-
Chương 9: Ôn Vân (4)
Tiệm mì của Bạch Nhuế làm ăn rất khấm khá, tám giờ tối vẫn có rất nhiều người ngồi ăn.
Món đắt hàng của quán là mì nội tạng bò, sợi mì tự làm dày mỏng vừa phải, vừa miệng. Gia vị bí mật là cốt xương, cho một muỗng vào canh xương, rắc thêm một nắm hành và dầu ớt thì đúng là chạm tới tâm hồn.
Ôn Vân tập trung nếm thử, cũng chẳng quan tâm người trước mặt cô có động đũa hay không.
Cô ăn của cô, cúi đầu ăn tới mức rất say sưa.
Ăn hết một bát, cô quay đầu vẫy tay với Bạch Nhuế ở trước quầy thu ngân.
Thế này là muốn ăn hai bát.
Bạch Nhuế trợn trắng mắt: “Béo chết cô đấy. Không cho.”
Trình Lĩnh Mặc nhíu mày: “Làm ăn kiểu gì đấy?”
Tiếng của Ôn Vân át cả anh ta: “Anh ăn không? Không ăn thì để tôi ăn.”
Cô bưng bát bún của Trình Lĩnh Mặc sang, không chớp cả mắt.
Ở cửa, Ô Nguyên đẩy Triệu Đông Duyên: “Anh Duyên, tình địch của anh chất lượng khá cao đấy.”
Triệu Đông Duyên mất kiên nhẫn: “Tình địch cái gì, đó là anh trai cô ấy.”
“Vãi, kí,ch thích thế cơ à.”
Đúng là kíc,h thích.
Cho dù không chung huyết thống nhưng luân thường đạo lý thì chữ nào cũng là nghịch lý.
Khi Ôn Vân từ chối Triệu Đông Duyên, lý do cô đưa ra là anh trông hơi giống thổ phỉ.
Một chút hung dữ thôi cũng sợ.
Nhưng đối với Trình Lĩnh Mặc thì rừng gươm biển lửa, biết núi có hổ nhưng vẫn đi về phía núi hổ.
Ở bên này.
Ôn Vân từ từ ăn hết miếng mì cuối cùng, rồi lại bưng bát lên uống nước canh như vẫn chưa đã.
Cái bát lớn chắn hết cả mặt cô.
Tiếng “xì xụp” vang lên trong nửa phút, Ôn Vân đặt bát xuống. Ngay sau đó Trình Lĩnh Mặc giơ tay qua lấy khăn giấy rồi nhẹ nhàng kề lên khoé miệng cô.
Trên khoé miệng có một vết dầu ớt rất nhạt.
Lau sạch thì Trình Lĩnh Mặc thu tay về.
Lòng Ôn Vân quặn đau, ráng nhịn hai giây, cô nhìn về phía anh ta thản nhiên nói: “Anh trai, anh đích thân tới đưa thiệp cưới cho tôi à?”
Mắt Trình Lĩnh Mặc đen như chấm mực.
“Không cần thiết đâu.” Ôn Vân nói: “Đúng ngày, tôi sẽ tham gia đúng giờ.”
“Ôn Ôn.”
”Đừng gọi tôi như thế, không thích hợp nữa rồi.” Ôn Vân nói: “Anh là người có vợ rồi, phải gọi tôi là em gái hoặc là Ôn Vân.”
Trình Lĩnh Mặc bị những lời này chọc tới mức toàn thân đầy lỗ máu.
Triệu Đông Duyên nào đó ở chỗ xa không nhịn được bật cười.
Anh quay đầu, ném sang một ánh mắt tán thành.
Cũng được, có thể châm chọc lại tức là có triển vọng.
Hình như Ôn Vân cũng cảm nhận được ánh mắt anh nên cũng quay mặt qua.
Bốn mắt cách khoảng không nhẹ nhàng chạm nhau.
Đầu tiên cô hốt hoảng, sau đó là né tránh.
