Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-159
CHƯƠNG 159: LẠI MỘT LẦN NGỐC NGHẾCH
CHƯƠNG 159: LẠI MỘT LẦN NGỐC NGHẾCH
Lâm Phiên Phiên định nói chuyện với Hàn Phiêu, lại phát hiện ra rằng, người liên tục chịu những đả kích như cô cũng không biết phải nói gì nữa.
Đứng dậy, Lâm Phiên Phiên muốn lặng lẽ rời đi.
Phía sau, là giọng nói tẻ nhạt của Hàn Phiêu: “Em thật sự không có gì để nói với anh sao?”
Lâm Phiên Phiên dừng chân, quay lại nhìn Hàn Phiêu, “Anh muốn em phải nói gì?”
Hàn Phiêu bỗng nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng, “Em không chút tò mò tại sao anh lại trở thành bạn trai của Sở Mộng sao?”
Đầu Lâm Phiên Phiên có chút tê tê lúc này cô mới nhớ ra, thực sự bản thân cô cũng nên hỏi câu hỏi này từ lâu, thế là nói: “Tại sao?
Nhưng không biết rằng, cô hỏi người ta như vậy, cô chỉ hỏi một câu, đau lòng đến nhường nào, lúc này trái tim Hàn Phiêu lại một lần nữa vì Lâm Phiên Phiên không hề để ý anh mà đau xót, đau xót vô cùng.
“Không có gì, chỉ là... cảm thấy vui thôi.”
Hàn Phiêu bỗng nhiên không muốn nói ra nguyên nhân thật sự, bởi lẽ Lâm Phiên Phiên cũng chẳng hề để ý.
Nhưng anh không biết, lúc này Phiên Phiên lại sợ nhất từ “chơi đùa”, trong mắt của bà Sở, Sở Tường Hùng và cô chỉ là đang chơi đùa, chỉ là một trò chơi, như vậy thời khắc biết Hàn Phiêu và Sở Mộng cũng chỉ đang chơi đùa, bỗng nhiên làm cho Lâm Phiên Phiên đau lòng với từ “chơi đùa”ấy.
“Chơi đùa đúng không, được, rất tốt, vậy hai người cứ từ từ chơi đùa đi, em không có hứng chơi cùng!”
Lâm Phiên Phiên lạnh nhạt nhìn Hàn Phiêu, không đứng lại nữa, cô quay người, bắt đầu đi tìm Sở Tường Hùng trong đám người trong bữa tiệc.
Nhìn theo bóng dáng giận dỗi mà đi của Lâm Phiên Phiên, Hàn Phiêu ngẩng đầu, uống cạn rượu trong cốc, nhịp tim vừa loạn vừa khó chịu.
Tại sao, hỏi anh ta tại sao, chẳng phải vì Lâm Phiên Phiên sao!
Chuyến đi Thái Lan làm Hàn Phiêu hiểu rõ rằng, anh căn bản không thể nào xen vào giữa Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên yêu Sở Tường Hùng như nào, những ngày này mắt anh chứng kiến, tim anh đau, hóa ra cái suy nghĩ gọi là “Cô ấy ngày nào chưa lấy chồng thì ngày ấy anh không bỏ cuộc”, cũng vì tình yêu sâu đậm của Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng, mà trở thành trò cười.
Đúng thế, Hàn Phiêu lại một lần nữa chấp nhận số phận.
Nhưng mà, anh lại phạm phải sự ngu ngốc như hồi còn ở đại học.
Hồi học đại học, vì Lâm Phiên Phiên mà anh đã chọn cách theo đuổi Lâm Sương Sương, chỉ vì Lâm Sương Sương là bạn thân nhất của Lâm Phiên Phiên, sau khi làm bạn trai của Lâm Sương Sương, anh có thể quang minh chính đại gặp gỡ cô.
Còn lần này, anh lựa chọn Sở Mộng, chỉ vì Sở Mộng là em gái của Sở Tường Hùng, anh lại có thể gần gũi cô thêm lần nữa.
Nhưng sự khác biệt duy nhất là, ngày trước Lâm Sương Sương không biết ý đồ của anh, nhưng lần này thì Sở Mộng lại biết rất rõ.
Bởi vì ngay từ từ đầu anh đã nói rõ với cô.
Nhưng Sở Mộng hình như cũng vì một vài lí do, hình như cô ta rất cần một người bạn trai không có ý nghĩ không nên có, ở bên cô ta như anh.
Vậy nên, nói chung, giữa anh và Sở Mộng thực ra là một giao dịch.
Chỉ là anh không thể nào mở miệng nói với Lâm Phiên Phiên những điều này, hơn nữa, e là Lâm Phiên Phiên cũng không có chút hứng thú nào, Hàn Phiêu cứ thế chế giễu bản thân.
Buổi tiệc đã bắt đầu được hơn nửa tiếng, nhạc nổi lên, mọi người bắt đầu mời nhau nhảy những điệu nhảy thanh nhã theo tiếng nhạc.
