Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Ken lo lắng tìm kiếm cô khắp nơi, đi đến những nơi cô có thể đến nhưng tìm mãi mà không thấy Rin ở nơi đâu. Trong lòng Ken nóng như lửa đốt từng đợt lo lắng cho Rin xảy ra chuyện không hay. Điện thoại trong túi Ken reo lên, anh vội vàng nghe nghe máy.
- Alo, Rin hả?
- Không, là ta. Sao giờ này con chưa đến tiệc mừng của Đoàn phu nhân. - Phạm Phó Quang nói.
- Cha, Rin đã mất tích rồi, con đang đi tìm cô ấy. - Ken lo lắng
- Có thể con bé không thích buổi tiệc nên chạy trốn nơi nào đó thôi, đừng quá lo lắng. Đoàn gia và ta có mối quan hệ thân tình từ trước đến nay, con mau đến đây. - Cha Ken không vui nói.
- Nhưng Rin…. . - Ken do dự
- Con bé ấy đã muốn trốn thì con có lật tung cả thành phố cũng không thể tìm. Nếu hôm nay con làm ta mất mặt đến trễ, hôn sự của con ta phải xem lại. Ngày trước nếu không vì khăng khăng đòi ta phải thông gia với họ Trịnh thì còn lâu nhà họ Trịnh mới được ta giúp đỡ, chuyện lần đó Đoàn gia rất tức giận nhưng vì mối thân tình đến nay đã bỏ qua. Lần nay con đến trễ xem như không nể mặt họ, con xem ta phải ăn nói thế nào. - Phạm Phó Quang rất không hài lòng
- Được rồi, con sẽ tới ngay thưa cha.
Ken nhìn quanh bên hai con đường vắng trong khu biệt thự này, nơi mà anh nhìn thấy một cô gái tung tăng đi bộ trên đường, vừa đi vừa hát đã làm trái tim anh rộn nhịp và kéo anh vào tình yêu mà anh chưa từng trải qua. Ken buồn bã đạp ga cho xe đi đến bữa tiệc Đoàn gia.
……………………………………………..
Tại một góc khuất nhỏ trên đoạn đường vắng, khí hậu bên ngoài khá lạnh từng hàng cây khẽ lay động theo những cơn gió mùa thu. Trên con đường vắng kia, từng chiếc lá khô bay bay theo cơn gió cuốn về một nơi vô tận nào đó. Ánh đèn đường chập chờn xuyên thấu qua tấm gương màu đen bên ngoài chiếc xe hơi đang đứng yên nơi đó, bên trong có bóng dáng một người đàn ông và một người con gái, cơ thể dưới nhiệt độ máy lạnh 16 độ nhưng cơ thể họ lại đang nóng dần lên.
Rin nóng khắp cơ thể, trong cơ thể nảy sinh một cảm giác rất lạ thường mà cô không thể biết được cảm giác ấy là gì. Chiếc áo da Minh Trí đắp trên người cô bị cô vứt phía sau để lộ ra làn da thịt trắng mịn trên cơ thể, chiếc váy đã bị một trong 5 tên côn đồ kia xé ra, bây giờ trên người cô chỉ còn một bộ đồ lót nhỏ nhắn. Cơ thể lại một cơn ham muốn dâng lên khiến cô không ý thức mà sờ soạng trên người.
Minh Trí nhìn cô đã thấm thuốc không thể nào khống chế được nữa, bàn tay anh khẽ động vào hai bờ má của cô rồi khẽ nói: Nhị tiểu thư, cô làm sao vậy?
Trong cơn ham muốn tột trào, có một bàn tay ấm nóng động lên bờ má của mình cô như kích động kéo bàn tay anh thật mạnh, khiến cả thân thể Minh Trí như nằm đè lên cô. Cô không còn lí trí nữa, đôi môi mềm mỏng của mình chủ động ép sát vào bờ môi của anh. Anh khẽ bất ngờ nhưng rồi hai mắt nhắm khẽ mà bật lại thế chủ động hôn cô một cách bá đạo nhất, lưỡi của anh tìm kiếm lấy đầu lưỡi của cô mà mút lấy, bờ ngực săn chắc của anh ép sát vào bầu ngực của cô. Cô cứ thế mà nhắm mắt đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt ấy, bàn tay liền từng chút một cởi chiếc áo sơ mi trên người anh để lộ nhưng cơ bắp săn chắc trên người anh.
