Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-69
Chương 69-1: Đường lang bộ thiền (1)
** ngọc bài chi mê **
Ôn Nhu cùng đại sư nói chuyện gần tam canh giờ, giờ Thân mới trở lại Bạch vương phủ, dựa ở mỹ nhân tháp trầm tư.
Nàng thật không ngờ, thoạt nhìn đại sư không hỏi thế sự, đối với triều chính Di quốc lại biết được rõ ràng như vậy, thái hậu nắm quyền, Vương Thượng uất ức, thừa tướng bất tài, bốn vị vương gia khác ngoại trừ Tử vương ở ngoài quân doanh đều không thành sự, mà Tử vương cũng chính là một vũ phu, toàn bộ quốc chính Đại Di, phảng phất chính là năm bè bảy mảng, rồi lại có bao nhiêu người biết được sau năm bè bảy mảng này tranh thế lực.
(Luna: biện hộ giúp Tử vương một chút vũ phu ở đây là người tập võ không biết cách trị quốc)
Mà nàng không có nghĩ tới là, Ôn gia trong toàn bộ triều cục có địa vị đặc biệt, càng không nghĩ đến, khối bạch ngọc bài này cất giấu lực lượng, sâu như vậy.
Ôn Nhu giơ bạch ngọc bài lên, trước mắt mình lắc lắc, nàng chung quy không thể hoàn toàn lấy được tự do cho bản thên, bản thân nàng bị đem cột chung vào trong tranh quyền lực.
Nàng rốt cuộc biết được thâm ý trong di ngôn của tổ phụ, noãn thủy chính là Ôn gia, nghi nhân chính là người nước Di, đó là Di quốc, noãn thủy hệ nghi nhân, chỉ cần Ôn gia tồn tại một ngày, thì sẽ dành toàng lực tận hiến hoàng thất Di quốc, về phần bạch...
Noãn thủy hệ nghi nhân, phi bạch bất khả, Ôn gia muốn tận hiến hoàng thất, cứu vớt quốc chính Di quốc năm bè bảy mảng này, nhất thiết phải phục vụ Bạch vương, đó cũng là nói, chỉ có Bạch vương mới có thể thu phục năm bè bảy mảng này.
Bạch vương? Lãnh Triệt thân trúng kỳ độc? Tổ phụ dĩ nhiên xem trọng hắn như vậy, lại cho rằng hắn là người duy nhất cứu vớt được Di quốc? Nàng tuy rằng cho là hắn cho là hắn cũng không phải là nhân vật đơn giản, nhưng cũng không nhìn thấy hắn có năng lực lớn như vậy, tổ phụ thực sự tin tưởng hắn như vậy sao?
Ánh mắt của Ôn Nhu như trước nhìn trên bạch ngọc bài, đây là lực lượng cuối cùng của hoàng thất Di quốc, phòng vệ tôn nghiêm của hoàng thất, đương niên lúc tiên hoàng hoăng thệ phát sinh ra một màn thay đổi lớn, đột nhiên xuất hiện lực lượng thần bí, nguyên lai đó là tổ phụ khởi động lực lượng của bạch ngọc bài này.
Thế nhưng từ khi Đại Di lập quốc cho đến nay, chẳng bao giờ khởi động lực lượng của bạch ngọc bài này, hôm nay Vương Thượng tại vị hai lần khởi động sao? Di quốc hôm nay, có thể nói là loạn trong giặc ngoài, còn chống lại rung chuyển triều cục lớn như vậy sao?
Tổ phụ a tổ phụ, người thực sự là để lại cho Ôn Nhu một trọng trách mà đại trượng phu cũng khó đảm đương, nhưng mà nếu Ôn Nhu quyết định muốn làm tôn nữ của ngài, quyết định phải hoàn thành di nguyện của ngài, Ôn Nhu liền thay ngài đam khởi trọng trách của Ôn thị, phòng vệ hoàng thất chính thống của Đại Di!
Xem ra, nàng bảo vệ cái mạng này của Bạch vương bảo vệ rất đúng rồi, chỉ là, Di quốc không có gì ngoài Vương Thượng cùng Bạch vương, còn có bốn vị vương gia, đều không thể tin sao? đều không thể dùng sao? Mặc dù tất cả vương gia đều không thể giữ giang sơn Đại Di, không phải còn có Vương Thượng sao? Nàng nhìn ra được Vương Thượng cũng không phải là tài trí bình thường, huống hồ cũng là người đứng đầu một quốc gia, vì sao di ngôn của tổ phụ lại bảo dựa vào Bạch vương, phục vụ Bạch vương, mà không phải Vương Thượng, vì sao?
Ôn Nhu vẫn là không giải thích được, bởi vì nàng không ở trên người Lãnh Triệt nhìn ra được bất kỳ chỗ thường nhân phi phàm nào, nếu không có, sợ hắn cũng chỉ có một thân nội lực cùng công phu thôi.
Có lẽ nói là hắn đem bản thân ẩn dấu rất tốt?
