Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Sáng, nó chuẩn bị đi học thật sớm làm Ngân bất ngờ
-Mon, sao bạn đi học sớm thế?
-Mình có cục nợ phải lo nữa, từ giờ chắc không đi học với bạn được rồi.
Nói rồi nó xách balo lên chạy đi để lại Ngân với một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu, gì mà cục nợ ở đây, càng ngày càng không hiểu nhỏ bạn này nữa rồi.
Phải mất 15 phút chạy vòng vòng mới tìm được nhà, tên Quốc An đã đứng đợi ngoài cổng từ bao giờ, thấy nó cậu đưa tay lên xem đồng hồ.
-Rất đúng giờ, đáng khen.
-Điên với cậu mất thôi, ước gì có cái ao cá sấu ở đây tôi quăng cậu xuống đó cho rồi. Lên xe. Nó nói với cái mặt không thể bực bội hơn được nữa.
-Giúp đỡ người khác mà cái mặt một đống thế kia thì không cần đâu, cậu đi đi. Quốc An giả vờ giận dỗi bỏ đi bộ một mình.
-Ê nè, tôi đùa đó, cười là được chứ gì. Nó cố gắng cười thật tươi, tên này đúng là khó chiều mà.
Nhịn cười quay lại thấy cái bộ mặt gượng gạo của nó hài không chịu được, nhưng đã diễn thì phải diễn cho sâu, cậu giả bộ gật gù.
-Tạm chấp nhận, đi không thôi trễ giờ.
Nó vừa gồng lưng đạp xe vừa lẩm bẩm chửi rủa, cái tên lớp trưởng chết toi, đã chở đi rồi còn đòi hỏi lắm điều, xem như tôi làm việc thiện vài ngày vậy.
-Đạp nhanh một chút coi, chạy như rùa vậy khi nào mới đến trường? Quốc An ngồi sau trêu chọc.
-Cậu đi mà đạp, thấy con kiến chở con voi mà không thương à? Đang mệt mà tên kia còn không chịu yên thân mới điên chứ.
-Sai rồi, phải là con heo chở con voi mới đúng.haha..
-Cậu có muốn bị gãy cái tay còn lại không hả? Tôi bắt đầu điên rồi đó.
Nó nóng rồi, tốt hơn hết là im lặng, chứ nó mà điên thật chắc chết.
Nó đèo cậu tới trường mồ hôi nhễ nhại, người mệt lả. Tình hình này diễn ra trong một tháng bảo đảm nó sẽ có được vòng eo lý tưởng mà không cần tập thể dục.
Quốc An lấy trong balo đưa nó một cái sandwich và một hộp sữa.
-Ăn đi rồi có sức chiều chở tôi về, không thôi mang tiếng bóc lột lao động nữ nữa.
Lớp trưởng vẫn luôn là người chu đáo nhất, trước giờ vẫn vậy, cầm thức ăn trên tay mà trong lòng nó ấm áp lạ thường, sao lại xuất hiện thứ cảm giác này chứ, đừng nói mày động lòng với cậu ấy nha Mon, không được đâu, tỉnh lại đi Mon ơi.
-Ăn không lo ăn mà lẩm bẩm cái gì vậy hả con nhỏ kia?
Tiếng hét của Quốc An làm đầu óc nó tỉnh táo trở lại, thầm cảm ơn cậu ấy đưa kéo nó thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn kia.
-Ăn chứ, cảm ơn nha lớp trưởng tàn tật.
-Nhờ ai mà tôi tàn tật hả? Tôi chưa thấy ai mà xui xẻo như cậu.
-Ừ, xui xẻo vậy đó, né né tôi ra đi. Nó giận dỗi, hết Hoàng rồi tới Quốc An cứ nói nó xui xẻo trong khi nó rất ư là bình thường, nếu không nói là may mắn đó chứ.
-Giận hả? Tôi giỡn thôi mà. Quốc An khều tay nó.
-Đừng có mà đụng tôi coi chừng lây xui đó. Nó gạt tay cậu ra đi thẳng.
-Tôi thích xui mà, cậu lây cho tôi một ít được không.
-Thần kinh à?
-Ừ, hình như bị gãy tay nó ảnh hưởng đến dây thần kinh trung ương hay sao á, chắc đó là lý do tôi hay ăn nói lung tung, cậu đừng giận nha Doremon.
