Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Tình yêu đến khi nào thường thì ta không hề hay biết, lí trí thường không thắng nổi con tim. Nhưng yêu bằng cả con tim sẽ khiến ta dễ đau lòng.
Kết thúc buổi học, Rin khẽ nhìn qua chỗ ngồi của Pi mà lòng buồn khôn xiết, đã hai tháng rồi cô không được gặp Pi. Tình cảm của hai người còn hơn cả bạn bè giống như chị em tốt trong nhà, cô nghĩ mãi mà không thể hiểu được lí do vì sao Pi lại bỏ đi như vậy. Gia đình Pi đã ra sức tìm kiếm nhưng chỉ nhận được một cuộc gọi từ Pi nói rằng đừng tìm cô và từ ấy đến nay mọi thông tin về cô đèu đi vào ngõ cụt. Một cô gái nhỏ trốn trong một thành phố lớn, một mình cô thật khó có thể tìm kiếm được.
- Tiểu thư, tan học vì sao còn chưa về. Tất cả mọi người đều ra về cả rồi, tôi thấy lo nên đến đây tìm cô. - Trần Hậu có vẻ lo lắng.
- À, tôi xin lỗi, tôi mãi suy nghĩ nên để anh phải đợi rồi. - ánh mắt Rin buồn bã vẫn nhìn về chỗ ngồi của Pi.
- Tiểu thư có gì phiền lòng sao? - Nhìn thấy Rin như vậy, Trần Hậu đoán chắc cô có chuyện buồn phiền.
- Một người bạn thân của tôi đã bỏ đi, tôi rất nhớ cô ấy. - Cô nhìn Trần Hậu chia sẻ
- Cô muốn đi tìm cô ấy không?
- Tôi đã đi tìm rất nhiều nơi, nhưng mãi vẫn không thể tìm thấy.
- Nếu cô nhờ thiếu gia, cậu ấy sẽ giúp cô tìm người.
- Anh ta có thể tìm được sao. Tôi không tin chuyện gì anh ấy cũng có thể làm được. - Cô nghi ngờ.
Trần Hậu không nói gì nhìn cô cười, cô chợt nhớ ra người cứu cô hôm trước là Trần Minh Trí, vì sao anh ta lại biết cô bị bắt cóc mà lại đến cứu cô như vậy xem ra anh ta thật sự có thể giúp cô tìm Pi, nhưng liệu anh ta có chịu giúp cô hay không?
- Anh nghĩ thiếu gia các anh có chịu giúp tôi không? Tôi nghĩ anh ta sẽ chẳng chịu giúp tôi - Cô ngồi trên xe hỏi Trần Hậu.
- Cô không thử thì làm sao biết thiếu gia không muốn giúp cô? - Trần Hậu lái xe đáp.
Xe chạy về đến Trần gia, bước xuống xe gặp một người giúp việc trong nhà, cô khẽ hỏi:
- Thiếu gia có nhà không chị?
- Thưa nhị tiểu thư, thiếu gia đang trong phòng đọc sách. - Cô người làm cúi đầu trả lời.
- Vâng, em cảm ơn.
