Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-336
CHƯƠNG 336: TỪNG NGƯỜI TỚI
CHƯƠNG 336: TỪNG NGƯỜI TỚI
Sau khi ăn cơm xong, Hứa Bành liền rời đi ngay lập tức, bà ta còn phải về nhà trông Lôi Lôi.
Vốn dĩ bà ta cũng muốn đưa Lôi Lôi theo, nhưng nếu thế thì sẽ gây phiền phức cho Lâm Phiên Phiên, cũng không phải Hứa Bành thương yêu gì Lâm Phiên Phiên, bà ta chỉ nghĩ cho Sở Tường Hùng mà thôi, vì người làm mẹ như bà ấy biết rõ con trai quan tâm tới Lâm Phiên Phiên như thế nào, Lâm Phiên Phiên mà không vui e là Sở Tường Hùng cũng không vui, lúc này không thể để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng tới tâm trạng Sở Tường Hùng, tránh bệnh tình nặng thêm.
Hứa Bành vừa rời đi chưa được bao lâu, lại có một người nữa tới thăm, đó là Sở Lý!
Sở Tường Hùng và Sở Lý tuy lớn lên cùng nhau, nhưng Hứa Bành trước giờ đều không cho phép Sở Tường Hùng qua lại với Sở Lý, hơn nữa tính cách Sở Lý cũng lạnh lùng hầu như không chủ động tới gần Sở Tường Hùng, vì thế quan hệ giữa hai anh em rất lạnh nhạt, không tốt nhưng cũng không xấu.
Nếu không phải bệnh tình Sở Tường Hùng lần này có phần nghiêm trọng, Sở Lý cũng sẽ không tới.
Hai người cũng không có bao nhiêu chủ đề chung, chỉ lịch sự hỏi thăm vài câu, sau đó Sở Lý để lại một giỏ trái cây rồi rời đi.
Lâm Phiên Phiên không khỏi nhún vai với Sở Tường Hùng: “Anh em hai người thật kỳ lạ.”
Sở Tường Hùng chỉ cười cười không nói, anh đã quen như thế rồi, nếu có một ngày Sở Lý đột nhiên trở nên nhiệt tình anh mới thấy kỳ lạ.
Không ngờ một lúc sau, lại có người tới, lần này là Sở Mộng.
Mộng Mộng dạo gần đây rất ít nói, thậm chí nói còn ít nói hơn Sở Lý, thấy Lâm Phiên Phiên chăm sóc chu đáo cho Sở Tường Hùng, trông Sở Tường Hùng cũng rất có tinh thần, cô chỉ ngồi chơi một lúc rồi rời đi.
Lâm Phiên Phiên hoàn toàn cạn lời rồi, cô đóng cửa, sau đó bĩu môi nói: “Tường Hùng, nhà các anh ai nấy đều lạ lùng, rõ ràng là người một nhà thì cùng nhau tới thăm đi, sao lại từng người tới thế này.”
Sở Tường Hùng nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Nếu được thì anh cũng muốn gia đình anh có thể chung sống vui vẻ hoà thuận, nhưng tiếc một điều, nhà giàu chính là như thế, bọn họ có được tiền bạc và quyền thế hơn người bình thường, nhưng cũng thiếu đi niềm vui và nụ cười mà người bình thường nào cũng có.
Vừa nhắc tới gia đình Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên lại nghĩ tới Sở Quy Thôn, cô cắn môi nói tiếp: “Gần đây hình như không thấy bố anh đâu, ông ấy có phải không ở thành phố B nữa không?”
Sở Tường Hùng ngước mắt lên nhìn Lâm Phiên Phiên, vấn đề của Lâm Phiên Phiên khiến lòng anh chùng xuống, sau đó anh vươn tay về phía cô.
Lâm Phiên Phiên sững lại một lúc mới đưa tay cho anh.
Sở Tường Hùng khẽ nắm tay Lâm Phiên Phiên, anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói: “Ông ta đã đi công tác nước ngoài từ nửa tháng trước rồi. Chuyện năm đó anh biết bố anh có lỗi với em, sau khi Sương Sương nói cho anh biết sự thật, anh đã tới tìm ông ta cãi nhau một trận, nhưng… Ông ta là bố anh, là người đã sinh anh ra, nuôi lớn anh, dạy dỗ anh thành tài, dù biết ông ta làm hại người anh yêu nhất, nhưng anh… anh không thể làm gì cả. Phiên Phiên, xin lỗi, thành thật xin lỗi em.”
Người không ở thế khó xử này sẽ không hiểu được cảm giác đau khổ khi tình yêu và lòng hiếu thảo không thể vẹn toàn.