Đội nhiên Minh Trí rời bờ môi của cô, khẽ nói vào đôi tai của cô: Nhị tiểu thư, cô đang kích tình trước mặt tôi sao.
Rin bỗng giật mình trước lời nói của anh, cô mở to mắt, lí trí áp đảo liền đẩy Minh Trí ra: Á, tôi… tôi xin lỗi, anh mau tránh ra. Nhưng bàn tay vừa động vào bộ ngực trên người anh liền bị kích động mà cáng lúc càng khó chịu.
Minh Trí cũng nóng ran trong người khi nhìn thấy thân thể bé nhỏ trắng mịn này, anh không muốn trêu chọc cô nữa mà chủ động hôn cô thêm một lần nữa,. Lúc đầu cô hơi vùng vẫy nhưng thuốc trong người Rin lại tăng lên một cơn kích động, thân thể cô khô nóng, nụ hôn của hắn làm cô cảm thấy bớt khó chịu trong thân liền từ từ mà đáp trả. Lần này anh không bá đạo hôn cô mà thật nhẹ nhàng như đùa giỡn trên đôi môi đầy sự kích tình.
Minh Trí từ từ loại bỏ hết tất cả những vật cản trở trên người của cả hai, bàn tay không yên phận liền sờ nắn trên bầu sữa căng tròn trên người cô, rồi từ từ cuối xuống dùng đầu lưỡi của mình mà hút lấy nơi phấn hồng trên người cô. Cô mơ màng như bị thiêu đốt, cô biết điều gì đang xảy ra nhưng không thể nào chóng lại được, cô đang hưởng thụ những gì hắn đang triền miên trên thân thể mình.
Anh cứ thế mà triên miên trên thân thể của Rin, hai bàn tay cứ thế mà cọ sát trên hai bầu sữa nóng trên cơ thể Rin khiến cô phải kêu nhỏ ra tiếng trên bờ môi. Cô như không thể kìm chế nỗi nữa, tất cả lì trí đã dùng cạn, hai bàn tay cô luồng qua phía sau hắn mà ôm lấy cơ thẻểrắn chắc này. Bỗng nhiên cô cảm giác đôi bàn tay hắn đang nắm lấy đôi chân mình khẽ tách ra, rồi một cơn đau phía hạ thân khiến cô kêu lên.
- Đau, dừng lại. Minh Trí, anh mau dừng lại.
Minh Trí nhìn giọt nước mắt từ khoé mắt cô mà rơi xuống, hai bàn tay đã nắm chặt nệm trên xe, anh không vội vàng mà nhẹ nhàng hơn đưa cả hai thân thể hoá thành một.
Ngoài trời gió thổi càng mạnh, từng chiếc lá khô cuốn trôi về phía trước, không biết chúng sẽ bị cuốn đi đến nơi nào? Một nơi có thể làm cho cuộc đời của chúng tốt hơn hay đen tối hơn là do cơn gió làm chủ. Trong xe, một nam một nữ triên miên chưa biết đã bao lâu, hai cơ thể nóng hực không muốn dừng lại mà cứ thế ôm siết nhau, họ không phải hai con người đang yêu nhau và cuộc đời cô gái ấy sẽ đi về đâu khi trao lần đầu của mình cho một người đàn ông không phải người chồng đang có hôn ước.
Suốt một đêm triền miên trên xe, cả cô và anh đều thấm mệt. Cô cứ thế nằm trên người anh mà ngủ say như được được nằm trên một chiếc nệm ấm áp, bàn tay to lớn của anh cũng ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô. Họ cứ thế như những người yêu nhau mà ngủ cho đến khi mặt trời lên cao.
Rin thức dậy thì thấy mình đang nằm trong một chiếc xe, cơ thể đau nhức không muốn cử động. Cô dường như đang muốn ngủ tiếp thì bỗng nhớ đến những chuyện đêm qua tựa như một giấc mơ, nhìn xuống thân thể mình không còn một mảnh vải, chỉ che tạm bợ một chiếc áo da qua người.
- Á á á aaaaaaaaaaaaaa. - Cô hét
- Nhị tiểu thư, có việc gì sao. - Minh Trí đang ngồi phía trước nhìn cô mà nói.
- Anh… hôm qua, anh…. - Cô nghẹn lời, hai mắt đã thấm nước.
