Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Sinh nhật Quốc An, nó thức mấy đêm liền để may hai con Doremon và Nobita bằng bông thật xinh đẹp, còn làm một cái bánh kem cực kỳ công phu, tuy không được bắt mắt lắm nhưng cũng là tâm huyết cả tháng nghiên cứu trên internet rồi.
Nó đùm đề đủ thứ đồ qua nhà cậu, vừa mở cửa nó đã nhanh tay đưa cậu một túi đồ nho nhỏ.
-Happy birthday tình yêu.
Chưa kịp mở miệng ra nói gì đã bị nó đẩy vào.
-Không cần cảm ơn, thay áo nhanh lên người ta đợi.
Sợ con nhỏ này luôn, làm cái gì mà hấp ta hấp tấp như chạy giặc vậy không biết. Lấy cái áo từ túi quà ra Quốc An lắc đầu trước độ teen của nó, cái áo có hình Doremon đang knock out Nobita mà biểu cậu mặc, không mặc thì không yên với nó, còn mặc thì ra đường phải đeo khẩu trang, chứ mấy đứa nhân viên trong công ty mà thấy chắc chết mất.
Vừa bước chân ra cổng đã bị nó cười sặc sụa, thì ra là áo cặp, nó cũng đang mặc cái áo y chang, kiểu này là Mon muốn trên cơ Nô đây mà.
-Haha, Nô mặc cái này đẹp chết mất.
-Đúng là không ai bày trò bằng cô. Quốc An nhéo mũi nó mắng yêu.
-Sau này đừng có đụng đến Mon, nếu không hậu quả tương tự cái áo này nhá. Đi thôi.
-Đi đâu?
-Chơi.
Nó kéo Quốc An lên xe, hai đứa chạy đến một con suối nhỏ trong lành, yên tĩnh. Nó lấy bánh kem ra cắm nến vào, nhìn cái bánh kem méo mó mà buồn cười, Quốc An trêu chọc.
-Cái gì thế Mon yêu?
-Bánh kem.
-Vậy à, thế mà nãy giờ Nô cứ tưởng đống bột hết hạn sử dụng đem bỏ đi chứ.
-Nô mới nói cái gì vậy hả? Nó nhìn cậu bằng ánh mắt hình viên đạn làm cậu lạnh xương sống, con gái gì mà hung dữ thế.
-Nô đùa thôi, chứ Nô rất cảm động. Quốc An cúi xuống hôn vào má nó.
Nó lấy ra hai con Mon và Nô bằng bông, đưa cho Quốc An con Mon, nó giữ con Nô.
-Cái này Nô phải luôn giữ bên mình, để lúc nào cũng nhớ đến Mon. Mỗi khi có ý định léng phéng với ai khác, thì hãy nhìn vào nó và nhớ lại cái áo này biết chưa hả?
-Vâng, đã hiểu. À mà lần sau đừng có thức khuya chuẩn bị mấy cái này nữa, Nô không muốn Mon mệt mỏi đâu, đau lòng lắm biết chưa.
-Chỉ cần Nô thích là Mon không có thấy mệt xíu nào hết.
Quốc An ôm nó hạnh phúc, cậu chỉ cần một niềm hạnh phúc thật nhỏ nhoi như thế này là đủ, không cần bon chen, không toan tính, cuộc sống chỉ cần có nó như vậy sẽ rất hạnh phúc rồi.
-Nô nè, sau này mình có con sẽ đặt tên là gì nhỉ? Nó đang tưởng tượng về viễn cảnh tương lai.
-Hai đứa mình là Nô với Mon rồi, đẻ con ra sẽ là Xuka, Xeko, Chaien.
-Vậy tụi mình sẽ là gia đình truyện tranh rồi, thật là điên rồ.
Đang trò chuyện vui vẻ bỗng điện thoại Nô reo lên, không biết bên kia nói gì mà cậu hốt hoảng, mặt không còn chút máu kéo nó lên xe chạy về.
-Nô, sao thế nói Mon nghe đi.
Nó lo lắng khi nhìn thấy cậu khóc, chắc phải có chuyện gì đau lòng lắm cậu mới như vậy.
-Ông...ngoại Nô tự tử rồi.
Quốc An đã từng kể cho nó nghe về ông ngoại, ba mẹ cậu mất vì tai nạn nên từ nhỏ cậu chỉ có mình ông mà thôi. Ông ngoại hiện tại đang quản lý chuỗi nhà hàng khách sạn của gia đình mà tương lai cậu ấy sẽ kế nghiệp. Không ngờ ông lại chọn cách ra đi như thế này, có uẩn khúc gì sao. Nó xoa tay truyền hơi ấm cho cậu, chắc bây giờ cậu đang rất đau.
.......
Mấy ngày tang lễ, Quốc An gầy đi trông thấy, hai mắt thâm quầng, mặt mũi hốc hác. Ngày nào nó cũng ở lại để trông nom cậu, nhìn cậu buồn mà nó cũng thấy xót xa.
