Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
Edit: Thanh Thanh
=======
Nghĩ thông suốt điểm này, Hoắc Húc gần như ngay lập tức đã thông suốt, người được lợi trong chuyện này là ai?
Chỉ có Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên cưới cô gái mình muốn cưới, hiện tại còn muốn diệt trừ hắn sạch sẽ.
Hoắc Húc đem chút tâm tư này đi tra Bùi Xuyên, kết quả tra ra khiến người ta tức điên. Lúc ấy hắn chỉ nghĩ Bùi Xuyên là một kẻ vừa ngồi nhà tù ra, lại còn tàn tật, có thể có tiền đồ gì? Kết quả nhân sinh lần đầu tiên khinh địch hắn liền thua thảm như thế.
Nhưng mà điều tra ra thì điều tra ra, Hoắc Húc ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không phân tâm lực ra được để đi đối phó với Bùi Xuyên.
Buổi tối Thiệu Nguyệt tắm xong đi đến nằm bên cạnh hắn, Hoắc Húc một tay đem người đẩy ra, giữa lông mày tất cả đều là phiền chán.
Hắn không hề thích Thiệu Nguyệt, sau đó hắn cũng đã hiểu ra nhiều chuyện.
Lúc trước hắn thất thủ giết chết Hoắc Nam Sơn, là bởi vì nhìn thấy Hoắc Nam Sơn đem Thiệu Nguyệt đè ở trên giường, lúc ấy thiếu niên đầu óc hắn nóng lên mới đi lên đánh người.
Hoắc Nam Sơn lúc ấy đã nói thế nào?
"Đồ con hoang, chính mình quản không tốt nữ nhân của mình, còn dám động thủ với bản thiếu gia!"
Một câu "Đồ con hoang" kia và nước mắt của Thiệu Nguyệt ngay lúc ấy làm Hoắc Húc làm động thủ. Sau đó lúc hai người đàn ông đang tranh chấp, Thiệu Nguyệt vì giúp Hoắc Húc một tay nên mặt bị cắt một đường rất sâu, Hoắc Húc cũng nắm chặt cơ hội giết chết Hoắc Nam Sơn.
Hai người lúc ấy đều luống cuống, vội vàng dọn sạch hiện trường sau đó chạy trốn.
Cũng may thành phố C hoang vắng, Hoắc Nam Sơn lại có ý đồ với cô gái của em trai mình nên cũng chọn địa điểm rất xa, sau khi dọn dẹp sạch sẽ hiện trường một chút dấu vết để lại cũng không có, mới khiến cho Khương Hoa Quỳnh tìm hung thủ nhiều năm như vậy.
Hiện tại Hoắc Húc ngẫm lại lời Hoắc Nam Sơn nói trước khi chết thì càng nghĩ càng chán ghét Thiệu Nguyệt.
Hơn nữa nếu không phải vì Thiệu Nguyệt thì hắn hôm nay căn bản không phải là cái dạng này.
Hoắc Húc hiểu rõ ràng, hắn trước nay không phải sợ phán quyết của pháp luật, dù sao nếu Thiệu Nguyệt khăng khăng nói Hoắc Nam Sơn cưỡng gian, mình là phòng vệ chính đáng hoặc là phòng vệ là được. Nhưng trong mắt Khương Hoa Quỳnh chỉ có người đã hại chết con trai bà ta, mặc kệ pháp luật nói như thế nào, Khương Hoa Quỳnh vẫn sẽ cho hắn một dao.
Thiệu Nguyệt bị đẩy ra sau, nụ cười trên mặt cứng đờ. Gần đây cô ta đã hiểu rõ, ở trong lòng Hoắc Húc bây giờ cô ta chẳng là cái gì hết.
Hắn bất nhân thì đừng trách cô ta bất nghĩa. Người đàn ông này đi nhớ thương vợ của người khác, nhớ thương đến phát đau thế này thì cho dù Hoắc Húc có bị Khương Hoa Quỳnh cạo chết cũng không phải chuyện xấu gì, Thiệu Nguyệt điên cuồng nghĩ thế. Ai bảo những người đàn ông này đều thích Bối Dao?
Thiệu Nguyệt nghĩ thầm, cô ta phải rời đi, chạy ra nước ngoài, càng xa càng tốt. Cô ta còn trẻ lại xinh đẹp, cô ta không muốn chết.
Tháng năm, Khương Hoa Quỳnh đã làm một việc rất cực đoan, bà ta đem hết cổ phần của Hoắc gia trên tay mình bán cho đối thủ một mất một còn của Hoắc gia.
Bà ta chơi đủ rồi, đem toàn bộ cổ phần đổi thành tài khoản kếch xù, hiện tại muốn ra sức đánh chó rơi xuống nước.
Tối ngày 23 tháng 5, Thiệu Nguyệt lên một chiếc xe taxi, lặng lẽ ra sân bay.
***
Bùi Xuyên nhanh chóng biết được hai chuyện này. Khương Hoa Quỳnh là cổ đông lớn nhất đã bán tháo cổ phần, Thiệu Nguyệt cũng đã chạy.
Bùi Xuyên không đi đại học B, sau khi nói chuyện với bên kia xong thì lập tức lái xe đến trường học đón Bối Dao.
Bối Dao ngây thơ mờ mịt bị anh mang về nhà: "Làm sao vậy?"
Mấy thứ này rất phức tạp, nhưng anh nhất định phải giải thích với cô: "Hoắc gia gần đây rất loạn, anh sợ bọn họ trả thù em, anh đi xin nghỉ học cho em, tạm thời không đến trường học có được hay không?"
