• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New NHIÊN NHIÊN NGỐC, TÔI THƯƠNG EM (1 Viewer)

  • Chương 52

Vốn tưởng hôm nay là một buổi sáng trong lành, vui vẻ đối với cô nhưng lại sảy ra những việc không mong muốn này.

Nhiên Nhiên nhìn chàng trai có khuôn mặt lạnh lùng không có chút gì gọi là ấm áp, khuôn mặt điển trai vẻ đẹp thì khỏi phải nói rồi. Nhưng nghĩ lại thì người thương suốt hai năm trời của cô lại là cậu, có khi là cả bầu trời nhỏ của riêng cô ấy chứ.

" Cậu còn đau không?"

Câu hỏi của cô như phá tan bầu không khí bình lặng, cô nhìn Thẩm Mặc tỏ vẻ dịu dàng, chắc cô cũng đang lo cho cậu lắm.

Thẩm Mặc quay mặt đi không nói gì, phải nói là cái hành động này của cậu chỉ muốn cắn cho không trượt phát nào vì cái tội dám bơ người khác, nghĩ đi nghĩ lại cô càng không dám làm vậy.

Mí mặt cô sụp xuống, mồm mếu máo. nhìn chàng trai trước mặt vẻ mặt không lay động, cô cầm tay cậu. Nhiên Nhiên bây giờ cũng không hiểu mình đã làm sai trái chuyện gì mà lại để cậu đối sử với mình như vậy.

" Tôi xin lỗi nhiều mà, cũng không biết lại có sự việc như vậy sảy ra"

Thẩm Mặc khuôn mặt tỉnh bơ, trên mũi có miếng bông đã ngấm máu mũi giờ chuyển sang màu hồng có chút tia đỏ.

" Tôi không quan tâm chuyện đấy!"

" Nhưng tại sao?" câu hỏi như bị chặn lại ở cổ họng dù có muốn nói gì cũng không thể nói nên lời. Nhiên Nhiên đành thôi.

" Đi về lớp học đi"

" H...Hả, gì cơ?"

" Tôi nói cậu đi về lớp học, vết thương của tôi cũng không nghiêm trọng lắm đâu"

" Nhưng mà"

Nhiên Nhiên lúc này gục đầu xuống, không giám nhìn thẳng vào mắt cậu. Thật sự trông cậu lúc này có chút đáng sợ, lòng lo sợ không dám đi lên lớp học bây giờ đâu!.

Khó khăn lắm mới xin cô giáo nghỉ một tiết lấy cớ là ở chăm sóc cậu, bây giờ mà đi lên lớp mọi người lại chẳng phải cười vào mặt cô hay sao. Không được! như vậy ngượng chết.

Nhiên Nhiên nghĩ xong rồi lại lắc lắc đầu, con cún đáng thương như vậy nhưng ở trước mặt cậu chỉ có coi như không khí.

" Đi về lớp học"

Thẩm Mặc nói như đinh đóng cột, thần sắc cậu thay đổi từ lúc nào? Thật sự cậu không còn thương cô nữa sao? nghĩ đến đây lòng cô lại thắt lại.

Là lúc nãy Thẩm Mặc đang quát mình, đây là lần đầu Nhiên Nhiên được chứng kiến vẻ mặt hung dữ như vậy từ giương mặt cậu. Nhiên Nhiên vội gạt bay những suy nghĩ tiêu cực mà nghe theo cậu.

Nhìn ra ngoài trời cô rất bất ngờ,rõ dàng lúc sáng đi lọc ngoài trời vẫn còn trong lành, mây trắng, hoa nở tươi đẹp mà bây giờ từ trong phòng y tế của trường đi ra là một mảng trời trái ngược.

Trên trời có những vệt mây đen ngày kéo đến một rõ hơn, trời u ám. Những bông hoa đầy đủ tươi tốt lúc sáng nay đã thay vào một mầu khác, kém sắc.

Nhiên Nhiên cố lê từng bước chân miễn cưỡi đi ra khỏi phòng, từng bước từng bước đều như một cục tạ gắn vài chân cô khiến nó nặng trĩu.

Thẩm Mặc vẫn nhìn theo bòng lưng cô vừa giận vừa thương, vẫn không thể có câu từ nào diễn tả nổi. Nhiên Nhiên mở của đi ra khỏi phòng.

Từng cơn gió lạnh từ phương nào cũng bất chợt ùa, nó luồng vào từng góc cạnh khiến chiếc váy đồng phục trên người cô bay phớt lên, mái tóc cũng theo hướng gió mà cuốn theo.

Bầu trời như xám xịt hẳn lại...

Những hạt mưa phùn nhỏ rơi xuống theo hướng gió hất vào gương mặt bé nhỏ của cô, làn môi mềm như thấm thêm nước lạnh khiến nó khẽ run lên từng đợt.

' Rầm..., bùm bùm "

Một tiếng sấm vai lên đến chói tai, tia chớp nhoáng qua như rạch ngang bầu trời khiến Nhiên Nhiên hoảng loạn. Điện ở trong các phòng học đột nhiên tắt ngủm, bầu trời đen xì tới đáng sợ. Có lẽ đây là hiện tượng nhật thực?.

Cô la lên sợ hãi chạy lại phòng, cậu khi thấy người con gái như vậy chỉ muốn chạy lại ngay bên cạnh để đỡ lấy.

Nhiên Nhiên run run đi lại chỗ Thẩm Mặc " Trời...trời mưa rồi, cho tôi ở lại đay một chút được không? Tôi sợ mưa với cả bóng tối nữa"

Thẩm Mặc vẫn vẻ mặt ấy không nói, không năng gì quay đi chỗ khác như để mặc cho cô tự một mình sử lấy. Nhìn hành động của cậu lúc này vừa tức lại vừa không thể làm gì được, thật là quá vô tâm.

Ngoài trời bắt đầu mưa lớn, những cơn gió tốc vào phòng chuyền đến cơ thể lạnh tới gai người. Người con gái đến cạnh cậu ngồi, mà đôi chân cứ run run không vững.

Điện tắt, những phòng học dần trở nên nhốn nháo. Hình như giây phút này học sinh lại rất vui thì phải, bạn thì chạy xung quanh lớp dọa ma các bạn nữ la hét ầm ầm đến chói tai.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom