. Và con chắc chắn rằng nhà họ Trần không thể quản được con. - Thiên Bảo cứng gắng nói. - Và con còn biết, chuyện giữa cha và dì Rin, cha trước kia thích dì Rin nhưng vì dượng Minh Trí nên quyết định rút lui.
- Ai nói cho con biết những điều nhảm nhí đó. - Trần Hậu căng mặt nói.
- Là con vô tình đọc trong nhật kí của mẹ. Chuyện tình cảm của đời trước con không muốn xen vào. Nhưng chỉ vì một lần cứu mạng, cha phải hy sinh tất cả vì nhà họ Trần sao, kể cả người mình yêu.
- Người ta yêu duy nhất là mẹ con. - Trần Hậu nóng mặt
- Đó là hiện tại, nhưng trước kia...
- Chuyện trước kia qua rồi, ta không muốn nhắc lại và con không được phép nói tới chuyện người lớn.
- Cha, tương lai của con không bao giờ dựa vào Trần gia.
Tuấn Khôi sau khi nghe như vậy thì không muốn nghe nữa mà dời đi, trong lòng vô cùng buồn bã. Không nghĩ rằng Thiên Bảo nghĩ về cha mình như vậy, càng chưa bao giờ xem Thiên Bảo là phục tùng dưới anh. Đối với Tuấn Khôi, Thiên Bảo luôn là anh họ, người mà anh kính trọng.
Tuấn Khôi nhìn cha mẹ mình, hai người này quả thật khó khăn lắm mới có thể hạnh phúc cho đến hôm nay. Anh không thể nào quên được những ngày tháng cơ cực cùng bà ngoại ra đường bán bánh, những ngày gia đình bị chủ nhà đòi tiền khi chưa chuẩn bị đủ. Trong lòng Tuấn Khôi chất chứa nhiều suy nghĩ, cảm thấy thương Thiên Bảo hơn là giận. Hai người so ra vẫn là ngang tầm lứa tuổi, Tuấn Khôi luôn được mọi người kì vọng hơn hết, có lẽ vì điều này đã sinh ra suy nghĩ ấy của Thiên Bảo.
Hôm nay lại trong thấy Rose và Thiên Bảo, Tuấn Khôi thông minh hiểu được anh họ có tình cảm với Rose. Chuyện tình cảm từ đời trước lại giống như chuyện của anh, rose và Thiên Bảo. Nếu như tranh giành Tuấn Khôi tự tin phần thắng, nhưng Tuấn Khôi quyết định kết hợp cho hai người bọn họ, vì Thiên Bảo có lẽ sẽ càng ghét gia đình anh hơn dù sao cũng là tình thân...
- Hôm qua anh đã hứa đưa em đi tham quan thành phố đúng không? Chúng ta bắt đầu thôi. - Jenny chạy lại nơi Tuấn Khôi đang ngồi đọc tờ báo kinh tế buổi sáng.
Tuấn Khôi nhìn qua cô gái bên cạnh, lại nhìn ánh mắt của mẹ Rin sau đó đặt tờ báo xuống bàn mà nói.
- Hôm nay con có cuộc họp tại RoYal, có lẽ để hôm khác con sẽ đưa cô ấy đi chơi.
Jenny nhìn qua Rin như cầu cứu.
- Hôm qua không phải đã hứa đưa con bé đi rồi sao? - Rin nói với Tuấn Khôi, vì dù sao đây Jenny cũng theo họ về nước phải có trách nhiệm.
- Hay là gọi Thiên Bảo đi, anh ấy hôm nay có lẽ không bận. - Tuấn Khôi đưa mắt nhìn Rin. - Cuộc họp rất là quan trọng.
- Thiên Bảo là diễn viên nổi tiếng, không thể thoải mái đi cùng Jenny được. Được rồi, bảo cậu Tuấn Hà của con thay mặt con dẫn dắt cuộc họp, còn con thì đưa Jenny ra ngoài, tiện cả đôi đường. - Minh Trí ngồi cạnh Rin mà ra lệnh cho con trai.
- Nếu anh ấy bận thì để hôm sau cũng được ạ. - Jenny nghe Minh Trí nói vậy thì vui mừng nhưng vờ như cảm thông.
- Thôi được rồi, chúng ta đi. - Tuấn Khôi không dám cải lại lời cha, trên tay cầm một chiếc áo khoác da màu đen bước chân thong dong ra ngoài xe.
