Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120
Anh Thư được Hoàng Quân mời trong liveshow của anh, điều này tất nhiên là rất tốt đối với sự nghiệp của cô. Hoàng Quân là một ca sĩ nổi tiếng bật nhất với lượng Fan hâm hộ khủng nhất trong giới giải trí, Anh Thư xuất hiện trong đêm diễn của Hoàng Quân tất nhiên sẽ được để mắt tới. Đối với một show lớn như vậy, một ca sĩ như Anh Thư thường không được để mắt tới nhưng Hoàng Quân nhất định mời cô đến vì từ đầu anh đã để mắt đến cô gái đáng yêu này.
Trong những ngày luyện tập trước ngày lên sóng, Anh Thư luôn được sự quan tâm đặc biệt từ Hoàng Quân. Điều này mọi người đều nhìn thấy, chỉ có Anh Thư vô tư cứ nghĩ đàn anh giúp đỡ đàn em như cô.
- Uống chút nước đi. - Hoàng Quân tiến về phía Anh Thư đang ngồi nghĩ mệt sau phần tập luyện của mình.
- Cảm ơn anh. - Anh Thư mỉm cười đón nhận chai nước trên tay Hoàng Quân.
- Cố gắng lên, anh thấy em rất có triển vọng trở thành một ca sĩ nổi tiếng. - Hoàng Quân ngồi xuống gần bên Anh Thư nói.
- Em cũng hy vọng mình làm được điều đó, cảm ơn anh đã mời em đến show này. Em không ngờ một ca sĩ như em lại được anh để mắt tới. - Anh Thư tất nhiên trong lòng cũng thắc mắc.
- Là đàn anh, tất nhiên phải tạo cơ hội cho những người đi sau chứ. - Hoàng Quan cưới đáp. - Sắp tới sẽ có một màn trình diễn song ca giữa chúng ta, hy vọng chúng ta sẽ phối hợp thật tốt.
- Em sẽ cố gắng, mặc dù rất là hồi hộp. - Anh Thư vui vẻ đáp, song ca với Hoàng Quân là điều nhiều ca sĩ khác đều mong muốn.
- Chúng ta tiếp tục tập luyện thôi. - Hoàng Quân cầm tay Anh Thư kéo đi. Điều này khiến Anh Thư giật mình, sau đó ngại ngùng rút tay khỏi Hoàng Quân.
- À, chúng ta tập luyện thôi. - Anh Thư ngượng ngùng mỉm cười.
Thiên Bảo đi đến căn chung cư để xem qua cuộc sống của cô gái kia như thế nào, anh cũng không hiểu vì sao trong lòng luôn nghĩ đến cô gái xa lạ này.
- Cô ta đâu rồi? - Thiên Bảo đi vào bên trong thì nhìn thấy chị quản lý đang từ bên trong đi ra.
- À, Anh Thư đang tập luyện cho show mới. Dạo này cô ấy rất là bận rộn.
- Cô ta đang ở đâu? Giờ này vẫn chưa về sao? - Thiên Bảo tò mò hỏi, hiện tại đã hơn 10h tối.
- Là ở sân khấu xxx, cậu đến thăm Anh Thư sao? Tôi sẽ nói trước với cô ấy sắp xếp thời gian, vì cô ấy dù sao cũng là người mới nên cần cố gắng. Tôi về nhà lấy một ít đồ cho cô ấy.
- Không, tôi chỉ tiện đường ghé qua. Tôi về đây. - Thiên Bảo quay lưng bước đi.
Chiếc xe hơi màu vàng lái thẳng đến sân khấu xxx, Thiên Bảo đeo khẩu trang màu đen, đội chiếc nón màu đen, mặc một chiếc áo khoác da màu đen đi vào bên trong. Nhìn bên ngoài khó ai có thể nhận ra đây chính là diễn viên Thiên Bảo nổi tiếng.
