Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135
- Hãy đền tội cho cái chết của con gái tao. - Trương Luật hét lên, khẩu súng chăm chăm vào đầu Tuấn Khôi, ngón tay trỏ đưa vài cò súng, mạng sống của anh như ngàn cân treo sợi tóc.
- Khoan đã, con gái anh không phải do Tuấn Khôi giết. - TRần Hậu bước vào, ánh mắt nhìn khẫu súng trên tay Trương Luật cả kinh, nếu Tuấn Khôi bỏ mạng tại nơi này, không biết thiếu gia Minh Trí sẽ làm gì bọn chúng.
- Mày… tại sao tao phải tin lời mày nói. - Trương Luật nhìn về phía Trần Hậu ngạc nhiên, vì sao hắn ta lại xuất hiện tại nơi này.
- Anh đã bị Tố Uyên lừa rồi, phát súng lấy đi mạng con gái mày là do cô ta bắn, bàn tay cô ta nhượm đầy máu chính con gái cô ta. - Trần Hậu nói. - Trương Luật, anh xét cho cùng cũng là một tay giang hồ thứ thiệt, vì sao phải nghe lời của cô ta chứ. Anh không còn nhớ cô ta đã mang anh ra làm vật lót đường, còn cho người truy giết anh sao?
- Chuyện đó, chính mày đã lừa tao. Lần đó Tố Uyên đã giải thích rằng muốn tìm tao để cùng nhau chạy trốn, nhưng cuối cùng vì tao không có bên cạnh nên mọi chuyện mới xảy ra như vây.
- Và anh tin lời con rắn độc đó sao?
- Tao tin vào tình cảm sâu nặng giữa tụi tao, mày dám cả gan đến nơi này, liệu không muốn sồng nữa sao?
- Quả là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. - Trần Hậu lắc đầu. - Nếu mày bắn Tuấn Khôi, Trần gia sẽ cho san bằng nơi này, mạng sống của mày và cả Tố Uyên e rằng khó giữ, cả bọn đàn em đang đứng nơi này nữa, tất cả sẽ chìm trong biển máu. - Trần Hậu đe doạ.
- Dì Tố Uyên cũng không nói phải giết chết Tuấn Khôi, chúng ta không nên mạo hiểm như vậy. - Rose giả đi tới nói với Trương Luật.
Trương Luật bị phân tâm đôi chút, tay cầm súng hạ xuống khỏi đầu Tuấn Khôi. Trần Hậu biết có chút xao động từ Trương Luật liền giơ sung bắn chỉ thiên. Trương Luật bất ngờ nhìn thì xung quanh bọn họ người của Trần Hậu đã bao vây. Khắp vùng núi rừng này, đầy rẫy người của Trần Hậu, không cho một con kiến nào trốn thoát.
- Mày… mày dám qua địa bàn của tao để uy hiếp tao sao?
- Địa bàn của mày sao, haha, người của tao đã bao vây hết quanh khu này. - Trần Hậu nhìn bon đàn em le que của Trương Luật. - Mày quả thật tự đắc, chỉ có bao nhiêu đây người bên cạnh thôi sao. - Nhìn sang bọn đàn em nói. - Các người, khôn ngoan thì hạ vũ khí xuống, giữ lại cái mạng hèn đi.
- Haha, mày muốn giết tao sao? - Trương Luật không lộ vẻ sợ, ánh mắt không chút thay đổi.
- Tao muốn kết thúc mọi chuyện tại đây, mạng sống của mày là do thái độ của mày quyết định. - Trần Hậu nói.
Tiếng súng vừa rồi chính là ám hiệu của Trần Hậu, bọn đàn em của anh bắt đầu bắt lại những tên đi theo Trương Luật. Chỉ riêng Trương Luật và Rose giả vẫn đang ngồi trong căn phòng gỗ.
