• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Những mối tình trong trại cai nghiện (3 Viewers)

  • Chap-8

Chương 8







Xế trưa con nhỏ mới về. Cái mặt hồng lên vì ra nắng, con mắt nhìn tôi ánh lên vẻ hạnh phúc xen lẫn chút ngượng ngùng. Nhỏ bới cho tôi một bo cơm đầy tú hụ, chạy ra chỗ ông bảo vệ già nhõng nhẽo:



- Con ngồi coi ảnh ăn được không chú!



Ông bảo vệ già cũng chào thua con nhỏ luôn, la:



- Hay tao bắt mày vô trỏng ở cùng nó, tha hồ coi ăn cơm nha!



Nhỏ chúm chím cười, nhăn nhăn cái mũi:



- Là chú nói đó nha!



Nói xong nó dợm bước tính chạy vô thiệt. Ông bảo vệ già phát hoảng, la:



- Nè nè, không có giỡn à nha! Đi ăn cơm đi con, mày tính phá tao hả?



Con nhỏ cười khanh khách, liếc tôi thêm một cái, chu mỏ hôn gió về phía tôi một phát. Ông già Nghĩa ngó tôi, tặc lưỡi:



- May là tao già rồi, không bị tụi bay chọc tới chết mất nha!



Tôi cười khì, bưng bo cơm vô ngồi ăn. Con nhỏ bạo dạn dần với cuộc sống trường trại, nhưng ở nó vẫn có cái nhí nhảnh đáng yêu ghê. Tôi kêu ông già Nghĩa:



- Thấy con nhỏ đó làm vợ con được không chú?



Ổng gục gặc cái đầu:



- Được quá đi chớ, tụi bay xứng đôi quá luôn đó. Có điều không biết gia đình con nhỏ chịu không? Mày phải ráng mà cai đi người ta mới dám gả con cho mày chứ! Nhà con nhỏ coi bộ cũng khá lắm, sức mấy chịu thằng con rể nghiện ngập cỡ mày!



Tôi tò mò hỏi lại ổng:



- Ủa sao chú biết nhà con nhỏ khá?



- Trời đất, tao trông ngoài phòng khách mấy bữa, ba má con nhỏ đi mấy cái xe hơi mắc tiền lắm, đám bảo vệ cũng tán chuyện hoài à. Nghe đâu ông già nó làm kinh doanh lớn lắm đó con.



Thiệt tình, nhìn cái cách con nhỏ ăn xài, tôi cũng hiểu phần nào về hoàn cảnh gia đình nhỏ. Nhưng nghĩ xa xôi mà chi, cứ sống cho yên ổn quãng thời gian trước mắt ở đây cái đã. Gia đình tôi cũng nề nếp, gia giáo, đâu có ngại gì ba cái vụ môn đăng hộ đối này. Ủa, mà mình có ý định cưới nhỏ từ bao giờ ta?



Thiệt tình, cho tới tận giờ này, tôi vẫn không hiểu cái ý định cưới con nhỏ đó có phải là sự thật hay không? Tôi vốn là đứa ghét sự trói buộc, thích tự do long nhong, nhưng quả thật nếu như có một cơ hội, tôi vẫn luôn muốn có vợ là một thứ phụ nữ như con nhỏ. Ở nó có nhiều thứ khiến đàn ông say đắm, không hẳn chỉ vì cái vẻ bề ngoài hay những thứ phù phiếm nhìn ra ngay được. Có những thứ nhỏ, rất nhỏ nhưng khiến tôi xúc động tới tận đáy lòng. Đó là chuyện ba mẹ nó giàu - í lộn lại nói nhảm.



Quãng 3 ngày sau, tôi mãn hạn kỷ luật. Kỷ lục về thời gian thụ án tại trại - với tội danh đánh cán bộ. Tính ra tôi nằm kỷ luật cỡ chỉ 10 ngày, quá hời so với vụ đấm được vào mặt một thằng đáng ghét, có một tối thiên đường với nhỏ và thêm nữa là số má tăng vòn vọt trong trại. Tay cầm bịch đồ, bước chân ra khỏi dãy kỷ luật, tôi thấy cái dáng mình hiên ngang giống lão Ngọc quá đỗi. Sau lưng còn có cả tiếng xì xào: "Anh Long đó, ảnh mới kỷ luật ra". Có chút số má cũng không phải là chuyện dở à nha.



Tôi mặc kệ những ánh mắt ngưỡng mộ sau lưng, chân đi 2 hàng tới tận cửa phòng. Lão Ngọc đang nằm khoèo trên giường, tay ôm cuốn truyện kiếm hiệp Kim Dung, bộ dạng chẳng thèm để ý tới cái gì trên đời hết trơn. Lão nghiện nặng mấy thứ này, rảnh là nằm dài ra đọc. Tôi cũng ghiền cái vụ truyện đó, thi thoảng hứng 2 anh em bàn luận truyện tới sùi cả bọt mép mới chịu thôi. Tôi hơi hồi hộp, không biết lão có lao xuống ôm mình thật chặt hay không? Rón rén bước lại gần giường lão, vỗ vai lão một cái rồi khoái trá đợi gương mặt lão ngạc nhiên và mừng rỡ khi thấy tôi. Lão quay đầu lại, tôi cười híp mắt lại, ngồi xuống giường lão. Nghe nguyên cái chân lão đạp trúng tôi muốn rơi ra khỏi giường, cái miệng lão la lớn:



- Người hôi toàn mùi kỷ luật, không đi tắm đi ngồi nhe răng làm gì thằng nhóc ác!



