Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Sáng hôm sau, cô tỉnh giấc thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, chợt nhớ tới những chuyện đã xảy ra đêm qua. Cô giật mình kiểm tra quần áo, thấy quần áo còn nguyên vẹn.
- Hừ, thật nguy hiểm, vậy mà lại ngủ quên mất.
- Yên tâm, kích cỡ của cô không phải loại tôi thích.- Hắn ta nhìn hành động của cô khinh bỉ nói.
Cô ngạc nhiên nhìn thấy hắn đang đứng dựa vào tường, không biết hắn xuất hiện từ lúc nào, giống như một hồn ma vậy.
- Sau những gì đêm qua tôi thấy, tôi lo lắng cũng không có gì là lạ.
- Cô đã thấy những gì? - Hắn tiến gương mặt lại gần cô hơn khẽ nói
- Tôi.. tôi thấy gì mặc kệ tôi.- Cô đỏ mặt khi nhớ tới cảnh tượng đó
- Haha, xem cô chưa từng hôn ai nhỉ?
- Chuyện đó liên quan gì đến anh? Cô đỏ mặt trả lời, lại nhớ tới người đàn ông cưỡng hôn cô.
- Có muốn tôi cho cô chút kinh nghiệm không? Nói rồi hắn ta tiến sát gương mặt về phía cô.
Cô dùng tay đẩy gương mặt hắn giận dữ nói: Tên biến thái này, mau tránh ra cho tôi.
Hắn ta nhìn cô cười nhếch mép nói: Được rồi, quần áo cô người làm đã chuẩn bị. Cô xem chân đã bình thường chưa.
Cô hơi cử động đôi chân. Còn hơi đau nhức nhưng cô vẫn có thể đi làm được, cố gắng tỏ ra không còn đau nữa
- Tôi đã hết đau rồi, anh thật lợi hại nha.
- Đau thì cứ nói đau, tôi cũng không giam cô ở đây, không cần phải giả vờ. Nếu đã hết thì mau thay quần áo xuống dùng bữa sáng, sau đó tiện đường tôi sẽ đưa cô về Trịnh gia.
Đợi hắn ra khỏi cửa, cô mới rón rén xuống giường, chân cô thực sự còn rất đau nhưng cô không muốn mắc nợ hắn nữa. Cô thay quần áo xong, ra khỏi cửa đi về phía cầu thang thì thấy hắn đứng đợi sẵn. Không nói gì liền tới bế cô mà đi thẳng vào phòng ăn, cô lên tiếng:
- Á, tôi đã nói không sao mà, tôi tự đi được. Anh làm tôi thật mất mặt với mọi người.
Cô nhìn xung quanh, mọi người đang nhìn hai người rồi sau đó che miệng cười. Hắn không để ý lời cô nói, cứ thế bế cô tới ghế đặt cô xuống.
- Mau ăn sáng đi, tôi còn có việc phải đi.
- Anh có việc thì cứ đi trước, tôi có thể tự về. Chỉ cần anh cho tôi mượn dùng điện thoại.- Cô chỉ cần gọ điện về cho bác tài, tin rằng bác ấy sẽ biết mà tới đón cô
- Cô làm sao chỉ giỏi làm phiền người khác. Mau ăn đi.
Bác Hà đi tới, mang báo buổi sáng cho hắn
- Thiếu gia, báo ngày hôm nay.
- Được, cảm ơn bác.
tờ báo được đặt ngay trước mặt cô, hắn không nhìn tiếp tục ăn sáng. Cô nhìn thấy hình mình tối qua được đăng lên trang nhất, cô vội vàng giật lấy tờ báo haha nói:
- À, tôi rất thích đọc báo buổi sáng.
- Được, vậy cô cầm lấy mà đọc.- Hắn ta không nhìn mà lạnh lùng trả lời.
Cô vội vàng ôm tờ báo trong tay, hắn thấy lạ nhìn cô nói:
- Không phải rất thích đọc báo buổi sáng sao, sao cầm rồi mà không đọc.
- Không phải anh đang vội đi sao, tôi mang về nhà đọc. - Cô hi ha giả vờ nói.
- Trịnh gia không có báo buổi sáng sao?
- Có, có chứ nhưng tôi muốn mang lên xe sẽ đọc. Anh không phải vội sao, đã đi được chưa?
- Cô còn chưa đụng tới đồ ăn sáng? Sao, sợ tôi đầu độc cô sao?
