Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Những vụ kỳ án của Sherlock Holmes - Chương 02 - Phần 3
Lúc chúng tôi ra đi, anh chàng cảnh sát hối hận chạy theo mở cửa cho chúng tôi. Holmes quay người lại, đưa một vật ra trước mặt viên cảnh sát. Chỉ thấy anh ta đứng sững lại, mắt mở to đầy vẻ kinh ngạc. Holmes ra hiệu cho anh ta không được nói gì, rồi cất món đồ vào túi áo ngực, đắc ý đi ra đường. Anh thốt lên sung sướng:
- Thật là tuyệt vời, anh bạn ạ! Bức màn bí mật cuối cùng đã được vén lên rồi. Chỉ cần chút mẹo nhỏ thì sẽ không ai bị ảnh hưởng bởi sự cố kinh khủng này. Chiến tranh không thể xảy ra! Danh tiếng chói lọi của Thủ tướng sẽ không bị lu mờ. Quốc vương thiếu cẩn trọng sẽ được ngủ yên. Còn vị Bộ trưởng đáng thương cũng sẽ không phải tháo gỡ ngòi nổ của chiến tranh.
- Anh đã làm rõ tất cả rồi sao? - Tôi kinh ngạc kêu lên, trong lòng vô cùng khâm phục Holmes.
- Cũng chưa hoàn toàn như vậy. Watson, giờ chúng ta hãy đi thẳng đến phố Whitehall để làm nốt phần việc còn lại.
Khi chúng tôi đến nhà Trelawney Hope, người mà Holmes muốn gặp lại là phu nhân Hilda. Thấy chúng tôi bước vào, phu nhân Hilda mặt đỏ bừng bừng, tức giận nói:
- Ông Holmes, ông thật không cao thượng chút nào. Tôi đã giải thích rõ và hy vọng ông giữ bí mật việc tôi đến tìm ông để chồng tôi không nghi ngờ tôi can dự vào chuyện của ông ấy. Vậy mà giờ ông lại đến tận đây? Ông đã làm hại đến thanh danh của tôi!
- Rất tiếc là tôi không có cách nào khác, thưa bà! Tôi đã hứa là sẽ tìm ra bức thư quan trọng đó. Vì vậy chỉ còn cách đến đề nghị bà giao nó lại cho tôi.
Phu nhân Hilda đứng bật dậy, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc, đến nỗi làm tôi có cảm giác bà sắp ngất xỉu. Nhưng không, bà ta có một nghị lực thật phi thường.
- Ông Holmes, ông đang hạ nhục tôi! - Bà ta giận dữ thét lên, định bấm chuông gọi người hầu - Sẽ có người đến mời ông ra ngay lập tức.
- Thưa bà, nếu bà ấn chuông thì mọi ý định chân thành của tôi sẽ đổ xuống sông xuống biển hết! Chỉ cần bà giao lại thư cho tôi thì mọi việc sẽ được giải quyết ổn thỏa. Còn nếu bà không nghe, buộc lòng tôi phải tố cáo bà. Tôi biết bà đã đến nhà ông Lucas, đưa bức thư cho ông ta. Tôi còn biết, tối hôm qua, bà đã “vô tình” ghé thăm lại nơi đó, và tôi cũng biết bà đã lấy bức thư từ nơi cất giấu bí mật dưới tấm thảm như thế nào.
Mặt bà Hilda trở nên tái mét, không dám nhìn Holmes. Bà ta ngớ ra, không nói được câu nào.
- Ông Holmes, ông điên rồi, điên thật rồi! - Cuối cùng bà ta cũng kêu lên, giọng đầy thất vọng.
Holmes lấy trong túi áo ngực ra tấm ảnh nhỏ của phu nhân Hilda cắt từ trên báo và nói:
- Lúc nào tôi cũng mang theo, vì nghĩ rằng nó sẽ có ích. Viên cảnh sát ở đó cũng đã nhận ra bà.
Bà ta ngồi phịch xuống ghế, đầu ngả ra phía sau, bất lực.
- Bà đang giữ bức thư! Tôi không muốn quấy rầy bà nữa. Mọi việc sẽ chấm dứt êm đẹp nếu bà giao bức thư cho tôi. Xin bà hãy làm theo lời tôi!
Phu nhân Hilda quả là một phụ nữ rất ngoan cố, nhưng cũng đầy dũng khí. Sự việc đã đến nước này rồi, mà bà vẫn nhất quyết không nhận:
- Ông Holmes, tôi phải nhắc lại với ông rằng tất cả những điều ông nói thật hoang đường.