Trình Lĩnh Mặc mím bờ môi mỏng, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Vết thương trên người còn đau không?”
Ôn Vân từ từ quay mặt qua, đáy mắt cay xè, cuối cùng chẳng nhịn được, một giọt nước mắt trượt từ khóe mắt xuống mũi.
Hôm đó, người của Dư Linh đánh tàn nhẫn như thế, chẳng biết ai đá một cước mà xương sườn của cô như muốn gãy ra vậy.
Ôn Vân ôm đầu, nằm thoi thóp trên sàn nhựa có mùi hăng hắc.
Điều cô nghĩ đến chẳng phải cơn đau mà là một chút vui mừng đáng xấu hổ.
Vấn đề nan giải của cô bị hành hạ và huỷ hoại bởi thái độ liên tục tiến lùi, tình trong như đã mặt ngoài còn e của Trình Lĩnh Mặc.
Dư Linh biết thì tất cả mọi người chắc chắn cũng sẽ biết.
Cho dù cực kỳ u ám, xấu xí khó coi, Ôn Vân vẫn cảm thấy là một sự giải thoát.
Dư Linh xuống khỏi chiếc xe đua trắng, giày cao gót cao và nhọn dừng trước mặt cô. Sau đó, cổ của Ôn Vân bị cô ta bóp chặt, lôi kéo, ép phải đối mắt.
Vẻ mặt vị hôn thê của Trình Lĩnh Mặc chẳng hề tức giận chút nào, thậm chí còn cười sảng khoái: “Chị đây ghét nhất người khác cướp đồ với chị đấy.”
Ôn Vân vừa ho vừa phản kháng: “Anh ấy không phải “đồ vật”.”
“Đương nhiên rồi, nếu chồng sắp cưới của chị đây là đồ vật thì sẽ không dẫn dụ em gái xuống địa ngục rồi!”
Dư Linh không hề làm ầm chuyện để ai cũng biết, cô ta tiếp tục chuẩn bị đám cưới như chưa xảy ra chuyện gì. Cô ta thân thiết hơn với Ôn Vân, làm một người chị dâu chuẩn mực không thể xoi mói.
Ôn Vân đã tuyệt vọng biết bao nhiêu lần, cũng bắt đầu có quyết tâm không muốn sống nữa từ giờ phút này.
Cô thu dọn đồ đạc, chọn một dự án xa xôi nhất rồi không từ mà biệt.
Trình Lĩnh Mặc hỏi cô còn đau không sao?
Có đau hay không có liên quan gì sao, anh chắc chắn sẽ không cho tôi liều thuốc giảm đau.
Giọt nước mắt không kìm nén được của Ôn Vân trong mắt Trình Lĩnh Mặc là sự tương tư tích tụ, là ám hiệu muốn người ta dỗ dành.
Nhưng Triệu Đông Duyên biết rõ, nước mắt của cô gái, từng giọt một là tủi thân tích tụ nhiều năm.
Ôn Vân cũng chẳng muốn bị người ta vây nhìn vẻ nhếch nhác nên rời khỏi chỗ ngồi trước.
Cô bước rất nhanh, Trình Lĩnh Mặc đi theo đằng sau.
Đợi Ôn Vân đi trước, Triệu Đông Duyên mới “vô ý” đứng dậy, tráng kiện khỏe khoắn chắn ở cửa.
“Làm phiền cho qua.” Trình Lĩnh Mặc nói
Bóng người không dời đi, ngược lại áp lại gần anh ta một bước.
Khi này Trình Lĩnh Mặc mới ngẩng đầu, mấy giây phân biệt, sau khi nhận ra người ta thì ánh mắt đột nhiên nghiêm lại.
Triệu Đông Duyên không né tránh, đánh đòn phủ đầu: “Nhìn đi đâu đấy, có biết đi đường không đấy?”
