Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
- Linda, có chuyện gì vậy. - Thiên Bảo đang trên đường đến chổ của Rose thì nhận được điện thoại của trợ lý Linda.
- Trong nhà của anh, có một cô gái bị ngất xĩu. Tôi phải làm thế nào đây? - Linda hoảng hốt nói.
Chiếc xe thể thao màu vàng đang chạy nhanh trên đường bỗng nghe tiếng thắng két rít lên, Thiên Bảo cho xe dừng lại vào bên vệ đường.
- Cô nói gì? Bị ngất sao? - Thiên Bảo hỏi lại một lần nữa, sợ mình nghe nhầm.
- Đúng vậy, cô ấy đã bất tỉnh dưới sàn nhà, tôi vừa đỡ cô ta lên ghế rồi. Anh đang ở đâu vậy, mau tới giúp tôi. - Linda nói.
- Cô gọi taxi đưa cô ta đến bệnh viện đi, tôi… tôi đang có việc gấp. - Thiên Bảo lưỡng lự, Rose đang đợi anh.
Linda nghe xong liền hét lên:” Này, sức của tôi làm sao có thề đưa cô ta xuống bãi xe chứ. Nếu anh không về tôi cũng bỏ mặc đó.”
Anh Thư nằm trên ghế nghe tiếng hét của Linda thì từ từ mở mắt ra, cô nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Linda trước mắt thì khẽ lên tiếng.
- Tôi không sao cả, đừng làm phiền anh ấy.
Linda nghe tiếng nói của Anh Thư liền quay lại nhìn cô gái gương mặt xanh xao nằm trên chiếc ghế dài. Sau đó tiếp tục nói vào điện thoại:” À, cô ấy tỉnh lại rồi. Tôi còn có việc nên mang đồ đến phải đi ngay.”
Thiên Bảo ngồi trong xe, không biết nên quay về xem Anh Thư thế nào hay tiếp tục đi đến chổ Rose. Anh khởi động xe chạy đi tới phía trước mà không suy nghĩ nhiều nữa, đối với Thiên Bảo hiện tại Rose chính là người quan trọng nhất trong lòng.
Thiên Bảo đi đến Phạm thị, mọi ánh mắt đều đổ về phía anh. Cac cô gái đều nhận ra đây chính là diễn viên Thiên Bảo nỏi tiếng, vì sao hôm nay lại xuất hiện tại công ty nhỉ. Thiên Bảo biết hiện tại mọi ánh mắt đều hướng về phía mình nên nhanh chóng đi lên phòng làm việc của Rose.
Thiên Bảo bước vào phòng làm việc, nhìn thấy hình bóng cô gái nhỏ bé đang đứng nhìn ra bên ngoài. Bầu trời trong xanh, đôi mắt cô ấy thật buồn ngấn lệ, Thiên Bảo cảm thấy trong lòng vô cùng xót xa, nhưng biết chính bản thân mình không thể đem lại hạnh phúc mà cô ấy mong muốn. Thiên Bảo bước một bước đến gần phía Rose khẽ nói.
- Rose, em lại khóc sao?
- Anh đến rồi à, quả thật khi em cô đơn em đau buồn, chỉ còn một mình anh để em tìm đến. Ngày trước em tử chối tình cảm của anh, chắc tâm trạng của anh cũng giống em thế này. Phải từ bỏ những thứ mà mình yêu thương quen thuộc.
- Rose, đừng khóc nữa. Nhìn thấy nước mắt của em, anh cảm thấy mình thật vô dụng, là bản thân anh không tốt không thể giúp em hạnh phúc. - Thiên Bảo đứng cùng Rose, ánh mắt cùng nhìn về một hướng.
- Em biết anh ấy từ khi quay về đã thay đổi, nhưng không nghĩ một con người có thể thay đổi như vậy. Tình yêu có phải là đau khổ, là thương tâm đúng không anh? Từ khi em nhận ra tình cảm của mình dành cho Tuấn Khôi, cũng chính là lúc em mất đi con người vô tư không lo nghĩ trước đây mà nhận về mình bao nhiêu đau buồn.
- Nếu em thích cậu ta như vậy, vì sao không nói rõ cho cậu ta biết. Tuấn Khôi ngày xưa em thích, hiện tại em vẫn còn tình cảm. Ngày xưa Tuấn Khôi theo đuổi em, hiện tại em có thể theo đuổi cậu ta.
Rose nghe lời Thiên Bảo nói liền mở to đôi mắt long lanh nhìn về phía Thiên Bảo mà nói:” Anh nói em theo đuổi Tuấn Khôi sao?”
- Đúng vậy, em là một cô gái đặc biệt. Không có mong muốn nào tự dưng đạt được, ít nhất phải tốn chút ít công sức. Nếu như em muốn Tuấn Khôi, hãy tấn công cậu ta. - Thiên Bảo nói.
- Nhưng…
- Mọi rào cản trước mắt, xem nó là thử thách mà em phải vượt qua để có được cái mà em cần. - Thiên Bảo lại nói.
Rose im lặng, trong lòng có chút hồi hộp. Những điều Thiên Bảo nói quả nhiên không sai, nếu như anh ta quên mất cô, cô sẽ khiến anh ta phải say mê cô như trước kia.
- Cảm ơn anh, Thiên Bảo.
- Em nhất định phải có được hạnh phúc. Nhưng hãy hứa với anh, như hôm nay khi nào em cảm thấy buồn, hãy gọi cho anh. Dù ở bất cứ nơi nào, anh sẽ đến bên cạnh em.
- Thiên Bảo, anh thật tốt với em. - Rose nhìn vào đôi mắt Thiên Bảo mà cảm động.
Thiên Bảo mỉm cười, dùng tay lau đi giọt nước mắt trên bờ mì của Rose. Trong lòng anh biết, nếu như anh cứ cố chấp theo đuổi ép Rose yêu anh thì có lẽ anh sẽ mất đi cô mãi mãi. Người cô yêu không phải là anh, điều này chỉ có thể tự trách số trời không cho trái tim cô có anh. Anh không muốn mất đi cô gái này, luôn muốn bên cạnh mà bảo vệ chăm sóc. Vì vậy anh quyết định chọn cách âm thầm bên cạnh, để cô xem anh như một người bạn thân mà chia sẽ để ít ra anh còn biết cô đang sống tốt mà an tâm.
Tại phòng bảo vệ toà nhà cao ốc RoYal, Tuấn Khôi đang ngồi xem lại camera đặt trước cửa phòng của tổng giám đốc. Minh Trí đã nói trong ba ngày anh phải tra ra vì sao tài liệu mật kia bị ộ qua Phạm gia. Tuấn Khôi chỉ vừa lưu tài liệu mật vào bên trong máy lúc ban sáng, vì vậy chỉ cần ngồi xem lại trong ngày hôm đó bao nhiêu người ra vào phòng tổng giám đốc sẽ khoanh vùng được những người nghi ngờ.
Nguyên ngày hôm ấy, chỉ có Tố Tố và Rose bước vào phòng tổng giám đốc khi anh không có trong văn phòng. Nhưng mà, trong hai cô gái này anh không thể nghi ngờ ai được. Tố Tố thì không biết chữ, cũng không biết sử dụng máy tính đã vậy máy của anh còn đặt mất khẩu. Còn Rose, lại chính là nghi can lớn nhất, hôm đó vì sao cô ấy lại đến chứ. Tuấn Khôi nhớ lại lần gặp giữa anh và Rose, cô ấy nói là chính anh gọi cô tới trong khi anh không hể gọi. Điều này khiến nghi ngờ trong lòng Tuấn Khôi càng cao hơn.