Thiệt tình, không còn lời gì để nói hết trơn. Tôi xách ca xà bông đi vô nhà tắm, vừa đi vừa lẩm bẩm. Tôi vô kỷ luật được chục ngày mà coi bộ trại cũng có nhiều lính mới quá ha. Cái đám học viên mới vô nhìn là biết liền, cái tướng đi khép nép, mắt đảo vòng vòng ngó trước ngó sau. Dọc đường đi tới nhà tắm, thấy phải cỡ chục gương mặt mới mẻ. Bộ ở ngoài đang có đợt truy quét tệ nạn sao - tôi nghĩ vậy. Thường khi nào thành phố làm căng, mấy tụi xì ke vô đây nhiều hơn hẳn. Tôi cũng mặc kệ tụi nó, vô nhà tắm xả nước một hồi cho đã. Trong kỷ luật, tắm ba cái xà bông trại vừa không thơm và khô hết da, giờ đụng vô cái lọ dầu tắm CK thấy người khoan khoái lạ.



Đóng bộ căng đét, chải chuốt láng o, tôi ra ghế đá ngồi rung đùi hút thuốc, đợi con nhỏ Mỹ Anh về. Nó sáng nào giờ cũng theo xe ra ngoài đi may hết trơn, dù sao ra ngoài đường cũng có chút không khí xã hội, con nhỏ cũng đỡ buồn. Ngồi kế tôi là 2 cái mặt lạ hoắc còn đang đờ đẫn, chắc mới ra khỏi cắt cơn đang lảm nhảm về hàng họ thuốc men. Kể cũng ngộ, tụi này vô trại mấy ngày đầu chỉ có nói nhảm về hàng họ suốt ngày, còn vài hôm sau sẽ đổi tông nói toàn về gái. Tôi cũng quen nên chẳng thèm để ý, ngồi tập trung ngóng con nhỏ của tôi.



Cửa trại vừa mở, cái xe 54 chỗ bự tổ chảng từ từ tiến vào. Tôi nghe trong lòng hồi hộp ghê. Không hiểu nhỏ Mỹ Anh vui cỡ nào khi thấy tôi ra ngoài. Chắc không "vui mừng" kiểu lão Ngọc à nha, nếu không dám tôi giết con nhỏ lắm đó. Thấy lục tục đám beo xuống xe, tôi núp vô cái lùm cây, tính đợi nhỏ ra hù một cái. Trên cái ghế tôi vừa ngồi, 2 chàng sảng thuốc cũng bật dậy, coi bộ cũng kích động à nha. Con nhỏ bước xuống, mặt mũi có vẻ vui vẻ. Nó quăng mớ đồ vô phòng, la:



- Cất dùm em nha chị, em chạy qua kỷ luật chút!



Tôi nghe xúc động dữ. Hóa ra ngày nào con nhỏ đi may về cũng ba chân bốn cẳng tới kỷ luật để thăm tôi. Thiệt tình muốn nhào ra ôm con nhỏ hết sức thì cái chân bỗng khựng lại. Một trong 2 anh sảng thuốc tiến ra phía con nhỏ, nói gì đó tôi nghe không rõ. Tôi tò mò, đứng lại coi rốt cuộc con nhỏ chơi với đám mới ra cắt cơn này từ hồi nào? Thấy thằng nhóc ác gãi đầu gãi tai ra bộ bối rối, con nhỏ thì mặt chán ghét thấy rõ, im im không nói gì hết trơn. Thằng nhóc trình bày thêm một hồi, thấy con nhỏ la như cháy nhà giữa sân trại:



- Nói không đi cafe là không đi, sao anh lải nhải hoài vậy! Sáng chưa có uống thuốc hả?



Tôi mém té ngửa. Con nhỏ của tôi sao dạo này cũng bà chằn dữ dội vậy! Thấy thằng nhóc mặt mũi sượng trân, đứng im không nói thêm được câu gì. Ba con beo già thích chí cười khành khạch, chỉ trỏ vô thằng nhỏ. Tôi mon men bước ra sau lưng nhỏ, kêu:



- Vậy đi uống cafe với anh nha. Sáng anh có uống thuốc rồi đó!



Nhỏ nghe tiếng tôi thì giật mình một tiếng, quay ngoắt lại phía sau. Nhìn thấy tôi, nhỏ "A" lên một tiếng rồi quên béng luôn chuyện đang đứng ngay giữa sân trại, nó nhào vô ôm tôi chặt cứng. "Ẩu à nha" - Tôi cũng hơi hoảng, nhưng lại thấy trong lòng ngọt ngào kì lạ. Đang muốn dang tay ôm lấy nhỏ, đã nghe một giọng nữ cao vang lên chói lói:



- Mỹ Anh có muốn vô phòng bảo vệ nói chuyện không?



