-
Chương 24: Như lửa (11)
Ôn Vân có tính thẳng thắn.
Yêu thích cuồng nhiệt, những khát khao mong đợi, đều được thể hiện rõ và cấp thiết cần được đáp lại. Cô cực kỳ không thích giấu giếm, cô ghét hết tất cả những lời nói hàm ý và vòng vèo. Ở mức độ nào đó thì Triệu Đông Duyên rất thông minh, anh nhìn thấu bản chất tính cách của cô, chạm tới điểm giới hạn của cô, biết dừng lại hoà giải ở ranh giới của Ôn Vân.
Ôn Vân cũng nhìn ra.
Sự chân thành của anh không thể nghi ngờ được nhưng cũng khoác một tầng bí ẩn.
Lấy mạnh kiềm mạnh, lấy nhu kiềm nhu, cô giáo Tiểu Ôn thông minh nên đương nhiên cũng có kế đối phó hay rồi.
Triệu Đông Duyên cầm 50 tệ lắc lư rồi cười hỏi: “Anh không đáng tiền thế này à?”
“Nhiều rồi đấy.” Ôn Vân nói: “Em còn chưa mặc cả với anh đâu.”
“Xin lỗi, do anh không thỏa mãn.” Triệu Đông Duyên vội vã xin lỗi.
“Có bù không?” Khao khát nhàn nhạt dấy lên trong mắt Ôn Vân khi tưởng rằng cách nói khích sắp đạt được.
Triệu Đông Duyên vặn mở nắp chai nước, tu ừng ực nửa chai rồi lấy mu bàn tay quệt miệng: “Nằm xuống đi, lần này anh chậm hơn một chút.”
Ôn Vân sững sờ, dở khóc dở cười: “Anh có thể đừng chỉ nghĩ tới… không?”
Liếm.
Tiến bộ lên anh Duyên ơi! Cả người đều cứng rồi mà cứ thích dùng cách nhẹ nhất!
Triệu Đông Duyên ngay thẳng nói: “20 tệ nhiều quá, cảm ơn sự yêu quý của em dành cho anh, sau này mua một tặng 100.”
Ôn Vân nhếch mày: “Em không thích đồ rẻ.”
Nụ cười của Triệu Đông Duyên chưa từng biến mất: “Được, tăng thêm năm hào.”
—
Sau khi từ hẻm núi Cung Đao về thành phố Phúc, thái độ của Ôn Vân với Triệu Đông Duyên không mặn không nhạt. Dù sao thì cũng không phải quá cố tình không quan tâm tới người ta nhưng thân mật thì cũng không phải.
Hôm đó cô theo nhóm đến miếu thổ địa trên thị trấn đo đạc để chuẩn bị sửa sang, Triệu Đông Duyên lái xe máy xình xịch đi theo sau xe họ.
Khi Ôn Vân bắt tay làm việc không hề bị ảnh hưởng gì, cô đội mũ bảo hộ màu đỏ nhanh nhẹn nhẹ nhàng nhảy lên trèo xuống chẳng yếu đuối chút nào. Hí hoáy trang bị, điều chỉnh góc, mặc bộ quần áo làm việc thuận tiện và đơn giản nhất.
Triệu Đông Duyên từng thấy Ôn Vân thế này rất nhiều lần.
Anh thích kiểu thế này.
Cô gái làm việc chăm chỉ, tinh thần phấn chấn là tỏa sáng nhất.
Trong lòng anh vẽ ra 180 vở kịch, happy ending đến cuối cùng——Đây là vợ tôi đó!
Cô gái tỏa sáng được bao bọc bởi ánh mặt trời, từ gò má tới đôi tay vỗ thiết bị đều mang theo vầng sáng lấp lánh. Chỉ có Triệu Đông Duyên biết đôi chân được che khuất dưới cái quần rộng kia mềm mại mê người thế nào. Tối đó làm mạnh mẽ quá, chắc chắn vết xanh vết đỏ trên da chỗ đó vẫn chưa nhạt màu.
Triệu Đông Duyên ngồi xổm ở chỗ không xa, giống như con sói của thảo nguyên đã được thuần phục.