- Hôm qua tôi đã giúp cô giải độc.- Anh lạnh lùng trả lời
- Tôi… anh…. - Cô không biết phải nói gì.
- Quần áo cô đây, bộ đầm hôm qua của cô đã bị những tên kia xé rách. - Anh lạnh lùng đưa cho cô một túi đồ.
Buổi sáng thức dậy, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế, dùng chiếc áo da che chắn cơ thể cô, sau đó gọi điện cho Trần Hậu chuẩn bị một bô quần áo cho cô thay. Nhớ lại đêm hôm qua ở cùng một chổ với cô gài này, liền không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.
- Tại sao còn không mặc vào? - Anh nhìn chằm chằm khi cô cứ ôm lấy thân thể mà không cử động.
- Anh… anh cứ nhìn chắm chằm tôi, sao tôi có thể thay. - Hai mắt ngấn lệ mà nói.
- Hôm qua không phải cái gì cũng thấy rồi sao, nhị tiểu thư cần gì phải e ngại. - Anh nhìn cô khẽ cười như không.
- Anh… mau quay mặt sang nơi khác cho tôi. - Cô tức giận.
Minh Trí mỉm cười rồi quay mặt sang nơi khác. Thân thể của Rin mỏi rã rời, cô nhanh chóng mặc vào bộ quần áo mà anh chuẩn bị liền nói: Sao anh biết tôi mặc size gì mà mua vừa vặn vậy - Vừa nói xong liền hối hận.
- Tôi dùng tay đo. - Minh Trí cười nham hiểm
- Anh… đồ hạ lưu. - Cô tức giận nhìn anh.
Sau khi cô mặc xong quần áo, anh ra hiệu cho Trần Hậu vào vị trí lái xe như bình thường, cô nhìn anh liền nói
- Hôm qua cảm ơn anh đã cứu mạng tôi khỏi bọn họ.
- Bây giờ cô đã là người của tôi rồi, không cần phải nói cảm ơn. - Anh không nhìn cô mà đáp
- Ai… ai là người của anh. - Cô bất ngờ nhìn Minh Trí.
- Chuyện đêm qua, tôi với cô triền miên đến gần sáng. Không phải cô không còn nhớ gì chứ, có cần tôi phải nhắc lại.
- Đêm qua vì tôi bị bỏ thuốc, tôi… tôi….là...
- Cô định nói mình là con dâu nhà Phạm gia? - Anh cười khinh bỉ. - Họ sẽ chấp nhận cô khi biết những gì đêm qua chúng ta trải qua.
- Anh, anh sẽ nói cho họ biết. - Cô hoảng hốt.
- Nếu cô không muốn Trịnh gia mất mặt, mau huỷ bỏ đính ước với Phạm Lê Hoàng. Dù hắn ta co chấp nhận cô nhưng lão già Phạm Phó Quang sẽ phản đối vì sĩ diện. Nhị tiểu thư, cô nói xem lúc ấy mọi người đều đau lòng.
- Vì sao anh cứu tôi, rồi lại muốn hại tôi? - Cô không thể ngờ cô đã xem anh ta như ân nhân cứu mạng.
- Vì cô phải là của tôi, nhị tiểu thư! - Minh Trí kéo chặt tay Rin
- Anh… anh muốn làm gì. - Cô đau đớn kéo tay mình lại
- Từ hôm nay, cô sẽ là nhân tình của tôi, nên nhớ cô không được phép nghĩ đến người đàn ông khác khi ở bên cạnh tôi.
- Vì sao tôi phải nghe lời anh, nếu anh nói ra chuyện này thì anh cũng sẽ bị chỉ trích, cả hai đều bất lợi, vì sao tôi phải nghe lời anh chứ. - Cô chống đối.
- Cô thật quá ngây thơ rồi. - Anh đưa cho Rin một tấm hình chụp, chụp khi cô bị 5 tên côn đồ quay quanh và một tên đang xé váy đầm của cô. - Tôi không thể vì một nhn tình bé nhỏ này mà đổi lấy uy tín của tôi trên thương trường được.
- Anh muốn cho báo chí biết tôi đã bị 5 tên này cưỡng bức trước khi về Phạm gia? - Cô không thể tin hoảng loạn hỏi anh.
- Bây giờ thì cô thông minh hơn một tý rồi. Trong ngày mai, tôi muốn báo chí đưa tin cô và Phạm Lê Hoàng huỷ hôn ước.
