Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-35
Chương 35: Đồ ngộ sinh nhân
Editor: Luna Huang
Nói là xử trí Lý An Âm, Ôn Nhan rốt cục cũng ngửi được mùi nguy hiểm trên người Ôn Nhu, nàng luôn cảm thấy Ôn Nhu không phải là không biết nàng cũng tham dự vào trong đó, về phần vì sao không có đem nàng ra xử trí, nàng không rõ, cho nên thu hồi đại ý, cận thận hầu hạ Ôn Nhu.
Lại một lần nữa mưu kế giết gà dọa khỉ hiệu quả, nếu không Ôn Nhan cũng không thuận theo, ngay cả Vương Như Mẫn cùng Tống Tử Khiết cũng mỗi ngày Yên Thủy các thỉnh an, trong lòng Ôn Nhu cảm thấy buồn cười, nhưng cũng kiên trì chu toàn ứng phó những người này.
Về phần Ôn Nhan, nàng không phải là không biết nàng an cái tâm gì, chỉ là giữ lại nàng còn có chỗ dùng khác mà thôi, nếu không, nàng há có thể dung túng cho một kẻ ăn cây táo, rào cây sung như vậy ở lại bên cạnh mình.
Xử trí Lý An Âm, đoạn này thời gian cũng sẽ không có chuyện gì phát sinh, cũng đúng lúc là rảnh rỗi, nàng hảo hảo hảo hảo nghiên cứu chút y thư.
Chỉ là ——
"Vương phi, người phân phó xiêm y phải làm đều đã làm xong, hiện tại muốn xem một chút không?" Ôn Nhu đang ở trước bàn đọc sách, Duẫn nhi ôm y sam ngập tràn xuất hiện ở trước mặt nàng.
Liếc mắt nhìn Duẫn nhi, Ôn Nhu đem cuốn sách cầm trong tay buông xuống, gật đầu: "Đem đến phòng đi, hiện tại ta liền nhìn một cái."
Đến phòng, Ôn Nhu nhìn xiêm y, sau đó trút y phục trên người ra, cầm lấy bộ màu trắng ở giữa khoác vào, mới phân phó Duẫn nhi cũng từ đó tomg một kiện khác để thay.
Đợi mặc xong y phục, Ôn Nhu đứng ở trước gương đồng, nhìn bản thân trong gương đồng một thân nam trang, hài lòng gật đầu, tuy rằng nàng vẫn không tin chuyện nam vẫn nữ trang (Luna: mình cảm thấy có chút sai sai nhưng mà tác giả ghi là 男扮女装 không thể sửa được), bởi vì nàng cảm thấy người nhìn không ra nữ giả nam trang đều là người mmù, bằng không tại sao lại người ta chỉ cần thay đổi một kiện nam trang đã đem người ta cho rằng là nam tử, thế nhưng nàng lại tin tưởng tục lệ của thời cổ nữ tử không thích hợp xuất đầu lộ diện, cho nên vì để tránh cho miệng lưỡi người khác, nàng vẫn là chọn một bộ nam trang xuất môn, ăn mặc như vậy so với trang phục của phụ nhân đỡ làm người khác chú ý một chút.
" Vương phi, người phải xuất môn, có thể ngồi nhuyễn kiệu, vì sao phải vẫn nam trang?" Duẫn nhi đã thay xong nam trang đi tới trước mặt Ôn Nhu, thay nàng sửa sang lại sửa sang lại, không hiểu hỏi.
" Bản thân đi một chút, không cần ngồi nhuyễn kiệu." Nàng vẫn tương đối tin hai chân của mình.
" Thế nhưng, Vương phi, như vậy nếu để cho đại quản sự Túc Dạ biết, sẽ ——" Duẫn nhi lời còn chưa nói hết đã bị Ôn Nhu cắt đứt.
" Chân ở trên người của ta, đại quản sự không có quyền quản." Vạn sự đều giảng quy củ, thực sự là cái thời đại này phiền chết người rồi.
Duẫn nhi câm nín, không nói thêm nữa, sau đó cẩn thận đi theo phía sau Ôn Nhu, bước nhanh đến đại môn của vương phủ.
Vì sự kiện của Tô tử cùng Lý An Âm, thủ vệ đại môn của vương phủ không dám đối với Ôn Nhu có ngăn cản, Ôn Nhu xuất môn trái lại rất thuận lợi.
