Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Rin được Tuấn Kiệt đón về nhà, mặc dù anh nói mang cô làm người hầu của anh nhưng lại không hề cho cô đụng tới bất cứ việc gì. Hằng ngày buổi sáng Tuấn Kiệt đến công ty, đêm về lại dùng cơm cùng cô. Công việc của cô chính là chuẩn bị quần áo cho anh đến công ty, làm cơm mỗi buổi sáng và chiều và ngồi dùng cơm với anh. Thật sự không khác gì một người vợ đảm đang chăm lo việc nhà để người chồng ra ngoài kiếm tiền, chỉ có điều rằng cô và Tuấn Kiệt không cùng ngủ trên một chiếc giường.
Bụng Rin mỗi ngày một to lên, cũng đã sắp đến ngày cô sinh ra bé con của mình. Như mọi ngày, Rin chuẩn bị thức ăn cho bữa chiều và đợi Tuấn Kiệt về cùng dùng cơm với mình. Vì đó chính là công việc mà anh giao cho mình nên cô rất là chăm chút từng chút một, dẫu sao cô cũng phải làm để nhận lương. Rin dọn lên trên bàn ăn một bữa cơm thịnh soạn, bình thường chỉ vài phút nữa thì Tuấn Kiệt sẽ về. Rin ngồi trên chiếc ghế salon rộng, tivi phía trước mở chương trình giải trí nhưng mắt Rin vẫn hướng về phía cánh cổng, hôm nay Tuấn Kiệt về muộn như thế không biết trên đường đi có xảy ra chuyện gì hay không. Rin muốn gọi hỏi nhưng nghĩ lại thân phận mình chỉ là một kẻ dưới nên lại thôi.
Đến đêm, chiếc bàn ăn vẫn còn nguyên, những món ăn nóng hổi của Rin đã lạnh tanh. Rin đợi đến mệt mỏi nên nằm trên ghế salon mà thiếp đi khi nào không biết. Tuấn Kiệt cho xe vào biệt thự, hôm nay anh đi gặp tiếp đãi khách hàng nên về trễ như vậy, trong người lại có hơi men. Tuấn Kiệt đi vào bên trong, nhìn qua bàn ăn vẫn còn thức ăn chưa ai động tới, sau đó đi vào phòng khách nhìn thấy Rin đang nằm ngủ như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Tuấn Kiệt đi gần lại phía Rin, đưa tay vuốt mái tóc của cô, nhìn cô ngủ rất đáng yêu như vậy, Tuấn Kiệt đưa gương mặt mình càng lúc càng gân Rin hơn, ngay lúc đó Rin bỗng dưng mở mắt.
- Á…. á…. anh muốn làm gì? - Rin nhanh chóng đẩy Tuấn Kiệt ra xa, nhanh chóng ngồi dậy.
- Tôi… tôi chỉ muốn xem cô ngủ say như thế nào? - Tuấn Kiệt xấu hổ mà đáp.
Rin nhìn lên đồng hồ đã điểm 11h tối:" Đã trễ vậy rồi, anh nghĩ ngơi sớm đi." - Nói rồi Rin đứng lên đi về phòng mình.
- Cô chưa dùng cơm sao?
- Tôi không đói. - Rin đáp, muốn nhanh chóng lên lầu.
- Cô không đói nhưng con cô đói, nhanh chóng ăn chút gì đi. - Tuấn Kiệt ra lệnh.
- Anh có đói không, tôi đi làm chút gì cho anh. - Rin khựng lại, thật ra cô đang rất đói nha, với lại đang mang thai cũng phải cần ăn uống đầy đủ.
- Ra bàn ăn. - Tuấn Kiệt nói rồi đi thẳng ra bàn ăn ngồi xuống.
Rin hâm lại thức ăn trên bàn, sau đó cũng ngồi xuống một bên Tuấn Kiệt.
- Ngọc Nhi, cô nói xem cô có muốn tìm lại kí ức của mình? - Tuấn Kiệt hỏi
- Tôi không muốn. - Rin đáp.
- Vì sao? Cô không muốn tìm cha đứa trẻ kia sao? - Tuấn Kiệt thắc mắc.
- Anh không phải nói, kí ức cuối cùng của tôi qua lời anh kể, một cô gái với nét u sầu một mình đứng trên mỏm đá cao mà nhảy xuống dòng nước biển lạnh, trong khi đó tôi lại đang mang đứa con trong bụng. Kí ức ấy không tốt, tôi không muốn nhớ tới nữa. Tôi cũng đa tạ ông trời cho tôi quên đi nó để có đủ dũng khí mà sống và sinh ra đứa trẻ này.
- Vậy còn cha đứa trẻ?
- Một người đàn ông, khiến người phụ nữ đang mang thai đứa con của mình tìm đến cái chết. Tôi thật sự không muốn nhớ đến người đàn ông đó, tôi cảm thấy mình mất đi kí ức là điều may mắn.
- Không phải mất đi kí ức, mà chính là gặp tôi chính là điều may mắn của cô. - Tuấn Kiệt cợt nhã.
