Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Nguyên giữ đúng lời hứa. Khi tôi đến lớp thì thấy Nguyên đã đến, mặc đúng bộ võ phục thiếu lâm đen tuyền. Thấy tôi Nguyên cười đưa tay ngúc ngoắc ra ý chào. Tôi không dám làm mặt thân, chỉ nhe răng cười rồi vội quay vào phòng thay đồ. Khi tôi tập hợp lớp, mọi người nhanh chóng vào hàng khởi động. Nguyên nhìn tôi cười thú vị. Tôi cố tránh nhìn về phía Nguyên, cẩn thận quan sát cả lớp. Tôi hô nhịp dõng dạc. Sau mười phút khởi động là những tư thế căn bản cho nóng người. Nguyên đã học taekwondo nên cũng có thể theo kịp những động tác này, tuy động tác đá của Nguyên chưa chuẩn. Khi mọi người đi quyền, Vũ gọi Nguyên tách ra. Nhiệm vụ của Vũ là hướng dẫn những người mới vào. Sau vài ba ngày Nguyên có thể tham gia vào một nhóm theo cấp lớp của mình. Tôi thầm ước mình được rời khỏi vị trí đại sư huynh để giao cho Vũ hô cho cả lớp tập, còn tôi sẽ ra chỗ Nguyên để dạy riêng cho cô. Lúc mọi người chia theo cấp hoặc tách riêng để ôn luyện bài quyền, tôi tranh thủ đi ngang qua Nguyên vài lần:
- Nguyên mới tập lại tập vừa thôi, hăng quá về đau người mai không đến lớp nổi đâu nhe.
- Dạ, nghe, sư huynh!
Kết thúc buổi tập, Nguyên lại gần tôi nheo mắt:
- Chào đại sư huynh, thế mà anh giấu em nhé. Anh làm em bất ngờ đấy!
- Em cũng làm anh bất ngờ vậy.
- Về chuyện gì?
- Nhìn em tập cứ như em đã học thiếu lâm vài tháng rồi vậy.
Về nhà, khi đưa những xô hoa lên xe, tôi liên tục huýt sáo. Mẹ tôi vừa leo lên xe, tôi chợt nhớ:
- Mẹ, mẹ cắm hoa hồng cho ba chưa?
- Mẹ cắm rồi.
Chiếc xe lóc xóc chạy ra cổng trường đại học. Mẹ nói nhìn tôi hôm nay vui vui. Tôi chỉ chun mũi cười. Lúc đặt các xô hoa lên khung cho mẹ bán xong, tôi rút một bông hồng:
- Cho con lấy một bông mở hàng cho mẹ.
Không nán lại thêm giây nào, tôi biến ngay ra xe và cùng con Phi chạy ra bãi đón khách. Tôi cắm bông hồng lên khung che cạnh chỗ tôi ngồi. Bông hoa này là Nguyên đấy Nguyên à. Sao tự nhiên mình khùng khùng thế nhỉ?
Đúng sau hai hôm chính sư phụ tập cho Nguyên những tư thế tấn, những đòn cước đầu tiên của thiếu lâm. Nguyên không biết nhưng tôi biết đấy là một ngoại lệ, ít ra cũng từ khi tôi theo sư phụ đến nay. Nguyên đấm không mạnh có lẽ vì cô gầy quá, nhưng Nguyên biết phát lực đúng vào điểm cuối nên cú đấm xoáy mạnh không kém Thủy đai vàng - nữ võ sinh có đai cao nhất lớp tập buổi sáng. Trong lớp, Nguyên rất ít nói, nhưng những lời Nguyên nói luôn gần gũi, thân thiện với mọi người. Tôi biết mọi người đều có thiện cảm với Nguyên, riêng tôi rất vui khi biết Nguyên không còn hay lang thang bên hồ về khuya nữa. Mỗi ngày tôi đã có thể nhìn thấy khuôn mặt, nụ cười của Nguyên.