Lần xuất môn này, là Ôn Nhu muốn đích thân đi tìm một chút dược liệu, hảo hảo chế biến ra thuốc của nàng, nhưng khi nàng nhìn thấy phố xá cổ kính tấp nập nhộn nhịp, vẫn là bị chấn kinh rồi, đồng thời tán thán tài nghệ của cổ nhân, cũng ca ngợi sự tao nhã của Đại Di.
Đối mặt với hàng hóa quý hiếm, đường phố đan xen nhau, trong lòng Ôn Nhu ca ngợi cùng hưng phấn, bởi vì không biết đường, mà Duẫn nhi cũng cực hiếm được ít đi ra ngoài, hai người rất nhanh hóa vào đám người, chậm rãi dời bước, cảm thụ phong tình thời cổ, cũng chậm rãi tìm thuốc.
Đi tới đi lui, Ôn Nhu bị một người đụng phải, suy nghĩ sâu xa cùng xúc giác khiến cho nàng lập tức cảm thụ được tay của đối phương tay của đối phương đang lục lọi bên hông của nàng, trong nháy mắt đối phương ở sát bên người mà qua, Ôn Nhu nhanh chóng nghiêng người sang, bỗng nhiên bắt được cổ tay của đối phương!
"Ngươi —— ngươi làm gì!?" Kẻ cắp không nghĩ tới tay của mình cư nhiên lại bị bắt được, không khỏi kinh ngạc, nguyên bản nhãn thần hoảng sợ nhưng khi nhìn đến đối phương cư nhiên là một tiểu sinh mặt trắng liền lập tức tiêu tán, lập tức thay vào đó là thần tình dữ tợn, "Tiểu tử ngươi từ đâu đến! Lại dám bắt tay của lão tử! Có phải chán sống rồi hay không? Còn không mau buông tay?"
Cư nhiên bị tiểu sinh mặt trắng bắt được, truyền ra ngoài còn không bị người cười cả đời?
" Thả ngươi có thể, đem đồ của ngươi trộm được giao ra đây." Đe dọa nàng? Thực sự là cười đến rụng răng.
" Ngươi nói lão tử trộm cái gì?" Hắn cũng không tin tiểu sinh mặt trắng này có thể thắng được hắn, nếu như trị được hắn, hắn nhiều năm lăn lộn như vậy, huống chi, ở phía sau hắn còn có người chống! Không sợ tiểu tử này không buông tay? "Lão tử nói lại lần nữa xem nói lại lần nữa xem, cấp lão tử buông tay! Nếu không lão tử liền không khách khí!"
" Ta cũng nói lại lần nữa, đem đồ của ngươi trộm được giao ra." Lúc nói chuyện, Ôn Nhu tăng thêm lực đạo.
Kẻ cắp không ngờ rằng đối phương chỉ là tiểu sinh mặt trắng cư nhiên sẽ có khí lực lớn như vậy, tay nắm mạnh khiến hắn đau đến tận xương tủy, nếu như còn không buông tay, cổ taycủa hắn có thể nghĩ là sẽ bịt bóp nát, nhưng là vì mặt mũi, hắn vẫn hung thần ác sát nói: "Con mẹ nó ở đâu ra ranh con này! Nếu còn không buông tay liền đừng trách lão tử!"
Kẻ cắp dứt lời, mắt thấy Ôn Nhu vẫn là không có dấu hiệu buông tay, nhất thời trong cơn giận dữ, lập tức từ trong lòng móc ra chủy thủ hướng Ôn Nhu đâm tới!
Chút tài mọn! Tâm trạng của tâm trạng vẫn là cười nhạo, muốn né tránh, lại không biết từ đâu có một cánh tay che ở trước người của nàng, đúng là muốn thay nàng ngăn trở chủy thủ!
" Tiểu huynh đệ cẩn thận!" Nghe được thanh âm của xé rách lụa, đồng thời vang lên một giọng nam xa lạ.
Trong lòng Ôn Nhu vừa mắng ở đâu ra đồ con lợn, một bên trọng trọng đánh tay của tên trộm, kẻ cắp ăn đau, vội vã buông lỏng tay ra, chủy thủ rơi xuống, xung quanh vội vã có người bắt đầu bắt kẻ cắp.