- Anh nói không sai, nếu không có anh cứu có lẽ mẹ con tôi đã chết trong dòng nước lạnh lẽo kia.
Cả hai không nói gì nữa mà cùng nhau im lặng dùng cơm. Tuấn Kiệt chăm chú quan sát cô gái nhỏ trước mắt mình, lần đầu khi nhìn thấy cô ở biển anh không chú ý lắm vì ngoại hình cô ấy không hấp dẫn nhu bao cô gái khác, đến khi nhìn cô ấy xanh xao trong bệnh viện thì cảm thấy đáng thương, đến lúc cô nói cảm ơn và nở một nụ cười với anh thì nụ cười ấy như ăn sâu vào trong tâm thức. Đến lúc này, anh chỉ muốn ích kỉ giữ cô ấy cho riêng mình. Hôm nay anh hỏi cô về chuyện đi tìm lại kí ức cũ của cô, với khả năng của mình Tuấn Kiệt tin chắc sẽ nhanh chóng điều tra ra thân phận của cô gái nhỏ, nhưng anh không muốn làm điều đó đến khi cô nói cô cũng không muốn đi tìm về kí ức, trong lòng Tuấn Kiệt có một chút gì an tâm, vì ít ra cô cũng quyết định không rời đi, anh có thể hằng ngày cùng cô ăn cơm, được nhìn thấy cô.
Thời gian dần dần trôi qua, cha mẹ anh cũng biết về sự có mặt của Rin trong nhà của Tuấn Kiệt, thay vì kể ra sự thật thì Tuấn Kiệt lại nói với cha mẹ mình rằng đứa bé trong bụng Rin chính là con của mình khiến cha mẹ anh cũng vui mừng vì sắp có cháu bồng, lại còn hối thúc anh nhanh chóng đi đăng kí kết hôn để con cháu Phạm gia không thất lạc. Mọi người trong nhà ai ai cũng biết Tuấn Kiệt dành tình cảm đặc biệt cho Rin, nhưng chỉ có người trong cuộc là mắt mù không biết gì cả, ngày ngày làm tốt công việc của mình.
Đó là một ngày cuối thu, trời mưa rơi lất phất, Rin với cái bụng to ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Cuộc sống của cô sau khi mất trí nhớ cứ thế mà bình yên trôi qua, không sóng gió mà cũng không có nỗi buồn nào. Niềm vui duy nhất của cô chính là thiên thần đang mang trong bụng.
- Ngọc Nhi, ông bà chủ đến tìm cô. - Một cô người làm trong biệt thự đi tới thông báo với Rin.
- Sao, ông bà chủ, là cha mẹ của thiếu gia sao? - Rin ngạc nhiên, từ lúc về đây sống cô chưa từng nghe Tuấn Kiệt nhắc đến cha mẹ mình, và họ về nhà liền tìm cô, Rin lo lắng đi xuống.
Rin bước xuống cầu thang, trong phòng khách cha mẹ Tuấn Kiệt đang ngồi bên trong, Rin nhanh chóng đi tới.
- Dạ, chào ông bà chủ. - Rin cúi đầu chào.
- Cô là Ngọc Nhi? - Mẹ Tuấn Kiệt lên tiếng.
- Dạ, phu nhân tìm con có việc gì sao? - Rin hỏi.
- Đứa bé trong bụng đã bao nhiêu tháng rồi. - Mẹ Tuấn Kiệt tiếp tục hỏi.
- Dạ, việc này… vì sao phu nhân quan tâm đến đứa trẻ này? - Rin thắc mắc.
- Tất nhiên phải quan tâm, đó chính là con cháu nhà họ Phạm chúng tôi. - Mẹ Tuấn Kiệt nói tiếp.
Rin cảm thấy kì lạ, cha đứa bé là ai ngay cả cô còn không biết, mẹ của anh ta lại nói đứa trẻ này là con cháu của bà ấy. Rin ngồi im chưa biết phải đáp thế nào thì Tuấn Kiệt từ bên ngoài nhanh chóng đi vào nét mặt tức giận.
- Cha, mẹ hai người đến sao không báo con trước.
- Ta đến để gặp cô gái này, không tìm con. - Mẹ Tuấn Kiệt nhìn Rin rồi nói.
- Con đã nói với hai người từ trước rồi, con sẽ tự sắp xếp một ngày tốt để hai người gặp cô ấy, vì sao lại tự tiện như vậy?
- Ta đến thăm cháu đích tôn của mình có gì sai sao? - Cha Tuấn Kiệt lên tiếng.
Lúc này Rin mới hiểu hết chuyện gì đang xảy ra, cô im lặng đứng cúi đầu chào cha mẹ anh rồi đi tới phía Tuấn Kiệt nói:" Thiếu gia mới về, tôi mệt nên lên phòng trước." - Sau đó nhanh chóng bỏ lên lầu, chuyện này anh ta nói vậy ắc có lý do của anh ta, đợi khi cha mẹ anh ta rời đi sẽ trực tiếp nói chuyện sau.
