Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-110
CHƯƠNG 110: MỘT ĐÊM THỨC TRẮNG
CHƯƠNG 110: MỘT ĐÊM THỨC TRẮNG
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt bà Lâm lộ ra ý cười như có như không.
Xem ra kế hoạch này của bà cũng có chút tác dụng đấy chứ!
Mạc Tiên Lầu đứng một bên nhìn thấy Lâm Phiên Phiên đau khổ ngồi trên mặt đất, không kiềm chế được mà đi đến trước mặt cô, móc từ trong túi ra chiếc khăn tay mà trước nay hắn luôn mang bên mình, không nói gì đưa cho Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, đột nhiên đưa tay ra hất chiếc khăn tay mang ý tốt của Mạc Tiên Lầu ra, căm hận nói: “Đây là kết quả anh muốn đúng không, bây giờ đúng như anh mong muốn rồi đấy, Tường Hùng đi rồi, anh ấy bỏ tôi một mình ở đây rồi, hài lòng anh chưa?”
Mạc Tiên Lầu nghe mãi vẫn không hiểu, một lúc lâu mới hiểu ý Lâm Phiên Phiên nói, lập tức không nhịn được mà giải oan cho mình: “Không phải cô nghĩ rằng người nói cho Tường Hùng biết quan hệ giữa cô và Hoắc Mạnh Lam là tôi đấy chứ? Tôi không có.”
Mặc dù lúc đó hắn nói cho Lâm Phiên Phiên thời gian bảy ngày, nếu như trong bảy ngày này Lâm Phiên Phiên còn không nói thật tất cả với Sở Tường Hùng, vậy đừng trách hắn nói ra mọi thứ, nhưng hắn không hề làm như những gì bản thân hắn nói, hắn cũng không biết tại sao mình lại mềm lòng như vậy.
“Không phải anh nói, vậy tại sao anh lại có mặt ở đây cùng Tường Hùng chứ?”
Lâm Phiên Phiên hoàn toàn không tin hắn, bởi vì dù thế nào đi chăng nữa cô cũng chẳng thể ngờ, người gây ra mọi thứ lại là bà Lâm.
“Buổi chiều hôm nay tôi vốn định tìm Tường Hùng đi đánh bóng rổ, nhưng cậu ấy nói phải vào viện thăm cha cô, vậy đương nhiên tôi sẽ đi cùng rồi. Thôi bỏ đi, cô không tin tôi cũng không sao, tôi cũng chẳng tội gì phải giải thích với cô cả, mẹ kiếp đàn bà các cô đúng là một lũ phiền phức! “
Mạc Tiên Lầu càng nói càng tức, ném chiếc khăn tay trong tay xuống đất, tức giận xoay người bỏ đi.
Ngơ ngác nhìn theo bóng lưng mang nét giận dữ ngày càng xa dần của Mạc Tiên Lầu, Lâm Phiên Phiên ngây người tại chỗ, lẽ nào... cô thực sự đổ oan cho Mạc Tiên Lầu sao?
Lúc này, Hứa Thịnh đứng bên cạnh nãy giờ vẫn chưa nói câu nào, khóe môi bỗng gợi lên nụ cười kì quái, cứ cãi nhau cứ giành giật, cứ làm náo loạn lên nữa đi, tốt nhất là càng làm chuyện này loạn lên thì càng tốt, có như thế hắn mới có cơ hội để lợi dụng được.
Vì trận náo nhiệt này mà sau khi Lâm Phiên Phiên túc trực bên người của ông Lâm đến tám giờ tối xong, liền vội vàng chạy về căn biệt thự cô đang sống với Sở Tường Hùng.
Về đến nhà, quả nhiên không thấy bóng dáng Sở Tường Hùng đâu.
Lâm Phiên Phiên bất lực ngả người xuống ghế sofa trong phòng khách, Tường Hùng chỉ về nhà ăn một bữa cơm thôi có cần dùng tới ba tiếng không?
Nhưng cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi, chín giờ, mười giờ, mười một giờ...