Từ trước đến nay Bối Dao đều không quấn lấy anh ở những việc lớn. Cô tự hiểu rất rõ, lúc này gật gật đầu.
Anh cười sờ sờ đầu cô: "Ngoan quá."
Nhưng mà ở thành phố B không có khả năng mời du côn ác bá tới cửa nhà bọn họ bảo hộ bọn họ. Bùi Xuyên sợ Hoắc Húc trước khi chết lại giãy giụa làm thương tổn Dao Dao, bởi vậy anh lập tức tiến hành kế hoạch tuần trăng mật trước thời hạn.
Đối với việc này Bối Dao vẫn rất vui vẻ, kỳ sinh lý của cô qua rồi, xuất hành cũng thuận tiện.
Lúc trước cô và Bùi Xuyên đã chọn một hải quốc.
Bối Dao lớn như vậy, đã thấy rất nhiều tuyết đẹp nhưng lại chưa từng được nhìn thấy biển.
Cô rất cao hứng, lúc đi còn hát một ca khúc bằng giọng nhẹ như bông.
Bùi Xuyên là người vô cùng thận trọng, đã sớm chuẩn bị tốt mọi việc, còn mua cho cô rất nhiều váy đẹp, mũ nhỏ còn có khăn lụa xinh đẹp nữa.
Bối Dao hỏi: "Cha mẹ em bên kia sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Bùi Xuyên nói: "Sẽ không, tin tưởng anh."
Cô gật gật đầu, biết người đàn ông này rất lợi hại vì thế trong mắt cô đều là tín nhiệm, khiến lòng anh manh thành một vũng nước.
Lúc này Bùi Xuyên thấy rõ ràng, nhiều lắm là hai tháng nữa Hoắc Húc sẽ hoàn toàn bại trong tay Khương Hoa Quỳnh. Còn về phần Thiệu Nguyệt kia, lúc Bùi Xuyên biết cô ta chạy thì lập tức không tiếng động cho người báo tin cho Hoắc Húc.
Lúc Bùi Xuyên ghi hận một người thì cho dù mười năm hay hai mươi năm cũng muốn xé một miếng thịt từ trên người người này xuống. Giống như khi anh báo thù Đinh Văn Tường hồi tiểu học vậy. Thiệu Nguyệt cũng là đầu sỏ gây tội suýt nữa hại Dao Dao, Bùi Xuyên sẽ không cho cô ta đi qua những ngày tốt lành được.
Về phần Hoắc Húc, người phụ nữ của mình thì hắn tự đi mà bắt. Chờ hắn ta đến bắt được Thiệu Nguyệt thì Bùi Xuyên và Bối Dao đã sớm rời đi.
Bọn họ tới hải quốc vào buổi chiều, ánh mặt trời chiếu vào bờ cát vàng.
Bùi Xuyên đã xin nghỉ đi hưởng tuần trăng mật, trong thẻ có một loạt số không, anh để người mang hành lý vào phòng khách sạn, còn mình mang Bối Dao đi ra bờ cát tản bộ.
Bãi biển tư nhân cùng với khách sạn xa hoa ở một nơi ít người, sóng biển hôn lấy bờ biển, còn Bối Dao thì hưng phấn cực kỳ. Cô cởi xăng đan đi chân trần đạp lên bờ cát mềm mại.
Biển cả mênh mông vô bờ, trời biển một màu, vừa xanh thâm thúy vừa mỹ lệ, không khí xen lẫn gió biển, không hề giống hương vị với thành phố quê nhà.
Bùi Xuyên thay Bối Dao xách giày, nhìn cô sờ soạng bôi kem chống nắng.
Khuôn mặt cô trắng nõn, mềm như có thể véo ra nước.
Bối Dao bôi xong cho mình rồi thì vô cùng hưng phấn thò qua: "Bùi Xuyên, để em bôi cho anh."
Anh nhìn cô, nghĩ thầm đàn ông không để ý cái này.
Nhưng anh vẫn cúi thấp đầu để bàn tay nhỏ lạnh băng của cô xoa lên mặt mình. Cô gái nhỏ đúng là băng cơ ngọc cốt, nhiệt độ cơ thể so với anh thì thấp hơn nhiều.
Mắt hạnh của cô trong trẻo sâu thẳm, nghiêm túc điểm điểm lên trán lại điểm điểm lên mặt cho anh.
Bùi Xuyên lại chỉ nhìn cô, mặc cô chơi đùa lung tung. Anh nhớ kỳ sinh lý của Bối Dao đã kết thúc rồi thì phải.
Bối Dao cảm thấy biển rộng quá đẹp, cô thấy những vỏ sò vỡ vụn nhịn không được đi nhặt, còn muốn nghe xem có âm thanh gì hay không.
Ngẫu nhiên nhìn thấy con cua cô cũng tò mò mà xem.
Bùi Xuyên là người đàn ông không biết tình thú, thấy cô thích thì bắt lấy nó cho cô. Cô cười muốn xỉu nói: "Anh bắt nó làm gì, mau thả nó ra."
Con cua giương nanh múa vuốt, Bùi Xuyên thấy cô thực sự không cần thì lại thả nó về.
Trên bờ cát ngẫu nhiên còn có những cô gái mặc Bikini và đám đàn ông mặc quần tứ giác, tay nhỏ của cô kéo kéo vạt áo của Bùi Xuyên nói: "Em không mang áo tắm."
Hiện giờ cô có chút ỷ lại vào anh, cảm thấy người đàn ông này không có gì không làm được vì thế vội cất giọng mềm như bông làm nũng muốn mua áo tắm.