" Tiểu huynh đệ có thể có thụ thương?" Nam tử xa lạ dùng tay kia che vết thương bị chủy thủ đâm trên tay, xấu hổ cười nói, "Kẻ cắp bây giờ rất càn rỡ, ban ngày ban mặt lại cũng dám đả thương người."
Chế phục kẻ cắp, lúc này Ôn Nhu mới chú ý tới nam tử "Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ." Khi nhìn đến nam tử trong nháy mắt, Ôn Nhu giật mình, nét mặt lại không có biểu hiện ra ngoài.
Nàng thật không ngờ, trên đời này còn có người có dung mạo có thể cùng Bạch vương Lãnh Triệt sánh ngang, mà nam tử ngu ngốc trước mặt này, lại vừa vặn chính là người đó, nếu chỉ nói là đẹp, Lãnh Triệt còn phần ngoại khí phảng phất như rời xa phàm trần, mà nam tử trước, lại có một phần thân thiện, sin ở trần thế nhưng lại không nhiễm một chút bụi trần.
" Đa Tạ huynh đài cứu giúp." Kỳ thực nàng càng muốn càng muốn, nếu là không có ngươi ngu ngốc chặn ngang một cước, nàng đã có thể dễ dàng chế phục kẻ cắp kia rồi, hà tất ngươi ở đây bị thương, nhưng là muốn nghĩ lại, nàng lại không nói ra miệng.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, một người đẹp như vậy, lại có đầu óc ngu xuẩn như thế, đỡ một dao, thực sự giống y như kịch trên TV thường nhắc đến, thật đem nàng xem là nam tử rồi.
" Tiểu huynh đệ không bị thương là tốt, thế nào lại nói đa tạ." Nam tử trái lại khiêm tốn, trong vô hình cho Ôn Nhu một cái hảo cảm, chỉ là nàng chưa bao giờ một người quan tâm, hiện tại cũng giống vậy.
" Huynh đài phần nhân tình này tại hạ nhớ kỹ, tại hạ chưa bao giờ nợ nhân tình của người khác, không biết huynh đài muốn tại hạ báo đáp thế nào?" Bình thủy bất tương phùng, nàng không muốn nợ nhân tình của bất luận kẻ nào.
"Chỉ là việc nhỏ, không cần phải nói tạ ơn, nói chi là báo đáp." Nam tử cự tuyệt Ôn Nhu.
" Tại hạ chưa bao giờ thiếu nhân tình của người khác." Ôn Nhu lập lại một lần nữa.
" Nếu tiểu huynh đệ nhất định phải báo đáp, ta hiện nay nghĩ không ra muốn báo đáp bất luận cái gì, không bằng tiểu huynh đệ trước nợ ta phần nhân tình này, ngày sau có gặp lại, ta lại hướng tiểu huynh đệ đòi phần nhân tình này cũng không muộn." Nam tử mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt khiến cho người nhìn thấy lòng say.
" Như vậy cũng tốt, vậy tại hạ liền không chiếu cố nhiều hơn rồi, nếu có tái kiến, nhất định sẽ hoàn lại phần ân tình này cho huynh đài, tại hạ còn có việc, nên rời đi trước, cáo từ." Dứt lời, không làm bất kỳ thứ gì nữa, mang theo Duẫn nhi đi.
Đợi Ôn Nhu đi rồi, mới có một nam tử hạt y(Luna: áo màu cà phê) vội vã chạy đến trước mặt nam tử, thần sắc lo âu nhìn vết thương trên cánh tay của nam tử, một bên đưa nam tử dẫn hướng trà lâu đối diện, một bên không hiểu nói: "Công tử, rõ ràng có thể không cần đỡ dao, vì sao lại muốn đưa cánh tay đi đỡ, vì sao phải giúp Bạch vương phi?"
" Không có lý do gì, muốn giúp liền giúp thôi." Nam tử cũng không thèm để ý đến vết thương trên tay mình chút nào, nhìn thoáng qua phương hướng Ôn Nhu rời đi, cười khẽ nói, một vết thương nhỏ đổi được sự báo đáp của một người, thế nào cũng là hắn lời rồi, ngày sau, bọn họ chắc chắn có ngày gặp lại.
" Công tử, người đang chờ trên lầu, có thể người hiện tại bị thương, cần phải băng bó trước?" Hạt y nam tử quan tâm nói.
" Không cần." Nam tử lắc đầu, "Đi lên lầu thôi."