- Mày muốn gì, vì sao không ra tay đi. - Trương Luật ngồi khá lâu trong phòng, Trần Hậu ngồi đối diện không nói điều gì.
- Đừng vội, chúng ta có khách đến. - Trần Hậu đáp.
Trương Luật không hiểu người đàn ông kia đang nói có khách là ám chỉ ai, Trương Luật không hỏi nữa đành ngồi chờ đợi.
Tiếng xe hơi bên ngoài chạy vào, trên xe người đàn ông chững tuổi nhưng toát lên đầy vẻ phong độ, phía sau anh là Tố Uyên bước xuống, nhưng là do một đàn em áp giải đi vì có vẻ cô ta phản kháng không hợp tác.
Trương Luật tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, vì sao Tố Uyên lại đi cùng Minh Trí tới nơi này. Thì ra Trần Hậu nói khách kia, chính là bọn họ sao.
- Có mặt đầy đủ mọi người ở tại nơi này, chúng ta bắt đầu giải quyết tất cả thù hận và hiểu lầm hiện đang tồn tại. - Trần Hậu nói.
- Hiểu lầm ư, giữa chúng ta có hiểu lầm sao? - Tố Uyên nhếch miệng nói. - Các người lại muốn diễn trò gì tại nơi này nữa, muốn giết cứ giết đi.
- Tố Uyên, nếu tôi muốn giết cô thì một phát súng này sẽ nhanh chóng đi cái mạng sống rắn độc của cô. Chỉ là tôi không làm điều đó, sự thật mãi mãi không bao giờ che giấu được, dù cho cô có mưu mánh cỡ nào đi chăng nữa. - Trần Hâu khinh miệt mà nói, cô ta nghĩ mình là ai chứ.
Minh Trí không muốn dài dòng đôi co nữa liền nhìn Trần Hậu nói:” Mang người vào đi.”
Trần Hậu ra hiệu cho đàn em dẫn theo một người khác bước vào. Trương Luật nhìn tên này liền nhận ra đây chính là thân tính của Tố Uyên, nhiều lần được cô ta tin tưởng giao rất nhiều nhiệm vụ bí mật.
- Đây chẳng phải là… - Trương Luật nói.
- Đúng, đây là thân tín của cô ta.- Trần Hậu nhìn vào người đàn ông kia nói. - Cậu mau nói ra Tố Tố là bị ai bắn chết.
- Dạ, hôm đó mọi thứ đều lộn xộn cả. Chị ấy giương súng muốn bắn vị thiếu gia kia nhưng tiểu thư Tố Tố lại đỡ viên đạn kia, sau đó lại vì cứu mẹ mà lĩnh thêm một viên khác, máu tràn ra khắp mọi nơi. Và cuối cùng, một viên đạn ngay tim đã cướp đi sinh mạng của tiểu thư.
- Viên cuối cùng, là do ai bắn. - Trương Luật thương tâm con gái, tức giận đỏ mặt.
- Dạ… là do… chị đại bắn. - Giọng nói run rẩy.
Trương Luật dùng ánh mắt chứa lửa nhìn sang Tố Uyên.
Tố Uyên dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra nói:” Tôi cũng chẳng phải nhắm bắn con gái của anh, chỉ là nó quá ngu ngốc muốn bảo vệ thằng nhãi ranh kia. Chết đi cũng tốt, không còn mê mụi vì cái tình cảm ngu ngốc kia.”
- Cô… đó là con gái của cô. - Trương Luật tức giận hét.
- Một công cụ thì đúng hơn. - Minh Trí lắc đầu nói, cô ta lại quá mất nhân tính như vậy.
- Trương Luật, anh cũng không nên quá tức giận làm gì. Ngay từ đầu tôi đã nói cô ta chỉ lợi dụng anh mà thôi, anh đã giúp cô ta làm quá nhiều việc sai trái rồi, phải quay đầu thôi. - Trần Hậu nói.
