Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106
Trời nhá nhem tối, đây là nơi dân cư thưa thớt từ khi Tuấn Khôi bắt đầu khai phá đầu tư thì xung quanh mới bắt đầu có dân cư qua lại. Địa hình núi và biển rất khó đi lại nếu không có sự hướng dẫn của người đã thông thuộc địa hình.
Tin tức của Rose vẫn đi vào ngỏ cụt, không một ai nhìn thấy cô ấy. Lần cuối cùng nhìn thấy Rose chính là lúc Thiên Bảo đến phòng tìm cô. Tuấn Khôi lòng sôi như lửa đốt, nóng giận nắm tay thành một cú đấm đập mạnh lên bàn làm việc.
- Gọi thêm người từ thành phố xuống tìm kiếm, phối hợp với những người sống lâu năm ở đây. Dù có phá nát nơi này cũng phải tìm ra cô ta. - Tuấn Khôi tức giận nói.
- Được, để tôi gọi cha tôi cho người tới. - Thiên Bảo nhanh tay gọi cho Trần Hậu.
Trần Hậu nhận được tin thì báo cho Minh Trí và Rin sau đó mọi người cùng nhau đi đến nơi mà Rose bị mất tích. Trần Hậu lái xe như gió lướt, anh luôn nhớ đến lời hứa của mình dành cho cô gái bất hạnh kia, đó chính là phải bảo vệ cho con gái cô ấy. Hiện tại khi biết tin Rose mất tích, Trần Hậu trong lòng thật sự lo lắng.
- Chuyện là thế nào, vì sao Rose lại mất tích chứ. - Rin lo lắng, đôi mắt đã thấm lệ vì lo cho con gái.
- Thiên Bảo vừa gọi về, nói rằng tại nơi mà chúng đang chụp quảng bá cho RoYal, Rose đã đi nơi nào từ lúc sáng không về. Có lẽ con bé bị lạc nên cần chúng ta mang người đến tìm kiếm. - Trần Hậu trong long nóng như lửa đốt, nhưng vẩn tỏ ra thái độ từ tốn.
- Địa điểm này tôi có nghe Tuấn Khôi phân tích qua, đây là nơi địa hình núi rất nguy hiểm. Chỉ sợ con bé chạy nhảy lung tung không biết đường về. - Minh Trí nói.
- Tuấn Khôi và Thiên Bảo, hai tên nhóc này ngay cả một cô gái bé nhỏ cũng không thề xem chừng. Vậy mà dám xưng là tổng tài RoYal, kẻ thì là diễn viên nổi tiếng. - Thiên Kim tức giận, trước khi đi đã dặn dò rằng phải chăm sóc lẫn nhau.
- Chúng ta phải đến nơi trước, anh đã cho người đến đó tìm kiếm rồi. Hy vọng mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với Rose, em đừng quá lo lắng. - Minh Trí ôm Rin vào trong lòng an ủi.
- Minh Trí, em đã hứa với Pi là sẽ luôn bảo vệ Rose. Nếu Rose gặp chuyện gì làm sao em có thể sống được. - Rin dựa vào vai Minh Trí mà khóc.
- Rose sẽ không sao cả, chúng ta sẽ nhanh tìm được con bé thôi. - Minh Trí nắm chặt đôi tay Rin, cô gái nhỏ của anh mãi yếu mềm như vậy.
- Đúng vậy, chị tin tường con bé sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Em đừng quá lo lắng. - Thiên Kim nhìn về phía Rin mà nói.
Chiếc xe màu đen lao như bay trong gió, chưa được một nữa thời gian chạy bình thường thì họ đã đi đến khách sạn mà Tuấn Khôi và Thiên Bảo đang ở.
- Có chuyện gì đã xảy ra. - Minh Trí đi tới nhìn Tuấn Khôi nhíu mày hỏi.
- Baba, buổi sáng mọi người đến nhà hàng chụp bộ ảnh cuối, sau khi mọi việc hoàn thành con không thấy Rose ở đâu cả. - Tuấn Khôi dù có oai phong quyền lực cở nào, trước mặt Minh Trí cũng không thể nói lớn giọng.
- Không phải ta đã nói, con phải luôn để mắt đến con bé sao? - Minh Trí tỏ ra không hài lòng. - Chỉ có một đứa con gái cũng không thể bảo vệ, con còn muốn bào vệ cả một RoYal có quá nhiều đối thủ sao.
- Minh Trí, đừng lớn tiếng như vậy. - Rin thấy Tuấn Khôi chỉ biết cúi mặt trươc Minh Trí thì nói đỡ cho con trai.
- Con sai rồi, con xin lỗi. - Tuấn Khôi cúi đầu nói.
- Chuyện lần này, trách nhiệm lớn nhất là ở con. Trong đêm nay con phải tự mình cùng bọn người ngoài kia vào rừng mà tìm con bé. - Minh Trí lạnh lùng nói.