Nhỏ giật mình, buông tôi ra cái rụp, làm mặt khổ quay qua nhỏ bảo vệ nữ:



- Trời đất, thấy ảnh ra em mừng quá nên quên chứ bộ!



Con nhỏ này thích nghi với đời sống trường trại nhanh dữ nha. Mới vô có hơn chục bữa mà nó trả giá được với bảo vệ luôn mới ghê. Con nhỏ bảo vệ nữ coi bộ cũng có cảm tình với nó, chỉ làm mặt nghiêm đe:



- Chỉ lần này thôi đó nha Mỹ Anh!



Con nhỏ lè lưỡi ra cái bộ dạng nhát ma, rồi quay qua tôi giục:



- Đi anh, mình đi ăn trưa, em đói bụng quá rồi nè.



Tôi thản nhiên nắm lấy tay con nhỏ, dắt nó đi nhong nhong giữa trại. Sau lưng, con nhỏ bảo vệ nữ lại tiếp tục la:



- Long, muốn vô kỷ luật nữa hả?



Đi cùng con nhỏ xuống nhà ăn, thấy mấy bà giáo vụ già cũng đang lụi cụi lấy cơm (Trại này cán bộ cũng ăn cùng bếp với đám học viên hết). Nhìn thấy tôi, bà giáo vụ già mừng rỡ la:



- Ủa con ra kỷ luật rồi hả Long?



Rồi bỏ bo cơm, chạy lại phía tôi dòm dòm coi bộ thân thiết lắm. Tôi nghe trong lòng cũng ấm áp lạ thường. Trong cái khung cảnh tù đày này, thứ quý giá và hiếm hoi nhất chính là tình người chứ chẳng phải điều gì khác. Bả dòm một hồi, vỗ vỗ lên vai tôi, kêu:



- Nhìn vẫn còn ngon lành quá hen. Lát ăn cơm xong lên phòng giáo vụ nha con, cô có công chuyện kiếm con đó.



Tôi dạ một tiếng gọn lỏn. Bả coi bộ hài lòng dữ, quày quả lấy cơm rồi đi thẳng.



Con nhỏ không cho tôi đi lấy cơm. Nó bắt tôi ngồi im tại bàn, lăng xăng chạy đi lấy cơm, xuống căng tin mua mấy thứ đồ tôi thích ăn bày một đống tại bàn. Lão Ngọc lại gật gù:



- Bữa nay như kiểu đón Việt kiều về nước nha! Kiểu này chắc tao cũng ráng kiếm bạn gái trong trại quá, nhìn mà phát thèm!



Tôi xăng xái phát biểu:



- Em thấy tướng anh với thím Trang là đúng hợp luôn đó anh Ngọc!



Thím Trang là beo cỡ thời tiền sử tại cái trại của tôi. Bả cỡ 50 tuổi, gầy nhom, mặt lúc nào cũng trát nguyên lớp phấn dày cui. Bữa nào đi ăn cơm ngang qua bả tôi muốn bỏ bo luôn, bởi nhìn bả thấy phán ớn. Lão Ngọc nghe câu nói đó của tôi suýt nghẹn, trợn mắt kí đầu tôi một cái, mặc cho con nhỏ Mỹ Anh ở bên cạnh cười khúc khích. Sao đánh tôi ngang xương vậy chớ - thiệt tình tôi thấy không còn ai xứng đáng với lão hơn bả.



Cơm trưa xong xuôi, tôi với con nhỏ lon ton lên phòng giáo vụ. Phòng giáo vụ cũng vừa cơm nước xong, mỗi người ngậm một cái tăm ngồi coi tivi, coi bộ nhàn nhã ghê. Thực ra, trong cái trại này nhàn và sướng nhất chính là đám giáo vụ, tối ngày chỉ lo nói chuyện với học viên, ổn định tâm lý cho tụi nó đỡ trốn trại và bày vẽ chuyện gì đó cho tụi học viên giải trí. Tôi bước vô cửa phòng, thấy nguyên một đám ánh mắt nhìn mình đầy trìu mến. Ông Bảo ngoắc ngoắc:



- 2 đứa vô đây ngồi uống trà nè.



Bà giáo vụ già cũng lăng xăng tới bàn làm việc, móc ra gói bánh ngọt đưa cho con nhỏ Mỹ Anh. Con nhỏ cười re, coi bộ quen với mấy vụ ăn hối lộ của giáo vụ dữ. Lại nghe giọng ông Bảo tỉnh rụi:



- May mà mày ra sớm nha Long, tụi thầy ban đầu sợ trại xảy ra án mạng thì chết cả đám!



Tôi ngẩn người. Cái gì mà có án mạng ở đây trời? Con nhỏ mặt đỏ phừng phừng, nhõng nhẽo la:



- Thầy mà nói ra em nghỉ chơi thầy luôn đó!



