Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-30
Chương 30: Tương tư tương niệm
Edit by Kiera
Mùa đông năm nay ở thành phố N vô cùng lạnh nên kỳ thi ở học viện Nghệ thuật đã được tổ chức từ sớm và kết thúc cũng sớm.
Trình Niệm Niệm vốn sợ lạnh, lại không quen với thời tiết ở nơi này nên ban đêm cô phải ôm cái lò lửa lớn Lục Diễm thì mới ngủ được, có mấy ngày Lục Diễm phải dậy đi học là cô sẽ làm nũng ôm lấy anh không buông tay.
Lục Diễm dở khóc dở cười đành phải dỗ dành cô, vỗ về để cô tiếp tục ngủ, trong lòng thầm nghĩ phải lắp máy sưởi ở trong nhà càng nhanh càng tốt mới được.
Trong mấy ngày nay Lục Diễm phải thi nên cô cũng hiếm khi nói muốn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh, Lục Diễm buồn cười nhìn cô vừa nằm vào ổ chăn ấm áp liền không thoát ra được, co lại như một quả cầu còn trong miệng thì kêu to nói:"Dậy liền, em dậy liền mà... em chỉ nằm một chút nữa sẽ..."
Anh sờ sờ đầu cô nói: "Ngoan, em tiếp tục ngủ được không?"
"Không được không được, em dậy liền!"
Trình Niệm Niệm quấn lấy chăn bông giống như con tằm cưng mà dịch từng chút một tới chiếc áo bông đang đặt ở mép giường.
Lục Diễm nhìn cô như vậy lại cảm thấy thật đáng yêu khiến anh nhịn không được cười ra tiếng sau đó giúp cô lấy quần áo xong liền đứng dậy đi rửa mặt.
Anh ra khỏi phòng tắm thì thấy được cô đang cuộn tròn trong cái áo lông xù, ôm lấy hai chân mà ngồi trên ghế chờ anh, ngoãn ngoan đến không chịu được.
Lục Diễm ôm cô lên, lấy chân cô chống lên eo mình rồi bế lên giường sau đó kéo chăn bông che lại đôi chân nhỏ trần của cô rồi nói: "Mấy ngày nữa chúng ta đến thành phố X chơi nhé? Nơi đó ấm áp hơn một chút được không?"
Trình Niệm Niệm chớp đôi mắt gật đầu: "Được!"
Nhưng kế hoạch đã bất đắt dĩ thay đổi rồi, bởi vì công ty mà Lục Diễm ở bên ngoài khởi nghiệp có mấy cái hợp đồng cùng nhau tìm tới cửa, nên kế hoạch đi chơi đành phải ngâm nước nóng[1].
[1]: 好泡汤/Hǎo pàotāng/: ngâm nước nóng. Ở đây có nghĩa là thất bại.
Trong lòng Trình Niệm Niệm khó tránh khỏi có chút mất mát, nhưng cô cũng biết nặng nhẹ, hiểu chuyện an ủi Lục Diễm đang xin lỗi, kéo kéo góc áo của anh nói: "Không có việc gì, về sau chúng ta lại đi..."
Có lẽ là từ "Về sau" này thật sự chọc thẳng vào trái tim của Lục Diễm, nhìn cô gái nhỏ đang co mình lại trong cái chăn bông trên sô pha, anh đột nhiên vén chăn bế cô lên, ôm chặt lấy cái mông nhỏ chỉ mặc cái quần lót, áp khuôn mặt mềm mại của cô gái nhỏ chỉ mặc một cái áo lông trên người vào lòng.
Ngón tay cái nhẹ niết cằm của cô rồi nghiêng đầu hôn lên cánh môi, hương vị thơm ngọt khiến anh không kìm được mà đưa đầu lưỡi vào càng sâu hơn để tìm kiếm, hút lấy hơi thở của cô.
"...Em ăn cái gì mà ngọt vậy hả?"
"...Dâu tây đấy, anh ăn không... ưm..."
