Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-115
Chương 90: Ta muốn gặp nàng
Ôn Nhu xe ngựa chạy tới bắc môn đế đô, chính là trong cung rung chuyển trở lại bình thường, nhưng mà bách tính lại bị binh sĩ công hoàng thành mà dọa đến sợ, bách tính trải qua chuyện năm đó Xích vương bức vua thoái vị, đều biết triều đình Đại Di tất sắp có tai họa lớn, biết Vương Thượng khoan thứ hành vi của Thanh vương, hoảng loạn, bên đường liền quỳ trên mặt đất, cầu xin trời xanh nghìn vạn lần đừng cho Thanh vương thành công, nếu không liền đem toàn bộ Đại Di đặt ở liệt hỏa thượng tiên khảo!
Hôm nay bên trong hoàng thành mưu phản đã bị trấn áp, đầu của Thanh vương bị ngự tiền thị vệ đương điện chém xuống, chỉ là tin tức chưa truyền ra hoàng thành, toàn bộ đế đô, vẫn giam trong một mảnh hoảng loạn, trên phố xá người người kêu gào, tiểu hài tử khóc nỉ non, để tâm của Ôn Nhu đột nhiên cả kinh, lập tức gọi người đánh xe cho xe ngựa dừng lại, nhảy xuống xe ngựa, kéo một nam tử đang chạy thục mạng đến hỏi chuyện.
"Đại ca, đây là có chuyện gì?" Mặt Ôn Nhu lộ vẻ lo lắng, hắn biết được chuyện gì xảy ra sao?
"Tiểu huynh đệ mau chạy đi! Di quốc này sắp trở thành thiên hạ của Thanh vương rồi, ngươi có thể chạy trốn tới quốc gia khác thì tốt nhất nên chạy trốn đến quốc gia khác, đừng ở Đại Di chờ nhận lấy cái chết!" Nam tử cơ hồ là vô cùng đau đớn nói, có thể thấy được hình tượng của Thanh vương trong lòng bách tính giống như Tu La, thế nhưng Thanh vương không phải là bị giam trong đại lao sao, thế nào có thể lại lần nữa phản loạn?
Vương gia dự kiến trước tâm tư kín đáo, không có khả năng không hề ứng đối, sao Thanh vương thực hiện được? Sự tình, tuyệt sẽ không có như nàng nghe được như vậy.
Đang lúc Ôn Nhu trầm tư, nam tử hất tay nàng ra, chạy trối chết.
"Bách tính chớ hoảng ——!" Ngay lúc bách tính hoảng sợ phân loạn, một gã thị vệ cầm hoàng trong tay ở phố xa hô to, "Thanh vương cùng phe đảng đã bị trừ sạch, Vương Thượng an hảo! Đại Di an hảo! Bách tính chớ hoảng ——!"
Thị vệ một bên giục ngựa chạy khắp phố, một bên cao giọng lặp đi lặp lại một câu nói, giăng khắp nơi, nhất thời bách tính không có kêu gào nữa, chỉ nghe thanh âm của thị vệ.
Tâm trạng của Ôn Nhu thở dài một hơi, trở về xe ngựa, để người đánh xe nhanh chóng hồi Bạch vương phủ.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Bạch vương phủ, liền có gia đinh ra đón, phảng phất trước đó liền biết nàng sẽ trở về một dạng, Ôn Nhu để gia đinh đỡ Túc Dạ lui xuống nghỉ ngơi, liền trực tiếp chọn tuyến đường đi Ngõa Phủ Lôi Minh.
Chỉ thấy hành lang của hai tầng lầu các đã có ánh sáng của phong đăng chập chờn, Ôn Nhu bước trên thang gỗ, lên thư phòng lầu hai, cửa cũng không gõ, liền đẩy ra cửa đang khép hờ, lọt vào trong tầm mắt, quả nhiên thấy bạch y Lãnh Triệt ngồi ở sau bàn sách, vừa lúc ngước mắt nhìn nàng.
"A Nhu đã trở về, một đường có mệt nhọc?" Lãnh Triệt đem bút lông cầm trong tay gác lại, cũng không đứng lên đón chào, vẫn là ngồi ở ghế trên cười nhạt nhìn Ôn Nhu.
"Vương gia trái lại hảo tâm tình, bên ngoài suýt nữa là long trời lở đất, vương gia còn bình yên như vậy ngồi ở đây mà xem chiết tử." Ôn Nhu cũng cười khẽ đến gần Lãnh Triệt, trong giọng nói hàm chứa châm chọc tức giận, "Lẽ nào vương gia không biết bên ngoài nếu là trời thay đổi, trên bàn này của vương gia một quyển chiết tử cũng không có sao?"
Nam nhân này, bất kể lúc nào đều có thể dáng dấp vân đạm phong khinh, lẽ nào hắn không biết hắn không để ý đến lời của nàng mà tự ý rời khỏi Tào thành đối với nàng không có một chút áy náy sao? Lại còn có thể cười đến giống như vô sự.
"Bày mưu nghĩ kế có gì không tốt?" Lãnh Triệt đứng lên, chống lại mâu tử hơi tức giận của Ôn Nhu, "Bất quá là không thành được Thanh vương còn một tia huyễn tưởng, A Nhu cho rằng cần ta tự mình xuất thủ sao?"
Hắn tự nhiên là an bài xong, sẽ chờ đưa bọn họ một lưới bắt hết, hắn cũng biết Thanh vương chỉ là một quân cờ của thái hậu mà thôi, nếu thành, nàng liền đi bước cờ tiếp theo, nếu không thành, nàng liền chọn cờ mà đi, hưu chưa ra, làm sao hắn xuất thủ, chỉ bất quá Thanh vương phản loạn, triều đình tất có nhiều địa phương cần chỉnh đốn.
"Lẽ nào vương gia không lo lắng Vương Thượng có nguy?" Nàng nhìn ra được, hắn đem gánh nặng của Đại Di mang trên vai, tất cả đều ký thác vào trên người Vương Thượng, trong cung có biến, hắn còn có thể bình yên ngồi ở đây mà nhìn chiết tử, hắn là đem sự tình dự đoán được bao nhiêu phần chính xác, tài trí hắn có thể lãnh tĩnh như vậy.
"Vương Thượng cũng nên một mình một mình đảm đương rồi." Dù sao hắn không phải là vương chân chính của Đại Di, cũng không nguyện làm vương, mạch máu của Đại Di, cuối cùng là ác trên tay Vương Thượng, không để cho hắn có cơ hội rèn luyện, thì làm sao hắn có thể chỉnh quốc gia.
Ôn Nhu trầm mặc, không muốn cùng hắn nói vấn đề này nhiều hơn nữa, nói chung hiện nay hắn vô sự, triều đình Đại Di vô sự, nàng thả lòng ra được rồi, sống lại một đời, nàng không muốn mỗi ngày đều căng thẳng như vậy.