Lâm Phiên Phiên gật đầu: “Tường Hùng, anh đừng nói nữa, em hiểu mà.”
Đúng thế, cô hiểu Tường Hùng, nhưng không có nghĩa là cô tha thứ cho Sở Quy Thôn.
Ông ta không chỉ là bố Sở Tường Hùng, mà còn là bố ruột của cô, một người bố sao có thể đối xử tàn nhẫn với con gái ruột của mình như thế?
Không thể tha thứ được!
Lâm Phiên Phiên thật sự không muốn nói về đề tài bực mình này nữa, cô cố ý chuyển chủ đề khác: “Từ khi em về nước tới nay còn chưa gặp ông nội, ông nội vẫn khỏe chứ anh?”
Lâm Phiên Phiên hơi lo lắng, Sở Tường Hùng gặp chuyện lớn như thế, Sở Kinh Đoàn giờ còn chưa xuất hiện, chẳng lẽ ông ấy xảy ra chuyện, nói không chừng đã… không còn rồi?
Sở Tường Hùng vừa nghe thấy Lâm Phiên Phiên nhắc tới ông nội liền sững lại một lúc, giọng anh đầy buồn bã: “Ông nội trúng gió, đã nằm liệt giường hơn một năm rồi.”
Lâm Phiên Phiên im lặng, như vậy còn đau khổ hơn chết, “Em nhớ sức khỏe ông rất tốt, sao có thể trúng gió được chứ?”
Sở Tường Hùng cười khổ: “Ông già rồi, đột ngột phát bệnh cũng là chuyện bình thường, ông ấy dù sao cũng hơn bảy mươi tuổi.”
Nghe xong Lâm Phiên Phiên cũng cảm thấy có lý, vì thế không hỏi nhiều nữa, chỉ nói thêm: “Vậy có dịp em sẽ đi thăm ông nội, trước đây ông nội rất tốt với em.”
Những ngày tháng sống ở nhà họ Sở, Sở Kinh Đoàn đã bảo vệ cô hai lần!
Nhắc tới Sở Kinh Đoàn không thể không nhắc tới mối tình chấn động với Hạ Danh Đoan,
Thế là Lâm Phiên Phiên lại hỏi: “Thế Hạ Danh Đoan thì sao, cô ấy còn ở bên ông không?”
CHƯƠNG 336: TỪNG NGƯỜI TỚI
Sau khi ăn cơm xong, Hứa Bành liền rời đi ngay lập tức, bà ta còn phải về nhà trông Lôi Lôi.
Vốn dĩ bà ta cũng muốn đưa Lôi Lôi theo, nhưng nếu thế thì sẽ gây phiền phức cho Lâm Phiên Phiên, cũng không phải Hứa Bành thương yêu gì Lâm Phiên Phiên, bà ta chỉ nghĩ cho Sở Tường Hùng mà thôi, vì người làm mẹ như bà ấy biết rõ con trai quan tâm tới Lâm Phiên Phiên như thế nào, Lâm Phiên Phiên mà không vui e là Sở Tường Hùng cũng không vui, lúc này không thể để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng tới tâm trạng Sở Tường Hùng, tránh bệnh tình nặng thêm.
Hứa Bành vừa rời đi chưa được bao lâu, lại có một người nữa tới thăm, đó là Sở Lý!
Sở Tường Hùng và Sở Lý tuy lớn lên cùng nhau, nhưng Hứa Bành trước giờ đều không cho phép Sở Tường Hùng qua lại với Sở Lý, hơn nữa tính cách Sở Lý cũng lạnh lùng hầu như không chủ động tới gần Sở Tường Hùng, vì thế quan hệ giữa hai anh em rất lạnh nhạt, không tốt nhưng cũng không xấu.
Nếu không phải bệnh tình Sở Tường Hùng lần này có phần nghiêm trọng, Sở Lý cũng sẽ không tới.
Hai người cũng không có bao nhiêu chủ đề chung, chỉ lịch sự hỏi thăm vài câu, sau đó Sở Lý để lại một giỏ trái cây rồi rời đi.
Lâm Phiên Phiên không khỏi nhún vai với Sở Tường Hùng: “Anh em hai người thật kỳ lạ.”
Sở Tường Hùng chỉ cười cười không nói, anh đã quen như thế rồi, nếu có một ngày Sở Lý đột nhiên trở nên nhiệt tình anh mới thấy kỳ lạ.
Không ngờ một lúc sau, lại có người tới, lần này là Sở Mộng.