Holmes nhổm dậy khỏi ghế:
- Phu nhân, tôi thật sự cảm thấy tiếc cho bà. Tôi đã làm tất cả những gì có thể để giúp bà, nhưng bà đã không đáp lại tấm thịnh tình của tôi. Vậy thì tùy bà!
Nói rồi, anh ấn chuông. Viên quản gia bước vào, anh hỏi:
- Ngài Hope có nhà không?
- Thưa ngài, ông chủ sẽ về nhà lúc 1 giờ kém 15 phút.
Holmes rút đồng hồ ra liếc nhanh:
- Còn mười lăm phút nữa, tôi sẽ đợi ông ấy.
Viên quản gia vừa bước ra khỏi phòng thì phu nhân Hilda đã sụp xuống dưới chân Holmes. Bà ngẩng nhìn Holmes, lệ ngấn đầy hai khoé mắt, khẩn cầu:
- Ông Holmes, xin ông hãy thứ lỗi cho tôi! Hãy vì Chúa mà thứ lỗi cho tôi, xin đừng nói gì với ông ấy, kẻo ông ấy sẽ bị tổn thương nặng nề!
Holmes đỡ phu nhân Hilda dậy.
- Rất tốt, thưa bà. Cuối cùng thì bà cũng đã nghĩ lại. Vậy hiện giờ bức thư đang ở đâu? Chúng ta không nên để phí một giây nào nữa!
Phu nhân Hilda vội vàng chạy lại chỗ bàn viết, mở ngăn tủ, lấy ra một bức thư có phong bì màu xanh da trời.
- Thư đây, thưa ông. Tôi thề là tôi chưa hề mở nó ra xem.
Holmes nói nhỏ với bà:
- Làm thế nào để trả bức thư về chỗ cũ? Chúng ta phải nghĩ ra cách gì đó, phiền bà mang chiếc hộp đựng thư lại đây!
Một phút sau, phu nhân Hilda quay lại với cái hộp nhỏ rất tinh xảo trên tay.
- Chắc chắn bà có chìa khóa dự phòng. Vậy hãy mau mở hộp ra!
Hilda lấy từ trong áo ra một chiếc chìa khóa, rồi nhanh chóng mở chiếc hộp. Trong đó có đầy giấy tờ, tài liệu. Holmes nhét phong thư vào giữa những tài liệu sát đáy hộp và kẹp nó vào giữa hai tờ giấy. Sau khi khóa lại, anh bảo phu nhân Hilda hãy khéo léo đặt nó về chỗ cũ. Xong việc, Holmes thở phào nhẹ nhõm:
- Mọi việc coi như đã hoàn tất. Chỉ mười phút nữa chồng bà sẽ về. Tôi sẽ lo liệu phần còn lại, bảo đảm bí mật này cho bà. Còn giờ, bà hãy thẳng thắn nói cho tôi biết mục đích thật sự của bà khi lấy bức thư này là gì.
- Tôi sẽ thú thật hết với ông, ông Holmes. Nhưng xin ông hãy giúp đỡ tôi. Khắp London, không có người đàn bà nào yêu chồng hơn tôi. Nhưng nếu ông ấy biết việc tôi phải làm, dù là bắt buộc đi chăng nữa, ông ấy sẽ vẫn không tha thứ cho tôi. - Phu nhân Hilda đau khổ rền rĩ. - Mời bà bắt đầu, vì thời gian không còn nhiều nữa.
- Mọi việc bắt nguồn từ một bức thư tôi viết trước khi kết hôn, chỉ là những lời viết ra trong lúc tôi quá xúc động mà thôi. Đó là bức thư của một cô gái đa cảm đang yêu. Trong thư không có điều gì xấu xa cả, nhưng nếu chồng tôi biết, có lẽ ông ấy sẽ nghĩ đó là hành vi tội lỗi. Nếu chồng tôi đọc được lá thư đó, chắc chắn ông ấy sẽ không còn tin tôi nữa. Nhiều năm trôi qua, tôi dường như đã quên bẵng nó. Nhưng rồi Lucas xuất hiện, nói bức thư đang trong tay ông ta, và dọa là sẽ giao nó cho chồng tôi. Tôi van xin ông ta hãy buông tha cho tôi. Ông ta nói, chỉ khi tôi lấy tài liệu trong cái hộp của chồng tôi đưa cho ông ta, thì ông ta mới trả lại bức thư. Ông ta đảm bảo việc này sẽ không ảnh hưởng sự nghiệp cũng như danh dự của chồng tôi. Ông ta còn nói rõ cho tôi biết rằng, tài liệu đó được để trong hộp đựng tài liệu mật của chồng tôi. Một điệp viên nào đấy trong chính phủ đã thông báo cho ông ta biết việc này. Ông Holmes, ông thử nghĩ xem tôi nên làm thế nào?