Cái con nhỏ này thiệt tình cũng liều quá xá luôn. Đe nghỉ chơi cả với giáo vụ mới ghê. Lão Bảo cười ha hả, sức mấy lão sợ con nhỏ nghỉ chơi:



- Bữa mày mới bị bắt vô kỷ luật, con nhỏ này tối ngày lên giáo vụ ăn vạ, nó còn đòi tự tử nữa đó.



Bà giáo vụ già nghe cũng tủm tỉm cười. Mặt mũi con nhỏ sượng trân, chúi đầu vô lưng tôi không dám ngó ra. Tôi nghe trong lòng ngọt ngào quá đỗi, vòng tay ra sau ôm nhẹ lấy con nhỏ. Đám giáo vụ cũng coi như không thấy gì hết, tỉnh queo ngồi uống nước. Bà giáo vụ già lại tiếp lời:



- Thôi ra như vầy là tốt rồi. Tụi cô đang lo sắp tới Noel, không có ai phụ mấy vụ văn nghệ của trường. Nhỏ Mỹ Anh nó hăm nếu con không ra nó cũng không có tham gia, làm tụi cô mong con ra muốn chết luôn!



Cái mặt con nhỏ áp vô lưng tôi nghe nóng phừng phừng. Thứ da mặt mỏng dính như con nhỏ bị đám giáo vụ cho 2 chiêu chí mạng nhảy dame x3 chắc cũng xém cháy vì mắc cỡ. Tôi kêu bà giáo vụ:



- Giúp được phòng giáo vụ việc gì, tụi con cố hết sức được mà cô. Mấy thầy cô giúp tụi con quá trời rồi mà.



Bả ưa nịnh dữ lắm, chỉ thấy cái mũi nở ra to thiệt to. Mắt bả híp lại, gật gù:



- Vậy cô nhờ Long một chuyện nha. Con kêu anh Ngọc đi đánh guitar dùm trường được không?



Tôi muốn á khẩu với cái đề nghị của bả. Lão Ngọc chơi guitar mùi mẫn có tiếng, nhưng trước giờ đâu ai dám kêu lão đi đánh nhạc cho mà hát. Hơn nữa, bài tủ của lão toàn nhạc tù, nhạc chế, không lẽ trại định tổ chức liveshow văn hóa phẩm độc hại sao ta?



Trong trường trại, thứ không thiếu nhất chính là đám biết chơi đàn. 10 đứa từng đi cai, đi trại bét ra cũng có một vài đứa biết chơi nhạc cụ. Không guitar thì gõ bo, cá biệt có đứa chơi được cả organ và nhiều loại nhạc cụ khác. Tôi biết lão Ngọc chơi guitar cũng thuộc dạng số má ở trường trại, nhưng kiếm đại một đứa biết chơi đàn là được, cứ gì phải bắt lão đích thân chơi? Tuy nhiên cái vụ này lại có mắc mớ bên trong mà lúc đó, tôi không sao hiểu nổi.



Thường thường, đám du đãng trong trại luôn phải giữ một bộ mặt trầm hết sức - đại loại anh đại phải có phong thái lạnh lùng giống như phim võ hiệp vậy. Chào họ - lạnh lùng gật đầu. Bới cơm cho - lạnh lùng ăn. Bực lên xáng vô mỏ - lạnh lùng đập lại chèm bẹp. Đám Nam Tàu, Hiếu mốc trong trại cũng vậy. Ngồi đâu là làm bộ như nhà hiền triết đang suy tính về lẽ nhân sinh, ít khi thấy giỡn với đám em út, nói chuyện thoải mái cũng không. Chính vì vậy, đám học viên mới kiềng và nể, không xáp vô nên đâu biết mấy lão nghĩ gì, tính gì. Thiệt tình cũng không trách họ được, du đãng mà suốt ngày cà rỡn, chọc tụi nhỏ, riết rồi sẽ bị lờn mặt, nói đám em út không có chịu nghe. Bởi vậy, dù họ không muốn nhưng cũng phải ráng giữ lấy "cái nét" du đãng mắc dịch của mình.



Lão Ngọc nhà tôi không vậy. Style của lão là hòa đồng, không hay làm bộ. Lão cũng chẳng cần lạnh lùng hay trầm ngâm gì hết ráo, cái tiếng ác của lão ngoài giang hồ đủ làm chỗ dựa cho lão tung hoành không có vướng mắc nào tại cái trại nhỏ xíu này. Hơn nữa, cái cách đối xử của lão hiền lành nhưng có uy, đám em út lúc nào giỡn ra giỡn, làm ra làm chứ không lộn xộn. Mà tính lão rất ghét trò đu đeo, không ưa cái đám khoái dựa hơi kéo đàn kéo lũ theo lão chỉ vì cái tiếng. Bởi vậy, suốt quãng thời gian trong trại, lão cũng chỉ cần có một mình tôi và nhỏ Mỹ Anh là em út.



Kể cũng tội cho đám nhỏ cùng phòng. Tụi nó nhóc con khoái coi mấy thứ phim ảnh, ca nhạc, nhưng tới khi lão nằm đọc truyện lại buồn thiu chui ra ngoài chơi hết. Lão không ưa ồn ào khi đang đọc sách, mà sách kiếm hiệp lão đọc cỡ 18 tiếng một ngày. Tôi bước vô phòng, lão vẫn nằm gác chân đọc truyện coi bộ say mê lắm. Rón rén bước lại, lấy trong túi ngực ra phong kẹo caramen đưa cho lão:




- Ăn kẹo nè anh Ngọc!