Rin ngồi trong phòng một lúc thì cửa phòng cô vang lên tiếng gõ cửa.
- Vào đi. - Rin lên tiếng.
- Ngọc Mi, là tôi. - Tuấn Kiệt bước vào.
- Anh có thể nói rồi, từ khi náo đứa trẻ trong bụng tôi lại là con cháu nhà họ Phạm các người. - Rin tiếp tục hỏi.
- Tôi… xin lỗi. Vì cha mẹ tôi không đồng ý để một người có thai không rõ nguồn gốc trong nhà, nên tôi đành nói dối họ cô là có thai với tôi. - Tuấn Kiệt đáp.
- Thì ra là vậy, anh không phải xin lỗi tôi. Tôi mới phải xin lỗi anh, tôi lại mang tới phiền phức cho anh rồi. - Rin khẽ nói, trong lòng cô dự tính bỏ đi.
- Cô đừng nghĩ vậy, là tôi tình nguyện giúp đỡ cô. Trước mắt chuyện cha mẹ tôi cứ để yên họ nghĩ như vậy, xem như tôi nhận đứa trẻ kia làm con nuôi. - Tuấn Kiệt đáp.
- Cảm ơn anh đã có ý tốt như vậy, nhưng tôi nghĩ lừa dối người lớn đặc biệt là cha mẹ anh như vậy là không tốt. Có lẽ tôi sẽ đi ra khỏi nơi này, anh nên về nói sự thật cho cha mẹ mình.
- Ngọc Nhi, tôi không cho phép em đi đâu cả. - Nghe Rin nói muốn bỏ đi, tâm trí Tuấn Kiệt liền không bình tĩnh.
- Vì sao, tôi ở đây thật sự mang lại quá nhiều phiền phức cho anh. Cha mẹ anh nói đúng, để một phụ nữ mang thai không rõ lai lịch như tôi ở trong nhà rất tai tiếng cho Phạm gia.
- Chỉ cần tôi cưới em, thì sẽ không còn tai tiếng gì cả. - Tuấn Kiệt nắm chặt tay Rin.
- Anh nói điên khùng chuyện gì vậy. - Rin giật mình, muốn kéo tay lại nhưng sức không bằng Tuấn Kiệt.
- Tôi nói là, tôi muốn cưới em, tôi yêu em, Ngọc Nhi. - Tuấn Kiệt ôm Rin trong lòng mà nói.
- Anh… anh… buông tôi ra. - Rin hoảng sợ, trong tâm trí cô chợt nhớ đến một người đàn ông xa lạ, cũng từng ôm cô và nói yêu cô như vậy. Bỗng một cơn đau đầu chợt đến khiến Rin ngất đi trong vòng tay Tuấn Kiệt.
Khi Rin tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong phòng bệnh, bên cạnh là Tuấn Kiệt đang nắm lấy tay cô với nét mặt lo lắng.
- Ngọc Nhi, em tỉnh rồi sao, em làm anh thật sự lo lắng.
- Tuấn Kiệt, vì sao tôi lại ở đây.
- Là tại anh, anh xin lỗi. - Tuấn Kiệt tự trách bản thân. - Khi nãy do em xúc động quá mạnh, phần đầu của em bị tổn thương chưa hồi phục nên khi em quá xúc động sẽ chịu không nỗi mà ngất đi.
- Tuấn Kiệt, tôi… tôi… - Rin nhớ tới lúc trong phòng, liền rút tay khỏi tay anh.
- Đừng nói gì nữa, em nghĩ ngơi cho khoẻ. - Tuấn Kiệt ngăn lại. - Anh sẽ nghe lời em, nói sự thật cho cha mẹ mình biết. Nhưng có một điều anh chắc chắn với em rằng, anh yêu em.
- Tuấn Kiệt, anh đối với tôi rất là tốt nhưng chính bản thân tôi biết tôi đối với anh không phải là tình yêu. Tình cảm hiện tại của tôi dành tất cả vào đứa bé trong bụng này, tôi không muốn nghĩ nhiều về những chuyện khác.
- Chỉ cần em đừng rời xa anh, đừng bỏ đi. Anh nhất định sẽ khiến em yêu anh. Xem như anh cầu xin em, đừng bỏ đi.
- Được, tôi sẽ không bỏ đi, dù cha mẹ anh có ép tôi đi tôi cũng sẽ không bỏ anh đi.
- Cảm ơn em, Ngọc Nhi.
Sau khi cha mẹ Tuấn Kiệt biết được sự thật thì ra sức đuổi Rin ra khỏi nhà anh, nhưng Rin vẫn không nói một câu nào chỉ im lặng lắng nghe những lời nói nặng nề từ Phạm phu nhân kia. Cô càng lúc càng giống như một cái bóng, nhốt mình vào trong phòng những khi không có Tuấn Kiệt ở nhà, sau đó giả như vui vẻ khi anh về đến. Cô không muốn gây thêm phiền hà đến Tuấn Kiệt, không muốn anh lo lắng hơn cho cô. Mọi thứ đều chỉ là lời nói ngoài tai cô không để tâm là được.