- Hãy thú nhận hết với chồng bà !
- Ồ không, tôi không thể làm như vậy được, thưa ông Holmes. Tôi không hiểu tài liệu đó mà mất thì có ảnh hưởng to lớn như thế nào đến chính trị, nhưng niềm tin trong tình yêu thì tôi biết, đó là một điều vô cùng thiêng liêng. Ông Holmes, chính tôi đã lấy dấu chìa khóa và đưa nó cho Lucas, để ông ta làm chiếc thứ hai. Tôi mở được hộp một cách dễ dàng, lấy chiếc phong bì xanh như lời ông ta dặn, và mang nó đến nhà ông ta.
- Khi bà đến đó, chuyện gì đã xảy ra?
- Tôi đến vào đúng giờ ông ta đã hẹn, Lucas ra mở cửa. Tôi không dám đóng kín cửa chính vì sợ phải ở một mình với Lucas. Bây giờ tôi mới nhớ lại rằng, lúc tôi bước vào nhà, có một người đàn bà trông mặt rất hung dữ đang đứng ở ngoài đường. Chúng tôi trao đổi rất nhanh hai lá thư cho nhau. Đúng lúc ấy, có tiếng động mạnh ở gần và tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Lucas vội vàng lật tấm thảm lên, nhanh chóng giấu chiếc phong bì xuống dưới chỗ cất bí mật, rồi lại đặt tấm thảm lên như cũ. Những việc xảy ra sau đó thật giống như trong cơn ác mộng. Tôi thấy một người phụ nữ xông vào với bộ mặt xám đen ngây dại. Bà ta vô cùng tức giận, quát mắng Lucas bằng tiếng Pháp: “Sự chờ đợi của tao quả không vô ích, cuối cùng đã bắt được mày và tình nhân ở cùng nhau”. Họ lao vào nhau vô cùng dữ tợn. Ông Lucas cầm một chiếc ghế, còn người phụ nữ nọ tay cầm con dao sáng loáng. Tôi hoảng sợ, lao ra khỏi đó, chạy thẳng một mạch về nhà. Hôm sau, đọc báo thì tôi mới biết tin ông Lucas đã bị giết chết. Tối hôm đó, tôi rất mừng vì đã đốt xong lá thư hồi xưa. Nhưng sáng hôm sau, có một tai họa khác lại sắp đổ xuống đầu tôi. Chồng tôi như phát điên lên khi biết lá thư đã không cánh mà bay. Khó khăn lắm tôi mới kiềm chế được mình để không quỳ xuống thú nhận tất cả với ông ấy. Sáng hôm đó, tôi lập tức đến văn phòng của ông và được biết mức độ nghiêm trọng của tội lỗi mà mình đã gây ra. Từ hôm ấy, tôi luôn nghĩ mình phải lấy lại bức thư. Nếu hôm đó Lucas không cất thư trước mặt tôi thì tôi cũng đã không thể biết được nó ở đâu. Phải bằng mọi cách vào được căn phòng đó! Mấy ngày liền tôi đều đến đó, nhưng cửa luôn khóa chặt. Tối hôm qua, tôi quyết định thử vận may lần cuối, mọi việc sau đó thế nào ngài đã biết cả rồi. Lấy lại được bức thư, tôi định hủy nó đi vì không biết phải trả lại như thế nào và cũng không muốn thú nhận với chồng tôi... Lạy Chúa, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân của ông ấy ở cầu thang rồi!
Đúng lúc ấy, ông Hope bước vào phòng với vẻ mặt đầy xúc động:
- Ông Holmes, đã có tin tức gì rồi sao?
- Vâng, đã có chút hy vọng.
Nét mặt ngài Bộ trưởng lộ rõ vẻ vui sướng, trông rạng rỡ hẳn lên:
- Lạy Chúa, thật tuyệt! Thủ tướng đang đến đây ăn trưa cùng tôi. Từ lúc tài liệu bị mất, hầu như ngài không ngủ được, mặc dù ngài nổi tiếng là người có thần kinh thép. - Rồi ông quay sang giục viên quản gia: - Hãy mau ra mời Thủ tướng lên đây.
Ngài Thủ tướng vừa lên, lập tức quay sang nói với Holmes, vẻ mặt đầy hy vọng:
- Ông Holmes, xin hãy cho chúng tôi biết tin mừng của ông!