Cô gái nũng nịu thế này ai cũng không cưỡng lại được.
Anh dứt khoát mở ra một suy nghĩ khác.
Sao lại muốn xuống nước chơi rồi?
Bùi Xuyên dừng một chút, mở miệng: "Từ dưới biển đi lên, cả người đều là muối, chơi không vui đâu." Kỳ thật cũng không có khoa trương như thế, thủy vực ở đây sạch sẽ, biện pháp an toàn cũng làm tốt, không ít người thích kích thích đều sẽ xuống nước chơi một chút.
Bối Dao nghĩ tới cảnh tượng kia, cảm thấy có chút buồn cười: "Vậy sau đó em về tắm là được."
"Nước biển sâu, nguy hiểm lắm."
"Vậy em ở chỗ nước cạn chơi, ở đại học có dạy bơi mà."
Bùi Xuyên dứt khoát không nói nữa.
Trong xương cốt của anh kỳ thật có chút gia trưởng, sủng kiều thê cái gì cũng có thể làm, nuông chiều thương yêu, chính là cũng sẽ có điểm anh để ý, đồng thời trong lòng tức giận.
Cho đến bây giờ, anh thấy Bối Dao mặc quần áo khác bình thường chính là mùa hè năm đó cô đến ngục giam thăm anh mặc quần sooc ngắn, còn có đêm tân hôn đó cô mặc áo sơmi trắng của mình.
Những lời Vương Càn Khôn nói lúc trước làm trong lòng anh lại tức giận. Anh là người hào phóng về tiền tài nhưng về phương diện này lại rất keo kiệt.
Bùi Xuyên lớn như vậy, khổ nào cũng từng trải qua vì thế tính cách có chút lạnh lùng.
Nhưng tư tưởng độc chiếm cũ kỹ này lại không thể nói với cô được. So với các cô gái hiện tại thì Bối Dao cũng coi như người thẹn thùng. Anh không hy vọng cô không cao hứng nhưng cô gái nhỏ lúc này rõ ràng đã có chút không vui.
Kỳ thật trong khoảng thời gian này, Bối Dao cũng bị anh chiều đến hư, làm nũng với Bùi Xuyên muốn cái gì là có cái đó.
Anh chợt trầm mặc không nói không đồng ý khiến cô nhất thời khó có thể điều tiết cảm xúc.
Nhưng cô cũng không giận anh chẳng qua con gái thích làm nũng.
Anh cũng hiểu rõ nên thấp giọng dỗ cô: "Buổi tối ăn cái gì? Hải sản có được không? Cua có được không?" Bùi Xuyên phủi mấy hạt cát dính trên tóc cho cô.
Cô rầu rĩ nói: "Không ăn."
"Vậy đồ ăn Trung Quốc thì sao, ăn rau xào nhé?"
Được người khác dỗ dành vẫn là việc rất vui vẻ, cho dù Bối Dao bình thường cũng không làm ra vẻ, nhưng dạo gần đây cô bị Bùi Xuyên ăn nói khép nép dung túng thành quen có chút làm nũng.
Cô đá đá cát dưới chân: "Không cần."
Bùi Xuyên cười cười: "Vậy em muốn ăn gì?"
Bối Dao cắn môi: "Cái gì cũng không ăn, không đói bụng."
Cô lặng lẽ liếc anh một cái, chỉ hy vọng Bùi Xuyên chịu thả cho mình đi nghịch nước. Ở bờ biển còn có lướt sóng, khiến người ta nhìn phát thèm.
Nhưng chuyện mà anh đã quyết định thì trên cơ bản không dao động được.
Bối Dao thấy thật sự không được thì rầu rĩ đấm vào ngực anh một cái: "Kẻ lừa đảo, còn nói muốn cái gì đều được."
Anh cười cười, cầm lấy bàn tay trắng nõn của cô, để lên môi hôn hôn.
Cô làm nũng cũng tốt, chỉ cần không phải không để ý đến anh, đây đều là tình thú vợ chồng.
Tối về tới khách sạn rửa mặt một trận rồi lại xuống phía dưới ăn cơm.
Bên bờ biển, ánh đèn được bố trí cực kỳ hoa lệ, lấp lánh nhấp nháy, gió biển buổi đêm mang theo nhiệt đới khô nóng.
Cô chơi tiểu tính tình nói không ăn nhưng Bùi Xuyên tất nhiên sẽ không tin. Anh sợ Bối Dao ăn không quen đồ ăn ở đây nên mỗi thứ đều chỉ lấy một chút.
Bên trong cũng có các loại hải sản.
Bùi Xuyên lột vỏ, sau đó đút tận miệng cho cô. Lúc này cô đã sớm quên tiểu tính tình ban ngày, vui vui vẻ vẻ nói: "Con cua này không thể ăn, nhưng con tôm kia ăn ngon."
Cô cũng động tay lột cho anh một con, cũng đút cho anh giống như anh đút cho cô.
Bối Dao không phải một người chỉ quen nhận yêu thương của người khác, ai đối tốt với cô thì cô sẽ đều để ở trong lòng mà đáp lại.
Người được cô quan tâm yêu quý đều sẽ bị cô làm cho mềm lòng.
Bùi Xuyên thích cảm giác có nhà như bây giờ. Ở bên cạnh cô thực sự thực sự rất tốt, năm đó anh có thể quyết tâm rời đi là vì lúc đó anh chưa từng chân chính có được cô. Nhưng một khi đã có được thì ai có thể bỏ đi được chứ? Anh chỉ hận không thể nắm thật chặt trong tay, thiên trường địa cửu cũng không rời xa nhau.