Editor: Luna Huang
Nói là xử trí Lý An Âm, Ôn Nhan rốt cục cũng ngửi được mùi nguy hiểm trên người Ôn Nhu, nàng luôn cảm thấy Ôn Nhu không phải là không biết nàng cũng tham dự vào trong đó, về phần vì sao không có đem nàng ra xử trí, nàng không rõ, cho nên thu hồi đại ý, cận thận hầu hạ Ôn Nhu.
Lại một lần nữa mưu kế giết gà dọa khỉ hiệu quả, nếu không Ôn Nhan cũng không thuận theo, ngay cả Vương Như Mẫn cùng Tống Tử Khiết cũng mỗi ngày Yên Thủy các thỉnh an, trong lòng Ôn Nhu cảm thấy buồn cười, nhưng cũng kiên trì chu toàn ứng phó những người này.
Về phần Ôn Nhan, nàng không phải là không biết nàng an cái tâm gì, chỉ là giữ lại nàng còn có chỗ dùng khác mà thôi, nếu không, nàng há có thể dung túng cho một kẻ ăn cây táo, rào cây sung như vậy ở lại bên cạnh mình.
Xử trí Lý An Âm, đoạn này thời gian cũng sẽ không có chuyện gì phát sinh, cũng đúng lúc là rảnh rỗi, nàng hảo hảo hảo hảo nghiên cứu chút y thư.
Chỉ là ——
"Vương phi, người phân phó xiêm y phải làm đều đã làm xong, hiện tại muốn xem một chút không?" Ôn Nhu đang ở trước bàn đọc sách, Duẫn nhi ôm y sam ngập tràn xuất hiện ở trước mặt nàng.
Liếc mắt nhìn Duẫn nhi, Ôn Nhu đem cuốn sách cầm trong tay buông xuống, gật đầu: "Đem đến phòng đi, hiện tại ta liền nhìn một cái."
Đến phòng, Ôn Nhu nhìn xiêm y, sau đó trút y phục trên người ra, cầm lấy bộ màu trắng ở giữa khoác vào, mới phân phó Duẫn nhi cũng từ đó tomg một kiện khác để thay.
Đợi mặc xong y phục, Ôn Nhu đứng ở trước gương đồng, nhìn bản thân trong gương đồng một thân nam trang, hài lòng gật đầu, tuy rằng nàng vẫn không tin chuyện nam vẫn nữ trang (Luna: mình cảm thấy có chút sai sai nhưng mà tác giả ghi là 男扮女装 không thể sửa được), bởi vì nàng cảm thấy người nhìn không ra nữ giả nam trang đều là người mmù, bằng không tại sao lại người ta chỉ cần thay đổi một kiện nam trang đã đem người ta cho rằng là nam tử, thế nhưng nàng lại tin tưởng tục lệ của thời cổ nữ tử không thích hợp xuất đầu lộ diện, cho nên vì để tránh cho miệng lưỡi người khác, nàng vẫn là chọn một bộ nam trang xuất môn, ăn mặc như vậy so với trang phục của phụ nhân đỡ làm người khác chú ý một chút.
" Vương phi, người phải xuất môn, có thể ngồi nhuyễn kiệu, vì sao phải vẫn nam trang?" Duẫn nhi đã thay xong nam trang đi tới trước mặt Ôn Nhu, thay nàng sửa sang lại sửa sang lại, không hiểu hỏi.
" Bản thân đi một chút, không cần ngồi nhuyễn kiệu." Nàng vẫn tương đối tin hai chân của mình.
" Thế nhưng, Vương phi, như vậy nếu để cho đại quản sự Túc Dạ biết, sẽ ——" Duẫn nhi lời còn chưa nói hết đã bị Ôn Nhu cắt đứt.
" Chân ở trên người của ta, đại quản sự không có quyền quản." Vạn sự đều giảng quy củ, thực sự là cái thời đại này phiền chết người rồi.
Duẫn nhi câm nín, không nói thêm nữa, sau đó cẩn thận đi theo phía sau Ôn Nhu, bước nhanh đến đại môn của vương phủ.
Vì sự kiện của Tô tử cùng Lý An Âm, thủ vệ đại môn của vương phủ không dám đối với Ôn Nhu có ngăn cản, Ôn Nhu xuất môn trái lại rất thuận lợi.