Nhìn thấy sắp đến mười hai giờ đếm rồi mà Sở Tường Hùng vẫn chưa về nhà, hơn nữa ngay cả điện thoại cũng không gọi về.
Cuối cùng Lâm Phiên Phiên cũng không nhịn được nữa, cắn môi bấm số điện thoại của Sở Tường Hùng.
“Alo!”
Rất lâu sau đó, đầu dây bên kia với vang lên giọng nói của Sở Tường Hùng, mang theo âm thanh khàn đặc.
“Tường Hùng... bao giờ anh về nhà?”
Giọng nói của Lâm Phiên Phiên có chút run rẩy.
Đầu dây bên kia lại im lặng, một lúc lâu sau, Sở Tường Hùng mới lên tiếng: “Cha mẹ anh ở lại chỗ anh một đêm, anh không về đâu.”
Lâm Phiên Phiên vừa nghe xong, trong lòng nặng trĩu, vành mắt ngân ngấn lệ: “Tường Hùng, có phải anh đang giận em không, anh về nghe em giải thích có được không, em cùng với Hoắc Mạnh Lam anh ta...”
“Ngày mai anh trở về rồi nói tiếp!”
Đầu dây bên kia Sở Tường Hùng lại lên tiếng cắt đứt lời nói của Lâm Phiên Phiên, trong giọng nói lộ rõ ngữ điệu nặng nề: “Khuya lắm rồi, đi ngủ đi! Ngày mai em còn phải đi làm nữa đấy.”
Nói xong, liền cúp điện thoại trước.
Nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới âm thanh tút tút liên tục, Lâm Phiên Phiên vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại trong tay, rất lâu sau đó không thấy cô có phản ứng gì.
Lúc này thái độ của Sở Tường Hùng càng bình thản thì trong lòng Lâm Phiên Phiên lại càng bất an, cô thà bị Sở Tường Hùng đánh mắng cũng không muốn rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh như bây giờ.
Suốt một đêm, Lâm Phiên Phiên hoàn toàn mất ngủ.
Những ngày qua cô sớm đã quen ôm Sở Tường Hùng chìm vào giấc ngủ, đêm nay cả ngôi biệt thự này chỉ còn lại mình cô, đột nhiên cô cảm thấy trong lòng trống rỗng, vô cùng hoảng sợ, trằn trọc không sao ngủ được.
Ngày hôm sau thức dậy, sắc mặt Lâm Phiên Phiên vô cùng kém, nhưng vẫn phải trang điểm nhẹ, đến công ty sớm để làm việc.
Nhưng Lâm Phiên Phiên không ngờ hôm nay Lâm Tinh Tinh lại tiếp tục đi làm.
Lâm Phiên Phiên nào hay biết, tối qua sau khi Hoắc Mạnh Lam mang tâm trạng bực tức trở về từ bệnh viện, liền trực tiếp trở về nhà, khi đó Lâm Tinh Tinh đã nhanh chóng trở về nhà trước Hoắc Mạnh Lam.
Trong lòng Hoắc Mạnh Lam đang rất tức giận, đang muốn tìm Lâm Tinh Tinh “trút hỏa” nhưng chỗ đó của Lâm Tinh Tinh đã bị Tề Huynh làm bị thương, hơn nữa trong lòng cô ta cũng đang tức giận, đương nhiên không đồng ý rồi.
Nhưng Hoắc Mạnh Lam đã tức đến đỏ cả mắt, Lâm Tinh Tinh cũng chẳng còn sức mà phản kháng, kết quả là... trong cùng một ngày, Lâm Tinh Tinh đã bị cưỡng bức bởi hai người đàn ông.
Sau chuyện này, Lâm Tinh Tinh còn hận Hoắc Mạnh Lam hơn cả Tề Huynh.
Sau một đêm cần thận suy nghĩ, Lâm Tinh Tinh quyết định tiếp tục làm việc ở tập đoàn FL, bởi vì lúc đó cô qua lại với hai người đàn ông, đây chính là một hình thức trả thù trá hình cho hai kẻ đê tiện có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt kia.