Nhìn xuống phần trứng trong dĩa còn nguyên, cô vội vàng dùng muỗng lùa hết vào miệng, phùng mang lên mà nhai. Hắn nhìn cô dị thường, sau đó trêu chọc:
- Tôi không nghĩ là cô lại đói tới mức đó. Được rồi, chúng ta đi
- ôi òn ưa ai ong ( Tôi còn chưa nhai xong )
Hắn ta cứ thế cười haha rồi đi ra ngoài cửa, cô vội vàng chạy theo. Trên xe, cô ngồi nhìn ra cửa sổ, hắn ta mở bảng tin buổi sáng trên xe, thông tin về nhị tiểu thư được phát lên, may là không có hình ảnh, không thì tiêu thật. Người trong radio nói: Hôm qua, Trịnh gia đã có buổi tiệc mừng vì tìm được người con gái bị thất lạc 20 năm, Trịnh Hà My tiểu thư. Hắn nghe xong quay sang cô hỏi:
- Cô tên gì gì?
- À, tên Rin. - Cô sợ run trả lời
- Tên thật?
- Hà My?
- Cái gì Hà My?
- Nguyễn Hà My?
- Nhị tiểu thư Trịnh gia cũng tên Hà My, thật trùng hợp
- Haha, đúng vậy, thật trùng hợp. - Cô hết hồn
- Cô không đọc báo sao?
- Về tới nhà tôi sẽ đọc?
- Cô không phải làm việc sao? Người hầu ở Trịnh gia thật sự quá rãnh rỗi.
- Không liên quan đến anh.
- Tôi sẽ không đòi lại tờ báo, không cần phải khư khư ôm lấy.
Hắn đưa tay định lấy tờ báo từ tay cô nhưng bị cô giật lại, hắn thấy lạ mạnh tay giật về phía mình, những trang giấy báo văng tung toé trong xe.
- Két..tttttttttttt
Hắn ta đột nhiên thắng gấp, trước mặt hắn là trang nhất tờ báo, in hình nhị tiểu thư Trịnh gia - Trịnh Hà My. Hắn nhìn cô, cô cúi mặt.
- Là cô sao?
Cô im lặng
- Mau trả lời, là cô sao?
- Tôi… Tôi không
- Cô là kẻ lừa đảo.
- Tôi… không có…
- Mau cút xuống xe cho tôi.
Nhìn gương mặt hắn giận dữ vô cùng, cô im lặng mở cửa rồi xuống xe. Vừa xuống xe, hắn ta vụt xe chạy đi thật nhanh. Thật quá đáng mà, hắn ta thừa biết chân cô đang bị đau. Việc cô giấu chuyện cô là con nhà họ Trịnh thì có liên quan gì tới miếng cơm nhà hắn mà lại tỏ vẻ tức giận chứ. Đôi bàn chân đau nhức, cô lê từng bước đi trên đường. Còn một đoạn khá xa đến nhà cô, phải làm sao đây để về nhà. Đi được một đoạn, cô ngồi bên ven đường thở dốc. Bỗng dưng một chiếc xe màu đen thắng lại trước mặt cô, một người đàn ông xuống xe đi về phía cô:
- Tiểu thư, thiếu gia mời cô lên xe
- Thiếu gia nhà anh là ai?
- Thiếu gia Minh Trí mời cô lên xe.
- Tôi không quen thiếu gia nhà anh.
Người đó tỏ vẻ lúng túng rồi đi về xe, từ phía sau, một người đàn ông khác bước xuống xe. Cô nhìn qua cũng nhận ra thì ra là tên bắt cóc nhầm:
- Thì ra là anh, tôi đã nói tôi không phải người anh tìm. Sao cứ theo ám tôi mãi vậy.
- Tôi biết cô không phải. - Anh ta lạnh lùng đáp
- Vậy tìm tôi vì lí do gì?
- Tôi muốn xin lỗi vì chuyện hôm qua. Cô có thể cho tôi được mời cô đi tạ lỗi.
Cô hơi đỏ mặt khi nhớ tới nụ hôn bá đạo hôm qua, nhìn hắn nói: Tôi đã quên những chuyện hôm qua, anh không cần câu nệ. Dù gì anh cũng sẽ là anh rễ của tôi, những gì không nên nhớ thì nên quên đi
- Tôi không phải anh rễ của cô. - Hắn lạnh lùng trả lời
- Chuyện hai người, không liên quan đến tôi.