Lần xuất môn này, là Ôn Nhu muốn đích thân đi tìm một chút dược liệu, hảo hảo chế biến ra thuốc của nàng, nhưng khi nàng nhìn thấy phố xá cổ kính tấp nập nhộn nhịp, vẫn là bị chấn kinh rồi, đồng thời tán thán tài nghệ của cổ nhân, cũng ca ngợi sự tao nhã của Đại Di.
Đối mặt với hàng hóa quý hiếm, đường phố đan xen nhau, trong lòng Ôn Nhu ca ngợi cùng hưng phấn, bởi vì không biết đường, mà Duẫn nhi cũng cực hiếm được ít đi ra ngoài, hai người rất nhanh hóa vào đám người, chậm rãi dời bước, cảm thụ phong tình thời cổ, cũng chậm rãi tìm thuốc.
Đi tới đi lui, Ôn Nhu bị một người đụng phải, suy nghĩ sâu xa cùng xúc giác khiến cho nàng lập tức cảm thụ được tay của đối phương tay của đối phương đang lục lọi bên hông của nàng, trong nháy mắt đối phương ở sát bên người mà qua, Ôn Nhu nhanh chóng nghiêng người sang, bỗng nhiên bắt được cổ tay của đối phương!
"Ngươi —— ngươi làm gì!?" Kẻ cắp không nghĩ tới tay của mình cư nhiên lại bị bắt được, không khỏi kinh ngạc, nguyên bản nhãn thần hoảng sợ nhưng khi nhìn đến đối phương cư nhiên là một tiểu sinh mặt trắng liền lập tức tiêu tán, lập tức thay vào đó là thần tình dữ tợn, "Tiểu tử ngươi từ đâu đến! Lại dám bắt tay của lão tử! Có phải chán sống rồi hay không? Còn không mau buông tay?"
Cư nhiên bị tiểu sinh mặt trắng bắt được, truyền ra ngoài còn không bị người cười cả đời?
" Thả ngươi có thể, đem đồ của ngươi trộm được giao ra đây." Đe dọa nàng? Thực sự là cười đến rụng răng.
" Ngươi nói lão tử trộm cái gì?" Hắn cũng không tin tiểu sinh mặt trắng này có thể thắng được hắn, nếu như trị được hắn, hắn nhiều năm lăn lộn như vậy, huống chi, ở phía sau hắn còn có người chống! Không sợ tiểu tử này không buông tay? "Lão tử nói lại lần nữa xem nói lại lần nữa xem, cấp lão tử buông tay! Nếu không lão tử liền không khách khí!"
" Ta cũng nói lại lần nữa, đem đồ của ngươi trộm được giao ra." Lúc nói chuyện, Ôn Nhu tăng thêm lực đạo.
Kẻ cắp không ngờ rằng đối phương chỉ là tiểu sinh mặt trắng cư nhiên sẽ có khí lực lớn như vậy, tay nắm mạnh khiến hắn đau đến tận xương tủy, nếu như còn không buông tay, cổ taycủa hắn có thể nghĩ là sẽ bịt bóp nát, nhưng là vì mặt mũi, hắn vẫn hung thần ác sát nói: "Con mẹ nó ở đâu ra ranh con này! Nếu còn không buông tay liền đừng trách lão tử!"
Kẻ cắp dứt lời, mắt thấy Ôn Nhu vẫn là không có dấu hiệu buông tay, nhất thời trong cơn giận dữ, lập tức từ trong lòng móc ra chủy thủ hướng Ôn Nhu đâm tới!
Chút tài mọn! Tâm trạng của tâm trạng vẫn là cười nhạo, muốn né tránh, lại không biết từ đâu có một cánh tay che ở trước người của nàng, đúng là muốn thay nàng ngăn trở chủy thủ!
" Tiểu huynh đệ cẩn thận!" Nghe được thanh âm của xé rách lụa, đồng thời vang lên một giọng nam xa lạ.
Trong lòng Ôn Nhu vừa mắng ở đâu ra đồ con lợn, một bên trọng trọng đánh tay của tên trộm, kẻ cắp ăn đau, vội vã buông lỏng tay ra, chủy thủ rơi xuống, xung quanh vội vã có người bắt đầu bắt kẻ cắp.
