Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Thảo Nhi đi rồi, nó cũng chẳng còn tâm trạng nào nữa. Chuyện của hai người họ, rõ ràng không liên quan đến mình sao tự nhiên lại khó chịu như thế chứ. Mà cũng đúng thôi, thời gian qua hai người không gặp, Quốc An cũng có thể có cuộc sống riêng của cậu chứ, nhưng sao nó lại buồn thế này, nước mắt cứ thế chảy ra không ngăn lại được.
Đẩy cửa bước vào thấy nó đang khóc, Quốc An lo lắng
-Sao thế? Đau ở đâu à?
Nhìn cậu lo lắng như thế nó càng không muốn, nó không thể trở thành người thứ ba phá hoại chuyện của Thảo Nhi, càng không thể khiến đứa bé chưa thành hình đã bị phá bỏ.
-Doremon, cậu sao thế hả?
-Không sao.
Nó nói chuyện không một chút cảm xúc.
-Tôi mua cháo vào rồi, cậu ăn đi.
-Để xíu tôi ăn.
-Cậu sao thế? Có chuyện không vui sao nói tôi nghe.
-Không có.
Quốc An vẫn cứ quan tâm nó nhưng tất cả những hành động của cậu nó đều tránh né, thái độ nó thay đổi như vậy cậu biết là có chuyện gì đó, nhưng hỏi gì cũng không nói.
Hai người ở trong phòng, chẳng ai nói với nhau câu nào, Quốc An thì vô cùng khó chịu, cảm giác như người xa lạ thật sự rất mệt mỏi, còn nó càng mệt mỏi hơn khi người ở ngay đây mà nó cũng không dám chạm vào. Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, đến khi chịu không nổi trước vẻ mặt lạnh lùng của nó Quốc An mới lên tiếng.
-Cậu có chuyện gì thì phải nói tôi biết chứ, cứ như vậy tôi thật sự rất mệt mỏi.
-Tôi cũng rất mệt mỏi, cậu về đi.
Lòng đau nhói nhưng nó không thể làm khác đi được.
-Tôi làm gì sai sao?
-Cậu không sai, nhưng tôi đã chán khi ở gần cậu rồi, lâu lâu gặp nhau có vẻ tốt hơn.
-Cậu nói lại lần nữa tôi nghe. Quốc An không tin vào tai mình, không lẽ mới nằm bệnh viện có ba hôm mà nó đã thay đổi nhanh vậy sao.
-Tôi muốn yên tĩnh một mình, cậu về đi.
-Tôi không tin, cậu đang nói dối đúng không?
-Tất cả đều là sự thật, tôi chẳng có xíu cảm giác gì với cậu cả, tôi cũng ngán ngẩm trước sự quan tâm của cậu, tiền viện phí tôi sẽ tìm cách hoàn trả cho cậu.
Từng câu nói của nó như dao đâm vào tim Quốc An, là do cậu quá tự tin vào bản thân hay quá ảo tưởng mà nghĩ rằng nó đang dần có cảm tình với cậu. Thì ra bấy lâu nay nó chán ghét cách cậu quan tâm, vậy tại sao không nói cho cậu biết, cậu có thể sửa đổi mà.
Trở về nhà, cậu không ngừng uống rượu, nó chưa từng một lần nghĩ đến cảm giác của cậu, sao cậu lại luôn nghĩ về nó như thế này. Vừa uống rượu cậu vừa đập phá đồ đạc trên bàn, có lẽ như vậy sẽ trút bớt phiền muộn trong lòng.
.....
Tối, Bảo đến thăm nó.
-King không có ở đây sao?
-Dạ không, cậu ấy về rồi.
Cứ mỗi lần nhắc đến Quốc An là nó lại nhói lòng.
-Thằng nhóc này, chăm sóc người bệnh gì kỳ vậy không biết. Em đỡ chưa?
-Dạ đỡ rồi. Anh Bảo nè, em hỏi anh một việc này được không?
-Em cứ hỏi.
-Có phải.... Quốc An và Thảo Nhi hai người đó đã có..........
-Sao em biết? Thảo Nhi đã có thai với cậu ta rồi, hình như cũng được hơn 3 tháng rồi đó.
Nó gần như bật khóc, chính Bảo cũng đã nói vậy thì chắc không thể là giả được rồi.
-Em buồn ngủ quá, anh về nhé. Nó cố gắng đuổi khéo Bảo về để không thấy gương mặt đau đớn của mình.
-Ừ, em nghỉ sớm đi nhé, chúc em chóng bình phục.