À không, vẫn có một chút nổi loạn.
Chẳng hạn như ánh mắt của anh, giữa ban ngày ban mặt nhưng lại thâm sâu cố chấp, cả đời chỉ nhận một người chủ.
Tiếc rằng chủ nhân chẳng liếc chẳng nhìn, chưa từng chạm mắt lấy một giây.
Nhân lúc thành viên tạm nghỉ, Triệu Đông Duyên chủ động lại gần, nhiệt tình đưa nước khoáng, người nào người nấy đều nói cảm ơn anh Duyên.
Anh Duyên thì muốn cảm ơn mọi người.
Như vậy mới có cớ đàng hoàng để tiếp cận cô giáo Tiểu Ôn.
Anh đưa nước cho mọi người đều là Cestbon bình thường nhưng lại đưa loại Ganten cho Ôn Vân.
Ôn Vân bình tĩnh nhận lấy lòng tốt: “Cảm ơn, đưa mã trả tiền đây.”
Triệu Đông Duyên: “?”
Ôn Vân nói: “Trả anh 20 tệ.”
Ừm, cô đúng là biết châm chọc.
Triệu Đông Duyên ngồi xổm cạnh cô, muốn vặn nắp chai giúp cô. Nhưng Ôn Vân lại giữ khư khư cứ không đưa chai Ganten cho anh. Giằng co một qua một lại, sườn mặt bướng bỉnh của cô cũng chẳng muốn giấu giếm cảm xúc nữa.
Khó chịu viết đầy trên mặt.
Triệu Đông Duyên muốn nắm tay cô thì cô né tránh.
Nắm lần nữa thì cô rụt luôn tay vào tay áo khoác rồi còn đóng cổ tay áo lại.
Triệu Đông Duyên buồn cười: “Được rồi, đến 20 tệ anh cũng không đáng nữa.”
Ôn Vân không tiếp lời, cúi đầu, mái tóc dài cuộn tròn, đuôi tóc khẽ cọ vào mặt chỉ lộ ra chiếc mũi xinh xắn cao thẳng.
Triệu Đông Duyên lặng lẽ nắm thành quyền như bất lực hoặc là không biết mở lời thế nào, anh nắm chặt lòng bàn tay. Móng tay cấu thành vết, đau đớn không chỉ có ở lòng bàn tay.
Ngay cả Bạch Nhuế cũng nhìn ra sự bất thường giữa hai người.
Khi Ôn Vân tới tiệm ăn mì, cô ấy cố tình tới gần: “Ô kìa, dạo này có thái độ với Triệu Đông Duyên nhiều phết nhỉ.”
“Rõ ràng lắm à?” Ôn Vân ngẩng đầu lên,
“Triệu Đông Duyên làm gì cô à?” Bạch Nhuế hỏi thẳng luôn mà chẳng buồn mở đầu.
Ôn Vân càng thẳng thắn giống như tìm được hốc cây tâm linh bày tỏ, tủi thân thầm thì tố cáo: “Anh ấy không làm với tôi.”
“Làm gì?”
“Tình.”
Hai tay Bạch Nhuế che miệng, kinh ngạc tột độ: “Triệu Đông Duyên không cứng nổi à?!”
Ôn Vân cũng vô cùng sợ hãi: “Hoá ra là thật, đúng là anh ấy không cứng lên được!”
Bạch Nhuế cứ cảm thấy chỗ nào đó sai sai, cô ấy là câu nghi vấn mà hình như Ôn Vân lại nghe thành câu khẳng định.
Cái này không quan trọng, quan trọng là: “Có bệnh thì chữa trị sớm đi, cô về Bắc Kinh khám chuyên gia cho anh ta xem sao, đàn ông cứng đầu mà.”
“…Ừ.”
Khổ sở sao lại không thể san sẻ gánh vác chứ, Ôn Vân không tin cái này.
Cô đột ngột quay về Bắc Kinh, đúng lúc về xử lý một vài chuyện công việc.