Tuấn Khôi ngồi trong phòng làm việc của mình, máy tính vừa được khởi động thì hiện yêu cấu nhấn mật mã. Không hiểu vì sao, là một thói quen nên anh liền nhấp một dãy số vào, ngày đầu tiên về lại RoYal làm việc, tuy mất trí nhớ nhưng khi anh ngồi máy bàn làm việc thì mọi thứ hệt như một thói quen, tay anh đụng vào bàn phím liền nhấn không suy nghĩ. Mật mã này về sau anh mới biết đó chính là ngày sinh của Rose, trong lòng lại vô cùng thắc mắc, có lẽ trước đây Rose với anh quan trọng nên anh mới dùng ngày sinh của cô đặt mật mã máy tính, thứ lưu mọi tài liệu quan trọng của công ty.
Điều đó càng khiến anh nghi ngờ Rose hơn nữa, nếu như mật mã là ngày sinh của cô thì cô đoán quá dễ rồi. Thật lòng chưa biết giả quyết việc này thế nào, ngay cả Rose cũng đã khẳng định không phải cô ấy, trong lòng Tuấn Khôi rối bời.
- Tổng giám đốc, có Phạm tiểu thư bên Phạm thị tìm anh. - Thư kí riêng của Tuấn Khôi báo.
Tuấn Khôi nhíu mày lại, cô gái này vì sao cứ thích tìm anh. Không phải nói xem anh như kẻ thù sao?
- Cho cô ta vào.
Rose bước vào bên trong phòng tổng giám đốc. Hôm nay cô trang điểm đậm hơn một chút, mặc chiếc váy khiêu gợi một chút với chiếc sơ mi màu trắng cùng với chiếc váy công sở màu đen ôm sát đường cong cơ thể. Cô đi tới trước mặt Tuấn Khôi mỉm cười, một nụ cười hút hồn.
Tuấn Khôi nhìn Rose, bất giác bất ngờ một chút, sau đó vẩn lộ nét bình thàn mà nói.
- Thật bất ngờ nha, hôm nay Phạm tiểu thư lại đến tìm tôi.
- Trần tổng, tôi đại diện bên Phạm thị muốn cùng RoYal hợp tác để khai phá về mỏ vàng lần trước chúng tôi trúng thầu. - Rose đưa tập tài liệu về phía Tuấn Khôi.
- Phạm thị cũng không phải không đủ vốn đề đầu tư vào món hàng béo bở naỳ, vì lí do gì lại muốn hợp tác cùng RoYal. - Tuấn Khôi đáp.
- Chỉ là muốn thắt chặt lại tình cảm hai bên mà thôi. - Rose lại cười, nụ cười của cô chính là đẹp nhất.
- Thắt chặt tình cảm? - Tuấn Khôi nhếch miệng nói. - Không phải Phạm tiểu thư từng nói xem tuấn Khôi tôi chính là kẻ thù sao. Vả lại, việc lần này đã tốn công tốn sức quá nhiều để đạt được, giờ lại muốn cùng nhau hợp tác tôi e rằng không thích hợp. Những thứ gì RoYal vuột khỏi tay, không thích ăn lại.
- Thật là Trần tổng không muốn hợp tác cùng Phạm gia tôi sao, nhưng tôi e baba Minh Trí sẽ hứng thứ với chuyện gia đình hai bên hợp tác. Trần tổng à, anh dám cải lời baba Minh Trí sao. - Rose đáp lời Tuấn Khôi.
- Hôm nay lại mang cả ông ấy ra để hù doạ Tuấn Khôi này sao, xem ra cô đã được mẹ Rin hậu thuẫn từ trước. - Tuấn Khôi biết mình không thể cải lời ba mẹ đành hạ giọng.
- Vậy xem như anh đã đồng ý. - Rose đắc thắng, đưa bản hợp đồng ra trước mặt Tuấn Khôi.
Tuấn Khôi cầm bảng hợp đồng mà Rose đã soạn sẵn mà nhìn qua, sau đó ngước mắt lên nhìn Rose. Cô gái này nếu bằng mọi giá để cướp hợp đồng này, vì sao lại quay lại muốn hợp tác. Tuấn Khôi đứng lên, để xấp giấy tờ kia xuống bàn không vội kí vào đi về phía Rose. Đôi mắt cứ nhìn sâu vào mắt cô, cứ thế một bước mà tiến tới. Anh muốn nhìn sâu vào đôi mắt to tròn kia, nhìn xem cô gái này có chút gì đó sợ hãi sau những việc cô đã làm.
Rose cũng đưa mắt nhìn sâu vào đôi mắt Tuấn Khôi, không né tránh.
- Nói cho tôi biết, vì sao hôm đó cô lại vào phòng làm việc của tôi. - Tuấn Khôi hỏi.
- Anh nói là hôm nào? - Rose thắc mắc.
- Trước ngày đấu thầu 1 hôm, khi tôi quay về cô lại vội vàng bỏ đi như vậy… - Tuấn Khôi nói tiếp.
Rose cảm thấy Tuấn Khôi là đang tra hỏi vì nghi ngờ cô vào phòng anh mà biết được giá của bên RoYal đưa ra. Trong khi đó chính anh ta là người gọi cô đến, lòng tự ái cao như núi dâng lên. Rose tức giận dùng lực ở hai cánh tay đẩy mạnh hai vai Tuấn Khôi tránh ra xa cô, dùng lời lẽ khinh bỉ.
- Hôm đó chẳng phải chính bản thân anh đã nhắn gọi tôi đến hay sao, giờ lại đổ tội cho tôi tự ý dến mà vào phòng làm việc của anh. Trần Tuấn Khôi, từ bé đến lớn anh ở bên cạnh tôi, chưa bao giờ không tin tưởng tôi, lúc nào anh cũng ra sức bảo vệ che chở tôi. Đến hôm nay, từ khi trải qua tai nạn đó anh trở thành một con người xa lạ, anh không còn bên cạnh Minh Hà này nữa rồi. Điều đó tôi có thể hiểu được, nhưng đến hôm nay chính anh lại không tin tưởng vào tôi, anh làm tôi quá thật vọng, quá là khinh bỉ con người mới này của anh, Trần tuấn Khôi. - Rose vừa nói vừa khóc, trong lòng đã chịu đựng quá nhiều.
- Là tôi nhắn cô đến sao? - Tuấn Khôi nhíu mày.
Rose tức giận, từ trong ví lôi điện thoại mình ra mà quăng về phía Tuấn Khôi. Tuấn Khôi nhận lấy điện thoại liền mở hộp tin nhăn trong điện thoại mà xem. Quả thật chính là số của anh đã nhắn cho Rose và gọi cô ấy đến, nhưng rõ ràng hôm đó anh không hề nhắn tin nhắn đó. Trong chuyện này chắc chắn có điều gì đó không rõ ràng. Tuấn Khôi biết mình nghĩ oan cho Rose liền tỏ ra hối lỗi. Anh đưa chiếc điện thoại về phía Rose có ý định trả thì vô tình kéo dòng tin nhắn giữa hai người xuống phía dưới. Những ngày tháng vẫn còn lưu lại, đó là trước kia anh chưa bị tai nạn này, anh đọc qua những dòng tin nhắn sau đó lặng lẽ bấm nút thoát ra và đưa lại cho Rose.
- Trong việc này, có lẽ có điều khuất mắt. Hôm ấy tôi bận họp cho đến lúc về lại văn phòng thì gặp cô, không hề gọi cô tới. - Tuấn Khôi nói.
- Nhưng tôi chính là nhận được tin nhắn của anh mới đến. - Rose đáp.
- Tôi đã xem qua, chuyện này tôi nhất định sẽ làm rõ ràng.
- Tôi không quan tâm về việc đó, tôi không làm điều gì sai tôi không lo sợ điều gì cả. tôi đến đây để mời RoYal hợp tác về gói thầu kia, anh hãy xem xét rồi cho tôi biết kết quả sớm nhất. - Rose nói rồi quay lưng bỏ đi, tuy trong lòng muốn tự mình tán tỉnh Tuấn Khôi nhưng cảm thấy chính anh ta không hề tin tưởng cô khiến cô trùng bước.