- Những chỗ bức thư có thể đến, tôi đã điều tra hết, nhưng đều không tìm được. Nhưng tôi có thể khẳng định với các ngài rằng sẽ không có bất cứ sự nguy hiểm nào cả!
- Ông Holmes, dù vậy thì chúng tôi cũng không thể cứ ngồi trên đống lửa thế này được! Chúng tôi cần biết mọi việc thật rõ ràng.
- Tôi hy vọng sẽ tìm ra bức thư, vì vậy mới đến đây. Càng nghĩ tôi càng thấy rằng bức thư không thể bị lấy ra khỏi nhà này.
- Ông Holmes, ông có suy luận quá chủ quan không đấy?
- Nếu bức thư bị lấy đi thì người ta đã sớm công bố nó rồi. Vì thế, tôi đoán chắc chắn rằng bức thư vẫn ở một góc nào đó trong hộp tài liệu bí mật của ngài Bộ trưởng đây thôi.
- Ông Holmes, giờ không phải là lúc đùa cợt. Tôi cam đoan với ông là trong chiếc hộp không có bức thư đó.
- Thì chúng ta cứ thử kiểm tra một lần nữa xem sao. - Điều đó là hoàn toàn vô nghĩa.
- Có thể ngài không chú ý đến bức thư, vì nó quá nhỏ...?
- Không bao giờ có chuyện thế cả. - Ngài Bộ trưởng bắt đầu nổi đóa.
- Cũng không thể biết được! Những chuyện tương tự như thế vẫn thường xảy ra mà. Trong hộp có rất nhiều tài liệu khác nữa, biết đâu bức thư có thể lẫn với chúng.
- Tôi đã tự tay đặt bức thư lên trên cùng. - Ngài Bộ trưởng vẫn khăng khăng bảo vệ ý kiến của mình.
- Có thể ai đó đã xóc chiếc hộp lên, và bức thư đã bị chuyển dịch sang chỗ khác.
- Không thể nào! Tôi đã lấy tất cả ra kiểm tra rất nhiều lần.
- Tốt hơn hết là chúng ta kiểm tra lại một lần nữa xem sao! Ông Hope, ông hãy cho mang chiếc hộp ra đây. - Thủ tướng quyết định nhanh chóng và dứt khoát.
Ngài Bộ trưởng ấn chuông, tuy có vẻ hơi miễn cưỡng.
- Jacobs, hãy mang cái hộp đựng giấy tờ của tôi ra đây! Chúng ta sẽ phí thời gian thôi, nhưng nếu điều đó làm các ngài hài lòng thì tôi cũng sẵn sàng. Chúng ta sẽ kiểm tra lại thật kỹ một lần nữa. Nào, hãy đặt nó xuống đây! Chìa khóa tôi luôn mang bên mình. Xin mời các ngài xem. Đây là bức thư của Huân tước Merrow, báo cáo của ngài Hardy, các tài liệu về thuế lúa mì, bức thư từ Madrid… Trời ơi, cái gì thế này? - Ngài Bộ trưởng sửng sốt kêu lên.
Ngài Thủ tướng nhanh nhẹn giật lấy chiếc phong bì màu xanh trong tay Bộ trưởng, sung sướng reo lên:
- Nó đây, chính nó đây! Lạy Chúa, bức thư còn nguyên vẹn. Xin chúc mừng ông, ông Hope!
Ngài Bộ trưởng lúc này không kiềm chế được tình cảm của mình nữa. Ông ta mừng đến phát cuồng, cứ cầm tay Holmes lắc mạnh và nói:
- Cám ơn ông! Tôi xin cám ơn ông. Thế là tôi đã thoát được một gánh nặng khủng khiếp. Ông thật là một phù thủy giỏi nhất Anh quốc… Thế nhưng tôi không thể hiểu, do đâu mà ông biết bức thư vẫn còn ở đây?
Holmes mỉm cười vì thấy ngài Bộ trưởng và Thủ tướng vui mừng đến vậy:
- Bởi tôi biết rằng lá thư không ở đâu tốt hơn là ở nhà ông.
- Tôi không thể tin vào mắt mình được nữa. - Ngài Hope lao đến bên cửa kêu lên: - Phu nhân đâu rồi? Tôi phải nói với Hilda rằng mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa.
Ngài Thủ tướng nheo nheo đôi mắt một cách hóm hỉnh:
- Nội tình việc này chắc chắn phải ẩn giấu một điều gì đó. Bức thư có thể trở lại trong hộp bằng cách nào vậy?