Ngày cô sinh bé con, cũng một mình Tuấn Kiệt bên cạnh như một ông bố thật sự. Tuấn Kiệt hết chạy đi đầu này lo giấy tờ đến nơi khác lo mua những thứ cần thiết, nhìn Tuấn Kiệt vì mình mà vất vả, đứa trẻ này cũng không phải con của anh nhưng anh luôn cưng chiều và chăm sóc, điều này khiến Rin biết ơn Tuấn Kiệt vô cùng và cô tự ngộ nhận đó chính là tình cảm dành cho anh.
Đứa trẻ sinh ra đặt tên là Tuấn Khôi, vì Tuấn Kiệt nhận đứa trẻ này làm con nuôi của mình nên anh dành luôn quyền đặt tên, Rin cũng mỉm cười chấp thuận dù sao mạng sống của đứa bé kia cũng chính do anh cứu lấy.
Thấp thoáng, Tuấn Khôi đã được hơn một tuổi, nhìn thấy đứa con trai của mình lớn lên từng ngày trong lòng Rin vui sướng biết bao, đứa trẻ sinh ra không giống Rin nhưng mang khí chất đẹp trai sáng láng. Rin đôi khi nghĩ về cha của đứa trẻ này, phải chăng cũng rất phong độ nên mới có thể tạo ra một đứa trẻ như vậy. Đang ngồi nhìn đứa trả trên nôi suy nghĩ thì giọng Tuấn Kiệt vang lên.
- Ngọc Nhi, hôm nay để con gửi lại cho vú nuôi, chúng ta trốn ra ngoài một hôm được không. - Tuấn Kiệt vui vẻ nói.
- Không được, em không yên tâm. - Rin cười đáp.
- Chỉ xin của em hai giờ thôi mà. - Tuấn Kiệt ra vẻ nài nỉ.
Rin im lặng suy nghĩ.
- Ngọc Nhi, đồng ý đi. - Tuấn Kiệt tiếp tục thuyết phục.
- Được rồi, chỉ hai giờ thôi. - Rin thấy vẻ mặt Tuấn Kiệt quá đáng thương nên đành chấp nhận.
Tuấn Kiệt đưa Rin đến một nhà hàng sang trọng, anh đã bao trọn nhà hàng hôm nay. Sau khi Tuấn Kiệt nhấc ghế mời Rin ngồi xuống, một bài hát vang lên, đó chính là bài Only Love
2 a.m. and the rain is falling
Here we are at the crossroads once again
You're telling me you're so confused
You can't make up your mind
Is this meant to be
You're asking me
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I'll just play my part
And pray you'll have a change of heart
But I can't make you see it through
That's something only love can do
In your arms as the dawn is breaking
Face to face and a thousand miles apart
I've tried my best to make you see
There's hope beyond the pain
If we give enough, if we learn to trust
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I'll just play my part
And pray you'll have a change of heart
But I can't make you see it through
That's something only love can do
I know if I could find the words
To touch you deep inside
You'd give our dream just one more chance
Don't let this be our good-bye
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I'll just play my part
But I can't make you see it through
That's something only love can do
That's something only love can do
Rin im lặng nghe bài hát này, cô bỗng nhớ lại trước kia cũng từng ngồi cùng một người đàn ông xa lạ kia, nghe bài hát lãng mạng này. Nhưng kí ức chỉ thoáng qua rồi lại vụt tắt đi, Tuấn Kiệt sau khi bản nhạc tắt đi liền cho gọi người bên trong mang ra hai phần ăn mà ăn đặt sẵn. Một chiếc dĩa lớn, được đậy kín đặt trước mặt Rin, cô tò mò không biết bên trong là món ngon gì lại cầu kì như vậy, Rin nhìn Tuấn Kiệt đang mỉm cười nhìn mình thì cô cũng cười đáp anh.
- Nhà hàng này xem ra rất cầu kì, món ăn lại đậy kín như vậy.
- Em mở ra xem, anh đã đặt món này dành riêng cho em. - Tuấn Kiệt cười đáp.
Rin cũng không đợi Tuấn Kiệt nói, cô nhanh chóng mở chiếc dĩa lớn kia ra. Bên trong không có món ăn nào, chỉ có một chiếc hộp màu vàng, bên trong mà một chiếc nhẫn đính một viên kim cương lấp lánh, Rin cảm thấy bất ngờ và khó xữ.
Tuấn Kiệt đứng lên, đi tới phía Rin cầm chiếc nhẫn bên trong chiếc dĩa lên. Anh quỳ xuống hướng mắt về Rin.
- Ngọc Nhi, em đồng ý lấy anh chứ.
Rin thật không biết phải trả lời anh như thế nào. Cô mang ơn anh quá nhiều, anh lại chăm sóc cho mẹ con cô rất chu đáo. Hai năm qua anh luôn tôn trọng cô và không đi quá giới hạn, anh chỉ như một người cha của Tuấn Khôi mà quan tâm đến thằng bé. Rin cảm động trước tình cảm của Tuấn Kiệt dành cho mình.