Thiên Bảo đi vào bên trong, trên sân khấu hiện tại chỉ còn lại một người đó chính là Anh Thư, cô đang cố gắng tập dợt cái vũ điệu sao cho khớp lời lời bài hát. Thiên Bảo đứng trong một góc tối ngắm nhìn, sau đó liền thấy Anh Thư trong một điệu nhảy xoay người mà té ngã liền đứng lên muốn đi tới thì từ phía xa nhìn thấy một người đàn ông khác đang đi tới gần Anh Thư thì Thiên Bảo dừng lại khẽ quan sát.
- Em có sao không? - Hoàng Quân chạy tới cũng trong khi từ bên trong sân khấu ngắm nhìn cô gái trong lòng.
- Dạ, anh chưa về sao? - Anh Thư ngạc nhiên khi Hoàng Quân vẫn còn nơi này.
- Ừ! Anh có một số việc nên quay lại. - Hoàng Quân khẽ đáp. - Chân em có sao không, không nên quá sức như vậy.
- Em không sao đâu. Lần này là cơ hội rất tốt với em, em phải nỗ lực hết sức mình để không phụ lòng kì vọng từ anh. - Anh Thư cười gượng vì chân cô đang rất đau.
- Được rồi, anh đưa em về. - Hoàng Quân đỡ Anh Thư đứng lên.
- Không dám phiền anh đâu, chị Châu sẽ nhanh chóng tới mà. - Anh Thư khẽ từ chối.
- Không sao, anh sẽ đưa em về. - Hoàng Quân nhất định muốn đưa Anh Thư về.
Anh Thư được Hoàng Quân đỡ đi từng bước nhưng chân cô đau buốt, nếu cô cố gắng đi như vậy chỉ sợ nó sẽ bị thương nặng hơn. Hoàng Quân nhìn thấy nét đau đớn trên gương mặt cô liền bế cô trên tay mà đưa đi.
- Á, em có thể tự đi, anh đừng làm vậy. - Anh Thư hoảng hốt.
- Em nên ngoan ngoãn đi, nếu như em cố gắng bước đi thì cho đến ngày công diễn khó có thể khoẻ mạnh bình thường được. Anh làm điều này chỉ vì buổi biểu diễn mà thôi.
Anh Thư nghĩ những lời nói của Hoàng Quân nói cũng đúng nên đành im lặng để anh bế mình trên tay ra xe mà không hề hay biết ở phía xa có một ánh mắt như rực lửa nhìn hai người phía dưới. Trong lòng Thiên Bảo nóng giận như lửa đốt, cô gái kia lại dám để một nam nhân khác bế trên tay như vậy, lại thích đi câu dẫn đàn ông sao. Trong lòng vô củng tức giận, Thiên Bảo quay lưng bước đi không hiểu trong lòng mình vì sao tức giận như vậy, chỉ có cảm giác như bị cướp mất thứ gì đó rất quý giá.
Anh Thư được Hoàng Quân đưa về, sau khi chào tạm biệt và cảm ơn anh thì cô bước vào bên trong. Anh Thư khi nãy đã nhắn cho chị Châu rằng có Hoàng Quân đưa về nên nghĩ chị ấy đang ở bên trong nên vui vẻ đi vào. Anh Thư vừa mở cửa ra, bên trong không sáng đèn như bình thường mà tối đen.
- Bình thường khi ngủ chị ấy cũng mở đèn mà. - Anh Thư khẽ nói nhỏ.
Cô bước vào bên trong, đang tính đưa tay mở đèn thì từ một bên cửa một bàn tay rắn chắc ôm lấy cô, bịt miệng Anh Thư không cho cô la hét. Cánh cửa kia đóng chặt lại bằng một cú đẩy chân. Anh Thư bị động hoàn toàn và rất hoảng sợ, miệng bịt chặt lại không thể kêu cứu. Bỗng trong lòng cô nhớ đến Thiên Bảo, những lần cô gặp nguy hiểm anh luôn xuất hiện giúp đỡ nhưng lân này thì thôi như xong, không thể hy vọng được nữa.