- Dượng Minh Trí nơi này địa thế rất khó đi, cậu ấy đi không quen lại là buổi tối rất nguy hiểm. - Thiên Bảo can ngăn.
- Không, tôi sẽ đi. - Tuấn Khôi nắm chặt đôi tay, anh cũng không muốn ngồi tại nơi này đợi nữa, anh nhất định phải tìm được Rose.
- Vậy anh đi cùng em. - Thiên Bảo nói.
Tuấn Khôi nhanh chóng rời đi, cùng một đoạn người mặc áo đen vừa đến tiến về phía cánh rừng.
- Minh Trí, có nguy hiểm quá không? - Rin nhìn về phía Tuấn Khôi rời bước mà lo lắng.
- Em yên tâm, con trai chúng ta đã lớn rồi. - Minh Trí tuy cũng lo lắng nhưng đây chính là cách làm cho thằng bé biết thế nào là nguy hiểm của cuộc sống. Minh Trí quay sang phía Trần Hậu mà nói:” Cậu cho người còn lại đi thám thính tình hình lúc sáng thế nào, nơi cuối cùng nhìn thấy con bé là ở đâu. Tôi không tin một con người to lớn đi ra ngoài cũng không thể không ai thấy.”
- Nơi này không có camera sao? - Thiên Kim nhìn xung quanh.
- Hiện tại vẫn đang trong quá trình hoàn thiện nên có thể camera chưa hoạt động. - Minh Trí đáp
- Vâng, thưa thiếu gia.
- Còn Thiên Kim và Rin , hai người về phòng nghĩ ngơi đi. Có tin tức sẽ nhanh chóng báo về. - Minh Trí nói xong, cũng rời khói khách sạn bắt đầu cuộc tìm kiếm đứa trẻ đáng thương.
Tuấn Khôi và Thiên Bảo cùng thuộc hạ của Trần Hậu đi theo phía men rừng nhưng trời tối đen như mực, đèn pin không đủ sáng để nhìn thấy diện rộng.
- Chúng ta cứ đi tìm thế này không phải là cách tốt, tôi và một số người sẽ đi sâu vào bên trong. Còn Thiên Bảo, anh cùng những người còn lại đi dọc bìa rừng. Có thể Rose đi lạc không tìm được đường về. - Tuấn Khôi nói.
- Bên trong rất khó đi, trời lại rất tối, như vậy quá nguy hiểm. - Thiên Bảo ngăn cản.
- Không nguy hiểm bằng để một cô gái một thân một mình ờ bên ngoài qua đêm. - Tuấn Khôi vô cùng ân hận khi không để mắt đến Rose.
- Được rồi, vậy chúng ta chia ra đi. - Thiên Bảo biết không thể ngăn được quyết định của Tuấn Khôi.
Tuấn Khôi cùng thêm 3 người nữa tiến sâu vào bên trong rừng sâu. Tiếng động của con người làm cho những chú chim đang ngủ trên cây giật mình bay tán loạn, những tiếng kêu của những con vật lạ vang vảng nghe rợn người.
- Thiếu gia, một cô gái không thể nào tự mình dám đi thẳng vào nơi này mặc dù là sáng hay tối. Tôi nghĩ chúng ta nên trở ra ngoài tìm kiếm. - Âm thanh rợn người cộng thêm không khí lạnh ngắt, màn đêm đen đúa khiến những người phía sau Tuấn Khôi e ngại.
- Cả buồi chiều mọi người đã đi tìm bên ngoài cả rồi đều không có kết quả. Các người sợ hãi có thể quay lại, một mình tôi có thể tự đi. - Tuấn Khôi không dừng lại mà tiếp tục tiến sâu vào.
Tất nhiên rằng có cho thêm vàng bọn họ cũng không dám để một mình đại thiếu gia nhà họ Trần này một mình ở lại nơi này, nếu cậu ấy có chuyện gì xảy ra thì bao nhiêu mạng của họ cũng không đền nỗi. Nghe Tuấn Khôi nói vậy đành phải đi theo, đến cũng đáng sợ quay về càng đáng sợ hơn.
Đoạn đường đi khá là khó khăn, đường trơn trượt, đá lổm chổm. Tuấn Khôi cũng không nghĩ rằng Rose có thể đi tới những nơi này. Nhưng đây chính là nơi duy nhất mà bọn họ chưa đến tìm. Phó mặc cho số phận, anh cứ thế mà bước tới mặc cho những chong gai phía trước.
- Á. - Một tiếng kêu thảm thiết từ phía sau lưng Tuấn Khôi vang lên.
Anh nhìn về phía sau thì một trong 3 tên đi theo bị vập ngã, một chân đã bị trật và không thể đi tiếp được nữa. Nhìn bọn họ ai ai cũng đưa ra gương mặt sợ hãi, Tuấn Khôi nhìn xung quanh nơi này hoang vu như vậy cũng khiến bản thân anh lạnh người.