"...Ăn em là đủ rồi"
_______
Kế hoạch du lịch bị huỷ bỏ nên Trình Niệm Niệm cũng không vội về nhà, cô muốn trước khi ăn tết có thể ở bên anh nhiều hơn, nhưng thật ra mỗi ngày Lục Diễm đều rất bận, chỉ có buổi tối từ công ty trở về mới có ở bên cô.
Lục Diễm nhìn cô mỗi ngày ở nhà cũng nhàm chán, bế cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm xem TV vào trong ngực: "Muốn cùng anh đi công ty không?"
"Em sao? Em có thể làm gì?"
Trình Niệm Niệm chậm nửa nhịp quay đầu nhìn anh, cô nghĩ mình cũng không chuyên nghiệp, lần trước nằm ở trong lòng ngực nhìn anh gõ gõ trên máy tính, toàn là đường cong số liệu đồ thị mà cô nhìn không hiểu được.
"Em... làm trợ lý của anh?"
Cuộc đối thoại quen thuộc làm Lục Diễm không khỏi cười rộ lên.
"Không cần!"
Trình Niệm Niệm nhăn khuôn mặt nhỏ trừng anh,
"Em còn chưa hiểu được tại sao mình lại làm trợ lý trong hội học sinh nữa kìa!"
Cô oán hận chọc chọc cánh tay anh "Có phải lúc đó anh đã có ý đồ xấu rồi đúng không?"
Lục Diễm hôn lên cái trán của cô: "Anh là âm mưu đã lâu."
_____
Ngày Trình Niệm Niệm về nhà Lục Diễm cố ý nghỉ làm để đưa cô ra sân bây, Trình Niệm Niệm nhìn bóng lưng anh đang giúp mình vận chuyển hành lý mà trái tim như là bị nhéo một chút.
"Được rồi, đi thôi."
Lục Diễm làm xong thủ tục rồi cầm lấy cái túi của cô sau đó dắt tay cô đi về hướng cửa kiểm tra an ninh.
"Thật ra... anh không cần phải nghỉ...", Trình Niệm Niệm kéo lại anh đang đi về phía trước, chua xót cúi đầu, cô cũng không biết mình đang nói cái gì.
Bước chân Lục Diễm dừng lại, nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu, tay nhỏ kéo kéo chiếc khăn quàng cổ, anh thầm thở dài một tiếng, rồi ôm lấy bàn tay nhỏ đang xoắn của ai kia vào lòng bàn tay mình rồi kéo cô vào trong lòng ngực: "Niệm Niệm..."
Cảm nhận được khuôn mặt nhỏ đang vùi vào trong quần áo mình, anh cúi đầu hôn lên bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Ngoan, anh thích em nhất..."
Bên hông bị cô ôm, anh vén mái tóc dài của cô lên rồi lại hôn lên một bên má của cô: "Anh cũng sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ em về được không?"
Cái đầu nhỏ trong lồng ngực nhẹ nhàng gật, Lục Diễm lại ôm cô một lúc rồi vỗ về cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên và nói nhỏ bên tai cô, rồi mới đưa cô vào cửa kiểm tra an ninh.
Cuối cùng, bóng người cũng biến mất ở trong tầm mắt, trong lòng ngực của Lục Diễm cũng trống rỗng lạnh lẽo, anh nghĩ đến vẻ mặt thẹn thùng của cô gái nhỏ kia vừa nghe mình nói xong liền chạy mất, chậc, thật là muốn mạng anh.
Trong kỳ nghỉ đông ngắn ngủi chưa đầy hai tháng mà Trình Niệm lại cảm thấy mình như bị bệnh tương tư vậy. Vừa về đến nhà thấy được bố mẹ hưng phấn chưa được mấy ngày thì cô bắt đầu thấy nhớ Lục Diễm rồi, Trình Niệm Niệm cảm thấy mình đã bị anh chiều chuộng đến hư rồi, mọi lúc mọi nơi đều có thể nghĩ đến anh.