Lão có cái tật như con nít là khoái ăn kẹo. Ba cái lúc đọc truyện lại càng khoái dữ. Thiệt tình, giang hồ số má khoái ăn kẹo - tôi mà kể chuyện này ra ngoài chắc lão cũng mất số luôn. Lão cầm phong kẹo, bóc một cái đút vô mồm, lim dim đọc tiếp. Tôi thấy bực à nha, mất công mua kẹo về dụ mà lão cầm tỉnh bơ, không thèm nói với tôi một câu cảm ơn cho có. Tôi leo luôn lên giường, ngồi chồm hỗm:



- Đấm lưng không anh Ngọc? Vừa nằm đọc vừa đấm lưng nha!



Lão quay mặt lại, ngó tôi đầy vẻ nghi ngờ:



- Mày lại tính kêu tao làm gì, đúng không?



Lão này đúng là con quỷ mà. Tôi làm mặt khổ, kêu:



- Trời đất, làm gì có cái vụ đó. Anh giúp em bao nhiêu việc rồi, em làm vầy không được sao?



Lão nghe có vẻ yên tâm, xoay cái lưng lại tiếp tục đọc, kêu:



- Vậy thì được.



Tôi đấm nhè nhẹ vô lưng lão. Lưng này đi massage chắc mấy con nhỏ đấm bóp nhìn cũng muốn xỉu luôn. Ngoài cái hàng chữ vênh váo: vô địch khám lớn, lão còn xăm nguyên cái thuyền buồm bự thật bự, đen thui, nhìn qua hao hao giống tàu hải tặc trong phim vậy. Đám giang hồ Bắc xăm trổ cũng khác nhiều so với dân Nam, thường sau lưng sẽ là một điển cố nào đó của Tàu: Tam anh chiến Lữ Bố (Trương Phi, Quan Vân Trường, Lưu Bị đánh với Lữ Bố), lãng tử hồi đầu (hình cha thư sinh bước một chân lên thuyền, mặt ngoảnh lại), một tay che trời (cái bàn tay quỷ vươn lên nắm lấy mặt trời), long tranh hổ đấu (rồng hổ oánh lộn) hoặc các hình bự, có ý nghĩa đàng hoàng. Tôi cũng khoái xăm trổ lắm, nhưng như kiểu có duyên cớ gì đó, mỗi lần nằm xuống tính xăm lại bị hoãn, giờ trên người vẫn trắng bóc. Khi tới tuổi trưởng thành hơn, nghĩ về mấy vụ xăm trổ lại thấy may. Dẫu sao, thứ đó có đẹp, có ngầu nhưng khi dính vô trên người, muốn bỏ cũng không có được...



Tôi lại làm bộ trầm trồ:



- Tướng anh Ngọc đẹp quá ha, hình xăm cũng ngầu một cây!



Cái này hố à nha. Khen tướng lão đẹp khác gì chọc tức lão. Cái cùi chỏ lão cho ngay một phát vô mạng sườn tôi:



- Thằng nhóc quỷ, chọc tao hả? Có chuyện gì thì nói nhanh, khỏi giả bộ đi!



Tôi cười trừ, ngồi xuống cạnh lão làm mặt ngoan:



- Thật ra thì cũng có chuyện em tính nói với anh nhưng mà ngại không biết nói sao nữa!



Lão tỉnh bơ xoay người lại:



- Bởi vậy nên mày mang kẹo dụ tao, phải không? Tao biết mà, tự dưng thấy mày tốt đột xuất tao cũng nghi nghi.



Tôi liếm môi:



- Thật ra thì cũng không phải chuyện của em. Mấy bà giáo vụ biết anh chơi đàn đỉnh cao luôn, muốn mời anh đợt này tham gia văn nghệ chút để các bả nở mày nở mặt nhưng không có dám kêu anh, nhờ em qua nói đỡ.



Đời ai cũng khoái nghe nịnh hết trơn hết trọi. Lão Ngọc cũng không phải ngoại lệ. Lão nghe khen "chơi đàn đỉnh cao", rồi giáo vụ cũng kiếm thằng nhỏ tới năn nỉ, trong lòng cũng khoái tới nở hoa luôn, nhưng mặt ngoài vẫn làm bộ lạnh te:



- Mắc mớ gì đến tao? Tại sao tao phải đi tham gia cái văn nghệ khỉ gió đó?