Jenny ngồi trên xe của Tuấn Khôi, khẽ đưa mắt nhìn kĩ người đàn ông trước mặt. Đôi mắt hổ phách hút hồn người, gương mặt đẹp không một chút khuyết điểm khiến trong lòng cô rung rinh.
- Xin lỗi đã làm phiền anh. - Jenny quay mặt sang Tuấn Khôi nói, tỏ ra ái ngại.
- Không sao cả, dù sao tôi cũng phải giữ lời hứa của mình. Nói cho tôi biết em muốn đến đâu? - Tuấn Khôi không nhìn Jenny, hướng mắt thẳng phía trước.
- Em chưa về nơi này lần nào cả, anh đưa em đi dạo một vòng nhé. - Jenny tươi cười nói.
Tuấn Khôi không trả lời, lái xe một vòng thành phố không hề quan tâm đến cô gái bên cạnh. Sau đó nhìn sang Jenny mà hòi:
- Tôi đã đưa em đi một vòng như em muốn, bây giờ em muốn đi đâu?
Jenny ngỡ ngàng nhìn Tuấn Khôi khi anh nói ra câu nói bá đạo như vậy. Cô thật tình không thể tìm một chút bình thường từ người đàn ông này nha.
- Em muốn đến nơi mà anh thích đến nhất và nơi đẹp nhất thành phố này. - Jenny nói, lần này thì Tuấn Khôi không thể lạnh lùng nữa rồi nhé.
Tuấn Khôi nghĩ một chút rồivừa đạp ga vừa đáp:” Thật tiện, hai nơi em muốn đến thật ra chỉ là một.”
Jenny hào hứng khi Tuấn Khôi đồng ý đưa cô đến nơi anh thích nhất.
Chiếc xe dừng trước cao ốc RoYal. Tuấn Khôi bước xuống xe mở của cho JEnny rồi mỉm cười đáp.
- Nào, chúng ta đã đến nơi rồi.
Jenny không biết đây là nơi làm việc của Tuấn Khôi nên cũng thích thú theo anh đi vào bên trong.
Khi bước vào cửa liền bắt gặp những cái nhìn kì lạ từ những người xung quanh, họ còn lại xì xầm điều gì đó.
- Tuấn Khôi, không phải cha con nói hôm nay con không đến công ty được sao? - Tuấn Hà được Minh Trí nhờ chỉ trì cuộc họp. Anh đang trên đường đi đến phòng họp thì gặp Tuấn Khôi.
- Cậu, con được yêu cầu đến thôi. Con lên phòng làm việc, cậu cứ thay con vào phòng họp. - Nói rồi Tuấn Khôi bước đi, phía sau Jenny đi theo.
Tuấn Hà nhìn Jenny ngạc nhiên, hôm nay Tuấn Khôi dắt đâu một cô gái ăn mặc không ra sao đến công ty thế này. Xem ra khẩu vị của thằng bé có chút lạ thường.
Jenny đi vào bên trong phòng tổng giám đốc thì mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhìn bộ quần áo trên người mình thì đã hiểu vì sao mọi người lại nhìn mình như vậy.
- Đây là nơi đẹp nhất và anh thích đến nhất đó sao?
- Đúng vậy. - Tuấn Khôi đi đến bàn làm việc, khởi động máy tính để làm việc.
- Anh… vì sao tới nơi này không nói trước với em để em thật mất mặt như vậy? - Jenny nhớ lại ánh mắt của mọi người thì vô cùng xấu hổ.
- Không phải đây là nơi em yêu cầu sao? - Tuấn Khôi đưa ánh mắt không liên quan mà hỏi.
- Đây chính là nơi đẹp nhất thành phố này sao? - Jenny hỏi, trong lòng vô cùng khó chịu.
- Em xem, đây là cao ốc của tập đoàn RoYal lớn nhất cả nước. Đứng ở phòng tổng giám, có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố. Đối với tôi đó là nời đẹp nhất. - Tuấn Khôi đáp.
- Vậy nơi anh thích đến nhất, ngày nào củng đến nơi này anh lại nói nó là nơi anh thích nhất.
- Từ khi còn bé, tôi rất hâm mộ cha tôi và luôn muốn được như ông ấy ngồi vào vị trí tối cao nhất của tập đoàn RoYal. Tôi không thích làm việc thì sao có thể ở vị trí này.