Tạm thời không cần quá ép buộc hay kí,ch thích Triệu Đông Duyên, Ôn Vân cũng cần phổ cập thông tin trị liệu nhiều hơn. Nhưng dù gì chuyện này cũng không mấy vẻ vang, không dễ hỏi thăm người khác nên chỉ đành tự mình bôn ba thôi.
Cô bổ túc được rất nhiều kiến thức, hoá ra bệnh nam giới cũng chia thành rất nhiều loại.
Có thể chào cờ được.
Lên được một nửa lại hạ xuống.
Còn có một kiểu, chào cờ rồi nhưng chưa được ba giây đã hạ xuống rồi.
Ôn Vân dò số chỗ ngồi.
Kích thước, độ lớn, các loại dấu hiệu, tỉ lệ Triệu Đông Duyên là loại thứ ba rất lớn nhỉ?
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, trông anh chẳng giống tí nào.
Lỡ mà không chữa khỏi thì sao?
Ôn Vân ôm suy nghĩ xấu nhất tới tư vấn, trả phí khám trực tuyến, bác sĩ ba mươi tệ, bác sĩ chân thành đáp: “Nếu như thật sự không được thì có thể sử dụng một vài dụng cụ hỗ trợ.”
Giả vờ ấy à?
Nhận thức của Ôn Vân được khai sáng, đúng là mỗi người có cách sống của mình.
Nghĩ theo góc độ khác, trên đời chuyện dù có khó đến đâu đều có cách giải quyết của nó. Ngoại trừ một chút tiếc nuối thì cuộc sống vẫn có thể tiếp tục trôi qua được.
Cô về Bắc Kinh quá đột ngột, Triệu Đông Duyên cũng chẳng hiểu nổi.
Điện thoại tin nhắn chẳng thiếu cái nào, cô đều nhận, đều trả lời, chỉ có điều thái độ hời hợt giống như làn nước trong ấm nóng dội vào lòng người mà chẳng có cảm giác gì.
Triệu Đông Duyên cười trêu chọc: “Anh lại phải đi rồi, tới nơi rất xa, dăm bữa nửa tháng cũng không về đâu.”
Nói khích chứ gì.
Ôn Vân không mắc lừa, bình tĩnh đáp lại anh: “Chỉ có dăm bữa nửa tháng à? Thời gian ngắn thế thôi à.”
Triệu Đông Duyên cũng rất bình tĩnh: “Ừm, cô giáo Tiểu Ôn, lúc anh không ở đây, em phải ăn uống tử tế, ngủ sớm đừng thức khuya. Khi ra ngoài thì lái xe chậm thôi, đừng nghĩ vẩn vơ, buồn thì tìm Bạch Nhuế và Ô Nguyên chơi cùng.”
Ôn Vân: “Còn gì nữa?”
Triệu Đông Duyên cười: “Nhớ phải nhớ anh.”
Ôn Vân thì lại rất biết mấy cách tình trong như đã mặt ngoài còn e. Cô không đáp, cứ thế kết thúc cuộc gọi.
Cô cầm điện thoại thở dài một hơi.
Cô tưởng tượng ra vẻ mặt hoang mang bất lực của Triệu Đông Duyên. Gây áp lực kiểu mềm mại này có lẽ sẽ làm anh sớm tỉnh ra.
Chuông cửa vang lên, nửa tiếng trước Ôn Vân có gọi đồ ăn ngoài.
Cửa mở ra, câu “cảm ơn” tới miệng phải phanh gấp lại.
Ôn Vân đóng cửa theo bản năng nhưng không bằng sức mạnh của Trình Lĩnh Mặc, một bàn tay chặn lấy nhanh chóng chen vào.
Cô cau mày lùi ra sau, trong mắt dựng lên lá chắn phòng bị.
Trình Lĩnh Mặc lại được châm lửa giận lần nữa, bao lâu thế rồi, đây vốn dĩ chẳng phải là sự đãi ngộ mà anh ta nên có.
“Em chiêu đãi anh trai mình đến thăm thế này à?” Giọng nói của anh ta hơi lạnh lẽo.