Vào đêm giao thừa hôm nay, Trình gia theo thường lệ là sẽ đi tới nhà ông nội đón tết, cả gia đình sẽ quây quần bên nhau cùng ăn bữa cơm đoàn viên, mấy đứa trẻ thì đi đốt pháo hoa, vừa đốt pháo hoa vừa chạy múa toán loạn ở trong sân.
Có một người mợ ở trên bàn cơm trêu ghẹo cô: "Niệm Niệm của chúng ta đúng là càng lớn càng đẹp, ở trường đại học có đối tượng nào chưa đây?"
Trình Niệm Niệm không khỏi đỏ mặt, xấu hổ quay đầu nhìn mấy đứa em đang ầm ĩ hoạt bát ở trong sân, rồi lại nghĩ đến Lục Diễm, không biết anh ấy đang làm cái gì...
"Hư ——"
"Bùm ——"
Những chùm pháo hoa đầy màu sắc nổ tung trên bầu trời đen nhánh, tạo nên từng đợt hoan hô kinh ngạc cùng cảm thán, gần tới đêm khuya thì mỗi người cũng đều nói ra những lời chúc phúc tốt đẹp.
Trình Niệm Niệm đang lén lút lẩm nhẩm nói nhỏ gì đó bên tai mẹ mình.
"Leng keng ——"
Ở xa bên thành phố N, Lục Diễm vừa mới tắm rửa liền nhận được một tin nhắn WeChat, mở ra xem thì là một cái video ngắn.
Cô gái nhỏ trong ảnh mặc một cái áo lông màu trắng cùng với chiếc áo khoác màu hồng nhạt, trên tai đeo tai bông xù xù màu hống phấn, môi hồng răng trắng cười lên dưới khung cảnh pháo hoa lớn tiếng nói: "Năm mới vui vẻ!"
Rõ ràng là đêm tối, nhưng lại tươi đẹp động lòng người chiếu sáng đến tận đáy lòng của Lục Diễm, khiến anh chỉ muốn lập tức bay đến bên cô rồi ôm lấy cô vào lòng, hôn hôn cô nhưng lý trí của Lục Diễm đã kịp dừng lại trước bờ vực, sau đó anh đè lại nút ghi âm, thấp giọng nói: "Niệm Niệm, năm mới vui vẻ!"
Ngập ngừng một lúc lâu, anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, than nhẹ: "Anh rất nhớ em."
Sau khi đã qua Tết âm lịch, thì Trình Niệm Niệm liền trộm đi mua vé máy bay trở về thành phố trước, cô muốn làm Lục Diễm bất ngờ.
Lúc cô xuống máy bay thì đã là giữa trưa, xách theo túi lớn túi nhỏ mà mẹ mình đưa cho lập tức đi thẳng về nhà, mở cửa phòng ra, quả nhiên Lục Diễm không ở nhà, bình thường giờ này chắc là ở công ty.
Sau khi Trình Niệm Niệm sắp xếp lại đồ của mình thì tuỳ ý mở tủ lạnh lấp đầy bụng trước, do buổi sáng dậy sớm quá nên bây giờ cô có chút mệt mỏi mà nằm ở trên giường thiếp đi, có lẽ đã lâu không nằm trên cái chăn bông mang theo hơi thở của anh nên làm cô phá lệ ngủ rất sâu.
Hôm nay Lục Diễm về nhà mở cửa liền phát hiện ở cửa có thêm một đôi giày, rồi lại nhìn thấy mấy cái túi lớn nhỏ trong phòng khác thì anh liền biết cô gái nhỏ của mình đã trở về sớm rồi, trong lòng ấm áp lên, anh mở cửa phòng ngủ ra thì thấy cái chăn phồng lên, sau đó anh nhẹ nhàng vén lên một góc, người đang nghĩ trong lòng liền chân thật đang ở trước mắt anh.