" Tiểu huynh đệ có thể có thụ thương?" Nam tử xa lạ dùng tay kia che vết thương bị chủy thủ đâm trên tay, xấu hổ cười nói, "Kẻ cắp bây giờ rất càn rỡ, ban ngày ban mặt lại cũng dám đả thương người."
Chế phục kẻ cắp, lúc này Ôn Nhu mới chú ý tới nam tử "Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ." Khi nhìn đến nam tử trong nháy mắt, Ôn Nhu giật mình, nét mặt lại không có biểu hiện ra ngoài.
Nàng thật không ngờ, trên đời này còn có người có dung mạo có thể cùng Bạch vương Lãnh Triệt sánh ngang, mà nam tử ngu ngốc trước mặt này, lại vừa vặn chính là người đó, nếu chỉ nói là đẹp, Lãnh Triệt còn phần ngoại khí phảng phất như rời xa phàm trần, mà nam tử trước, lại có một phần thân thiện, sin ở trần thế nhưng lại không nhiễm một chút bụi trần.
" Đa Tạ huynh đài cứu giúp." Kỳ thực nàng càng muốn càng muốn, nếu là không có ngươi ngu ngốc chặn ngang một cước, nàng đã có thể dễ dàng chế phục kẻ cắp kia rồi, hà tất ngươi ở đây bị thương, nhưng là muốn nghĩ lại, nàng lại không nói ra miệng.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, một người đẹp như vậy, lại có đầu óc ngu xuẩn như thế, đỡ một dao, thực sự giống y như kịch trên TV thường nhắc đến, thật đem nàng xem là nam tử rồi.
" Tiểu huynh đệ không bị thương là tốt, thế nào lại nói đa tạ." Nam tử trái lại khiêm tốn, trong vô hình cho Ôn Nhu một cái hảo cảm, chỉ là nàng chưa bao giờ một người quan tâm, hiện tại cũng giống vậy.
" Huynh đài phần nhân tình này tại hạ nhớ kỹ, tại hạ chưa bao giờ nợ nhân tình của người khác, không biết huynh đài muốn tại hạ báo đáp thế nào?" Bình thủy bất tương phùng, nàng không muốn nợ nhân tình của bất luận kẻ nào.
"Chỉ là việc nhỏ, không cần phải nói tạ ơn, nói chi là báo đáp." Nam tử cự tuyệt Ôn Nhu.
" Tại hạ chưa bao giờ thiếu nhân tình của người khác." Ôn Nhu lập lại một lần nữa.
" Nếu tiểu huynh đệ nhất định phải báo đáp, ta hiện nay nghĩ không ra muốn báo đáp bất luận cái gì, không bằng tiểu huynh đệ trước nợ ta phần nhân tình này, ngày sau có gặp lại, ta lại hướng tiểu huynh đệ đòi phần nhân tình này cũng không muộn." Nam tử mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt khiến cho người nhìn thấy lòng say.
" Như vậy cũng tốt, vậy tại hạ liền không chiếu cố nhiều hơn rồi, nếu có tái kiến, nhất định sẽ hoàn lại phần ân tình này cho huynh đài, tại hạ còn có việc, nên rời đi trước, cáo từ." Dứt lời, không làm bất kỳ thứ gì nữa, mang theo Duẫn nhi đi.
Đợi Ôn Nhu đi rồi, mới có một nam tử hạt y(Luna: áo màu cà phê) vội vã chạy đến trước mặt nam tử, thần sắc lo âu nhìn vết thương trên cánh tay của nam tử, một bên đưa nam tử dẫn hướng trà lâu đối diện, một bên không hiểu nói: "Công tử, rõ ràng có thể không cần đỡ dao, vì sao lại muốn đưa cánh tay đi đỡ, vì sao phải giúp Bạch vương phi?"
" Không có lý do gì, muốn giúp liền giúp thôi." Nam tử cũng không thèm để ý đến vết thương trên tay mình chút nào, nhìn thoáng qua phương hướng Ôn Nhu rời đi, cười khẽ nói, một vết thương nhỏ đổi được sự báo đáp của một người, thế nào cũng là hắn lời rồi, ngày sau, bọn họ chắc chắn có ngày gặp lại.
" Công tử, người đang chờ trên lầu, có thể người hiện tại bị thương, cần phải băng bó trước?" Hạt y nam tử quan tâm nói.
" Không cần." Nam tử lắc đầu, "Đi lên lầu thôi."
Bình luận facebook