CHƯƠNG 110: MỘT ĐÊM THỨC TRẮNG
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt bà Lâm lộ ra ý cười như có như không.
Xem ra kế hoạch này của bà cũng có chút tác dụng đấy chứ!
Mạc Tiên Lầu đứng một bên nhìn thấy Lâm Phiên Phiên đau khổ ngồi trên mặt đất, không kiềm chế được mà đi đến trước mặt cô, móc từ trong túi ra chiếc khăn tay mà trước nay hắn luôn mang bên mình, không nói gì đưa cho Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, đột nhiên đưa tay ra hất chiếc khăn tay mang ý tốt của Mạc Tiên Lầu ra, căm hận nói: “Đây là kết quả anh muốn đúng không, bây giờ đúng như anh mong muốn rồi đấy, Tường Hùng đi rồi, anh ấy bỏ tôi một mình ở đây rồi, hài lòng anh chưa?”
Mạc Tiên Lầu nghe mãi vẫn không hiểu, một lúc lâu mới hiểu ý Lâm Phiên Phiên nói, lập tức không nhịn được mà giải oan cho mình: “Không phải cô nghĩ rằng người nói cho Tường Hùng biết quan hệ giữa cô và Hoắc Mạnh Lam là tôi đấy chứ? Tôi không có.”
Mặc dù lúc đó hắn nói cho Lâm Phiên Phiên thời gian bảy ngày, nếu như trong bảy ngày này Lâm Phiên Phiên còn không nói thật tất cả với Sở Tường Hùng, vậy đừng trách hắn nói ra mọi thứ, nhưng hắn không hề làm như những gì bản thân hắn nói, hắn cũng không biết tại sao mình lại mềm lòng như vậy.
“Không phải anh nói, vậy tại sao anh lại có mặt ở đây cùng Tường Hùng chứ?”
Lâm Phiên Phiên hoàn toàn không tin hắn, bởi vì dù thế nào đi chăng nữa cô cũng chẳng thể ngờ, người gây ra mọi thứ lại là bà Lâm.
“Buổi chiều hôm nay tôi vốn định tìm Tường Hùng đi đánh bóng rổ, nhưng cậu ấy nói phải vào viện thăm cha cô, vậy đương nhiên tôi sẽ đi cùng rồi. Thôi bỏ đi, cô không tin tôi cũng không sao, tôi cũng chẳng tội gì phải giải thích với cô cả, mẹ kiếp đàn bà các cô đúng là một lũ phiền phức! “
Mạc Tiên Lầu càng nói càng tức, ném chiếc khăn tay trong tay xuống đất, tức giận xoay người bỏ đi.
Ngơ ngác nhìn theo bóng lưng mang nét giận dữ ngày càng xa dần của Mạc Tiên Lầu, Lâm Phiên Phiên ngây người tại chỗ, lẽ nào... cô thực sự đổ oan cho Mạc Tiên Lầu sao?
Lúc này, Hứa Thịnh đứng bên cạnh nãy giờ vẫn chưa nói câu nào, khóe môi bỗng gợi lên nụ cười kì quái, cứ cãi nhau cứ giành giật, cứ làm náo loạn lên nữa đi, tốt nhất là càng làm chuyện này loạn lên thì càng tốt, có như thế hắn mới có cơ hội để lợi dụng được.
Vì trận náo nhiệt này mà sau khi Lâm Phiên Phiên túc trực bên người của ông Lâm đến tám giờ tối xong, liền vội vàng chạy về căn biệt thự cô đang sống với Sở Tường Hùng.
Về đến nhà, quả nhiên không thấy bóng dáng Sở Tường Hùng đâu.
Lâm Phiên Phiên bất lực ngả người xuống ghế sofa trong phòng khách, Tường Hùng chỉ về nhà ăn một bữa cơm thôi có cần dùng tới ba tiếng không?
Nhưng cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi, chín giờ, mười giờ, mười một giờ...