- Phạm gia giúp đỡ Trịnh gia rất nhiếu mới duy trì đến ngày hôm nay, tôi không thể vô ơn với họ được.
- Ngày mai, Trịnh Kim sẽ không còn nữa, Phạm gia và Trịnh gia huỷ hôn thì cũng đẩy Trịnh gia xuống bờ vực. Cô không phải lo lắng ơn nghĩa với họ, Trịnh Kim sẽ làm chi nhánh của Trần gia, cha cô vẫn sẽ được làm trưởng chi nhánh tại đó. Dù sao cô là tình nhân của tôi, tôi nên đối xữ tốt với người nha cô một chút.
- Anh không yêu tôi, tại sao lại muốn bắt tôi làm tình nhân.
- Vì tôi thích mùi vị trên người cô, làm tình nhân khi nào chán tôi sẽ bỏ cô dễ dàng hơn.
- Bao lâu thì anh sẽ chán?
- Có thể là vài tháng, vài năm, hay cả đời cô sẽ phải làm tình nhân của tôi.
Chiếc xe dừng trước cửa Trịnh gia, Minh Trí liền đi cùng Rin đi vào trong
- Hà My, con đi đâu cả đêm, tại sao lại về cùng cậu ấy? - Mẹ cô lo lắng nhìn cô.
- Mẹ, ba đâu, con có chuyện muốn nói? - Cô nhìn Minh Trí đang ngồi trên ghế sopha
Từ trên lầu, Trịnh Đạt đi xuống nhìn thấy mọi chuyện liền cất giọng.
- Vì sao hôm nay rồng đến nhà tôm thế này, Trần thiếu gia có việc gì lại đến Trịnh gia tôi.
- Hôm nay tôi đến có hai việc. Việc thứ nhất là để đưa nhị tiểu thư đi, việc thứ hai là tôi muốn thông báo với ngài rằng Trịnh gia tử bây giờ sẽ là chi nhánh của Trần gia tôi. - Anh lạnh lùng đáp
- Hoang đường, từ khi nào Trịnh gia có liên quan đến Trần gia. - Cha cô tức giận.
- Người nắm giữ cổ phần cao nhất Trịnh Kim là Trần Minh Trí tôi, nay tôi tái hợp lại cũng không có gì lạ.- Anh đáp
- Hà My, tại sao Hà My chúng tôi phải theo anh đi. - Mẹ cô hỏi
- Vì cô ấy yêu tôi, muốn về sống với tôi. Đúng chứ nhị tiểu thư
Rin cuối mặt, mở miệng: Đúng, hôm nay con về đây muốn nói với cha mẹ rằng con yêu Trần thiếu gia, con sẽ huỷ đính ước với Phạm thiếu gia.
- Cái gì, mày nói cái gì, ai cho phép mày có quyền quyết định. - Trịnh Đạt tức giận dơ tay định tát Rin thì bị tay của Minh Trí ngăn lại.
- Từ giờ Hà My là của tôi, các người không được phép đụng tới cô ấy.
- Nó là con gái tao, mày không có quyền mang đi. Còn chuyện Trịnh Kim, tao sẽ cho hợp hội đồng quản trị, mày dù là cổ đông lớn cũng không có quyền sát nhập lại, Trịnh Kim là một tay tao tạo nên. - Trịnh Đạt giận dữ
- Xin lỗi giám đốc Trịnh, nhưng toàn bộ hội đồng quản trị đã kí biên bản đồng ý sát nhập Trần gia rồi, vì Royal là một tập đoàn lớn sát nhập vào chỉ có lợi nên tôi có lời khen ông rằng có những cộng sự thật thông minh. - Minh Trí cười đắc thắng
- Mày, mày đằng sau tao đã lén lút làm mọi chuyện. - Trịnh Đạt không tin vào tai mình ngồi phịch xuống ghế
Rin không nói gì, lặng lẽ bỏ lên phòng thu xếp quần áo. Thật ra cũng cô theo Minh Trí không hẳn vì anh ta ép cô, nhưng cô cũng muốn chạy trốn cuộc hôn nhân lho6ng tình yêu với Ken, muốn trốn ra khỏi căn nhà không tình cảm gia đình này. Cô muốn đánh liều để thay đổi cuộc sống, mặc dù cô biết cuộc sống bên cạnh Minh Trí không hề đơn giản. Cô tin nếu như cô lạnh lùng vô cảm với anh ta thì anh ta sẽ mau chóng chán cô rồi vứt bỏ cô đi. Cô sẽ được tự do tung bay mà không phải chịu sự ép buộc từ ai.