“Chẳng có người anh đến thăm vào mà suýt nữa tháo cả cửa nhà em gái đâu.” Ôn Vân chẳng nhường nhịn.
Trình Lĩnh Mặc lạnh lùng như tên bắn: “Kết hôn mới bao lâu mà anh ta biến em thành bộ dạng thế này rồi.”
Ôn Vân không hùa theo lời móc mỉa của anh ta mà chỉ nói: “Anh tự ti lắm chứ gì? Sau khi tôi ở bên anh ấy tốt hơn nhiều khi ở với anh.”
Trình Lĩnh Mặc cũng không phải chưa từng thấy vẻ mồm mép sắc bén của cô, nhưng đó là chút cảm xúc xuất hiện vì yêu thôi.
Còn giờ đây, Ôn Vân lại là một đám mây đen ùn ùn che lấp đỉnh đầu anh ta, áp bức không thể khinh thường.
Cô chẳng còn nhẫn nại chờ đợi rồi cũng chẳng buồn tuỳ cơ ứng biến nữa. Nếu người tới không có ý tốt, vậy thì phải đánh trả lại: “Anh tới chỗ tôi, vợ anh có biết không? Anh trai này, tốt nhất anh nên trông coi chị dâu kỹ vào, đừng để chị ta lên cơn. Nếu chị ta dám tìm tôi để phát điên thì tôi không để ý điên hơn chị ta đâu.”
Trình Lĩnh Mặc không ngu ngốc.
Một người phụ nữ có yêu bạn hay không nhìn nhau một giây là biết ngay.
Ôn Vân không còn bịn rịn gì nữa mà chỉ còn xem thường và ghét bỏ vô cùng, thậm chí đã có ý thức nhận thức rồi——Chẳng hạn khi nhắc tới “người đàn ông kia” Triệu Đông Duyên, cô lập tức cảnh giác nhấc đao nghênh chiến.
Ôn Vân thay đổi rồi.
Cô không còn yêu nữa.
Trình Lĩnh Mặc không thể nào chịu được sự thất vọng này, không liên quan gì về ràng buộc và chọn lựa tình cảm mà đó là được khát khao, được ngưỡng mộ, được cần đến, được luyến tiếc quen quá hóa thường, tất cả đều hóa thành tro bụi rồi.
Ôn Ván gặp vấn đề sẽ không bao giờ lặng thầm chán nản, ăn năn hối hận nữa. Cô tràn đầy dũng cảm, không trốn không né.
Đốm lửa Trình Lĩnh Mặc đốt trong cuộc đời cô đã được một người đàn ông khác giội nước từng chút một, được nhẹ nhàng che lấp bởi những ngọn cỏ non và những bông hoa xinh mọc lên nhờ sự chăm sóc và chữa lành hết mực.
Đôi tình nhân một thời thầm kín, bây giờ hai mắt nhìn nhau chỉ còn lại đối đầu gay gắt.
Trình Lĩnh Mặc đột nhiên cười: “Em tưởng rằng Triệu Đông Duyên không bị điên à?”
Ôn Vân nói: “Xét về trách nhiệm và trọng trách người đàn ông nên có, anh ấy bình thường hơn anh.”
Hai tay Trình Lĩnh Mặc đặt sau người, giọng nói điềm tĩnh: “Một người mà nói dối liên miên, đến thẳng thắn cũng chẳng làm được thì cũng kẻ tám lạng người nửa cân với anh thôi.”
“Có ý gì?” Ôn Vân cau mày.
Trình Lĩnh Mặc hất hàm: “Mẹ anh ta là bệnh nhân mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, bây giờ vẫn còn ở trong bệnh viện tâm thần kia kìa.”
Ôn Vân ngây người.
Trình Lĩnh Mặc cũng không quấy rầy quá lâu, trước khi về còn ân cần nhắc nhở: “Đúng rồi, cái chết của bố anh ta em đã từng hỏi nguyên nhân chưa? Là bị người mẹ mắc bệnh tâm thần kia đập phích nước vào đầu đấy.”
“Ôn Vân, em là người em gái duy nhất của anh. Anh mong em gái mình có thể hạnh phúc cả đời.” Trình Lĩnh Mặc nói.