Holmes mỉm cười như để tránh cái nhìn chăm chú của ngài Thủ tướng:
- Thưa ngài, chúng tôi cũng có những bí mật ngoại giao riêng của mình chứ!
Nói rồi, Holmes cầm mũ, cáo từ Thủ tướng và ra về.
- Thật là tuyệt vời, anh bạn ạ! Bức màn bí mật cuối cùng đã được vén lên rồi. Chỉ cần chút mẹo nhỏ thì sẽ không ai bị ảnh hưởng bởi sự cố kinh khủng này. Chiến tranh không thể xảy ra! Danh tiếng chói lọi của Thủ tướng sẽ không bị lu mờ. Quốc vương thiếu cẩn trọng sẽ được ngủ yên. Còn vị Bộ trưởng đáng thương cũng sẽ không phải tháo gỡ ngòi nổ của chiến tranh.
- Anh đã làm rõ tất cả rồi sao? - Tôi kinh ngạc kêu lên, trong lòng vô cùng khâm phục Holmes.
- Cũng chưa hoàn toàn như vậy. Watson, giờ chúng ta hãy đi thẳng đến phố Whitehall để làm nốt phần việc còn lại.
Khi chúng tôi đến nhà Trelawney Hope, người mà Holmes muốn gặp lại là phu nhân Hilda. Thấy chúng tôi bước vào, phu nhân Hilda mặt đỏ bừng bừng, tức giận nói:
- Ông Holmes, ông thật không cao thượng chút nào. Tôi đã giải thích rõ và hy vọng ông giữ bí mật việc tôi đến tìm ông để chồng tôi không nghi ngờ tôi can dự vào chuyện của ông ấy. Vậy mà giờ ông lại đến tận đây? Ông đã làm hại đến thanh danh của tôi!
- Rất tiếc là tôi không có cách nào khác, thưa bà! Tôi đã hứa là sẽ tìm ra bức thư quan trọng đó. Vì vậy chỉ còn cách đến đề nghị bà giao nó lại cho tôi.
Phu nhân Hilda đứng bật dậy, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc, đến nỗi làm tôi có cảm giác bà sắp ngất xỉu. Nhưng không, bà ta có một nghị lực thật phi thường.
- Ông Holmes, ông đang hạ nhục tôi! - Bà ta giận dữ thét lên, định bấm chuông gọi người hầu - Sẽ có người đến mời ông ra ngay lập tức.
- Thưa bà, nếu bà ấn chuông thì mọi ý định chân thành của tôi sẽ đổ xuống sông xuống biển hết! Chỉ cần bà giao lại thư cho tôi thì mọi việc sẽ được giải quyết ổn thỏa. Còn nếu bà không nghe, buộc lòng tôi phải tố cáo bà. Tôi biết bà đã đến nhà ông Lucas, đưa bức thư cho ông ta. Tôi còn biết, tối hôm qua, bà đã “vô tình” ghé thăm lại nơi đó, và tôi cũng biết bà đã lấy bức thư từ nơi cất giấu bí mật dưới tấm thảm như thế nào.
Mặt bà Hilda trở nên tái mét, không dám nhìn Holmes. Bà ta ngớ ra, không nói được câu nào.
- Ông Holmes, ông điên rồi, điên thật rồi! - Cuối cùng bà ta cũng kêu lên, giọng đầy thất vọng.
Holmes lấy trong túi áo ngực ra tấm ảnh nhỏ của phu nhân Hilda cắt từ trên báo và nói:
- Lúc nào tôi cũng mang theo, vì nghĩ rằng nó sẽ có ích. Viên cảnh sát ở đó cũng đã nhận ra bà.
Bà ta ngồi phịch xuống ghế, đầu ngả ra phía sau, bất lực.
- Bà đang giữ bức thư! Tôi không muốn quấy rầy bà nữa. Mọi việc sẽ chấm dứt êm đẹp nếu bà giao bức thư cho tôi. Xin bà hãy làm theo lời tôi!
Phu nhân Hilda quả là một phụ nữ rất ngoan cố, nhưng cũng đầy dũng khí. Sự việc đã đến nước này rồi, mà bà vẫn nhất quyết không nhận:
- Ông Holmes, tôi phải nhắc lại với ông rằng tất cả những điều ông nói thật hoang đường.
Holmes nhổm dậy khỏi ghế:
- Phu nhân, tôi thật sự cảm thấy tiếc cho bà. Tôi đã làm tất cả những gì có thể để giúp bà, nhưng bà đã không đáp lại tấm thịnh tình của tôi. Vậy thì tùy bà!