Trình Lĩnh Mặc nhíu mày: “Sao lại là anh, sao anh lại ở đây?”
Triệu Đông Duyên phì cười: “Giám đốc Trình, bao năm không gặp, anh vẫn hệt như lúc trước, tự cho mình là đúng nhỉ.”
Trình Lĩnh Mặc không hề bị lay động, lạnh nhạt nói: “Bao nhiêu năm như thế rồi, sao anh vẫn chẳng có tiến bộ gì. Làm lốp dự phòng thành nghiện à.”
Triệu Đông Duyên nhướng mày: “Đúng đấy, bố mày thích Ôn Vân đấy, làm lốp dự phòng cũng thấy vẻ vang nhé.”
“Đồ thay thế có cũng được mà không có cũng chẳng sao.” Trình Lĩnh Mặc hếch cằm lên miệt thị cười khẩy: “Không tự lượng sức mình.”
Triệu Đông Duyên rất đồng ý gật đầu, khiêm tốn nói: “Có một phần sức thì bỏ một phần sức, lượng sức mà làm, tôi hiểu cái lý này. Nếu như tôi thật sự muốn không tự lượng sức thì giờ đã chẳng có vị trí của anh rồi, giám đốc Trình ạ.”
Lời nói ngông cuồng có lẽ không thực tế nhưng khí thế của kẻ địch như bó đuốc rực cháy, không thiêu đốt cơ thể nhưng vẫn có thể mạnh mẽ cảm nhận được sự đe doạ nóng bỏng.
Sự bình tĩnh vào giờ phút này của Trình Lĩnh Mặc đều nhờ vào phong thái được tu dưỡng để gắng gượng. Tay buông thõng bên người đã không kiềm chế được mà nắm chặt thành quyền.
Anh ta nói: “Cậu không có được cơ hội này.”
Triệu Đông Duyên cười: “Một người đàn ông sắp kết hôn như anh nói thế này không chột dạ à?”
Sắc mặt Trình Lĩnh Mặc nhanh chóng thay đổi.
“Có cho tôi cơ hội hay không cũng chẳng quan trọng.” Triệu Đông Duyên nói: “Giám đốc Trình, tốt nhất anh đừng cho mình cơ hội.”
Trình Lĩnh Mặc nhíu mày không hiểu.
Triệu Đông Duyên cười rất lưu manh: “Đừng cho mình cơ hội gọi tôi là “em rể”.”
—
Tối nay không lạnh bằng hai hôm trước, gió cũng dịu hơn và còn có thể sống yên bình cùng với nhiệt độ thấp của đêm đông.
Tin nhắn mới nhất trên điện thoại dừng ở nửa tiếng trước.
[Cô chủ, cô có thể tới thăm giám đốc Trình không?”
[Giám đốc Trình lái xe hơn mười tiếng rồi, mấy hôm nay bệnh đau dạ dày cũng tái phát, bây giờ trên mu bàn tay hãy còn để lại vết kim nữa.]
Anh ta tái bệnh rồi có thể tiêm giảm đau.
Ôn Vân muốn giảm đau thì có thể đi đâu để có liều tiêm cứu mạng này đây?
“Đã đóng băng rồi mà cô còn ngồi trên đất, tỏ vẻ đáng thương cho ai xem chứ?” Giọng nói thanh thuý, không mấy thân thiện, không ai khác ngoài Bạch Nhuế.
Ôn Vân rầu rĩ đáp: “Yên tâm, không phải để Triệu Đông Duyên nhìn đâu.”
Bạch Nhuế cạn lời: “Cô còn thẳng thắn hơn tôi đấy.”
Ôn Vân: “Chị muốn cãi nhau với tôi à? Hôm khác đi được không, hôm nay tôi không cãi nổi.”
“Ha, thế không đúng lúc rồi, tôi có lợi thế bắt nạt cô rồi.” Bạch Nhuế đi tới trước mặt cô, giơ tay ra: “Cho này.”