Yêu thích cuồng nhiệt, những khát khao mong đợi, đều được thể hiện rõ và cấp thiết cần được đáp lại. Cô cực kỳ không thích giấu giếm, cô ghét hết tất cả những lời nói hàm ý và vòng vèo. Ở mức độ nào đó thì Triệu Đông Duyên rất thông minh, anh nhìn thấu bản chất tính cách của cô, chạm tới điểm giới hạn của cô, biết dừng lại hoà giải ở ranh giới của Ôn Vân.
Ôn Vân cũng nhìn ra.
Sự chân thành của anh không thể nghi ngờ được nhưng cũng khoác một tầng bí ẩn.
Lấy mạnh kiềm mạnh, lấy nhu kiềm nhu, cô giáo Tiểu Ôn thông minh nên đương nhiên cũng có kế đối phó hay rồi.
Triệu Đông Duyên cầm 50 tệ lắc lư rồi cười hỏi: “Anh không đáng tiền thế này à?”
“Nhiều rồi đấy.” Ôn Vân nói: “Em còn chưa mặc cả với anh đâu.”
“Xin lỗi, do anh không thỏa mãn.” Triệu Đông Duyên vội vã xin lỗi.
“Có bù không?” Khao khát nhàn nhạt dấy lên trong mắt Ôn Vân khi tưởng rằng cách nói khích sắp đạt được.
Triệu Đông Duyên vặn mở nắp chai nước, tu ừng ực nửa chai rồi lấy mu bàn tay quệt miệng: “Nằm xuống đi, lần này anh chậm hơn một chút.”
Ôn Vân sững sờ, dở khóc dở cười: “Anh có thể đừng chỉ nghĩ tới… không?”
Liếm.
Tiến bộ lên anh Duyên ơi! Cả người đều cứng rồi mà cứ thích dùng cách nhẹ nhất!
Triệu Đông Duyên ngay thẳng nói: “20 tệ nhiều quá, cảm ơn sự yêu quý của em dành cho anh, sau này mua một tặng 100.”
Ôn Vân nhếch mày: “Em không thích đồ rẻ.”
Nụ cười của Triệu Đông Duyên chưa từng biến mất: “Được, tăng thêm năm hào.”
—
Sau khi từ hẻm núi Cung Đao về thành phố Phúc, thái độ của Ôn Vân với Triệu Đông Duyên không mặn không nhạt. Dù sao thì cũng không phải quá cố tình không quan tâm tới người ta nhưng thân mật thì cũng không phải.
Hôm đó cô theo nhóm đến miếu thổ địa trên thị trấn đo đạc để chuẩn bị sửa sang, Triệu Đông Duyên lái xe máy xình xịch đi theo sau xe họ.
Khi Ôn Vân bắt tay làm việc không hề bị ảnh hưởng gì, cô đội mũ bảo hộ màu đỏ nhanh nhẹn nhẹ nhàng nhảy lên trèo xuống chẳng yếu đuối chút nào. Hí hoáy trang bị, điều chỉnh góc, mặc bộ quần áo làm việc thuận tiện và đơn giản nhất.
Triệu Đông Duyên từng thấy Ôn Vân thế này rất nhiều lần.
Anh thích kiểu thế này.
Cô gái làm việc chăm chỉ, tinh thần phấn chấn là tỏa sáng nhất.
Trong lòng anh vẽ ra 180 vở kịch, happy ending đến cuối cùng——Đây là vợ tôi đó!
Cô gái tỏa sáng được bao bọc bởi ánh mặt trời, từ gò má tới đôi tay vỗ thiết bị đều mang theo vầng sáng lấp lánh. Chỉ có Triệu Đông Duyên biết đôi chân được che khuất dưới cái quần rộng kia mềm mại mê người thế nào. Tối đó làm mạnh mẽ quá, chắc chắn vết xanh vết đỏ trên da chỗ đó vẫn chưa nhạt màu.
Triệu Đông Duyên ngồi xổm ở chỗ không xa, giống như con sói của thảo nguyên đã được thuần phục.