-Quốc An, cậu ăn ít cháo đi, cậu cứ như vậy ông ngoại cũng sẽ không yên lòng được đâu.
-Tại sao ngoại lại tự tử cơ chứ? Tôi đã làm gì sai sao? Quốc An đau khổ.
-Chắc chắn không phải cậu, bây giờ cậu phải mau chóng khỏe, lấy lại tinh thần mới có thể tìm ra nguyên nhân được chứ.
Nó đút từng muỗng cháo cho cậu, những ngày này cũng may còn có nó bên cạnh an ủi, cậu mới có thể vơi đi phần nào nỗi đau mất người thân duy nhất của mình.
-Quốc An, bác có việc muốn nói chuyện với con.
Giọng luật sư Trần vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hai đứa.
-Có chuyện gì ạ?
Luật sư có vẻ hơi ái ngại trước sự xuất hiện của nó, nhưng cậu ra hiệu cho nó ngồi xuống.
-Chuyện về cái chết của ông ngoại con. Ông kinh doanh thua lỗ nên vay một khoản nợ rất lớn từ bên ngoài, cả chuỗi nhà hàng khách sạn này cũng đã đem đi cầm cố, áp lực nợ nần không có khả năng chi trả nên dẫn tới việc tự tử.
Cả nó và Quốc An đều không tin vào tai mình, làm gì có chuyện kinh doanh thua lỗ mà cậu không biết chứ.
-Không đời nào lại kinh doanh thua lỗ mà con không biết, có sự nhầm lẫn nào ở đây không?
-Thật ra có nhiều tin đồn là bị người ta lừa. Con là người thừa kế duy nhất nên.....
Cầm giấy nợ trên tay, Quốc An bất ngờ khi chủ nợ lại là tập đoàn Minh Việt, sao lại có sự trùng hợp thế này cơ chứ.
-Thời hạn bao lâu?
-1 tháng. Nếu trong vòng một tháng không thanh toán được họ sẽ kiện chúng ta đi tù, đó là đe dọa của bên đó.
Cuộc đời đúng là trớ trêu lại bắt cậu gánh một món nợ mà mình chưa từng biết đến, bây giờ phải làm sao đây? Không giữ được tâm huyết của bố mẹ, bản thân cũng không có khả năng chi trả được nợ nần, mình thật là vô dụng.
Nó chẳng biết làm gì trước tình cảnh này, không lẽ Duy Minh có liên quan đến chuyện này, chẳng phải tập đoàn Minh Việt là của hắn sao, nhất định phải điều tra rõ mọi chuyện mới được.
........
Nó đùm đề đủ thứ đồ qua nhà cậu, vừa mở cửa nó đã nhanh tay đưa cậu một túi đồ nho nhỏ.
-Happy birthday tình yêu.
Chưa kịp mở miệng ra nói gì đã bị nó đẩy vào.
-Không cần cảm ơn, thay áo nhanh lên người ta đợi.
Sợ con nhỏ này luôn, làm cái gì mà hấp ta hấp tấp như chạy giặc vậy không biết. Lấy cái áo từ túi quà ra Quốc An lắc đầu trước độ teen của nó, cái áo có hình Doremon đang knock out Nobita mà biểu cậu mặc, không mặc thì không yên với nó, còn mặc thì ra đường phải đeo khẩu trang, chứ mấy đứa nhân viên trong công ty mà thấy chắc chết mất.
Vừa bước chân ra cổng đã bị nó cười sặc sụa, thì ra là áo cặp, nó cũng đang mặc cái áo y chang, kiểu này là Mon muốn trên cơ Nô đây mà.
-Haha, Nô mặc cái này đẹp chết mất.
-Đúng là không ai bày trò bằng cô. Quốc An nhéo mũi nó mắng yêu.
-Sau này đừng có đụng đến Mon, nếu không hậu quả tương tự cái áo này nhá. Đi thôi.
-Đi đâu?
-Chơi.
Nó kéo Quốc An lên xe, hai đứa chạy đến một con suối nhỏ trong lành, yên tĩnh. Nó lấy bánh kem ra cắm nến vào, nhìn cái bánh kem méo mó mà buồn cười, Quốc An trêu chọc.
-Cái gì thế Mon yêu?
-Bánh kem.
-Vậy à, thế mà nãy giờ Nô cứ tưởng đống bột hết hạn sử dụng đem bỏ đi chứ.
-Nô mới nói cái gì vậy hả? Nó nhìn cậu bằng ánh mắt hình viên đạn làm cậu lạnh xương sống, con gái gì mà hung dữ thế.
-Nô đùa thôi, chứ Nô rất cảm động. Quốc An cúi xuống hôn vào má nó.
Nó lấy ra hai con Mon và Nô bằng bông, đưa cho Quốc An con Mon, nó giữ con Nô.