Tuấn Khôi nhìn bóng lưng của Rose, cảm thấy trong lòng có chút xót xa liền không kiềm chế mà đi tới kéo tay cô lại.
- Thật ra, trước đây chúng ta là mối quan hệ gì? - Tuấn Khôi nhìn vào mắt Rose mà hỏi.
Rose bất ngờ vì hành động này của Tuấn Khôi nhưng khẽ cười mà đáp:” Là một mối quan hệ phức tạp. Nói là yêu đương thì không phải, nhưng bạn bè bình thường lại càng không đúng.”
Tuấn Khôi bị ánh mắt đẹp lấp lánh của Rose như hút hồn, anh không kiềm chế được lòng mình mà đặt một nụ hôn lên đôi môi xinh xắn kia. Rose khẽ nhắm đôi mi mình lại, nước mắt khẽ rơi xuống. Cô không biết nụ hôn này là ý nghĩa gì, nhưng cô muốn đón nhận nó bằng mọi hy vọng.
- Xoang…. - Một tiếng động lớn ngoài cửa phát ra.
Tố Tố mang cơm đến cho Tuấn Khôi một bữa cuối cùng và sau đó nghe lời anh mà ở nhà học hành, lại không ngờ nhìn thấy cảnh Tuấn Khôi đang hôn Rose. Đáng lẽ ra khi anh biết Rose đi vào văn phòng mình một cách kì lạ, lại thua trong gói thầu kia hải ghét cô ta chứ, đằng này lại đứng ngay tại văn phòng mà hôn cô ta thì trong lòng vô cùng bất ngờ và đau buồn.
Tuấn Khôi và Rose nghe tiếng động ngoài cửa liền buông ra. Tuấn Khôi nhìn thấy Tố Tố mặt đầy lệ, nhìn chăm chăm vào hai người rồi nhanh chóng chạy đi. Tuấn Khôi vội vàng đuổi theo thì một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kéo anh lại.
- Đừng đuổi theo cô ấy. - Rose ngăn cản.
- Không được, cô ấy chính là người tôi muốn lấy làm vợ. - Tuấn Khôi đẩy tay Rose ra rồi nhanh chóng bỏ đi.
Tuấn Khôi rời khỏi văn phòng, Rose đứng như bất động nhìn về cánh cửa kia. Chính anh đã tuyên bố, Tố Tố mới chính là người anh muốn dành cả cuộc đời, vậy còn nụ hôn khi nãy với cô là anh muốn điều gì, thật nực cười thì ra anh chỉ xem cô giống như những cô gái anh muốn vui chơi qua đường hay sao?
- Trần Tuấn Khôi, vì sao anh lại đối với em như vậy chứ. - Trong văn phòng tổng giám đốc, một cô gái ngồi gục xuống sàn mà khóc với bao đau thương.
Tuấn Khôi vội đuổi theo Tố Tố thì thấy cô đã chạy ra ngoài đường.
- Tố Tố, đừng chạy… - Tuấn Khôi vội gọi Tố Tố.
Tố Tố vẫn không dừng lại, nước mắt rơi đầy đôi mi.
Một chiếc xe màu đen dừng ở gần đó, người phụ nữ ngồi trên chiếc xe quan sát được mọi cảnh tượng xảy ra bên ngoài. Đôi môi to đỏ chói khẽ nhấp nói:” Lái xe đụng vào cô ta, phải cho cô ta còn sống, hiểu chưa.”
Chiếc xe nhanh chóng lên ga, chạy thẳng về phía Tố Tố đang băng qua đường….
- Tố Tố, cẩn thận. - Tuấn Khôi nhìn thấy một chiếc xe đang lao về phía cô, nhanh chóng lao về phía Tố Tố mà đẩy cô ra, hưởng trọn cú đâm từ chiếc xe hơi màu đen.
Tố Tố hoảng hốt nhìn chiếc xe, qua màn kiếng đen mờ cô nhận ra được người bên trong là ai. Nhưng nhìn thấy màu từ trên người Tuấn Khôi chảy ra liền hoảng hốt chạy đến đỡ anh.
- Anh ơi, anh có sao không, huhu, em xin lỗi… mọi người ơi, mau gọi xe cứu thương. - Tố Tố khóc thét giữa rừng người xung quanh.
Mọi người bên trong RoYal lao ra xem, nhận ra người bị tai nạn chính là Trần tổng liền hoảng hốt mang xe đến đưa anh đến bệnh viện.
Tại bệnh viện, sau khi Minh Trí và Rin đã tới. Tố Tố nhìn thấy đã có người đến chăm sóc cho Tuấn Khôi thì nhanh chóng lặng lẽ bỏ đi, cô không biết ánh mắt của Minh Trí đã nhìn thấy điều đó.
Tại một căn nhà lớn, Tố Tố bước vào bên trong thì đã nhìn thấy Tố Uyên đang ngồi bên trong dường như là biết rõ cô sẽ đến tìm.
- Vì sao mẹ làm như vậy?
- Ta đã làm gì, thằng nhãi đó đã chết chưa? - Tố Uyên cười nói.
- Nếu như Tuấn Khôi không ra cứu con, thì chiếc xe đó đã đâm vào con và người trong trên chiếc xe kia chính là mẹ. - Tố Tố rùng mình nghĩ, không dám nghĩ mẹ mình lại muốn giết mình.
- Ta làm sao có thể giết con được, ta đã quan sát kĩ càng mọi thứ mới hành động. - Tố Uyên đáp.
- Chuyện này không có trong kế hoạch của chúng ta.
- Con gái, kế hoạch của chúng ta chính là trả thù. Có thời cơ chúng ta phải nắm bắt ngay cơ hội hiểu không, con hãy mau quay về bệnh viện đi. Con đi lâu như vậy sẽ bị họ nghi ngờ.
- Nhưng mẹ đã hứa, chỉ trả thù một mình vợ chồng của Trần Minh Trí và Trịnh Hà Hy kia. Sẽ để yên cho Tuấn Khôi.
- Con yên tâm đi, ta muốn giết nó thì dễ như trở bàn tay. Con xem nó bị thương có nguy hiểm đến tín mạng sao. Mau nghe lời ta mà quay về đóng tiếp vai diễn của mình.
Tố Tố đứng lên rời khỏi căn nhà lớn kia mà quay về bệnh viện không hề hay biết phía sau luôn có người theo dõi từng hành động và bước chân của cô.
Thiên Bảo quay về lại nơi mà để Anh Thư ở lại, anh bước vào bên trong thì đã không còn thấy bóng dáng của Anh Thư ở lại nữa. Trong lòng có một chút lo lắng, Thiên Bảo liền gọi cho Linda.
- Linda, cô ấy đâu rồi.
- Thiên Bảo vội nói khi Linda vừa bắt máy.
- Trời ạ, tôi mang quần áo đến rồi còn có việc của mình nữa, đâu phải quản gia của anh mà đi canh chừng người đẹp cho anh. - Linda tức giận nói.
- Vậy khi cô đi, cô ấy có nói điều gì hay không?
- Tôi chỉ nghe cô ấy nói, là đừng làm phiền anh.
- Chỉ thế thôi sao?
- Đúng vậy. Thiên Bảo, tôi cúp máy đây. Anh cũng biết tôi rất bận mà.
Nói rồi Linda cũng cúp máy, Thiên Bảo đi vào bên trong phòng nhìn về phía chiếc giường mà đêm qua Anh Thư đã nằm đó thì trong lòng lo lắng không nguôi. Cô ta nói là không có nhà, cũng để lại thẻ anh đưa trên bàn. Vậy cô ta đi đâu được trong cái thành phố vô tình này. Nghĩ vậy, Thiên Bảo nhanh chóng bước ra cửa mà đi tìm Anh Thư.