- Hai người, đỡ anh ta quay về. Cứ theo đánh dấu mà quay lại.
- Thiếu gia, cậu cũng quay về đi. Nơi này đã đi qua mốc nguy hiểm rồi, tiến vào bên trong e sẽ gặp phải thú dữ. - Một tên nói.
- Yên tâm đi, các người về trước. Tôi vào trong xem một chút nữa cũng sẽ quay ra. - Tuấn Khôi lắc đầu nói. - Mau đưa anh ta về, đoạn đường đi về cũng khá vất vả. Các anh cẩn thận.
Nói xong một mình Tuấn Khôi bước tiếp. Vừa bước vừa gọi vang tên của Rose nhưng không nghe tiếng Rose đáp trả chỉ là những tiếng động của núi rừng.
Tuấn Khôi cũng không biết mình đi bao xa, trong người đã thấm mệt mỏi. Tuấn Khôi ngồi xuống một tản đá nghĩ mệt, uống một ngụm nước để vơi bớt cơn mệt mỏi. Trong không gian lúc yên tĩnh, lúc thì đầy tiếng côn trùng kêu rả rích, anh nghe tiếng thét quen thuộc.
- Aaaaaaa...á...aaaaaaa.á….. - Sau đó là tiếng khóc. - Huhu, ai cứu với, huhu. Tuấn Khôi ơi, Thiên Bảo ơi huhuhuhu.
Tuấn Khôi nghe tiếng kêu quen thuộc, trong lòng một phần lo lắng nhưng vô cùng mừng rỡ vì cuối cùng cũng đã tìm được Rose, không ngờ bao nhiêu công sức bỏ ra đã có kết quả.
Tuấn Khôi dựa vào tiếng kêu của Rose mà đi tơí không quên đáp trả.
- Rose, em ở đâu. Đừng sợ, anh sẽ tới ngay. - Tuấn Khôi hét.
- Tuấn Khôi, cứu Rose với. - Rose khóc thét.
Khi Tuấn Khôi tới nơi thì Rose đang bị trói ở một cây lớn. Tuấn Khôi nhanh chóng chạy tới mà cởi trói cho Rose. Đôi bàn tay, bàn chân, ngay cả gương mặt đều có những đóm đỏ sưng hút.
- Rose, vì sao lại đến nơi này. - Tuấn Khôi ôm Rose vào lòng mà nói.
- Tuấn Khôi, Rose khát, Rose đói… Rose rất mệt. - Rose nói xong, ngất trên vai Tuấn Khôi.
- Được rồi, uống chút nước. Anh sẽ đưa em ra khỏi nơi này. - Tuấn Khôi đưa nước lên miệng cô.
- Tuấn Khôi, cảm ơn anh đã tới. Em nghĩ mình sẽ chết tại nơi này. Huhu, cảm ơn anh.
- Đừng khóc nữa, có anh ở đây sẽ không ai làm hại được em. - Tuấn Khôi ôm cô vào lòng, đưa tay xoa lưng cô bảo vệ.
- Tuấn Khôi, có thật em và Thiên Bảo hẹn hò anh sẽ chúc phúc sao. Đó là câu nói thật lòng anh sao?
- Rose, anh sai rồi. Đáng ra anh không nên giao em cho Thiên Bảo, đáng ra anh luôn phải để mắt tới em. Vừa mới không để mắt đến em, em lại xảy ra chuyện thế này. Suốt đời này, anh sẽ không thể giao em cho bất kì ai được nữa. Rose, anh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ em.
- Tuấn Khôi, suốt đời này hãy luôn để mắt tới em, luôn bên cạnh em. Đừng để mắt đến những cô gái khác, em thừa nhận là mình ghen tuông, bởi vậy anh đừng chán ghét mà đẩy em cho Thiên Bảo. Tuấn Khôi, em nhận ra mình đã lớn rồi, em xác định tình cảm của em là dành cho anh, Trần Tuấn Khôi.
- Đứa trẻ ngốc này, anh hứa sẽ luôn bên cạnh em. - Tuấn Khôi mỉm cười đáp.
Rose cũng mỉm cười đáp trả, quá kiệt sức nên ngất trên tay Tuấn Khôi.
- Rose, mau tỉnh lại. - Tuấn Khôi nhanh chóng ôm cô lên mà chạy nhanh để thoát khỏi cánh rừng này.
Tuấn Khôi trên tay ôm Rose đã ngất đi. Càng đi lại càng phát hiện mình đã bị lạc đường, sức lực của anh cũng như gần cạn . Tuấn Khôi chưa bao giờ cảm thấy mình bất tài đến mức độ như vậy, ôm cô gái mình yêu thương trong tay đang cận kề nguy hiểm lại không thể làm được gì.