Lông mi cánh quạt che lại đôi mắt, môi anh đào phấn nộn hơi mím lại, anh nhịn không được đưa tay lướt qua đuôi mắt của cô: "Anh..." Cô mơ hồ cảm thấy có khí lạnh bên ngoài chui vào thì cái đầu nhỏ liền rụt vào trong ổ chăn, khoé miệng Lục Diễm không khỏi nhếch lên rồi xoay người nhẹ nhàng mở cửa đi vào phòng tắm.
Tắm rửa đơn giản làm nhiệt độ cơ thể của anh ấm lên, lau sạch đi những vết nước còn sót lại rồi trần trụi chui vào chăn, cánh tay mang theo hơi thở nóng bỏng dùng lực lật người cô ngã vào lòng ngực mình, sau đó rũ mắt nhìn trên người cô chỉ mặc một cái áo thun của mình, từ vạt áo rộng thùng thình bàn tay dễ dàng chui vào.
Dưới xúc tu là một mảnh da thịt trơn trượt, anh vùi vào cổ của cô, thỏa mãn thở dài, tham lam ngửi mùi thơm trên cơ thể của cô, lòng bàn tay cực nóng mơn trớn đường xương sống nhô lên, nụ hôn lướt từ xương quai xanh rồi đến môi ai kia, Lục Diễm cũng biết cô thường ngủ say đi thì không dễ bị đánh thức nên hành động càng không kiêng nể gì.
Anh kiên nhẫn hôn lên môi cô, bàn tay từ sau lưng di chuyển qua trước ngực, xoa nắn nhũ hoa đã lâu không chạm vào, giữa môi răng không khỏi phát ra tiếng hừ nhẹ, nhẹ nhàng tinh tế mà xoa vú của cô, nhịn xuống ham muốn cắn mút đôi môi đỏ mọng kia.
Đầu gối lặng yên cắm vào giữ hai chân, lật người lại ở trên người cô nắm lấy sợi dây thun của quần lót mà chặm rãi cởi ra, sau đó lại nằm kế bên cạnh cô, cầm lấy côn th*t đang cương cứng kẹp ở bên ngoài tiểu huyệt, thắt lưng không ngừng chuyển động đong đưa, sau đó anh đẩy hai mảnh môi hoa huy*t ra khiến thân gậy liền cảm thấy ẩm ướt, cô gái dưới thân đột nhiên phát ra tiếng giống như tiếng mèo, khiến ánh mắt Lục Diễm không khỏi trầm xuống rồi ấn lấy mông nhỏ của cô ép chặt côn th*t của mình.
Điểm mẫn cảm trên người bị kích thích, Trình Niệm Niệm mơ hồ cảm giác được Lục Diễm đã trở lại: "... Lục... Diễm......" Ý thức hỗn độn giữa cảm giác trên toàn thân càng rõ ràng khiến cô chỉ có thể bất lực run rẩy kêu anh một tiếng.
"Tỉnh rồi sao?"
côn th*t chậm rãi bị dâm dịch chảy ra dính ướt, quy đầu no đủ sung huyết không ngừng đâm về phía cửa huyệt, đường đi chặt chẽ đã lâu không bị yêu thương qua đang bị quy đầu căng ra, cái lỗ nhỏ không ngừng co rút lại.
Lục Diễm đã lâu không phát tiết nên hạ thân cứng đến kỳ lạ, anh cắn chặt răng, rút ra quy đầu thật vất vả lắm mới cắm vào, hung hăng cọ xát âm đế, kích thích giữa hai chân ướt át.
Mút lấy môi cô, đầu lưỡi cậy hàm răng hợp khép lại rồi câu lấy cái lưỡi cùng nhau dây dưa, làm dịu đi cơn khát, sau đó nhìn đôi mắt mơ màng đầy hơi nước vừa mới ngủ dậy của cô.
Anh rũ lông mi xuống, liếm qua cánh môi dưới của cô: "Niệm Niệm của anh rốt cuộc đã trở lại...".