"Vương gia, đưa tay cho ta."
Lãnh Triệt nghe vậy, đưa tay cho Ôn Nhu, vốn là muốn cùng nàng nói tiếng xin lỗi, lúc nhìn thấy nàng lại vô luận như thế nào cũng nói không nên lời, thấy trong con ngươi nàng tức giận, liền biết nàng là lo lắng hắn, không khỏi mỉm cười.
Ôn Nhu giơ tay lên đặt vào mạch đập của Lãnh Triệt, mạch tượng tạm thời bình thường, Ôn Nhu mới hơi chút hòa hoãn sắc mặt, hỏi tiếp: "Vết thương trên lưng thế nào, xuống lầu dưới nằm xuống cho ta xem một chút."
Ôn Nhu nói xong, cũng không chờ Lãnh Triệt nói, xoay người xuống lầu, không cho Lãnh Triệt có cơ hội nói tiếng "Không", vốn muốn cự tuyệt, bắt đắc dĩ không muốn nàng lại động nộ, liền thoe nàng xuống phòng ngủ lầu dưới.
Lãnh Triệt nhìn giường mình, lại chậm chạp không nằm xuống, Ôn Nhu ngước mắt nhìn hắn, cười đến có chút lãnh, nói: "Vương gia, nằm xuống, ân?"
Lãnh Triệt không nói gì, liền nằm trên giường hẹp, đem y sam trút ra, sau đó Ôn Nhu mới lộ vẻ hài lòng ngồi ở mép giường, sắc mặt nghiêm túc nhẹ đẩy y sam trên lưng hắn ra, chỉ thấy huyết sắc trên băng gạc biến nâum đợi Ôn Nhu mở băng gạc ra, nhìn đến vết thương mủ, nhãn thần chợt lạnh xuống, lạnh lùng hỏi: "Vương gia không có đổi dược?"
"Không có, không có có thời gian thay dược." Lãnh Triệt như trước vân đạm phong khinh trả lời, Ôn Nhu cổ lửa giận dưới đáy lòng vọt lên.
"Thuốc, băng gạc, ở nơi nào, nói cho ta biết." Nếu cứ theo đà này, một ngày nào đó, nàng luôn luôn tĩnh táo, sẽ điên trong tay hắn.
"Ta đi lấy." Lãnh Triệt nói, liền muốn ngồi dậy.
Một câu nói này của hắn đem lửa giận ở đáy lòng Ôn Nhu đốt mãnh liệt, Ôn Nhu không chút nào ôn nhu đẩy vai hắn, đem hắn đem hắn áp xuống giường: "Nằm xuống!"
"Thuốc cùng băng gạc ở ngăn tử thứ ba." Lại sinh khí?
Ôn Nhu cơ hồ là tức giận, đến trước ngăn tủ lấy băng gạc cùng thuốc bột, dùng băng gạc sạch sẽ đem máu mủ trên vết thương xử lý sạch sẽ, lại rải bột thuốc lên, cuối cùng băng bó kỹ.
Ôn Nhu nhìn băng gạc dần dần huyết sắc, giơ tay lên đột nhiên một chưởng lực đạo không nhẹ không nặng vỗ tới trên vết thương của Lãnh Triệt, Lãnh Triệt chợt ngồi dậy.
Ôn Nhu tiếu ý dịu dàng nhìn hắn, ôn nhu hỏi: "Đau không?"
"A Nhu nói xem?" Hắn không phải làm từ đá, sao không đau?
"Nguyên lai vương gia còn biết đau, Ôn Nhu suýt nữa cho rằng vương gia không biết đau." Ôn Nhu cười đến nhu hòa, giọng nói cũng là mềm nhẹ, nồng nặc châm chọc, còn biết đau? Mạng cũng có thể bỏ còn biết đau? Đáng đời.
"..." Lãnh Triệt nhìn cái miệng nhỏ nhắn thanh tú của Ôn Nhu mở mở đóng đóng, bỗng nhiên có nghĩ cách tiến lên mút một chút, ngày ấy nàng ghé vào lỗ tai hắn nỉ non đầu óc của hắn hiện lên thân thể mềm mại của nàng, để sắc mặt hắn hiện lên đỏ ửng, lập tức làm cho mình tỉnh táo lại.
Hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Hắn chưa bao giờ có có loại suy nghĩ xấu xa này, làm sao sẽ đột nhiên sẽ nghĩ như thế?
Có lẽ là do mệt mỏi, tất là mệt mỏi.
(Luna: Ai dô, Triệt ca sạch đến nỗi không thể nào sạch hơn được nữa)
Ôn Nhu không có đọc được tình cảm nội tâm của Lãnh Triệt, khẩu khí khôi phục đạm nhiên như thường, nói: "Tối nay Vương gia nhất thiết phải nghỉ ngơi, không lại lãng phí nữa tâm lực của Ôn Nhu."
"Phiền A Nhu phí tâm, sẽ không lại để cho tâm lực của A Nhu uổng phí." Lãnh Triệt khẽ vuốt cằm, xem ra hắn quả thực cần phải thật tốt nghỉ ngơi một phen, mới có thể lau sạch nghĩ cách hoang đường ở đáy lòng hắn.
"Ngày mai ta lại để cho hắc y đem chén thuốc cho vương gia." Ôn Nhu nói xong, cũng không quay đầu lại xoay người đi.
Cho đến khi Ôn Nhu rời khỏi, Lãnh Triệt cũng không có phát hiện, cánh tay trái của Ôn Nhu vẫn luôn không có động tới.
Ban đêm, biết được Vương Thượng đã đem toàn bộ người tham dự phản loạn giải quyết sạch sẽ không để lại hậu hoạn, Lãnh Triệt mới thả tâm, Vương Thượng chậm rãi hiện ra đế vương chi oai, từ từ, hắn cũng sẽ đem quyền lực trên tay hắn toàn bộ trả cho hắn.
Chỉ là, hiện nay hắn còn lo lắng một chuyện, vì sao hắn nằm ở trên giường trằn trọc khó ngủ, chỉ cần trong lòng không có chứa quốc sự, liền luôn cảm thấy trước mắt, trong đầu, phản phản phục phục là âm dung tiếu mạo là của nàng, phiền não khó nhịn, luôn luôn kìm lòng không đặng sẽ nghĩ tới chuyện tình ngày ấy.
Dứt khoát đứng dậy, mặc áo bào cùng hài, bước ra khỏi Ngõa Phủ Lôi Minh, đến chỗ Túc Dạ, chỉ thấy có thị nữ bưng chén thuốc cũng đến chỗ Túc Dạ, gọi thị nữ, đoạt lấy chén thuốc, lại tiếp tục bước đi về phía trước, thị nữ sững sờ ở tại chỗ, nhìn chằm chằm Lãnh Triệt gần như gặp được bóng lưng của tiên nhân, thật lâu mới hồi qua thần.