- Tôi e là có liên quan. Cha mẹ cô chưa nói gì với cô
- Tôi nói cho anh biết, tên khốn nhà anh, bắt tôi đi rồi bỏ tôi giữa đường. Tôi còn chưa tính sổ với anh, bây giờ anh còn muốn nhắc lại. Đêm qua không nhờ còn người có lòng thương hại thì tôi đã ngủ ngoài đường.- Cô giận dử chửi mắng
- Vậy nên bây giờ tôi muốn tạ lỗi với cô.
- Anh muốn tôi tha lỗi thì cho tôi đi nhờ về nhà là được rồi.
- Mời nhị tiểu thư lên xe.
Cô từng bước khập khiễng lên xe, anh nhìn cô rồi nói:
- Chân cô bị thương sao?
- Không phải nhờ phước của anh sao? - Cô hừ lạnh
- Tôi thật có lỗi. Trần Hậu, mau tới bệnh viện.
- Không, mau về Trịnh gia. Chân tôi không nặng lắm. Tôi muốn về nhà nghĩ ngơi.
Tài xế không biết đi đâu, có vẻ lưỡng lự chưa dám cho xe chạy. Cô liền hét:
- Mau cho xe về Trịnh gia, không thì tôi xuống xe, không cần các người.
- Về Trịnh gia. - Anh ra lệnh.
Trong xe, cô lại nhớ lại hình ảnh anh ta đã cưỡng hôn cô, có vẻ tức giận nên gương mặt cô đăm đăm khó chịu. Anh nhìn thấy sắc mặt cô nhẹ nhàng hỏi:
- Nhị tiểu thư, cô khó chịu trong người sao?
- Tôi, tôi không sao cả, anh đừng bận tâm. - Cô đỏ mặt
- Cô nghĩ như thế nào về hôn sự giữa 2 gia đình chúng ta.
- Tôi không quan tâm đến việc của các người.
- Cô tại sao lại không liên quan, vì tôi có thể sẽ là chồng cô.
Cô giật mình nhìn anh, vẻ mặt ngày càng tệ, anh ta đang đùa chắc không phải là hôn phu của Thiên Kim sao, sao lại nói ra những lời lẽ như vậy.
- Anh đùa sao?
- Tôi thật đang rất nghiêm túc. - Anh nhìn cô rồi cười nham hiểm
- Anh không phải là chồng chưa cưới của chị tôi, tại sao lại dùng những lời lẽ như vậy trêu chọc tôi. Tôi đã nể tình chị tôi mà không so đo với anh chuyện lúc tối, bây giờ thì anh thật sự quá đáng.
- Cô thật sự không muốn làm dâu Trần gia.
- Tôi còn không biết Trần gia các người là ai?
Anh ngiêng người, cúi đầu về phía cô cười nữa miệng, nụ cười của anh thật sự rất gợi tình, tim cô bỗng dưng đập mạnh. Anh cứ thế mà tiếng gần đến môi cô, thân thể cô cứng lại, không thể cử động tim cô ngày càng đập nhanh hơn. Khi gần như chạm vào môi của cô. Anh khẽ lên tiếng: Chị em nhà cô thật giống nhau, đều diễn kịch giỏi vậy. Không phải hai chị em nhà cô đang tranh dành ai sẽ là người được vào Trần gia..
Nói xong Trần Minh Trí đẩy cô ra xa. Cô giật mình, sau đó căm phẫn nhìn anh ta rồi uất hận lên tiếng: Hoang tưởng
- Tôi nói Minh Trí anh nghe, tôi suốt đời này sẽ không bao giờ muốn gả cho anh, anh đừng ở đó nói nhăng nói cuội nữa.
Vừa nói xong, xe đã chạy tới của nhà Trịnh gia, cô lè lưỡi chọc quê anh, mở cửa xe có gắng lếch vô tới cổng. Không quên quay lại nói với anh ta: Anh nhớ cho kĩ, tôi Trịnh Hà My, sẽ không bao giờ muốn gả cho loại người như anh. Đừng mơ tưởng. Cô thoả lòng cười haha bấm chuông.
Minh Trí ngồi trong xe, nhìn bóng dáng cô gái phía trước, không tức giận mà lại thấy buồn cười với thái độ của nhóc con này. Nhìn đôi giày của cô gái vẫn còn nằm trong hộp, khẽ cười: Được, tôi sẽ cho cô phải hối hận với những gì đã nói. Lạnh lùng cho xe dời đi.