Edit by Kiera
Mùa đông năm nay ở thành phố N vô cùng lạnh nên kỳ thi ở học viện Nghệ thuật đã được tổ chức từ sớm và kết thúc cũng sớm.
Trình Niệm Niệm vốn sợ lạnh, lại không quen với thời tiết ở nơi này nên ban đêm cô phải ôm cái lò lửa lớn Lục Diễm thì mới ngủ được, có mấy ngày Lục Diễm phải dậy đi học là cô sẽ làm nũng ôm lấy anh không buông tay.
Lục Diễm dở khóc dở cười đành phải dỗ dành cô, vỗ về để cô tiếp tục ngủ, trong lòng thầm nghĩ phải lắp máy sưởi ở trong nhà càng nhanh càng tốt mới được.
Trong mấy ngày nay Lục Diễm phải thi nên cô cũng hiếm khi nói muốn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh, Lục Diễm buồn cười nhìn cô vừa nằm vào ổ chăn ấm áp liền không thoát ra được, co lại như một quả cầu còn trong miệng thì kêu to nói:"Dậy liền, em dậy liền mà... em chỉ nằm một chút nữa sẽ..."
Anh sờ sờ đầu cô nói: "Ngoan, em tiếp tục ngủ được không?"
"Không được không được, em dậy liền!"
Trình Niệm Niệm quấn lấy chăn bông giống như con tằm cưng mà dịch từng chút một tới chiếc áo bông đang đặt ở mép giường.
Lục Diễm nhìn cô như vậy lại cảm thấy thật đáng yêu khiến anh nhịn không được cười ra tiếng sau đó giúp cô lấy quần áo xong liền đứng dậy đi rửa mặt.
Anh ra khỏi phòng tắm thì thấy được cô đang cuộn tròn trong cái áo lông xù, ôm lấy hai chân mà ngồi trên ghế chờ anh, ngoãn ngoan đến không chịu được.
Lục Diễm ôm cô lên, lấy chân cô chống lên eo mình rồi bế lên giường sau đó kéo chăn bông che lại đôi chân nhỏ trần của cô rồi nói: "Mấy ngày nữa chúng ta đến thành phố X chơi nhé? Nơi đó ấm áp hơn một chút được không?"
Trình Niệm Niệm chớp đôi mắt gật đầu: "Được!"
Nhưng kế hoạch đã bất đắt dĩ thay đổi rồi, bởi vì công ty mà Lục Diễm ở bên ngoài khởi nghiệp có mấy cái hợp đồng cùng nhau tìm tới cửa, nên kế hoạch đi chơi đành phải ngâm nước nóng[1].
[1]: 好泡汤/Hǎo pàotāng/: ngâm nước nóng. Ở đây có nghĩa là thất bại.
Trong lòng Trình Niệm Niệm khó tránh khỏi có chút mất mát, nhưng cô cũng biết nặng nhẹ, hiểu chuyện an ủi Lục Diễm đang xin lỗi, kéo kéo góc áo của anh nói: "Không có việc gì, về sau chúng ta lại đi..."
Có lẽ là từ "Về sau" này thật sự chọc thẳng vào trái tim của Lục Diễm, nhìn cô gái nhỏ đang co mình lại trong cái chăn bông trên sô pha, anh đột nhiên vén chăn bế cô lên, ôm chặt lấy cái mông nhỏ chỉ mặc cái quần lót, áp khuôn mặt mềm mại của cô gái nhỏ chỉ mặc một cái áo lông trên người vào lòng.
Ngón tay cái nhẹ niết cằm của cô rồi nghiêng đầu hôn lên cánh môi, hương vị thơm ngọt khiến anh không kìm được mà đưa đầu lưỡi vào càng sâu hơn để tìm kiếm, hút lấy hơi thở của cô.
"...Em ăn cái gì mà ngọt vậy hả?"
"...Dâu tây đấy, anh ăn không... ưm..."