"Gõ Gõ..." Nhẹ nhàng tiếng gõ cửa vang lên, chỉ nghe thanh âm của Túc Dạ truyền đến, Lãnh Triệt liền đẩy cửa mà vào.
"Gia?" Thấy là Lãnh Triệt đến đây, Túc Dạ cả kinh từ trên giường ngồi dậy, vội vã muốn xuống giường mang hài thi lễ, lại bị Lãnh Triệt ngăn lại, "Trên người có thương, nằm xuống là tốt rồi, không cần đa lễ."
Lãnh Triệt nói xong, đem chén thuốc cầm trong tay đưa cho Túc Dạ, mình thì ngồi xuống mép giường, "Uống thuốc."
"Gia làm sao tự mình đến đây? Quả nhiên là làm Túc Dạ kinh ngạc." Mi tâm của Túc Dạ trước sau như một nhíu lại, thụ sủng nhược kinh tiếp nhận chén thuốc Lãnh Triệt đưa tới, "Vết thương trên người Túc Dạ vô sự, tĩnh dưỡng một hai ngày là khỏi, sao dám phiền gia tự mình mang thuốc cho Túc Dạ."
"Bất quá ngủ không được, tới thăm ngươi một chút xem thương thế thế nào mà thôi, ngươi nhiều lời như vậy." Nghe lời nói của Túc Dạ chứa nhiều lời khách khí, Lãnh Triệt chỉ cảm thấy hắn là nói nhiều, "Cũng là có một vấn đề cũng muốn hỏi ngươi."
"Gia có vấn đề gì chỉ cần hỏi là được, đâu cần đến tìm Túc Dạ." Túc Dạ khó có được mỉm cười, cầm chén thuốc đưa đến bên mép, ngẩng đầu uống.
"Nữ nhân có tư vị gì, ngươi là đã chạm qua nữ nhân chưa?"
"Phốc ——!" Một câu hỏi của Lãnh Triệt, để Túc Dạ đem thuốc còn chưa kịp nuốt phun ra, nhãn thần bị hoảng sợ cực độ nhìn Lãnh Triệt, phảng phất đang nhìn một người mình không quen biết, "Gia thế nào lại hỏi như vậy?"
Trời! Gia sao hơi loại vấn đề này? Điều này làm cho hắn không biết trả lời như thế nào?
"Ngươi chỉ cần trả lời là được." Biểu tình của Lãnh Triệt quả thực nghiêm túc, nhìn vẻ mặt kinh ngạc không ngừng của Túc Dạ cũng không tức giận, "Ta ngươi thuở nhỏ liền nhận thức, đương nhiên không có gì không thể."
"Từng có, từng có một lần..." Lãnh Triệt tuy rằng nghiêm túc, Túc Dạ cũng mặt đỏ tới mang tai, loại vấn đề này, hắn thật không biết trả lời như thế nào mới tốt.
" Việc khi nào?"
"Đó là lần vì gia đến Vân Liên sơn tìm thần y..."
"Cảm giác gì?" Lãnh Triệt truy vấn.
"Cố gắng... Hảo...." Mặt của Túc Dạ giống như hồng chín, "Cùng mộtt nữ tử, từng có ba bốn lần..."
"Sau lại sẽ nhớ nàng?"
"Nhớ nàng cũng không phải sẽ nhớ nàng, bất quá là nàng cần, ta cũng cần, cứ như vậy..." Dù sao người trong lòng hắn cũng không phải nàng, bất quá là thân thể bọn họ đều cần thôi.
"Sẽ không nhớ nàng... Cũng sẽ không nhớ tới chuyện khi đó?"
"Sẽ không, nếu là ta yêu nàng, ta mới có thể nhớ nàng, bất quá người trong lòng Túc Dạ không phải nàng, nói vậy người trong lòng nàng cũng không phải Túc Dạ." Túc Dạ khẽ lắc đầu, chỉ là người hắn yêu có thể thế nào? Yêu không được chạm không được, đó là đến nhìn cũng không được.
"Gia, thế nhưng đã xảy ra chuyện gì?" Gia hôm nay rốt cuộc là thế nào? Cư nhiên đối với nữ nhân nổi lên hứng thú? Gia không thích nữ nhân hắn là biết, mà tất cả nữ tử, tất cả đều đối với gia nhượng bộ lui binh, đều sợ gả cho làm quả phụ thủ tiết, đến nỗi gia vẫn chưa từng trải qua chuyện nam nữ, hắn thậm chí cảm thấy gia không biết cái gì gọi là tình ái, thế nào đột nhiên sẽ hỏi vấn đề tình ái? Chớ không phải là Vương phi ——
"Nghỉ cho khỏe đi, không cần đứng dậy tiễn." Lãnh Triệt trầm mặc hồi lâu, mới vỗ vỗ vai của Túc Dạ, xoay người ly khai.
Túc Dạ nhìn bóng lưng của Lãnh Triệt, cảm thấy gia hôm nay không phải gia mà hắn biết, chớ không phải là gia đối với Vương phi động tâm? Nếu là gia động tâm cũng là một chuyện mừng, bởi vì Vương phi là người thứ nhất đối với gia tốt, không sợ gia, mà gia, cũng nên có con nối dòng...
Lãnh Triệt rời khỏi chỗ của Túc Dạ, chậm rãi thả bộ trong vương phủ.
Yêu, mới có thể nhớ? Là như thế này sao?
Cho nên, hắn mới có thể nhớ nàng sao? Hắn thích nàng, thích xem bộ dáng nàng khẩn trương hắn, muốn bảo bộ nàng ở lòng bàn tay cưng chìu yêu thương, không cho nàng chịu một tia tổn thương, đây là yêu sao?
Lãnh Triệt chậm rãi đi thong thả cước bộ, lúc ngẩng đầu, chẳng biết lúc nào, bản thân đi tới Yên Thủy các, nhìn phong đăng chập chờn ba chữ "Yên Thủy các", lại nghĩ tới miệng cười của nàng.
Muốn gặp nàng, lòng của Lãnh Triệt bỗng nhiên dâng lên cái ý niệm này, liền giống như bị đầu độc một dạng nhấc chân, bước vào Yên Thủy các.
Phong đăng dọc hành lanh chập chờn trong đêm tối, quang đầy đất mờ nhạt.
Lãnh Triệt bạch y xuất hiện ở trong tầm mắt Duẫn nhi, Duẫn nhi hầu như cả kinh đem chén thuốc trong tay hất xuống mặt đất, vội vàng hướng Lãnh Triệt khom người quỳ gối hành lễ.
"Nô tỳ gặp qua vương gia!" Duẫn nhi một là kinh ngạc Lãnh Triệt tại sao lại canh giờ này xuất hiện ở Yên Thủy các, một là bởi vì hắn thực sự quá đẹp, để cho nàng nhìn cũng không dám nhìn nhiều hơn một mắt.