- Ào! - Một tiếng động phía sau lưng Tuấn Khôi.
Tuấn Khôi quay lại thì nhìn thấy một con hổ từ phía xa nhìn họ như miếng mồi ngon.
- Chết tiệt. - Tuấn Khôi nhớ lại bản báo cáo khi khai thác khu du lịch này, trong rừng cấm có nhiều vật nguy hiểm, nhưng chúng sống sâu bên trong rừng nếu như khách du lịch không qua vùng cấm sẽ không có gì nguye hiểm.
Tuấn Khôi ôm Rose cứ từ từ đi lùi về phía sau, con hổ kia cũng bước nhẹ nhàng tới. Đến khi con hổ đói lao mình chạy tới thì Tuấn Khôi ôm Rose trên tay chạy nhanh đến phía trước không phân biệt là có đúng đường hay đang bị lạc đường.
Con hổ đói phía sau khoảng cách ngày càng gần, Tuấn Khôi cũng chạy nhanh tới phía trước. Trong màn đên đen kịch, Tuấn Khôi ôm Rose chạy thoát khỏi hổ đói cũng là thần chết đang đuổi bám theo.
Phía trước là vực thẩm nhưng Tuấn Khôi vì màn đêm đen tối, vì hoàng hốt trước thú dữ phía sau. Cứ thế mà chạy đến, cho đến khi không còn đướng lui nữa, hổ đói vẫn lao về phía họ.
- Rose, chúng ta chết cũng phải chết nguyên vẹn. Em xinh đẹp không thể vào bụng nó được.
Tuấn Khôi nói xong, ôm Rose lao xuống vực thẩm không suy nghĩ. Bàn tay vẫn ôm chặt cô gái của mình không buông...
*********************
Sáng hôm sau, mọi người mệt mỏi quay lại biệt thự. Hiện tại thì Rose cũng không tìm được, Tuấn Khôi cũng không quay về. Rin như người mất hồn, đó chính là hai đứa con mà cô thương yêu hơn mạng sống của mình.
- Minh Trí, con em đâu? Anh nói đi, con của em đâu? - Rin khóc ngất.
- Rin, bình tĩnh. Ba người đi cùng Tuấn Khôi vào rừng đang dẫn đường người của chúng ta vào tìm kiếm thằng bé, có phá nát nơi này anh cũng sẽ tìm con về cho em. - Minh Trí nặng trĩu nói.
- Em không cần biết, em muốn Rose, muốn Tuấn Khôi. Hai đứa trẻ đó là sinh mạng của em. - Rin mất kiềm chế khóc ngất.
- Rin, bình tĩnh lại. Có lẽ thằng bé bị lạc đường. - Thiên Kim an ủi.
- Chị đưa cô ấy về phòng nghĩ ngơi, tôi và Trần Hậu sẽ trực tiếp đi tìm thằng bé.
Người của Minh Trí đi tìm khắp nơi nhưng không hề nhận được tung tích gì từ Tuấn Khôi. Anh như bóc hơi khỏi khu rừng này.
- Chết tiệt, chỉ bảo nó đi tìm lại liều mạng một mình đi vào nơi nguy hiểm này. - Minh Trí nhìn vẻ hoang vu rừng sâu mà tức giận.
- Thiếu gia, thằng bé rất giống như cậu lúc 20t. - Trần Hậu lắc đầu nói.
- Khi đó tôi quả thật rất ngông cuồng nhưng không hề không biết tự lượng sức. - Minh Trí lạnh lùng đáp.
Trần Hậu chưa kịp đáp thì từ phía xa có một tên đàn em chạy tới hốt hoảng nói.
- Đại ca, phía bên kia nhìn thấy một chiếc giày của phụ nữ. Gần sát vực thẵm.
Minh Trí và Trần Hậu nhìn nhau, sau đó cùng nhau nhanh bước tới.
- Đây không phài là quà tặng từ Mỹ của Rin dành cho Rose sao? - Minh Trí nhìu mày nhìn chiếc giày còn sót lại trên mép vực.
- Có lẽ nào, Rose tự vẫn sao? - Trần Hậu giật mình suy đoán.
- Không thể, con bé sống vui vẻ, không có chuyện gì đến mức phải tìm đến cái chết. - Minh Trí lắc đầu, nhìn chiếc giày của Rose rồi nói. - Có chuyện không hay rồi.
- Ý của anh là? - Trần Hậu lo lắng.
- Không cần biết là vì lí do gì chiếc giày này xuất hiện tại đây, mau cho người xuống chân vực tìm kiếm. - Minh Trí ra lệnh.
- Còn Tuấn Khôi. - Trần Hậu vội hỏi.
- Tiếp tục tìm kiếm bên trong khu rừng này. Có đốn hết cây cũng phải tìm cho ra. - Minh Trí nói xong nhanh chóng quay ra khỏi khu rừng cùng nhiều người đi về hướng chân vực thẩm, trong lòng hy vọng những suy đoán của mình là sai.