Tôi không giấu mọi người ở bãi xe thổ mộ về việc Nguyên đã có việc làm và ở lại Đà Lạt. Cả bọn nhe răng cười:
- Nói Nguyên thỉnh thoảng ra chơi với anh em.
Có điều không ai biết Nguyên đang tập võ cùng với tôi. Nguyên hứa sẽ ghé thăm nếu Nguyên đi lang thang ra hồ - tất nhiên là lúc trời vừa tối.
Hôm Nguyên ghé, cả đám đang ngồi với hai anh chàng lãng tử từ Sài Gòn lên. Hai anh chàng xách theo chai rượu và cây đàn guitar ra bờ hồ ngồi gần chỗ bọn tôi và cây cầu nhô ra hồ. Họ mời chúng tôi cùng uống rượu. Rượu thì không uống vì còn đang chờ đón khách nhưng cả đám một chốc sau đã bị cuốn hút bởi tiếng guitar bập bùng. Khi Nguyên đến, cô nhập bọn nhanh chóng. Tôi thấy đôi mắt của Nguyên sáng ánh lên. Nguyên ngồi cạnh tôi và chàng lãng tử, mắt dán vào tay đàn đang bật xuống dây với những điệu rock hoang dại, khỏe khoắn. Những bài quen, cả bọn cùng gào theo. Nguyên im lặng nhịp nhịp bằng cái đầu gật gật. Một góc hồ bùng lên những âm thanh kiểu nổi loạn. Hai anh chàng thay nhau đánh đàn, khuôn mặt đỏ bừng lên giữa sương lạnh. Họ hát như bật ra từ lồng ngực, từ trái tim. Những giọt rượu họ uống tan chảy, hòa vào những âm rock cuồng say, ngấm vào trong từng lời hát. Bọn tôi nghe, say theo, khắp người rộn rạo như đã uống cạn vài ly. Những du khách đi qua đứng lại bên bờ hồ nghe chúng tôi hát, đúng hơn là nghe hai anh chàng lãng tử hát.
Tôi nhìn ánh mắt của Nguyên dành cho cây đàn, thoáng ghen tỵ với anh chàng lãng tử. Tôi chợt nhớ ra Nguyên cũng biết đàn liền nói nhỏ:
- Nguyên đàn một bài đi!
Nguyên chưa kịp từ chối, cả đám nghe thấy liền nhao nhao nói Nguyên đàn.
- Cô em này cũng người Sài Gòn đó.
Anh Hải giới thiệu. Anh chàng lãng tử đang đặt cây đàn vào lòng Nguyên nghiêng đầu nói:
- Vậy hả, thế thì em đàn đi, tặng phố núi, tặng phố hoa, phố sương mù đáng yêu này một bài hát được không?
- Em người địa phương thôi mà. Em đàn không hay đâu, mới tập tễnh chơi thôi.
Tim tôi bóp nhẹ. Có lẽ tôi đã dồn Nguyên vào thế tiến thoái lưỡng nan. Biết đâu Nguyên chỉ chơi được sơ sơ, hai anh chàng lãng tử chơi đàn quá giỏi, như thế tôi đã làm Nguyên khó xử rồi.
Nguyên cầm cây đàn so nhẹ lượt dây. Tôi thở mạnh ra nhẹ nhõm. Những ngón tay như lướt trên phím thế kia, hẳn Nguyên đàn không tồi.
- Hát bài gì bây giờ? Em không chơi được rock.
- Không sao, bất cứ bài gì em thích. Rock nãy giờ rồi, chơi thể loại nhẹ nhàng hơn cũng được.
Tất nhiên những fan nhạc rock chẳng bao giờ nghe ngược đời từ nặng sang nhẹ như vậy, nhưng bọn tôi không phải là fan của rock, trừ hai anh chàng lãng tử nổi loạn kia. Nguyên búng dây đàn, cất tiếng hát nhẹ tênh:
Ta đi lang thang theo ngày tháng, theo đời hoang mang hồn đi bốn phương trời. Ta đi rong chơi như là gió như là mây, đi tìm quên cơn mê này. Ta đi lang thang trên đồi vắng, qua rừng sâu, cho tâm hồn hết âu sầu, không còn nhớ không còn thương...
Những đám sương mù phủ trên bờ hồ dần trở nên đặc hơn. Tiếng con Zaku phì phì như một lời từ biệt của một kẻ lãng du nào đó đang lên ngựa đi xa. Điệu valse bùm chát chát ba nhịp và tiếng hát của Nguyên bay vút lên. Cái lạnh và nỗi buồn không hiểu vì sao ngấm vào tay chân và trái tim tê buốt. Ánh đèn vàng của ngọn cao áp gần đó tỏa ôm lấy khuôn mặt Nguyên, tạo nên một vùng sáng tối mờ ảo trên một khuôn mặt như chẳng còn nhớ, chẳng còn thương.
Ta đi bơ vơ trên ghềnh đá, trên sườn non, chân ngựa hoang bước mơ hồ. Ta đi rong chơi bên bờ suối, theo bầy nai đi tìm quên cơn mê này...
Tôi cầm ly rượu uống trọn ly đầu tiên. Hai chàng lãng tử uống tiếp, bốn bàn tay đưa ra như đánh nhịp, như bay theo cơn mê.
Ta đi lang thang quên ngày tháng quên trần gian quên nhân tình đã quên mình, xin một sáng trong mùa đông, trên nệm êm lá vàng úa, không còn nhớ không còn thương, ta nằm im chết bên đường...
Cả bọn ngồi im. Không biết từ bao giờ, nhưng có lẽ chuyện một cô gái ôm đàn giữa những đám đàn ông chạy xe thổ mộ, những kẻ lãng du không quen biết, trên bãi cỏ ven bờ hồ, hát bài hát rong chơi cuối trời lãng quên là chuyện chưa từng thấy. Tôi đang ngồi cạnh Nguyên, chẳng biết cô là thực hay ảo. Những nỗi niềm riêng của Nguyên nằm bình thản trên những đám sương mù, không rõ hình hài, nhưng chắc chắn đó là những điều ứa nghẹn không nói được. Tôi nhìn thấy trong mắt mọi người những câu hỏi. Tôi cũng chẳng biết gì nhiều về Nguyên. Thật ra cô ấy đến phố núi có phải để lang thang rong chơi quên trần gian không? Nỗi niềm của Nguyên không thành nước mắt, nó bay vút theo lời của một bài hát rất lạ. Nguyên là một cô gái mạnh mẽ nhưng hình như thích sự cô độc, thích tung nỗi buồn của mình lên trời và kệ mặc cho chúng bay. Những đám sương mù lành lạnh của đêm nay chính là những nỗi buồn lãng du của Nguyên.
- Bài hát không được vui, em hát bài khác vui hơn nhe.
Nguyên mỉm cười bâng quơ chẳng với ai. Đôi mắt Nguyên hút theo những đám sương mù bay nhè nhẹ dưới ánh đèn cao áp. Rồi Nguyên nhăn nhẹ mũi, gật nhẹ đầu, tay đánh nhanh và đều hơn.
Chuyện một tình yêu anh họa sĩ, gởi trong tranh vẽ những nỗi buồn... Dưới ánh sáng sương long lanh triệu cành hồng khoe sắc thắm...
Tôi uống thêm một ly nữa. Nguyên nhìn tôi. Tôi thấy cả khuôn mặt em ửng hồng. Tôi nhìn thấy đám sương mù cũng màu hồng hồng. Nguyên ơi, anh thực sự chưa bao giờ thấy một cô gái nào như em! Triệu cành hồng, triệu cành hồng...