Nói rồi, anh ấn chuông. Viên quản gia bước vào, anh hỏi:
- Ngài Hope có nhà không?
- Thưa ngài, ông chủ sẽ về nhà lúc 1 giờ kém 15 phút.
Holmes rút đồng hồ ra liếc nhanh:
- Còn mười lăm phút nữa, tôi sẽ đợi ông ấy.
Viên quản gia vừa bước ra khỏi phòng thì phu nhân Hilda đã sụp xuống dưới chân Holmes. Bà ngẩng nhìn Holmes, lệ ngấn đầy hai khoé mắt, khẩn cầu:
- Ông Holmes, xin ông hãy thứ lỗi cho tôi! Hãy vì Chúa mà thứ lỗi cho tôi, xin đừng nói gì với ông ấy, kẻo ông ấy sẽ bị tổn thương nặng nề!
Holmes đỡ phu nhân Hilda dậy.
- Rất tốt, thưa bà. Cuối cùng thì bà cũng đã nghĩ lại. Vậy hiện giờ bức thư đang ở đâu? Chúng ta không nên để phí một giây nào nữa!
Phu nhân Hilda vội vàng chạy lại chỗ bàn viết, mở ngăn tủ, lấy ra một bức thư có phong bì màu xanh da trời.
- Thư đây, thưa ông. Tôi thề là tôi chưa hề mở nó ra xem.
Holmes nói nhỏ với bà:
- Làm thế nào để trả bức thư về chỗ cũ? Chúng ta phải nghĩ ra cách gì đó, phiền bà mang chiếc hộp đựng thư lại đây!
Một phút sau, phu nhân Hilda quay lại với cái hộp nhỏ rất tinh xảo trên tay.
- Chắc chắn bà có chìa khóa dự phòng. Vậy hãy mau mở hộp ra!
Hilda lấy từ trong áo ra một chiếc chìa khóa, rồi nhanh chóng mở chiếc hộp. Trong đó có đầy giấy tờ, tài liệu. Holmes nhét phong thư vào giữa những tài liệu sát đáy hộp và kẹp nó vào giữa hai tờ giấy. Sau khi khóa lại, anh bảo phu nhân Hilda hãy khéo léo đặt nó về chỗ cũ. Xong việc, Holmes thở phào nhẹ nhõm:
- Mọi việc coi như đã hoàn tất. Chỉ mười phút nữa chồng bà sẽ về. Tôi sẽ lo liệu phần còn lại, bảo đảm bí mật này cho bà. Còn giờ, bà hãy thẳng thắn nói cho tôi biết mục đích thật sự của bà khi lấy bức thư này là gì.
- Tôi sẽ thú thật hết với ông, ông Holmes. Nhưng xin ông hãy giúp đỡ tôi. Khắp London, không có người đàn bà nào yêu chồng hơn tôi. Nhưng nếu ông ấy biết việc tôi phải làm, dù là bắt buộc đi chăng nữa, ông ấy sẽ vẫn không tha thứ cho tôi. - Phu nhân Hilda đau khổ rền rĩ. - Mời bà bắt đầu, vì thời gian không còn nhiều nữa.
- Mọi việc bắt nguồn từ một bức thư tôi viết trước khi kết hôn, chỉ là những lời viết ra trong lúc tôi quá xúc động mà thôi. Đó là bức thư của một cô gái đa cảm đang yêu. Trong thư không có điều gì xấu xa cả, nhưng nếu chồng tôi biết, có lẽ ông ấy sẽ nghĩ đó là hành vi tội lỗi. Nếu chồng tôi đọc được lá thư đó, chắc chắn ông ấy sẽ không còn tin tôi nữa. Nhiều năm trôi qua, tôi dường như đã quên bẵng nó. Nhưng rồi Lucas xuất hiện, nói bức thư đang trong tay ông ta, và dọa là sẽ giao nó cho chồng tôi. Tôi van xin ông ta hãy buông tha cho tôi. Ông ta nói, chỉ khi tôi lấy tài liệu trong cái hộp của chồng tôi đưa cho ông ta, thì ông ta mới trả lại bức thư. Ông ta đảm bảo việc này sẽ không ảnh hưởng sự nghiệp cũng như danh dự của chồng tôi. Ông ta còn nói rõ cho tôi biết rằng, tài liệu đó được để trong hộp đựng tài liệu mật của chồng tôi. Một điệp viên nào đấy trong chính phủ đã thông báo cho ông ta biết việc này. Ông Holmes, ông thử nghĩ xem tôi nên làm thế nào?