À không, vẫn có một chút nổi loạn.
Chẳng hạn như ánh mắt của anh, giữa ban ngày ban mặt nhưng lại thâm sâu cố chấp, cả đời chỉ nhận một người chủ.
Tiếc rằng chủ nhân chẳng liếc chẳng nhìn, chưa từng chạm mắt lấy một giây.
Nhân lúc thành viên tạm nghỉ, Triệu Đông Duyên chủ động lại gần, nhiệt tình đưa nước khoáng, người nào người nấy đều nói cảm ơn anh Duyên.
Anh Duyên thì muốn cảm ơn mọi người.
Như vậy mới có cớ đàng hoàng để tiếp cận cô giáo Tiểu Ôn.
Anh đưa nước cho mọi người đều là Cestbon bình thường nhưng lại đưa loại Ganten cho Ôn Vân.
Ôn Vân bình tĩnh nhận lấy lòng tốt: “Cảm ơn, đưa mã trả tiền đây.”
Triệu Đông Duyên: “?”
Ôn Vân nói: “Trả anh 20 tệ.”
Ừm, cô đúng là biết châm chọc.
Triệu Đông Duyên ngồi xổm cạnh cô, muốn vặn nắp chai giúp cô. Nhưng Ôn Vân lại giữ khư khư cứ không đưa chai Ganten cho anh. Giằng co một qua một lại, sườn mặt bướng bỉnh của cô cũng chẳng muốn giấu giếm cảm xúc nữa.
Khó chịu viết đầy trên mặt.
Triệu Đông Duyên muốn nắm tay cô thì cô né tránh.
Nắm lần nữa thì cô rụt luôn tay vào tay áo khoác rồi còn đóng cổ tay áo lại.
Triệu Đông Duyên buồn cười: “Được rồi, đến 20 tệ anh cũng không đáng nữa.”
Ôn Vân không tiếp lời, cúi đầu, mái tóc dài cuộn tròn, đuôi tóc khẽ cọ vào mặt chỉ lộ ra chiếc mũi xinh xắn cao thẳng.
Triệu Đông Duyên lặng lẽ nắm thành quyền như bất lực hoặc là không biết mở lời thế nào, anh nắm chặt lòng bàn tay. Móng tay cấu thành vết, đau đớn không chỉ có ở lòng bàn tay.
Ngay cả Bạch Nhuế cũng nhìn ra sự bất thường giữa hai người.
Khi Ôn Vân tới tiệm ăn mì, cô ấy cố tình tới gần: “Ô kìa, dạo này có thái độ với Triệu Đông Duyên nhiều phết nhỉ.”
“Rõ ràng lắm à?” Ôn Vân ngẩng đầu lên,
“Triệu Đông Duyên làm gì cô à?” Bạch Nhuế hỏi thẳng luôn mà chẳng buồn mở đầu.
Ôn Vân càng thẳng thắn giống như tìm được hốc cây tâm linh bày tỏ, tủi thân thầm thì tố cáo: “Anh ấy không làm với tôi.”
“Làm gì?”
“Tình.”
Hai tay Bạch Nhuế che miệng, kinh ngạc tột độ: “Triệu Đông Duyên không cứng nổi à?!”
Ôn Vân cũng vô cùng sợ hãi: “Hoá ra là thật, đúng là anh ấy không cứng lên được!”
Bạch Nhuế cứ cảm thấy chỗ nào đó sai sai, cô ấy là câu nghi vấn mà hình như Ôn Vân lại nghe thành câu khẳng định.
Cái này không quan trọng, quan trọng là: “Có bệnh thì chữa trị sớm đi, cô về Bắc Kinh khám chuyên gia cho anh ta xem sao, đàn ông cứng đầu mà.”
“…Ừ.”
Khổ sở sao lại không thể san sẻ gánh vác chứ, Ôn Vân không tin cái này.
Cô đột ngột quay về Bắc Kinh, đúng lúc về xử lý một vài chuyện công việc.