Rin nhìn Tuấn Kiệt, khẽ mỉm cười rồi gật đầu.
Tuấn Kiệt vui sướng ôm chầm lấy cô, sau đó đeo chiếc nhẫn lấp lánh kia vào tay Rin.
Bụng Rin mỗi ngày một to lên, cũng đã sắp đến ngày cô sinh ra bé con của mình. Như mọi ngày, Rin chuẩn bị thức ăn cho bữa chiều và đợi Tuấn Kiệt về cùng dùng cơm với mình. Vì đó chính là công việc mà anh giao cho mình nên cô rất là chăm chút từng chút một, dẫu sao cô cũng phải làm để nhận lương. Rin dọn lên trên bàn ăn một bữa cơm thịnh soạn, bình thường chỉ vài phút nữa thì Tuấn Kiệt sẽ về. Rin ngồi trên chiếc ghế salon rộng, tivi phía trước mở chương trình giải trí nhưng mắt Rin vẫn hướng về phía cánh cổng, hôm nay Tuấn Kiệt về muộn như thế không biết trên đường đi có xảy ra chuyện gì hay không. Rin muốn gọi hỏi nhưng nghĩ lại thân phận mình chỉ là một kẻ dưới nên lại thôi.
Đến đêm, chiếc bàn ăn vẫn còn nguyên, những món ăn nóng hổi của Rin đã lạnh tanh. Rin đợi đến mệt mỏi nên nằm trên ghế salon mà thiếp đi khi nào không biết. Tuấn Kiệt cho xe vào biệt thự, hôm nay anh đi gặp tiếp đãi khách hàng nên về trễ như vậy, trong người lại có hơi men. Tuấn Kiệt đi vào bên trong, nhìn qua bàn ăn vẫn còn thức ăn chưa ai động tới, sau đó đi vào phòng khách nhìn thấy Rin đang nằm ngủ như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Tuấn Kiệt đi gần lại phía Rin, đưa tay vuốt mái tóc của cô, nhìn cô ngủ rất đáng yêu như vậy, Tuấn Kiệt đưa gương mặt mình càng lúc càng gân Rin hơn, ngay lúc đó Rin bỗng dưng mở mắt.
- Á…. á…. anh muốn làm gì? - Rin nhanh chóng đẩy Tuấn Kiệt ra xa, nhanh chóng ngồi dậy.
- Tôi… tôi chỉ muốn xem cô ngủ say như thế nào? - Tuấn Kiệt xấu hổ mà đáp.
Rin nhìn lên đồng hồ đã điểm 11h tối:" Đã trễ vậy rồi, anh nghĩ ngơi sớm đi." - Nói rồi Rin đứng lên đi về phòng mình.
- Cô chưa dùng cơm sao?
- Tôi không đói. - Rin đáp, muốn nhanh chóng lên lầu.
- Cô không đói nhưng con cô đói, nhanh chóng ăn chút gì đi. - Tuấn Kiệt ra lệnh.
- Anh có đói không, tôi đi làm chút gì cho anh. - Rin khựng lại, thật ra cô đang rất đói nha, với lại đang mang thai cũng phải cần ăn uống đầy đủ.
- Ra bàn ăn. - Tuấn Kiệt nói rồi đi thẳng ra bàn ăn ngồi xuống.
Rin hâm lại thức ăn trên bàn, sau đó cũng ngồi xuống một bên Tuấn Kiệt.
- Ngọc Nhi, cô nói xem cô có muốn tìm lại kí ức của mình? - Tuấn Kiệt hỏi
- Tôi không muốn. - Rin đáp.
- Vì sao? Cô không muốn tìm cha đứa trẻ kia sao? - Tuấn Kiệt thắc mắc.
- Anh không phải nói, kí ức cuối cùng của tôi qua lời anh kể, một cô gái với nét u sầu một mình đứng trên mỏm đá cao mà nhảy xuống dòng nước biển lạnh, trong khi đó tôi lại đang mang đứa con trong bụng. Kí ức ấy không tốt, tôi không muốn nhớ tới nữa. Tôi cũng đa tạ ông trời cho tôi quên đi nó để có đủ dũng khí mà sống và sinh ra đứa trẻ này.
- Vậy còn cha đứa trẻ?
- Một người đàn ông, khiến người phụ nữ đang mang thai đứa con của mình tìm đến cái chết. Tôi thật sự không muốn nhớ đến người đàn ông đó, tôi cảm thấy mình mất đi kí ức là điều may mắn.
- Không phải mất đi kí ức, mà chính là gặp tôi chính là điều may mắn của cô. - Tuấn Kiệt cợt nhã.
- Anh nói không sai, nếu không có anh cứu có lẽ mẹ con tôi đã chết trong dòng nước lạnh lẽo kia.