Anh ta quản cả một tập đoàn Royal thế mà hôm nay làm sao lại không đi làm nhỉ, cô thấy cửa phòng làm việc của Minh Trí đang hé mở cửa sẵn nên rón rén đi vào. Anh ta đang ngồi trên bàn máy tính, chai rượu trên bàn đã vơi đi một nữa, mắt anh ta đã nhắm lại ngồi trên ghế gương mặt hướng về phía chiếc máy tính trước mặt. Cô định sẽ đến nhờ anh ta đi tìm Pi nhưng có lẽ hiện tại anh ta đang say như vậy có lẽ không phải thời điểm thích hợp. Cô định mang chai rượu và ly trên bàn cất đi, bàn tay khẽ chạm vào chuột máy tính, màn hình đột nhiên sáng lên Rin khẽ đưa mắt qua màn hình máy tính, một cô bé với nụ cười rạng ngời trên miệng, đôi mắt trong sáng như hai viên bi to tròn long lanh. Cô bé ấy theo Rin đoán chừng 16 đến 17 tuổi, vì sao anh ta lại để hình một cô bé làm hình nền trong máy nhỉ. Cô bé ấy là em gái anh ta sao, hay là nhân tình như cô thôi, không phải chứ nhân tình bé thế này thì hẳn anh ta thật biến thái. Cô khẽ chạm tay tắt màn hình, sau đó thu dọn ly trên bàn liền qua phòng ngủ lấy một chiếc chăn mỏng quay lại phòng làm việc nhẹ nhàng đắp lên thân hình to lớn của anh. Minh Trí khẽ mở mắt thấy Rin đang quan tâm đến liền cảm động ôm, đưa tay ôm chặt cô vào lòng.
- Á, mau buông tôi ra. - Rin bất ngờ hét lớn
- Cô đang làm gì ở đây? - Bàn tay Minh Trí siết chặt cô hơn
- Tôi tìm anh có việc cần nhờ anh. - Rin không vùng vẫy nữa nhìn Minh Trí nói
- Cô có việc cần nhờ tôi. - Minh Trí nhìn cô, rồi nhìn sang màn hình đã bị Rin tắt đi. - Cô động vào máy của tôi.
- À, tôi thấy anh đã ngủ, tôi chỉ tắt màn hình đi thôi chưa off máy hẳn. - Cô quay sang nhìn trên bàn rồi quay sang nói. - Anh có thể buông tôi ra được không?
- Cô muốn nhờ tôi chuyện gì? - Minh Trí buông lỏng tay nhưng vẫn ôm cô.
- Tôi muốn nhờ anh tìm giúp tôi một người. - Cô nhờ vả nên không dám chống cự anh.
- Tìm người, người đó mắc nợ cô sao? - Anh trêu chọc.
- Không, là bạn thân của tôi, cô ấy bỏ đi 2 tháng trước. Tôi rất lo lắng cho cậu ấy. - Cô nhẹ giọng, ánh mắt buồn
- Vì sao tôi phải giúp cô? - Anh buông tay ra lạnh lùng nói.
- Tôi biết anh sẽ không giúp, xem như tôi chưa nói gì. - Cô thất vọng, biết trước anh ta sẽ chẳng thèm giúp mình.
- Chuyện của cô tôi có thể suy nghĩ, xem thái độ của cô. - Anh đưa mắt nhìn cô, sau đó liền nắm lấy tay cô kéo vào phía mình.
Rin hốt hoảng, nghĩ Minh Trí lại tiếp tục muốn làm càng liền dùng sức mà chóng lại sức kéo của anh.
- Tôi không cần, tôi sẽ tự tìm bạn tôi không cần anh giúp nữa. Anh mau buông tay tôi ra. - Cô nói với giọng rung rung.
- Haha, cô gái nhỏ này cô không phải tình nhân của tôi sao, cô không biết tình nhân phải làm gì với tôi sao.
- Tôi không biết, cũng không cần biết. Tình nhân cái gì chứ, tôi chỉ muốn thoát khỏi Trịnh gia, thoát khỏi bị ép hôn với Phạm gia mới đồng ý theo anh đến nơi này, anh mau chán ghét mà tha cho tôi. Anh nghĩ đống hình mà anh có ép buộc được tôi sao, được anh cứ đưa hết cho báo chí cho tôi. Bây giờ Trịnh gia cũng không cần, Phạm gia tôi cũng đã từ hôn, bản thân tôi cũng đã không là gì nữa rồi.- Cô lật bài với Minh Trí mong hắn sẽ chán ghét mình.
- À, thì ra là tôi đang bị cô lợi dụng. - Minh Trí giả bộ ngạc nhiên nói với Rin.