Trên bàn còn có một bình rượu trái cây, Bùi Xuyên mở ra, hỏi cô có uống không.
Đôi mắt Bối Dao sáng lên: "Em có thể uống sao?"
Trước kia cô bị Triệu Chi Lan quản, trước khi học đại học cũng không có cơ hội, sau khi học đại học mới có cơ hội uống rượu. Nhưng trước giờ Bối Dao cũng không dám uống rượu bên ngoài, ý thức an toàn của cô rất mạnh. Cô nghĩ con người không thể vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà khiến bản thân bị đặt trong tình trạng nguy hiểm được.
Anh bị biểu tình chờ mong của cô manh đến không được, cười nói: "Ừ, có thể. Nồng độ cũng không cao."
Bùi Xuyên rót một ly cho Bối Dao. Đây là rượu ngon, đa số các cô gái sẽ thích loại rượu trái cây này, ngọt ngào, tác dụng chậm nhưng không nhẹ.
Bùi Xuyên không thích ngọt vì thế vẫn lột tôm cho cô ăn.
Bối Dao uống một ly xong rất xanh, cô đem cái ly đẩy qua, động tác trên tay Bùi Xuyên dừng một chút, sau đó anh lau khô ngón tay rồi lại rót cho cô một ly.
Cô gái nhỏ mở đôi mắt to choáng váng, bộ dạng mơ mơ hồ hồ dán cười, giọng nói nũng nịu: "Bùi Xuyên, anh nói một chút chuyện khi chúng ta còn nhỏ đi. Chó của nhà bà Chu có phải là do anh thả ra để cắn Thượng học tỷ không?"
Anh bình tĩnh lau lau tay cho cô: "Không phải."
Bối Dao chu miệng: "Kẻ lừa đảo."
Anh chỉ cười, ý cười có chút ôn nhu.
Bối Dao chớp chớp mắt: "Rốt cuộc anh cũng cười, khi còn nhỏ anh đúng là đồ mặt than."
Anh biết cô đã uống say vì thế ấm giọng nói: "Nói bừa cái gì thế."
Bối Dao nói: "Muốn anh ôm."
"Lại đây."
Cô đi qua, ngồi trên đùi anh.
Kỳ thật như vậy rất nặng, Bùi Xuyên lui ra phía sau một chút, để cô ngồi lên đùi, như vậy phần cẳng chân của tàn chi sẽ không phải chịu gánh nặng.
Cô mềm như bông mà ôm lấy cổ anh, Bùi Xuyên thì rũ mắt nhìn cô, "Dao Dao."
"Vâng?"
Anh hiếm khi thể hiện thói hư tật xấu của đàn ông nhưng giờ phút này lại thấp giọng nói bên tai cô: "Gọi ông xã."
Gió đêm ấm áp, hơi thở của cô cũng nóng rực, chỉ có da thịt lộ ra ngoài là hơi lạnh, trong đêm hè đụng vào rất thoải mái.
Ban đêm cũng không thấy rõ biển rộng, chỉ có ánh đèn lúc mờ lúc tỏ, còn có trong ngực có một đoàn mềm đến không tưởng.
Cô cất giọng giòn vang: "Ông xã."
Uống say thật là dễ dỗ, anh thật sự nhịn không được mà hôn lên môi cô: "Dao Dao ngoan."
Bên này vào buổi tối nhiệt độ cao lớn hơn quê nhà có điều Bùi Xuyên vẫn sợ cô ngủ ở bên ngoài sẽ lạnh nên muốn ôm cô trở về.
Bối Dao dù đã choáng váng nhưng vẫn nhớ một chuyện. Chân Bùi Xuyên của cô không tốt, trên người cô cũng nhiều thịt, cũng không thấp cũng phải 50kg chứ ít đâu. Vì thế Bối Dao không chịu để anh ôm mà một hai phải tự mình đi.
Bùi Xuyên ôn nhu sờ sờ má cô. Cô gái của anh còn biết đau lòng người khác.
Cô cảm thấy dưới chân nhẹ nhàng, giống như giẫm trên đám mây.
Bùi Xuyên nắm lấy tay cô, sợ cô không tìm được phương hướng.
Khách sạn rất lớn lại lãng mạn, lúc niên thiếu Bùi Xuyên muốn cho cô những ngày lành, thế nhưng lúc đó giữa hai người cách nhau rất xa, tâm lý và sinh lý của anh đều không thể vượt qua.
Có nhiều năm anh muốn mua váy đẹp cho cô, muốn cho cô những thứ tốt nhất nhưng lúc đó anh thân phận cũng không xứng để có.
Hiện giờ cũng coi như cầu người được người.
Bối Dao ghé vào trên giường, Bùi Xuyên sờ sờ má cô: "Dao Dao?"
Cô mềm giọng đáp: "Buồn ngủ."
"Còn nhớ rõ chúng ta tới đây để làm gì không?"
"Chúng ta tới làm cái gì?" Cô nhắm hai mắt, theo bản năng hỏi lại.
Bùi Xuyên thấp giọng đáp: "Hưởng tuần trăng mật."
"Đúng, hưởng tuần trăng mật."
Anh rũ mắt, nhìn sườn mặt ngây thơ của cô: "Cho nên, em chờ chút nữa ngủ tiếp có được không?"