Cửa thang máy vừa mở ra, Anh Thư từ bên trong đi ra thì Thiên Bảo cũng vừa đi vào chiếc thang máy kế bên... Anh Thư đến nơi mới biết mình không hề mang theo thẻ của anh để vào bên trong đành ngồi trước cửa mà đợi Thiên Bảo quay về.
Thiên Bảo lái xe một vòng xung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy cô, trong lòng cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Anh cho xe quay về chung cư, muốn ở một mình để suy nghĩ về nhiều việc. Khi anh vừa bước ra khỏi thang máy lên tầng 9 thì nhìn thấy một cô gái hệt như một chú mèo đen đứng ngồi trước cửa nhà anh mà chờ đợi.
- Cô đi đâu vậy hả? - Thiên Bảo nắm lấy tay Anh Thư mà nói, giống như sợ rằng cô đi mất.
- Tôi đi ra ngoài một chút, nhưng quên mang theo thẻ của anh để đi vào. - Anh Thư đứng lên mà đáp.
- Trước đó, cô đã đi đâu chứ.
- Tôi đã nói rằng rất sợ nơi nào đó một mình, tôi sợ bóng tối, sợ ánh nắng mặt trời. Anh không có thời gian nên tôi tự tìm cho mình một góc nào đó đông một chút. Anh biết không, ngoài kia quá nhiều người nhưng tôi lại chẳng hề quen một ai. Thiên Bảo im lặng lắng nghe Anh Thư nói, xem ra cô gái này lại yếu đuối như vậy, khắc hẳn cái vẻ cứng gắn mà cô ta thường tỏ ra.
- Cô mua gì sao? - Thiên Bảo nhìn về những chiếc túi trên tay Anh Thư.
- À, tôi ghé siêu thị mua một ít đồ ăn. Trong nhà anh có vẻ không có gì ngoài bia nhỉ. - Tôi không thường xuyên ở nơi này, tôi thường về nhà cùng cha mẹ.
- Vậy ra đây là nơi anh nuôi những tình nhân sao, hôm nay đưa tôi về đây có bất tiện quá cho anh không? - Anh Thư trêu chọc
. - Cô là người đầu tiền được phép ngủ lại nơi này.
- Như vậy có quá vinh hạnh không nhỉ. Để đáp lại ơn tình này, tối nay tôi sẽ nấu cơm đãi anh. - Anh Thư mỉm cười nói.
- Được, vậy tôi đi tắm trước. - Thiên Bảo nhúng vai bỏ vào phòng.
Trong phòng tắm, đang trong giây phút thư giãn nhất. Thiên Bảo nghe mùi khét, sau đó là khói bót nghi ngút và cuối cùng là tiếng la thất thanh từ gian bếp... Thiên Bảo không biết chuyện gì xảy ra, nhanh chóng lấy chiếc khăn quấn vào người mà chạy ra ngoài. Nhìn thấy phòng bếp khói bay nghi ngút, lửa trên bếp vẫn còn cháy lan ra, Anh Thư vẫn còn bên trong...
Thiên Bảo nhanh chóng lấy bình cứu hoả đến dập tắt lửa. Nhìn chiếc chảo cháy đen cũng không biết là thứ gì đang bên trong đó. Sau đó ánh mắt giận dữ nhìn sang con mèo đen đang sợ hãi ngồi co rút vào trong góc bếp khóc ấm ức. Thiên Bảo liền ngui tức giận trong lòng mà quay sang nói:
- Cô có biết nấu ăn không hả?
- Tôi làm theo sách nấu ăn. -Anh Thư cúi đầu nói.
Thiên Bảo nhìn sang quyển sách bị cháy nham nhở.
- Là nó. - Thiên Bảo chỉ vào.
Anh Thư gật gật.
- Vừa nấu vừa xem.
Anh Thư lại gật.
- Cái gì đang ở bên trong chảo này.
- Là thịt bò... tôi đang làm món bò bít tết ấy.
Thiên Bảo nhìn miếng thịt cháy đen, nhìn thấy gương mặt lấm lem lọ của Anh Thư cũng không nhịn được cười. Anh Thư bớt hoảng sợ nhìn về phía Thiên Bảo thì vội vàng đỏ mặt, là anh ta chỉ đang mặc một chiếc khắn tắm mà thôi. Cô cúi mặt không dám nhìn lên nữa.
- Này... anh... có... thể... mặc... quần... áo... trước... không? - Anh Thư lắp bắp.
Thiên Bảo nhìn lại trên người mình chỉ mới quấn mỗi chiếc khăn liền khỏ xữ, nhanh chóng bước ra khỏi gian bếp thì xoạt một tiếng. Chiếc khăn vướn phải góc bếp mà rơi xuống. Anh Thư nghĩ Thiên Bảo đi thay quần áo mình sẽ dọn dẹp bếp thì nhanh chóng đứng lên. Không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
- Á áaaaaaaaaaaaaaa/ - Anh Thư hét lớn sau đó nhanh chóng che mắt lại.
- Xin... lỗi... - Thiên Bảo ngượng chính mặt vội lấy chiếc khăn kia quấn lại trên người mà bỏ vào phòng. Từ lúc đó, Thiên Bảo không bước ra khỏi phòng nữa.
Anh Thư nhanh chóng dọn dẹp bếp, sau một lúc suy nghĩ liền đi tới trước cửa phòng Thiên Bảo mà nói. - Anh còn thức không? Bên trong không có tiếng trả lời.
- Này, lúc nãy tôi chưa nhìn thấy gì đâu.
Vẫn không có tiếng đáp.
- Vậy anh ngủ ngon nhé, tôi nói thật là tôi lúc nãy nhanh quá nên tôi chưa kịp nhìn thấy gì đâu.
Anh Thư nói xong liền quay đầu đi thì tiếng cửa từ phía sau mở ra. Thiên Bảo đứng dựa vào cửa mà nói.
- Vậy cô muốn kịp thấy cái gì.
Anh Thư vội quay lại, gương mặt đỏ như gất khi nghe câu hỏi của Thiên Bảo.
- Tôi... tôi không muốn thấy gì cả.
- Có thật là không muốn hay không? - Thiên Bảo bước tới thì Anh Thư thoái lui.
- Thật mà, tôi thề đó. - Anh Thư sợ hãi.
- Thật tiếc, tôi định mời cô ra ngoài ăn tối nhưng cô lại không cảm thấy đói nên tôi đi một mình vậy. - Thiên Bảo nhoẻn cười bước đi.
Anh Thư xoa bụng, thật ra từ sáng ăn cháo của anh thì cô vẫn chưa ăn gì. Liền nói theo:" Tôi có thấy đói bụng mà."
- Vậy tiền bữa ăn hôm nay, cộng vào tiền cô nợ tôi. Thêm tiền cô làm hỏng cái nhà bếp của tôi nữa. - Thiên Bảo nhìn qua cái nhà bếp liền lắc đầu.
- Này, anh keo kiệt vừa thôi. - Anh Thư hét.
- Vậy tôi đi đây. - Thiên Bảo bước đi về phía cửa.
- Được rồi, được rồi. Dù sao cũng nợ anh rồi, nợ thêm cũng không sao. - Anh Thư nói rồi, nhanh chóng đi về phía Thiên Bảo.
- Cô cứ thế mặc trang phục này mà đi sao? - Thiên Bảo nói.
- Tôi đâu còn bộ nào để thay. - Anh Thư đáp. - Bộ đầm kia chưa khô kịp, có vẻ phải đến tối.
Thiên Bảo lắc đầu, liền mang cô gái nhỏ này ra xe. Không nói không rằng lái xe thẳng đến khu trung tâm thương mại lớn nhất của RoYal.