Jenny không biết phải đáp lại thế nào, nơi này cũng chính là do cô tự đào hố chôn mình, chính cô yêu cầu anh đưa đến thì không thể trách được nữa.
- Jenny, em thích thì ở lại nơi này tham quan. Buồn chán có thể bảo tài xế đưa đi nơi nào em thích. Hiện tại tôi đang rất nhiều việc. - Tuấn Khôi lạnh lùng nói, đối với anh công việc hiện tại quan trong hơn cô gái trước mắt.
- Được rồi, không làm phiền anh. - Jenny quay mặt đi ra phía cửa, đối với Tuấn Khôi cảm nhận được cái lạnh từ con ng anh ta.
Jenny vừa mở cánh cửa ra thì nhìn thấy một cô gái đang đứng trước cửa. Hai cô gái nhìn nhau một lúc thì Jenny lên tiếng trước.
- Cô là ai, tìm Tuấn Khôi có việc gì sao?
- À, tôi là Minh Hà bên bộ phận thông dịch viên. - Rose đáp.
Tuấn Khôi nghe tiếng của Rose thì đưa mắt nhìn về phía cửa.
- Rose, vào đi. - Tuấn Khôi cất giọng.
- Cảm phiền cô tránh đường. - Rose nhìn Jenny nói.
JEnny cảm thấy Tuấn Khôi không hề để ý đến sự có mặt của mình, lại quan trọng một nhân viên bình thường hơn mình, trong lòng có một sự ganh ghét.
Khi Jenny rời khỏi phòng tổng giám đốc, Rose nhìn Tuấn Khôi mà thầm lắc đầu đúng là những kẻ lắm tài thường nhiều tật. Một ngày cô đến tìm thì lại gặp những mỹ nhân khác nhau từ bên trong của phòng Tuấn Khôi.
- Đến tìm tôi có việc gì sao? - Tuấn Khôi lạ kì hỏi.
- Nghe cậu Tuấn Hà nói gặp cậu ở đại sảnh nên tôi đến tìm xem cậu có làm sao hay không mà lại bỏ cuộc họp vừa rồi.. Đó không phải là cách làm việc của Tuấn Khôi.
- Xem ra em rất là hiểu tôi. - Tuấn Khôi mỉm cười nói.
- Nhưng có vẻ cậu không sao cả rồi, vẫn còn đủ sức khoẻ để mang mỹ nhân lên tận phòng làm việc.
- Em đang ghen đó sao?
- Khéo tưởng tượng. - Rose đáp với vẻ khó chịu.
Tuấn Khôi đứng lên đi về phía Rose đang ngồi trước mặt, gương mặt tiến tới gần sát bên Rose một chút, đôi môi khẽ nhếch lên thốt ra tiếng nho nhỏ:” Thừa nhận đi, em đang ghen vì tôi thân mật cùng cô gái khác.”
Khoảng cách giữa hai gương mặt gần sát nhau, chỉ cần cô nhúc nhích thì có thể chạm vào môi Tuấn Khôi ngay lập tức. Rose xấu hổ đến mức đôi má ửng hồng lên, lấp bấp đáp.
- Cậu… tránh xa tôi ra.
- Mau nói em đang ghen đi. - Tuấn Khôi ép sát Rose vào thành ghế, hai tay giữ chặt hai tay.
- Kẻ điên này, mau tránh ra cho tôi. Tôi là gì của cậu mà phải ghen chứ, cậu có hàng tá cô gái bên cạnh tôi phải ghen với hết thảy họ sao?
- Em nhớ ngày xưa mẹ Rin từng nói, ai nói dối sẽ bị phạt. Hiện tại, tôi sẽ phạt em. - Tuấn Khôi nói rồi, khẽ đặt môi mình chạm vào bờ môi cong cong của Rose. Rose bất ngò mở to đôi mắt hoảng hốt, nụ hôn đầu đời của cô chính là vào tay tên nhóc này sao.
Tuấn Khôi không hôn bá đạo như Minh Trí, đôi môi nhẹ đặt vào đôi môi cong cong của Rose rồi rời ra ngoài. Tất nhiên anh đoán được đây là nụ hôn đầu tiên của Rose. Từ bé đã ở bên nhau, đến khi cô du học anh cũng âm thầm cho người theo bảo vệ nên mọi thông tin về cô anh đều nắm rõ. Tuấn Khôi khá hài lòng vì Rose luôn không bao giờ cho đối phương cơ hội đến gần, dù cô rất là xinh đẹp nhưng lại khôg hề quen bạn trai.