======================
Sắp có thịt để xem rồi, thịt vụn thôi nha, đừng mong chờ quá nhiều nha! ^^
=======
Nghĩ thông suốt điểm này, Hoắc Húc gần như ngay lập tức đã thông suốt, người được lợi trong chuyện này là ai?
Chỉ có Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên cưới cô gái mình muốn cưới, hiện tại còn muốn diệt trừ hắn sạch sẽ.
Hoắc Húc đem chút tâm tư này đi tra Bùi Xuyên, kết quả tra ra khiến người ta tức điên. Lúc ấy hắn chỉ nghĩ Bùi Xuyên là một kẻ vừa ngồi nhà tù ra, lại còn tàn tật, có thể có tiền đồ gì? Kết quả nhân sinh lần đầu tiên khinh địch hắn liền thua thảm như thế.
Nhưng mà điều tra ra thì điều tra ra, Hoắc Húc ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không phân tâm lực ra được để đi đối phó với Bùi Xuyên.
Buổi tối Thiệu Nguyệt tắm xong đi đến nằm bên cạnh hắn, Hoắc Húc một tay đem người đẩy ra, giữa lông mày tất cả đều là phiền chán.
Hắn không hề thích Thiệu Nguyệt, sau đó hắn cũng đã hiểu ra nhiều chuyện.
Lúc trước hắn thất thủ giết chết Hoắc Nam Sơn, là bởi vì nhìn thấy Hoắc Nam Sơn đem Thiệu Nguyệt đè ở trên giường, lúc ấy thiếu niên đầu óc hắn nóng lên mới đi lên đánh người.
Hoắc Nam Sơn lúc ấy đã nói thế nào?
"Đồ con hoang, chính mình quản không tốt nữ nhân của mình, còn dám động thủ với bản thiếu gia!"
Một câu "Đồ con hoang" kia và nước mắt của Thiệu Nguyệt ngay lúc ấy làm Hoắc Húc làm động thủ. Sau đó lúc hai người đàn ông đang tranh chấp, Thiệu Nguyệt vì giúp Hoắc Húc một tay nên mặt bị cắt một đường rất sâu, Hoắc Húc cũng nắm chặt cơ hội giết chết Hoắc Nam Sơn.
Hai người lúc ấy đều luống cuống, vội vàng dọn sạch hiện trường sau đó chạy trốn.
Cũng may thành phố C hoang vắng, Hoắc Nam Sơn lại có ý đồ với cô gái của em trai mình nên cũng chọn địa điểm rất xa, sau khi dọn dẹp sạch sẽ hiện trường một chút dấu vết để lại cũng không có, mới khiến cho Khương Hoa Quỳnh tìm hung thủ nhiều năm như vậy.
Hiện tại Hoắc Húc ngẫm lại lời Hoắc Nam Sơn nói trước khi chết thì càng nghĩ càng chán ghét Thiệu Nguyệt.
Hơn nữa nếu không phải vì Thiệu Nguyệt thì hắn hôm nay căn bản không phải là cái dạng này.
Hoắc Húc hiểu rõ ràng, hắn trước nay không phải sợ phán quyết của pháp luật, dù sao nếu Thiệu Nguyệt khăng khăng nói Hoắc Nam Sơn cưỡng gian, mình là phòng vệ chính đáng hoặc là phòng vệ là được. Nhưng trong mắt Khương Hoa Quỳnh chỉ có người đã hại chết con trai bà ta, mặc kệ pháp luật nói như thế nào, Khương Hoa Quỳnh vẫn sẽ cho hắn một dao.
Thiệu Nguyệt bị đẩy ra sau, nụ cười trên mặt cứng đờ. Gần đây cô ta đã hiểu rõ, ở trong lòng Hoắc Húc bây giờ cô ta chẳng là cái gì hết.
Hắn bất nhân thì đừng trách cô ta bất nghĩa. Người đàn ông này đi nhớ thương vợ của người khác, nhớ thương đến phát đau thế này thì cho dù Hoắc Húc có bị Khương Hoa Quỳnh cạo chết cũng không phải chuyện xấu gì, Thiệu Nguyệt điên cuồng nghĩ thế. Ai bảo những người đàn ông này đều thích Bối Dao?
Thiệu Nguyệt nghĩ thầm, cô ta phải rời đi, chạy ra nước ngoài, càng xa càng tốt. Cô ta còn trẻ lại xinh đẹp, cô ta không muốn chết.
Tháng năm, Khương Hoa Quỳnh đã làm một việc rất cực đoan, bà ta đem hết cổ phần của Hoắc gia trên tay mình bán cho đối thủ một mất một còn của Hoắc gia.
Bà ta chơi đủ rồi, đem toàn bộ cổ phần đổi thành tài khoản kếch xù, hiện tại muốn ra sức đánh chó rơi xuống nước.
Tối ngày 23 tháng 5, Thiệu Nguyệt lên một chiếc xe taxi, lặng lẽ ra sân bay.
***
Bùi Xuyên nhanh chóng biết được hai chuyện này. Khương Hoa Quỳnh là cổ đông lớn nhất đã bán tháo cổ phần, Thiệu Nguyệt cũng đã chạy.
Bùi Xuyên không đi đại học B, sau khi nói chuyện với bên kia xong thì lập tức lái xe đến trường học đón Bối Dao.
Bối Dao ngây thơ mờ mịt bị anh mang về nhà: "Làm sao vậy?"
Mấy thứ này rất phức tạp, nhưng anh nhất định phải giải thích với cô: "Hoắc gia gần đây rất loạn, anh sợ bọn họ trả thù em, anh đi xin nghỉ học cho em, tạm thời không đến trường học có được hay không?"