"...Ăn em là đủ rồi"
_______
Kế hoạch du lịch bị huỷ bỏ nên Trình Niệm Niệm cũng không vội về nhà, cô muốn trước khi ăn tết có thể ở bên anh nhiều hơn, nhưng thật ra mỗi ngày Lục Diễm đều rất bận, chỉ có buổi tối từ công ty trở về mới có ở bên cô.
Lục Diễm nhìn cô mỗi ngày ở nhà cũng nhàm chán, bế cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm xem TV vào trong ngực: "Muốn cùng anh đi công ty không?"
"Em sao? Em có thể làm gì?"
Trình Niệm Niệm chậm nửa nhịp quay đầu nhìn anh, cô nghĩ mình cũng không chuyên nghiệp, lần trước nằm ở trong lòng ngực nhìn anh gõ gõ trên máy tính, toàn là đường cong số liệu đồ thị mà cô nhìn không hiểu được.
"Em... làm trợ lý của anh?"
Cuộc đối thoại quen thuộc làm Lục Diễm không khỏi cười rộ lên.
"Không cần!"
Trình Niệm Niệm nhăn khuôn mặt nhỏ trừng anh,
"Em còn chưa hiểu được tại sao mình lại làm trợ lý trong hội học sinh nữa kìa!"
Cô oán hận chọc chọc cánh tay anh "Có phải lúc đó anh đã có ý đồ xấu rồi đúng không?"
Lục Diễm hôn lên cái trán của cô: "Anh là âm mưu đã lâu."
_____
Ngày Trình Niệm Niệm về nhà Lục Diễm cố ý nghỉ làm để đưa cô ra sân bây, Trình Niệm Niệm nhìn bóng lưng anh đang giúp mình vận chuyển hành lý mà trái tim như là bị nhéo một chút.
"Được rồi, đi thôi."
Lục Diễm làm xong thủ tục rồi cầm lấy cái túi của cô sau đó dắt tay cô đi về hướng cửa kiểm tra an ninh.
"Thật ra... anh không cần phải nghỉ...", Trình Niệm Niệm kéo lại anh đang đi về phía trước, chua xót cúi đầu, cô cũng không biết mình đang nói cái gì.
Bước chân Lục Diễm dừng lại, nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu, tay nhỏ kéo kéo chiếc khăn quàng cổ, anh thầm thở dài một tiếng, rồi ôm lấy bàn tay nhỏ đang xoắn của ai kia vào lòng bàn tay mình rồi kéo cô vào trong lòng ngực: "Niệm Niệm..."
Cảm nhận được khuôn mặt nhỏ đang vùi vào trong quần áo mình, anh cúi đầu hôn lên bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Ngoan, anh thích em nhất..."
Bên hông bị cô ôm, anh vén mái tóc dài của cô lên rồi lại hôn lên một bên má của cô: "Anh cũng sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ em về được không?"
Cái đầu nhỏ trong lồng ngực nhẹ nhàng gật, Lục Diễm lại ôm cô một lúc rồi vỗ về cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên và nói nhỏ bên tai cô, rồi mới đưa cô vào cửa kiểm tra an ninh.
Cuối cùng, bóng người cũng biến mất ở trong tầm mắt, trong lòng ngực của Lục Diễm cũng trống rỗng lạnh lẽo, anh nghĩ đến vẻ mặt thẹn thùng của cô gái nhỏ kia vừa nghe mình nói xong liền chạy mất, chậc, thật là muốn mạng anh.
Trong kỳ nghỉ đông ngắn ngủi chưa đầy hai tháng mà Trình Niệm lại cảm thấy mình như bị bệnh tương tư vậy. Vừa về đến nhà thấy được bố mẹ hưng phấn chưa được mấy ngày thì cô bắt đầu thấy nhớ Lục Diễm rồi, Trình Niệm Niệm cảm thấy mình đã bị anh chiều chuộng đến hư rồi, mọi lúc mọi nơi đều có thể nghĩ đến anh.