Lãnh Triệt khẽ vuốt cằm, chú ý tới chén trong tay của Duẫn nhi vẫn còn lưu lại một ít thuốc, hỏi: "Người phương nào dùng thuốc?"
"Hồi vương gia, thuốc này là Vương phi dùng, Vương phi bị thương, cần dùng thuốc." Duẫn nhi cúi đầu nhỏ giọng đáp trả, người trước mặt cho nàng cảm giác quá mức băng lãnh hít thở không thông, để cho nàng đến đầu cũng không dám ngẩng.
"Vương phi bị thương? Việc khi nào?" Đáy mắt Lãnh Triệt hiện lên một băng hàn, nàng bị thương? Vì sao hôm nay nhìn thấy nàng hắn không có phát hiện?
"Nô tỳ không biết, Vương phi trở về đã bị thương." Duẫn nhi tiểu tâm dực dực đáp trả, nhỏ giọng hỏi, "Vương gia muốn gặp Vương phi? Nô tỳ đi thông truyền..."
Duẫn nhi thầm nghĩ mau mau rời khỏi, lại ngây ngô trong tầm mắt của hắn nàng cảm giác mình có thể sẽ bị khí tràng của hắn ép tới thở không thông, cái này đâu như là vương gia một thân bệnh như lời đồn, mặc dù hắn không nói một câu, đều đủ để cho nàng sợ.
"Vương phi đã ngủ?" Mâu tử của Lãnh Triệt lạnh lùng, phảng phất như vào đông sương tuyết không thể hòa tan.
"Vương phi uống thuốc đã ngủ..." Duẫn nhi tiểu tâm dực dực nói xong, vừa tiếp tục nói, "Có cần nô tỳ đem Vương phi đánh thức?"
"Không cần, lui ra đi." Lãnh Triệt nhẹ nhàng xua tay cho Duẫn nhi lui, dựa theo trong trí nhớ ấn tượng đối với Yên Thủy các đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đập vào mặt chính là tình cảm ấm áp cùng hương thơm nhàn nhạt, không rõ cho người cảm thấy an bình.
Lộ ra một bộ mỹ nhân tháp, còn chưa thu về cuốn sách, tựa hồ là chủ nhân một khắc trước vẫn còn nằm trên tháp xem sách, chợt thấy mệt nhọc, liền để sách xuống, đến trên giường hẹp nghỉ ngơi.
Có lẽ là chủ nhân không thích ban đêm trong phòng quá mức sáng sủa, nên trong phòng ngủ chỉ đốt một ngọn nến, để bao quanh phòng ngủ một mảnh tối nhợt nhạt, bên giá cắm nến còn có một cây nến dự phòng.
Lãnh Triệt phảng phất như vào Ngõa Phủ Lôi Minh của mình một dạng, vén trướng đạm lam sắc trước giường lên, bước đến giường.
Đi tới giường, chỉ thấy phía bên phải có người ngủ, vừa lúc mặt hướng ngoài, khuôn mặt cực kỳ trầm tĩnh, cùng vẻ mặt trong ngày thường của nàng tuyệt nhiên bất đồng, khuôn mặt đẹp mà trầm tĩnh, an tĩnh làm cho lòng người an, nhìn Ôn Nhu ngủ say, Lãnh Triệt chỉ cảm thấy đáy lòng phảng phất như có người mời gọi, trái tim rối loạn tiết tấu.
Lãnh Triệt ngồi xuống mép giường, không tự chủ được giơ tay lên, tới gần khuôn mặt của Ôn Nhu, muốn đem lọn tóc rũ xuống trên mặt nàng vén lên, nhưng mà tay hắn còn chưa đụng đến gương mặt của Ôn Nhu, đã thấy một đạo hàn quang hiện lên, cũng không tránh né, thậm chí ngay cả vẻ kinh hoảng cũng không, nhãn thần như thường, đem nhãn thần từ trước mắt đột nhiên ngồi dậy Ôn Nhu chuyển qua nét mặt cầm lấy chủy thủ đồng sắc áp lên cổ mình, đạm đạm nhất tiếu, nói: "A Nhu chủy thủ này nếu là cần thêm một phần, chỉ sợ liền muốn gánh vác tội danh mưu sát thân phu."
"Vương gia?" Khi nhìn rõ người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình là Lãnh Triệt, mâu quang của Ôn Nhu trầm xuống, đem chủy thủ trên cổ hắn lấy ra, cũng học hắn nhàn nhạt nói, "Như vậy vương gia tự hỏi mình trước, đột nhiên xuất hiện, cũng không né tránh, sẽ không sợ Ôn Nhu không cẩn thận lỡ tay?"
Rõ ràng có thể tránh, vẫn như cũ mặt không đổi sắc, là liệu định nàng sẽ không làm hắn bị thương? Canh giờ này xuất hiện ở nơi này, muốn làm cái gì? Nếu không có giấc ngủ của nàng nguyên bản liền cạn, từ lâu dưỡng thành không có thói quen ngủ sâu, sợ cũng sẽ không biết trước mặt có người tới.
"A Nhu nếu biết là ta, liền không có không cẩn thận lỡ tay như đã nói." Khóe miệng của Lãnh Triệt cười nhạt hàm chứa một chắc chắc, thấy Ôn Nhu đem chủy thủ thu hồi, sau đó bỏ xuống gối đầu, lại nói, "Làm sao mang theo chủy thủ mà ngủ, Vương phi chẳng lẽ không phải là ngay cả ngủ cũng cảm thấy bất an?"
"Vương gia ngươi cứ nói đi? Thân ở Bạch vương phủ, nếu không như vậy. Khi nào thấy diêm vương sợ là chính mình cũng không biết." Ôn Nhu đem chủy thủ đặt dưới gối, lại ngẩng đầu, dùng ánh mắt cực kì không chào đón nhìn Lãnh Triệt, "Không biết vương gia canh giờ này tìm đến Ôn Nhu, vì chuyện gì?"
Hơn nữa còn là nhỏ giọng vô hơi thở, nếu không có nàng phản ứng nhanh hơn, cổ họng của hắn mới vừa rồi đã bị nàng cắt vỡ, vậy làm sao có thể để cho nàng có thể cho hắn sắc mặt tốt.
"Bởi vì," Ánh mắt của Lãnh Triệt cũng sáng quắc nhìn Ôn Nhu, trong giọng nói có ôn nhu nói không hết, "Ta muốn gặp nàng."
-----------Phân Cách Tuyến Luna Huang-----------
Có nàng nào vỡ tim chưa??????
Ta đã trở lại rồi, có ai nhớ ta không??????