Trương Luật nhìn chằm chằm Tố Uyên, sau đó bước tới trước mặt Tố Uyên, đôi môi mấp máy.
- Tố Tố có phải là kết quả giữa tình cảm của tôi và cô hay không?
- Nó là con gái anh và cũng là con gái tôi, nhưng thật tiếc, không hề tồn tại tình cảm. - Tố Uyên biết mọi chuyện đã đi quá xa, không còn muốn lưu luyến con người bất tài này.
Trương Luật quay sang Minh Trí nói:” Mọi người có thể ra ngoài hay không, tôi có việc cần nói với Tố Uyên.”
Trần Hậu đợi lệnh từ Minh Trí.
Minh Trí gật đầu, sau đó mọi người dời ra ngoài.
Bên ngoài, trời lại mưa rả rích, bầu trời u ám như cái không khí hiện tại. Tuấn Khôi đi về phía Minh Trí nói.
- Baba…
- Ta biết con muốn hỏi điều gì? Nhưng… có lẽ nên để mọi thứ vào quên lãng đi. Con yên tâm, ta sẽ dùng mọi cách bảo vệ mẹ con con, không ai được phép động vào người của Trần gia ta.
- Baba chính là người con thần tượng và tôn trọng nhất. Chưa khi nào con không tin tưởng người, người có thể nói con biết người sẽ làm gì bọn họ hay không?
- Bọn họ… đáng chết. - Minh Trí lạnh lùng nói.
Rose giả nghe giọng nói sắc lạnh của Minh Trí thì xanh mặt lo sợ, ý ông ấy “ bọn họ” không phải là bao gồm cả cô luôn sao?
- Tuấn Khôi, tôi… tôi không có ý lừa gạt anh đâu… tôi… bị ép buộc. - Rose giả chạy đến gần Tuấn Khôi nói, cô tin rằng con người của Tuấn Khôi rất thương người.
Tuấn Khôi nhìn Rose giả, gương mặt này của cô càng khiến anh tức giận hơn. Tuấn Khôi đưa tay mình lên cằm Rose giả, bóp mạnh như muốn phá nát gương mặt này.
- Á. - Rose giả đau đớn kêu lên.
- Gương mặt này, cô không có tư cách mang nó. - Tuấn Khôi tức giận. - Hủy đi.
- Anh… muốn làm gì tôi? - Rose giả tột cùng lo sợ.
- Cô nghĩ tôi muốn làm gì cô. Dám qua mặt Tuấn Khôi này sao, lại dám bỏ thuốc tôi sao, gan cô cũng quá lớn rồi.
Rose giả không dám đáp, gương mặt đầy nước mắt vì đau đớn.
- Hủy gương mặt này cho tôi. - Tuấn Khôi ra lệnh.
- Dạ. - Một thuộc hạ phía sau lên tiếng.
- Đừng, xin anh… đừng mà. - Rose giả quỳ xuống van xin. - Tôi biết tội của mình rồi, đừng hủy nó đi, tôi xin anh mà. - Khóc lớn.
- Mang đi. - Tuân Khôi hất tay Rose giả ra khỏi người mình.
Minh Trí không nói gì, để mặc Tuấn Khôi tự giải quyết cô gái kia.
Hai người họ bên trong đã lâu nhưng không nghe thấy động thái gì, ít nhất cũng phải có lời qua tiếng lại. Điều này khiến Minh Trí vô cùng mất kiên nhẫn.
Trương Luật ngồi đối diện Tố Uyên, thật ra cảm giác hiện tại của hắn ta là quá đau lòng. Đối với một người trong giang hồ hiểm ác này, hắn ta yêu Tố Uyên là thật lòng, thật đến mức bị cô xỏ mũi, hắn biết cô đang lợi dụng thế lực của hắn ta để trả thù TRần Minh Trí. Đâu ngờ, hắn nghĩ hai người đã có chung với nhau Tố Tố, cô ta cũng yêu hắn, nào ngờ con người cô ta còn máu lạnh hơn cả một đại ca như hắn.