Tạm thời không cần quá ép buộc hay kí,ch thích Triệu Đông Duyên, Ôn Vân cũng cần phổ cập thông tin trị liệu nhiều hơn. Nhưng dù gì chuyện này cũng không mấy vẻ vang, không dễ hỏi thăm người khác nên chỉ đành tự mình bôn ba thôi.
Cô bổ túc được rất nhiều kiến thức, hoá ra bệnh nam giới cũng chia thành rất nhiều loại.
Có thể chào cờ được.
Lên được một nửa lại hạ xuống.
Còn có một kiểu, chào cờ rồi nhưng chưa được ba giây đã hạ xuống rồi.
Ôn Vân dò số chỗ ngồi.
Kích thước, độ lớn, các loại dấu hiệu, tỉ lệ Triệu Đông Duyên là loại thứ ba rất lớn nhỉ?
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, trông anh chẳng giống tí nào.
Lỡ mà không chữa khỏi thì sao?
Ôn Vân ôm suy nghĩ xấu nhất tới tư vấn, trả phí khám trực tuyến, bác sĩ ba mươi tệ, bác sĩ chân thành đáp: “Nếu như thật sự không được thì có thể sử dụng một vài dụng cụ hỗ trợ.”
Giả vờ ấy à?
Nhận thức của Ôn Vân được khai sáng, đúng là mỗi người có cách sống của mình.
Nghĩ theo góc độ khác, trên đời chuyện dù có khó đến đâu đều có cách giải quyết của nó. Ngoại trừ một chút tiếc nuối thì cuộc sống vẫn có thể tiếp tục trôi qua được.
Cô về Bắc Kinh quá đột ngột, Triệu Đông Duyên cũng chẳng hiểu nổi.
Điện thoại tin nhắn chẳng thiếu cái nào, cô đều nhận, đều trả lời, chỉ có điều thái độ hời hợt giống như làn nước trong ấm nóng dội vào lòng người mà chẳng có cảm giác gì.
Triệu Đông Duyên cười trêu chọc: “Anh lại phải đi rồi, tới nơi rất xa, dăm bữa nửa tháng cũng không về đâu.”
Nói khích chứ gì.
Ôn Vân không mắc lừa, bình tĩnh đáp lại anh: “Chỉ có dăm bữa nửa tháng à? Thời gian ngắn thế thôi à.”
Triệu Đông Duyên cũng rất bình tĩnh: “Ừm, cô giáo Tiểu Ôn, lúc anh không ở đây, em phải ăn uống tử tế, ngủ sớm đừng thức khuya. Khi ra ngoài thì lái xe chậm thôi, đừng nghĩ vẩn vơ, buồn thì tìm Bạch Nhuế và Ô Nguyên chơi cùng.”
Ôn Vân: “Còn gì nữa?”
Triệu Đông Duyên cười: “Nhớ phải nhớ anh.”
Ôn Vân thì lại rất biết mấy cách tình trong như đã mặt ngoài còn e. Cô không đáp, cứ thế kết thúc cuộc gọi.
Cô cầm điện thoại thở dài một hơi.
Cô tưởng tượng ra vẻ mặt hoang mang bất lực của Triệu Đông Duyên. Gây áp lực kiểu mềm mại này có lẽ sẽ làm anh sớm tỉnh ra.
Chuông cửa vang lên, nửa tiếng trước Ôn Vân có gọi đồ ăn ngoài.
Cửa mở ra, câu “cảm ơn” tới miệng phải phanh gấp lại.
Ôn Vân đóng cửa theo bản năng nhưng không bằng sức mạnh của Trình Lĩnh Mặc, một bàn tay chặn lấy nhanh chóng chen vào.
Cô cau mày lùi ra sau, trong mắt dựng lên lá chắn phòng bị.
Trình Lĩnh Mặc lại được châm lửa giận lần nữa, bao lâu thế rồi, đây vốn dĩ chẳng phải là sự đãi ngộ mà anh ta nên có.
“Em chiêu đãi anh trai mình đến thăm thế này à?” Giọng nói của anh ta hơi lạnh lẽo.
“Chẳng có người anh đến thăm vào mà suýt nữa tháo cả cửa nhà em gái đâu.” Ôn Vân chẳng nhường nhịn.