Chất của du đãng đỉnh cao là nắm thóp được du đãng đỉnh thấp, du đãng đỉnh thấp lại nắm cổ được đám du đãng tép riu. Cái vòng luẩn quẩn ấy tôi không có biết, nhưng đảm bảo đám giao vụ khôn hơn nghiện biết thừa. Lão Ngọc nhà tôi mà tham gia mấy cái vụ này, đâu dễ gì lão chịu đi một mình. Nam tàu và Hiếu mốc - 2 du đãng cộm cán của trại được lão phân công gõ bo và chơi đàn đệm, bởi lão đâu có tính solo như kiểu Ưng Hoàng Phúc. 2 nhà du đãng hiền triết lại thộp cổ đám đàn em biết văn nghệ đi theo mình cho đỡ ... quê độ. Mấy thầy cô trong phòng giáo vụ mém xỉu tại chỗ khi thấy 3 gương mặt du đãng cô hồn khét tiếng của trại hung hăng bước vô ... đăng ký tiết mục văn nghệ. Thiệt tình, tính mấy ổng cũng ham vui, suốt ngày làm mặt trầm đâu có dễ chịu chút nào. Hơn nữa, phàm là người có chút tài lẻ, ai cũng khoái được biểu diễn và hò hét ca ngợi hết trơn. Nam tàu gõ bo một cây, thi thoảng cao hứng ổng đệm cho ông Ngọc đàn bá cháy luôn. Hiếu mốc mặt mũi lầm lì nhưng móc guitar cũng có số, có điều trước khi ông Ngọc vô chưa khi nào thấy ổng đàn kiểu liveshow trường trại, chắc sợ ... mất số. Có điều, du đãng bự nhất trại cũng tham gia thì còn ngại cái gì nữa chớ!



Mà cũng tội nghiệp mấy người phòng giáo vụ. Thấy 3 cha nội bước vô, đám giáo vụ lăng xăng bưng nước mời như thể có phái đoàn của thành phố ghé thăm. Không nịnh cũng không ổn, bởi ở thứ trường trại này, tiếng nói của họ có khi còn lớn hơn của nguyên đám cán bộ cộng lại. Thứ dữ như ông Ngọc hay Nam tàu, nếu đứng lên kêu ... phá trại chắc nguyên cái trại nhỏ xíu này cũng tanh bành. Bởi vậy, đám cán bộ cũng biết đường mà nhường mấy ổng một cây, có chuyện gì cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.



Tới phần chọn tiết mục, đám giáo vụ cũng thiếu điều quỳ lạy ổng. Hỏi Ngọc tính hát bài nào để ban nhạc chuẩn bị, ổng làm bộ suy nghĩ một hồi, kêu:



- Bài "Đêm 30" có được không?



Bài này lạ à nha. Đám giáo vụ nghĩ nát óc không ra bài nào có cái tựa vậy, đang bối rối thì lão kêu:



- Nó như vầy nè!



Rồi gân cổ ca:



- Ba mươi, đêm pháo giao thừa, con nằm trong chốn lao tù. Trại giam, bốn bức tường cao, con phân vân biết trốn sao ...



Nguyên đám du đãng cười rần rần. Mặt lạnh như Hiếu mốc cũng phải nhếch mép lên. Lão này sao không đi đóng hài, đi làm du đãng chi uổng quá vậy trời. Nhìn mặt mấy bà cô phòng giáo vụ méo xẹo, tôi đành chạy qua kêu ổng:



- Trời hát nhạc đó sao mà diễn anh Ngọc!



Lão trợn mắt kêu:



- Nhưng đó là bài tủ của tao, không hát bài đó tao hát bài gì? Hay hát "Chim sẻ và đại bàng" nha?



Tôi cũng thua lão luôn. Nhưng cũng hên là còn có người trị được lão. Con nhỏ Mỹ Anh từ đâu chạy vô, bám tay nhõng nhẽo:



- Anh Ngọc hát mấy bài nhạc vàng đi mà. Anh hát mấy bản đó hay quá trời hay luôn, đi nha anh, nha anh!



Cái "nha anh" của con nhỏ kéo dài tới lần thứ 3 thì lão du đãng mắc dịch cũng chịu thua con nhỏ luôn. Thiệt tình, vậy mà cứ luôn mồm kêu tôi là "dại gái", lão cũng dại nguyên cây. Chốt lại, lão sẽ ca một bản nhạc vàng, Hiếu mốc đàn và Nam tàu chơi bo. Du đãng band rốt cuộc rồi cũng hình thành.



Tôi và con nhỏ cũng tham gia thêm mấy tiết mục tầm bậy, dù biết chắc dưới sân có bao nhiêu hoa cũng sẽ không tới lượt tụi tôi mà sẽ được sắp hàng tặng cho band Tam ca du đãng, kể cả khi các lão hát sai nhạc từa lưa. Không tặng, mai mốt gặp bị đập thì cũng mệt à nha.



Buổi chiều trước khi văn nghệ diễn ra - cũng là chiều Noel luôn, đám giáo vụ mời cơm học viên tham gia văn nghệ để lấy khí thế. Cái vụ này cũng là một điểm đặc biệt tại trại tôi, bởi theo tôi biết rất ít nơi cán bộ mời học viên ăn chung như vậy. Tất nhiên không thể mời hết, ông Bảo chỉ nhắn tôi kêu lão Ngọc, bộ đôi Nam tàu và Hiếu mốc, thêm con nhỏ Mỹ Anh và một con nhỏ làm chân trang điểm khác lên phòng giáo vụ ăn cơm.