Trong bát cách nhiệt bằng thép không gỉ là mì bò đang nóng hôi hổi, thơm phưng phức.
“Chị bắt nạt tôi thế này đấy à?” Ôn Vân tới gần, đầu mũi rướn ra: “Vậy sau này chị bắt nạt tôi nhiều chút nhé.”
“Đợi đã, cái âm uốn lưỡi nói thế nào đấy?” Bạch Nhuế học theo: “Một, chút*.”
*nguyên văn là 一点儿, âm uốn lưỡi ở đây chỉ 儿, là hiện tượng phổ biến dạng tiếng Trung ở miền Bắc Trung Quốc, nhất là Bắc Kinh.
Ôn Vân sửa lại: “Sai rồi. Đọc theo tôi này. Một chút er.”
Bạch Nhuế đọc lại một lần, tròn vành rõ chữ rất kỳ cục.
Ôn Vân cười: “er và “chút” liền lại, nhanh hơn một chút, nhẹ hơn một chút.”
Kết quả là Bạch Nhuế cắn vào đầu lưỡi.
“Không học nữa!”
“Không sao, sau này tôi từ từ dạy chị.”
“Sau này?” Bạch Nhuế liếc cô một cái: “Cô ở thành phố Phúc tới sau này à? Không về Bắc Kinh với người tình của cô à?”
Ôn Vân nói: “Anh ta không phải người tình của tôi.”
Bạch Nhuế hừ một tiếng: “Nếu không phải người tình thì sao lại ảnh hưởng tới tâm trạng cô được. Hai người tới từ thành phố lớn, toàn lừa mình dối người. Nhưng cuối cùng thì lừa được ai, tổn thương được ai? Không phải là bản thân cô à. Có đáng không? Ngu chết đi được.”
Ôn Vân “wow” một tiếng: “Ăn có một bát mì của chị mà bị chị chửi nhiều thế này.”
Bạch Nhuế: “Cho cô ăn là muốn béo chết cô luôn, cô béo hơn một chút…Thôi, cũng vẫn rất đẹp.”
Ôn Vân bật cười: “Chị trông mới đẹp như trái ớt có sức sống hừng hực ấy.”
“Nhưng mà Triệu Đông Duyên không ăn cay, anh ấy hừng hực không được.”
“…” Ôn Vân ho.
Ừm, chị là vua ớt cấp cao nhất.
Hai người sóng vai ngồi cùng nhau, mở đầu không mấy thân thiện nhưng lại hoà hợp một cách kỳ lạ, chị nói tôi đáp nói chuyện rất lâu.
Ôn Vân: “Tôi còn một câu hỏi nữa.”
Bạch Nhuế: “Tôi biết. Cô là tình địch của tôi nhưng cô cũng là con gái. Dù gì cũng không nhất thiết chua ngoa cay nghiệt mình như thế vì một người đàn ông. Tôi không thích “tình địch” nhưng nếu như biến mình xấu xí vì một tình địch, thì tôi sẽ thay đổi hoàn toàn, đánh mất chính mình. Chậc, tôi cóc thèm.”
Ôn Vân ngây người ra bởi lời nói này.
Cánh cửa lòng giăng bám đầy bụi được quét sạch thành một con đường nhỏ sạch sẽ.
Ở cửa vào của con đường này, con thú nhỏ tự nhốt lấy mình thổi lên làn gió mát đã từ lâu chưa thấy.
……
Buổi tối.
Ôn Vân cầm điện thoại kéo số điện thoại của Trình Lĩnh Mặc ra khỏi danh sách chặn.
Không còn ngẫm nghĩ lựa lời, không còn quanh co thăm dò, tin nhắn vừa chanh chua vừa thẳng thắn được gửi đi…
[Ngày mai tôi về Bắc Kinh với anh, tôi muốn nói thật với bố mẹ anh.]
Ôn Vân của lúc này vừa bình tĩnh vừa sôi sục.