Bóng đen kia như quen thuộc căn nhà này, tuy không một chút ánh sáng nhưng lại đi lại một cách thành thực. Bóng đen bế Anh Thư trên tay, đi vào bên trong phòng ngủ mà không va vào bất cứ thứ gì. Anh Thư được quăng mạnh xuống giường, đôi bàn tay xé toạt bộ quần áo trên người Anh Thư. Anh Thư hoảng sợ la hét, nhưng cô quên mất đây chính là phòng cách âm, cô có hét như thế nào cũng không ai có thể nghe thấy.
- Làm ơn, tha cho tôi. - Anh Thư rút người lại về một góc mà khóc lóc.
Biết mình đã doạ cho cô ta sợ chết khiếp, Thiên Bảo nhoẻn miệng cười đểu giả đi tới phía công tác điện mà mở sáng lên. Anh Thư ngước mắt lên nhìn người đàn ông phía trước chính là Thiên Bảo thì vô cùng kinh ngạc lắp bắp nói không nên lời.
- Anh… vì… sao… là… anh?
- Cô ngạc nhiên sao? Không phải cô rất hứng thú với đàn ông sao?
- Anh… nói vậy là ý gì? - Anh Thư lau dòng nước mắt còn đọng lại nơi khoé mắt.
- Chẳng phải tôi đã nói, hiện tại cô chính là do tôi dùng tiền mua về nên cô không được phép qua lại với bất cứ người đàn ông nào.
- Tôi biết. - Anh Thư nghe lời Thiên Bảo nói xong, cuối đầu nói.
- Cô biết sao? - Thiên Bảo đi tới, dùng tay nâng cằm Anh Thư lên, nhìn thẳng vào mắt.
- Anh nói xem, tôi là qua lại với người đàn ông nào mà lại khiến anh tức giận như vậy. Anh là kẽ độc tài độc đoán, tôi muốn thoát khỏi anh. - Anh Thư nhớ lại chuyện vừa rồi trong lòng vô cùng oán giận, anh ta có quyền làm như vậy với cô sao?
- Cô chắc chắn muốn thoát khỏi tôi? - Thiên Bảo nghe xong vô cùng tức giận.
- Tôi rất cảm ơn anh vì đã cứu tôi, nhưng tôi làm sao có thể chịu được một kẻ vô lý như anh. Anh cứ điên lên sẽ lại làm cách này hù doạ tôi sao?
- Tiền tôi đầu tư vào cô cũng không phải số nhỏ, nhưng hiện tại tôi lại không cần tiền nên nếu cô muốn trả lại cũng không được.
- Anh muốn gì tôi mới có thể thoát được anh. - Anh Thư oán giận nói.
- Một đêm của ca sĩ Anh Thư, xem ra cô cũng có giá. - Thiên Bảo hất mặt cười đểu.
- Anh… đê tiên. - Anh Thư tức giận mắng chửi.
- Vì cô muốn thoát khỏi tôi thì chỉ còn cách đó.
- Tôi không phải hạng người đó. - Anh Thư tức giận đứng lên, lấy chiếc mềm che thân bước ra ngoài.
- Chúng ta giao dịch. - Thiên Bảo nhìn thấy Anh Thư tránh né mình liền tức giận, kéo chiếc mềm ra khỏi tai cô để lộ đường nét cơ thể.
Thiên Bảo dùng sức đẩy cô xuống chiếc giường lớn, đôi bàn tay giữ lấy tay cô không để cho cô thoát thân.
- Thiên Bảo, đừng làm như vậy mà. Tôi không muốn, không muốn thoát khỏi anh nữa.
- Đã quá muộn rồi. - Thiên Bảo đưa bờ môi mình lên bờ môi Anh Thư, mạnh bạo chiếm đoạt bờ môi cong cua cô.
Anh Thư không phải lần đầu tiên hôn anh, nhưng đây chính là lần đầu anh hôn cô chính là hôn cô chứ không phải nhầm tưởng với người khác. Anh Thư cuồng nhiệt đáp trả nụ hôn kia bằng con tim thổn thức, bằng tình cảm thầm kín dành cho người đàn ông kia.