Cả hai không nói gì nữa mà cùng nhau im lặng dùng cơm. Tuấn Kiệt chăm chú quan sát cô gái nhỏ trước mắt mình, lần đầu khi nhìn thấy cô ở biển anh không chú ý lắm vì ngoại hình cô ấy không hấp dẫn nhu bao cô gái khác, đến khi nhìn cô ấy xanh xao trong bệnh viện thì cảm thấy đáng thương, đến lúc cô nói cảm ơn và nở một nụ cười với anh thì nụ cười ấy như ăn sâu vào trong tâm thức. Đến lúc này, anh chỉ muốn ích kỉ giữ cô ấy cho riêng mình. Hôm nay anh hỏi cô về chuyện đi tìm lại kí ức cũ của cô, với khả năng của mình Tuấn Kiệt tin chắc sẽ nhanh chóng điều tra ra thân phận của cô gái nhỏ, nhưng anh không muốn làm điều đó đến khi cô nói cô cũng không muốn đi tìm về kí ức, trong lòng Tuấn Kiệt có một chút gì an tâm, vì ít ra cô cũng quyết định không rời đi, anh có thể hằng ngày cùng cô ăn cơm, được nhìn thấy cô.
Thời gian dần dần trôi qua, cha mẹ anh cũng biết về sự có mặt của Rin trong nhà của Tuấn Kiệt, thay vì kể ra sự thật thì Tuấn Kiệt lại nói với cha mẹ mình rằng đứa bé trong bụng Rin chính là con của mình khiến cha mẹ anh cũng vui mừng vì sắp có cháu bồng, lại còn hối thúc anh nhanh chóng đi đăng kí kết hôn để con cháu Phạm gia không thất lạc. Mọi người trong nhà ai ai cũng biết Tuấn Kiệt dành tình cảm đặc biệt cho Rin, nhưng chỉ có người trong cuộc là mắt mù không biết gì cả, ngày ngày làm tốt công việc của mình.
Đó là một ngày cuối thu, trời mưa rơi lất phất, Rin với cái bụng to ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Cuộc sống của cô sau khi mất trí nhớ cứ thế mà bình yên trôi qua, không sóng gió mà cũng không có nỗi buồn nào. Niềm vui duy nhất của cô chính là thiên thần đang mang trong bụng.
- Ngọc Nhi, ông bà chủ đến tìm cô. - Một cô người làm trong biệt thự đi tới thông báo với Rin.
- Sao, ông bà chủ, là cha mẹ của thiếu gia sao? - Rin ngạc nhiên, từ lúc về đây sống cô chưa từng nghe Tuấn Kiệt nhắc đến cha mẹ mình, và họ về nhà liền tìm cô, Rin lo lắng đi xuống.
Rin bước xuống cầu thang, trong phòng khách cha mẹ Tuấn Kiệt đang ngồi bên trong, Rin nhanh chóng đi tới.
- Dạ, chào ông bà chủ. - Rin cúi đầu chào.
- Cô là Ngọc Nhi? - Mẹ Tuấn Kiệt lên tiếng.
- Dạ, phu nhân tìm con có việc gì sao? - Rin hỏi.
- Đứa bé trong bụng đã bao nhiêu tháng rồi. - Mẹ Tuấn Kiệt tiếp tục hỏi.
- Dạ, việc này… vì sao phu nhân quan tâm đến đứa trẻ này? - Rin thắc mắc.
- Tất nhiên phải quan tâm, đó chính là con cháu nhà họ Phạm chúng tôi. - Mẹ Tuấn Kiệt nói tiếp.
Rin cảm thấy kì lạ, cha đứa bé là ai ngay cả cô còn không biết, mẹ của anh ta lại nói đứa trẻ này là con cháu của bà ấy. Rin ngồi im chưa biết phải đáp thế nào thì Tuấn Kiệt từ bên ngoài nhanh chóng đi vào nét mặt tức giận.
- Cha, mẹ hai người đến sao không báo con trước.
- Ta đến để gặp cô gái này, không tìm con. - Mẹ Tuấn Kiệt nhìn Rin rồi nói.
- Con đã nói với hai người từ trước rồi, con sẽ tự sắp xếp một ngày tốt để hai người gặp cô ấy, vì sao lại tự tiện như vậy?
- Ta đến thăm cháu đích tôn của mình có gì sai sao? - Cha Tuấn Kiệt lên tiếng.
Lúc này Rin mới hiểu hết chuyện gì đang xảy ra, cô im lặng đứng cúi đầu chào cha mẹ anh rồi đi tới phía Tuấn Kiệt nói:" Thiếu gia mới về, tôi mệt nên lên phòng trước." - Sau đó nhanh chóng bỏ lên lầu, chuyện này anh ta nói vậy ắc có lý do của anh ta, đợi khi cha mẹ anh ta rời đi sẽ trực tiếp nói chuyện sau.
Rin ngồi trong phòng một lúc thì cửa phòng cô vang lên tiếng gõ cửa.
- Vào đi. - Rin lên tiếng.
- Ngọc Mi, là tôi. - Tuấn Kiệt bước vào.
- Anh có thể nói rồi, từ khi náo đứa trẻ trong bụng tôi lại là con cháu nhà họ Phạm các người. - Rin tiếp tục hỏi.
