Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-192
CHƯƠNG 192 CÓ CHÚT MẤT KIỂM SOÁT
CHƯƠNG 192 CÓ CHÚT MẤT KIỂM SOÁT
Càng nghĩ Lâm Phiên Phiên lại thấy khó chịu, trong lòng như bị hòn đá ngàn cân đè nặng vậy, làm cô đến thở cũng thấy đau.
Nhìn căn phòng trang trí xa hoa lộng lẫy, lại nghĩ đến lời Mạc Tiểu Vang nói, Lâm Phiên Phiên căn bản có thể hình dung ra năm đó Mạc Tiểu Vang và Tường Hùng đã có những phút giây mây mưa nóng bỏng như thế nào. Tự dưng cô thấy buồn nôn, đầu đau như muốn nổ tung, nếu còn ở trong căn phòng này cô sẽ bị điên mất.
Không thể kiểm chế được nữa, Lâm Phiên Phiên mở cửa điên cuồng chạy ra khỏi nhà họ Sở.
Thập Thất, Thập Bát mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng đuổi theo, "Cô ơi, chạy chậm thôi, cẩn thận đứa bé, Thập Bát, mau đi gọi bà chủ..."
Lâm Phiên Phiên chân dài lại chạy nhanh, cô giúp việc thân hình thấp bé như Thập Thất không thể nào đuổi kịp được.
Tất cả mọi người trong nhà họ Sở nhưng không ai dám cản cô, ngộ nhỡ có chuyện gì thì không ai gánh được trách nhiệm, bởi vì họ đều hiểu rằng Hứa Bành rất coi trong đứa bé trong bụng Lâm Phiên Phiên.
Thế là lần này Lâm Phiên Phiên chạy thoát ra khỏi nhà họ Sở một cách thuận lợi.
Nhưng lại có một vấn đề, nhà họ Sở là căn biệt thự độc lập ở vùng ngoại ô nên bình thường ngoài xe riêng của họ thì hầu như không có xe nào đi qua cả.
Nhưng giờ đã thoát khỏi nhà họ Sở, Lâm Phiên Phiên cũng không dễ dàng từ bỏ. Đúng lúc cô định cứ chạy như thế thì có chiếc xe Ferrari màu đỏ đột nhiên dừng lại trước mặt cô.
Cửa kính xe mở ra, Hán Phong thò đầu ra ngoài, giọng ngạc nhiên: "Lâm Phiên Phiên, sao em lại ra ngoài vậy?"
Lâm Phiên Phiên tự dưng gặp Hàn Phiêu thì ngẩn người, tiếp đó lập tức mở cửa ngồi vào xe, vội vàng nói: "Đi nhanh"
Hàn Phiêu muốn hỏi Lâm Phiên Phiên nhưng nhìn Hứa Bành đằng đằng sát khí từ nhà họ Sở xông ra liền hiểu được tình hình nên nhấn ga đi luôn.
Hứa Bành và đám người làm lập tức hít đầy khói, bà ta suýt nữa tức đến hộc máu, thế là lập tức gọi điện luôn cho Sở Mộng, vì bà nhận ra chiếc xe đó là của Hàn Phiêu.
"Lâm Phiên Phiên, em sao vậy, có phải người nhà họ Sở lại bắt nạt em rồi không?"
Khi đã chắc chắn không có xe nào bám đuôi, Hàn Phiêu mới giảm tốc độ, lo lắng hỏi Lâm Phiên Phiên.
Tình cảnh Lâm Phiên Phiên ở nhà họ Sở thì anh hiểu rõ nhưng không biết phải làm sao vì đây là lựa chọn của Lâm Phiên Phiên. Thế nên anh cũng chỉ lấy thân phận là bạn trai Sở Mộng để được ra vào nhà họ Sở gặp cô, cho dù chỉ là nhìn từ xa.
Như vừa nãy anh đã đứng trước cửa nhà họ Sở từ lâu nhưng không tìm được lý do để vào trong vì Sở Mộng không có nhà, thế nên anh chỉ đành ngồi trong xe đợi.
Anh cũng không hiểu mình ngồi đợi như thế là vì gì nữa, nhưng anh vẫn cứ làm. Và kết quả đã cho anh một bất ngờ lớn, Lâm Phiên Phiên chạy trốn khỏi nhà họ Sở.
Thế mới có cảnh như bây giờ.
Đối diện với sự tra hỏi của Hàn Phiêu, Lâm Phiên Phiên chỉ biết lắc đầu, sau đó mở to mắt nhìn phía trước, nước mắt đang đọng lại nơi khóe mắt vẫn cố chấp không chịu rơi.
Cô ấm ức, thật sự rất ấm ức, nhưng cô không muốn khóc, thật sự không muốn khóc.
Nhìn Lâm Phiên Phiên thế này Hàn Phiêu không khỏi lo lắng, nhưng Lâm Phiên Phiên không muốn nói thì anh cũng không còn cách nào, chỉ đành thở dài bất lực nói: "Thế giờ em muốn đi đâu?"