Thiên Bảo đẩy Anh Thư ra khỏi cơ thể mình, anh nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường nhất miệt thị: “ Xem ra cô rất thèm khát đàn ông nhỉ, nhưng tôi lại không có hứng thú với cô.”
- Anh… anh… - Anh Thư bất ngờ nhìn Thiên Bảo.
- Từ nay, xem như tôi và cô không quan biết. Cô được tự do… - Thiên Bảo nói xong quay lưng đi.
Anh Thư ấm ức ôm chiếc gối khóc sướt mướt, tình cảm cô dành cho anh là sai sao. Nụ hôn kia cuồng nhiệt như vậy, vì yêu anh mà cô đáp trả nên trong mắt anh cô chính là một loại phụ nữ lăng loằng hay sao. Anh Thư đau lòng đến mức chỉ muốn chạy đi đâu đó thật xa, để quên đi bản thân mình là ai, quên đi người đàn ông trong lòng cô đang hiện hữu….
******************
Trong một căn phòng màu tráng toát, một cô gái được băng bó vết thương trên gương mặt, và nhiều nơi trên thân thể yếu mềm kia. Cô gái hôn mê sâu, vị bác sĩ trẻ đứng nhìn một lúc sau đó liền rời đi.
- Bác sĩ, cô gái đó phải làm thế nào đây, không có người thân đến nhận.
- Tôi mang cô ta về đây thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy.
- Gương mặt cô ấy có thể sẽ không thể phục hồi được, vết thương quá sâu.
- Đợi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ quyết định.
Minh Tuấn là một vị bác sĩ trẻ của vùng núi này, anh chính gốc là dân thành phố nhưng vì lòng tốt của một y sĩ nên anh chọn vùng núi này công tác để cứu giúp những người nghèo. Trong một lần lên rừng tìm những loại thuốc do người trong làng chia sẽ, anh gặp Rose đang nằm bất động dưới chân núi. Vệt máu trên gương mặt, toàn thân cô đầy vết thương nhưng hơi thở vẫn còn một cách yếu ớt. Anh liền mang cô về bệnh viện để chữa trị, vật xướt trên gương mặt cô khá sâu và với kinh nghiệm của một bác sĩ anh biết những dấu vết đó sẽ đi theo cô suốt đời.
Trong những ngày luyện tập trước ngày lên sóng, Anh Thư luôn được sự quan tâm đặc biệt từ Hoàng Quân. Điều này mọi người đều nhìn thấy, chỉ có Anh Thư vô tư cứ nghĩ đàn anh giúp đỡ đàn em như cô.
- Uống chút nước đi. - Hoàng Quân tiến về phía Anh Thư đang ngồi nghĩ mệt sau phần tập luyện của mình.
- Cảm ơn anh. - Anh Thư mỉm cười đón nhận chai nước trên tay Hoàng Quân.
- Cố gắng lên, anh thấy em rất có triển vọng trở thành một ca sĩ nổi tiếng. - Hoàng Quân ngồi xuống gần bên Anh Thư nói.
- Em cũng hy vọng mình làm được điều đó, cảm ơn anh đã mời em đến show này. Em không ngờ một ca sĩ như em lại được anh để mắt tới. - Anh Thư tất nhiên trong lòng cũng thắc mắc.
- Là đàn anh, tất nhiên phải tạo cơ hội cho những người đi sau chứ. - Hoàng Quan cưới đáp. - Sắp tới sẽ có một màn trình diễn song ca giữa chúng ta, hy vọng chúng ta sẽ phối hợp thật tốt.
- Em sẽ cố gắng, mặc dù rất là hồi hộp. - Anh Thư vui vẻ đáp, song ca với Hoàng Quân là điều nhiều ca sĩ khác đều mong muốn.
- Chúng ta tiếp tục tập luyện thôi. - Hoàng Quân cầm tay Anh Thư kéo đi. Điều này khiến Anh Thư giật mình, sau đó ngại ngùng rút tay khỏi Hoàng Quân.