- Tôi không tốt với em sao? - Trương Luật khẽ nói.
- Tốt, anh rất tốt với tôi, xem ra trên đời này chỉ có một mình anh là luôn làm theo những yêu cầu của tôi.
- Em ở bên tôi vì tôi có thể thực hiện những điều đó ư?
- Có thể nói là như vậy. Mục tiêu lớn nhất trong đời Tố Uyên này là trả thù, đáng ra tôi phải chính là phu nhân là họ Trần quyền quý cao sang kia, chẳng phải là một người tình của một tên giang hồ.
- Ngay cả con gái cũng không cần nữa sao. Tôi đã quá nhu nhược khi đồng ý cho em dùng con gái để thực hiện kế hoạch này, không ngờ phát súng gim vào tim Tố Tố chính từ bàn tay của cô.
Tố Uyên nhếch mép cười rồi lắc đầu:” Con gái tôi, tôi sinh ra nó, mạng sống của nó không phải là do tôi tạo ra sao. Haha, tôi đã dạy nó rằng không được phép yêu bất cứ tên đàn ông nào, cuối cùng lại đi đặt tình cảm vào kẻ thù, anh thử hỏi nó có đáng chết hay không. Tôi đây cũng không nhẫn tâm đến mức muốn giết nó, chỉ là nó ngu ngốc đỡ phát súng đó, tự mình làm tự mình chịu thôi, không thể trách tôi được.
Trương Luật máu dồn về não, cô ta… lại có thể nói những câu không có tính người như vậy. Trương Luật giương súng trên tay về phía Tố Uyên.
- Tôi đã mang cô ra khỏi ngục tù. Không phải mạng sống của cô cũng phụ thuộc vào tôi sao?
Tố Uyên không rung sợ, nhìn Trương Luật:” Anh có thể bắn sao?”
- Cô nghĩ là không sao?
****************************
Đoàng. - Tiếng sung vang lên. Minh Trí nhíu mày lại.
- Khoan đã, con gái anh không phải do Tuấn Khôi giết. - TRần Hậu bước vào, ánh mắt nhìn khẫu súng trên tay Trương Luật cả kinh, nếu Tuấn Khôi bỏ mạng tại nơi này, không biết thiếu gia Minh Trí sẽ làm gì bọn chúng.
- Mày… tại sao tao phải tin lời mày nói. - Trương Luật nhìn về phía Trần Hậu ngạc nhiên, vì sao hắn ta lại xuất hiện tại nơi này.
- Anh đã bị Tố Uyên lừa rồi, phát súng lấy đi mạng con gái mày là do cô ta bắn, bàn tay cô ta nhượm đầy máu chính con gái cô ta. - Trần Hậu nói. - Trương Luật, anh xét cho cùng cũng là một tay giang hồ thứ thiệt, vì sao phải nghe lời của cô ta chứ. Anh không còn nhớ cô ta đã mang anh ra làm vật lót đường, còn cho người truy giết anh sao?
- Chuyện đó, chính mày đã lừa tao. Lần đó Tố Uyên đã giải thích rằng muốn tìm tao để cùng nhau chạy trốn, nhưng cuối cùng vì tao không có bên cạnh nên mọi chuyện mới xảy ra như vây.
- Và anh tin lời con rắn độc đó sao?
- Tao tin vào tình cảm sâu nặng giữa tụi tao, mày dám cả gan đến nơi này, liệu không muốn sồng nữa sao?
- Quả là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. - Trần Hậu lắc đầu. - Nếu mày bắn Tuấn Khôi, Trần gia sẽ cho san bằng nơi này, mạng sống của mày và cả Tố Uyên e rằng khó giữ, cả bọn đàn em đang đứng nơi này nữa, tất cả sẽ chìm trong biển máu. - Trần Hậu đe doạ.