Ta nhớ các nàng kinh khủng, hát cho vơi nỗi sầu đến hôm nay hoàn toàn câm luôn >"<
Ôn Nhu xe ngựa chạy tới bắc môn đế đô, chính là trong cung rung chuyển trở lại bình thường, nhưng mà bách tính lại bị binh sĩ công hoàng thành mà dọa đến sợ, bách tính trải qua chuyện năm đó Xích vương bức vua thoái vị, đều biết triều đình Đại Di tất sắp có tai họa lớn, biết Vương Thượng khoan thứ hành vi của Thanh vương, hoảng loạn, bên đường liền quỳ trên mặt đất, cầu xin trời xanh nghìn vạn lần đừng cho Thanh vương thành công, nếu không liền đem toàn bộ Đại Di đặt ở liệt hỏa thượng tiên khảo!
Hôm nay bên trong hoàng thành mưu phản đã bị trấn áp, đầu của Thanh vương bị ngự tiền thị vệ đương điện chém xuống, chỉ là tin tức chưa truyền ra hoàng thành, toàn bộ đế đô, vẫn giam trong một mảnh hoảng loạn, trên phố xá người người kêu gào, tiểu hài tử khóc nỉ non, để tâm của Ôn Nhu đột nhiên cả kinh, lập tức gọi người đánh xe cho xe ngựa dừng lại, nhảy xuống xe ngựa, kéo một nam tử đang chạy thục mạng đến hỏi chuyện.
"Đại ca, đây là có chuyện gì?" Mặt Ôn Nhu lộ vẻ lo lắng, hắn biết được chuyện gì xảy ra sao?
"Tiểu huynh đệ mau chạy đi! Di quốc này sắp trở thành thiên hạ của Thanh vương rồi, ngươi có thể chạy trốn tới quốc gia khác thì tốt nhất nên chạy trốn đến quốc gia khác, đừng ở Đại Di chờ nhận lấy cái chết!" Nam tử cơ hồ là vô cùng đau đớn nói, có thể thấy được hình tượng của Thanh vương trong lòng bách tính giống như Tu La, thế nhưng Thanh vương không phải là bị giam trong đại lao sao, thế nào có thể lại lần nữa phản loạn?
Vương gia dự kiến trước tâm tư kín đáo, không có khả năng không hề ứng đối, sao Thanh vương thực hiện được? Sự tình, tuyệt sẽ không có như nàng nghe được như vậy.
Đang lúc Ôn Nhu trầm tư, nam tử hất tay nàng ra, chạy trối chết.
"Bách tính chớ hoảng ——!" Ngay lúc bách tính hoảng sợ phân loạn, một gã thị vệ cầm hoàng trong tay ở phố xa hô to, "Thanh vương cùng phe đảng đã bị trừ sạch, Vương Thượng an hảo! Đại Di an hảo! Bách tính chớ hoảng ——!"
Thị vệ một bên giục ngựa chạy khắp phố, một bên cao giọng lặp đi lặp lại một câu nói, giăng khắp nơi, nhất thời bách tính không có kêu gào nữa, chỉ nghe thanh âm của thị vệ.
Tâm trạng của Ôn Nhu thở dài một hơi, trở về xe ngựa, để người đánh xe nhanh chóng hồi Bạch vương phủ.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Bạch vương phủ, liền có gia đinh ra đón, phảng phất trước đó liền biết nàng sẽ trở về một dạng, Ôn Nhu để gia đinh đỡ Túc Dạ lui xuống nghỉ ngơi, liền trực tiếp chọn tuyến đường đi Ngõa Phủ Lôi Minh.
Chỉ thấy hành lang của hai tầng lầu các đã có ánh sáng của phong đăng chập chờn, Ôn Nhu bước trên thang gỗ, lên thư phòng lầu hai, cửa cũng không gõ, liền đẩy ra cửa đang khép hờ, lọt vào trong tầm mắt, quả nhiên thấy bạch y Lãnh Triệt ngồi ở sau bàn sách, vừa lúc ngước mắt nhìn nàng.
"A Nhu đã trở về, một đường có mệt nhọc?" Lãnh Triệt đem bút lông cầm trong tay gác lại, cũng không đứng lên đón chào, vẫn là ngồi ở ghế trên cười nhạt nhìn Ôn Nhu.
"Vương gia trái lại hảo tâm tình, bên ngoài suýt nữa là long trời lở đất, vương gia còn bình yên như vậy ngồi ở đây mà xem chiết tử." Ôn Nhu cũng cười khẽ đến gần Lãnh Triệt, trong giọng nói hàm chứa châm chọc tức giận, "Lẽ nào vương gia không biết bên ngoài nếu là trời thay đổi, trên bàn này của vương gia một quyển chiết tử cũng không có sao?"
Nam nhân này, bất kể lúc nào đều có thể dáng dấp vân đạm phong khinh, lẽ nào hắn không biết hắn không để ý đến lời của nàng mà tự ý rời khỏi Tào thành đối với nàng không có một chút áy náy sao? Lại còn có thể cười đến giống như vô sự.
"Bày mưu nghĩ kế có gì không tốt?" Lãnh Triệt đứng lên, chống lại mâu tử hơi tức giận của Ôn Nhu, "Bất quá là không thành được Thanh vương còn một tia huyễn tưởng, A Nhu cho rằng cần ta tự mình xuất thủ sao?"
Hắn tự nhiên là an bài xong, sẽ chờ đưa bọn họ một lưới bắt hết, hắn cũng biết Thanh vương chỉ là một quân cờ của thái hậu mà thôi, nếu thành, nàng liền đi bước cờ tiếp theo, nếu không thành, nàng liền chọn cờ mà đi, hưu chưa ra, làm sao hắn xuất thủ, chỉ bất quá Thanh vương phản loạn, triều đình tất có nhiều địa phương cần chỉnh đốn.
"Lẽ nào vương gia không lo lắng Vương Thượng có nguy?" Nàng nhìn ra được, hắn đem gánh nặng của Đại Di mang trên vai, tất cả đều ký thác vào trên người Vương Thượng, trong cung có biến, hắn còn có thể bình yên ngồi ở đây mà nhìn chiết tử, hắn là đem sự tình dự đoán được bao nhiêu phần chính xác, tài trí hắn có thể lãnh tĩnh như vậy.
"Vương Thượng cũng nên một mình một mình đảm đương rồi." Dù sao hắn không phải là vương chân chính của Đại Di, cũng không nguyện làm vương, mạch máu của Đại Di, cuối cùng là ác trên tay Vương Thượng, không để cho hắn có cơ hội rèn luyện, thì làm sao hắn có thể chỉnh quốc gia.
Ôn Nhu trầm mặc, không muốn cùng hắn nói vấn đề này nhiều hơn nữa, nói chung hiện nay hắn vô sự, triều đình Đại Di vô sự, nàng thả lòng ra được rồi, sống lại một đời, nàng không muốn mỗi ngày đều căng thẳng như vậy.