Đêm ấy, mẹ ủ chăn cho tôi như một đứa trẻ con. Mẹ la rầy gì, tôi không nhớ. Tôi chỉ thấy một khu rừng đầy lá vàng rơi và Nguyên của tôi mặc chiếc váy trắng nằm trên xác lá, dưới một gốc cây rất lớn. Nguyên nằm im và những chiếc lá vàng phủ dần lên người Nguyên. Những con nai đi gần đó, chúng không biết đến Nguyên. Con ngựa hoang cũng thơ thẩn gần đó. Con ngựa hoang rất giống con Phi. Tôi hét lên. Mẹ bắt tôi uống nước gì đó, than phiền về việc tôi uống rượu. Tôi nắm tay mẹ. Mẹ ơi, Nguyên là một cô gái mạnh mẽ. Con muốn thấy Nguyên tung tăng giữa triệu cành hồng đỏ thắm. Con muốn thấy Nguyên ngập tràn hạnh phúc, mắt và môi cùng cười. Những cánh hoa hồng rơi trên người Nguyên, phủ lên không gian tình yêu bất tử. Tình yêu của con dành cho Nguyên đó mẹ. Triệu đóa hồng... triệu đóa hồng...
- Nguyên mới tập lại tập vừa thôi, hăng quá về đau người mai không đến lớp nổi đâu nhe.
- Dạ, nghe, sư huynh!
Kết thúc buổi tập, Nguyên lại gần tôi nheo mắt:
- Chào đại sư huynh, thế mà anh giấu em nhé. Anh làm em bất ngờ đấy!
- Em cũng làm anh bất ngờ vậy.
- Về chuyện gì?
- Nhìn em tập cứ như em đã học thiếu lâm vài tháng rồi vậy.
Về nhà, khi đưa những xô hoa lên xe, tôi liên tục huýt sáo. Mẹ tôi vừa leo lên xe, tôi chợt nhớ:
- Mẹ, mẹ cắm hoa hồng cho ba chưa?
- Mẹ cắm rồi.
Chiếc xe lóc xóc chạy ra cổng trường đại học. Mẹ nói nhìn tôi hôm nay vui vui. Tôi chỉ chun mũi cười. Lúc đặt các xô hoa lên khung cho mẹ bán xong, tôi rút một bông hồng:
- Cho con lấy một bông mở hàng cho mẹ.
Không nán lại thêm giây nào, tôi biến ngay ra xe và cùng con Phi chạy ra bãi đón khách. Tôi cắm bông hồng lên khung che cạnh chỗ tôi ngồi. Bông hoa này là Nguyên đấy Nguyên à. Sao tự nhiên mình khùng khùng thế nhỉ?
Đúng sau hai hôm chính sư phụ tập cho Nguyên những tư thế tấn, những đòn cước đầu tiên của thiếu lâm. Nguyên không biết nhưng tôi biết đấy là một ngoại lệ, ít ra cũng từ khi tôi theo sư phụ đến nay. Nguyên đấm không mạnh có lẽ vì cô gầy quá, nhưng Nguyên biết phát lực đúng vào điểm cuối nên cú đấm xoáy mạnh không kém Thủy đai vàng - nữ võ sinh có đai cao nhất lớp tập buổi sáng. Trong lớp, Nguyên rất ít nói, nhưng những lời Nguyên nói luôn gần gũi, thân thiện với mọi người. Tôi biết mọi người đều có thiện cảm với Nguyên, riêng tôi rất vui khi biết Nguyên không còn hay lang thang bên hồ về khuya nữa. Mỗi ngày tôi đã có thể nhìn thấy khuôn mặt, nụ cười của Nguyên.
Tôi không giấu mọi người ở bãi xe thổ mộ về việc Nguyên đã có việc làm và ở lại Đà Lạt. Cả bọn nhe răng cười:
- Nói Nguyên thỉnh thoảng ra chơi với anh em.
Có điều không ai biết Nguyên đang tập võ cùng với tôi. Nguyên hứa sẽ ghé thăm nếu Nguyên đi lang thang ra hồ - tất nhiên là lúc trời vừa tối.