Vào đêm giao thừa hôm nay, Trình gia theo thường lệ là sẽ đi tới nhà ông nội đón tết, cả gia đình sẽ quây quần bên nhau cùng ăn bữa cơm đoàn viên, mấy đứa trẻ thì đi đốt pháo hoa, vừa đốt pháo hoa vừa chạy múa toán loạn ở trong sân.
Có một người mợ ở trên bàn cơm trêu ghẹo cô: "Niệm Niệm của chúng ta đúng là càng lớn càng đẹp, ở trường đại học có đối tượng nào chưa đây?"
Trình Niệm Niệm không khỏi đỏ mặt, xấu hổ quay đầu nhìn mấy đứa em đang ầm ĩ hoạt bát ở trong sân, rồi lại nghĩ đến Lục Diễm, không biết anh ấy đang làm cái gì...
"Hư ——"
"Bùm ——"
Những chùm pháo hoa đầy màu sắc nổ tung trên bầu trời đen nhánh, tạo nên từng đợt hoan hô kinh ngạc cùng cảm thán, gần tới đêm khuya thì mỗi người cũng đều nói ra những lời chúc phúc tốt đẹp.
Trình Niệm Niệm đang lén lút lẩm nhẩm nói nhỏ gì đó bên tai mẹ mình.
"Leng keng ——"
Ở xa bên thành phố N, Lục Diễm vừa mới tắm rửa liền nhận được một tin nhắn WeChat, mở ra xem thì là một cái video ngắn.
Cô gái nhỏ trong ảnh mặc một cái áo lông màu trắng cùng với chiếc áo khoác màu hồng nhạt, trên tai đeo tai bông xù xù màu hống phấn, môi hồng răng trắng cười lên dưới khung cảnh pháo hoa lớn tiếng nói: "Năm mới vui vẻ!"
Rõ ràng là đêm tối, nhưng lại tươi đẹp động lòng người chiếu sáng đến tận đáy lòng của Lục Diễm, khiến anh chỉ muốn lập tức bay đến bên cô rồi ôm lấy cô vào lòng, hôn hôn cô nhưng lý trí của Lục Diễm đã kịp dừng lại trước bờ vực, sau đó anh đè lại nút ghi âm, thấp giọng nói: "Niệm Niệm, năm mới vui vẻ!"
Ngập ngừng một lúc lâu, anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, than nhẹ: "Anh rất nhớ em."
Sau khi đã qua Tết âm lịch, thì Trình Niệm Niệm liền trộm đi mua vé máy bay trở về thành phố trước, cô muốn làm Lục Diễm bất ngờ.
Lúc cô xuống máy bay thì đã là giữa trưa, xách theo túi lớn túi nhỏ mà mẹ mình đưa cho lập tức đi thẳng về nhà, mở cửa phòng ra, quả nhiên Lục Diễm không ở nhà, bình thường giờ này chắc là ở công ty.
Sau khi Trình Niệm Niệm sắp xếp lại đồ của mình thì tuỳ ý mở tủ lạnh lấp đầy bụng trước, do buổi sáng dậy sớm quá nên bây giờ cô có chút mệt mỏi mà nằm ở trên giường thiếp đi, có lẽ đã lâu không nằm trên cái chăn bông mang theo hơi thở của anh nên làm cô phá lệ ngủ rất sâu.
Hôm nay Lục Diễm về nhà mở cửa liền phát hiện ở cửa có thêm một đôi giày, rồi lại nhìn thấy mấy cái túi lớn nhỏ trong phòng khác thì anh liền biết cô gái nhỏ của mình đã trở về sớm rồi, trong lòng ấm áp lên, anh mở cửa phòng ngủ ra thì thấy cái chăn phồng lên, sau đó anh nhẹ nhàng vén lên một góc, người đang nghĩ trong lòng liền chân thật đang ở trước mắt anh.