Tin tức của Rose vẫn đi vào ngỏ cụt, không một ai nhìn thấy cô ấy. Lần cuối cùng nhìn thấy Rose chính là lúc Thiên Bảo đến phòng tìm cô. Tuấn Khôi lòng sôi như lửa đốt, nóng giận nắm tay thành một cú đấm đập mạnh lên bàn làm việc.
- Gọi thêm người từ thành phố xuống tìm kiếm, phối hợp với những người sống lâu năm ở đây. Dù có phá nát nơi này cũng phải tìm ra cô ta. - Tuấn Khôi tức giận nói.
- Được, để tôi gọi cha tôi cho người tới. - Thiên Bảo nhanh tay gọi cho Trần Hậu.
Trần Hậu nhận được tin thì báo cho Minh Trí và Rin sau đó mọi người cùng nhau đi đến nơi mà Rose bị mất tích. Trần Hậu lái xe như gió lướt, anh luôn nhớ đến lời hứa của mình dành cho cô gái bất hạnh kia, đó chính là phải bảo vệ cho con gái cô ấy. Hiện tại khi biết tin Rose mất tích, Trần Hậu trong lòng thật sự lo lắng.
- Chuyện là thế nào, vì sao Rose lại mất tích chứ. - Rin lo lắng, đôi mắt đã thấm lệ vì lo cho con gái.
- Thiên Bảo vừa gọi về, nói rằng tại nơi mà chúng đang chụp quảng bá cho RoYal, Rose đã đi nơi nào từ lúc sáng không về. Có lẽ con bé bị lạc nên cần chúng ta mang người đến tìm kiếm. - Trần Hậu trong long nóng như lửa đốt, nhưng vẩn tỏ ra thái độ từ tốn.
- Địa điểm này tôi có nghe Tuấn Khôi phân tích qua, đây là nơi địa hình núi rất nguy hiểm. Chỉ sợ con bé chạy nhảy lung tung không biết đường về. - Minh Trí nói.
- Tuấn Khôi và Thiên Bảo, hai tên nhóc này ngay cả một cô gái bé nhỏ cũng không thề xem chừng. Vậy mà dám xưng là tổng tài RoYal, kẻ thì là diễn viên nổi tiếng. - Thiên Kim tức giận, trước khi đi đã dặn dò rằng phải chăm sóc lẫn nhau.
- Chúng ta phải đến nơi trước, anh đã cho người đến đó tìm kiếm rồi. Hy vọng mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với Rose, em đừng quá lo lắng. - Minh Trí ôm Rin vào trong lòng an ủi.
- Minh Trí, em đã hứa với Pi là sẽ luôn bảo vệ Rose. Nếu Rose gặp chuyện gì làm sao em có thể sống được. - Rin dựa vào vai Minh Trí mà khóc.
- Rose sẽ không sao cả, chúng ta sẽ nhanh tìm được con bé thôi. - Minh Trí nắm chặt đôi tay Rin, cô gái nhỏ của anh mãi yếu mềm như vậy.
- Đúng vậy, chị tin tường con bé sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Em đừng quá lo lắng. - Thiên Kim nhìn về phía Rin mà nói.
Chiếc xe màu đen lao như bay trong gió, chưa được một nữa thời gian chạy bình thường thì họ đã đi đến khách sạn mà Tuấn Khôi và Thiên Bảo đang ở.
- Có chuyện gì đã xảy ra. - Minh Trí đi tới nhìn Tuấn Khôi nhíu mày hỏi.
- Baba, buổi sáng mọi người đến nhà hàng chụp bộ ảnh cuối, sau khi mọi việc hoàn thành con không thấy Rose ở đâu cả. - Tuấn Khôi dù có oai phong quyền lực cở nào, trước mặt Minh Trí cũng không thể nói lớn giọng.
- Không phải ta đã nói, con phải luôn để mắt đến con bé sao? - Minh Trí tỏ ra không hài lòng. - Chỉ có một đứa con gái cũng không thể bảo vệ, con còn muốn bào vệ cả một RoYal có quá nhiều đối thủ sao.
- Minh Trí, đừng lớn tiếng như vậy. - Rin thấy Tuấn Khôi chỉ biết cúi mặt trươc Minh Trí thì nói đỡ cho con trai.
- Con sai rồi, con xin lỗi. - Tuấn Khôi cúi đầu nói.
- Chuyện lần này, trách nhiệm lớn nhất là ở con. Trong đêm nay con phải tự mình cùng bọn người ngoài kia vào rừng mà tìm con bé. - Minh Trí lạnh lùng nói.
- Dượng Minh Trí nơi này địa thế rất khó đi, cậu ấy đi không quen lại là buổi tối rất nguy hiểm. - Thiên Bảo can ngăn.