Đây là cơ hội cuối cùng cô cho Trình Lĩnh Mặc.
Món đắt hàng của quán là mì nội tạng bò, sợi mì tự làm dày mỏng vừa phải, vừa miệng. Gia vị bí mật là cốt xương, cho một muỗng vào canh xương, rắc thêm một nắm hành và dầu ớt thì đúng là chạm tới tâm hồn.
Ôn Vân tập trung nếm thử, cũng chẳng quan tâm người trước mặt cô có động đũa hay không.
Cô ăn của cô, cúi đầu ăn tới mức rất say sưa.
Ăn hết một bát, cô quay đầu vẫy tay với Bạch Nhuế ở trước quầy thu ngân.
Thế này là muốn ăn hai bát.
Bạch Nhuế trợn trắng mắt: “Béo chết cô đấy. Không cho.”
Trình Lĩnh Mặc nhíu mày: “Làm ăn kiểu gì đấy?”
Tiếng của Ôn Vân át cả anh ta: “Anh ăn không? Không ăn thì để tôi ăn.”
Cô bưng bát bún của Trình Lĩnh Mặc sang, không chớp cả mắt.
Ở cửa, Ô Nguyên đẩy Triệu Đông Duyên: “Anh Duyên, tình địch của anh chất lượng khá cao đấy.”
Triệu Đông Duyên mất kiên nhẫn: “Tình địch cái gì, đó là anh trai cô ấy.”
“Vãi, kí,ch thích thế cơ à.”
Đúng là kíc,h thích.
Cho dù không chung huyết thống nhưng luân thường đạo lý thì chữ nào cũng là nghịch lý.
Khi Ôn Vân từ chối Triệu Đông Duyên, lý do cô đưa ra là anh trông hơi giống thổ phỉ.
Một chút hung dữ thôi cũng sợ.
Nhưng đối với Trình Lĩnh Mặc thì rừng gươm biển lửa, biết núi có hổ nhưng vẫn đi về phía núi hổ.
Ở bên này.
Ôn Vân từ từ ăn hết miếng mì cuối cùng, rồi lại bưng bát lên uống nước canh như vẫn chưa đã.
Cái bát lớn chắn hết cả mặt cô.
Tiếng “xì xụp” vang lên trong nửa phút, Ôn Vân đặt bát xuống. Ngay sau đó Trình Lĩnh Mặc giơ tay qua lấy khăn giấy rồi nhẹ nhàng kề lên khoé miệng cô.
Trên khoé miệng có một vết dầu ớt rất nhạt.
Lau sạch thì Trình Lĩnh Mặc thu tay về.
Lòng Ôn Vân quặn đau, ráng nhịn hai giây, cô nhìn về phía anh ta thản nhiên nói: “Anh trai, anh đích thân tới đưa thiệp cưới cho tôi à?”
Mắt Trình Lĩnh Mặc đen như chấm mực.
“Không cần thiết đâu.” Ôn Vân nói: “Đúng ngày, tôi sẽ tham gia đúng giờ.”
“Ôn Ôn.”
”Đừng gọi tôi như thế, không thích hợp nữa rồi.” Ôn Vân nói: “Anh là người có vợ rồi, phải gọi tôi là em gái hoặc là Ôn Vân.”
Trình Lĩnh Mặc bị những lời này chọc tới mức toàn thân đầy lỗ máu.
Triệu Đông Duyên nào đó ở chỗ xa không nhịn được bật cười.
Anh quay đầu, ném sang một ánh mắt tán thành.
Cũng được, có thể châm chọc lại tức là có triển vọng.
Hình như Ôn Vân cũng cảm nhận được ánh mắt anh nên cũng quay mặt qua.
Bốn mắt cách khoảng không nhẹ nhàng chạm nhau.
Đầu tiên cô hốt hoảng, sau đó là né tránh.
Trình Lĩnh Mặc mím bờ môi mỏng, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Vết thương trên người còn đau không?”