- Alo, Rin hả?
- Không, là ta. Sao giờ này con chưa đến tiệc mừng của Đoàn phu nhân. - Phạm Phó Quang nói.
- Cha, Rin đã mất tích rồi, con đang đi tìm cô ấy. - Ken lo lắng
- Có thể con bé không thích buổi tiệc nên chạy trốn nơi nào đó thôi, đừng quá lo lắng. Đoàn gia và ta có mối quan hệ thân tình từ trước đến nay, con mau đến đây. - Cha Ken không vui nói.
- Nhưng Rin…. . - Ken do dự
- Con bé ấy đã muốn trốn thì con có lật tung cả thành phố cũng không thể tìm. Nếu hôm nay con làm ta mất mặt đến trễ, hôn sự của con ta phải xem lại. Ngày trước nếu không vì khăng khăng đòi ta phải thông gia với họ Trịnh thì còn lâu nhà họ Trịnh mới được ta giúp đỡ, chuyện lần đó Đoàn gia rất tức giận nhưng vì mối thân tình đến nay đã bỏ qua. Lần nay con đến trễ xem như không nể mặt họ, con xem ta phải ăn nói thế nào. - Phạm Phó Quang rất không hài lòng
- Được rồi, con sẽ tới ngay thưa cha.
Ken nhìn quanh bên hai con đường vắng trong khu biệt thự này, nơi mà anh nhìn thấy một cô gái tung tăng đi bộ trên đường, vừa đi vừa hát đã làm trái tim anh rộn nhịp và kéo anh vào tình yêu mà anh chưa từng trải qua. Ken buồn bã đạp ga cho xe đi đến bữa tiệc Đoàn gia.
……………………………………………..
Tại một góc khuất nhỏ trên đoạn đường vắng, khí hậu bên ngoài khá lạnh từng hàng cây khẽ lay động theo những cơn gió mùa thu. Trên con đường vắng kia, từng chiếc lá khô bay bay theo cơn gió cuốn về một nơi vô tận nào đó. Ánh đèn đường chập chờn xuyên thấu qua tấm gương màu đen bên ngoài chiếc xe hơi đang đứng yên nơi đó, bên trong có bóng dáng một người đàn ông và một người con gái, cơ thể dưới nhiệt độ máy lạnh 16 độ nhưng cơ thể họ lại đang nóng dần lên.
Rin nóng khắp cơ thể, trong cơ thể nảy sinh một cảm giác rất lạ thường mà cô không thể biết được cảm giác ấy là gì. Chiếc áo da Minh Trí đắp trên người cô bị cô vứt phía sau để lộ ra làn da thịt trắng mịn trên cơ thể, chiếc váy đã bị một trong 5 tên côn đồ kia xé ra, bây giờ trên người cô chỉ còn một bộ đồ lót nhỏ nhắn. Cơ thể lại một cơn ham muốn dâng lên khiến cô không ý thức mà sờ soạng trên người.
Minh Trí nhìn cô đã thấm thuốc không thể nào khống chế được nữa, bàn tay anh khẽ động vào hai bờ má của cô rồi khẽ nói: Nhị tiểu thư, cô làm sao vậy?
Trong cơn ham muốn tột trào, có một bàn tay ấm nóng động lên bờ má của mình cô như kích động kéo bàn tay anh thật mạnh, khiến cả thân thể Minh Trí như nằm đè lên cô. Cô không còn lí trí nữa, đôi môi mềm mỏng của mình chủ động ép sát vào bờ môi của anh. Anh khẽ bất ngờ nhưng rồi hai mắt nhắm khẽ mà bật lại thế chủ động hôn cô một cách bá đạo nhất, lưỡi của anh tìm kiếm lấy đầu lưỡi của cô mà mút lấy, bờ ngực săn chắc của anh ép sát vào bầu ngực của cô. Cô cứ thế mà nhắm mắt đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt ấy, bàn tay liền từng chút một cởi chiếc áo sơ mi trên người anh để lộ nhưng cơ bắp săn chắc trên người anh.
Đội nhiên Minh Trí rời bờ môi của cô, khẽ nói vào đôi tai của cô: Nhị tiểu thư, cô đang kích tình trước mặt tôi sao.