- Hừ, thật nguy hiểm, vậy mà lại ngủ quên mất.
- Yên tâm, kích cỡ của cô không phải loại tôi thích.- Hắn ta nhìn hành động của cô khinh bỉ nói.
Cô ngạc nhiên nhìn thấy hắn đang đứng dựa vào tường, không biết hắn xuất hiện từ lúc nào, giống như một hồn ma vậy.
- Sau những gì đêm qua tôi thấy, tôi lo lắng cũng không có gì là lạ.
- Cô đã thấy những gì? - Hắn tiến gương mặt lại gần cô hơn khẽ nói
- Tôi.. tôi thấy gì mặc kệ tôi.- Cô đỏ mặt khi nhớ tới cảnh tượng đó
- Haha, xem cô chưa từng hôn ai nhỉ?
- Chuyện đó liên quan gì đến anh? Cô đỏ mặt trả lời, lại nhớ tới người đàn ông cưỡng hôn cô.
- Có muốn tôi cho cô chút kinh nghiệm không? Nói rồi hắn ta tiến sát gương mặt về phía cô.
Cô dùng tay đẩy gương mặt hắn giận dữ nói: Tên biến thái này, mau tránh ra cho tôi.
Hắn ta nhìn cô cười nhếch mép nói: Được rồi, quần áo cô người làm đã chuẩn bị. Cô xem chân đã bình thường chưa.
Cô hơi cử động đôi chân. Còn hơi đau nhức nhưng cô vẫn có thể đi làm được, cố gắng tỏ ra không còn đau nữa
- Tôi đã hết đau rồi, anh thật lợi hại nha.
- Đau thì cứ nói đau, tôi cũng không giam cô ở đây, không cần phải giả vờ. Nếu đã hết thì mau thay quần áo xuống dùng bữa sáng, sau đó tiện đường tôi sẽ đưa cô về Trịnh gia.
Đợi hắn ra khỏi cửa, cô mới rón rén xuống giường, chân cô thực sự còn rất đau nhưng cô không muốn mắc nợ hắn nữa. Cô thay quần áo xong, ra khỏi cửa đi về phía cầu thang thì thấy hắn đứng đợi sẵn. Không nói gì liền tới bế cô mà đi thẳng vào phòng ăn, cô lên tiếng:
- Á, tôi đã nói không sao mà, tôi tự đi được. Anh làm tôi thật mất mặt với mọi người.
Cô nhìn xung quanh, mọi người đang nhìn hai người rồi sau đó che miệng cười. Hắn không để ý lời cô nói, cứ thế bế cô tới ghế đặt cô xuống.
- Mau ăn sáng đi, tôi còn có việc phải đi.
- Anh có việc thì cứ đi trước, tôi có thể tự về. Chỉ cần anh cho tôi mượn dùng điện thoại.- Cô chỉ cần gọ điện về cho bác tài, tin rằng bác ấy sẽ biết mà tới đón cô
- Cô làm sao chỉ giỏi làm phiền người khác. Mau ăn đi.
Bác Hà đi tới, mang báo buổi sáng cho hắn
- Thiếu gia, báo ngày hôm nay.
- Được, cảm ơn bác.
tờ báo được đặt ngay trước mặt cô, hắn không nhìn tiếp tục ăn sáng. Cô nhìn thấy hình mình tối qua được đăng lên trang nhất, cô vội vàng giật lấy tờ báo haha nói:
- À, tôi rất thích đọc báo buổi sáng.
- Được, vậy cô cầm lấy mà đọc.- Hắn ta không nhìn mà lạnh lùng trả lời.
Cô vội vàng ôm tờ báo trong tay, hắn thấy lạ nhìn cô nói:
- Không phải rất thích đọc báo buổi sáng sao, sao cầm rồi mà không đọc.
- Không phải anh đang vội đi sao, tôi mang về nhà đọc. - Cô hi ha giả vờ nói.
- Trịnh gia không có báo buổi sáng sao?
- Có, có chứ nhưng tôi muốn mang lên xe sẽ đọc. Anh không phải vội sao, đã đi được chưa?
- Cô còn chưa đụng tới đồ ăn sáng? Sao, sợ tôi đầu độc cô sao?