"Vương gia, đưa tay cho ta."
Lãnh Triệt nghe vậy, đưa tay cho Ôn Nhu, vốn là muốn cùng nàng nói tiếng xin lỗi, lúc nhìn thấy nàng lại vô luận như thế nào cũng nói không nên lời, thấy trong con ngươi nàng tức giận, liền biết nàng là lo lắng hắn, không khỏi mỉm cười.
Ôn Nhu giơ tay lên đặt vào mạch đập của Lãnh Triệt, mạch tượng tạm thời bình thường, Ôn Nhu mới hơi chút hòa hoãn sắc mặt, hỏi tiếp: "Vết thương trên lưng thế nào, xuống lầu dưới nằm xuống cho ta xem một chút."
Ôn Nhu nói xong, cũng không chờ Lãnh Triệt nói, xoay người xuống lầu, không cho Lãnh Triệt có cơ hội nói tiếng "Không", vốn muốn cự tuyệt, bắt đắc dĩ không muốn nàng lại động nộ, liền thoe nàng xuống phòng ngủ lầu dưới.
Lãnh Triệt nhìn giường mình, lại chậm chạp không nằm xuống, Ôn Nhu ngước mắt nhìn hắn, cười đến có chút lãnh, nói: "Vương gia, nằm xuống, ân?"
Lãnh Triệt không nói gì, liền nằm trên giường hẹp, đem y sam trút ra, sau đó Ôn Nhu mới lộ vẻ hài lòng ngồi ở mép giường, sắc mặt nghiêm túc nhẹ đẩy y sam trên lưng hắn ra, chỉ thấy huyết sắc trên băng gạc biến nâum đợi Ôn Nhu mở băng gạc ra, nhìn đến vết thương mủ, nhãn thần chợt lạnh xuống, lạnh lùng hỏi: "Vương gia không có đổi dược?"
"Không có, không có có thời gian thay dược." Lãnh Triệt như trước vân đạm phong khinh trả lời, Ôn Nhu cổ lửa giận dưới đáy lòng vọt lên.
"Thuốc, băng gạc, ở nơi nào, nói cho ta biết." Nếu cứ theo đà này, một ngày nào đó, nàng luôn luôn tĩnh táo, sẽ điên trong tay hắn.
"Ta đi lấy." Lãnh Triệt nói, liền muốn ngồi dậy.
Một câu nói này của hắn đem lửa giận ở đáy lòng Ôn Nhu đốt mãnh liệt, Ôn Nhu không chút nào ôn nhu đẩy vai hắn, đem hắn đem hắn áp xuống giường: "Nằm xuống!"
"Thuốc cùng băng gạc ở ngăn tử thứ ba." Lại sinh khí?
Ôn Nhu cơ hồ là tức giận, đến trước ngăn tủ lấy băng gạc cùng thuốc bột, dùng băng gạc sạch sẽ đem máu mủ trên vết thương xử lý sạch sẽ, lại rải bột thuốc lên, cuối cùng băng bó kỹ.
Ôn Nhu nhìn băng gạc dần dần huyết sắc, giơ tay lên đột nhiên một chưởng lực đạo không nhẹ không nặng vỗ tới trên vết thương của Lãnh Triệt, Lãnh Triệt chợt ngồi dậy.
Ôn Nhu tiếu ý dịu dàng nhìn hắn, ôn nhu hỏi: "Đau không?"
"A Nhu nói xem?" Hắn không phải làm từ đá, sao không đau?
"Nguyên lai vương gia còn biết đau, Ôn Nhu suýt nữa cho rằng vương gia không biết đau." Ôn Nhu cười đến nhu hòa, giọng nói cũng là mềm nhẹ, nồng nặc châm chọc, còn biết đau? Mạng cũng có thể bỏ còn biết đau? Đáng đời.
"..." Lãnh Triệt nhìn cái miệng nhỏ nhắn thanh tú của Ôn Nhu mở mở đóng đóng, bỗng nhiên có nghĩ cách tiến lên mút một chút, ngày ấy nàng ghé vào lỗ tai hắn nỉ non đầu óc của hắn hiện lên thân thể mềm mại của nàng, để sắc mặt hắn hiện lên đỏ ửng, lập tức làm cho mình tỉnh táo lại.
Hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Hắn chưa bao giờ có có loại suy nghĩ xấu xa này, làm sao sẽ đột nhiên sẽ nghĩ như thế?
Có lẽ là do mệt mỏi, tất là mệt mỏi.
(Luna: Ai dô, Triệt ca sạch đến nỗi không thể nào sạch hơn được nữa)
Ôn Nhu không có đọc được tình cảm nội tâm của Lãnh Triệt, khẩu khí khôi phục đạm nhiên như thường, nói: "Tối nay Vương gia nhất thiết phải nghỉ ngơi, không lại lãng phí nữa tâm lực của Ôn Nhu."
"Phiền A Nhu phí tâm, sẽ không lại để cho tâm lực của A Nhu uổng phí." Lãnh Triệt khẽ vuốt cằm, xem ra hắn quả thực cần phải thật tốt nghỉ ngơi một phen, mới có thể lau sạch nghĩ cách hoang đường ở đáy lòng hắn.
"Ngày mai ta lại để cho hắc y đem chén thuốc cho vương gia." Ôn Nhu nói xong, cũng không quay đầu lại xoay người đi.
Cho đến khi Ôn Nhu rời khỏi, Lãnh Triệt cũng không có phát hiện, cánh tay trái của Ôn Nhu vẫn luôn không có động tới.
Ban đêm, biết được Vương Thượng đã đem toàn bộ người tham dự phản loạn giải quyết sạch sẽ không để lại hậu hoạn, Lãnh Triệt mới thả tâm, Vương Thượng chậm rãi hiện ra đế vương chi oai, từ từ, hắn cũng sẽ đem quyền lực trên tay hắn toàn bộ trả cho hắn.
Chỉ là, hiện nay hắn còn lo lắng một chuyện, vì sao hắn nằm ở trên giường trằn trọc khó ngủ, chỉ cần trong lòng không có chứa quốc sự, liền luôn cảm thấy trước mắt, trong đầu, phản phản phục phục là âm dung tiếu mạo là của nàng, phiền não khó nhịn, luôn luôn kìm lòng không đặng sẽ nghĩ tới chuyện tình ngày ấy.
Dứt khoát đứng dậy, mặc áo bào cùng hài, bước ra khỏi Ngõa Phủ Lôi Minh, đến chỗ Túc Dạ, chỉ thấy có thị nữ bưng chén thuốc cũng đến chỗ Túc Dạ, gọi thị nữ, đoạt lấy chén thuốc, lại tiếp tục bước đi về phía trước, thị nữ sững sờ ở tại chỗ, nhìn chằm chằm Lãnh Triệt gần như gặp được bóng lưng của tiên nhân, thật lâu mới hồi qua thần.