Hôm Nguyên ghé, cả đám đang ngồi với hai anh chàng lãng tử từ Sài Gòn lên. Hai anh chàng xách theo chai rượu và cây đàn guitar ra bờ hồ ngồi gần chỗ bọn tôi và cây cầu nhô ra hồ. Họ mời chúng tôi cùng uống rượu. Rượu thì không uống vì còn đang chờ đón khách nhưng cả đám một chốc sau đã bị cuốn hút bởi tiếng guitar bập bùng. Khi Nguyên đến, cô nhập bọn nhanh chóng. Tôi thấy đôi mắt của Nguyên sáng ánh lên. Nguyên ngồi cạnh tôi và chàng lãng tử, mắt dán vào tay đàn đang bật xuống dây với những điệu rock hoang dại, khỏe khoắn. Những bài quen, cả bọn cùng gào theo. Nguyên im lặng nhịp nhịp bằng cái đầu gật gật. Một góc hồ bùng lên những âm thanh kiểu nổi loạn. Hai anh chàng thay nhau đánh đàn, khuôn mặt đỏ bừng lên giữa sương lạnh. Họ hát như bật ra từ lồng ngực, từ trái tim. Những giọt rượu họ uống tan chảy, hòa vào những âm rock cuồng say, ngấm vào trong từng lời hát. Bọn tôi nghe, say theo, khắp người rộn rạo như đã uống cạn vài ly. Những du khách đi qua đứng lại bên bờ hồ nghe chúng tôi hát, đúng hơn là nghe hai anh chàng lãng tử hát.
Tôi nhìn ánh mắt của Nguyên dành cho cây đàn, thoáng ghen tỵ với anh chàng lãng tử. Tôi chợt nhớ ra Nguyên cũng biết đàn liền nói nhỏ:
- Nguyên đàn một bài đi!
Nguyên chưa kịp từ chối, cả đám nghe thấy liền nhao nhao nói Nguyên đàn.
- Cô em này cũng người Sài Gòn đó.
Anh Hải giới thiệu. Anh chàng lãng tử đang đặt cây đàn vào lòng Nguyên nghiêng đầu nói:
- Vậy hả, thế thì em đàn đi, tặng phố núi, tặng phố hoa, phố sương mù đáng yêu này một bài hát được không?
- Em người địa phương thôi mà. Em đàn không hay đâu, mới tập tễnh chơi thôi.
Tim tôi bóp nhẹ. Có lẽ tôi đã dồn Nguyên vào thế tiến thoái lưỡng nan. Biết đâu Nguyên chỉ chơi được sơ sơ, hai anh chàng lãng tử chơi đàn quá giỏi, như thế tôi đã làm Nguyên khó xử rồi.
Nguyên cầm cây đàn so nhẹ lượt dây. Tôi thở mạnh ra nhẹ nhõm. Những ngón tay như lướt trên phím thế kia, hẳn Nguyên đàn không tồi.
- Hát bài gì bây giờ? Em không chơi được rock.
- Không sao, bất cứ bài gì em thích. Rock nãy giờ rồi, chơi thể loại nhẹ nhàng hơn cũng được.
Tất nhiên những fan nhạc rock chẳng bao giờ nghe ngược đời từ nặng sang nhẹ như vậy, nhưng bọn tôi không phải là fan của rock, trừ hai anh chàng lãng tử nổi loạn kia. Nguyên búng dây đàn, cất tiếng hát nhẹ tênh:
Ta đi lang thang theo ngày tháng, theo đời hoang mang hồn đi bốn phương trời. Ta đi rong chơi như là gió như là mây, đi tìm quên cơn mê này. Ta đi lang thang trên đồi vắng, qua rừng sâu, cho tâm hồn hết âu sầu, không còn nhớ không còn thương...
Những đám sương mù phủ trên bờ hồ dần trở nên đặc hơn. Tiếng con Zaku phì phì như một lời từ biệt của một kẻ lãng du nào đó đang lên ngựa đi xa. Điệu valse bùm chát chát ba nhịp và tiếng hát của Nguyên bay vút lên. Cái lạnh và nỗi buồn không hiểu vì sao ngấm vào tay chân và trái tim tê buốt. Ánh đèn vàng của ngọn cao áp gần đó tỏa ôm lấy khuôn mặt Nguyên, tạo nên một vùng sáng tối mờ ảo trên một khuôn mặt như chẳng còn nhớ, chẳng còn thương.