- Đúng, tên ngu ngốc nhà anh, chính tôi lợi dụng anh để thoát khỏi những chuyện mà tôi không thích. Con người tôi gian xảo như vậy, anh chán ghét tôi phải không?
- Đúng là có chút chán ghét, nhưng tôi ghét nhất là bị lợi dụng mà mình không được lợi. Có phải cô nên cho tôi một chút lợi trước khi bị tôi đuổi đi.
Nói xong Minh Trí tiện tay ôm cô vào phòng ngủ, thân hình nhỏ bé của Rin được Minh Trí nhấc bỏng lên một cách nhẹ nhàng cô liền kêu thét.
- Mau bỏ tôi xuống, anh không được đụng vào người tôi… anh không… ưm… ưm
Minh Trí liền đặt một nụ hôn trên môi Rin, mọi kiềm chế của anh tan biến, cả người anh nóng lên do rượu hay do đắm mình trong mùi hương trên cơ thể Rin. Anh ôm cô đi đến cửa phòng, chân liền đạp cửa mở tung ra ôm cô vào trong liền dùng chân đạp ầm một tiếng đóng cửa lại.
Nhín Minh Trí như một con sói cứ điên cuồng mà hôn lên môi cô, bờ môi mỏng của cô đã đỏ lên do sự cọ sát quá thô bạo của anh. Anh buóc đến chiếc giường lớn, quăng mạnh cô lên giường. Nhờ nệm giày nếu không thì có lẽ cô gãy lưng như chơi. Cô hét lên.
- Á, anh điên rồi. Mau dừng lại Minh Trí.
Minh Trí nhanh chóng cởi bỏ chiếc ao thun mỏng đang mặc trên người nhanh chóng để thoát ra được cơn nóng trong người, anh tiến đến bên Rin liền nói.
- Tôi sẽ cho cô biết thế nào là tình nhân, thế nào là muốn lợi dụng tôi.
Nói rồi Minh Trí tiếp tục hôn lên đôi môi đỏ sưng của cô, bàn tay anh đã chạm vào đến thân thể Rin khiến Rin rung lên từng cơn. Một tay anh khống chế đôi bàn tay của cô, một tay cứ thế cởi bỏ những thứ vướng bận trên cơ thể cô.
- Minh Trí, anh dừng lại đi, tôi cầu xin anh. - Hai dòng nước mắt Rin rơi xuống.
Men say đã khống chế anh, anh điên cuồng lao vào cuộc vui không quan tâm đến nỗi đau thể xác và tinh thần mà Rin phải chịu đựng. Anh như một con sói đang ăn một con thỏ nhỏ yếu ớt không một chút sức lực mà chóng lại.
- Nhị tiểu thư, cô nói xem không phải là cô cũng đang rất phấn khích sao. - Minh Trí dùng bàn tay xoa trên bầu sữa, đôi môi không ngừng phá phách trên nụ hồng.
Rin cảm thấy cơ thể bỗng chốc nóng lên, cả người uốn éo trước bàn tay ma quái của Minh Trí. Miệng khẽ phát ra âm thanh nhỏ. Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ khi bị anh phát hiện liền chữa thẹn.
- Minh Trí, anh mau cút đi. Nếu anh còn tiếp tục tôi sẽ hận anh.
- Lần trước không phải cầu xin tôi sao? Triền miên cả đêm trên xe cũng đã quá hiểu cơ thể nhau rồi, tôi không tin tôi không thể làm cô hưởng hụ. - Anh cười khinh khi cô.
Không đợi Rin đáp, Minh Trí loại bỏ hoàn toàn những vật vướn chân trên người anh, lao vào nơi kín đáo nhất của cô không nhẹ nhàng.
- Á, Minh Trí, dừng lại tôi đau, á rất đau, anh mau dừng lại cho tôi. - Nước mắt trên má cô rơi không xiết.