Tuấn Khôi buông Rose ra, Rose kinh ngạc vì nụ hôn bị đánh cắp liền trấn tĩnh.
- Bóp. - Rose đưa tay tát vào mặt Tuấn Khôi.
Tuấn Khôi không tức giận, nét mặt vẫn lạnh như băng nhếch môi cười như không.
- Trần Tuấn Khôi, cậu… cậu lại giám hôn tôi. - Rose hét lên.
- Đó là do em nói dối nên bị phạt. - Tuấn Khôi đáp, gương mặt đểu không thể tưởng.
- Tôi.. tôi sẽ mách ba Ken và mẹ Rin. - Rose nước mắt lưng tròng, chạy ra khỏi phòng làm việc của Tuấn Khôi.
Tuấn Khôi gở bỏ gương mặt lạnh lùng, nở một nụ cười ít ai thấy.
- Haha, cô bé năm nào thật ra vẫn chưa lớn sao.
*************
Thiên Bảo đi tới phía Rose đang ngồi một mình trong đường thang bộ của cao ốc RoYal mà ấm ức khóc. Nụ hôn đầu tiên của cô giữ cho người cô thật sự yêu thương, lại bị tên nhóc khốn kiếp đó cướp mất như vậy.
- Chị Rose, sao lại ngồi đây mít ướt. - Thiên Bảo ngồi xuống gần Rose mà nói.
- Hức… hức… Thiên Bảo sao em lại đến đây… - Rose nhìn thấy Thiên Bảo thì ngạc nhiên.
- Cha em nhờ đên đây lấy giúp ông tập hồ sơ quan trọng. - Thiên Bảo nhìn Rose khóc thì nói tiếp. - Ai ức hiếp chị sao?
- Còn ai ngoài tên đáng ghét đó nữa. - Rose càng lúc càng ấm ức.
- Lại là Tuấn Khôi sao. - Thiên Bảo lắc đầu. - Chị cũng biết cậu ấy hay trêu chọc chị nhưng chỉ là đùa giỡn mà thôi, lòng dạ Tuấn Khôi rất tốt.
- Chị không biết, đừng nói về tên đó nữa. - Rose nghĩ tới nụ hôn của mình càng khóc lớn hơn.
Thiên Bảo đưa tay quàng quay cổ Rose để Rose dựa vào bờ vai mình mà khóc cho chút hết sự ấm ức trong lòng. Trái tim Thiên Bảo loạn nhịp vì đây là lần đầu anh được gần Rose như vậy.
Từ phía trên nhìn xuống, Tuấn Khôi nhìn thấy cảnh tượng này nhưng không nói gì lẳng lặng bước đi trong lòng nặng trĩu.
Tại biệt thự Trần gia, mọi người quay quần trong bửa cơm tối do Rin chuẩn bị.
- Mẹ, cơm mẹ nấu là ngo nhất. - Tuấn Khôi mỉm cười với Rin.
- Con trai lớn rồi, vẫn còn nịnh mẹ sao? - Minh Trí không hài lòng nói.
- Con trai em nịnh em là chuyện bình thường mà. - Rin liếc Minh Trí.
- Tuấn Khôi, con chính là con trai duy nhất của nhà họ Trần. Là nam nhi nhất định phải cứng cỏi và quyết đoán. Ngay cả việc chọn bạn gái cũng vậy, phải xác định đâu là người con yêu và đâu là người tình qua đường.
- Này, anh nói cái gì vậy hả, con trai em ai cho phép anh dạy những điều không đúng đắn như vậy hả. - Rin tức giận, Tuấn Khôi của cô có tất cả hư hỏng đều do Minh Trí mà ra.
- Haha, mẹ ơi. Con biết phân biệt đâu là đúng đâu là sai mà. - Tuấn Khôi thấy mẹ tức giận liền xoa dịu.
- Giống như con bé Jenny, nhìn qua là đã biết con bé để ý đến con rồi. Cần phải dứt khoát quyết định. - Minh Trí không nhìn hướng hai mẹ con nữa.
- Ba mẹ cũng biết người con thích hiện tại là ai, nhưng có lẽ con phải nhường bước. - Tuấn Khôi từ gương mặt vui vẻ sang gương mặt buồn bã.
- Ta đã nói con thế nào? - Minh Trí nhíu mày không hài lòng.