Từ trước đến nay Bối Dao đều không quấn lấy anh ở những việc lớn. Cô tự hiểu rất rõ, lúc này gật gật đầu.
Anh cười sờ sờ đầu cô: "Ngoan quá."
Nhưng mà ở thành phố B không có khả năng mời du côn ác bá tới cửa nhà bọn họ bảo hộ bọn họ. Bùi Xuyên sợ Hoắc Húc trước khi chết lại giãy giụa làm thương tổn Dao Dao, bởi vậy anh lập tức tiến hành kế hoạch tuần trăng mật trước thời hạn.
Đối với việc này Bối Dao vẫn rất vui vẻ, kỳ sinh lý của cô qua rồi, xuất hành cũng thuận tiện.
Lúc trước cô và Bùi Xuyên đã chọn một hải quốc.
Bối Dao lớn như vậy, đã thấy rất nhiều tuyết đẹp nhưng lại chưa từng được nhìn thấy biển.
Cô rất cao hứng, lúc đi còn hát một ca khúc bằng giọng nhẹ như bông.
Bùi Xuyên là người vô cùng thận trọng, đã sớm chuẩn bị tốt mọi việc, còn mua cho cô rất nhiều váy đẹp, mũ nhỏ còn có khăn lụa xinh đẹp nữa.
Bối Dao hỏi: "Cha mẹ em bên kia sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Bùi Xuyên nói: "Sẽ không, tin tưởng anh."
Cô gật gật đầu, biết người đàn ông này rất lợi hại vì thế trong mắt cô đều là tín nhiệm, khiến lòng anh manh thành một vũng nước.
Lúc này Bùi Xuyên thấy rõ ràng, nhiều lắm là hai tháng nữa Hoắc Húc sẽ hoàn toàn bại trong tay Khương Hoa Quỳnh. Còn về phần Thiệu Nguyệt kia, lúc Bùi Xuyên biết cô ta chạy thì lập tức không tiếng động cho người báo tin cho Hoắc Húc.
Lúc Bùi Xuyên ghi hận một người thì cho dù mười năm hay hai mươi năm cũng muốn xé một miếng thịt từ trên người người này xuống. Giống như khi anh báo thù Đinh Văn Tường hồi tiểu học vậy. Thiệu Nguyệt cũng là đầu sỏ gây tội suýt nữa hại Dao Dao, Bùi Xuyên sẽ không cho cô ta đi qua những ngày tốt lành được.
Về phần Hoắc Húc, người phụ nữ của mình thì hắn tự đi mà bắt. Chờ hắn ta đến bắt được Thiệu Nguyệt thì Bùi Xuyên và Bối Dao đã sớm rời đi.
Bọn họ tới hải quốc vào buổi chiều, ánh mặt trời chiếu vào bờ cát vàng.
Bùi Xuyên đã xin nghỉ đi hưởng tuần trăng mật, trong thẻ có một loạt số không, anh để người mang hành lý vào phòng khách sạn, còn mình mang Bối Dao đi ra bờ cát tản bộ.
Bãi biển tư nhân cùng với khách sạn xa hoa ở một nơi ít người, sóng biển hôn lấy bờ biển, còn Bối Dao thì hưng phấn cực kỳ. Cô cởi xăng đan đi chân trần đạp lên bờ cát mềm mại.
Biển cả mênh mông vô bờ, trời biển một màu, vừa xanh thâm thúy vừa mỹ lệ, không khí xen lẫn gió biển, không hề giống hương vị với thành phố quê nhà.
Bùi Xuyên thay Bối Dao xách giày, nhìn cô sờ soạng bôi kem chống nắng.
Khuôn mặt cô trắng nõn, mềm như có thể véo ra nước.
Bối Dao bôi xong cho mình rồi thì vô cùng hưng phấn thò qua: "Bùi Xuyên, để em bôi cho anh."
Anh nhìn cô, nghĩ thầm đàn ông không để ý cái này.
Nhưng anh vẫn cúi thấp đầu để bàn tay nhỏ lạnh băng của cô xoa lên mặt mình. Cô gái nhỏ đúng là băng cơ ngọc cốt, nhiệt độ cơ thể so với anh thì thấp hơn nhiều.
Mắt hạnh của cô trong trẻo sâu thẳm, nghiêm túc điểm điểm lên trán lại điểm điểm lên mặt cho anh.
Bùi Xuyên lại chỉ nhìn cô, mặc cô chơi đùa lung tung. Anh nhớ kỳ sinh lý của Bối Dao đã kết thúc rồi thì phải.
Bối Dao cảm thấy biển rộng quá đẹp, cô thấy những vỏ sò vỡ vụn nhịn không được đi nhặt, còn muốn nghe xem có âm thanh gì hay không.
Ngẫu nhiên nhìn thấy con cua cô cũng tò mò mà xem.
Bùi Xuyên là người đàn ông không biết tình thú, thấy cô thích thì bắt lấy nó cho cô. Cô cười muốn xỉu nói: "Anh bắt nó làm gì, mau thả nó ra."
Con cua giương nanh múa vuốt, Bùi Xuyên thấy cô thực sự không cần thì lại thả nó về.
Trên bờ cát ngẫu nhiên còn có những cô gái mặc Bikini và đám đàn ông mặc quần tứ giác, tay nhỏ của cô kéo kéo vạt áo của Bùi Xuyên nói: "Em không mang áo tắm."
Hiện giờ cô có chút ỷ lại vào anh, cảm thấy người đàn ông này không có gì không làm được vì thế vội cất giọng mềm như bông làm nũng muốn mua áo tắm.