Trình Lĩnh Mặc lạnh lùng như tên bắn: “Kết hôn mới bao lâu mà anh ta biến em thành bộ dạng thế này rồi.”
Ôn Vân không hùa theo lời móc mỉa của anh ta mà chỉ nói: “Anh tự ti lắm chứ gì? Sau khi tôi ở bên anh ấy tốt hơn nhiều khi ở với anh.”
Trình Lĩnh Mặc cũng không phải chưa từng thấy vẻ mồm mép sắc bén của cô, nhưng đó là chút cảm xúc xuất hiện vì yêu thôi.
Còn giờ đây, Ôn Vân lại là một đám mây đen ùn ùn che lấp đỉnh đầu anh ta, áp bức không thể khinh thường.
Cô chẳng còn nhẫn nại chờ đợi rồi cũng chẳng buồn tuỳ cơ ứng biến nữa. Nếu người tới không có ý tốt, vậy thì phải đánh trả lại: “Anh tới chỗ tôi, vợ anh có biết không? Anh trai này, tốt nhất anh nên trông coi chị dâu kỹ vào, đừng để chị ta lên cơn. Nếu chị ta dám tìm tôi để phát điên thì tôi không để ý điên hơn chị ta đâu.”
Trình Lĩnh Mặc không ngu ngốc.
Một người phụ nữ có yêu bạn hay không nhìn nhau một giây là biết ngay.
Ôn Vân không còn bịn rịn gì nữa mà chỉ còn xem thường và ghét bỏ vô cùng, thậm chí đã có ý thức nhận thức rồi——Chẳng hạn khi nhắc tới “người đàn ông kia” Triệu Đông Duyên, cô lập tức cảnh giác nhấc đao nghênh chiến.
Ôn Vân thay đổi rồi.
Cô không còn yêu nữa.
Trình Lĩnh Mặc không thể nào chịu được sự thất vọng này, không liên quan gì về ràng buộc và chọn lựa tình cảm mà đó là được khát khao, được ngưỡng mộ, được cần đến, được luyến tiếc quen quá hóa thường, tất cả đều hóa thành tro bụi rồi.
Ôn Ván gặp vấn đề sẽ không bao giờ lặng thầm chán nản, ăn năn hối hận nữa. Cô tràn đầy dũng cảm, không trốn không né.
Đốm lửa Trình Lĩnh Mặc đốt trong cuộc đời cô đã được một người đàn ông khác giội nước từng chút một, được nhẹ nhàng che lấp bởi những ngọn cỏ non và những bông hoa xinh mọc lên nhờ sự chăm sóc và chữa lành hết mực.
Đôi tình nhân một thời thầm kín, bây giờ hai mắt nhìn nhau chỉ còn lại đối đầu gay gắt.
Trình Lĩnh Mặc đột nhiên cười: “Em tưởng rằng Triệu Đông Duyên không bị điên à?”
Ôn Vân nói: “Xét về trách nhiệm và trọng trách người đàn ông nên có, anh ấy bình thường hơn anh.”
Hai tay Trình Lĩnh Mặc đặt sau người, giọng nói điềm tĩnh: “Một người mà nói dối liên miên, đến thẳng thắn cũng chẳng làm được thì cũng kẻ tám lạng người nửa cân với anh thôi.”
“Có ý gì?” Ôn Vân cau mày.
Trình Lĩnh Mặc hất hàm: “Mẹ anh ta là bệnh nhân mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, bây giờ vẫn còn ở trong bệnh viện tâm thần kia kìa.”
Ôn Vân ngây người.
Trình Lĩnh Mặc cũng không quấy rầy quá lâu, trước khi về còn ân cần nhắc nhở: “Đúng rồi, cái chết của bố anh ta em đã từng hỏi nguyên nhân chưa? Là bị người mẹ mắc bệnh tâm thần kia đập phích nước vào đầu đấy.”
“Ôn Vân, em là người em gái duy nhất của anh. Anh mong em gái mình có thể hạnh phúc cả đời.” Trình Lĩnh Mặc nói.
Bình luận facebook