Minh Trí nhìn thấy dòng nước mắt trên đôi má đã ước của cô, nhẹ nhàng mà hôn xuống đôi bờ má của Rin, hạ thân cũng nhẹ nhàng mà ra vào.
- Nhị tiểu thư, mùi vị trên cơ thể cô quả thật không tệ. Giữ cô làm nhân tình thật không hối hận.
Rin nhìn Minh Trí, dòng nước mắt lại tiếp tục tuông ra, anh ta chỉ xem cô như một cô tình nhân bên cạnh không danh phận.
Hạ thân Rin không còn cảm giác đau đớn như trước mà thay vào đó là một cảm giác khó tả khiến khoé miệng cô không kiềm được mà khẽ kêu ra tiếng. Minh Trí nhìn biểu hiện từ Rin liền cười nhếch miệng tăng dần tốc độ dưới hạ thân.
- Xem ra cô cũng rất biết hưởng thụ.
- Tôi… tôi không có.
Hai người triền miên suốt vài giờ cho đến khi Rin mệt lã đã ngủ từ khi nào, Minh Trí lặng lẽ nằm ôm cô vào trong lòng mà nhắm mắt.
Đêm, cô tỉnh dậy thì toàn thân mệt rã rời, ở trong căn phòng rộng lớn chỉ còn một mình cô nằm đó. Cô từ từ lê bước vào phòng tắm, cô muốn rửa trôi tất cả nỗi đau mà mình phải ganh chịu.
Sau khi tắm xong, cô mặc một bô quần áo màu hồng nhạt, in hình pikachu đi xuống phía nhà bếp tìm gì đó ăn. Từ lúc về đã bị anh ta ôm lên giường mà làm càng, mệt rã rời liền ngủ đến bây giờ trong bụng vẫn chưa ăn gì. Cô khẽ mở cửa phòng thì thấy một cô người làm đứng trước cửa.
- Nhị tiểu thư, cậu chủ bảo nếu cô thức dậy thì mời cô xuống ăn tối. - Cô gái nói
- Anh ta đang ở dưới sao? - Cô thật không biết đối diện với hắn như thế nào khi vừa xảy ra chuyện vừa rồi
- Thưa tiểu thư, cậu chủ đang ngồi trong phòng làm việc.
- Vậy à, được rồi tôi sẽ xuống.
Cô nhanh chóng hoàn thàn bữa ăn hoàng tráng mà anh ta đã chuẩn bị cho mình. Xem ra hắn ta muốn vỗ béo cô để tiếp tục làm càng sao.
- Tiểu thư, cậu chủ nói nếu cô dùng bữa xong thì lên lầu gặp cậu chủ.- Cô người làm lúc nãy nói.
- Tôi buồn ngủ rồi, nói với anh ta tôi muốn đi ngủ. - Cô tìm cách từ chối
- Cậu chủ có nói, nếu cô đòi đi ngủ thì cậu chủ sẽ tới gặp cô tại phòng ngủ. - Cô người làm khẽ cười.
Cô tức giận lên lầu, mở cửa phòng làm việc anh ta thì thấy anh ta đang ngồi nhìn vào màn hình trên máy tính với ánh mắt khó hiểu. Cô khẽ gõ cửa, Minh Trí nhìn Rin rồi đưa tay tắt màn hình phía trước.
- Anh tìm tôi. -Cô lạnh lùng hỏi
- Cô đã dùng bữa tối chưa.
- Tôi đã ăn rồi.
- Chuyện khi chiều, xin lỗi do tôi say.
Rin tự thấy nhói trong tim, cảm xúc dâng lên liền không biết phải nói gì. Cô cúi thấp đầu trả lời: Không sao cả, tôi chỉ là tình nhân của anh.
Nói rồi cô lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Minh Trí nhìn theo bóng dáng Rin trong lòng chợt cảm giác khó hiểu, anh thở dài rút điện thoại gọi: Điều tra cho tôi nơi ở hiện tại của Phan Minh Thư.