- Hãy thú nhận hết với chồng bà !
- Ồ không, tôi không thể làm như vậy được, thưa ông Holmes. Tôi không hiểu tài liệu đó mà mất thì có ảnh hưởng to lớn như thế nào đến chính trị, nhưng niềm tin trong tình yêu thì tôi biết, đó là một điều vô cùng thiêng liêng. Ông Holmes, chính tôi đã lấy dấu chìa khóa và đưa nó cho Lucas, để ông ta làm chiếc thứ hai. Tôi mở được hộp một cách dễ dàng, lấy chiếc phong bì xanh như lời ông ta dặn, và mang nó đến nhà ông ta.
- Khi bà đến đó, chuyện gì đã xảy ra?
- Tôi đến vào đúng giờ ông ta đã hẹn, Lucas ra mở cửa. Tôi không dám đóng kín cửa chính vì sợ phải ở một mình với Lucas. Bây giờ tôi mới nhớ lại rằng, lúc tôi bước vào nhà, có một người đàn bà trông mặt rất hung dữ đang đứng ở ngoài đường. Chúng tôi trao đổi rất nhanh hai lá thư cho nhau. Đúng lúc ấy, có tiếng động mạnh ở gần và tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Lucas vội vàng lật tấm thảm lên, nhanh chóng giấu chiếc phong bì xuống dưới chỗ cất bí mật, rồi lại đặt tấm thảm lên như cũ. Những việc xảy ra sau đó thật giống như trong cơn ác mộng. Tôi thấy một người phụ nữ xông vào với bộ mặt xám đen ngây dại. Bà ta vô cùng tức giận, quát mắng Lucas bằng tiếng Pháp: “Sự chờ đợi của tao quả không vô ích, cuối cùng đã bắt được mày và tình nhân ở cùng nhau”. Họ lao vào nhau vô cùng dữ tợn. Ông Lucas cầm một chiếc ghế, còn người phụ nữ nọ tay cầm con dao sáng loáng. Tôi hoảng sợ, lao ra khỏi đó, chạy thẳng một mạch về nhà. Hôm sau, đọc báo thì tôi mới biết tin ông Lucas đã bị giết chết. Tối hôm đó, tôi rất mừng vì đã đốt xong lá thư hồi xưa. Nhưng sáng hôm sau, có một tai họa khác lại sắp đổ xuống đầu tôi. Chồng tôi như phát điên lên khi biết lá thư đã không cánh mà bay. Khó khăn lắm tôi mới kiềm chế được mình để không quỳ xuống thú nhận tất cả với ông ấy. Sáng hôm đó, tôi lập tức đến văn phòng của ông và được biết mức độ nghiêm trọng của tội lỗi mà mình đã gây ra. Từ hôm ấy, tôi luôn nghĩ mình phải lấy lại bức thư. Nếu hôm đó Lucas không cất thư trước mặt tôi thì tôi cũng đã không thể biết được nó ở đâu. Phải bằng mọi cách vào được căn phòng đó! Mấy ngày liền tôi đều đến đó, nhưng cửa luôn khóa chặt. Tối hôm qua, tôi quyết định thử vận may lần cuối, mọi việc sau đó thế nào ngài đã biết cả rồi. Lấy lại được bức thư, tôi định hủy nó đi vì không biết phải trả lại như thế nào và cũng không muốn thú nhận với chồng tôi... Lạy Chúa, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân của ông ấy ở cầu thang rồi!
Đúng lúc ấy, ông Hope bước vào phòng với vẻ mặt đầy xúc động:
- Ông Holmes, đã có tin tức gì rồi sao?
- Vâng, đã có chút hy vọng.
Nét mặt ngài Bộ trưởng lộ rõ vẻ vui sướng, trông rạng rỡ hẳn lên:
- Lạy Chúa, thật tuyệt! Thủ tướng đang đến đây ăn trưa cùng tôi. Từ lúc tài liệu bị mất, hầu như ngài không ngủ được, mặc dù ngài nổi tiếng là người có thần kinh thép. - Rồi ông quay sang giục viên quản gia: - Hãy mau ra mời Thủ tướng lên đây.
Ngài Thủ tướng vừa lên, lập tức quay sang nói với Holmes, vẻ mặt đầy hy vọng:
- Ông Holmes, xin hãy cho chúng tôi biết tin mừng của ông!
- Những chỗ bức thư có thể đến, tôi đã điều tra hết, nhưng đều không tìm được. Nhưng tôi có thể khẳng định với các ngài rằng sẽ không có bất cứ sự nguy hiểm nào cả!