Nhìn thấy sắp đến mười hai giờ đếm rồi mà Sở Tường Hùng vẫn chưa về nhà, hơn nữa ngay cả điện thoại cũng không gọi về.
Cuối cùng Lâm Phiên Phiên cũng không nhịn được nữa, cắn môi bấm số điện thoại của Sở Tường Hùng.
“Alo!”
Rất lâu sau đó, đầu dây bên kia với vang lên giọng nói của Sở Tường Hùng, mang theo âm thanh khàn đặc.
“Tường Hùng... bao giờ anh về nhà?”
Giọng nói của Lâm Phiên Phiên có chút run rẩy.
Đầu dây bên kia lại im lặng, một lúc lâu sau, Sở Tường Hùng mới lên tiếng: “Cha mẹ anh ở lại chỗ anh một đêm, anh không về đâu.”
Lâm Phiên Phiên vừa nghe xong, trong lòng nặng trĩu, vành mắt ngân ngấn lệ: “Tường Hùng, có phải anh đang giận em không, anh về nghe em giải thích có được không, em cùng với Hoắc Mạnh Lam anh ta...”
“Ngày mai anh trở về rồi nói tiếp!”
Đầu dây bên kia Sở Tường Hùng lại lên tiếng cắt đứt lời nói của Lâm Phiên Phiên, trong giọng nói lộ rõ ngữ điệu nặng nề: “Khuya lắm rồi, đi ngủ đi! Ngày mai em còn phải đi làm nữa đấy.”
Nói xong, liền cúp điện thoại trước.
Nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới âm thanh tút tút liên tục, Lâm Phiên Phiên vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại trong tay, rất lâu sau đó không thấy cô có phản ứng gì.
Lúc này thái độ của Sở Tường Hùng càng bình thản thì trong lòng Lâm Phiên Phiên lại càng bất an, cô thà bị Sở Tường Hùng đánh mắng cũng không muốn rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh như bây giờ.
Suốt một đêm, Lâm Phiên Phiên hoàn toàn mất ngủ.
Những ngày qua cô sớm đã quen ôm Sở Tường Hùng chìm vào giấc ngủ, đêm nay cả ngôi biệt thự này chỉ còn lại mình cô, đột nhiên cô cảm thấy trong lòng trống rỗng, vô cùng hoảng sợ, trằn trọc không sao ngủ được.
Ngày hôm sau thức dậy, sắc mặt Lâm Phiên Phiên vô cùng kém, nhưng vẫn phải trang điểm nhẹ, đến công ty sớm để làm việc.
Nhưng Lâm Phiên Phiên không ngờ hôm nay Lâm Tinh Tinh lại tiếp tục đi làm.
Lâm Phiên Phiên nào hay biết, tối qua sau khi Hoắc Mạnh Lam mang tâm trạng bực tức trở về từ bệnh viện, liền trực tiếp trở về nhà, khi đó Lâm Tinh Tinh đã nhanh chóng trở về nhà trước Hoắc Mạnh Lam.
Trong lòng Hoắc Mạnh Lam đang rất tức giận, đang muốn tìm Lâm Tinh Tinh “trút hỏa” nhưng chỗ đó của Lâm Tinh Tinh đã bị Tề Huynh làm bị thương, hơn nữa trong lòng cô ta cũng đang tức giận, đương nhiên không đồng ý rồi.
Nhưng Hoắc Mạnh Lam đã tức đến đỏ cả mắt, Lâm Tinh Tinh cũng chẳng còn sức mà phản kháng, kết quả là... trong cùng một ngày, Lâm Tinh Tinh đã bị cưỡng bức bởi hai người đàn ông.
Sau chuyện này, Lâm Tinh Tinh còn hận Hoắc Mạnh Lam hơn cả Tề Huynh.
Sau một đêm cần thận suy nghĩ, Lâm Tinh Tinh quyết định tiếp tục làm việc ở tập đoàn FL, bởi vì lúc đó cô qua lại với hai người đàn ông, đây chính là một hình thức trả thù trá hình cho hai kẻ đê tiện có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt kia.
Bình luận facebook