-Cái này Nô phải luôn giữ bên mình, để lúc nào cũng nhớ đến Mon. Mỗi khi có ý định léng phéng với ai khác, thì hãy nhìn vào nó và nhớ lại cái áo này biết chưa hả?
-Vâng, đã hiểu. À mà lần sau đừng có thức khuya chuẩn bị mấy cái này nữa, Nô không muốn Mon mệt mỏi đâu, đau lòng lắm biết chưa.
-Chỉ cần Nô thích là Mon không có thấy mệt xíu nào hết.
Quốc An ôm nó hạnh phúc, cậu chỉ cần một niềm hạnh phúc thật nhỏ nhoi như thế này là đủ, không cần bon chen, không toan tính, cuộc sống chỉ cần có nó như vậy sẽ rất hạnh phúc rồi.
-Nô nè, sau này mình có con sẽ đặt tên là gì nhỉ? Nó đang tưởng tượng về viễn cảnh tương lai.
-Hai đứa mình là Nô với Mon rồi, đẻ con ra sẽ là Xuka, Xeko, Chaien.
-Vậy tụi mình sẽ là gia đình truyện tranh rồi, thật là điên rồ.
Đang trò chuyện vui vẻ bỗng điện thoại Nô reo lên, không biết bên kia nói gì mà cậu hốt hoảng, mặt không còn chút máu kéo nó lên xe chạy về.
-Nô, sao thế nói Mon nghe đi.
Nó lo lắng khi nhìn thấy cậu khóc, chắc phải có chuyện gì đau lòng lắm cậu mới như vậy.
-Ông...ngoại Nô tự tử rồi.
Quốc An đã từng kể cho nó nghe về ông ngoại, ba mẹ cậu mất vì tai nạn nên từ nhỏ cậu chỉ có mình ông mà thôi. Ông ngoại hiện tại đang quản lý chuỗi nhà hàng khách sạn của gia đình mà tương lai cậu ấy sẽ kế nghiệp. Không ngờ ông lại chọn cách ra đi như thế này, có uẩn khúc gì sao. Nó xoa tay truyền hơi ấm cho cậu, chắc bây giờ cậu đang rất đau.
.......
Mấy ngày tang lễ, Quốc An gầy đi trông thấy, hai mắt thâm quầng, mặt mũi hốc hác. Ngày nào nó cũng ở lại để trông nom cậu, nhìn cậu buồn mà nó cũng thấy xót xa.
-Quốc An, cậu ăn ít cháo đi, cậu cứ như vậy ông ngoại cũng sẽ không yên lòng được đâu.
-Tại sao ngoại lại tự tử cơ chứ? Tôi đã làm gì sai sao? Quốc An đau khổ.
-Chắc chắn không phải cậu, bây giờ cậu phải mau chóng khỏe, lấy lại tinh thần mới có thể tìm ra nguyên nhân được chứ.
Nó đút từng muỗng cháo cho cậu, những ngày này cũng may còn có nó bên cạnh an ủi, cậu mới có thể vơi đi phần nào nỗi đau mất người thân duy nhất của mình.
-Quốc An, bác có việc muốn nói chuyện với con.
Giọng luật sư Trần vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hai đứa.
-Có chuyện gì ạ?
Luật sư có vẻ hơi ái ngại trước sự xuất hiện của nó, nhưng cậu ra hiệu cho nó ngồi xuống.
-Chuyện về cái chết của ông ngoại con. Ông kinh doanh thua lỗ nên vay một khoản nợ rất lớn từ bên ngoài, cả chuỗi nhà hàng khách sạn này cũng đã đem đi cầm cố, áp lực nợ nần không có khả năng chi trả nên dẫn tới việc tự tử.
Cả nó và Quốc An đều không tin vào tai mình, làm gì có chuyện kinh doanh thua lỗ mà cậu không biết chứ.
-Không đời nào lại kinh doanh thua lỗ mà con không biết, có sự nhầm lẫn nào ở đây không?
-Thật ra có nhiều tin đồn là bị người ta lừa. Con là người thừa kế duy nhất nên.....
Cầm giấy nợ trên tay, Quốc An bất ngờ khi chủ nợ lại là tập đoàn Minh Việt, sao lại có sự trùng hợp thế này cơ chứ.
-Thời hạn bao lâu?
-1 tháng. Nếu trong vòng một tháng không thanh toán được họ sẽ kiện chúng ta đi tù, đó là đe dọa của bên đó.
Cuộc đời đúng là trớ trêu lại bắt cậu gánh một món nợ mà mình chưa từng biết đến, bây giờ phải làm sao đây? Không giữ được tâm huyết của bố mẹ, bản thân cũng không có khả năng chi trả được nợ nần, mình thật là vô dụng.
Nó chẳng biết làm gì trước tình cảnh này, không lẽ Duy Minh có liên quan đến chuyện này, chẳng phải tập đoàn Minh Việt là của hắn sao, nhất định phải điều tra rõ mọi chuyện mới được.
........
Bình luận facebook