Rin bỗng giật mình trước lời nói của anh, cô mở to mắt, lí trí áp đảo liền đẩy Minh Trí ra: Á, tôi… tôi xin lỗi, anh mau tránh ra. Nhưng bàn tay vừa động vào bộ ngực trên người anh liền bị kích động mà cáng lúc càng khó chịu.
Minh Trí cũng nóng ran trong người khi nhìn thấy thân thể bé nhỏ trắng mịn này, anh không muốn trêu chọc cô nữa mà chủ động hôn cô thêm một lần nữa,. Lúc đầu cô hơi vùng vẫy nhưng thuốc trong người Rin lại tăng lên một cơn kích động, thân thể cô khô nóng, nụ hôn của hắn làm cô cảm thấy bớt khó chịu trong thân liền từ từ mà đáp trả. Lần này anh không bá đạo hôn cô mà thật nhẹ nhàng như đùa giỡn trên đôi môi đầy sự kích tình.
Minh Trí từ từ loại bỏ hết tất cả những vật cản trở trên người của cả hai, bàn tay không yên phận liền sờ nắn trên bầu sữa căng tròn trên người cô, rồi từ từ cuối xuống dùng đầu lưỡi của mình mà hút lấy nơi phấn hồng trên người cô. Cô mơ màng như bị thiêu đốt, cô biết điều gì đang xảy ra nhưng không thể nào chóng lại được, cô đang hưởng thụ những gì hắn đang triền miên trên thân thể mình.
Anh cứ thế mà triên miên trên thân thể của Rin, hai bàn tay cứ thế mà cọ sát trên hai bầu sữa nóng trên cơ thể Rin khiến cô phải kêu nhỏ ra tiếng trên bờ môi. Cô như không thể kìm chế nỗi nữa, tất cả lì trí đã dùng cạn, hai bàn tay cô luồng qua phía sau hắn mà ôm lấy cơ thẻểrắn chắc này. Bỗng nhiên cô cảm giác đôi bàn tay hắn đang nắm lấy đôi chân mình khẽ tách ra, rồi một cơn đau phía hạ thân khiến cô kêu lên.
- Đau, dừng lại. Minh Trí, anh mau dừng lại.
Minh Trí nhìn giọt nước mắt từ khoé mắt cô mà rơi xuống, hai bàn tay đã nắm chặt nệm trên xe, anh không vội vàng mà nhẹ nhàng hơn đưa cả hai thân thể hoá thành một.
Ngoài trời gió thổi càng mạnh, từng chiếc lá khô cuốn trôi về phía trước, không biết chúng sẽ bị cuốn đi đến nơi nào? Một nơi có thể làm cho cuộc đời của chúng tốt hơn hay đen tối hơn là do cơn gió làm chủ. Trong xe, một nam một nữ triên miên chưa biết đã bao lâu, hai cơ thể nóng hực không muốn dừng lại mà cứ thế ôm siết nhau, họ không phải hai con người đang yêu nhau và cuộc đời cô gái ấy sẽ đi về đâu khi trao lần đầu của mình cho một người đàn ông không phải người chồng đang có hôn ước.
Suốt một đêm triền miên trên xe, cả cô và anh đều thấm mệt. Cô cứ thế nằm trên người anh mà ngủ say như được được nằm trên một chiếc nệm ấm áp, bàn tay to lớn của anh cũng ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô. Họ cứ thế như những người yêu nhau mà ngủ cho đến khi mặt trời lên cao.
Rin thức dậy thì thấy mình đang nằm trong một chiếc xe, cơ thể đau nhức không muốn cử động. Cô dường như đang muốn ngủ tiếp thì bỗng nhớ đến những chuyện đêm qua tựa như một giấc mơ, nhìn xuống thân thể mình không còn một mảnh vải, chỉ che tạm bợ một chiếc áo da qua người.
- Á á á aaaaaaaaaaaaaa. - Cô hét
- Nhị tiểu thư, có việc gì sao. - Minh Trí đang ngồi phía trước nhìn cô mà nói.
- Anh… hôm qua, anh…. - Cô nghẹn lời, hai mắt đã thấm nước.
- Hôm qua tôi đã giúp cô giải độc.- Anh lạnh lùng trả lời
- Tôi… anh…. - Cô không biết phải nói gì.
- Quần áo cô đây, bộ đầm hôm qua của cô đã bị những tên kia xé rách. - Anh lạnh lùng đưa cho cô một túi đồ.