- À, chúng ta tập luyện thôi. - Anh Thư ngượng ngùng mỉm cười.
Thiên Bảo đi đến căn chung cư để xem qua cuộc sống của cô gái kia như thế nào, anh cũng không hiểu vì sao trong lòng luôn nghĩ đến cô gái xa lạ này.
- Cô ta đâu rồi? - Thiên Bảo đi vào bên trong thì nhìn thấy chị quản lý đang từ bên trong đi ra.
- À, Anh Thư đang tập luyện cho show mới. Dạo này cô ấy rất là bận rộn.
- Cô ta đang ở đâu? Giờ này vẫn chưa về sao? - Thiên Bảo tò mò hỏi, hiện tại đã hơn 10h tối.
- Là ở sân khấu xxx, cậu đến thăm Anh Thư sao? Tôi sẽ nói trước với cô ấy sắp xếp thời gian, vì cô ấy dù sao cũng là người mới nên cần cố gắng. Tôi về nhà lấy một ít đồ cho cô ấy.
- Không, tôi chỉ tiện đường ghé qua. Tôi về đây. - Thiên Bảo quay lưng bước đi.
Chiếc xe hơi màu vàng lái thẳng đến sân khấu xxx, Thiên Bảo đeo khẩu trang màu đen, đội chiếc nón màu đen, mặc một chiếc áo khoác da màu đen đi vào bên trong. Nhìn bên ngoài khó ai có thể nhận ra đây chính là diễn viên Thiên Bảo nổi tiếng.
Thiên Bảo đi vào bên trong, trên sân khấu hiện tại chỉ còn lại một người đó chính là Anh Thư, cô đang cố gắng tập dợt cái vũ điệu sao cho khớp lời lời bài hát. Thiên Bảo đứng trong một góc tối ngắm nhìn, sau đó liền thấy Anh Thư trong một điệu nhảy xoay người mà té ngã liền đứng lên muốn đi tới thì từ phía xa nhìn thấy một người đàn ông khác đang đi tới gần Anh Thư thì Thiên Bảo dừng lại khẽ quan sát.
- Em có sao không? - Hoàng Quân chạy tới cũng trong khi từ bên trong sân khấu ngắm nhìn cô gái trong lòng.
- Dạ, anh chưa về sao? - Anh Thư ngạc nhiên khi Hoàng Quân vẫn còn nơi này.
- Ừ! Anh có một số việc nên quay lại. - Hoàng Quân khẽ đáp. - Chân em có sao không, không nên quá sức như vậy.
- Em không sao đâu. Lần này là cơ hội rất tốt với em, em phải nỗ lực hết sức mình để không phụ lòng kì vọng từ anh. - Anh Thư cười gượng vì chân cô đang rất đau.
- Được rồi, anh đưa em về. - Hoàng Quân đỡ Anh Thư đứng lên.
- Không dám phiền anh đâu, chị Châu sẽ nhanh chóng tới mà. - Anh Thư khẽ từ chối.
- Không sao, anh sẽ đưa em về. - Hoàng Quân nhất định muốn đưa Anh Thư về.
Anh Thư được Hoàng Quân đỡ đi từng bước nhưng chân cô đau buốt, nếu cô cố gắng đi như vậy chỉ sợ nó sẽ bị thương nặng hơn. Hoàng Quân nhìn thấy nét đau đớn trên gương mặt cô liền bế cô trên tay mà đưa đi.
- Á, em có thể tự đi, anh đừng làm vậy. - Anh Thư hoảng hốt.
- Em nên ngoan ngoãn đi, nếu như em cố gắng bước đi thì cho đến ngày công diễn khó có thể khoẻ mạnh bình thường được. Anh làm điều này chỉ vì buổi biểu diễn mà thôi.