Cô gái nũng nịu thế này ai cũng không cưỡng lại được.
Anh dứt khoát mở ra một suy nghĩ khác.
Sao lại muốn xuống nước chơi rồi?
Bùi Xuyên dừng một chút, mở miệng: "Từ dưới biển đi lên, cả người đều là muối, chơi không vui đâu." Kỳ thật cũng không có khoa trương như thế, thủy vực ở đây sạch sẽ, biện pháp an toàn cũng làm tốt, không ít người thích kích thích đều sẽ xuống nước chơi một chút.
Bối Dao nghĩ tới cảnh tượng kia, cảm thấy có chút buồn cười: "Vậy sau đó em về tắm là được."
"Nước biển sâu, nguy hiểm lắm."
"Vậy em ở chỗ nước cạn chơi, ở đại học có dạy bơi mà."
Bùi Xuyên dứt khoát không nói nữa.
Trong xương cốt của anh kỳ thật có chút gia trưởng, sủng kiều thê cái gì cũng có thể làm, nuông chiều thương yêu, chính là cũng sẽ có điểm anh để ý, đồng thời trong lòng tức giận.
Cho đến bây giờ, anh thấy Bối Dao mặc quần áo khác bình thường chính là mùa hè năm đó cô đến ngục giam thăm anh mặc quần sooc ngắn, còn có đêm tân hôn đó cô mặc áo sơmi trắng của mình.
Những lời Vương Càn Khôn nói lúc trước làm trong lòng anh lại tức giận. Anh là người hào phóng về tiền tài nhưng về phương diện này lại rất keo kiệt.
Bùi Xuyên lớn như vậy, khổ nào cũng từng trải qua vì thế tính cách có chút lạnh lùng.
Nhưng tư tưởng độc chiếm cũ kỹ này lại không thể nói với cô được. So với các cô gái hiện tại thì Bối Dao cũng coi như người thẹn thùng. Anh không hy vọng cô không cao hứng nhưng cô gái nhỏ lúc này rõ ràng đã có chút không vui.
Kỳ thật trong khoảng thời gian này, Bối Dao cũng bị anh chiều đến hư, làm nũng với Bùi Xuyên muốn cái gì là có cái đó.
Anh chợt trầm mặc không nói không đồng ý khiến cô nhất thời khó có thể điều tiết cảm xúc.
Nhưng cô cũng không giận anh chẳng qua con gái thích làm nũng.
Anh cũng hiểu rõ nên thấp giọng dỗ cô: "Buổi tối ăn cái gì? Hải sản có được không? Cua có được không?" Bùi Xuyên phủi mấy hạt cát dính trên tóc cho cô.
Cô rầu rĩ nói: "Không ăn."
"Vậy đồ ăn Trung Quốc thì sao, ăn rau xào nhé?"
Được người khác dỗ dành vẫn là việc rất vui vẻ, cho dù Bối Dao bình thường cũng không làm ra vẻ, nhưng dạo gần đây cô bị Bùi Xuyên ăn nói khép nép dung túng thành quen có chút làm nũng.
Cô đá đá cát dưới chân: "Không cần."
Bùi Xuyên cười cười: "Vậy em muốn ăn gì?"
Bối Dao cắn môi: "Cái gì cũng không ăn, không đói bụng."
Cô lặng lẽ liếc anh một cái, chỉ hy vọng Bùi Xuyên chịu thả cho mình đi nghịch nước. Ở bờ biển còn có lướt sóng, khiến người ta nhìn phát thèm.
Nhưng chuyện mà anh đã quyết định thì trên cơ bản không dao động được.
Bối Dao thấy thật sự không được thì rầu rĩ đấm vào ngực anh một cái: "Kẻ lừa đảo, còn nói muốn cái gì đều được."
Anh cười cười, cầm lấy bàn tay trắng nõn của cô, để lên môi hôn hôn.
Cô làm nũng cũng tốt, chỉ cần không phải không để ý đến anh, đây đều là tình thú vợ chồng.
Tối về tới khách sạn rửa mặt một trận rồi lại xuống phía dưới ăn cơm.
Bên bờ biển, ánh đèn được bố trí cực kỳ hoa lệ, lấp lánh nhấp nháy, gió biển buổi đêm mang theo nhiệt đới khô nóng.
Cô chơi tiểu tính tình nói không ăn nhưng Bùi Xuyên tất nhiên sẽ không tin. Anh sợ Bối Dao ăn không quen đồ ăn ở đây nên mỗi thứ đều chỉ lấy một chút.
Bên trong cũng có các loại hải sản.
Bùi Xuyên lột vỏ, sau đó đút tận miệng cho cô. Lúc này cô đã sớm quên tiểu tính tình ban ngày, vui vui vẻ vẻ nói: "Con cua này không thể ăn, nhưng con tôm kia ăn ngon."
Cô cũng động tay lột cho anh một con, cũng đút cho anh giống như anh đút cho cô.
Bối Dao không phải một người chỉ quen nhận yêu thương của người khác, ai đối tốt với cô thì cô sẽ đều để ở trong lòng mà đáp lại.
Người được cô quan tâm yêu quý đều sẽ bị cô làm cho mềm lòng.
Bùi Xuyên thích cảm giác có nhà như bây giờ. Ở bên cạnh cô thực sự thực sự rất tốt, năm đó anh có thể quyết tâm rời đi là vì lúc đó anh chưa từng chân chính có được cô. Nhưng một khi đã có được thì ai có thể bỏ đi được chứ? Anh chỉ hận không thể nắm thật chặt trong tay, thiên trường địa cửu cũng không rời xa nhau.