Buổi sáng thức dậy, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế, dùng chiếc áo da che chắn cơ thể cô, sau đó gọi điện cho Trần Hậu chuẩn bị một bô quần áo cho cô thay. Nhớ lại đêm hôm qua ở cùng một chổ với cô gài này, liền không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.
- Tại sao còn không mặc vào? - Anh nhìn chằm chằm khi cô cứ ôm lấy thân thể mà không cử động.
- Anh… anh cứ nhìn chắm chằm tôi, sao tôi có thể thay. - Hai mắt ngấn lệ mà nói.
- Hôm qua không phải cái gì cũng thấy rồi sao, nhị tiểu thư cần gì phải e ngại. - Anh nhìn cô khẽ cười như không.
- Anh… mau quay mặt sang nơi khác cho tôi. - Cô tức giận.
Minh Trí mỉm cười rồi quay mặt sang nơi khác. Thân thể của Rin mỏi rã rời, cô nhanh chóng mặc vào bộ quần áo mà anh chuẩn bị liền nói: Sao anh biết tôi mặc size gì mà mua vừa vặn vậy - Vừa nói xong liền hối hận.
- Tôi dùng tay đo. - Minh Trí cười nham hiểm
- Anh… đồ hạ lưu. - Cô tức giận nhìn anh.
Sau khi cô mặc xong quần áo, anh ra hiệu cho Trần Hậu vào vị trí lái xe như bình thường, cô nhìn anh liền nói
- Hôm qua cảm ơn anh đã cứu mạng tôi khỏi bọn họ.
- Bây giờ cô đã là người của tôi rồi, không cần phải nói cảm ơn. - Anh không nhìn cô mà đáp
- Ai… ai là người của anh. - Cô bất ngờ nhìn Minh Trí.
- Chuyện đêm qua, tôi với cô triền miên đến gần sáng. Không phải cô không còn nhớ gì chứ, có cần tôi phải nhắc lại.
- Đêm qua vì tôi bị bỏ thuốc, tôi… tôi….là...
- Cô định nói mình là con dâu nhà Phạm gia? - Anh cười khinh bỉ. - Họ sẽ chấp nhận cô khi biết những gì đêm qua chúng ta trải qua.
- Anh, anh sẽ nói cho họ biết. - Cô hoảng hốt.
- Nếu cô không muốn Trịnh gia mất mặt, mau huỷ bỏ đính ước với Phạm Lê Hoàng. Dù hắn ta co chấp nhận cô nhưng lão già Phạm Phó Quang sẽ phản đối vì sĩ diện. Nhị tiểu thư, cô nói xem lúc ấy mọi người đều đau lòng.
- Vì sao anh cứu tôi, rồi lại muốn hại tôi? - Cô không thể ngờ cô đã xem anh ta như ân nhân cứu mạng.
- Vì cô phải là của tôi, nhị tiểu thư! - Minh Trí kéo chặt tay Rin
- Anh… anh muốn làm gì. - Cô đau đớn kéo tay mình lại
- Từ hôm nay, cô sẽ là nhân tình của tôi, nên nhớ cô không được phép nghĩ đến người đàn ông khác khi ở bên cạnh tôi.
- Vì sao tôi phải nghe lời anh, nếu anh nói ra chuyện này thì anh cũng sẽ bị chỉ trích, cả hai đều bất lợi, vì sao tôi phải nghe lời anh chứ. - Cô chống đối.
- Cô thật quá ngây thơ rồi. - Anh đưa cho Rin một tấm hình chụp, chụp khi cô bị 5 tên côn đồ quay quanh và một tên đang xé váy đầm của cô. - Tôi không thể vì một nhn tình bé nhỏ này mà đổi lấy uy tín của tôi trên thương trường được.
- Anh muốn cho báo chí biết tôi đã bị 5 tên này cưỡng bức trước khi về Phạm gia? - Cô không thể tin hoảng loạn hỏi anh.
- Bây giờ thì cô thông minh hơn một tý rồi. Trong ngày mai, tôi muốn báo chí đưa tin cô và Phạm Lê Hoàng huỷ hôn ước.
- Phạm gia giúp đỡ Trịnh gia rất nhiếu mới duy trì đến ngày hôm nay, tôi không thể vô ơn với họ được.