- Nhưng Thiên Bảo cũng thích Rose. Con không muốn anh ấy buồn. - Tuấn Khôi đáp, trong lòng vô cùng khó xữ.
- Con quan tâm đến Thiên Bảo như vậy? Đã có chuyện gì sao? - Rin cảm thấy kì lạ, Tuấn Khôi trước giờ chưa từng nghĩ cho Thiên Bảo nhiều như vậy.
Tuấn Khôi nhớ về chuyện hôm trước. Khi anh đến tìm bác cả là Trần Hậu, trong phòng làm việc có cả Thiên Bảo. Không cố tình nghe trộm nhưng cuộc cãi vã có nhắc đến tên cha anh nên anh nán lại bên ngoài.
- Con không muốn đi theo con đường của cha, không muốn làm cái bóng của người khác. - Thiên Bảo nói.
- Ai nói với con ta là cái bóng của người khác? - Trần Hậu tức giận
- Không phải cha chính là cái bóng của nhà họ Trần sao?
Trần Hậu không biết đáp trả điều gì, chính xác bao nhiêu năm qua anh chính là cái bóng bên cạnh Minh Trí.
- Con sẽ theo đuổi sự nghiệp riêng của con, và con nhất định không phục tùng Tuấn Khôi như cha phục tùng dượng Minh Trí.
- Nhà họ Trần có ơn với ta, nếu không có dượng của con, ta đã chết dưới tay bọn giang hồ ngoài kia. Cái ơn đó ta trả cà đời không hết, và dượng con không hề xem ta là người phục tùng, luôn coi trọng và tin tưởng tuyệt đối vào ta. Còn con, nếu như con đã lựa chọn đi theo nghiệp đó, ta từ nay không phản đối cũng không xen vào.
- Cha có con đường cha chọn, con cũng vậy. Và con chắc chắn rằng nhà họ Trần không thể quản được con. - Thiên Bảo cứng gắng nói. - Và con còn biết, chuyện giữa cha và dì Rin, cha trước kia thích dì Rin nhưng vì dượng Minh Trí nên quyết định rút lui.
- Ai nói cho con biết những điều nhảm nhí đó. - Trần Hậu căng mặt nói.
- Là con vô tình đọc trong nhật kí của mẹ. Chuyện tình cảm của đời trước con không muốn xen vào. Nhưng chỉ vì một lần cứu mạng, cha phải hy sinh tất cả vì nhà họ Trần sao, kể cả người mình yêu.
- Người ta yêu duy nhất là mẹ con. - Trần Hậu nóng mặt
- Đó là hiện tại, nhưng trước kia...
- Chuyện trước kia qua rồi, ta không muốn nhắc lại và con không được phép nói tới chuyện người lớn.
- Cha, tương lai của con không bao giờ dựa vào Trần gia.
Tuấn Khôi sau khi nghe như vậy thì không muốn nghe nữa mà dời đi, trong lòng vô cùng buồn bã. Không nghĩ rằng Thiên Bảo nghĩ về cha mình như vậy, càng chưa bao giờ xem Thiên Bảo là phục tùng dưới anh. Đối với Tuấn Khôi, Thiên Bảo luôn là anh họ, người mà anh kính trọng.
Tuấn Khôi nhìn cha mẹ mình, hai người này quả thật khó khăn lắm mới có thể hạnh phúc cho đến hôm nay. Anh không thể nào quên được những ngày tháng cơ cực cùng bà ngoại ra đường bán bánh, những ngày gia đình bị chủ nhà đòi tiền khi chưa chuẩn bị đủ. Trong lòng Tuấn Khôi chất chứa nhiều suy nghĩ, cảm thấy thương Thiên Bảo hơn là giận. Hai người so ra vẫn là ngang tầm lứa tuổi, Tuấn Khôi luôn được mọi người kì vọng hơn hết, có lẽ vì điều này đã sinh ra suy nghĩ ấy của Thiên Bảo.
Hôm nay lại trong thấy Rose và Thiên Bảo, Tuấn Khôi thông minh hiểu được anh họ có tình cảm với Rose. Chuyện tình cảm từ đời trước lại giống như chuyện của anh, rose và Thiên Bảo. Nếu như tranh giành Tuấn Khôi tự tin phần thắng, nhưng Tuấn Khôi quyết định kết hợp cho hai người bọn họ, vì Thiên Bảo có lẽ sẽ càng ghét gia đình anh hơn dù sao cũng là tình thân...
Bình luận facebook