3 lão du đãng được mời cơm coi bộ cũng phấn khởi à nha. Nói gì thì nói, ăn cơm trại riết đổi sang cơm đời cũng thấy ngon chứ bộ. Chưa kể, mới bước vô, lão Ngọc đã nhìn chằm chặp vô bình rượu của ông Bảo. Ông giáo vụ già biết ý, dù tiếc đứt ruột nhưng cũng ráng tươi cười, rót đầy vô ly của 3 lão. Ai dè, lão Ngọc làm một câu khiến ổng té ngửa:



- Trời đất, sao lại để thầy rót rượu mời tụi tôi được. Ba cái vụ này thầy cứ để tôi.



Nói xong tỉnh bơ thò tay ra nắm lấy chai rượu. 2 lão du đãng kia thấy vậy mặt mũi cũng tươi như hoa. Trong trại này, rượu là đồ hiếm ngang với ma túy, hơn nữa đám chơi xì ke thường thích cái cảm giác được phê, được lâng lâng. Không có hàng thì rượu cũng ổn quá đi chứ! Lão Ngọc làm chủ xị, cùng 2 lão kia chén chú chén anh một hồi, chai rượu không còn lấy một giọt.



Nhìn lão Ngọc đi liêu xiêu lên sân khấu, tôi thiệt tình cũng chỉ biết trông chờ vào chúa lòng lành. Rượu vào, lão hứng lên có khi kêu học viên phá trại không chừng. Chưa tính 2 cha du đãng mặt mũi cũng đỏ gay đỏ gắt, một ôm bo một ôm đàn như chuẩn bị đi đánh lộn chứ biểu diễn gì trời. Đám học viên đang lộn xộn ở dưới, thấy 3 bóng hình kinh tởm bước lên sân khấu liền im bặt. Nhìn mấy bà giáo vụ mặt mũi tái nhợt, tôi cũng thấy áy náy quá đỗi. Nhưng lỗi một phần cũng là ở các bả, ai biểu kêu lão trời đánh kia tham gia biểu diễn làm chi!



Chỉ thấy Hiếu mốc dợt đàn một nhịp, tiếng hoan hô nịnh đầm đã vang lên khắp bốn góc trại. "Trong đám vỗ tay này, dễ chừng tới 3/4 là lính ổng" - Tôi đoán vậy. Nam tàu cũng hứng chí đập bo một lượt, nghe âm thanh cũng ổn lắm à nha. Tiếng vỗ tay lại vang lên ào ào. "Lính Nam tàu cũng đông dữ" - Tôi chép miệng. Thiệt tình, mấy đứa này cũng không có cơ hội để nịnh đầm đàn anh lộ liễu như vầy nếu họ không lên biểu diễn đâu nha.



Thấy Hiếu mốc quay qua ông Ngọc, nói nhỏ gì đó. Tôi nghi đang bàn chuyện kêu gọi học viên phá trại lắm nha. Thấy lão Ngọc gật gù gì đó, cái bộ dạng nửa say nửa tỉnh trông chẳng có nửa điểm nào giống nghệ sỹ hết trơn. Lão cầm lấy micro, hắng giọng một cái. Tim tôi đập lô tô luôn. Lão mà lớn tiếng la: "Anh em đâu, phá trại đi về chơi Noel!", dám đám này lao ra bóp cổ bảo vệ rồi đạp đổ cổng trại lắm. Đang còn run rẩy thì nghe cái giọng lão vang lên trong loa:



- Anh em ổn định trật tự, ngồi ngay ngắn chuẩn bị nghe ca nhạc nào!



Lão này thời đi tù từng làm tới thi đua của trại (trong trại tù ngoài Bắc, thi đua của trại chỉ có 1, là giang hồ có số má bậc nhất, chuyên quản lý phạm nhân thay quản giáo) nên nói năng hệt như nói với ... đám tù vậy. Thấy đám học viên đang nhộn nhạo im re. Tôi cũng muốn nín thở. Ngó qua mấy bà giáo vụ, thấy mấy bả đang ôm ngực. Cũng hên mấy bả sức khỏe tốt, chứ ba cái vụ này dễ bị đột quỵ lắm nha.



Cái giọng lè nhè của lão lại vang lên:



- Bữa nay anh em muốn nghe nhạc tù hay nhạc thường nào?



Tôi biết mà! Lão quỷ này lại dở chứng, thiệt khổ không để đâu cho hết. Đã vậy, đám học viên bên dưới chẳng thèm để ý tới gương mặt méo xẹo của đám bảo vệ, đồng thanh hô lớn:



- Nhạc tù đi anh!



Anh giết em đi anh Ngọc ơi! Tôi ngó mấy đôi mắt hình viên đạn của đám giáo vụ mà lòng thầm than một tiếng đau khổ. Ai dè lão quỷ nghe xong, giơ cái tay ra hiệu im lặng rồi nói tiếp:



- Nhạc tù thì là tủ của anh rồi, có điều bữa nay anh hát nhạc tù xong anh sợ không yên ổn. Có 2 đứa nhóc ác nó hăm nếu anh hát nhạc tù bữa nay, mai nó cúp cơm anh. Bởi vậy, anh em chịu khó nghe nhạc vàng một bữa!