- Ông Holmes, dù vậy thì chúng tôi cũng không thể cứ ngồi trên đống lửa thế này được! Chúng tôi cần biết mọi việc thật rõ ràng.
- Tôi hy vọng sẽ tìm ra bức thư, vì vậy mới đến đây. Càng nghĩ tôi càng thấy rằng bức thư không thể bị lấy ra khỏi nhà này.
- Ông Holmes, ông có suy luận quá chủ quan không đấy?
- Nếu bức thư bị lấy đi thì người ta đã sớm công bố nó rồi. Vì thế, tôi đoán chắc chắn rằng bức thư vẫn ở một góc nào đó trong hộp tài liệu bí mật của ngài Bộ trưởng đây thôi.
- Ông Holmes, giờ không phải là lúc đùa cợt. Tôi cam đoan với ông là trong chiếc hộp không có bức thư đó.
- Thì chúng ta cứ thử kiểm tra một lần nữa xem sao. - Điều đó là hoàn toàn vô nghĩa.
- Có thể ngài không chú ý đến bức thư, vì nó quá nhỏ...?
- Không bao giờ có chuyện thế cả. - Ngài Bộ trưởng bắt đầu nổi đóa.
- Cũng không thể biết được! Những chuyện tương tự như thế vẫn thường xảy ra mà. Trong hộp có rất nhiều tài liệu khác nữa, biết đâu bức thư có thể lẫn với chúng.
- Tôi đã tự tay đặt bức thư lên trên cùng. - Ngài Bộ trưởng vẫn khăng khăng bảo vệ ý kiến của mình.
- Có thể ai đó đã xóc chiếc hộp lên, và bức thư đã bị chuyển dịch sang chỗ khác.
- Không thể nào! Tôi đã lấy tất cả ra kiểm tra rất nhiều lần.
- Tốt hơn hết là chúng ta kiểm tra lại một lần nữa xem sao! Ông Hope, ông hãy cho mang chiếc hộp ra đây. - Thủ tướng quyết định nhanh chóng và dứt khoát.
Ngài Bộ trưởng ấn chuông, tuy có vẻ hơi miễn cưỡng.
- Jacobs, hãy mang cái hộp đựng giấy tờ của tôi ra đây! Chúng ta sẽ phí thời gian thôi, nhưng nếu điều đó làm các ngài hài lòng thì tôi cũng sẵn sàng. Chúng ta sẽ kiểm tra lại thật kỹ một lần nữa. Nào, hãy đặt nó xuống đây! Chìa khóa tôi luôn mang bên mình. Xin mời các ngài xem. Đây là bức thư của Huân tước Merrow, báo cáo của ngài Hardy, các tài liệu về thuế lúa mì, bức thư từ Madrid… Trời ơi, cái gì thế này? - Ngài Bộ trưởng sửng sốt kêu lên.
Ngài Thủ tướng nhanh nhẹn giật lấy chiếc phong bì màu xanh trong tay Bộ trưởng, sung sướng reo lên:
- Nó đây, chính nó đây! Lạy Chúa, bức thư còn nguyên vẹn. Xin chúc mừng ông, ông Hope!
Ngài Bộ trưởng lúc này không kiềm chế được tình cảm của mình nữa. Ông ta mừng đến phát cuồng, cứ cầm tay Holmes lắc mạnh và nói:
- Cám ơn ông! Tôi xin cám ơn ông. Thế là tôi đã thoát được một gánh nặng khủng khiếp. Ông thật là một phù thủy giỏi nhất Anh quốc… Thế nhưng tôi không thể hiểu, do đâu mà ông biết bức thư vẫn còn ở đây?
Holmes mỉm cười vì thấy ngài Bộ trưởng và Thủ tướng vui mừng đến vậy:
- Bởi tôi biết rằng lá thư không ở đâu tốt hơn là ở nhà ông.
- Tôi không thể tin vào mắt mình được nữa. - Ngài Hope lao đến bên cửa kêu lên: - Phu nhân đâu rồi? Tôi phải nói với Hilda rằng mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa.
Ngài Thủ tướng nheo nheo đôi mắt một cách hóm hỉnh:
- Nội tình việc này chắc chắn phải ẩn giấu một điều gì đó. Bức thư có thể trở lại trong hộp bằng cách nào vậy?
Holmes mỉm cười như để tránh cái nhìn chăm chú của ngài Thủ tướng:
- Thưa ngài, chúng tôi cũng có những bí mật ngoại giao riêng của mình chứ!
Nói rồi, Holmes cầm mũ, cáo từ Thủ tướng và ra về.