Ôn Vân từ từ quay mặt qua, đáy mắt cay xè, cuối cùng chẳng nhịn được, một giọt nước mắt trượt từ khóe mắt xuống mũi.
Hôm đó, người của Dư Linh đánh tàn nhẫn như thế, chẳng biết ai đá một cước mà xương sườn của cô như muốn gãy ra vậy.
Ôn Vân ôm đầu, nằm thoi thóp trên sàn nhựa có mùi hăng hắc.
Điều cô nghĩ đến chẳng phải cơn đau mà là một chút vui mừng đáng xấu hổ.
Vấn đề nan giải của cô bị hành hạ và huỷ hoại bởi thái độ liên tục tiến lùi, tình trong như đã mặt ngoài còn e của Trình Lĩnh Mặc.
Dư Linh biết thì tất cả mọi người chắc chắn cũng sẽ biết.
Cho dù cực kỳ u ám, xấu xí khó coi, Ôn Vân vẫn cảm thấy là một sự giải thoát.
Dư Linh xuống khỏi chiếc xe đua trắng, giày cao gót cao và nhọn dừng trước mặt cô. Sau đó, cổ của Ôn Vân bị cô ta bóp chặt, lôi kéo, ép phải đối mắt.
Vẻ mặt vị hôn thê của Trình Lĩnh Mặc chẳng hề tức giận chút nào, thậm chí còn cười sảng khoái: “Chị đây ghét nhất người khác cướp đồ với chị đấy.”
Ôn Vân vừa ho vừa phản kháng: “Anh ấy không phải “đồ vật”.”
“Đương nhiên rồi, nếu chồng sắp cưới của chị đây là đồ vật thì sẽ không dẫn dụ em gái xuống địa ngục rồi!”
Dư Linh không hề làm ầm chuyện để ai cũng biết, cô ta tiếp tục chuẩn bị đám cưới như chưa xảy ra chuyện gì. Cô ta thân thiết hơn với Ôn Vân, làm một người chị dâu chuẩn mực không thể xoi mói.
Ôn Vân đã tuyệt vọng biết bao nhiêu lần, cũng bắt đầu có quyết tâm không muốn sống nữa từ giờ phút này.
Cô thu dọn đồ đạc, chọn một dự án xa xôi nhất rồi không từ mà biệt.
Trình Lĩnh Mặc hỏi cô còn đau không sao?
Có đau hay không có liên quan gì sao, anh chắc chắn sẽ không cho tôi liều thuốc giảm đau.
Giọt nước mắt không kìm nén được của Ôn Vân trong mắt Trình Lĩnh Mặc là sự tương tư tích tụ, là ám hiệu muốn người ta dỗ dành.
Nhưng Triệu Đông Duyên biết rõ, nước mắt của cô gái, từng giọt một là tủi thân tích tụ nhiều năm.
Ôn Vân cũng chẳng muốn bị người ta vây nhìn vẻ nhếch nhác nên rời khỏi chỗ ngồi trước.
Cô bước rất nhanh, Trình Lĩnh Mặc đi theo đằng sau.
Đợi Ôn Vân đi trước, Triệu Đông Duyên mới “vô ý” đứng dậy, tráng kiện khỏe khoắn chắn ở cửa.
“Làm phiền cho qua.” Trình Lĩnh Mặc nói
Bóng người không dời đi, ngược lại áp lại gần anh ta một bước.
Khi này Trình Lĩnh Mặc mới ngẩng đầu, mấy giây phân biệt, sau khi nhận ra người ta thì ánh mắt đột nhiên nghiêm lại.
Triệu Đông Duyên không né tránh, đánh đòn phủ đầu: “Nhìn đi đâu đấy, có biết đi đường không đấy?”
Trình Lĩnh Mặc nhíu mày: “Sao lại là anh, sao anh lại ở đây?”