“Cô gái xinh đẹp này, xin hỏi có thể nhảy cùng cô một điệu nhạc được không?”
Lúc này, Sở Tường Hùng bỗng nhiên đưa tay phải về phía Lâm Phiên Phiên, làm theo tư thế của một thân sĩ.
Nãy giờ Lâm Phiên Phiên cảm xúc trầm lắng, nhìn tư thế của Sở Tường Hùng cô không nín nổi cười, khuôn mặt ửng hồng gật gật đầu, sau đó đưa tay phải ra, đặt lên lòng bàn tay Sở Tường Hùng.
Âm nhạc vang lên, điệu nhảy bắt đầu.
Sở Tường Hùng mặc một bộ đồ đen, Lâm Phiên Phiên mặc một chiếc váy màu trắng.
Một người tuấn tú khôi ngô, một người thanh tú nhu mì, mỗi bước đi, mỗi cái xoay, đều thú vị như vậy, tươi mới như vậy.
Dần dần ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào hai người, bao gồm cả Hàn Phiêu, còn có Hứa Thịnh, Mạc Tiên Lầu.
“Em yêu, không ngờ em lại nhảy đẹp như vậy, nhìn xem, mọi người đều đang nhìn em kìa.”
Sở Tường Hùng cũng rất ngạc nhiên, từ nhỏ anh xuất thân từ quý tộc, điệu nhảy của anh cũng phải học rồi luyện tập nữa, vì vậy anh nhảy giỏi là chuyện đương nhiên, nhưng Lâm Phiên Phiên lại có thể nhảy giỏi như thế, thậm chí còn giỏi hơn cả anh, đúng là khiến Sở Tường Hùng kinh ngạc.
Nhưng anh lại không biết, từ nhỏ Lâm Phiên Phiên đã vô cùng thích nhảy, tuy chưa từng được học qua lớp nhảy chính quy, nhưng nhờ tình yêu, Lâm Phiên Phiên không cần học cũng có thể nhảy được, hồi đại học, từng là người nhảy xuất sắc, lại lần nữa nhảy điệu nhảy mình thích nhất, hơn nữa còn nhảy cùng Tường Hùng, cả người Lâm Phiên Phiên chìm trong điệu nhảy, nhưng Sở Tường Hùng bỗng nhiên thì thầm bên tai cô, làm cô tỉnh lại, lúc này mới biết, những vị khách cũng đã đứng ở bên cạnh, bao quanh cô và Sở Tường Hùng, để cô và Sở Tường Hùng ở trung tâm, nhìn không chớp mắt.
CHƯƠNG 159: LẠI MỘT LẦN NGỐC NGHẾCH
Lâm Phiên Phiên định nói chuyện với Hàn Phiêu, lại phát hiện ra rằng, người liên tục chịu những đả kích như cô cũng không biết phải nói gì nữa.
Đứng dậy, Lâm Phiên Phiên muốn lặng lẽ rời đi.
Phía sau, là giọng nói tẻ nhạt của Hàn Phiêu: “Em thật sự không có gì để nói với anh sao?”
Lâm Phiên Phiên dừng chân, quay lại nhìn Hàn Phiêu, “Anh muốn em phải nói gì?”
Hàn Phiêu bỗng nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng, “Em không chút tò mò tại sao anh lại trở thành bạn trai của Sở Mộng sao?”
Đầu Lâm Phiên Phiên có chút tê tê lúc này cô mới nhớ ra, thực sự bản thân cô cũng nên hỏi câu hỏi này từ lâu, thế là nói: “Tại sao?
Nhưng không biết rằng, cô hỏi người ta như vậy, cô chỉ hỏi một câu, đau lòng đến nhường nào, lúc này trái tim Hàn Phiêu lại một lần nữa vì Lâm Phiên Phiên không hề để ý anh mà đau xót, đau xót vô cùng.
“Không có gì, chỉ là... cảm thấy vui thôi.”
Hàn Phiêu bỗng nhiên không muốn nói ra nguyên nhân thật sự, bởi lẽ Lâm Phiên Phiên cũng chẳng hề để ý.
Nhưng anh không biết, lúc này Phiên Phiên lại sợ nhất từ “chơi đùa”, trong mắt của bà Sở, Sở Tường Hùng và cô chỉ là đang chơi đùa, chỉ là một trò chơi, như vậy thời khắc biết Hàn Phiêu và Sở Mộng cũng chỉ đang chơi đùa, bỗng nhiên làm cho Lâm Phiên Phiên đau lòng với từ “chơi đùa”ấy.
“Chơi đùa đúng không, được, rất tốt, vậy hai người cứ từ từ chơi đùa đi, em không có hứng chơi cùng!”
Lâm Phiên Phiên lạnh nhạt nhìn Hàn Phiêu, không đứng lại nữa, cô quay người, bắt đầu đi tìm Sở Tường Hùng trong đám người trong bữa tiệc.