Anh Thư nghĩ những lời nói của Hoàng Quân nói cũng đúng nên đành im lặng để anh bế mình trên tay ra xe mà không hề hay biết ở phía xa có một ánh mắt như rực lửa nhìn hai người phía dưới. Trong lòng Thiên Bảo nóng giận như lửa đốt, cô gái kia lại dám để một nam nhân khác bế trên tay như vậy, lại thích đi câu dẫn đàn ông sao. Trong lòng vô củng tức giận, Thiên Bảo quay lưng bước đi không hiểu trong lòng mình vì sao tức giận như vậy, chỉ có cảm giác như bị cướp mất thứ gì đó rất quý giá.
Anh Thư được Hoàng Quân đưa về, sau khi chào tạm biệt và cảm ơn anh thì cô bước vào bên trong. Anh Thư khi nãy đã nhắn cho chị Châu rằng có Hoàng Quân đưa về nên nghĩ chị ấy đang ở bên trong nên vui vẻ đi vào. Anh Thư vừa mở cửa ra, bên trong không sáng đèn như bình thường mà tối đen.
- Bình thường khi ngủ chị ấy cũng mở đèn mà. - Anh Thư khẽ nói nhỏ.
Cô bước vào bên trong, đang tính đưa tay mở đèn thì từ một bên cửa một bàn tay rắn chắc ôm lấy cô, bịt miệng Anh Thư không cho cô la hét. Cánh cửa kia đóng chặt lại bằng một cú đẩy chân. Anh Thư bị động hoàn toàn và rất hoảng sợ, miệng bịt chặt lại không thể kêu cứu. Bỗng trong lòng cô nhớ đến Thiên Bảo, những lần cô gặp nguy hiểm anh luôn xuất hiện giúp đỡ nhưng lân này thì thôi như xong, không thể hy vọng được nữa.
Bóng đen kia như quen thuộc căn nhà này, tuy không một chút ánh sáng nhưng lại đi lại một cách thành thực. Bóng đen bế Anh Thư trên tay, đi vào bên trong phòng ngủ mà không va vào bất cứ thứ gì. Anh Thư được quăng mạnh xuống giường, đôi bàn tay xé toạt bộ quần áo trên người Anh Thư. Anh Thư hoảng sợ la hét, nhưng cô quên mất đây chính là phòng cách âm, cô có hét như thế nào cũng không ai có thể nghe thấy.
- Làm ơn, tha cho tôi. - Anh Thư rút người lại về một góc mà khóc lóc.
Biết mình đã doạ cho cô ta sợ chết khiếp, Thiên Bảo nhoẻn miệng cười đểu giả đi tới phía công tác điện mà mở sáng lên. Anh Thư ngước mắt lên nhìn người đàn ông phía trước chính là Thiên Bảo thì vô cùng kinh ngạc lắp bắp nói không nên lời.
- Anh… vì… sao… là… anh?
- Cô ngạc nhiên sao? Không phải cô rất hứng thú với đàn ông sao?
- Anh… nói vậy là ý gì? - Anh Thư lau dòng nước mắt còn đọng lại nơi khoé mắt.
- Chẳng phải tôi đã nói, hiện tại cô chính là do tôi dùng tiền mua về nên cô không được phép qua lại với bất cứ người đàn ông nào.
- Tôi biết. - Anh Thư nghe lời Thiên Bảo nói xong, cuối đầu nói.
- Cô biết sao? - Thiên Bảo đi tới, dùng tay nâng cằm Anh Thư lên, nhìn thẳng vào mắt.
- Anh nói xem, tôi là qua lại với người đàn ông nào mà lại khiến anh tức giận như vậy. Anh là kẽ độc tài độc đoán, tôi muốn thoát khỏi anh. - Anh Thư nhớ lại chuyện vừa rồi trong lòng vô cùng oán giận, anh ta có quyền làm như vậy với cô sao?
- Cô chắc chắn muốn thoát khỏi tôi? - Thiên Bảo nghe xong vô cùng tức giận.
- Tôi rất cảm ơn anh vì đã cứu tôi, nhưng tôi làm sao có thể chịu được một kẻ vô lý như anh. Anh cứ điên lên sẽ lại làm cách này hù doạ tôi sao?