- Dì Tố Uyên cũng không nói phải giết chết Tuấn Khôi, chúng ta không nên mạo hiểm như vậy. - Rose giả đi tới nói với Trương Luật.
Trương Luật bị phân tâm đôi chút, tay cầm súng hạ xuống khỏi đầu Tuấn Khôi. Trần Hậu biết có chút xao động từ Trương Luật liền giơ sung bắn chỉ thiên. Trương Luật bất ngờ nhìn thì xung quanh bọn họ người của Trần Hậu đã bao vây. Khắp vùng núi rừng này, đầy rẫy người của Trần Hậu, không cho một con kiến nào trốn thoát.
- Mày… mày dám qua địa bàn của tao để uy hiếp tao sao?
- Địa bàn của mày sao, haha, người của tao đã bao vây hết quanh khu này. - Trần Hậu nhìn bon đàn em le que của Trương Luật. - Mày quả thật tự đắc, chỉ có bao nhiêu đây người bên cạnh thôi sao. - Nhìn sang bọn đàn em nói. - Các người, khôn ngoan thì hạ vũ khí xuống, giữ lại cái mạng hèn đi.
- Haha, mày muốn giết tao sao? - Trương Luật không lộ vẻ sợ, ánh mắt không chút thay đổi.
- Tao muốn kết thúc mọi chuyện tại đây, mạng sống của mày là do thái độ của mày quyết định. - Trần Hậu nói.
Tiếng súng vừa rồi chính là ám hiệu của Trần Hậu, bọn đàn em của anh bắt đầu bắt lại những tên đi theo Trương Luật. Chỉ riêng Trương Luật và Rose giả vẫn đang ngồi trong căn phòng gỗ.
- Mày muốn gì, vì sao không ra tay đi. - Trương Luật ngồi khá lâu trong phòng, Trần Hậu ngồi đối diện không nói điều gì.
- Đừng vội, chúng ta có khách đến. - Trần Hậu đáp.
Trương Luật không hiểu người đàn ông kia đang nói có khách là ám chỉ ai, Trương Luật không hỏi nữa đành ngồi chờ đợi.
Tiếng xe hơi bên ngoài chạy vào, trên xe người đàn ông chững tuổi nhưng toát lên đầy vẻ phong độ, phía sau anh là Tố Uyên bước xuống, nhưng là do một đàn em áp giải đi vì có vẻ cô ta phản kháng không hợp tác.
Trương Luật tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, vì sao Tố Uyên lại đi cùng Minh Trí tới nơi này. Thì ra Trần Hậu nói khách kia, chính là bọn họ sao.
- Có mặt đầy đủ mọi người ở tại nơi này, chúng ta bắt đầu giải quyết tất cả thù hận và hiểu lầm hiện đang tồn tại. - Trần Hậu nói.
- Hiểu lầm ư, giữa chúng ta có hiểu lầm sao? - Tố Uyên nhếch miệng nói. - Các người lại muốn diễn trò gì tại nơi này nữa, muốn giết cứ giết đi.
- Tố Uyên, nếu tôi muốn giết cô thì một phát súng này sẽ nhanh chóng đi cái mạng sống rắn độc của cô. Chỉ là tôi không làm điều đó, sự thật mãi mãi không bao giờ che giấu được, dù cho cô có mưu mánh cỡ nào đi chăng nữa. - Trần Hâu khinh miệt mà nói, cô ta nghĩ mình là ai chứ.
Minh Trí không muốn dài dòng đôi co nữa liền nhìn Trần Hậu nói:” Mang người vào đi.”
Trần Hậu ra hiệu cho đàn em dẫn theo một người khác bước vào. Trương Luật nhìn tên này liền nhận ra đây chính là thân tính của Tố Uyên, nhiều lần được cô ta tin tưởng giao rất nhiều nhiệm vụ bí mật.
- Đây chẳng phải là… - Trương Luật nói.
- Đúng, đây là thân tín của cô ta.- Trần Hậu nhìn vào người đàn ông kia nói. - Cậu mau nói ra Tố Tố là bị ai bắn chết.
- Dạ, hôm đó mọi thứ đều lộn xộn cả. Chị ấy giương súng muốn bắn vị thiếu gia kia nhưng tiểu thư Tố Tố lại đỡ viên đạn kia, sau đó lại vì cứu mẹ mà lĩnh thêm một viên khác, máu tràn ra khắp mọi nơi. Và cuối cùng, một viên đạn ngay tim đã cướp đi sinh mạng của tiểu thư.
- Viên cuối cùng, là do ai bắn. - Trương Luật thương tâm con gái, tức giận đỏ mặt.
- Dạ… là do… chị đại bắn. - Giọng nói run rẩy.
Trương Luật dùng ánh mắt chứa lửa nhìn sang Tố Uyên.
Tố Uyên dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra nói:” Tôi cũng chẳng phải nhắm bắn con gái của anh, chỉ là nó quá ngu ngốc muốn bảo vệ thằng nhãi ranh kia. Chết đi cũng tốt, không còn mê mụi vì cái tình cảm ngu ngốc kia.”
- Cô… đó là con gái của cô. - Trương Luật tức giận hét.
- Một công cụ thì đúng hơn. - Minh Trí lắc đầu nói, cô ta lại quá mất nhân tính như vậy.
- Trương Luật, anh cũng không nên quá tức giận làm gì. Ngay từ đầu tôi đã nói cô ta chỉ lợi dụng anh mà thôi, anh đã giúp cô ta làm quá nhiều việc sai trái rồi, phải quay đầu thôi. - Trần Hậu nói.
Trương Luật nhìn chằm chằm Tố Uyên, sau đó bước tới trước mặt Tố Uyên, đôi môi mấp máy.
- Tố Tố có phải là kết quả giữa tình cảm của tôi và cô hay không?
- Nó là con gái anh và cũng là con gái tôi, nhưng thật tiếc, không hề tồn tại tình cảm. - Tố Uyên biết mọi chuyện đã đi quá xa, không còn muốn lưu luyến con người bất tài này.
Trương Luật quay sang Minh Trí nói:” Mọi người có thể ra ngoài hay không, tôi có việc cần nói với Tố Uyên.”
Trần Hậu đợi lệnh từ Minh Trí.
Minh Trí gật đầu, sau đó mọi người dời ra ngoài.
Bên ngoài, trời lại mưa rả rích, bầu trời u ám như cái không khí hiện tại. Tuấn Khôi đi về phía Minh Trí nói.
- Baba…
- Ta biết con muốn hỏi điều gì? Nhưng… có lẽ nên để mọi thứ vào quên lãng đi. Con yên tâm, ta sẽ dùng mọi cách bảo vệ mẹ con con, không ai được phép động vào người của Trần gia ta.
- Baba chính là người con thần tượng và tôn trọng nhất. Chưa khi nào con không tin tưởng người, người có thể nói con biết người sẽ làm gì bọn họ hay không?
- Bọn họ… đáng chết. - Minh Trí lạnh lùng nói.
Rose giả nghe giọng nói sắc lạnh của Minh Trí thì xanh mặt lo sợ, ý ông ấy “ bọn họ” không phải là bao gồm cả cô luôn sao?
- Tuấn Khôi, tôi… tôi không có ý lừa gạt anh đâu… tôi… bị ép buộc. - Rose giả chạy đến gần Tuấn Khôi nói, cô tin rằng con người của Tuấn Khôi rất thương người.
Tuấn Khôi nhìn Rose giả, gương mặt này của cô càng khiến anh tức giận hơn. Tuấn Khôi đưa tay mình lên cằm Rose giả, bóp mạnh như muốn phá nát gương mặt này.