Kết thúc buổi học, Rin khẽ nhìn qua chỗ ngồi của Pi mà lòng buồn khôn xiết, đã hai tháng rồi cô không được gặp Pi. Tình cảm của hai người còn hơn cả bạn bè giống như chị em tốt trong nhà, cô nghĩ mãi mà không thể hiểu được lí do vì sao Pi lại bỏ đi như vậy. Gia đình Pi đã ra sức tìm kiếm nhưng chỉ nhận được một cuộc gọi từ Pi nói rằng đừng tìm cô và từ ấy đến nay mọi thông tin về cô đèu đi vào ngõ cụt. Một cô gái nhỏ trốn trong một thành phố lớn, một mình cô thật khó có thể tìm kiếm được.
- Tiểu thư, tan học vì sao còn chưa về. Tất cả mọi người đều ra về cả rồi, tôi thấy lo nên đến đây tìm cô. - Trần Hậu có vẻ lo lắng.
- À, tôi xin lỗi, tôi mãi suy nghĩ nên để anh phải đợi rồi. - ánh mắt Rin buồn bã vẫn nhìn về chỗ ngồi của Pi.
- Tiểu thư có gì phiền lòng sao? - Nhìn thấy Rin như vậy, Trần Hậu đoán chắc cô có chuyện buồn phiền.
- Một người bạn thân của tôi đã bỏ đi, tôi rất nhớ cô ấy. - Cô nhìn Trần Hậu chia sẻ
- Cô muốn đi tìm cô ấy không?
- Tôi đã đi tìm rất nhiều nơi, nhưng mãi vẫn không thể tìm thấy.
- Nếu cô nhờ thiếu gia, cậu ấy sẽ giúp cô tìm người.
- Anh ta có thể tìm được sao. Tôi không tin chuyện gì anh ấy cũng có thể làm được. - Cô nghi ngờ.
Trần Hậu không nói gì nhìn cô cười, cô chợt nhớ ra người cứu cô hôm trước là Trần Minh Trí, vì sao anh ta lại biết cô bị bắt cóc mà lại đến cứu cô như vậy xem ra anh ta thật sự có thể giúp cô tìm Pi, nhưng liệu anh ta có chịu giúp cô hay không?
- Anh nghĩ thiếu gia các anh có chịu giúp tôi không? Tôi nghĩ anh ta sẽ chẳng chịu giúp tôi - Cô ngồi trên xe hỏi Trần Hậu.
- Cô không thử thì làm sao biết thiếu gia không muốn giúp cô? - Trần Hậu lái xe đáp.
Xe chạy về đến Trần gia, bước xuống xe gặp một người giúp việc trong nhà, cô khẽ hỏi:
- Thiếu gia có nhà không chị?
- Thưa nhị tiểu thư, thiếu gia đang trong phòng đọc sách. - Cô người làm cúi đầu trả lời.
- Vâng, em cảm ơn.
Anh ta quản cả một tập đoàn Royal thế mà hôm nay làm sao lại không đi làm nhỉ, cô thấy cửa phòng làm việc của Minh Trí đang hé mở cửa sẵn nên rón rén đi vào. Anh ta đang ngồi trên bàn máy tính, chai rượu trên bàn đã vơi đi một nữa, mắt anh ta đã nhắm lại ngồi trên ghế gương mặt hướng về phía chiếc máy tính trước mặt. Cô định sẽ đến nhờ anh ta đi tìm Pi nhưng có lẽ hiện tại anh ta đang say như vậy có lẽ không phải thời điểm thích hợp. Cô định mang chai rượu và ly trên bàn cất đi, bàn tay khẽ chạm vào chuột máy tính, màn hình đột nhiên sáng lên Rin khẽ đưa mắt qua màn hình máy tính, một cô bé với nụ cười rạng ngời trên miệng, đôi mắt trong sáng như hai viên bi to tròn long lanh. Cô bé ấy theo Rin đoán chừng 16 đến 17 tuổi, vì sao anh ta lại để hình một cô bé làm hình nền trong máy nhỉ. Cô bé ấy là em gái anh ta sao, hay là nhân tình như cô thôi, không phải chứ nhân tình bé thế này thì hẳn anh ta thật biến thái. Cô khẽ chạm tay tắt màn hình, sau đó thu dọn ly trên bàn liền qua phòng ngủ lấy một chiếc chăn mỏng quay lại phòng làm việc nhẹ nhàng đắp lên thân hình to lớn của anh. Minh Trí khẽ mở mắt thấy Rin đang quan tâm đến liền cảm động ôm, đưa tay ôm chặt cô vào lòng.