- Không, tôi sẽ đi. - Tuấn Khôi nắm chặt đôi tay, anh cũng không muốn ngồi tại nơi này đợi nữa, anh nhất định phải tìm được Rose.
- Vậy anh đi cùng em. - Thiên Bảo nói.
Tuấn Khôi nhanh chóng rời đi, cùng một đoạn người mặc áo đen vừa đến tiến về phía cánh rừng.
- Minh Trí, có nguy hiểm quá không? - Rin nhìn về phía Tuấn Khôi rời bước mà lo lắng.
- Em yên tâm, con trai chúng ta đã lớn rồi. - Minh Trí tuy cũng lo lắng nhưng đây chính là cách làm cho thằng bé biết thế nào là nguy hiểm của cuộc sống. Minh Trí quay sang phía Trần Hậu mà nói:” Cậu cho người còn lại đi thám thính tình hình lúc sáng thế nào, nơi cuối cùng nhìn thấy con bé là ở đâu. Tôi không tin một con người to lớn đi ra ngoài cũng không thể không ai thấy.”
- Nơi này không có camera sao? - Thiên Kim nhìn xung quanh.
- Hiện tại vẫn đang trong quá trình hoàn thiện nên có thể camera chưa hoạt động. - Minh Trí đáp
- Vâng, thưa thiếu gia.
- Còn Thiên Kim và Rin , hai người về phòng nghĩ ngơi đi. Có tin tức sẽ nhanh chóng báo về. - Minh Trí nói xong, cũng rời khói khách sạn bắt đầu cuộc tìm kiếm đứa trẻ đáng thương.
Tuấn Khôi và Thiên Bảo cùng thuộc hạ của Trần Hậu đi theo phía men rừng nhưng trời tối đen như mực, đèn pin không đủ sáng để nhìn thấy diện rộng.
- Chúng ta cứ đi tìm thế này không phải là cách tốt, tôi và một số người sẽ đi sâu vào bên trong. Còn Thiên Bảo, anh cùng những người còn lại đi dọc bìa rừng. Có thể Rose đi lạc không tìm được đường về. - Tuấn Khôi nói.
- Bên trong rất khó đi, trời lại rất tối, như vậy quá nguy hiểm. - Thiên Bảo ngăn cản.
- Không nguy hiểm bằng để một cô gái một thân một mình ờ bên ngoài qua đêm. - Tuấn Khôi vô cùng ân hận khi không để mắt đến Rose.
- Được rồi, vậy chúng ta chia ra đi. - Thiên Bảo biết không thể ngăn được quyết định của Tuấn Khôi.
Tuấn Khôi cùng thêm 3 người nữa tiến sâu vào bên trong rừng sâu. Tiếng động của con người làm cho những chú chim đang ngủ trên cây giật mình bay tán loạn, những tiếng kêu của những con vật lạ vang vảng nghe rợn người.
- Thiếu gia, một cô gái không thể nào tự mình dám đi thẳng vào nơi này mặc dù là sáng hay tối. Tôi nghĩ chúng ta nên trở ra ngoài tìm kiếm. - Âm thanh rợn người cộng thêm không khí lạnh ngắt, màn đêm đen đúa khiến những người phía sau Tuấn Khôi e ngại.
- Cả buồi chiều mọi người đã đi tìm bên ngoài cả rồi đều không có kết quả. Các người sợ hãi có thể quay lại, một mình tôi có thể tự đi. - Tuấn Khôi không dừng lại mà tiếp tục tiến sâu vào.
Tất nhiên rằng có cho thêm vàng bọn họ cũng không dám để một mình đại thiếu gia nhà họ Trần này một mình ở lại nơi này, nếu cậu ấy có chuyện gì xảy ra thì bao nhiêu mạng của họ cũng không đền nỗi. Nghe Tuấn Khôi nói vậy đành phải đi theo, đến cũng đáng sợ quay về càng đáng sợ hơn.
Đoạn đường đi khá là khó khăn, đường trơn trượt, đá lổm chổm. Tuấn Khôi cũng không nghĩ rằng Rose có thể đi tới những nơi này. Nhưng đây chính là nơi duy nhất mà bọn họ chưa đến tìm. Phó mặc cho số phận, anh cứ thế mà bước tới mặc cho những chong gai phía trước.
- Á. - Một tiếng kêu thảm thiết từ phía sau lưng Tuấn Khôi vang lên.
Anh nhìn về phía sau thì một trong 3 tên đi theo bị vập ngã, một chân đã bị trật và không thể đi tiếp được nữa. Nhìn bọn họ ai ai cũng đưa ra gương mặt sợ hãi, Tuấn Khôi nhìn xung quanh nơi này hoang vu như vậy cũng khiến bản thân anh lạnh người.