"Em… Em muốn gặp Tường Hùng, em phải gặp ngay anh ấy, em muốn hỏi rõ ràng…." Lâm Phiên Phiên lại kích động, cơn sóng lòng không ngừng cuộn trào, cô muốn chính miệng anh nói với cô, cô không phải người thay thế, không phải, không phải, không phải!
"Được rồi, anh sẽ đưa em đến tòa thị chính gặp Sở Tường Hùng, em đừng xúc động quá."
Hàn Phiêu bị Lâm Phiên Phiên dọa rồi, anh từ trước đến nay chưa thấy cô mất kiểm soát đến vậy bao giờ, mất kiểm soát đến mức bất thường.
Từ ngoại ô đến tòa thị chính cũng khá xa, đi xe phải hơn nửa tiếng.
Nhưng đoạn thời gian đấy không thể khiến Lâm Phiên Phiên bình tĩnh lại, Lúc xe của Hàn Phiêu dừng lại trước nơi làm việc của Sở Tường Hùng, nhìn tòa nhà cao ngút trời, Lâm Phiên Phiên lại luống cuống.
Đầu cô như một mớ hỗn độn, những âm thanh thi nhau vang lên.
Lâm Phiên Phiên, mày đang làm gì thế?
Tường Hùng chẳng làm gì sai, chẳng phạm lỗi gì, mày lại xông thẳng đến đây chất vấn anh? Chỉ vì những lời nhảm nhí mà Mạc Tiểu Vang nói mà mày lại đi nghi ngờ tình cảm thật lòng mà Sở Tường Hùng dành cho mày hay sao?
Mày sao lại trở nên đa nghi ngang ngạnh như vậy?
Bộ dạng này của mày, Tường Hùng nhất định sẽ càng ghét, càng ghét!
Nhưng… nếu như không hỏi, trong lòng lại như có cây kim sắc nhọn đâm vào làm cô vô cùng khó chịu.
Phải làm sao bây giờ? Mình nên làm thế nào? Mình nên hỏi hay không hỏi đây, mình bị sao vậy chứ?
"A… A…"
Lâm Phiên Phiên đột nhiên ôm đầu hét lên những tiếng đau khổ, đầu cô rất đau, đau như muốn nổ tung, "A……"
Cuối cùng cô hét lên một tiếng, người mền nhũn ra, ngất lịm đi.
CHƯƠNG 192 CÓ CHÚT MẤT KIỂM SOÁT
Càng nghĩ Lâm Phiên Phiên lại thấy khó chịu, trong lòng như bị hòn đá ngàn cân đè nặng vậy, làm cô đến thở cũng thấy đau.
Nhìn căn phòng trang trí xa hoa lộng lẫy, lại nghĩ đến lời Mạc Tiểu Vang nói, Lâm Phiên Phiên căn bản có thể hình dung ra năm đó Mạc Tiểu Vang và Tường Hùng đã có những phút giây mây mưa nóng bỏng như thế nào. Tự dưng cô thấy buồn nôn, đầu đau như muốn nổ tung, nếu còn ở trong căn phòng này cô sẽ bị điên mất.
Không thể kiểm chế được nữa, Lâm Phiên Phiên mở cửa điên cuồng chạy ra khỏi nhà họ Sở.
Thập Thất, Thập Bát mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng đuổi theo, "Cô ơi, chạy chậm thôi, cẩn thận đứa bé, Thập Bát, mau đi gọi bà chủ..."
Lâm Phiên Phiên chân dài lại chạy nhanh, cô giúp việc thân hình thấp bé như Thập Thất không thể nào đuổi kịp được.
Tất cả mọi người trong nhà họ Sở nhưng không ai dám cản cô, ngộ nhỡ có chuyện gì thì không ai gánh được trách nhiệm, bởi vì họ đều hiểu rằng Hứa Bành rất coi trong đứa bé trong bụng Lâm Phiên Phiên.
Thế là lần này Lâm Phiên Phiên chạy thoát ra khỏi nhà họ Sở một cách thuận lợi.
Nhưng lại có một vấn đề, nhà họ Sở là căn biệt thự độc lập ở vùng ngoại ô nên bình thường ngoài xe riêng của họ thì hầu như không có xe nào đi qua cả.
Nhưng giờ đã thoát khỏi nhà họ Sở, Lâm Phiên Phiên cũng không dễ dàng từ bỏ. Đúng lúc cô định cứ chạy như thế thì có chiếc xe Ferrari màu đỏ đột nhiên dừng lại trước mặt cô.
Cửa kính xe mở ra, Hán Phong thò đầu ra ngoài, giọng ngạc nhiên: "Lâm Phiên Phiên, sao em lại ra ngoài vậy?"