- Á, mau buông tôi ra. - Rin bất ngờ hét lớn
- Cô đang làm gì ở đây? - Bàn tay Minh Trí siết chặt cô hơn
- Tôi tìm anh có việc cần nhờ anh. - Rin không vùng vẫy nữa nhìn Minh Trí nói
- Cô có việc cần nhờ tôi. - Minh Trí nhìn cô, rồi nhìn sang màn hình đã bị Rin tắt đi. - Cô động vào máy của tôi.
- À, tôi thấy anh đã ngủ, tôi chỉ tắt màn hình đi thôi chưa off máy hẳn. - Cô quay sang nhìn trên bàn rồi quay sang nói. - Anh có thể buông tôi ra được không?
- Cô muốn nhờ tôi chuyện gì? - Minh Trí buông lỏng tay nhưng vẫn ôm cô.
- Tôi muốn nhờ anh tìm giúp tôi một người. - Cô nhờ vả nên không dám chống cự anh.
- Tìm người, người đó mắc nợ cô sao? - Anh trêu chọc.
- Không, là bạn thân của tôi, cô ấy bỏ đi 2 tháng trước. Tôi rất lo lắng cho cậu ấy. - Cô nhẹ giọng, ánh mắt buồn
- Vì sao tôi phải giúp cô? - Anh buông tay ra lạnh lùng nói.
- Tôi biết anh sẽ không giúp, xem như tôi chưa nói gì. - Cô thất vọng, biết trước anh ta sẽ chẳng thèm giúp mình.
- Chuyện của cô tôi có thể suy nghĩ, xem thái độ của cô. - Anh đưa mắt nhìn cô, sau đó liền nắm lấy tay cô kéo vào phía mình.
Rin hốt hoảng, nghĩ Minh Trí lại tiếp tục muốn làm càng liền dùng sức mà chóng lại sức kéo của anh.
- Tôi không cần, tôi sẽ tự tìm bạn tôi không cần anh giúp nữa. Anh mau buông tay tôi ra. - Cô nói với giọng rung rung.
- Haha, cô gái nhỏ này cô không phải tình nhân của tôi sao, cô không biết tình nhân phải làm gì với tôi sao.
- Tôi không biết, cũng không cần biết. Tình nhân cái gì chứ, tôi chỉ muốn thoát khỏi Trịnh gia, thoát khỏi bị ép hôn với Phạm gia mới đồng ý theo anh đến nơi này, anh mau chán ghét mà tha cho tôi. Anh nghĩ đống hình mà anh có ép buộc được tôi sao, được anh cứ đưa hết cho báo chí cho tôi. Bây giờ Trịnh gia cũng không cần, Phạm gia tôi cũng đã từ hôn, bản thân tôi cũng đã không là gì nữa rồi.- Cô lật bài với Minh Trí mong hắn sẽ chán ghét mình.
- À, thì ra là tôi đang bị cô lợi dụng. - Minh Trí giả bộ ngạc nhiên nói với Rin.