- Trong nhà của anh, có một cô gái bị ngất xĩu. Tôi phải làm thế nào đây? - Linda hoảng hốt nói.
Chiếc xe thể thao màu vàng đang chạy nhanh trên đường bỗng nghe tiếng thắng két rít lên, Thiên Bảo cho xe dừng lại vào bên vệ đường.
- Cô nói gì? Bị ngất sao? - Thiên Bảo hỏi lại một lần nữa, sợ mình nghe nhầm.
- Đúng vậy, cô ấy đã bất tỉnh dưới sàn nhà, tôi vừa đỡ cô ta lên ghế rồi. Anh đang ở đâu vậy, mau tới giúp tôi. - Linda nói.
- Cô gọi taxi đưa cô ta đến bệnh viện đi, tôi… tôi đang có việc gấp. - Thiên Bảo lưỡng lự, Rose đang đợi anh.
Linda nghe xong liền hét lên:” Này, sức của tôi làm sao có thề đưa cô ta xuống bãi xe chứ. Nếu anh không về tôi cũng bỏ mặc đó.”
Anh Thư nằm trên ghế nghe tiếng hét của Linda thì từ từ mở mắt ra, cô nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Linda trước mắt thì khẽ lên tiếng.
- Tôi không sao cả, đừng làm phiền anh ấy.
Linda nghe tiếng nói của Anh Thư liền quay lại nhìn cô gái gương mặt xanh xao nằm trên chiếc ghế dài. Sau đó tiếp tục nói vào điện thoại:” À, cô ấy tỉnh lại rồi. Tôi còn có việc nên mang đồ đến phải đi ngay.”
Thiên Bảo ngồi trong xe, không biết nên quay về xem Anh Thư thế nào hay tiếp tục đi đến chổ Rose. Anh khởi động xe chạy đi tới phía trước mà không suy nghĩ nhiều nữa, đối với Thiên Bảo hiện tại Rose chính là người quan trọng nhất trong lòng.
Thiên Bảo đi đến Phạm thị, mọi ánh mắt đều đổ về phía anh. Cac cô gái đều nhận ra đây chính là diễn viên Thiên Bảo nỏi tiếng, vì sao hôm nay lại xuất hiện tại công ty nhỉ. Thiên Bảo biết hiện tại mọi ánh mắt đều hướng về phía mình nên nhanh chóng đi lên phòng làm việc của Rose.
Thiên Bảo bước vào phòng làm việc, nhìn thấy hình bóng cô gái nhỏ bé đang đứng nhìn ra bên ngoài. Bầu trời trong xanh, đôi mắt cô ấy thật buồn ngấn lệ, Thiên Bảo cảm thấy trong lòng vô cùng xót xa, nhưng biết chính bản thân mình không thể đem lại hạnh phúc mà cô ấy mong muốn. Thiên Bảo bước một bước đến gần phía Rose khẽ nói.
- Rose, em lại khóc sao?
- Anh đến rồi à, quả thật khi em cô đơn em đau buồn, chỉ còn một mình anh để em tìm đến. Ngày trước em tử chối tình cảm của anh, chắc tâm trạng của anh cũng giống em thế này. Phải từ bỏ những thứ mà mình yêu thương quen thuộc.
- Rose, đừng khóc nữa. Nhìn thấy nước mắt của em, anh cảm thấy mình thật vô dụng, là bản thân anh không tốt không thể giúp em hạnh phúc. - Thiên Bảo đứng cùng Rose, ánh mắt cùng nhìn về một hướng.
- Em biết anh ấy từ khi quay về đã thay đổi, nhưng không nghĩ một con người có thể thay đổi như vậy. Tình yêu có phải là đau khổ, là thương tâm đúng không anh? Từ khi em nhận ra tình cảm của mình dành cho Tuấn Khôi, cũng chính là lúc em mất đi con người vô tư không lo nghĩ trước đây mà nhận về mình bao nhiêu đau buồn.
- Nếu em thích cậu ta như vậy, vì sao không nói rõ cho cậu ta biết. Tuấn Khôi ngày xưa em thích, hiện tại em vẫn còn tình cảm. Ngày xưa Tuấn Khôi theo đuổi em, hiện tại em có thể theo đuổi cậu ta.
Rose nghe lời Thiên Bảo nói liền mở to đôi mắt long lanh nhìn về phía Thiên Bảo mà nói:” Anh nói em theo đuổi Tuấn Khôi sao?”
- Đúng vậy, em là một cô gái đặc biệt. Không có mong muốn nào tự dưng đạt được, ít nhất phải tốn chút ít công sức. Nếu như em muốn Tuấn Khôi, hãy tấn công cậu ta. - Thiên Bảo nói.
- Nhưng…
- Mọi rào cản trước mắt, xem nó là thử thách mà em phải vượt qua để có được cái mà em cần. - Thiên Bảo lại nói.
Rose im lặng, trong lòng có chút hồi hộp. Những điều Thiên Bảo nói quả nhiên không sai, nếu như anh ta quên mất cô, cô sẽ khiến anh ta phải say mê cô như trước kia.
- Cảm ơn anh, Thiên Bảo.
- Em nhất định phải có được hạnh phúc. Nhưng hãy hứa với anh, như hôm nay khi nào em cảm thấy buồn, hãy gọi cho anh. Dù ở bất cứ nơi nào, anh sẽ đến bên cạnh em.
- Thiên Bảo, anh thật tốt với em. - Rose nhìn vào đôi mắt Thiên Bảo mà cảm động.
Thiên Bảo mỉm cười, dùng tay lau đi giọt nước mắt trên bờ mì của Rose. Trong lòng anh biết, nếu như anh cứ cố chấp theo đuổi ép Rose yêu anh thì có lẽ anh sẽ mất đi cô mãi mãi. Người cô yêu không phải là anh, điều này chỉ có thể tự trách số trời không cho trái tim cô có anh. Anh không muốn mất đi cô gái này, luôn muốn bên cạnh mà bảo vệ chăm sóc. Vì vậy anh quyết định chọn cách âm thầm bên cạnh, để cô xem anh như một người bạn thân mà chia sẽ để ít ra anh còn biết cô đang sống tốt mà an tâm.
Tại phòng bảo vệ toà nhà cao ốc RoYal, Tuấn Khôi đang ngồi xem lại camera đặt trước cửa phòng của tổng giám đốc. Minh Trí đã nói trong ba ngày anh phải tra ra vì sao tài liệu mật kia bị ộ qua Phạm gia. Tuấn Khôi chỉ vừa lưu tài liệu mật vào bên trong máy lúc ban sáng, vì vậy chỉ cần ngồi xem lại trong ngày hôm đó bao nhiêu người ra vào phòng tổng giám đốc sẽ khoanh vùng được những người nghi ngờ.
Nguyên ngày hôm ấy, chỉ có Tố Tố và Rose bước vào phòng tổng giám đốc khi anh không có trong văn phòng. Nhưng mà, trong hai cô gái này anh không thể nghi ngờ ai được. Tố Tố thì không biết chữ, cũng không biết sử dụng máy tính đã vậy máy của anh còn đặt mất khẩu. Còn Rose, lại chính là nghi can lớn nhất, hôm đó vì sao cô ấy lại đến chứ. Tuấn Khôi nhớ lại lần gặp giữa anh và Rose, cô ấy nói là chính anh gọi cô tới trong khi anh không hể gọi. Điều này khiến nghi ngờ trong lòng Tuấn Khôi càng cao hơn.