Nhìn xuống phần trứng trong dĩa còn nguyên, cô vội vàng dùng muỗng lùa hết vào miệng, phùng mang lên mà nhai. Hắn nhìn cô dị thường, sau đó trêu chọc:
- Tôi không nghĩ là cô lại đói tới mức đó. Được rồi, chúng ta đi
- ôi òn ưa ai ong ( Tôi còn chưa nhai xong )
Hắn ta cứ thế cười haha rồi đi ra ngoài cửa, cô vội vàng chạy theo. Trên xe, cô ngồi nhìn ra cửa sổ, hắn ta mở bảng tin buổi sáng trên xe, thông tin về nhị tiểu thư được phát lên, may là không có hình ảnh, không thì tiêu thật. Người trong radio nói: Hôm qua, Trịnh gia đã có buổi tiệc mừng vì tìm được người con gái bị thất lạc 20 năm, Trịnh Hà My tiểu thư. Hắn nghe xong quay sang cô hỏi:
- Cô tên gì gì?
- À, tên Rin. - Cô sợ run trả lời
- Tên thật?
- Hà My?
- Cái gì Hà My?
- Nguyễn Hà My?
- Nhị tiểu thư Trịnh gia cũng tên Hà My, thật trùng hợp
- Haha, đúng vậy, thật trùng hợp. - Cô hết hồn
- Cô không đọc báo sao?
- Về tới nhà tôi sẽ đọc?
- Cô không phải làm việc sao? Người hầu ở Trịnh gia thật sự quá rãnh rỗi.
- Không liên quan đến anh.
- Tôi sẽ không đòi lại tờ báo, không cần phải khư khư ôm lấy.
Hắn đưa tay định lấy tờ báo từ tay cô nhưng bị cô giật lại, hắn thấy lạ mạnh tay giật về phía mình, những trang giấy báo văng tung toé trong xe.
- Két..tttttttttttt
Hắn ta đột nhiên thắng gấp, trước mặt hắn là trang nhất tờ báo, in hình nhị tiểu thư Trịnh gia - Trịnh Hà My. Hắn nhìn cô, cô cúi mặt.
- Là cô sao?
Cô im lặng
- Mau trả lời, là cô sao?
- Tôi… Tôi không
- Cô là kẻ lừa đảo.
- Tôi… không có…
- Mau cút xuống xe cho tôi.
Nhìn gương mặt hắn giận dữ vô cùng, cô im lặng mở cửa rồi xuống xe. Vừa xuống xe, hắn ta vụt xe chạy đi thật nhanh. Thật quá đáng mà, hắn ta thừa biết chân cô đang bị đau. Việc cô giấu chuyện cô là con nhà họ Trịnh thì có liên quan gì tới miếng cơm nhà hắn mà lại tỏ vẻ tức giận chứ. Đôi bàn chân đau nhức, cô lê từng bước đi trên đường. Còn một đoạn khá xa đến nhà cô, phải làm sao đây để về nhà. Đi được một đoạn, cô ngồi bên ven đường thở dốc. Bỗng dưng một chiếc xe màu đen thắng lại trước mặt cô, một người đàn ông xuống xe đi về phía cô:
- Tiểu thư, thiếu gia mời cô lên xe
- Thiếu gia nhà anh là ai?
- Thiếu gia Minh Trí mời cô lên xe.
- Tôi không quen thiếu gia nhà anh.
Người đó tỏ vẻ lúng túng rồi đi về xe, từ phía sau, một người đàn ông khác bước xuống xe. Cô nhìn qua cũng nhận ra thì ra là tên bắt cóc nhầm:
- Thì ra là anh, tôi đã nói tôi không phải người anh tìm. Sao cứ theo ám tôi mãi vậy.
- Tôi biết cô không phải. - Anh ta lạnh lùng đáp
- Vậy tìm tôi vì lí do gì?
- Tôi muốn xin lỗi vì chuyện hôm qua. Cô có thể cho tôi được mời cô đi tạ lỗi.
Cô hơi đỏ mặt khi nhớ tới nụ hôn bá đạo hôm qua, nhìn hắn nói: Tôi đã quên những chuyện hôm qua, anh không cần câu nệ. Dù gì anh cũng sẽ là anh rễ của tôi, những gì không nên nhớ thì nên quên đi
- Tôi không phải anh rễ của cô. - Hắn lạnh lùng trả lời
- Chuyện hai người, không liên quan đến tôi.