- Đúng, tên ngu ngốc nhà anh, chính tôi lợi dụng anh để thoát khỏi những chuyện mà tôi không thích. Con người tôi gian xảo như vậy, anh chán ghét tôi phải không?
- Đúng là có chút chán ghét, nhưng tôi ghét nhất là bị lợi dụng mà mình không được lợi. Có phải cô nên cho tôi một chút lợi trước khi bị tôi đuổi đi.
Nói xong Minh Trí tiện tay ôm cô vào phòng ngủ, thân hình nhỏ bé của Rin được Minh Trí nhấc bỏng lên một cách nhẹ nhàng cô liền kêu thét.
- Mau bỏ tôi xuống, anh không được đụng vào người tôi… anh không… ưm… ưm
Minh Trí liền đặt một nụ hôn trên môi Rin, mọi kiềm chế của anh tan biến, cả người anh nóng lên do rượu hay do đắm mình trong mùi hương trên cơ thể Rin. Anh ôm cô đi đến cửa phòng, chân liền đạp cửa mở tung ra ôm cô vào trong liền dùng chân đạp ầm một tiếng đóng cửa lại.
Nhín Minh Trí như một con sói cứ điên cuồng mà hôn lên môi cô, bờ môi mỏng của cô đã đỏ lên do sự cọ sát quá thô bạo của anh. Anh buóc đến chiếc giường lớn, quăng mạnh cô lên giường. Nhờ nệm giày nếu không thì có lẽ cô gãy lưng như chơi. Cô hét lên.
- Á, anh điên rồi. Mau dừng lại Minh Trí.
Minh Trí nhanh chóng cởi bỏ chiếc ao thun mỏng đang mặc trên người nhanh chóng để thoát ra được cơn nóng trong người, anh tiến đến bên Rin liền nói.
- Tôi sẽ cho cô biết thế nào là tình nhân, thế nào là muốn lợi dụng tôi.
Nói rồi Minh Trí tiếp tục hôn lên đôi môi đỏ sưng của cô, bàn tay anh đã chạm vào đến thân thể Rin khiến Rin rung lên từng cơn. Một tay anh khống chế đôi bàn tay của cô, một tay cứ thế cởi bỏ những thứ vướng bận trên cơ thể cô.
- Minh Trí, anh dừng lại đi, tôi cầu xin anh. - Hai dòng nước mắt Rin rơi xuống.
Men say đã khống chế anh, anh điên cuồng lao vào cuộc vui không quan tâm đến nỗi đau thể xác và tinh thần mà Rin phải chịu đựng. Anh như một con sói đang ăn một con thỏ nhỏ yếu ớt không một chút sức lực mà chóng lại.
- Nhị tiểu thư, cô nói xem không phải là cô cũng đang rất phấn khích sao. - Minh Trí dùng bàn tay xoa trên bầu sữa, đôi môi không ngừng phá phách trên nụ hồng.
Rin cảm thấy cơ thể bỗng chốc nóng lên, cả người uốn éo trước bàn tay ma quái của Minh Trí. Miệng khẽ phát ra âm thanh nhỏ. Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ khi bị anh phát hiện liền chữa thẹn.
- Minh Trí, anh mau cút đi. Nếu anh còn tiếp tục tôi sẽ hận anh.
- Lần trước không phải cầu xin tôi sao? Triền miên cả đêm trên xe cũng đã quá hiểu cơ thể nhau rồi, tôi không tin tôi không thể làm cô hưởng hụ. - Anh cười khinh khi cô.
Không đợi Rin đáp, Minh Trí loại bỏ hoàn toàn những vật vướn chân trên người anh, lao vào nơi kín đáo nhất của cô không nhẹ nhàng.
- Á, Minh Trí, dừng lại tôi đau, á rất đau, anh mau dừng lại cho tôi. - Nước mắt trên má cô rơi không xiết.
Minh Trí nhìn thấy dòng nước mắt trên đôi má đã ước của cô, nhẹ nhàng mà hôn xuống đôi bờ má của Rin, hạ thân cũng nhẹ nhàng mà ra vào.