Ta đi bơ vơ trên ghềnh đá, trên sườn non, chân ngựa hoang bước mơ hồ. Ta đi rong chơi bên bờ suối, theo bầy nai đi tìm quên cơn mê này...
Tôi cầm ly rượu uống trọn ly đầu tiên. Hai chàng lãng tử uống tiếp, bốn bàn tay đưa ra như đánh nhịp, như bay theo cơn mê.
Ta đi lang thang quên ngày tháng quên trần gian quên nhân tình đã quên mình, xin một sáng trong mùa đông, trên nệm êm lá vàng úa, không còn nhớ không còn thương, ta nằm im chết bên đường...
Cả bọn ngồi im. Không biết từ bao giờ, nhưng có lẽ chuyện một cô gái ôm đàn giữa những đám đàn ông chạy xe thổ mộ, những kẻ lãng du không quen biết, trên bãi cỏ ven bờ hồ, hát bài hát rong chơi cuối trời lãng quên là chuyện chưa từng thấy. Tôi đang ngồi cạnh Nguyên, chẳng biết cô là thực hay ảo. Những nỗi niềm riêng của Nguyên nằm bình thản trên những đám sương mù, không rõ hình hài, nhưng chắc chắn đó là những điều ứa nghẹn không nói được. Tôi nhìn thấy trong mắt mọi người những câu hỏi. Tôi cũng chẳng biết gì nhiều về Nguyên. Thật ra cô ấy đến phố núi có phải để lang thang rong chơi quên trần gian không? Nỗi niềm của Nguyên không thành nước mắt, nó bay vút theo lời của một bài hát rất lạ. Nguyên là một cô gái mạnh mẽ nhưng hình như thích sự cô độc, thích tung nỗi buồn của mình lên trời và kệ mặc cho chúng bay. Những đám sương mù lành lạnh của đêm nay chính là những nỗi buồn lãng du của Nguyên.
- Bài hát không được vui, em hát bài khác vui hơn nhe.
Nguyên mỉm cười bâng quơ chẳng với ai. Đôi mắt Nguyên hút theo những đám sương mù bay nhè nhẹ dưới ánh đèn cao áp. Rồi Nguyên nhăn nhẹ mũi, gật nhẹ đầu, tay đánh nhanh và đều hơn.
Chuyện một tình yêu anh họa sĩ, gởi trong tranh vẽ những nỗi buồn... Dưới ánh sáng sương long lanh triệu cành hồng khoe sắc thắm...
Tôi uống thêm một ly nữa. Nguyên nhìn tôi. Tôi thấy cả khuôn mặt em ửng hồng. Tôi nhìn thấy đám sương mù cũng màu hồng hồng. Nguyên ơi, anh thực sự chưa bao giờ thấy một cô gái nào như em! Triệu cành hồng, triệu cành hồng...
Đêm ấy, mẹ ủ chăn cho tôi như một đứa trẻ con. Mẹ la rầy gì, tôi không nhớ. Tôi chỉ thấy một khu rừng đầy lá vàng rơi và Nguyên của tôi mặc chiếc váy trắng nằm trên xác lá, dưới một gốc cây rất lớn. Nguyên nằm im và những chiếc lá vàng phủ dần lên người Nguyên. Những con nai đi gần đó, chúng không biết đến Nguyên. Con ngựa hoang cũng thơ thẩn gần đó. Con ngựa hoang rất giống con Phi. Tôi hét lên. Mẹ bắt tôi uống nước gì đó, than phiền về việc tôi uống rượu. Tôi nắm tay mẹ. Mẹ ơi, Nguyên là một cô gái mạnh mẽ. Con muốn thấy Nguyên tung tăng giữa triệu cành hồng đỏ thắm. Con muốn thấy Nguyên ngập tràn hạnh phúc, mắt và môi cùng cười. Những cánh hoa hồng rơi trên người Nguyên, phủ lên không gian tình yêu bất tử. Tình yêu của con dành cho Nguyên đó mẹ. Triệu đóa hồng... triệu đóa hồng...
Bình luận facebook