- Tiền tôi đầu tư vào cô cũng không phải số nhỏ, nhưng hiện tại tôi lại không cần tiền nên nếu cô muốn trả lại cũng không được.
- Anh muốn gì tôi mới có thể thoát được anh. - Anh Thư oán giận nói.
- Một đêm của ca sĩ Anh Thư, xem ra cô cũng có giá. - Thiên Bảo hất mặt cười đểu.
- Anh… đê tiên. - Anh Thư tức giận mắng chửi.
- Vì cô muốn thoát khỏi tôi thì chỉ còn cách đó.
- Tôi không phải hạng người đó. - Anh Thư tức giận đứng lên, lấy chiếc mềm che thân bước ra ngoài.
- Chúng ta giao dịch. - Thiên Bảo nhìn thấy Anh Thư tránh né mình liền tức giận, kéo chiếc mềm ra khỏi tai cô để lộ đường nét cơ thể.
Thiên Bảo dùng sức đẩy cô xuống chiếc giường lớn, đôi bàn tay giữ lấy tay cô không để cho cô thoát thân.
- Thiên Bảo, đừng làm như vậy mà. Tôi không muốn, không muốn thoát khỏi anh nữa.
- Đã quá muộn rồi. - Thiên Bảo đưa bờ môi mình lên bờ môi Anh Thư, mạnh bạo chiếm đoạt bờ môi cong cua cô.
Anh Thư không phải lần đầu tiên hôn anh, nhưng đây chính là lần đầu anh hôn cô chính là hôn cô chứ không phải nhầm tưởng với người khác. Anh Thư cuồng nhiệt đáp trả nụ hôn kia bằng con tim thổn thức, bằng tình cảm thầm kín dành cho người đàn ông kia.
Thiên Bảo đẩy Anh Thư ra khỏi cơ thể mình, anh nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường nhất miệt thị: “ Xem ra cô rất thèm khát đàn ông nhỉ, nhưng tôi lại không có hứng thú với cô.”
- Anh… anh… - Anh Thư bất ngờ nhìn Thiên Bảo.
- Từ nay, xem như tôi và cô không quan biết. Cô được tự do… - Thiên Bảo nói xong quay lưng đi.
Anh Thư ấm ức ôm chiếc gối khóc sướt mướt, tình cảm cô dành cho anh là sai sao. Nụ hôn kia cuồng nhiệt như vậy, vì yêu anh mà cô đáp trả nên trong mắt anh cô chính là một loại phụ nữ lăng loằng hay sao. Anh Thư đau lòng đến mức chỉ muốn chạy đi đâu đó thật xa, để quên đi bản thân mình là ai, quên đi người đàn ông trong lòng cô đang hiện hữu….
******************
Trong một căn phòng màu tráng toát, một cô gái được băng bó vết thương trên gương mặt, và nhiều nơi trên thân thể yếu mềm kia. Cô gái hôn mê sâu, vị bác sĩ trẻ đứng nhìn một lúc sau đó liền rời đi.
- Bác sĩ, cô gái đó phải làm thế nào đây, không có người thân đến nhận.
- Tôi mang cô ta về đây thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy.
- Gương mặt cô ấy có thể sẽ không thể phục hồi được, vết thương quá sâu.
- Đợi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ quyết định.
Minh Tuấn là một vị bác sĩ trẻ của vùng núi này, anh chính gốc là dân thành phố nhưng vì lòng tốt của một y sĩ nên anh chọn vùng núi này công tác để cứu giúp những người nghèo. Trong một lần lên rừng tìm những loại thuốc do người trong làng chia sẽ, anh gặp Rose đang nằm bất động dưới chân núi. Vệt máu trên gương mặt, toàn thân cô đầy vết thương nhưng hơi thở vẫn còn một cách yếu ớt. Anh liền mang cô về bệnh viện để chữa trị, vật xướt trên gương mặt cô khá sâu và với kinh nghiệm của một bác sĩ anh biết những dấu vết đó sẽ đi theo cô suốt đời.
Bình luận facebook