- Á. - Rose giả đau đớn kêu lên.
- Gương mặt này, cô không có tư cách mang nó. - Tuấn Khôi tức giận. - Hủy đi.
- Anh… muốn làm gì tôi? - Rose giả tột cùng lo sợ.
- Cô nghĩ tôi muốn làm gì cô. Dám qua mặt Tuấn Khôi này sao, lại dám bỏ thuốc tôi sao, gan cô cũng quá lớn rồi.
Rose giả không dám đáp, gương mặt đầy nước mắt vì đau đớn.
- Hủy gương mặt này cho tôi. - Tuấn Khôi ra lệnh.
- Dạ. - Một thuộc hạ phía sau lên tiếng.
- Đừng, xin anh… đừng mà. - Rose giả quỳ xuống van xin. - Tôi biết tội của mình rồi, đừng hủy nó đi, tôi xin anh mà. - Khóc lớn.
- Mang đi. - Tuân Khôi hất tay Rose giả ra khỏi người mình.
Minh Trí không nói gì, để mặc Tuấn Khôi tự giải quyết cô gái kia.
Hai người họ bên trong đã lâu nhưng không nghe thấy động thái gì, ít nhất cũng phải có lời qua tiếng lại. Điều này khiến Minh Trí vô cùng mất kiên nhẫn.
Trương Luật ngồi đối diện Tố Uyên, thật ra cảm giác hiện tại của hắn ta là quá đau lòng. Đối với một người trong giang hồ hiểm ác này, hắn ta yêu Tố Uyên là thật lòng, thật đến mức bị cô xỏ mũi, hắn biết cô đang lợi dụng thế lực của hắn ta để trả thù TRần Minh Trí. Đâu ngờ, hắn nghĩ hai người đã có chung với nhau Tố Tố, cô ta cũng yêu hắn, nào ngờ con người cô ta còn máu lạnh hơn cả một đại ca như hắn.
- Tôi không tốt với em sao? - Trương Luật khẽ nói.
- Tốt, anh rất tốt với tôi, xem ra trên đời này chỉ có một mình anh là luôn làm theo những yêu cầu của tôi.
- Em ở bên tôi vì tôi có thể thực hiện những điều đó ư?
- Có thể nói là như vậy. Mục tiêu lớn nhất trong đời Tố Uyên này là trả thù, đáng ra tôi phải chính là phu nhân là họ Trần quyền quý cao sang kia, chẳng phải là một người tình của một tên giang hồ.
- Ngay cả con gái cũng không cần nữa sao. Tôi đã quá nhu nhược khi đồng ý cho em dùng con gái để thực hiện kế hoạch này, không ngờ phát súng gim vào tim Tố Tố chính từ bàn tay của cô.
Tố Uyên nhếch mép cười rồi lắc đầu:” Con gái tôi, tôi sinh ra nó, mạng sống của nó không phải là do tôi tạo ra sao. Haha, tôi đã dạy nó rằng không được phép yêu bất cứ tên đàn ông nào, cuối cùng lại đi đặt tình cảm vào kẻ thù, anh thử hỏi nó có đáng chết hay không. Tôi đây cũng không nhẫn tâm đến mức muốn giết nó, chỉ là nó ngu ngốc đỡ phát súng đó, tự mình làm tự mình chịu thôi, không thể trách tôi được.
Trương Luật máu dồn về não, cô ta… lại có thể nói những câu không có tính người như vậy. Trương Luật giương súng trên tay về phía Tố Uyên.
- Tôi đã mang cô ra khỏi ngục tù. Không phải mạng sống của cô cũng phụ thuộc vào tôi sao?
Tố Uyên không rung sợ, nhìn Trương Luật:” Anh có thể bắn sao?”
- Cô nghĩ là không sao?
****************************
Đoàng. - Tiếng sung vang lên. Minh Trí nhíu mày lại.
Bình luận facebook