"Gõ Gõ..." Nhẹ nhàng tiếng gõ cửa vang lên, chỉ nghe thanh âm của Túc Dạ truyền đến, Lãnh Triệt liền đẩy cửa mà vào.
"Gia?" Thấy là Lãnh Triệt đến đây, Túc Dạ cả kinh từ trên giường ngồi dậy, vội vã muốn xuống giường mang hài thi lễ, lại bị Lãnh Triệt ngăn lại, "Trên người có thương, nằm xuống là tốt rồi, không cần đa lễ."
Lãnh Triệt nói xong, đem chén thuốc cầm trong tay đưa cho Túc Dạ, mình thì ngồi xuống mép giường, "Uống thuốc."
"Gia làm sao tự mình đến đây? Quả nhiên là làm Túc Dạ kinh ngạc." Mi tâm của Túc Dạ trước sau như một nhíu lại, thụ sủng nhược kinh tiếp nhận chén thuốc Lãnh Triệt đưa tới, "Vết thương trên người Túc Dạ vô sự, tĩnh dưỡng một hai ngày là khỏi, sao dám phiền gia tự mình mang thuốc cho Túc Dạ."
"Bất quá ngủ không được, tới thăm ngươi một chút xem thương thế thế nào mà thôi, ngươi nhiều lời như vậy." Nghe lời nói của Túc Dạ chứa nhiều lời khách khí, Lãnh Triệt chỉ cảm thấy hắn là nói nhiều, "Cũng là có một vấn đề cũng muốn hỏi ngươi."
"Gia có vấn đề gì chỉ cần hỏi là được, đâu cần đến tìm Túc Dạ." Túc Dạ khó có được mỉm cười, cầm chén thuốc đưa đến bên mép, ngẩng đầu uống.
"Nữ nhân có tư vị gì, ngươi là đã chạm qua nữ nhân chưa?"
"Phốc ——!" Một câu hỏi của Lãnh Triệt, để Túc Dạ đem thuốc còn chưa kịp nuốt phun ra, nhãn thần bị hoảng sợ cực độ nhìn Lãnh Triệt, phảng phất đang nhìn một người mình không quen biết, "Gia thế nào lại hỏi như vậy?"
Trời! Gia sao hơi loại vấn đề này? Điều này làm cho hắn không biết trả lời như thế nào?
"Ngươi chỉ cần trả lời là được." Biểu tình của Lãnh Triệt quả thực nghiêm túc, nhìn vẻ mặt kinh ngạc không ngừng của Túc Dạ cũng không tức giận, "Ta ngươi thuở nhỏ liền nhận thức, đương nhiên không có gì không thể."
"Từng có, từng có một lần..." Lãnh Triệt tuy rằng nghiêm túc, Túc Dạ cũng mặt đỏ tới mang tai, loại vấn đề này, hắn thật không biết trả lời như thế nào mới tốt.
" Việc khi nào?"
"Đó là lần vì gia đến Vân Liên sơn tìm thần y..."
"Cảm giác gì?" Lãnh Triệt truy vấn.
"Cố gắng... Hảo...." Mặt của Túc Dạ giống như hồng chín, "Cùng mộtt nữ tử, từng có ba bốn lần..."
"Sau lại sẽ nhớ nàng?"
"Nhớ nàng cũng không phải sẽ nhớ nàng, bất quá là nàng cần, ta cũng cần, cứ như vậy..." Dù sao người trong lòng hắn cũng không phải nàng, bất quá là thân thể bọn họ đều cần thôi.
"Sẽ không nhớ nàng... Cũng sẽ không nhớ tới chuyện khi đó?"
"Sẽ không, nếu là ta yêu nàng, ta mới có thể nhớ nàng, bất quá người trong lòng Túc Dạ không phải nàng, nói vậy người trong lòng nàng cũng không phải Túc Dạ." Túc Dạ khẽ lắc đầu, chỉ là người hắn yêu có thể thế nào? Yêu không được chạm không được, đó là đến nhìn cũng không được.
"Gia, thế nhưng đã xảy ra chuyện gì?" Gia hôm nay rốt cuộc là thế nào? Cư nhiên đối với nữ nhân nổi lên hứng thú? Gia không thích nữ nhân hắn là biết, mà tất cả nữ tử, tất cả đều đối với gia nhượng bộ lui binh, đều sợ gả cho làm quả phụ thủ tiết, đến nỗi gia vẫn chưa từng trải qua chuyện nam nữ, hắn thậm chí cảm thấy gia không biết cái gì gọi là tình ái, thế nào đột nhiên sẽ hỏi vấn đề tình ái? Chớ không phải là Vương phi ——
"Nghỉ cho khỏe đi, không cần đứng dậy tiễn." Lãnh Triệt trầm mặc hồi lâu, mới vỗ vỗ vai của Túc Dạ, xoay người ly khai.
Túc Dạ nhìn bóng lưng của Lãnh Triệt, cảm thấy gia hôm nay không phải gia mà hắn biết, chớ không phải là gia đối với Vương phi động tâm? Nếu là gia động tâm cũng là một chuyện mừng, bởi vì Vương phi là người thứ nhất đối với gia tốt, không sợ gia, mà gia, cũng nên có con nối dòng...
Lãnh Triệt rời khỏi chỗ của Túc Dạ, chậm rãi thả bộ trong vương phủ.
Yêu, mới có thể nhớ? Là như thế này sao?
Cho nên, hắn mới có thể nhớ nàng sao? Hắn thích nàng, thích xem bộ dáng nàng khẩn trương hắn, muốn bảo bộ nàng ở lòng bàn tay cưng chìu yêu thương, không cho nàng chịu một tia tổn thương, đây là yêu sao?
Lãnh Triệt chậm rãi đi thong thả cước bộ, lúc ngẩng đầu, chẳng biết lúc nào, bản thân đi tới Yên Thủy các, nhìn phong đăng chập chờn ba chữ "Yên Thủy các", lại nghĩ tới miệng cười của nàng.
Muốn gặp nàng, lòng của Lãnh Triệt bỗng nhiên dâng lên cái ý niệm này, liền giống như bị đầu độc một dạng nhấc chân, bước vào Yên Thủy các.
Phong đăng dọc hành lanh chập chờn trong đêm tối, quang đầy đất mờ nhạt.
Lãnh Triệt bạch y xuất hiện ở trong tầm mắt Duẫn nhi, Duẫn nhi hầu như cả kinh đem chén thuốc trong tay hất xuống mặt đất, vội vàng hướng Lãnh Triệt khom người quỳ gối hành lễ.
"Nô tỳ gặp qua vương gia!" Duẫn nhi một là kinh ngạc Lãnh Triệt tại sao lại canh giờ này xuất hiện ở Yên Thủy các, một là bởi vì hắn thực sự quá đẹp, để cho nàng nhìn cũng không dám nhìn nhiều hơn một mắt.