- Ngày mai, Trịnh Kim sẽ không còn nữa, Phạm gia và Trịnh gia huỷ hôn thì cũng đẩy Trịnh gia xuống bờ vực. Cô không phải lo lắng ơn nghĩa với họ, Trịnh Kim sẽ làm chi nhánh của Trần gia, cha cô vẫn sẽ được làm trưởng chi nhánh tại đó. Dù sao cô là tình nhân của tôi, tôi nên đối xữ tốt với người nha cô một chút.
- Anh không yêu tôi, tại sao lại muốn bắt tôi làm tình nhân.
- Vì tôi thích mùi vị trên người cô, làm tình nhân khi nào chán tôi sẽ bỏ cô dễ dàng hơn.
- Bao lâu thì anh sẽ chán?
- Có thể là vài tháng, vài năm, hay cả đời cô sẽ phải làm tình nhân của tôi.
Chiếc xe dừng trước cửa Trịnh gia, Minh Trí liền đi cùng Rin đi vào trong
- Hà My, con đi đâu cả đêm, tại sao lại về cùng cậu ấy? - Mẹ cô lo lắng nhìn cô.
- Mẹ, ba đâu, con có chuyện muốn nói? - Cô nhìn Minh Trí đang ngồi trên ghế sopha
Từ trên lầu, Trịnh Đạt đi xuống nhìn thấy mọi chuyện liền cất giọng.
- Vì sao hôm nay rồng đến nhà tôm thế này, Trần thiếu gia có việc gì lại đến Trịnh gia tôi.
- Hôm nay tôi đến có hai việc. Việc thứ nhất là để đưa nhị tiểu thư đi, việc thứ hai là tôi muốn thông báo với ngài rằng Trịnh gia tử bây giờ sẽ là chi nhánh của Trần gia tôi. - Anh lạnh lùng đáp
- Hoang đường, từ khi nào Trịnh gia có liên quan đến Trần gia. - Cha cô tức giận.
- Người nắm giữ cổ phần cao nhất Trịnh Kim là Trần Minh Trí tôi, nay tôi tái hợp lại cũng không có gì lạ.- Anh đáp
- Hà My, tại sao Hà My chúng tôi phải theo anh đi. - Mẹ cô hỏi
- Vì cô ấy yêu tôi, muốn về sống với tôi. Đúng chứ nhị tiểu thư
Rin cuối mặt, mở miệng: Đúng, hôm nay con về đây muốn nói với cha mẹ rằng con yêu Trần thiếu gia, con sẽ huỷ đính ước với Phạm thiếu gia.
- Cái gì, mày nói cái gì, ai cho phép mày có quyền quyết định. - Trịnh Đạt tức giận dơ tay định tát Rin thì bị tay của Minh Trí ngăn lại.
- Từ giờ Hà My là của tôi, các người không được phép đụng tới cô ấy.
- Nó là con gái tao, mày không có quyền mang đi. Còn chuyện Trịnh Kim, tao sẽ cho hợp hội đồng quản trị, mày dù là cổ đông lớn cũng không có quyền sát nhập lại, Trịnh Kim là một tay tao tạo nên. - Trịnh Đạt giận dữ
- Xin lỗi giám đốc Trịnh, nhưng toàn bộ hội đồng quản trị đã kí biên bản đồng ý sát nhập Trần gia rồi, vì Royal là một tập đoàn lớn sát nhập vào chỉ có lợi nên tôi có lời khen ông rằng có những cộng sự thật thông minh. - Minh Trí cười đắc thắng
- Mày, mày đằng sau tao đã lén lút làm mọi chuyện. - Trịnh Đạt không tin vào tai mình ngồi phịch xuống ghế
Rin không nói gì, lặng lẽ bỏ lên phòng thu xếp quần áo. Thật ra cũng cô theo Minh Trí không hẳn vì anh ta ép cô, nhưng cô cũng muốn chạy trốn cuộc hôn nhân lho6ng tình yêu với Ken, muốn trốn ra khỏi căn nhà không tình cảm gia đình này. Cô muốn đánh liều để thay đổi cuộc sống, mặc dù cô biết cuộc sống bên cạnh Minh Trí không hề đơn giản. Cô tin nếu như cô lạnh lùng vô cảm với anh ta thì anh ta sẽ mau chóng chán cô rồi vứt bỏ cô đi. Cô sẽ được tự do tung bay mà không phải chịu sự ép buộc từ ai.
Bình luận facebook