Cái mặt hài như vậy ai mà giận cho được, sao mà mình dễ dàng nhân từ với cậu ấy vậy không biết.
-Được rồi, vừa thở vừa le lưỡi chị xem. Nó vỗ vỗ vào đầu cậu.
-Ê nhỏ kia cậu xem tôi là gì hả? Tin tôi bẻ hết răng cậu không hả?
Quốc An tức giận rượt nó vô tới lớp, vừa thở hổn hển nó vừa nói
-Biết vậy lúc đó tôi đè cho chân cậu gãy thì an toàn hơn.
-Chân tôi mà gãy thì cậu có mà hầu hạ tôi suốt đời, ở đó mà làu bàu.
Hoàng với Ngân ở đâu chạy vào đúng lúc hai đứa đang tranh cãi.
-Ơ, lớp trưởng tay cậu bị sao thế? Hôm qua còn rất lành lặn mà. Ngân thắc mắc.
-Cậu muốn biết thì hỏi Doremon kìa. Quốc An hất mặt về phía nó.
Nhìn ánh mắt đầy tò mò của hai đứa kia, nó đành nói thật.
-Do tôi bất cẩn nên…..
-À, anh hùng cứu mĩ nhân đúng không? Ghê thật. Hoàng xen vào.
-Vậy cái của nợ bạn nói là lớp trưởng hả?
-Ê cậu nói ai là cục nợ hả Doremon?
Nhìn thấy bộ mặt tức tối của lớp trưởng, Hoàng với Ngân vội trở về chỗ ngồi cho an toàn, còn nó thì tiếp tục lẻo mép.
-Đâu có đâu, chắc Ngân nghe nhầm đó, tôi nói là cục vàng chứ đâu có nói cục nợ đâu.
-Cậu giỏi lắm, lần sau mà còn nói xấu sau lưng tôi thì có mơ mà yên ổn. Quốc An hù dọa.
-Biết rồi, đồ già khó tính, tôi về chỗ học hành đây.
-Khoan đã.
-Gì?
-Lấy vở xuống chép bài cho tôi, báo trước tôi mà đọc không ra thì có mà chép lại..
-Biết rồi.
Nó hằn hộc đi về chỗ, còn Quốc An thì mỉm cười khoái chí, gì chứ bóc lột được nó là vui rồi.
-Mon, sao bạn đi học sớm thế?
-Mình có cục nợ phải lo nữa, từ giờ chắc không đi học với bạn được rồi.
Nói rồi nó xách balo lên chạy đi để lại Ngân với một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu, gì mà cục nợ ở đây, càng ngày càng không hiểu nhỏ bạn này nữa rồi.
Phải mất 15 phút chạy vòng vòng mới tìm được nhà, tên Quốc An đã đứng đợi ngoài cổng từ bao giờ, thấy nó cậu đưa tay lên xem đồng hồ.
-Rất đúng giờ, đáng khen.
-Điên với cậu mất thôi, ước gì có cái ao cá sấu ở đây tôi quăng cậu xuống đó cho rồi. Lên xe. Nó nói với cái mặt không thể bực bội hơn được nữa.
-Giúp đỡ người khác mà cái mặt một đống thế kia thì không cần đâu, cậu đi đi. Quốc An giả vờ giận dỗi bỏ đi bộ một mình.
-Ê nè, tôi đùa đó, cười là được chứ gì. Nó cố gắng cười thật tươi, tên này đúng là khó chiều mà.
Nhịn cười quay lại thấy cái bộ mặt gượng gạo của nó hài không chịu được, nhưng đã diễn thì phải diễn cho sâu, cậu giả bộ gật gù.
-Tạm chấp nhận, đi không thôi trễ giờ.
Nó vừa gồng lưng đạp xe vừa lẩm bẩm chửi rủa, cái tên lớp trưởng chết toi, đã chở đi rồi còn đòi hỏi lắm điều, xem như tôi làm việc thiện vài ngày vậy.
-Đạp nhanh một chút coi, chạy như rùa vậy khi nào mới đến trường? Quốc An ngồi sau trêu chọc.
-Cậu đi mà đạp, thấy con kiến chở con voi mà không thương à? Đang mệt mà tên kia còn không chịu yên thân mới điên chứ.
-Sai rồi, phải là con heo chở con voi mới đúng.haha..
-Cậu có muốn bị gãy cái tay còn lại không hả? Tôi bắt đầu điên rồi đó.