Lông mi cánh quạt che lại đôi mắt, môi anh đào phấn nộn hơi mím lại, anh nhịn không được đưa tay lướt qua đuôi mắt của cô: "Anh..." Cô mơ hồ cảm thấy có khí lạnh bên ngoài chui vào thì cái đầu nhỏ liền rụt vào trong ổ chăn, khoé miệng Lục Diễm không khỏi nhếch lên rồi xoay người nhẹ nhàng mở cửa đi vào phòng tắm.
Tắm rửa đơn giản làm nhiệt độ cơ thể của anh ấm lên, lau sạch đi những vết nước còn sót lại rồi trần trụi chui vào chăn, cánh tay mang theo hơi thở nóng bỏng dùng lực lật người cô ngã vào lòng ngực mình, sau đó rũ mắt nhìn trên người cô chỉ mặc một cái áo thun của mình, từ vạt áo rộng thùng thình bàn tay dễ dàng chui vào.
Dưới xúc tu là một mảnh da thịt trơn trượt, anh vùi vào cổ của cô, thỏa mãn thở dài, tham lam ngửi mùi thơm trên cơ thể của cô, lòng bàn tay cực nóng mơn trớn đường xương sống nhô lên, nụ hôn lướt từ xương quai xanh rồi đến môi ai kia, Lục Diễm cũng biết cô thường ngủ say đi thì không dễ bị đánh thức nên hành động càng không kiêng nể gì.
Anh kiên nhẫn hôn lên môi cô, bàn tay từ sau lưng di chuyển qua trước ngực, xoa nắn nhũ hoa đã lâu không chạm vào, giữa môi răng không khỏi phát ra tiếng hừ nhẹ, nhẹ nhàng tinh tế mà xoa vú của cô, nhịn xuống ham muốn cắn mút đôi môi đỏ mọng kia.
Đầu gối lặng yên cắm vào giữ hai chân, lật người lại ở trên người cô nắm lấy sợi dây thun của quần lót mà chặm rãi cởi ra, sau đó lại nằm kế bên cạnh cô, cầm lấy côn th*t đang cương cứng kẹp ở bên ngoài tiểu huyệt, thắt lưng không ngừng chuyển động đong đưa, sau đó anh đẩy hai mảnh môi hoa huy*t ra khiến thân gậy liền cảm thấy ẩm ướt, cô gái dưới thân đột nhiên phát ra tiếng giống như tiếng mèo, khiến ánh mắt Lục Diễm không khỏi trầm xuống rồi ấn lấy mông nhỏ của cô ép chặt côn th*t của mình.
Điểm mẫn cảm trên người bị kích thích, Trình Niệm Niệm mơ hồ cảm giác được Lục Diễm đã trở lại: "... Lục... Diễm......" Ý thức hỗn độn giữa cảm giác trên toàn thân càng rõ ràng khiến cô chỉ có thể bất lực run rẩy kêu anh một tiếng.
"Tỉnh rồi sao?"
côn th*t chậm rãi bị dâm dịch chảy ra dính ướt, quy đầu no đủ sung huyết không ngừng đâm về phía cửa huyệt, đường đi chặt chẽ đã lâu không bị yêu thương qua đang bị quy đầu căng ra, cái lỗ nhỏ không ngừng co rút lại.
Lục Diễm đã lâu không phát tiết nên hạ thân cứng đến kỳ lạ, anh cắn chặt răng, rút ra quy đầu thật vất vả lắm mới cắm vào, hung hăng cọ xát âm đế, kích thích giữa hai chân ướt át.
Mút lấy môi cô, đầu lưỡi cậy hàm răng hợp khép lại rồi câu lấy cái lưỡi cùng nhau dây dưa, làm dịu đi cơn khát, sau đó nhìn đôi mắt mơ màng đầy hơi nước vừa mới ngủ dậy của cô.
Anh rũ lông mi xuống, liếm qua cánh môi dưới của cô: "Niệm Niệm của anh rốt cuộc đã trở lại...".
Bình luận facebook