Thôi, nàng tin tưởng tổ phụ tuyệt không nhìn lầm người, nếu tổ phụ tin tưởng Bạch vương, nàng liền trợ giúp hắn!
Chỉ là kể từ đó, nàng không muốn cùng Bạch vương gặp mặt, chỉ sợ cũng không được.
Bất quá cái này là đại sự với đất nước, nhất thời cũng không gấp được, đợi nàng suy xết kỹ càng rồi mới tìm Bạch vương, hiện nay nàng còn muốn đề phòng một ít người.
Cũng không biết chỗ của Duẫn nhi hoàn thành như thế nào roòi?
" Vương phi ——" Thực sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Ôn Nhu đang suy nghĩ đến Duẫn nhi, thanh âm của Duẫn nhi liền ở ngoài cửa vang lên, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy khóe miệng của Duẫn nhi mỉm cười chạy vào, "Nô tỳ gặp qua Vương phi."
" Thế nào? Chuyện kia đã làm xong?" Ôn Nhu nhìn Duẫn nhi mặt mày mang tiếu ý, liền biết nàng làm được, tự mình châm một ly trà đưa cho nàng, "Mệt không, uống ly trà giải khát đi."
Duẫn nhi tiếp nhận trà Ôn Nhu đưa tới, trong mắt lóe ra cảm động, nơi cổ họng nghẹn ngào thiếu chút nữa nói không ra lời, chọc cho Ôn Nhu cười nói: "Một ly trà mà thôi, còn không đến mức như ngươi vậy, được rồi, ngồi xuống trước nghỉ ngơi một chút."
" Tạ vương phi." Ôn Nhu cho phép, Duẫn nhi cũng không cố kỵ, liền ngồi lên ghế tròn, một ly trà nóng uống vào bụng, mới cười nói, "Vương phi quả nhiên là liệu sự như thần, Mẫn phu nhân cho người timg Thanh Vương gia hỏi rõ, nô tỳ mới từ Thanh vương đi ra, liền nhìn thấy tiểu Ny đến, đương nhiên, nô tỳ không để cho nàng nhìn thấy nô tỳ." Duẫn nhi biết Ôn Nhu muốn hỏi gì, liền một hơi nói ra hết.
" Gặp được Thanh vương không?" Nàng quan tâm không phải chỉ có Vương Như Mẫn có hay không phái người đến nháo Thanh vương, "Đồ giao cho hắn chưa?"
"Gặp được, bất quá Thanh Vương gia vừa nghe nói nô tỳ là người của Mẫn phu nhân, gương mặt lập tức đen, suýt nữa đem nô tỳ đuổi ra ngoài." Duẫn nhi nghĩ đến gương mặt đen thui của Thanh vương còn cảm thấy có chút sợ, "Đồ cũng giao cho Thanh vương rồi."
"Cùng với đồ của hắn cần?"
"Cũng lấy trở về rồi." Duẫn nhi từ tay áo xuất ra một khối ngọc bội có khắc chữ "Thanh", giao cho Ôn Nhu, "Thế nhưng phải phá đi sực mạnh rất lớn Thanh Vương gia mới bằng lòng cho, nô tỳ nhìn trong lòng Thanh Vương gia sẽ không có Mẫn phu nhân."
" Ngươi tiểu cũng học được cách nhìn người?" Bất quá nói không sai, trong mắt Thanh vương, Vương Như Mẫn chỉ sợ là người có cũng được không có cũng chẳng sao.
" Theo Vương phi tự nhiên học được một ít." Duẫn nhi có chút ngượng ngùng gãi đầu. "Hơn nữa nô tỳ quay người lại, Thanh Vương gia đã đem bức uyên ương hí thủy xé đi, nô tỳ chỉ coi không nhìn thấy." Nếu là trong lòng thật sự có Mẫn phu nhân, có thể mang đi xé được sao?
" Người cần cho ngày mai đâu? Cũng sắp xếp xong xuôi?"
" Hồi Vương phi, tất cả an bài xong."
" Người nào, tin được không?"
" Đã từng cùng nô tỳ làm việc ở một hộ gia đình, hôm nay trong quán trà chạy bàn, cùng nô tỳ có giao tình, tin được."
" Ân, sau khi chuyện thành công, để hắn lại trong phủ đi, so với chạy bàn tốt hơn nhiều."
" Nô tỳ thay hắn tạ qua Vương phi."
" Lui xuống nghỉ ngơi đi, ngày hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi."
"Vâng, nô tỳ xin cáo lui."
Triệu Yên Nhi, ngày mai cũng không biết là ai tính toán ai, Ôn Nhu cầm ngọc bội của Thanh vương, cười đến âm tà.
Thanh vương phủ.