- Nhị tiểu thư, mùi vị trên cơ thể cô quả thật không tệ. Giữ cô làm nhân tình thật không hối hận.
Rin nhìn Minh Trí, dòng nước mắt lại tiếp tục tuông ra, anh ta chỉ xem cô như một cô tình nhân bên cạnh không danh phận.
Hạ thân Rin không còn cảm giác đau đớn như trước mà thay vào đó là một cảm giác khó tả khiến khoé miệng cô không kiềm được mà khẽ kêu ra tiếng. Minh Trí nhìn biểu hiện từ Rin liền cười nhếch miệng tăng dần tốc độ dưới hạ thân.
- Xem ra cô cũng rất biết hưởng thụ.
- Tôi… tôi không có.
Hai người triền miên suốt vài giờ cho đến khi Rin mệt lã đã ngủ từ khi nào, Minh Trí lặng lẽ nằm ôm cô vào trong lòng mà nhắm mắt.
Đêm, cô tỉnh dậy thì toàn thân mệt rã rời, ở trong căn phòng rộng lớn chỉ còn một mình cô nằm đó. Cô từ từ lê bước vào phòng tắm, cô muốn rửa trôi tất cả nỗi đau mà mình phải ganh chịu.
Sau khi tắm xong, cô mặc một bô quần áo màu hồng nhạt, in hình pikachu đi xuống phía nhà bếp tìm gì đó ăn. Từ lúc về đã bị anh ta ôm lên giường mà làm càng, mệt rã rời liền ngủ đến bây giờ trong bụng vẫn chưa ăn gì. Cô khẽ mở cửa phòng thì thấy một cô người làm đứng trước cửa.
- Nhị tiểu thư, cậu chủ bảo nếu cô thức dậy thì mời cô xuống ăn tối. - Cô gái nói
- Anh ta đang ở dưới sao? - Cô thật không biết đối diện với hắn như thế nào khi vừa xảy ra chuyện vừa rồi
- Thưa tiểu thư, cậu chủ đang ngồi trong phòng làm việc.
- Vậy à, được rồi tôi sẽ xuống.
Cô nhanh chóng hoàn thàn bữa ăn hoàng tráng mà anh ta đã chuẩn bị cho mình. Xem ra hắn ta muốn vỗ béo cô để tiếp tục làm càng sao.
- Tiểu thư, cậu chủ nói nếu cô dùng bữa xong thì lên lầu gặp cậu chủ.- Cô người làm lúc nãy nói.
- Tôi buồn ngủ rồi, nói với anh ta tôi muốn đi ngủ. - Cô tìm cách từ chối
- Cậu chủ có nói, nếu cô đòi đi ngủ thì cậu chủ sẽ tới gặp cô tại phòng ngủ. - Cô người làm khẽ cười.
Cô tức giận lên lầu, mở cửa phòng làm việc anh ta thì thấy anh ta đang ngồi nhìn vào màn hình trên máy tính với ánh mắt khó hiểu. Cô khẽ gõ cửa, Minh Trí nhìn Rin rồi đưa tay tắt màn hình phía trước.
- Anh tìm tôi. -Cô lạnh lùng hỏi
- Cô đã dùng bữa tối chưa.
- Tôi đã ăn rồi.
- Chuyện khi chiều, xin lỗi do tôi say.
Rin tự thấy nhói trong tim, cảm xúc dâng lên liền không biết phải nói gì. Cô cúi thấp đầu trả lời: Không sao cả, tôi chỉ là tình nhân của anh.
Nói rồi cô lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Minh Trí nhìn theo bóng dáng Rin trong lòng chợt cảm giác khó hiểu, anh thở dài rút điện thoại gọi: Điều tra cho tôi nơi ở hiện tại của Phan Minh Thư.
Bình luận facebook