Lãnh Triệt khẽ vuốt cằm, chú ý tới chén trong tay của Duẫn nhi vẫn còn lưu lại một ít thuốc, hỏi: "Người phương nào dùng thuốc?"
"Hồi vương gia, thuốc này là Vương phi dùng, Vương phi bị thương, cần dùng thuốc." Duẫn nhi cúi đầu nhỏ giọng đáp trả, người trước mặt cho nàng cảm giác quá mức băng lãnh hít thở không thông, để cho nàng đến đầu cũng không dám ngẩng.
"Vương phi bị thương? Việc khi nào?" Đáy mắt Lãnh Triệt hiện lên một băng hàn, nàng bị thương? Vì sao hôm nay nhìn thấy nàng hắn không có phát hiện?
"Nô tỳ không biết, Vương phi trở về đã bị thương." Duẫn nhi tiểu tâm dực dực đáp trả, nhỏ giọng hỏi, "Vương gia muốn gặp Vương phi? Nô tỳ đi thông truyền..."
Duẫn nhi thầm nghĩ mau mau rời khỏi, lại ngây ngô trong tầm mắt của hắn nàng cảm giác mình có thể sẽ bị khí tràng của hắn ép tới thở không thông, cái này đâu như là vương gia một thân bệnh như lời đồn, mặc dù hắn không nói một câu, đều đủ để cho nàng sợ.
"Vương phi đã ngủ?" Mâu tử của Lãnh Triệt lạnh lùng, phảng phất như vào đông sương tuyết không thể hòa tan.
"Vương phi uống thuốc đã ngủ..." Duẫn nhi tiểu tâm dực dực nói xong, vừa tiếp tục nói, "Có cần nô tỳ đem Vương phi đánh thức?"
"Không cần, lui ra đi." Lãnh Triệt nhẹ nhàng xua tay cho Duẫn nhi lui, dựa theo trong trí nhớ ấn tượng đối với Yên Thủy các đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đập vào mặt chính là tình cảm ấm áp cùng hương thơm nhàn nhạt, không rõ cho người cảm thấy an bình.
Lộ ra một bộ mỹ nhân tháp, còn chưa thu về cuốn sách, tựa hồ là chủ nhân một khắc trước vẫn còn nằm trên tháp xem sách, chợt thấy mệt nhọc, liền để sách xuống, đến trên giường hẹp nghỉ ngơi.
Có lẽ là chủ nhân không thích ban đêm trong phòng quá mức sáng sủa, nên trong phòng ngủ chỉ đốt một ngọn nến, để bao quanh phòng ngủ một mảnh tối nhợt nhạt, bên giá cắm nến còn có một cây nến dự phòng.
Lãnh Triệt phảng phất như vào Ngõa Phủ Lôi Minh của mình một dạng, vén trướng đạm lam sắc trước giường lên, bước đến giường.
Đi tới giường, chỉ thấy phía bên phải có người ngủ, vừa lúc mặt hướng ngoài, khuôn mặt cực kỳ trầm tĩnh, cùng vẻ mặt trong ngày thường của nàng tuyệt nhiên bất đồng, khuôn mặt đẹp mà trầm tĩnh, an tĩnh làm cho lòng người an, nhìn Ôn Nhu ngủ say, Lãnh Triệt chỉ cảm thấy đáy lòng phảng phất như có người mời gọi, trái tim rối loạn tiết tấu.
Lãnh Triệt ngồi xuống mép giường, không tự chủ được giơ tay lên, tới gần khuôn mặt của Ôn Nhu, muốn đem lọn tóc rũ xuống trên mặt nàng vén lên, nhưng mà tay hắn còn chưa đụng đến gương mặt của Ôn Nhu, đã thấy một đạo hàn quang hiện lên, cũng không tránh né, thậm chí ngay cả vẻ kinh hoảng cũng không, nhãn thần như thường, đem nhãn thần từ trước mắt đột nhiên ngồi dậy Ôn Nhu chuyển qua nét mặt cầm lấy chủy thủ đồng sắc áp lên cổ mình, đạm đạm nhất tiếu, nói: "A Nhu chủy thủ này nếu là cần thêm một phần, chỉ sợ liền muốn gánh vác tội danh mưu sát thân phu."
"Vương gia?" Khi nhìn rõ người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình là Lãnh Triệt, mâu quang của Ôn Nhu trầm xuống, đem chủy thủ trên cổ hắn lấy ra, cũng học hắn nhàn nhạt nói, "Như vậy vương gia tự hỏi mình trước, đột nhiên xuất hiện, cũng không né tránh, sẽ không sợ Ôn Nhu không cẩn thận lỡ tay?"
Rõ ràng có thể tránh, vẫn như cũ mặt không đổi sắc, là liệu định nàng sẽ không làm hắn bị thương? Canh giờ này xuất hiện ở nơi này, muốn làm cái gì? Nếu không có giấc ngủ của nàng nguyên bản liền cạn, từ lâu dưỡng thành không có thói quen ngủ sâu, sợ cũng sẽ không biết trước mặt có người tới.
"A Nhu nếu biết là ta, liền không có không cẩn thận lỡ tay như đã nói." Khóe miệng của Lãnh Triệt cười nhạt hàm chứa một chắc chắc, thấy Ôn Nhu đem chủy thủ thu hồi, sau đó bỏ xuống gối đầu, lại nói, "Làm sao mang theo chủy thủ mà ngủ, Vương phi chẳng lẽ không phải là ngay cả ngủ cũng cảm thấy bất an?"
"Vương gia ngươi cứ nói đi? Thân ở Bạch vương phủ, nếu không như vậy. Khi nào thấy diêm vương sợ là chính mình cũng không biết." Ôn Nhu đem chủy thủ đặt dưới gối, lại ngẩng đầu, dùng ánh mắt cực kì không chào đón nhìn Lãnh Triệt, "Không biết vương gia canh giờ này tìm đến Ôn Nhu, vì chuyện gì?"
Hơn nữa còn là nhỏ giọng vô hơi thở, nếu không có nàng phản ứng nhanh hơn, cổ họng của hắn mới vừa rồi đã bị nàng cắt vỡ, vậy làm sao có thể để cho nàng có thể cho hắn sắc mặt tốt.
"Bởi vì," Ánh mắt của Lãnh Triệt cũng sáng quắc nhìn Ôn Nhu, trong giọng nói có ôn nhu nói không hết, "Ta muốn gặp nàng."
-----------Phân Cách Tuyến Luna Huang-----------
Có nàng nào vỡ tim chưa??????
Ta đã trở lại rồi, có ai nhớ ta không??????
Ta nhớ các nàng kinh khủng, hát cho vơi nỗi sầu đến hôm nay hoàn toàn câm luôn >"<
Bình luận facebook