Triệu Đông Duyên phì cười: “Giám đốc Trình, bao năm không gặp, anh vẫn hệt như lúc trước, tự cho mình là đúng nhỉ.”
Trình Lĩnh Mặc không hề bị lay động, lạnh nhạt nói: “Bao nhiêu năm như thế rồi, sao anh vẫn chẳng có tiến bộ gì. Làm lốp dự phòng thành nghiện à.”
Triệu Đông Duyên nhướng mày: “Đúng đấy, bố mày thích Ôn Vân đấy, làm lốp dự phòng cũng thấy vẻ vang nhé.”
“Đồ thay thế có cũng được mà không có cũng chẳng sao.” Trình Lĩnh Mặc hếch cằm lên miệt thị cười khẩy: “Không tự lượng sức mình.”
Triệu Đông Duyên rất đồng ý gật đầu, khiêm tốn nói: “Có một phần sức thì bỏ một phần sức, lượng sức mà làm, tôi hiểu cái lý này. Nếu như tôi thật sự muốn không tự lượng sức thì giờ đã chẳng có vị trí của anh rồi, giám đốc Trình ạ.”
Lời nói ngông cuồng có lẽ không thực tế nhưng khí thế của kẻ địch như bó đuốc rực cháy, không thiêu đốt cơ thể nhưng vẫn có thể mạnh mẽ cảm nhận được sự đe doạ nóng bỏng.
Sự bình tĩnh vào giờ phút này của Trình Lĩnh Mặc đều nhờ vào phong thái được tu dưỡng để gắng gượng. Tay buông thõng bên người đã không kiềm chế được mà nắm chặt thành quyền.
Anh ta nói: “Cậu không có được cơ hội này.”
Triệu Đông Duyên cười: “Một người đàn ông sắp kết hôn như anh nói thế này không chột dạ à?”
Sắc mặt Trình Lĩnh Mặc nhanh chóng thay đổi.
“Có cho tôi cơ hội hay không cũng chẳng quan trọng.” Triệu Đông Duyên nói: “Giám đốc Trình, tốt nhất anh đừng cho mình cơ hội.”
Trình Lĩnh Mặc nhíu mày không hiểu.
Triệu Đông Duyên cười rất lưu manh: “Đừng cho mình cơ hội gọi tôi là “em rể”.”
—
Tối nay không lạnh bằng hai hôm trước, gió cũng dịu hơn và còn có thể sống yên bình cùng với nhiệt độ thấp của đêm đông.
Tin nhắn mới nhất trên điện thoại dừng ở nửa tiếng trước.
[Cô chủ, cô có thể tới thăm giám đốc Trình không?”
[Giám đốc Trình lái xe hơn mười tiếng rồi, mấy hôm nay bệnh đau dạ dày cũng tái phát, bây giờ trên mu bàn tay hãy còn để lại vết kim nữa.]
Anh ta tái bệnh rồi có thể tiêm giảm đau.
Ôn Vân muốn giảm đau thì có thể đi đâu để có liều tiêm cứu mạng này đây?
“Đã đóng băng rồi mà cô còn ngồi trên đất, tỏ vẻ đáng thương cho ai xem chứ?” Giọng nói thanh thuý, không mấy thân thiện, không ai khác ngoài Bạch Nhuế.
Ôn Vân rầu rĩ đáp: “Yên tâm, không phải để Triệu Đông Duyên nhìn đâu.”
Bạch Nhuế cạn lời: “Cô còn thẳng thắn hơn tôi đấy.”
Ôn Vân: “Chị muốn cãi nhau với tôi à? Hôm khác đi được không, hôm nay tôi không cãi nổi.”
“Ha, thế không đúng lúc rồi, tôi có lợi thế bắt nạt cô rồi.” Bạch Nhuế đi tới trước mặt cô, giơ tay ra: “Cho này.”
Trong bát cách nhiệt bằng thép không gỉ là mì bò đang nóng hôi hổi, thơm phưng phức.