- Tôi… xin lỗi. Vì cha mẹ tôi không đồng ý để một người có thai không rõ nguồn gốc trong nhà, nên tôi đành nói dối họ cô là có thai với tôi. - Tuấn Kiệt đáp.
- Thì ra là vậy, anh không phải xin lỗi tôi. Tôi mới phải xin lỗi anh, tôi lại mang tới phiền phức cho anh rồi. - Rin khẽ nói, trong lòng cô dự tính bỏ đi.
- Cô đừng nghĩ vậy, là tôi tình nguyện giúp đỡ cô. Trước mắt chuyện cha mẹ tôi cứ để yên họ nghĩ như vậy, xem như tôi nhận đứa trẻ kia làm con nuôi. - Tuấn Kiệt đáp.
- Cảm ơn anh đã có ý tốt như vậy, nhưng tôi nghĩ lừa dối người lớn đặc biệt là cha mẹ anh như vậy là không tốt. Có lẽ tôi sẽ đi ra khỏi nơi này, anh nên về nói sự thật cho cha mẹ mình.
- Ngọc Nhi, tôi không cho phép em đi đâu cả. - Nghe Rin nói muốn bỏ đi, tâm trí Tuấn Kiệt liền không bình tĩnh.
- Vì sao, tôi ở đây thật sự mang lại quá nhiều phiền phức cho anh. Cha mẹ anh nói đúng, để một phụ nữ mang thai không rõ lai lịch như tôi ở trong nhà rất tai tiếng cho Phạm gia.
- Chỉ cần tôi cưới em, thì sẽ không còn tai tiếng gì cả. - Tuấn Kiệt nắm chặt tay Rin.
- Anh nói điên khùng chuyện gì vậy. - Rin giật mình, muốn kéo tay lại nhưng sức không bằng Tuấn Kiệt.
- Tôi nói là, tôi muốn cưới em, tôi yêu em, Ngọc Nhi. - Tuấn Kiệt ôm Rin trong lòng mà nói.
- Anh… anh… buông tôi ra. - Rin hoảng sợ, trong tâm trí cô chợt nhớ đến một người đàn ông xa lạ, cũng từng ôm cô và nói yêu cô như vậy. Bỗng một cơn đau đầu chợt đến khiến Rin ngất đi trong vòng tay Tuấn Kiệt.
Khi Rin tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong phòng bệnh, bên cạnh là Tuấn Kiệt đang nắm lấy tay cô với nét mặt lo lắng.
- Ngọc Nhi, em tỉnh rồi sao, em làm anh thật sự lo lắng.
- Tuấn Kiệt, vì sao tôi lại ở đây.
- Là tại anh, anh xin lỗi. - Tuấn Kiệt tự trách bản thân. - Khi nãy do em xúc động quá mạnh, phần đầu của em bị tổn thương chưa hồi phục nên khi em quá xúc động sẽ chịu không nỗi mà ngất đi.
- Tuấn Kiệt, tôi… tôi… - Rin nhớ tới lúc trong phòng, liền rút tay khỏi tay anh.
- Đừng nói gì nữa, em nghĩ ngơi cho khoẻ. - Tuấn Kiệt ngăn lại. - Anh sẽ nghe lời em, nói sự thật cho cha mẹ mình biết. Nhưng có một điều anh chắc chắn với em rằng, anh yêu em.
- Tuấn Kiệt, anh đối với tôi rất là tốt nhưng chính bản thân tôi biết tôi đối với anh không phải là tình yêu. Tình cảm hiện tại của tôi dành tất cả vào đứa bé trong bụng này, tôi không muốn nghĩ nhiều về những chuyện khác.
- Chỉ cần em đừng rời xa anh, đừng bỏ đi. Anh nhất định sẽ khiến em yêu anh. Xem như anh cầu xin em, đừng bỏ đi.
- Được, tôi sẽ không bỏ đi, dù cha mẹ anh có ép tôi đi tôi cũng sẽ không bỏ anh đi.
- Cảm ơn em, Ngọc Nhi.
Sau khi cha mẹ Tuấn Kiệt biết được sự thật thì ra sức đuổi Rin ra khỏi nhà anh, nhưng Rin vẫn không nói một câu nào chỉ im lặng lắng nghe những lời nói nặng nề từ Phạm phu nhân kia. Cô càng lúc càng giống như một cái bóng, nhốt mình vào trong phòng những khi không có Tuấn Kiệt ở nhà, sau đó giả như vui vẻ khi anh về đến. Cô không muốn gây thêm phiền hà đến Tuấn Kiệt, không muốn anh lo lắng hơn cho cô. Mọi thứ đều chỉ là lời nói ngoài tai cô không để tâm là được.
Ngày cô sinh bé con, cũng một mình Tuấn Kiệt bên cạnh như một ông bố thật sự. Tuấn Kiệt hết chạy đi đầu này lo giấy tờ đến nơi khác lo mua những thứ cần thiết, nhìn Tuấn Kiệt vì mình mà vất vả, đứa trẻ này cũng không phải con của anh nhưng anh luôn cưng chiều và chăm sóc, điều này khiến Rin biết ơn Tuấn Kiệt vô cùng và cô tự ngộ nhận đó chính là tình cảm dành cho anh.