- Hai người, đỡ anh ta quay về. Cứ theo đánh dấu mà quay lại.
- Thiếu gia, cậu cũng quay về đi. Nơi này đã đi qua mốc nguy hiểm rồi, tiến vào bên trong e sẽ gặp phải thú dữ. - Một tên nói.
- Yên tâm đi, các người về trước. Tôi vào trong xem một chút nữa cũng sẽ quay ra. - Tuấn Khôi lắc đầu nói. - Mau đưa anh ta về, đoạn đường đi về cũng khá vất vả. Các anh cẩn thận.
Nói xong một mình Tuấn Khôi bước tiếp. Vừa bước vừa gọi vang tên của Rose nhưng không nghe tiếng Rose đáp trả chỉ là những tiếng động của núi rừng.
Tuấn Khôi cũng không biết mình đi bao xa, trong người đã thấm mệt mỏi. Tuấn Khôi ngồi xuống một tản đá nghĩ mệt, uống một ngụm nước để vơi bớt cơn mệt mỏi. Trong không gian lúc yên tĩnh, lúc thì đầy tiếng côn trùng kêu rả rích, anh nghe tiếng thét quen thuộc.
- Aaaaaaa...á...aaaaaaa.á….. - Sau đó là tiếng khóc. - Huhu, ai cứu với, huhu. Tuấn Khôi ơi, Thiên Bảo ơi huhuhuhu.
Tuấn Khôi nghe tiếng kêu quen thuộc, trong lòng một phần lo lắng nhưng vô cùng mừng rỡ vì cuối cùng cũng đã tìm được Rose, không ngờ bao nhiêu công sức bỏ ra đã có kết quả.
Tuấn Khôi dựa vào tiếng kêu của Rose mà đi tơí không quên đáp trả.
- Rose, em ở đâu. Đừng sợ, anh sẽ tới ngay. - Tuấn Khôi hét.
- Tuấn Khôi, cứu Rose với. - Rose khóc thét.
Khi Tuấn Khôi tới nơi thì Rose đang bị trói ở một cây lớn. Tuấn Khôi nhanh chóng chạy tới mà cởi trói cho Rose. Đôi bàn tay, bàn chân, ngay cả gương mặt đều có những đóm đỏ sưng hút.
- Rose, vì sao lại đến nơi này. - Tuấn Khôi ôm Rose vào lòng mà nói.
- Tuấn Khôi, Rose khát, Rose đói… Rose rất mệt. - Rose nói xong, ngất trên vai Tuấn Khôi.
- Được rồi, uống chút nước. Anh sẽ đưa em ra khỏi nơi này. - Tuấn Khôi đưa nước lên miệng cô.
- Tuấn Khôi, cảm ơn anh đã tới. Em nghĩ mình sẽ chết tại nơi này. Huhu, cảm ơn anh.
- Đừng khóc nữa, có anh ở đây sẽ không ai làm hại được em. - Tuấn Khôi ôm cô vào lòng, đưa tay xoa lưng cô bảo vệ.
- Tuấn Khôi, có thật em và Thiên Bảo hẹn hò anh sẽ chúc phúc sao. Đó là câu nói thật lòng anh sao?
- Rose, anh sai rồi. Đáng ra anh không nên giao em cho Thiên Bảo, đáng ra anh luôn phải để mắt tới em. Vừa mới không để mắt đến em, em lại xảy ra chuyện thế này. Suốt đời này, anh sẽ không thể giao em cho bất kì ai được nữa. Rose, anh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ em.
- Tuấn Khôi, suốt đời này hãy luôn để mắt tới em, luôn bên cạnh em. Đừng để mắt đến những cô gái khác, em thừa nhận là mình ghen tuông, bởi vậy anh đừng chán ghét mà đẩy em cho Thiên Bảo. Tuấn Khôi, em nhận ra mình đã lớn rồi, em xác định tình cảm của em là dành cho anh, Trần Tuấn Khôi.
- Đứa trẻ ngốc này, anh hứa sẽ luôn bên cạnh em. - Tuấn Khôi mỉm cười đáp.
Rose cũng mỉm cười đáp trả, quá kiệt sức nên ngất trên tay Tuấn Khôi.
- Rose, mau tỉnh lại. - Tuấn Khôi nhanh chóng ôm cô lên mà chạy nhanh để thoát khỏi cánh rừng này.
Tuấn Khôi trên tay ôm Rose đã ngất đi. Càng đi lại càng phát hiện mình đã bị lạc đường, sức lực của anh cũng như gần cạn . Tuấn Khôi chưa bao giờ cảm thấy mình bất tài đến mức độ như vậy, ôm cô gái mình yêu thương trong tay đang cận kề nguy hiểm lại không thể làm được gì.
- Ào! - Một tiếng động phía sau lưng Tuấn Khôi.
Tuấn Khôi quay lại thì nhìn thấy một con hổ từ phía xa nhìn họ như miếng mồi ngon.