Lâm Phiên Phiên tự dưng gặp Hàn Phiêu thì ngẩn người, tiếp đó lập tức mở cửa ngồi vào xe, vội vàng nói: "Đi nhanh"
Hàn Phiêu muốn hỏi Lâm Phiên Phiên nhưng nhìn Hứa Bành đằng đằng sát khí từ nhà họ Sở xông ra liền hiểu được tình hình nên nhấn ga đi luôn.
Hứa Bành và đám người làm lập tức hít đầy khói, bà ta suýt nữa tức đến hộc máu, thế là lập tức gọi điện luôn cho Sở Mộng, vì bà nhận ra chiếc xe đó là của Hàn Phiêu.
"Lâm Phiên Phiên, em sao vậy, có phải người nhà họ Sở lại bắt nạt em rồi không?"
Khi đã chắc chắn không có xe nào bám đuôi, Hàn Phiêu mới giảm tốc độ, lo lắng hỏi Lâm Phiên Phiên.
Tình cảnh Lâm Phiên Phiên ở nhà họ Sở thì anh hiểu rõ nhưng không biết phải làm sao vì đây là lựa chọn của Lâm Phiên Phiên. Thế nên anh cũng chỉ lấy thân phận là bạn trai Sở Mộng để được ra vào nhà họ Sở gặp cô, cho dù chỉ là nhìn từ xa.
Như vừa nãy anh đã đứng trước cửa nhà họ Sở từ lâu nhưng không tìm được lý do để vào trong vì Sở Mộng không có nhà, thế nên anh chỉ đành ngồi trong xe đợi.
Anh cũng không hiểu mình ngồi đợi như thế là vì gì nữa, nhưng anh vẫn cứ làm. Và kết quả đã cho anh một bất ngờ lớn, Lâm Phiên Phiên chạy trốn khỏi nhà họ Sở.
Thế mới có cảnh như bây giờ.
Đối diện với sự tra hỏi của Hàn Phiêu, Lâm Phiên Phiên chỉ biết lắc đầu, sau đó mở to mắt nhìn phía trước, nước mắt đang đọng lại nơi khóe mắt vẫn cố chấp không chịu rơi.
Cô ấm ức, thật sự rất ấm ức, nhưng cô không muốn khóc, thật sự không muốn khóc.
Nhìn Lâm Phiên Phiên thế này Hàn Phiêu không khỏi lo lắng, nhưng Lâm Phiên Phiên không muốn nói thì anh cũng không còn cách nào, chỉ đành thở dài bất lực nói: "Thế giờ em muốn đi đâu?"
"Em… Em muốn gặp Tường Hùng, em phải gặp ngay anh ấy, em muốn hỏi rõ ràng…." Lâm Phiên Phiên lại kích động, cơn sóng lòng không ngừng cuộn trào, cô muốn chính miệng anh nói với cô, cô không phải người thay thế, không phải, không phải, không phải!
"Được rồi, anh sẽ đưa em đến tòa thị chính gặp Sở Tường Hùng, em đừng xúc động quá."
Hàn Phiêu bị Lâm Phiên Phiên dọa rồi, anh từ trước đến nay chưa thấy cô mất kiểm soát đến vậy bao giờ, mất kiểm soát đến mức bất thường.
Từ ngoại ô đến tòa thị chính cũng khá xa, đi xe phải hơn nửa tiếng.
Nhưng đoạn thời gian đấy không thể khiến Lâm Phiên Phiên bình tĩnh lại, Lúc xe của Hàn Phiêu dừng lại trước nơi làm việc của Sở Tường Hùng, nhìn tòa nhà cao ngút trời, Lâm Phiên Phiên lại luống cuống.
Đầu cô như một mớ hỗn độn, những âm thanh thi nhau vang lên.
Lâm Phiên Phiên, mày đang làm gì thế?
Tường Hùng chẳng làm gì sai, chẳng phạm lỗi gì, mày lại xông thẳng đến đây chất vấn anh? Chỉ vì những lời nhảm nhí mà Mạc Tiểu Vang nói mà mày lại đi nghi ngờ tình cảm thật lòng mà Sở Tường Hùng dành cho mày hay sao?
Mày sao lại trở nên đa nghi ngang ngạnh như vậy?
Bộ dạng này của mày, Tường Hùng nhất định sẽ càng ghét, càng ghét!
Nhưng… nếu như không hỏi, trong lòng lại như có cây kim sắc nhọn đâm vào làm cô vô cùng khó chịu.
Phải làm sao bây giờ? Mình nên làm thế nào? Mình nên hỏi hay không hỏi đây, mình bị sao vậy chứ?
"A… A…"
Lâm Phiên Phiên đột nhiên ôm đầu hét lên những tiếng đau khổ, đầu cô rất đau, đau như muốn nổ tung, "A……"
Cuối cùng cô hét lên một tiếng, người mền nhũn ra, ngất lịm đi.
Bình luận facebook