- Tôi e là có liên quan. Cha mẹ cô chưa nói gì với cô
- Tôi nói cho anh biết, tên khốn nhà anh, bắt tôi đi rồi bỏ tôi giữa đường. Tôi còn chưa tính sổ với anh, bây giờ anh còn muốn nhắc lại. Đêm qua không nhờ còn người có lòng thương hại thì tôi đã ngủ ngoài đường.- Cô giận dử chửi mắng
- Vậy nên bây giờ tôi muốn tạ lỗi với cô.
- Anh muốn tôi tha lỗi thì cho tôi đi nhờ về nhà là được rồi.
- Mời nhị tiểu thư lên xe.
Cô từng bước khập khiễng lên xe, anh nhìn cô rồi nói:
- Chân cô bị thương sao?
- Không phải nhờ phước của anh sao? - Cô hừ lạnh
- Tôi thật có lỗi. Trần Hậu, mau tới bệnh viện.
- Không, mau về Trịnh gia. Chân tôi không nặng lắm. Tôi muốn về nhà nghĩ ngơi.
Tài xế không biết đi đâu, có vẻ lưỡng lự chưa dám cho xe chạy. Cô liền hét:
- Mau cho xe về Trịnh gia, không thì tôi xuống xe, không cần các người.
- Về Trịnh gia. - Anh ra lệnh.
Trong xe, cô lại nhớ lại hình ảnh anh ta đã cưỡng hôn cô, có vẻ tức giận nên gương mặt cô đăm đăm khó chịu. Anh nhìn thấy sắc mặt cô nhẹ nhàng hỏi:
- Nhị tiểu thư, cô khó chịu trong người sao?
- Tôi, tôi không sao cả, anh đừng bận tâm. - Cô đỏ mặt
- Cô nghĩ như thế nào về hôn sự giữa 2 gia đình chúng ta.
- Tôi không quan tâm đến việc của các người.
- Cô tại sao lại không liên quan, vì tôi có thể sẽ là chồng cô.
Cô giật mình nhìn anh, vẻ mặt ngày càng tệ, anh ta đang đùa chắc không phải là hôn phu của Thiên Kim sao, sao lại nói ra những lời lẽ như vậy.
- Anh đùa sao?
- Tôi thật đang rất nghiêm túc. - Anh nhìn cô rồi cười nham hiểm
- Anh không phải là chồng chưa cưới của chị tôi, tại sao lại dùng những lời lẽ như vậy trêu chọc tôi. Tôi đã nể tình chị tôi mà không so đo với anh chuyện lúc tối, bây giờ thì anh thật sự quá đáng.
- Cô thật sự không muốn làm dâu Trần gia.
- Tôi còn không biết Trần gia các người là ai?
Anh ngiêng người, cúi đầu về phía cô cười nữa miệng, nụ cười của anh thật sự rất gợi tình, tim cô bỗng dưng đập mạnh. Anh cứ thế mà tiếng gần đến môi cô, thân thể cô cứng lại, không thể cử động tim cô ngày càng đập nhanh hơn. Khi gần như chạm vào môi của cô. Anh khẽ lên tiếng: Chị em nhà cô thật giống nhau, đều diễn kịch giỏi vậy. Không phải hai chị em nhà cô đang tranh dành ai sẽ là người được vào Trần gia..
Nói xong Trần Minh Trí đẩy cô ra xa. Cô giật mình, sau đó căm phẫn nhìn anh ta rồi uất hận lên tiếng: Hoang tưởng
- Tôi nói Minh Trí anh nghe, tôi suốt đời này sẽ không bao giờ muốn gả cho anh, anh đừng ở đó nói nhăng nói cuội nữa.
Vừa nói xong, xe đã chạy tới của nhà Trịnh gia, cô lè lưỡi chọc quê anh, mở cửa xe có gắng lếch vô tới cổng. Không quên quay lại nói với anh ta: Anh nhớ cho kĩ, tôi Trịnh Hà My, sẽ không bao giờ muốn gả cho loại người như anh. Đừng mơ tưởng. Cô thoả lòng cười haha bấm chuông.
Minh Trí ngồi trong xe, nhìn bóng dáng cô gái phía trước, không tức giận mà lại thấy buồn cười với thái độ của nhóc con này. Nhìn đôi giày của cô gái vẫn còn nằm trong hộp, khẽ cười: Được, tôi sẽ cho cô phải hối hận với những gì đã nói. Lạnh lùng cho xe dời đi.
Bình luận facebook