- Chết tiệt. - Tuấn Khôi nhớ lại bản báo cáo khi khai thác khu du lịch này, trong rừng cấm có nhiều vật nguy hiểm, nhưng chúng sống sâu bên trong rừng nếu như khách du lịch không qua vùng cấm sẽ không có gì nguye hiểm.
Tuấn Khôi ôm Rose cứ từ từ đi lùi về phía sau, con hổ kia cũng bước nhẹ nhàng tới. Đến khi con hổ đói lao mình chạy tới thì Tuấn Khôi ôm Rose trên tay chạy nhanh đến phía trước không phân biệt là có đúng đường hay đang bị lạc đường.
Con hổ đói phía sau khoảng cách ngày càng gần, Tuấn Khôi cũng chạy nhanh tới phía trước. Trong màn đên đen kịch, Tuấn Khôi ôm Rose chạy thoát khỏi hổ đói cũng là thần chết đang đuổi bám theo.
Phía trước là vực thẩm nhưng Tuấn Khôi vì màn đêm đen tối, vì hoàng hốt trước thú dữ phía sau. Cứ thế mà chạy đến, cho đến khi không còn đướng lui nữa, hổ đói vẫn lao về phía họ.
- Rose, chúng ta chết cũng phải chết nguyên vẹn. Em xinh đẹp không thể vào bụng nó được.
Tuấn Khôi nói xong, ôm Rose lao xuống vực thẩm không suy nghĩ. Bàn tay vẫn ôm chặt cô gái của mình không buông...
*********************
Sáng hôm sau, mọi người mệt mỏi quay lại biệt thự. Hiện tại thì Rose cũng không tìm được, Tuấn Khôi cũng không quay về. Rin như người mất hồn, đó chính là hai đứa con mà cô thương yêu hơn mạng sống của mình.
- Minh Trí, con em đâu? Anh nói đi, con của em đâu? - Rin khóc ngất.
- Rin, bình tĩnh. Ba người đi cùng Tuấn Khôi vào rừng đang dẫn đường người của chúng ta vào tìm kiếm thằng bé, có phá nát nơi này anh cũng sẽ tìm con về cho em. - Minh Trí nặng trĩu nói.
- Em không cần biết, em muốn Rose, muốn Tuấn Khôi. Hai đứa trẻ đó là sinh mạng của em. - Rin mất kiềm chế khóc ngất.
- Rin, bình tĩnh lại. Có lẽ thằng bé bị lạc đường. - Thiên Kim an ủi.
- Chị đưa cô ấy về phòng nghĩ ngơi, tôi và Trần Hậu sẽ trực tiếp đi tìm thằng bé.
Người của Minh Trí đi tìm khắp nơi nhưng không hề nhận được tung tích gì từ Tuấn Khôi. Anh như bóc hơi khỏi khu rừng này.
- Chết tiệt, chỉ bảo nó đi tìm lại liều mạng một mình đi vào nơi nguy hiểm này. - Minh Trí nhìn vẻ hoang vu rừng sâu mà tức giận.
- Thiếu gia, thằng bé rất giống như cậu lúc 20t. - Trần Hậu lắc đầu nói.
- Khi đó tôi quả thật rất ngông cuồng nhưng không hề không biết tự lượng sức. - Minh Trí lạnh lùng đáp.
Trần Hậu chưa kịp đáp thì từ phía xa có một tên đàn em chạy tới hốt hoảng nói.
- Đại ca, phía bên kia nhìn thấy một chiếc giày của phụ nữ. Gần sát vực thẵm.
Minh Trí và Trần Hậu nhìn nhau, sau đó cùng nhau nhanh bước tới.
- Đây không phài là quà tặng từ Mỹ của Rin dành cho Rose sao? - Minh Trí nhìu mày nhìn chiếc giày còn sót lại trên mép vực.
- Có lẽ nào, Rose tự vẫn sao? - Trần Hậu giật mình suy đoán.
- Không thể, con bé sống vui vẻ, không có chuyện gì đến mức phải tìm đến cái chết. - Minh Trí lắc đầu, nhìn chiếc giày của Rose rồi nói. - Có chuyện không hay rồi.
- Ý của anh là? - Trần Hậu lo lắng.
- Không cần biết là vì lí do gì chiếc giày này xuất hiện tại đây, mau cho người xuống chân vực tìm kiếm. - Minh Trí ra lệnh.
- Còn Tuấn Khôi. - Trần Hậu vội hỏi.
- Tiếp tục tìm kiếm bên trong khu rừng này. Có đốn hết cây cũng phải tìm cho ra. - Minh Trí nói xong nhanh chóng quay ra khỏi khu rừng cùng nhiều người đi về hướng chân vực thẩm, trong lòng hy vọng những suy đoán của mình là sai.
Bình luận facebook