Tuấn Khôi ngồi trong phòng làm việc của mình, máy tính vừa được khởi động thì hiện yêu cấu nhấn mật mã. Không hiểu vì sao, là một thói quen nên anh liền nhấp một dãy số vào, ngày đầu tiên về lại RoYal làm việc, tuy mất trí nhớ nhưng khi anh ngồi máy bàn làm việc thì mọi thứ hệt như một thói quen, tay anh đụng vào bàn phím liền nhấn không suy nghĩ. Mật mã này về sau anh mới biết đó chính là ngày sinh của Rose, trong lòng lại vô cùng thắc mắc, có lẽ trước đây Rose với anh quan trọng nên anh mới dùng ngày sinh của cô đặt mật mã máy tính, thứ lưu mọi tài liệu quan trọng của công ty.
Điều đó càng khiến anh nghi ngờ Rose hơn nữa, nếu như mật mã là ngày sinh của cô thì cô đoán quá dễ rồi. Thật lòng chưa biết giả quyết việc này thế nào, ngay cả Rose cũng đã khẳng định không phải cô ấy, trong lòng Tuấn Khôi rối bời.
- Tổng giám đốc, có Phạm tiểu thư bên Phạm thị tìm anh. - Thư kí riêng của Tuấn Khôi báo.
Tuấn Khôi nhíu mày lại, cô gái này vì sao cứ thích tìm anh. Không phải nói xem anh như kẻ thù sao?
- Cho cô ta vào.
Rose bước vào bên trong phòng tổng giám đốc. Hôm nay cô trang điểm đậm hơn một chút, mặc chiếc váy khiêu gợi một chút với chiếc sơ mi màu trắng cùng với chiếc váy công sở màu đen ôm sát đường cong cơ thể. Cô đi tới trước mặt Tuấn Khôi mỉm cười, một nụ cười hút hồn.
Tuấn Khôi nhìn Rose, bất giác bất ngờ một chút, sau đó vẩn lộ nét bình thàn mà nói.
- Thật bất ngờ nha, hôm nay Phạm tiểu thư lại đến tìm tôi.
- Trần tổng, tôi đại diện bên Phạm thị muốn cùng RoYal hợp tác để khai phá về mỏ vàng lần trước chúng tôi trúng thầu. - Rose đưa tập tài liệu về phía Tuấn Khôi.
- Phạm thị cũng không phải không đủ vốn đề đầu tư vào món hàng béo bở naỳ, vì lí do gì lại muốn hợp tác cùng RoYal. - Tuấn Khôi đáp.
- Chỉ là muốn thắt chặt lại tình cảm hai bên mà thôi. - Rose lại cười, nụ cười của cô chính là đẹp nhất.
- Thắt chặt tình cảm? - Tuấn Khôi nhếch miệng nói. - Không phải Phạm tiểu thư từng nói xem tuấn Khôi tôi chính là kẻ thù sao. Vả lại, việc lần này đã tốn công tốn sức quá nhiều để đạt được, giờ lại muốn cùng nhau hợp tác tôi e rằng không thích hợp. Những thứ gì RoYal vuột khỏi tay, không thích ăn lại.
- Thật là Trần tổng không muốn hợp tác cùng Phạm gia tôi sao, nhưng tôi e baba Minh Trí sẽ hứng thứ với chuyện gia đình hai bên hợp tác. Trần tổng à, anh dám cải lời baba Minh Trí sao. - Rose đáp lời Tuấn Khôi.
- Hôm nay lại mang cả ông ấy ra để hù doạ Tuấn Khôi này sao, xem ra cô đã được mẹ Rin hậu thuẫn từ trước. - Tuấn Khôi biết mình không thể cải lời ba mẹ đành hạ giọng.
- Vậy xem như anh đã đồng ý. - Rose đắc thắng, đưa bản hợp đồng ra trước mặt Tuấn Khôi.
Tuấn Khôi cầm bảng hợp đồng mà Rose đã soạn sẵn mà nhìn qua, sau đó ngước mắt lên nhìn Rose. Cô gái này nếu bằng mọi giá để cướp hợp đồng này, vì sao lại quay lại muốn hợp tác. Tuấn Khôi đứng lên, để xấp giấy tờ kia xuống bàn không vội kí vào đi về phía Rose. Đôi mắt cứ nhìn sâu vào mắt cô, cứ thế một bước mà tiến tới. Anh muốn nhìn sâu vào đôi mắt to tròn kia, nhìn xem cô gái này có chút gì đó sợ hãi sau những việc cô đã làm.
Rose cũng đưa mắt nhìn sâu vào đôi mắt Tuấn Khôi, không né tránh.
- Nói cho tôi biết, vì sao hôm đó cô lại vào phòng làm việc của tôi. - Tuấn Khôi hỏi.
- Anh nói là hôm nào? - Rose thắc mắc.
- Trước ngày đấu thầu 1 hôm, khi tôi quay về cô lại vội vàng bỏ đi như vậy… - Tuấn Khôi nói tiếp.
Rose cảm thấy Tuấn Khôi là đang tra hỏi vì nghi ngờ cô vào phòng anh mà biết được giá của bên RoYal đưa ra. Trong khi đó chính anh ta là người gọi cô đến, lòng tự ái cao như núi dâng lên. Rose tức giận dùng lực ở hai cánh tay đẩy mạnh hai vai Tuấn Khôi tránh ra xa cô, dùng lời lẽ khinh bỉ.
- Hôm đó chẳng phải chính bản thân anh đã nhắn gọi tôi đến hay sao, giờ lại đổ tội cho tôi tự ý dến mà vào phòng làm việc của anh. Trần Tuấn Khôi, từ bé đến lớn anh ở bên cạnh tôi, chưa bao giờ không tin tưởng tôi, lúc nào anh cũng ra sức bảo vệ che chở tôi. Đến hôm nay, từ khi trải qua tai nạn đó anh trở thành một con người xa lạ, anh không còn bên cạnh Minh Hà này nữa rồi. Điều đó tôi có thể hiểu được, nhưng đến hôm nay chính anh lại không tin tưởng vào tôi, anh làm tôi quá thật vọng, quá là khinh bỉ con người mới này của anh, Trần tuấn Khôi. - Rose vừa nói vừa khóc, trong lòng đã chịu đựng quá nhiều.
- Là tôi nhắn cô đến sao? - Tuấn Khôi nhíu mày.
Rose tức giận, từ trong ví lôi điện thoại mình ra mà quăng về phía Tuấn Khôi. Tuấn Khôi nhận lấy điện thoại liền mở hộp tin nhăn trong điện thoại mà xem. Quả thật chính là số của anh đã nhắn cho Rose và gọi cô ấy đến, nhưng rõ ràng hôm đó anh không hề nhắn tin nhắn đó. Trong chuyện này chắc chắn có điều gì đó không rõ ràng. Tuấn Khôi biết mình nghĩ oan cho Rose liền tỏ ra hối lỗi. Anh đưa chiếc điện thoại về phía Rose có ý định trả thì vô tình kéo dòng tin nhắn giữa hai người xuống phía dưới. Những ngày tháng vẫn còn lưu lại, đó là trước kia anh chưa bị tai nạn này, anh đọc qua những dòng tin nhắn sau đó lặng lẽ bấm nút thoát ra và đưa lại cho Rose.
- Trong việc này, có lẽ có điều khuất mắt. Hôm ấy tôi bận họp cho đến lúc về lại văn phòng thì gặp cô, không hề gọi cô tới. - Tuấn Khôi nói.
- Nhưng tôi chính là nhận được tin nhắn của anh mới đến. - Rose đáp.
- Tôi đã xem qua, chuyện này tôi nhất định sẽ làm rõ ràng.
- Tôi không quan tâm về việc đó, tôi không làm điều gì sai tôi không lo sợ điều gì cả. tôi đến đây để mời RoYal hợp tác về gói thầu kia, anh hãy xem xét rồi cho tôi biết kết quả sớm nhất. - Rose nói rồi quay lưng bỏ đi, tuy trong lòng muốn tự mình tán tỉnh Tuấn Khôi nhưng cảm thấy chính anh ta không hề tin tưởng cô khiến cô trùng bước.