“Chị bắt nạt tôi thế này đấy à?” Ôn Vân tới gần, đầu mũi rướn ra: “Vậy sau này chị bắt nạt tôi nhiều chút nhé.”
“Đợi đã, cái âm uốn lưỡi nói thế nào đấy?” Bạch Nhuế học theo: “Một, chút*.”
*nguyên văn là 一点儿, âm uốn lưỡi ở đây chỉ 儿, là hiện tượng phổ biến dạng tiếng Trung ở miền Bắc Trung Quốc, nhất là Bắc Kinh.
Ôn Vân sửa lại: “Sai rồi. Đọc theo tôi này. Một chút er.”
Bạch Nhuế đọc lại một lần, tròn vành rõ chữ rất kỳ cục.
Ôn Vân cười: “er và “chút” liền lại, nhanh hơn một chút, nhẹ hơn một chút.”
Kết quả là Bạch Nhuế cắn vào đầu lưỡi.
“Không học nữa!”
“Không sao, sau này tôi từ từ dạy chị.”
“Sau này?” Bạch Nhuế liếc cô một cái: “Cô ở thành phố Phúc tới sau này à? Không về Bắc Kinh với người tình của cô à?”
Ôn Vân nói: “Anh ta không phải người tình của tôi.”
Bạch Nhuế hừ một tiếng: “Nếu không phải người tình thì sao lại ảnh hưởng tới tâm trạng cô được. Hai người tới từ thành phố lớn, toàn lừa mình dối người. Nhưng cuối cùng thì lừa được ai, tổn thương được ai? Không phải là bản thân cô à. Có đáng không? Ngu chết đi được.”
Ôn Vân “wow” một tiếng: “Ăn có một bát mì của chị mà bị chị chửi nhiều thế này.”
Bạch Nhuế: “Cho cô ăn là muốn béo chết cô luôn, cô béo hơn một chút…Thôi, cũng vẫn rất đẹp.”
Ôn Vân bật cười: “Chị trông mới đẹp như trái ớt có sức sống hừng hực ấy.”
“Nhưng mà Triệu Đông Duyên không ăn cay, anh ấy hừng hực không được.”
“…” Ôn Vân ho.
Ừm, chị là vua ớt cấp cao nhất.
Hai người sóng vai ngồi cùng nhau, mở đầu không mấy thân thiện nhưng lại hoà hợp một cách kỳ lạ, chị nói tôi đáp nói chuyện rất lâu.
Ôn Vân: “Tôi còn một câu hỏi nữa.”
Bạch Nhuế: “Tôi biết. Cô là tình địch của tôi nhưng cô cũng là con gái. Dù gì cũng không nhất thiết chua ngoa cay nghiệt mình như thế vì một người đàn ông. Tôi không thích “tình địch” nhưng nếu như biến mình xấu xí vì một tình địch, thì tôi sẽ thay đổi hoàn toàn, đánh mất chính mình. Chậc, tôi cóc thèm.”
Ôn Vân ngây người ra bởi lời nói này.
Cánh cửa lòng giăng bám đầy bụi được quét sạch thành một con đường nhỏ sạch sẽ.
Ở cửa vào của con đường này, con thú nhỏ tự nhốt lấy mình thổi lên làn gió mát đã từ lâu chưa thấy.
……
Buổi tối.
Ôn Vân cầm điện thoại kéo số điện thoại của Trình Lĩnh Mặc ra khỏi danh sách chặn.
Không còn ngẫm nghĩ lựa lời, không còn quanh co thăm dò, tin nhắn vừa chanh chua vừa thẳng thắn được gửi đi…
[Ngày mai tôi về Bắc Kinh với anh, tôi muốn nói thật với bố mẹ anh.]
Ôn Vân của lúc này vừa bình tĩnh vừa sôi sục.
Đây là cơ hội cuối cùng cô cho Trình Lĩnh Mặc.
Bình luận facebook