Nhìn theo bóng dáng giận dỗi mà đi của Lâm Phiên Phiên, Hàn Phiêu ngẩng đầu, uống cạn rượu trong cốc, nhịp tim vừa loạn vừa khó chịu.
Tại sao, hỏi anh ta tại sao, chẳng phải vì Lâm Phiên Phiên sao!
Chuyến đi Thái Lan làm Hàn Phiêu hiểu rõ rằng, anh căn bản không thể nào xen vào giữa Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên yêu Sở Tường Hùng như nào, những ngày này mắt anh chứng kiến, tim anh đau, hóa ra cái suy nghĩ gọi là “Cô ấy ngày nào chưa lấy chồng thì ngày ấy anh không bỏ cuộc”, cũng vì tình yêu sâu đậm của Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng, mà trở thành trò cười.
Đúng thế, Hàn Phiêu lại một lần nữa chấp nhận số phận.
Nhưng mà, anh lại phạm phải sự ngu ngốc như hồi còn ở đại học.
Hồi học đại học, vì Lâm Phiên Phiên mà anh đã chọn cách theo đuổi Lâm Sương Sương, chỉ vì Lâm Sương Sương là bạn thân nhất của Lâm Phiên Phiên, sau khi làm bạn trai của Lâm Sương Sương, anh có thể quang minh chính đại gặp gỡ cô.
Còn lần này, anh lựa chọn Sở Mộng, chỉ vì Sở Mộng là em gái của Sở Tường Hùng, anh lại có thể gần gũi cô thêm lần nữa.
Nhưng sự khác biệt duy nhất là, ngày trước Lâm Sương Sương không biết ý đồ của anh, nhưng lần này thì Sở Mộng lại biết rất rõ.
Bởi vì ngay từ từ đầu anh đã nói rõ với cô.
Nhưng Sở Mộng hình như cũng vì một vài lí do, hình như cô ta rất cần một người bạn trai không có ý nghĩ không nên có, ở bên cô ta như anh.
Vậy nên, nói chung, giữa anh và Sở Mộng thực ra là một giao dịch.
Chỉ là anh không thể nào mở miệng nói với Lâm Phiên Phiên những điều này, hơn nữa, e là Lâm Phiên Phiên cũng không có chút hứng thú nào, Hàn Phiêu cứ thế chế giễu bản thân.
Buổi tiệc đã bắt đầu được hơn nửa tiếng, nhạc nổi lên, mọi người bắt đầu mời nhau nhảy những điệu nhảy thanh nhã theo tiếng nhạc.
“Cô gái xinh đẹp này, xin hỏi có thể nhảy cùng cô một điệu nhạc được không?”
Lúc này, Sở Tường Hùng bỗng nhiên đưa tay phải về phía Lâm Phiên Phiên, làm theo tư thế của một thân sĩ.
Nãy giờ Lâm Phiên Phiên cảm xúc trầm lắng, nhìn tư thế của Sở Tường Hùng cô không nín nổi cười, khuôn mặt ửng hồng gật gật đầu, sau đó đưa tay phải ra, đặt lên lòng bàn tay Sở Tường Hùng.
Âm nhạc vang lên, điệu nhảy bắt đầu.
Sở Tường Hùng mặc một bộ đồ đen, Lâm Phiên Phiên mặc một chiếc váy màu trắng.
Một người tuấn tú khôi ngô, một người thanh tú nhu mì, mỗi bước đi, mỗi cái xoay, đều thú vị như vậy, tươi mới như vậy.
Dần dần ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào hai người, bao gồm cả Hàn Phiêu, còn có Hứa Thịnh, Mạc Tiên Lầu.
“Em yêu, không ngờ em lại nhảy đẹp như vậy, nhìn xem, mọi người đều đang nhìn em kìa.”
Sở Tường Hùng cũng rất ngạc nhiên, từ nhỏ anh xuất thân từ quý tộc, điệu nhảy của anh cũng phải học rồi luyện tập nữa, vì vậy anh nhảy giỏi là chuyện đương nhiên, nhưng Lâm Phiên Phiên lại có thể nhảy giỏi như thế, thậm chí còn giỏi hơn cả anh, đúng là khiến Sở Tường Hùng kinh ngạc.
Nhưng anh lại không biết, từ nhỏ Lâm Phiên Phiên đã vô cùng thích nhảy, tuy chưa từng được học qua lớp nhảy chính quy, nhưng nhờ tình yêu, Lâm Phiên Phiên không cần học cũng có thể nhảy được, hồi đại học, từng là người nhảy xuất sắc, lại lần nữa nhảy điệu nhảy mình thích nhất, hơn nữa còn nhảy cùng Tường Hùng, cả người Lâm Phiên Phiên chìm trong điệu nhảy, nhưng Sở Tường Hùng bỗng nhiên thì thầm bên tai cô, làm cô tỉnh lại, lúc này mới biết, những vị khách cũng đã đứng ở bên cạnh, bao quanh cô và Sở Tường Hùng, để cô và Sở Tường Hùng ở trung tâm, nhìn không chớp mắt.
Bình luận facebook