Trên bàn còn có một bình rượu trái cây, Bùi Xuyên mở ra, hỏi cô có uống không.
Đôi mắt Bối Dao sáng lên: "Em có thể uống sao?"
Trước kia cô bị Triệu Chi Lan quản, trước khi học đại học cũng không có cơ hội, sau khi học đại học mới có cơ hội uống rượu. Nhưng trước giờ Bối Dao cũng không dám uống rượu bên ngoài, ý thức an toàn của cô rất mạnh. Cô nghĩ con người không thể vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà khiến bản thân bị đặt trong tình trạng nguy hiểm được.
Anh bị biểu tình chờ mong của cô manh đến không được, cười nói: "Ừ, có thể. Nồng độ cũng không cao."
Bùi Xuyên rót một ly cho Bối Dao. Đây là rượu ngon, đa số các cô gái sẽ thích loại rượu trái cây này, ngọt ngào, tác dụng chậm nhưng không nhẹ.
Bùi Xuyên không thích ngọt vì thế vẫn lột tôm cho cô ăn.
Bối Dao uống một ly xong rất xanh, cô đem cái ly đẩy qua, động tác trên tay Bùi Xuyên dừng một chút, sau đó anh lau khô ngón tay rồi lại rót cho cô một ly.
Cô gái nhỏ mở đôi mắt to choáng váng, bộ dạng mơ mơ hồ hồ dán cười, giọng nói nũng nịu: "Bùi Xuyên, anh nói một chút chuyện khi chúng ta còn nhỏ đi. Chó của nhà bà Chu có phải là do anh thả ra để cắn Thượng học tỷ không?"
Anh bình tĩnh lau lau tay cho cô: "Không phải."
Bối Dao chu miệng: "Kẻ lừa đảo."
Anh chỉ cười, ý cười có chút ôn nhu.
Bối Dao chớp chớp mắt: "Rốt cuộc anh cũng cười, khi còn nhỏ anh đúng là đồ mặt than."
Anh biết cô đã uống say vì thế ấm giọng nói: "Nói bừa cái gì thế."
Bối Dao nói: "Muốn anh ôm."
"Lại đây."
Cô đi qua, ngồi trên đùi anh.
Kỳ thật như vậy rất nặng, Bùi Xuyên lui ra phía sau một chút, để cô ngồi lên đùi, như vậy phần cẳng chân của tàn chi sẽ không phải chịu gánh nặng.
Cô mềm như bông mà ôm lấy cổ anh, Bùi Xuyên thì rũ mắt nhìn cô, "Dao Dao."
"Vâng?"
Anh hiếm khi thể hiện thói hư tật xấu của đàn ông nhưng giờ phút này lại thấp giọng nói bên tai cô: "Gọi ông xã."
Gió đêm ấm áp, hơi thở của cô cũng nóng rực, chỉ có da thịt lộ ra ngoài là hơi lạnh, trong đêm hè đụng vào rất thoải mái.
Ban đêm cũng không thấy rõ biển rộng, chỉ có ánh đèn lúc mờ lúc tỏ, còn có trong ngực có một đoàn mềm đến không tưởng.
Cô cất giọng giòn vang: "Ông xã."
Uống say thật là dễ dỗ, anh thật sự nhịn không được mà hôn lên môi cô: "Dao Dao ngoan."
Bên này vào buổi tối nhiệt độ cao lớn hơn quê nhà có điều Bùi Xuyên vẫn sợ cô ngủ ở bên ngoài sẽ lạnh nên muốn ôm cô trở về.
Bối Dao dù đã choáng váng nhưng vẫn nhớ một chuyện. Chân Bùi Xuyên của cô không tốt, trên người cô cũng nhiều thịt, cũng không thấp cũng phải 50kg chứ ít đâu. Vì thế Bối Dao không chịu để anh ôm mà một hai phải tự mình đi.
Bùi Xuyên ôn nhu sờ sờ má cô. Cô gái của anh còn biết đau lòng người khác.
Cô cảm thấy dưới chân nhẹ nhàng, giống như giẫm trên đám mây.
Bùi Xuyên nắm lấy tay cô, sợ cô không tìm được phương hướng.
Khách sạn rất lớn lại lãng mạn, lúc niên thiếu Bùi Xuyên muốn cho cô những ngày lành, thế nhưng lúc đó giữa hai người cách nhau rất xa, tâm lý và sinh lý của anh đều không thể vượt qua.
Có nhiều năm anh muốn mua váy đẹp cho cô, muốn cho cô những thứ tốt nhất nhưng lúc đó anh thân phận cũng không xứng để có.
Hiện giờ cũng coi như cầu người được người.
Bối Dao ghé vào trên giường, Bùi Xuyên sờ sờ má cô: "Dao Dao?"
Cô mềm giọng đáp: "Buồn ngủ."
"Còn nhớ rõ chúng ta tới đây để làm gì không?"
"Chúng ta tới làm cái gì?" Cô nhắm hai mắt, theo bản năng hỏi lại.
Bùi Xuyên thấp giọng đáp: "Hưởng tuần trăng mật."
"Đúng, hưởng tuần trăng mật."
Anh rũ mắt, nhìn sườn mặt ngây thơ của cô: "Cho nên, em chờ chút nữa ngủ tiếp có được không?"
======================
Sắp có thịt để xem rồi, thịt vụn thôi nha, đừng mong chờ quá nhiều nha! ^^
Bình luận facebook