Nguyên đám học viên cười rần rần. Tôi cũng cười mà là ... cười khổ. Ánh mắt của lão đưa về phía tôi và con nhỏ Mỹ Anh, hàng trăm ánh mắt đám học viên soi chòng chọc vô 2 đứa nhóc ác dám hăm cắt cơm anh đại. Tôi thiệt tình quê không để đâu cho hết. Kêu lão lên hát, lão lại lên tấu hài mới thiệt là bực bội.



Tiếng đàn guitar vang lên từ đôi tay Hiếu mốc khiến đám học viên im bặt. Hồi nào vào trại tới giờ, tôi mới thấy Hiếu mốc cầm đàn chơi trước nguyên đám đông. Nhưng quả thật, ổng chơi đàn nghề thiệt. Tiếng đàn cất lên giữa cái không gian im ắng có sức truyền cảm tới lạ lùng. Nam tàu cũng bắt đầu gõ bo. Thứ nhạc cụ trường trại cũng cất lên những âm thanh đặc biệt của riêng nó, hòa cùng tiếng đàn bập bùng tạo thành thứ hợp âm không có ở bất kỳ thứ sân khấu ca nhạc nào. Lão Ngọc cũng cầm lấy mic, cái chất giọng nhừa nhựa, buồn buồn của lão cất lên:



- Lời đầu năm ba viết cho con



Trên quê hương khói lửa rã mòn.....



Sau này về với xã hội, thi thoảng hứng chi đi coi liveshow của mấy đám ca sỹ tiếng tăm, tôi cũng chỉ thấy không khí bị nổ tung cỡ như khi lão Ngọc cất tiếng hát là cùng. Phần vì tò mò với màn trình diễn của 3 nhân vật tiếng tăm, phần vì thực sự lão ca bản đó quá hay, cái không gian im ắng như bị xé toạc bởi tiếng vỗ tay, hú hét. Mấy bà giáo vụ già tay cũng đã buông khỏi ngực, ánh mắt hướng về lão ngập tràn vẻ biết ơn. Biết ơn lão đã tha mà không có quậy trại!



Phần trình diễn của tam ca du đãng vừa kết thúc, tiếng hò reo vang lên quá trời. Mấy tay bảo vệ, quản lý gương mặt cũng giãn hẳn ra. Mấy cha bảo vệ già coi bộ còn trầm ngâm xúc động, lặng đi không nói nên lời. Biểu hiện của khán giả như vậy, tới cỡ Micheal Jackson còn âm thầm sung sướng chớ nói chi 3 lão nghệ sĩ nửa mùa này. Lão Ngọc cúi đầu xuống chào khán giả, coi bộ say quá tưởng mình là ca sỹ thiệt hay sao trời. Đám học viên bắc tay vô miệng, la chói lói:



- Tiếp đi ba anh ơi!



- Em thần tượng anh quá, anh Ngọc ơi!



Cái lão này coi bộ rượu vào dễ dụ à nha. Chỉ thấy lão làm bộ như cảm kích, vớ cái micro, chép miệng:



- Tính hát một bài rồi đi xuống, mà anh em nhiệt tình thế này anh đành phải tiếp nhận thôi. Trong không khí đêm Noel tưng bừng như thế này, anh biết nhiều đứa ở đây xa bồ, xa vợ, chắc cũng tủi thân và cô đơn lắm...



Tôi hơi bất ngờ nha, rượu vào không ngờ lão trở nên tâm lý và tình cảm như là người khác vậy. Lại nghe cái giọng lè nhè của lão tiếp tục:



- ... bởi vậy anh và Nam, Hiếu sẽ gửi tới các em một nhạc phẩm vui tươi hơn. Mọi người đồng ý không?



Đám học viên lại vỗ tay rào rào. Mặt lão tỉnh bơ, quay qua Hiếu mốc, nói vọng vào micro:



- Hiếu chơi cho anh bản "Đồi thông hai mộ" đi em!



Nguyên đám học viên té chúi nhủi. Tiếng cười rần rần vang lên khắp sân trại. Đám giáo vụ cũng nhịn không nổi, mấy bà có máu nhột ôm lấy bụng mà cười. Hiếu mốc cũng cúi gằm đầu, cái vai rung rung kiểu nín cười mà không có nổi. Con nhỏ Mỹ Anh cười hết cỡ, tay níu chặt lấy áo tôi, cái bụng gập cả xuống. Thiệt tình, tôi cũng phục lão quỷ này quá xá. Đêm Noel tưởng chừng buồn chán ở trại, không dè lại là một đêm vui tới nín thở đối với đám học viên. Có điều, chỉ tội cho đám học viên đăng ký hát sau tam ca du dãng. Mất công trang điểm đẹp thiệt đẹp, áo quần xúng xính, ai dè bị lão cướp sân khấu tới gần hết cả đêm. Nam tàu hứng lên còn ca luôn một bản tiếng Hoa, giọng khỏe khoắn cao vút. Hiếu mốc cũng góp một bản đàn não nùng, nghe hay tới giật mình.





Đăng bởi:
Miêu tiểu miêu
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom