Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-16
Chương 16: Ninh quy chi nhật
Edtor: Luna Huang
Ôn Nhu mặc một kiện y sam trắng thuần đối với lưu vân váy thanh tú như sen hé nở trên mặt nước, trên vai một kiện áo khoác thuần trắng, tuy là phấn trang điểm đánh mỏng, vẫn như cũ đẹp đến động lòng say người, nhất là một chấm ở giữa chân mày, càng lộ ra sự mỹ luân mỹ hoán của nàng, cứ như tiên tử một dạng.
Lúc này Ôn Nhu cầm lò sưởi nhỏ, ngồi trong chính sảnh Bạch vương phủ, biểu tình trên mặt lạnh như băng, một bên là vẻ mặt lo lắng của Duẫn nhi, nhãn thần nhìn chăm chú ra ngoài cửa.
Một lát sau, Ôn Nhu chậm rãi đứng lên, hướng đại môn của vương phủ bước.
Duẫn nhi vừa nhìn, vội la lên: "Vương phi, không chờ một chút nữa sao? Có lẽ Vương gia sắp đến đây!"
" Đã qua một canh giờ, ngươi cảm thấy hắn vẫn sẽ đến sao? Nếu là hắn không đến, ta chẳng phải là muốn ta ở chỗ này đợi đến mặt trời lặn?" Tại thời điểm bước ra ngưỡng cửa của chính sảnh, Ôn Nhu hơi quay đầu liếc mắt nhìn Túc Dạ đang đứng trong chính sảnh, lạnh lùng nói: "Làm phiền đại quản sự thay ta hướng Vương gia chuyển đạt một câu nói."
"Vương phi mời nói."
"Thất tín chi nhân, phi quân tử dạ, duy tiểu nhân dạ!" Ôn Nhu nói xong, cũng không quay đầu lại, lưu lại trên mặt Túc Dạ sự lúng túng. Trên đường như trước có thể nghe được đám bá tánh đang xoi mói chuyện Bạch vương cưới một nữ nhân giày rách, trong xe ngựa Ôn Nhu không ngần ngại chút nào, vẫn nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng hận không thể đem tên Bạch vương Lãnh Triệt thất tín kia hưng hăng đánh cho một trận.
Cái gì mà "Ta đã nói ra miệng, tật sẽ không nuốt lời", bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, nàng hận nhất, chính là người thất tín với nàng.
Xem ra, lần này quy ninh, thật sự là để cho gia gia trên trời thất vọng rồi...
Ôn Nhu liều chết tiến vào Ngõa Phủ Lôi Minh, mời được Lãnh Triệt đáp ứng cùng nàng trở về, chính là vì ngày quy ninh này, thắp cho gia gia cũng mầu thân đã qua đời của nàng một nén nhang, nói cho bọn họ biết, nàng đã lập gia đình, gả vào một gia đình tốt, bọn họ cứ việc yên tâm.
Đây cũng là tâm nguyện lớn nhất của gia gia cùng mẫu thân nàng, không cầu nàng có thể oai tông diệu tổ, chỉ cầu nàng có thể gả cho một gia đình tốt, suốt đời hạnh phúc an bình.
Tuy rằng nàng không phải Ôn Nhu, thế nhưng nàng sở hữu được hồi ức của nàng, tất cả đều là hồi ức về gia gia cùng mẫu thân đối xử tốt với nàng, tuy không phải là thân nhân của nàng, nhưng trong trí nhớ, nàng chân chân thật thật cảm nhận được tình thân ấm áp mà kiếp trước nàng chẳng bao giờ có được, bách thiện hiếu làm đầu, có lẽ là kiếp trước nàng không có hưởng thụ qua thân tình duyên cớ, mới có thể rung động thân tình ấm áp trong trí nhớ như vậy, khiến nàng muốn giúp Ôn Nhu đã hương tiêu ngọc vẫn để hoàn thành một nguyện vọng.
Nàng cũng không phải là đã gả vào một gia đình tốt, nàng cũng không phải là tin quỷ thần, nàng chỉ là muốn thay Ôn Nhu đã qua đời làm trọn một phần hiếu đạo, tuy rằng thật giả lẫn lộn, những cũng là mang hết hiếu tâm ra, hôm nay vốn là nàng nên cùng Lãnh Triệt lại mặt nhưng hắn lại cư nhiên lật lọng, nàng thế nào có thể không sinh lửa giận trong lòng được.
"Vương phi, đến rồi." Tâm trạng của Ôn Nhu đang giận dữ, thì đã đến Trấn Quốc Công phủ.
Ôn Nhu được Duẫn nhi nâng đỡ xuống xe ngựa, nhìn Trấn Quốc Công phủ quen thuộc trước mắt, một người ra nghênh đón cũng không có, chỉ có hai thủ vệ ở đại môn, ánh mắt nhìn nàng đều là khinh miệt.
"Nô tài cung nghênh đại tiểu thư hồi phủ." Thủ vệ tuy là không thích nhưng vẫn là quỳ gối cung nghênh, đáy mắt Ôn Nhu hiện lên một tia lo lắng, vẫn không để ý nhiều, nàng băng qua đại môn tiến vào trong phủ.
Vừa vào Trấn Quốc Công phủ, Ôn Nhu không phải đến chính sách gặp phụ thân Ôn Thế Nghi mà là đi thẳng đến từ đường của Ôn gi, khi nàng trang trong bước vào từ đường Ôn gia, hai tròng mắt nhất thời thắt chặt lại, trong con người phụt ra tia lạnh thấu xương xơ xác tiêu điều khiến Duẫn nhi bị hù dọa một phen, Duẫn nh vừa muốn mở miệng hỏi Vương phi đã phát sinh ra chuyện gì, chỉ thấy Ôn Nhu nắm chặt song quyền xoay người bước ra chính sảnh.
Trong chính sảnh Trấn Quốc Công phủ, Ôn Thế Nghi cùng phu nhân hắn yêu thương ngồi bên trong, thì ta là nhị di nương của Ôn gia Triệu Yên Nhi đang ngồi ở ghế chủ vị chính bắc, nữ nhi của Triệu Yên Nhi, nhị tiểu thư Ôn gia, Trấn Quốc công tử, thường thường một tiếng ngượng ngùng cười duyên, chọc cho Ôn Thế Nghi cười đến càng vui vẻ, ngồi dưới Ôn Thế Nghi, vị thứ nhất là tam di nương Cố Vãn Tình, đối diện Cố Vãn Tình là tứ di nương Ngô Vũ Sơ, chính là mẫu thân của Ôn Nhan người vào Bạch vương phủ làm bạn với Ôn Nhu, mọi người mang tâm sự riêng, nét mặt là một bộ xuân phong tiếu ý, thật có thể nói là kỳ nhạc hoà thuận vui vẻ một nhà.
Ôn Nhu vừa bước vào chính sảnh, chính là như vậy thấy một tràng cảnh, trong lòng không khỏi cười nhạt một cái.
Như là tất cả mọi người không nhìn thấy nàng một dạng, đầu tiên Ôn Tâm kinh hô lên, vẻ mặt hổ thẹn hướng Ôn Nhu nghênh liễu thượng khứ, giả bộ có chút ít áy náy nói: "Đại tỷ tỷ đã trở về, ai nha, đã quên hôm nay là ngày tỷ tỷ quy ninh, không có cửa phủ nghênh tiếp đại tỷ tỷ, thật sự là xin lỗi đại tỷ tỷ, thật sự là Tâm nhi sơ sẩy, xin hãy đại tỷ tỷ không nên oán trách phụ mẫu."
" A! Lão gia đã sớm nói, không tiếp nhận nữ nhi không biết liêm sỉ cùng người bỏ trốn, thật không biết người như thế còn trở về làm gì? Lại còn mặt mũi mà trở về nữa?" Người nói chuyện là tứ di nương Ngô Vũ Sơ, lúc nói chuyện vẻ mặt hèn mọn, còn dùng khăn che miệng, rất giống như xem Ôn Nhu là súc vật ôn dịch, chỉ cần liếc mắt nhìn, sẽ khiến nàng bị nhiễm bệnh khuẩn vậy.
Chỉ có tam di nương không nói lời nào, thậm chí cũng không ngẩng đầu lên, lặng yên uống trà, như là chuyện phát sinh trước mắt cùng nàng không quan hệ một dạng.
"Ô! Ta nói là ai, nguyên lai là Ôn đại tiểu thư đã trở về a! Thế nào, là quy ninh chi nhật sao? Chẹp chẹp, nhìn cái trí nhớ này của ta này, thật là không nhớ kỹ cái việc này." Triệu Yên Nhi nói chuyện, mặc dù nàng đã bốn mươi, như trước phong vận dư âm, trước ngực no đủ, vòng eo dịu dàng nắm chặt, thảo nào có thế được Ôn Thế Nghi sủng ái như vậy, lúc nhìn Ôn Nhu, như Ngô Vũ Sơ giống nhau, cho đã mắt miệt thị, "Thế nào? Là ở Bạch vương phủ không quen, chạy về nhà mẹ đẻ sao? Ô, trái lại ta nhớ kỹ, lão gia đã đem Nhu Uyển viện của Ôn đại tiểu thư tặng cho tặng cho Tâm nhi của chúng ta roiò, Trấn Quốc Công phủ này, cũng không tính là nhà của Ôn đại tiểu thư đi?"
Triệu Yên Nhi hận nàng, hận thân mẫu của nàng, thậm chí hận gia gia, nàng nhìn ra được, bởi vì năm đó gia gia cực lực phản đối Ôn Thế Nghi nạp thiếp, nếu lúc đó Triệu Yên Nhi không có mang thai, sợ là Triệu Yên Nhi đã chết gia gia cũng sẽ không cũng sẽ không cho nàng bước vào đại môn Trấn Quốc Công phủ, mà nàng vốn tưởng rằng vào được đại môn Trấn Quốc Công phủ là có thể độc chiếm Ôn Thế Nghi, thế nhưng gia gia yêu cầu Ôn Thế Nghi mỗi ngày phải ngủ tại chỗ của mẫu thân, lúc đó Ôn Nhu lại nghĩ là bởi vì cha yêu mẫu thân, mới có thể hàng đêm ngủ tại chỗ của mẫu thân, kì thực, tất cả đều là gia gia ở sau lưng bắt buộc.
Không chỉ có Triệu Yên Nhi mà đến Ôn Thế Nghi đều không muốn như vậy, tất cả mọi người trong Trấn Quốc Công phủ đều mang sủng ái đặt hết trên người Ôn Nhu, mà mẫu nữ các nàng tuy rằng cũng là cẩm y ngọc thực nhưng mỗi ngày sống trong phẫn uất, vậy làm sao có thể không hận nàng, không hận gia gia không hận mẫu thân?
Còn tưởng rằng Ôn Thế Nghi là yêu mẫu thân, đối với Triệu Yên Nhi bất quá là hổ thẹn, không biết cha chẳng bao giờ có yêu mẫu thân, thậm chí hận mẫu thân thật sâu, thậm chí, hận gia gia, hận nàng.
Thế cho nên, tước vị Trấn Quốc công tử của nàng, danh tiếng của nàng...
Hết thảy tất cả, lúc Ôn Nhu được gả cho Bạch vương gia toàn bộ để nghĩ thấu xem thấu, cuối cùng cắn lưỡi tự sát...
Là lúc sắp chết nhìn thấu tất cả, chết không nhắm mắt nhưng lại chết được minh bạch, còn lại, liền do nàng xử lý vậy!
" Hiện tại ta không có tâm trạng cùng các ngươi nói lời vô ích, ta chỉ hỏi, linh vị của nương ta đâu?" Ôn Nhu bỏ qua Ôn Tâm hư tình giả ý bên cạnh, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, nhìn thẳng vào Ôn Thế Nghi cùng Triệu Yên Nhi, khí thế như vậy, mọi người ở đây ai gặp qua đều không khỏi phát lạnh cả người, Ôn Thế Nghi bị nhãn thần băng hàn của Ôn Nhu chấn trụ,rất nhanh lấy lại tinh thần.
Ôn Thế Nghi cố sức vỗ mạnh bàn trà bên cạnh, đứng lên phẫn nộ quát: "Vô liêm sỉ! Đây là thái độ của ngươi khi cùng trưởng bối nói chuyện sao?"
Hắn không thích mẫu thân của Ôn Nhu, thậm chí là hận mẫu thân của nàng, chính là bởi vì có mẫu thân của Ôn Nhu, hắn mới không thể quanh minh chính đại đem nữ nhân yêu mến của mình thú vào cửa, không thể làm chính thê, chỉ có thể làm thiếp! Đến nữ nhi từ nhỏ được phụ thân Ôn Tri Tân của mình thương yếu hắn cũng không thích, hắn càng không nghĩ tới là, phụ thân dĩ nhiên đem tước vị Trấn Quốc công tử truyền cho Ôn Nhu mà không phải truyền cho hắn con trai duy nhất này! Điều này làm cho hắn càng chán ghét mẫu tử Ôn Nhu! Ước gì các nàng tiêu thất trước mắt hắn!
Cho nên, khi Ôn Tâm chiếm được tước vị Trấn Quốc công tử, hắn ẩn nhẫn nhiều năm phẫn hận cũng không bao giờ ẩn nhẫn nữa, cho nên nhìn Ôn Nhu bị vạn người chỉ tay vào mắng hắn không chỉ không để ý đến, trái lại còn đem nàng đuổi ra khỏi Trấn Quốc Công phủ, hôm nay, hắn cũng sẽ không cho nàng bất luận thái độ tốt nào, bởi vì chỉ cần vừa nhìn thấy nàng, chỉ có thể khiến hắn nhớ tới những năm bất kham!
" Ta hỏi một lần nữa, linh vị của nương ta ở đâu?" Ánh mắt của Ôn Nhu như trước lạnh lẽo khiến người phải sợ, khẩu khí cũng lạnh đến phảng phất đem người đông lại, nếu thừa nhận nàng là nữ nhi, nàng liền không cần phải cho bọn hắn thấy sắc mặt tốt!
" Ngươi thứ người bị vạn người thoái mạ là giày rách! Còn dám tại đây đùa giỡn uy phong? Ngươi cho là ngươi vẫn còn là Trấn Quốc công tử sao?" Triệu Yên Nhi cũng từ kinh sợ ánh mắt của Ôn Nhu lấy lại tinh thần, một chưởng vỗ tới trên bàn trà, đứng mạnh lên, phẫn nộ quát, "Người đến! Mau đưa nữ nhân đanh đá vô tôn vô trưởng này mang xuống! Đánh tới khi nàng nhận sai mới thôi!"
" Ai dám động đến nàng thử xem?" Cùng lúc đó, một tiếng trầm thấp lạnh lùng, thanh âm nam tử truyền đến, âm thanh không lớn, lại rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.
Triệu Yên Nhi đang nổi nóng, chỉ vội vã liếc mắt người vừa đến liền tiếp tục nói: "Từ đâu tới không biết tốt xấu! Chuyện Trấn Quốc Công phủ còn chưa tới ngoại truyện nhân nhúng tay vào!"
Triệu Yên Nhi mắng xong, toàn bộ chính sảnh nhất thời yên tĩnh trở lại, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở sâu của mọi người không đồng nhất.
" Hạ, hạ thần... Hạ thần gặp qua Bạch vương gia!" Còn không Triệu Yên Nhi kịp phản ứng, chỉ thấy vẻ mặt sợ hãi của Ôn Thế Nghi, chiến chiến nguy nguy ngã nhào xuống đất!
--- ---------Phân Cách Tuyến Luna Huang---- --------
Edtor: Luna Huang
Ôn Nhu mặc một kiện y sam trắng thuần đối với lưu vân váy thanh tú như sen hé nở trên mặt nước, trên vai một kiện áo khoác thuần trắng, tuy là phấn trang điểm đánh mỏng, vẫn như cũ đẹp đến động lòng say người, nhất là một chấm ở giữa chân mày, càng lộ ra sự mỹ luân mỹ hoán của nàng, cứ như tiên tử một dạng.
Lúc này Ôn Nhu cầm lò sưởi nhỏ, ngồi trong chính sảnh Bạch vương phủ, biểu tình trên mặt lạnh như băng, một bên là vẻ mặt lo lắng của Duẫn nhi, nhãn thần nhìn chăm chú ra ngoài cửa.
Một lát sau, Ôn Nhu chậm rãi đứng lên, hướng đại môn của vương phủ bước.
Duẫn nhi vừa nhìn, vội la lên: "Vương phi, không chờ một chút nữa sao? Có lẽ Vương gia sắp đến đây!"
" Đã qua một canh giờ, ngươi cảm thấy hắn vẫn sẽ đến sao? Nếu là hắn không đến, ta chẳng phải là muốn ta ở chỗ này đợi đến mặt trời lặn?" Tại thời điểm bước ra ngưỡng cửa của chính sảnh, Ôn Nhu hơi quay đầu liếc mắt nhìn Túc Dạ đang đứng trong chính sảnh, lạnh lùng nói: "Làm phiền đại quản sự thay ta hướng Vương gia chuyển đạt một câu nói."
"Vương phi mời nói."
"Thất tín chi nhân, phi quân tử dạ, duy tiểu nhân dạ!" Ôn Nhu nói xong, cũng không quay đầu lại, lưu lại trên mặt Túc Dạ sự lúng túng. Trên đường như trước có thể nghe được đám bá tánh đang xoi mói chuyện Bạch vương cưới một nữ nhân giày rách, trong xe ngựa Ôn Nhu không ngần ngại chút nào, vẫn nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng hận không thể đem tên Bạch vương Lãnh Triệt thất tín kia hưng hăng đánh cho một trận.
Cái gì mà "Ta đã nói ra miệng, tật sẽ không nuốt lời", bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, nàng hận nhất, chính là người thất tín với nàng.
Xem ra, lần này quy ninh, thật sự là để cho gia gia trên trời thất vọng rồi...
Ôn Nhu liều chết tiến vào Ngõa Phủ Lôi Minh, mời được Lãnh Triệt đáp ứng cùng nàng trở về, chính là vì ngày quy ninh này, thắp cho gia gia cũng mầu thân đã qua đời của nàng một nén nhang, nói cho bọn họ biết, nàng đã lập gia đình, gả vào một gia đình tốt, bọn họ cứ việc yên tâm.
Đây cũng là tâm nguyện lớn nhất của gia gia cùng mẫu thân nàng, không cầu nàng có thể oai tông diệu tổ, chỉ cầu nàng có thể gả cho một gia đình tốt, suốt đời hạnh phúc an bình.
Tuy rằng nàng không phải Ôn Nhu, thế nhưng nàng sở hữu được hồi ức của nàng, tất cả đều là hồi ức về gia gia cùng mẫu thân đối xử tốt với nàng, tuy không phải là thân nhân của nàng, nhưng trong trí nhớ, nàng chân chân thật thật cảm nhận được tình thân ấm áp mà kiếp trước nàng chẳng bao giờ có được, bách thiện hiếu làm đầu, có lẽ là kiếp trước nàng không có hưởng thụ qua thân tình duyên cớ, mới có thể rung động thân tình ấm áp trong trí nhớ như vậy, khiến nàng muốn giúp Ôn Nhu đã hương tiêu ngọc vẫn để hoàn thành một nguyện vọng.
Nàng cũng không phải là đã gả vào một gia đình tốt, nàng cũng không phải là tin quỷ thần, nàng chỉ là muốn thay Ôn Nhu đã qua đời làm trọn một phần hiếu đạo, tuy rằng thật giả lẫn lộn, những cũng là mang hết hiếu tâm ra, hôm nay vốn là nàng nên cùng Lãnh Triệt lại mặt nhưng hắn lại cư nhiên lật lọng, nàng thế nào có thể không sinh lửa giận trong lòng được.
"Vương phi, đến rồi." Tâm trạng của Ôn Nhu đang giận dữ, thì đã đến Trấn Quốc Công phủ.
Ôn Nhu được Duẫn nhi nâng đỡ xuống xe ngựa, nhìn Trấn Quốc Công phủ quen thuộc trước mắt, một người ra nghênh đón cũng không có, chỉ có hai thủ vệ ở đại môn, ánh mắt nhìn nàng đều là khinh miệt.
"Nô tài cung nghênh đại tiểu thư hồi phủ." Thủ vệ tuy là không thích nhưng vẫn là quỳ gối cung nghênh, đáy mắt Ôn Nhu hiện lên một tia lo lắng, vẫn không để ý nhiều, nàng băng qua đại môn tiến vào trong phủ.
Vừa vào Trấn Quốc Công phủ, Ôn Nhu không phải đến chính sách gặp phụ thân Ôn Thế Nghi mà là đi thẳng đến từ đường của Ôn gi, khi nàng trang trong bước vào từ đường Ôn gia, hai tròng mắt nhất thời thắt chặt lại, trong con người phụt ra tia lạnh thấu xương xơ xác tiêu điều khiến Duẫn nhi bị hù dọa một phen, Duẫn nh vừa muốn mở miệng hỏi Vương phi đã phát sinh ra chuyện gì, chỉ thấy Ôn Nhu nắm chặt song quyền xoay người bước ra chính sảnh.
Trong chính sảnh Trấn Quốc Công phủ, Ôn Thế Nghi cùng phu nhân hắn yêu thương ngồi bên trong, thì ta là nhị di nương của Ôn gia Triệu Yên Nhi đang ngồi ở ghế chủ vị chính bắc, nữ nhi của Triệu Yên Nhi, nhị tiểu thư Ôn gia, Trấn Quốc công tử, thường thường một tiếng ngượng ngùng cười duyên, chọc cho Ôn Thế Nghi cười đến càng vui vẻ, ngồi dưới Ôn Thế Nghi, vị thứ nhất là tam di nương Cố Vãn Tình, đối diện Cố Vãn Tình là tứ di nương Ngô Vũ Sơ, chính là mẫu thân của Ôn Nhan người vào Bạch vương phủ làm bạn với Ôn Nhu, mọi người mang tâm sự riêng, nét mặt là một bộ xuân phong tiếu ý, thật có thể nói là kỳ nhạc hoà thuận vui vẻ một nhà.
Ôn Nhu vừa bước vào chính sảnh, chính là như vậy thấy một tràng cảnh, trong lòng không khỏi cười nhạt một cái.
Như là tất cả mọi người không nhìn thấy nàng một dạng, đầu tiên Ôn Tâm kinh hô lên, vẻ mặt hổ thẹn hướng Ôn Nhu nghênh liễu thượng khứ, giả bộ có chút ít áy náy nói: "Đại tỷ tỷ đã trở về, ai nha, đã quên hôm nay là ngày tỷ tỷ quy ninh, không có cửa phủ nghênh tiếp đại tỷ tỷ, thật sự là xin lỗi đại tỷ tỷ, thật sự là Tâm nhi sơ sẩy, xin hãy đại tỷ tỷ không nên oán trách phụ mẫu."
" A! Lão gia đã sớm nói, không tiếp nhận nữ nhi không biết liêm sỉ cùng người bỏ trốn, thật không biết người như thế còn trở về làm gì? Lại còn mặt mũi mà trở về nữa?" Người nói chuyện là tứ di nương Ngô Vũ Sơ, lúc nói chuyện vẻ mặt hèn mọn, còn dùng khăn che miệng, rất giống như xem Ôn Nhu là súc vật ôn dịch, chỉ cần liếc mắt nhìn, sẽ khiến nàng bị nhiễm bệnh khuẩn vậy.
Chỉ có tam di nương không nói lời nào, thậm chí cũng không ngẩng đầu lên, lặng yên uống trà, như là chuyện phát sinh trước mắt cùng nàng không quan hệ một dạng.
"Ô! Ta nói là ai, nguyên lai là Ôn đại tiểu thư đã trở về a! Thế nào, là quy ninh chi nhật sao? Chẹp chẹp, nhìn cái trí nhớ này của ta này, thật là không nhớ kỹ cái việc này." Triệu Yên Nhi nói chuyện, mặc dù nàng đã bốn mươi, như trước phong vận dư âm, trước ngực no đủ, vòng eo dịu dàng nắm chặt, thảo nào có thế được Ôn Thế Nghi sủng ái như vậy, lúc nhìn Ôn Nhu, như Ngô Vũ Sơ giống nhau, cho đã mắt miệt thị, "Thế nào? Là ở Bạch vương phủ không quen, chạy về nhà mẹ đẻ sao? Ô, trái lại ta nhớ kỹ, lão gia đã đem Nhu Uyển viện của Ôn đại tiểu thư tặng cho tặng cho Tâm nhi của chúng ta roiò, Trấn Quốc Công phủ này, cũng không tính là nhà của Ôn đại tiểu thư đi?"
Triệu Yên Nhi hận nàng, hận thân mẫu của nàng, thậm chí hận gia gia, nàng nhìn ra được, bởi vì năm đó gia gia cực lực phản đối Ôn Thế Nghi nạp thiếp, nếu lúc đó Triệu Yên Nhi không có mang thai, sợ là Triệu Yên Nhi đã chết gia gia cũng sẽ không cũng sẽ không cho nàng bước vào đại môn Trấn Quốc Công phủ, mà nàng vốn tưởng rằng vào được đại môn Trấn Quốc Công phủ là có thể độc chiếm Ôn Thế Nghi, thế nhưng gia gia yêu cầu Ôn Thế Nghi mỗi ngày phải ngủ tại chỗ của mẫu thân, lúc đó Ôn Nhu lại nghĩ là bởi vì cha yêu mẫu thân, mới có thể hàng đêm ngủ tại chỗ của mẫu thân, kì thực, tất cả đều là gia gia ở sau lưng bắt buộc.
Không chỉ có Triệu Yên Nhi mà đến Ôn Thế Nghi đều không muốn như vậy, tất cả mọi người trong Trấn Quốc Công phủ đều mang sủng ái đặt hết trên người Ôn Nhu, mà mẫu nữ các nàng tuy rằng cũng là cẩm y ngọc thực nhưng mỗi ngày sống trong phẫn uất, vậy làm sao có thể không hận nàng, không hận gia gia không hận mẫu thân?
Còn tưởng rằng Ôn Thế Nghi là yêu mẫu thân, đối với Triệu Yên Nhi bất quá là hổ thẹn, không biết cha chẳng bao giờ có yêu mẫu thân, thậm chí hận mẫu thân thật sâu, thậm chí, hận gia gia, hận nàng.
Thế cho nên, tước vị Trấn Quốc công tử của nàng, danh tiếng của nàng...
Hết thảy tất cả, lúc Ôn Nhu được gả cho Bạch vương gia toàn bộ để nghĩ thấu xem thấu, cuối cùng cắn lưỡi tự sát...
Là lúc sắp chết nhìn thấu tất cả, chết không nhắm mắt nhưng lại chết được minh bạch, còn lại, liền do nàng xử lý vậy!
" Hiện tại ta không có tâm trạng cùng các ngươi nói lời vô ích, ta chỉ hỏi, linh vị của nương ta đâu?" Ôn Nhu bỏ qua Ôn Tâm hư tình giả ý bên cạnh, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, nhìn thẳng vào Ôn Thế Nghi cùng Triệu Yên Nhi, khí thế như vậy, mọi người ở đây ai gặp qua đều không khỏi phát lạnh cả người, Ôn Thế Nghi bị nhãn thần băng hàn của Ôn Nhu chấn trụ,rất nhanh lấy lại tinh thần.
Ôn Thế Nghi cố sức vỗ mạnh bàn trà bên cạnh, đứng lên phẫn nộ quát: "Vô liêm sỉ! Đây là thái độ của ngươi khi cùng trưởng bối nói chuyện sao?"
Hắn không thích mẫu thân của Ôn Nhu, thậm chí là hận mẫu thân của nàng, chính là bởi vì có mẫu thân của Ôn Nhu, hắn mới không thể quanh minh chính đại đem nữ nhân yêu mến của mình thú vào cửa, không thể làm chính thê, chỉ có thể làm thiếp! Đến nữ nhi từ nhỏ được phụ thân Ôn Tri Tân của mình thương yếu hắn cũng không thích, hắn càng không nghĩ tới là, phụ thân dĩ nhiên đem tước vị Trấn Quốc công tử truyền cho Ôn Nhu mà không phải truyền cho hắn con trai duy nhất này! Điều này làm cho hắn càng chán ghét mẫu tử Ôn Nhu! Ước gì các nàng tiêu thất trước mắt hắn!
Cho nên, khi Ôn Tâm chiếm được tước vị Trấn Quốc công tử, hắn ẩn nhẫn nhiều năm phẫn hận cũng không bao giờ ẩn nhẫn nữa, cho nên nhìn Ôn Nhu bị vạn người chỉ tay vào mắng hắn không chỉ không để ý đến, trái lại còn đem nàng đuổi ra khỏi Trấn Quốc Công phủ, hôm nay, hắn cũng sẽ không cho nàng bất luận thái độ tốt nào, bởi vì chỉ cần vừa nhìn thấy nàng, chỉ có thể khiến hắn nhớ tới những năm bất kham!
" Ta hỏi một lần nữa, linh vị của nương ta ở đâu?" Ánh mắt của Ôn Nhu như trước lạnh lẽo khiến người phải sợ, khẩu khí cũng lạnh đến phảng phất đem người đông lại, nếu thừa nhận nàng là nữ nhi, nàng liền không cần phải cho bọn hắn thấy sắc mặt tốt!
" Ngươi thứ người bị vạn người thoái mạ là giày rách! Còn dám tại đây đùa giỡn uy phong? Ngươi cho là ngươi vẫn còn là Trấn Quốc công tử sao?" Triệu Yên Nhi cũng từ kinh sợ ánh mắt của Ôn Nhu lấy lại tinh thần, một chưởng vỗ tới trên bàn trà, đứng mạnh lên, phẫn nộ quát, "Người đến! Mau đưa nữ nhân đanh đá vô tôn vô trưởng này mang xuống! Đánh tới khi nàng nhận sai mới thôi!"
" Ai dám động đến nàng thử xem?" Cùng lúc đó, một tiếng trầm thấp lạnh lùng, thanh âm nam tử truyền đến, âm thanh không lớn, lại rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.
Triệu Yên Nhi đang nổi nóng, chỉ vội vã liếc mắt người vừa đến liền tiếp tục nói: "Từ đâu tới không biết tốt xấu! Chuyện Trấn Quốc Công phủ còn chưa tới ngoại truyện nhân nhúng tay vào!"
Triệu Yên Nhi mắng xong, toàn bộ chính sảnh nhất thời yên tĩnh trở lại, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở sâu của mọi người không đồng nhất.
" Hạ, hạ thần... Hạ thần gặp qua Bạch vương gia!" Còn không Triệu Yên Nhi kịp phản ứng, chỉ thấy vẻ mặt sợ hãi của Ôn Thế Nghi, chiến chiến nguy nguy ngã nhào xuống đất!
--- ---------Phân Cách Tuyến Luna Huang---- --------
Bình luận facebook