Nó đứng lên thay đồ rồi cố gắng lê từng bước khó nhọc ra khỏi bệnh viện, đi đâu nó cũng chẳng biết nhưng chỉ cần đến một nơi mà Quốc An không thể tìm ra là được rồi. Đến bây giờ khi sắp mất cậu nó mới phát hiện ra cậu quan trọng với nó như thế nào, không chỉ làm cho nó cười, cậu còn mang cho nó hạnh phúc, không chỉ bảo vệ nó, nhưng nó còn cảm nhận được yên bình trong lòng khi đến gần cậu, không chỉ là sự quan tâm giản dị, nhưng đó là cả một trời yêu thương cậu dành cho nó. Những chuyện này đâu phải muốn quên là dễ dàng, không thể làm phiền cậu ấy thêm một giờ khắc nào nữa, nó phải xa cậu thôi.
-----
Bảo và Thảo Nhi bước vào nhà đã thấy đồ đạc văng tứ tung, còn Quốc An thì ngồi một góc uống rượu trông rất đau khổ.
-Anh King, anh sao thế này?
Thảo Nhi chạy tới đỡ Quốc An, cậu dùng sức gạt nay cô ta ra.
-Cô buông tôi ra.
-Anh đừng nói với em là vì con nhỏ trong bệnh viện đó mà ra nông nỗi này nghe. Cô ta bực tức.
-Cô mới nói gì? Ai trong bệnh viện? Cô đã làm gì với cậu ấy hả?
Quốc An xông tới nhìn với ánh mắt rực lửa làm cô ta hoảng sợ nép sau lưng Bảo, lúc này Bảo mới lên tiếng.
-Mày điên rồi, vì một đứa con gái mà như vậy sao?
-Mày mà biết cái gì hả, đối với tao cô ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống. Cậu cầm nguyên chai rượu lên uống một hơi hết sạch.
-Anh đừng có như vậy, còn có em và con chúng mình mà. Thảo Nhi nài nỉ.
-Cô biến đi, cho dù cô có 10 đứa con với tôi thì tôi cũng không bao giờ yêu cô.
-Không thể nào, anh đừng đối xử với em như thế được không?
Cô ta bắt đầu ôm mặt khóc làm Bảo động lòng, cậu ngồi xuống bên cạnh ôm lấy cô ta dỗ dành.
-Sẽ ổn thôi, em đừng khóc.
-Anh Bảo, chúng ta đã làm mọi cách để cô ta rời xa anh ấy, nhưng không có tác dụng rồi.
Vừa loáng thoáng nghe được câu nói của Thảo Nhi, Quốc An nhào tới nắm cổ áo cô ta
-Cô mới nói gì nói lại tôi nghe, cô đã làm gì cậu ấy?
-Em.....
Thấy tình hình căng thẳng, mặt Quốc An hung hãn có thể giết chết bất kỳ ai Bảo mới lên tiếng, một phần cũng không đành lòng nhìn thằng bạn mình đau khổ nữa.
-Là do tôi, chính tôi đã nói chuyện Thảo Nhi có thai với Thiên Anh nên.....
-Mày nói gì hả?
Quốc An đấm vào mặt một cái làm Bảo té ngửa, Thảo Nhi vừa khóc vừa đỡ Bảo lên, cô ta biết Bảo yêu mình lâu lắm rồi, anh ấy sẵn sàng làm mọi thứ ngay cả việc giúp mình cướp Quốc An về. Từ chuyện cái thai, đến chuyện theo dõi Quốc An với nó và cả việc cố tình nói chuyện cái thai để nó bỏ cuộc. Một người mình dùng đủ mọi thủ đoạn nhưng không giành lấy được, còn người ở ngay bên cạnh lại không quan tâm, thật là ngu ngốc.
-Anh Bảo không liên quan đến chuyện này tất cả là do em.
-Thảo Nhi, em tránh ra, tất cả là do anh làm.
-Không, anh đừng vì em mà làm những chuyện này nữa, em không muốn anh mất đi tình bạn thân nhất chỉ vì một con nhỏ xấu xa như em.
-Anh sẵn sàng mà.
Chứng kiến cuộc nói chuyện của hai người họ nãy giờ, Quốc An không kiềm chế được nữa.
-Hai người diễn kịch đủ chưa? Yên tâm tôi sẽ xử lý cả hai.
-Không được, tao sẽ để yên cho mày xử tao, nhưng với Thảo Nhi thì không được, cô ấy đang mang thai.
-Tao sẽ tính chuyện này sau.