Nó nóng rồi, tốt hơn hết là im lặng, chứ nó mà điên thật chắc chết.
Nó đèo cậu tới trường mồ hôi nhễ nhại, người mệt lả. Tình hình này diễn ra trong một tháng bảo đảm nó sẽ có được vòng eo lý tưởng mà không cần tập thể dục.
Quốc An lấy trong balo đưa nó một cái sandwich và một hộp sữa.
-Ăn đi rồi có sức chiều chở tôi về, không thôi mang tiếng bóc lột lao động nữ nữa.
Lớp trưởng vẫn luôn là người chu đáo nhất, trước giờ vẫn vậy, cầm thức ăn trên tay mà trong lòng nó ấm áp lạ thường, sao lại xuất hiện thứ cảm giác này chứ, đừng nói mày động lòng với cậu ấy nha Mon, không được đâu, tỉnh lại đi Mon ơi.
-Ăn không lo ăn mà lẩm bẩm cái gì vậy hả con nhỏ kia?
Tiếng hét của Quốc An làm đầu óc nó tỉnh táo trở lại, thầm cảm ơn cậu ấy đưa kéo nó thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn kia.
-Ăn chứ, cảm ơn nha lớp trưởng tàn tật.
-Nhờ ai mà tôi tàn tật hả? Tôi chưa thấy ai mà xui xẻo như cậu.
-Ừ, xui xẻo vậy đó, né né tôi ra đi. Nó giận dỗi, hết Hoàng rồi tới Quốc An cứ nói nó xui xẻo trong khi nó rất ư là bình thường, nếu không nói là may mắn đó chứ.
-Giận hả? Tôi giỡn thôi mà. Quốc An khều tay nó.
-Đừng có mà đụng tôi coi chừng lây xui đó. Nó gạt tay cậu ra đi thẳng.
-Tôi thích xui mà, cậu lây cho tôi một ít được không.
-Thần kinh à?
-Ừ, hình như bị gãy tay nó ảnh hưởng đến dây thần kinh trung ương hay sao á, chắc đó là lý do tôi hay ăn nói lung tung, cậu đừng giận nha Doremon.
Cái mặt hài như vậy ai mà giận cho được, sao mà mình dễ dàng nhân từ với cậu ấy vậy không biết.
-Được rồi, vừa thở vừa le lưỡi chị xem. Nó vỗ vỗ vào đầu cậu.
-Ê nhỏ kia cậu xem tôi là gì hả? Tin tôi bẻ hết răng cậu không hả?
Quốc An tức giận rượt nó vô tới lớp, vừa thở hổn hển nó vừa nói
-Biết vậy lúc đó tôi đè cho chân cậu gãy thì an toàn hơn.
-Chân tôi mà gãy thì cậu có mà hầu hạ tôi suốt đời, ở đó mà làu bàu.
Hoàng với Ngân ở đâu chạy vào đúng lúc hai đứa đang tranh cãi.
-Ơ, lớp trưởng tay cậu bị sao thế? Hôm qua còn rất lành lặn mà. Ngân thắc mắc.
-Cậu muốn biết thì hỏi Doremon kìa. Quốc An hất mặt về phía nó.
Nhìn ánh mắt đầy tò mò của hai đứa kia, nó đành nói thật.
-Do tôi bất cẩn nên…..
-À, anh hùng cứu mĩ nhân đúng không? Ghê thật. Hoàng xen vào.
-Vậy cái của nợ bạn nói là lớp trưởng hả?
-Ê cậu nói ai là cục nợ hả Doremon?
Nhìn thấy bộ mặt tức tối của lớp trưởng, Hoàng với Ngân vội trở về chỗ ngồi cho an toàn, còn nó thì tiếp tục lẻo mép.
-Đâu có đâu, chắc Ngân nghe nhầm đó, tôi nói là cục vàng chứ đâu có nói cục nợ đâu.
-Cậu giỏi lắm, lần sau mà còn nói xấu sau lưng tôi thì có mơ mà yên ổn. Quốc An hù dọa.
-Biết rồi, đồ già khó tính, tôi về chỗ học hành đây.
-Khoan đã.
-Gì?
-Lấy vở xuống chép bài cho tôi, báo trước tôi mà đọc không ra thì có mà chép lại..
-Biết rồi.
Nó hằn hộc đi về chỗ, còn Quốc An thì mỉm cười khoái chí, gì chứ bóc lột được nó là vui rồi.
Bình luận facebook