Tuấn Khôi nhìn bóng lưng của Rose, cảm thấy trong lòng có chút xót xa liền không kiềm chế mà đi tới kéo tay cô lại.
- Thật ra, trước đây chúng ta là mối quan hệ gì? - Tuấn Khôi nhìn vào mắt Rose mà hỏi.
Rose bất ngờ vì hành động này của Tuấn Khôi nhưng khẽ cười mà đáp:” Là một mối quan hệ phức tạp. Nói là yêu đương thì không phải, nhưng bạn bè bình thường lại càng không đúng.”
Tuấn Khôi bị ánh mắt đẹp lấp lánh của Rose như hút hồn, anh không kiềm chế được lòng mình mà đặt một nụ hôn lên đôi môi xinh xắn kia. Rose khẽ nhắm đôi mi mình lại, nước mắt khẽ rơi xuống. Cô không biết nụ hôn này là ý nghĩa gì, nhưng cô muốn đón nhận nó bằng mọi hy vọng.
- Xoang…. - Một tiếng động lớn ngoài cửa phát ra.
Tố Tố mang cơm đến cho Tuấn Khôi một bữa cuối cùng và sau đó nghe lời anh mà ở nhà học hành, lại không ngờ nhìn thấy cảnh Tuấn Khôi đang hôn Rose. Đáng lẽ ra khi anh biết Rose đi vào văn phòng mình một cách kì lạ, lại thua trong gói thầu kia hải ghét cô ta chứ, đằng này lại đứng ngay tại văn phòng mà hôn cô ta thì trong lòng vô cùng bất ngờ và đau buồn.
Tuấn Khôi và Rose nghe tiếng động ngoài cửa liền buông ra. Tuấn Khôi nhìn thấy Tố Tố mặt đầy lệ, nhìn chăm chăm vào hai người rồi nhanh chóng chạy đi. Tuấn Khôi vội vàng đuổi theo thì một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kéo anh lại.
- Đừng đuổi theo cô ấy. - Rose ngăn cản.
- Không được, cô ấy chính là người tôi muốn lấy làm vợ. - Tuấn Khôi đẩy tay Rose ra rồi nhanh chóng bỏ đi.
Tuấn Khôi rời khỏi văn phòng, Rose đứng như bất động nhìn về cánh cửa kia. Chính anh đã tuyên bố, Tố Tố mới chính là người anh muốn dành cả cuộc đời, vậy còn nụ hôn khi nãy với cô là anh muốn điều gì, thật nực cười thì ra anh chỉ xem cô giống như những cô gái anh muốn vui chơi qua đường hay sao?
- Trần Tuấn Khôi, vì sao anh lại đối với em như vậy chứ. - Trong văn phòng tổng giám đốc, một cô gái ngồi gục xuống sàn mà khóc với bao đau thương.
Tuấn Khôi vội đuổi theo Tố Tố thì thấy cô đã chạy ra ngoài đường.
- Tố Tố, đừng chạy… - Tuấn Khôi vội gọi Tố Tố.
Tố Tố vẫn không dừng lại, nước mắt rơi đầy đôi mi.
Một chiếc xe màu đen dừng ở gần đó, người phụ nữ ngồi trên chiếc xe quan sát được mọi cảnh tượng xảy ra bên ngoài. Đôi môi to đỏ chói khẽ nhấp nói:” Lái xe đụng vào cô ta, phải cho cô ta còn sống, hiểu chưa.”
Chiếc xe nhanh chóng lên ga, chạy thẳng về phía Tố Tố đang băng qua đường….
- Tố Tố, cẩn thận. - Tuấn Khôi nhìn thấy một chiếc xe đang lao về phía cô, nhanh chóng lao về phía Tố Tố mà đẩy cô ra, hưởng trọn cú đâm từ chiếc xe hơi màu đen.
Tố Tố hoảng hốt nhìn chiếc xe, qua màn kiếng đen mờ cô nhận ra được người bên trong là ai. Nhưng nhìn thấy màu từ trên người Tuấn Khôi chảy ra liền hoảng hốt chạy đến đỡ anh.
- Anh ơi, anh có sao không, huhu, em xin lỗi… mọi người ơi, mau gọi xe cứu thương. - Tố Tố khóc thét giữa rừng người xung quanh.
Mọi người bên trong RoYal lao ra xem, nhận ra người bị tai nạn chính là Trần tổng liền hoảng hốt mang xe đến đưa anh đến bệnh viện.
Tại bệnh viện, sau khi Minh Trí và Rin đã tới. Tố Tố nhìn thấy đã có người đến chăm sóc cho Tuấn Khôi thì nhanh chóng lặng lẽ bỏ đi, cô không biết ánh mắt của Minh Trí đã nhìn thấy điều đó.
Tại một căn nhà lớn, Tố Tố bước vào bên trong thì đã nhìn thấy Tố Uyên đang ngồi bên trong dường như là biết rõ cô sẽ đến tìm.
- Vì sao mẹ làm như vậy?
- Ta đã làm gì, thằng nhãi đó đã chết chưa? - Tố Uyên cười nói.
- Nếu như Tuấn Khôi không ra cứu con, thì chiếc xe đó đã đâm vào con và người trong trên chiếc xe kia chính là mẹ. - Tố Tố rùng mình nghĩ, không dám nghĩ mẹ mình lại muốn giết mình.
- Ta làm sao có thể giết con được, ta đã quan sát kĩ càng mọi thứ mới hành động. - Tố Uyên đáp.
- Chuyện này không có trong kế hoạch của chúng ta.
- Con gái, kế hoạch của chúng ta chính là trả thù. Có thời cơ chúng ta phải nắm bắt ngay cơ hội hiểu không, con hãy mau quay về bệnh viện đi. Con đi lâu như vậy sẽ bị họ nghi ngờ.
- Nhưng mẹ đã hứa, chỉ trả thù một mình vợ chồng của Trần Minh Trí và Trịnh Hà Hy kia. Sẽ để yên cho Tuấn Khôi.
- Con yên tâm đi, ta muốn giết nó thì dễ như trở bàn tay. Con xem nó bị thương có nguy hiểm đến tín mạng sao. Mau nghe lời ta mà quay về đóng tiếp vai diễn của mình.
Tố Tố đứng lên rời khỏi căn nhà lớn kia mà quay về bệnh viện không hề hay biết phía sau luôn có người theo dõi từng hành động và bước chân của cô.
Thiên Bảo quay về lại nơi mà để Anh Thư ở lại, anh bước vào bên trong thì đã không còn thấy bóng dáng của Anh Thư ở lại nữa. Trong lòng có một chút lo lắng, Thiên Bảo liền gọi cho Linda.
- Linda, cô ấy đâu rồi.
- Thiên Bảo vội nói khi Linda vừa bắt máy.
- Trời ạ, tôi mang quần áo đến rồi còn có việc của mình nữa, đâu phải quản gia của anh mà đi canh chừng người đẹp cho anh. - Linda tức giận nói.
- Vậy khi cô đi, cô ấy có nói điều gì hay không?
- Tôi chỉ nghe cô ấy nói, là đừng làm phiền anh.
- Chỉ thế thôi sao?
- Đúng vậy. Thiên Bảo, tôi cúp máy đây. Anh cũng biết tôi rất bận mà.
Nói rồi Linda cũng cúp máy, Thiên Bảo đi vào bên trong phòng nhìn về phía chiếc giường mà đêm qua Anh Thư đã nằm đó thì trong lòng lo lắng không nguôi. Cô ta nói là không có nhà, cũng để lại thẻ anh đưa trên bàn. Vậy cô ta đi đâu được trong cái thành phố vô tình này. Nghĩ vậy, Thiên Bảo nhanh chóng bước ra cửa mà đi tìm Anh Thư.