Nói xong cậu chạy thật nhanh đến bệnh viện tìm nó, phải giải thích rõ ràng cho nó hiểu chuyện cái thai đó là ngoài ý muốn, người cậu yêu duy nhất trên đời chỉ có nó mà thôi.
...........
Đẩy cửa bước vào thấy nó đang khóc, Quốc An lo lắng
-Sao thế? Đau ở đâu à?
Nhìn cậu lo lắng như thế nó càng không muốn, nó không thể trở thành người thứ ba phá hoại chuyện của Thảo Nhi, càng không thể khiến đứa bé chưa thành hình đã bị phá bỏ.
-Doremon, cậu sao thế hả?
-Không sao.
Nó nói chuyện không một chút cảm xúc.
-Tôi mua cháo vào rồi, cậu ăn đi.
-Để xíu tôi ăn.
-Cậu sao thế? Có chuyện không vui sao nói tôi nghe.
-Không có.
Quốc An vẫn cứ quan tâm nó nhưng tất cả những hành động của cậu nó đều tránh né, thái độ nó thay đổi như vậy cậu biết là có chuyện gì đó, nhưng hỏi gì cũng không nói.
Hai người ở trong phòng, chẳng ai nói với nhau câu nào, Quốc An thì vô cùng khó chịu, cảm giác như người xa lạ thật sự rất mệt mỏi, còn nó càng mệt mỏi hơn khi người ở ngay đây mà nó cũng không dám chạm vào. Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, đến khi chịu không nổi trước vẻ mặt lạnh lùng của nó Quốc An mới lên tiếng.
-Cậu có chuyện gì thì phải nói tôi biết chứ, cứ như vậy tôi thật sự rất mệt mỏi.
-Tôi cũng rất mệt mỏi, cậu về đi.
Lòng đau nhói nhưng nó không thể làm khác đi được.
-Tôi làm gì sai sao?
-Cậu không sai, nhưng tôi đã chán khi ở gần cậu rồi, lâu lâu gặp nhau có vẻ tốt hơn.
-Cậu nói lại lần nữa tôi nghe. Quốc An không tin vào tai mình, không lẽ mới nằm bệnh viện có ba hôm mà nó đã thay đổi nhanh vậy sao.
-Tôi muốn yên tĩnh một mình, cậu về đi.
-Tôi không tin, cậu đang nói dối đúng không?
-Tất cả đều là sự thật, tôi chẳng có xíu cảm giác gì với cậu cả, tôi cũng ngán ngẩm trước sự quan tâm của cậu, tiền viện phí tôi sẽ tìm cách hoàn trả cho cậu.
Từng câu nói của nó như dao đâm vào tim Quốc An, là do cậu quá tự tin vào bản thân hay quá ảo tưởng mà nghĩ rằng nó đang dần có cảm tình với cậu. Thì ra bấy lâu nay nó chán ghét cách cậu quan tâm, vậy tại sao không nói cho cậu biết, cậu có thể sửa đổi mà.
Trở về nhà, cậu không ngừng uống rượu, nó chưa từng một lần nghĩ đến cảm giác của cậu, sao cậu lại luôn nghĩ về nó như thế này. Vừa uống rượu cậu vừa đập phá đồ đạc trên bàn, có lẽ như vậy sẽ trút bớt phiền muộn trong lòng.
.....
Tối, Bảo đến thăm nó.
-King không có ở đây sao?
-Dạ không, cậu ấy về rồi.
Cứ mỗi lần nhắc đến Quốc An là nó lại nhói lòng.
-Thằng nhóc này, chăm sóc người bệnh gì kỳ vậy không biết. Em đỡ chưa?
-Dạ đỡ rồi. Anh Bảo nè, em hỏi anh một việc này được không?
-Em cứ hỏi.
-Có phải.... Quốc An và Thảo Nhi hai người đó đã có..........
-Sao em biết? Thảo Nhi đã có thai với cậu ta rồi, hình như cũng được hơn 3 tháng rồi đó.
Nó gần như bật khóc, chính Bảo cũng đã nói vậy thì chắc không thể là giả được rồi.
-Em buồn ngủ quá, anh về nhé. Nó cố gắng đuổi khéo Bảo về để không thấy gương mặt đau đớn của mình.
-Ừ, em nghỉ sớm đi nhé, chúc em chóng bình phục.