Mộng Mộng dạo gần đây rất ít nói, thậm chí nói còn ít nói hơn Sở Lý, thấy Lâm Phiên Phiên chăm sóc chu đáo cho Sở Tường Hùng, trông Sở Tường Hùng cũng rất có tinh thần, cô chỉ ngồi chơi một lúc rồi rời đi.
Lâm Phiên Phiên hoàn toàn cạn lời rồi, cô đóng cửa, sau đó bĩu môi nói: “Tường Hùng, nhà các anh ai nấy đều lạ lùng, rõ ràng là người một nhà thì cùng nhau tới thăm đi, sao lại từng người tới thế này.”
Sở Tường Hùng nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Nếu được thì anh cũng muốn gia đình anh có thể chung sống vui vẻ hoà thuận, nhưng tiếc một điều, nhà giàu chính là như thế, bọn họ có được tiền bạc và quyền thế hơn người bình thường, nhưng cũng thiếu đi niềm vui và nụ cười mà người bình thường nào cũng có.
Vừa nhắc tới gia đình Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên lại nghĩ tới Sở Quy Thôn, cô cắn môi nói tiếp: “Gần đây hình như không thấy bố anh đâu, ông ấy có phải không ở thành phố B nữa không?”
Sở Tường Hùng ngước mắt lên nhìn Lâm Phiên Phiên, vấn đề của Lâm Phiên Phiên khiến lòng anh chùng xuống, sau đó anh vươn tay về phía cô.
Lâm Phiên Phiên sững lại một lúc mới đưa tay cho anh.
Sở Tường Hùng khẽ nắm tay Lâm Phiên Phiên, anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói: “Ông ta đã đi công tác nước ngoài từ nửa tháng trước rồi. Chuyện năm đó anh biết bố anh có lỗi với em, sau khi Sương Sương nói cho anh biết sự thật, anh đã tới tìm ông ta cãi nhau một trận, nhưng… Ông ta là bố anh, là người đã sinh anh ra, nuôi lớn anh, dạy dỗ anh thành tài, dù biết ông ta làm hại người anh yêu nhất, nhưng anh… anh không thể làm gì cả. Phiên Phiên, xin lỗi, thành thật xin lỗi em.”
Người không ở thế khó xử này sẽ không hiểu được cảm giác đau khổ khi tình yêu và lòng hiếu thảo không thể vẹn toàn.
Lâm Phiên Phiên gật đầu: “Tường Hùng, anh đừng nói nữa, em hiểu mà.”
Đúng thế, cô hiểu Tường Hùng, nhưng không có nghĩa là cô tha thứ cho Sở Quy Thôn.
Ông ta không chỉ là bố Sở Tường Hùng, mà còn là bố ruột của cô, một người bố sao có thể đối xử tàn nhẫn với con gái ruột của mình như thế?
Không thể tha thứ được!
Lâm Phiên Phiên thật sự không muốn nói về đề tài bực mình này nữa, cô cố ý chuyển chủ đề khác: “Từ khi em về nước tới nay còn chưa gặp ông nội, ông nội vẫn khỏe chứ anh?”
Lâm Phiên Phiên hơi lo lắng, Sở Tường Hùng gặp chuyện lớn như thế, Sở Kinh Đoàn giờ còn chưa xuất hiện, chẳng lẽ ông ấy xảy ra chuyện, nói không chừng đã… không còn rồi?
Sở Tường Hùng vừa nghe thấy Lâm Phiên Phiên nhắc tới ông nội liền sững lại một lúc, giọng anh đầy buồn bã: “Ông nội trúng gió, đã nằm liệt giường hơn một năm rồi.”
Lâm Phiên Phiên im lặng, như vậy còn đau khổ hơn chết, “Em nhớ sức khỏe ông rất tốt, sao có thể trúng gió được chứ?”
Sở Tường Hùng cười khổ: “Ông già rồi, đột ngột phát bệnh cũng là chuyện bình thường, ông ấy dù sao cũng hơn bảy mươi tuổi.”
Nghe xong Lâm Phiên Phiên cũng cảm thấy có lý, vì thế không hỏi nhiều nữa, chỉ nói thêm: “Vậy có dịp em sẽ đi thăm ông nội, trước đây ông nội rất tốt với em.”
Những ngày tháng sống ở nhà họ Sở, Sở Kinh Đoàn đã bảo vệ cô hai lần!
Nhắc tới Sở Kinh Đoàn không thể không nhắc tới mối tình chấn động với Hạ Danh Đoan,
Thế là Lâm Phiên Phiên lại hỏi: “Thế Hạ Danh Đoan thì sao, cô ấy còn ở bên ông không?”
Bình luận facebook