Cửa thang máy vừa mở ra, Anh Thư từ bên trong đi ra thì Thiên Bảo cũng vừa đi vào chiếc thang máy kế bên... Anh Thư đến nơi mới biết mình không hề mang theo thẻ của anh để vào bên trong đành ngồi trước cửa mà đợi Thiên Bảo quay về.
Thiên Bảo lái xe một vòng xung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy cô, trong lòng cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Anh cho xe quay về chung cư, muốn ở một mình để suy nghĩ về nhiều việc. Khi anh vừa bước ra khỏi thang máy lên tầng 9 thì nhìn thấy một cô gái hệt như một chú mèo đen đứng ngồi trước cửa nhà anh mà chờ đợi.
- Cô đi đâu vậy hả? - Thiên Bảo nắm lấy tay Anh Thư mà nói, giống như sợ rằng cô đi mất.
- Tôi đi ra ngoài một chút, nhưng quên mang theo thẻ của anh để đi vào. - Anh Thư đứng lên mà đáp.
- Trước đó, cô đã đi đâu chứ.
- Tôi đã nói rằng rất sợ nơi nào đó một mình, tôi sợ bóng tối, sợ ánh nắng mặt trời. Anh không có thời gian nên tôi tự tìm cho mình một góc nào đó đông một chút. Anh biết không, ngoài kia quá nhiều người nhưng tôi lại chẳng hề quen một ai. Thiên Bảo im lặng lắng nghe Anh Thư nói, xem ra cô gái này lại yếu đuối như vậy, khắc hẳn cái vẻ cứng gắn mà cô ta thường tỏ ra.
- Cô mua gì sao? - Thiên Bảo nhìn về những chiếc túi trên tay Anh Thư.
- À, tôi ghé siêu thị mua một ít đồ ăn. Trong nhà anh có vẻ không có gì ngoài bia nhỉ. - Tôi không thường xuyên ở nơi này, tôi thường về nhà cùng cha mẹ.
- Vậy ra đây là nơi anh nuôi những tình nhân sao, hôm nay đưa tôi về đây có bất tiện quá cho anh không? - Anh Thư trêu chọc
. - Cô là người đầu tiền được phép ngủ lại nơi này.
- Như vậy có quá vinh hạnh không nhỉ. Để đáp lại ơn tình này, tối nay tôi sẽ nấu cơm đãi anh. - Anh Thư mỉm cười nói.
- Được, vậy tôi đi tắm trước. - Thiên Bảo nhúng vai bỏ vào phòng.
Trong phòng tắm, đang trong giây phút thư giãn nhất. Thiên Bảo nghe mùi khét, sau đó là khói bót nghi ngút và cuối cùng là tiếng la thất thanh từ gian bếp... Thiên Bảo không biết chuyện gì xảy ra, nhanh chóng lấy chiếc khăn quấn vào người mà chạy ra ngoài. Nhìn thấy phòng bếp khói bay nghi ngút, lửa trên bếp vẫn còn cháy lan ra, Anh Thư vẫn còn bên trong...
Thiên Bảo nhanh chóng lấy bình cứu hoả đến dập tắt lửa. Nhìn chiếc chảo cháy đen cũng không biết là thứ gì đang bên trong đó. Sau đó ánh mắt giận dữ nhìn sang con mèo đen đang sợ hãi ngồi co rút vào trong góc bếp khóc ấm ức. Thiên Bảo liền ngui tức giận trong lòng mà quay sang nói:
- Cô có biết nấu ăn không hả?
- Tôi làm theo sách nấu ăn. -Anh Thư cúi đầu nói.
Thiên Bảo nhìn sang quyển sách bị cháy nham nhở.
- Là nó. - Thiên Bảo chỉ vào.
Anh Thư gật gật.
- Vừa nấu vừa xem.
Anh Thư lại gật.
- Cái gì đang ở bên trong chảo này.
- Là thịt bò... tôi đang làm món bò bít tết ấy.
Thiên Bảo nhìn miếng thịt cháy đen, nhìn thấy gương mặt lấm lem lọ của Anh Thư cũng không nhịn được cười. Anh Thư bớt hoảng sợ nhìn về phía Thiên Bảo thì vội vàng đỏ mặt, là anh ta chỉ đang mặc một chiếc khắn tắm mà thôi. Cô cúi mặt không dám nhìn lên nữa.
- Này... anh... có... thể... mặc... quần... áo... trước... không? - Anh Thư lắp bắp.
Thiên Bảo nhìn lại trên người mình chỉ mới quấn mỗi chiếc khăn liền khỏ xữ, nhanh chóng bước ra khỏi gian bếp thì xoạt một tiếng. Chiếc khăn vướn phải góc bếp mà rơi xuống. Anh Thư nghĩ Thiên Bảo đi thay quần áo mình sẽ dọn dẹp bếp thì nhanh chóng đứng lên. Không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
- Á áaaaaaaaaaaaaaa/ - Anh Thư hét lớn sau đó nhanh chóng che mắt lại.
- Xin... lỗi... - Thiên Bảo ngượng chính mặt vội lấy chiếc khăn kia quấn lại trên người mà bỏ vào phòng. Từ lúc đó, Thiên Bảo không bước ra khỏi phòng nữa.
Anh Thư nhanh chóng dọn dẹp bếp, sau một lúc suy nghĩ liền đi tới trước cửa phòng Thiên Bảo mà nói. - Anh còn thức không? Bên trong không có tiếng trả lời.
- Này, lúc nãy tôi chưa nhìn thấy gì đâu.
Vẫn không có tiếng đáp.
- Vậy anh ngủ ngon nhé, tôi nói thật là tôi lúc nãy nhanh quá nên tôi chưa kịp nhìn thấy gì đâu.
Anh Thư nói xong liền quay đầu đi thì tiếng cửa từ phía sau mở ra. Thiên Bảo đứng dựa vào cửa mà nói.
- Vậy cô muốn kịp thấy cái gì.
Anh Thư vội quay lại, gương mặt đỏ như gất khi nghe câu hỏi của Thiên Bảo.
- Tôi... tôi không muốn thấy gì cả.
- Có thật là không muốn hay không? - Thiên Bảo bước tới thì Anh Thư thoái lui.
- Thật mà, tôi thề đó. - Anh Thư sợ hãi.
- Thật tiếc, tôi định mời cô ra ngoài ăn tối nhưng cô lại không cảm thấy đói nên tôi đi một mình vậy. - Thiên Bảo nhoẻn cười bước đi.
Anh Thư xoa bụng, thật ra từ sáng ăn cháo của anh thì cô vẫn chưa ăn gì. Liền nói theo:" Tôi có thấy đói bụng mà."
- Vậy tiền bữa ăn hôm nay, cộng vào tiền cô nợ tôi. Thêm tiền cô làm hỏng cái nhà bếp của tôi nữa. - Thiên Bảo nhìn qua cái nhà bếp liền lắc đầu.
- Này, anh keo kiệt vừa thôi. - Anh Thư hét.
- Vậy tôi đi đây. - Thiên Bảo bước đi về phía cửa.
- Được rồi, được rồi. Dù sao cũng nợ anh rồi, nợ thêm cũng không sao. - Anh Thư nói rồi, nhanh chóng đi về phía Thiên Bảo.
- Cô cứ thế mặc trang phục này mà đi sao? - Thiên Bảo nói.
- Tôi đâu còn bộ nào để thay. - Anh Thư đáp. - Bộ đầm kia chưa khô kịp, có vẻ phải đến tối.
Thiên Bảo lắc đầu, liền mang cô gái nhỏ này ra xe. Không nói không rằng lái xe thẳng đến khu trung tâm thương mại lớn nhất của RoYal.
Bình luận facebook