Nó đứng lên thay đồ rồi cố gắng lê từng bước khó nhọc ra khỏi bệnh viện, đi đâu nó cũng chẳng biết nhưng chỉ cần đến một nơi mà Quốc An không thể tìm ra là được rồi. Đến bây giờ khi sắp mất cậu nó mới phát hiện ra cậu quan trọng với nó như thế nào, không chỉ làm cho nó cười, cậu còn mang cho nó hạnh phúc, không chỉ bảo vệ nó, nhưng nó còn cảm nhận được yên bình trong lòng khi đến gần cậu, không chỉ là sự quan tâm giản dị, nhưng đó là cả một trời yêu thương cậu dành cho nó. Những chuyện này đâu phải muốn quên là dễ dàng, không thể làm phiền cậu ấy thêm một giờ khắc nào nữa, nó phải xa cậu thôi.
-----
Bảo và Thảo Nhi bước vào nhà đã thấy đồ đạc văng tứ tung, còn Quốc An thì ngồi một góc uống rượu trông rất đau khổ.
-Anh King, anh sao thế này?
Thảo Nhi chạy tới đỡ Quốc An, cậu dùng sức gạt nay cô ta ra.
-Cô buông tôi ra.
-Anh đừng nói với em là vì con nhỏ trong bệnh viện đó mà ra nông nỗi này nghe. Cô ta bực tức.
-Cô mới nói gì? Ai trong bệnh viện? Cô đã làm gì với cậu ấy hả?
Quốc An xông tới nhìn với ánh mắt rực lửa làm cô ta hoảng sợ nép sau lưng Bảo, lúc này Bảo mới lên tiếng.
-Mày điên rồi, vì một đứa con gái mà như vậy sao?
-Mày mà biết cái gì hả, đối với tao cô ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống. Cậu cầm nguyên chai rượu lên uống một hơi hết sạch.
-Anh đừng có như vậy, còn có em và con chúng mình mà. Thảo Nhi nài nỉ.
-Cô biến đi, cho dù cô có 10 đứa con với tôi thì tôi cũng không bao giờ yêu cô.
-Không thể nào, anh đừng đối xử với em như thế được không?
Cô ta bắt đầu ôm mặt khóc làm Bảo động lòng, cậu ngồi xuống bên cạnh ôm lấy cô ta dỗ dành.
-Sẽ ổn thôi, em đừng khóc.
-Anh Bảo, chúng ta đã làm mọi cách để cô ta rời xa anh ấy, nhưng không có tác dụng rồi.
Vừa loáng thoáng nghe được câu nói của Thảo Nhi, Quốc An nhào tới nắm cổ áo cô ta
-Cô mới nói gì nói lại tôi nghe, cô đã làm gì cậu ấy?
-Em.....
Thấy tình hình căng thẳng, mặt Quốc An hung hãn có thể giết chết bất kỳ ai Bảo mới lên tiếng, một phần cũng không đành lòng nhìn thằng bạn mình đau khổ nữa.
-Là do tôi, chính tôi đã nói chuyện Thảo Nhi có thai với Thiên Anh nên.....
-Mày nói gì hả?
Quốc An đấm vào mặt một cái làm Bảo té ngửa, Thảo Nhi vừa khóc vừa đỡ Bảo lên, cô ta biết Bảo yêu mình lâu lắm rồi, anh ấy sẵn sàng làm mọi thứ ngay cả việc giúp mình cướp Quốc An về. Từ chuyện cái thai, đến chuyện theo dõi Quốc An với nó và cả việc cố tình nói chuyện cái thai để nó bỏ cuộc. Một người mình dùng đủ mọi thủ đoạn nhưng không giành lấy được, còn người ở ngay bên cạnh lại không quan tâm, thật là ngu ngốc.
-Anh Bảo không liên quan đến chuyện này tất cả là do em.
-Thảo Nhi, em tránh ra, tất cả là do anh làm.
-Không, anh đừng vì em mà làm những chuyện này nữa, em không muốn anh mất đi tình bạn thân nhất chỉ vì một con nhỏ xấu xa như em.
-Anh sẵn sàng mà.
Chứng kiến cuộc nói chuyện của hai người họ nãy giờ, Quốc An không kiềm chế được nữa.
-Hai người diễn kịch đủ chưa? Yên tâm tôi sẽ xử lý cả hai.
-Không được, tao sẽ để yên cho mày xử tao, nhưng với Thảo Nhi thì không được, cô ấy đang mang thai.
-Tao sẽ tính chuyện này sau.
Nói xong cậu chạy thật nhanh đến bệnh viện tìm nó, phải giải thích rõ ràng cho nó hiểu chuyện cái thai đó là ngoài ý muốn, người cậu yêu duy nhất trên đời chỉ có nó mà thôi.
...........
Bình luận facebook