Đứa trẻ sinh ra đặt tên là Tuấn Khôi, vì Tuấn Kiệt nhận đứa trẻ này làm con nuôi của mình nên anh dành luôn quyền đặt tên, Rin cũng mỉm cười chấp thuận dù sao mạng sống của đứa bé kia cũng chính do anh cứu lấy.
Thấp thoáng, Tuấn Khôi đã được hơn một tuổi, nhìn thấy đứa con trai của mình lớn lên từng ngày trong lòng Rin vui sướng biết bao, đứa trẻ sinh ra không giống Rin nhưng mang khí chất đẹp trai sáng láng. Rin đôi khi nghĩ về cha của đứa trẻ này, phải chăng cũng rất phong độ nên mới có thể tạo ra một đứa trẻ như vậy. Đang ngồi nhìn đứa trả trên nôi suy nghĩ thì giọng Tuấn Kiệt vang lên.
- Ngọc Nhi, hôm nay để con gửi lại cho vú nuôi, chúng ta trốn ra ngoài một hôm được không. - Tuấn Kiệt vui vẻ nói.
- Không được, em không yên tâm. - Rin cười đáp.
- Chỉ xin của em hai giờ thôi mà. - Tuấn Kiệt ra vẻ nài nỉ.
Rin im lặng suy nghĩ.
- Ngọc Nhi, đồng ý đi. - Tuấn Kiệt tiếp tục thuyết phục.
- Được rồi, chỉ hai giờ thôi. - Rin thấy vẻ mặt Tuấn Kiệt quá đáng thương nên đành chấp nhận.
Tuấn Kiệt đưa Rin đến một nhà hàng sang trọng, anh đã bao trọn nhà hàng hôm nay. Sau khi Tuấn Kiệt nhấc ghế mời Rin ngồi xuống, một bài hát vang lên, đó chính là bài Only Love
2 a.m. and the rain is falling
Here we are at the crossroads once again
You're telling me you're so confused
You can't make up your mind
Is this meant to be
You're asking me
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I'll just play my part
And pray you'll have a change of heart
But I can't make you see it through
That's something only love can do
In your arms as the dawn is breaking
Face to face and a thousand miles apart
I've tried my best to make you see
There's hope beyond the pain
If we give enough, if we learn to trust
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I'll just play my part
And pray you'll have a change of heart
But I can't make you see it through
That's something only love can do
I know if I could find the words
To touch you deep inside
You'd give our dream just one more chance
Don't let this be our good-bye
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I'll just play my part
But I can't make you see it through
That's something only love can do
That's something only love can do
Rin im lặng nghe bài hát này, cô bỗng nhớ lại trước kia cũng từng ngồi cùng một người đàn ông xa lạ kia, nghe bài hát lãng mạng này. Nhưng kí ức chỉ thoáng qua rồi lại vụt tắt đi, Tuấn Kiệt sau khi bản nhạc tắt đi liền cho gọi người bên trong mang ra hai phần ăn mà ăn đặt sẵn. Một chiếc dĩa lớn, được đậy kín đặt trước mặt Rin, cô tò mò không biết bên trong là món ngon gì lại cầu kì như vậy, Rin nhìn Tuấn Kiệt đang mỉm cười nhìn mình thì cô cũng cười đáp anh.
- Nhà hàng này xem ra rất cầu kì, món ăn lại đậy kín như vậy.
- Em mở ra xem, anh đã đặt món này dành riêng cho em. - Tuấn Kiệt cười đáp.
Rin cũng không đợi Tuấn Kiệt nói, cô nhanh chóng mở chiếc dĩa lớn kia ra. Bên trong không có món ăn nào, chỉ có một chiếc hộp màu vàng, bên trong mà một chiếc nhẫn đính một viên kim cương lấp lánh, Rin cảm thấy bất ngờ và khó xữ.
Tuấn Kiệt đứng lên, đi tới phía Rin cầm chiếc nhẫn bên trong chiếc dĩa lên. Anh quỳ xuống hướng mắt về Rin.
- Ngọc Nhi, em đồng ý lấy anh chứ.
Rin thật không biết phải trả lời anh như thế nào. Cô mang ơn anh quá nhiều, anh lại chăm sóc cho mẹ con cô rất chu đáo. Hai năm qua anh luôn tôn trọng cô và không đi quá giới hạn, anh chỉ như một người cha của Tuấn Khôi mà quan tâm đến thằng bé. Rin cảm động trước tình cảm của Tuấn Kiệt dành cho mình.
Rin nhìn Tuấn Kiệt, khẽ mỉm cười rồi gật đầu.
Tuấn Kiệt vui sướng ôm chầm lấy cô, sau đó đeo chiếc nhẫn lấp lánh kia vào tay Rin.
Bình luận facebook