Thanh vương thở hổn hển, hai tay đang trượt trên da thịt mịn màn của nữ tử, nữ tử cười duyên, tiếng thở dốc, tiếng nam tử gầm nhỏ, chọc cho thị vệ trông chừng ngoài cửa mặt đỏ tận cổ. Hùng phong đi qua, Thanh vương nằm xuống giữa hai cơ thiếp, hai cơ thiếp còn chưa tận hứng dán trên người hắn, dùng ngón tay không ngừng mà đùa bỡn trên ngực hắn, thương cảm dịu dàng nói: "Gia, mấy ngày nữa người sẽ thú Vương phi rồi, có đúng hay không có Vương phi, người sẽ không để ý tỷ muội chúng ta nữa?"
" Gia, nghe nói tân vương phi tỷ tỷ rất là tốt, không biết tân vương phi có hay không cũng như tỷ tỷ nàng một dạng, đến lúc đó chúng ta vẫn còn có ngày tháng tốt qua sao?" Cơ thiếp khác tiếp lời, trêu chọc Thanh vương, cuối cùng dùng tay đặt vạo bộ vị nhạy cảm của hắn.
Lời nói của cơ thiếp khiến đáy lòng của Thanh vương nổi lên lửa giận, chỉ thấy hắn gầm nhẹ một tiếng liền xoay người đem cơ thiếp đẩy ngã, sau đó hung hăng cắn vào bộ ngực trắng noãn của cơ thiếp, nghe nàng thét lên một tiếng chói tai, hài lòng cười to!
(Luna: biến thái, tuyệt đối là biến thái >"< ta hận)
Những nữ nhân này! Đều muốn ngồi lên đầu hắn rồi! Vốn còn có Mẫn nhi hợp ý tính tình hắn, hôm nay còn muốn dùng hài nhi trong bụng uy hiếp hắn! Đã như vậy, cũng không cần trách hắn hạ thủ vô tình!
** ngọc bài chi mê **
Ôn Nhu cùng đại sư nói chuyện gần tam canh giờ, giờ Thân mới trở lại Bạch vương phủ, dựa ở mỹ nhân tháp trầm tư.
Nàng thật không ngờ, thoạt nhìn đại sư không hỏi thế sự, đối với triều chính Di quốc lại biết được rõ ràng như vậy, thái hậu nắm quyền, Vương Thượng uất ức, thừa tướng bất tài, bốn vị vương gia khác ngoại trừ Tử vương ở ngoài quân doanh đều không thành sự, mà Tử vương cũng chính là một vũ phu, toàn bộ quốc chính Đại Di, phảng phất chính là năm bè bảy mảng, rồi lại có bao nhiêu người biết được sau năm bè bảy mảng này tranh thế lực.
(Luna: biện hộ giúp Tử vương một chút vũ phu ở đây là người tập võ không biết cách trị quốc)
Mà nàng không có nghĩ tới là, Ôn gia trong toàn bộ triều cục có địa vị đặc biệt, càng không nghĩ đến, khối bạch ngọc bài này cất giấu lực lượng, sâu như vậy.
Ôn Nhu giơ bạch ngọc bài lên, trước mắt mình lắc lắc, nàng chung quy không thể hoàn toàn lấy được tự do cho bản thên, bản thân nàng bị đem cột chung vào trong tranh quyền lực.
Nàng rốt cuộc biết được thâm ý trong di ngôn của tổ phụ, noãn thủy chính là Ôn gia, nghi nhân chính là người nước Di, đó là Di quốc, noãn thủy hệ nghi nhân, chỉ cần Ôn gia tồn tại một ngày, thì sẽ dành toàng lực tận hiến hoàng thất Di quốc, về phần bạch...
Noãn thủy hệ nghi nhân, phi bạch bất khả, Ôn gia muốn tận hiến hoàng thất, cứu vớt quốc chính Di quốc năm bè bảy mảng này, nhất thiết phải phục vụ Bạch vương, đó cũng là nói, chỉ có Bạch vương mới có thể thu phục năm bè bảy mảng này.
Bạch vương? Lãnh Triệt thân trúng kỳ độc? Tổ phụ dĩ nhiên xem trọng hắn như vậy, lại cho rằng hắn là người duy nhất cứu vớt được Di quốc? Nàng tuy rằng cho là hắn cho là hắn cũng không phải là nhân vật đơn giản, nhưng cũng không nhìn thấy hắn có năng lực lớn như vậy, tổ phụ thực sự tin tưởng hắn như vậy sao?
Ánh mắt của Ôn Nhu như trước nhìn trên bạch ngọc bài, đây là lực lượng cuối cùng của hoàng thất Di quốc, phòng vệ tôn nghiêm của hoàng thất, đương niên lúc tiên hoàng hoăng thệ phát sinh ra một màn thay đổi lớn, đột nhiên xuất hiện lực lượng thần bí, nguyên lai đó là tổ phụ khởi động lực lượng của bạch ngọc bài này.
Thế nhưng từ khi Đại Di lập quốc cho đến nay, chẳng bao giờ khởi động lực lượng của bạch ngọc bài này, hôm nay Vương Thượng tại vị hai lần khởi động sao? Di quốc hôm nay, có thể nói là loạn trong giặc ngoài, còn chống lại rung chuyển triều cục lớn như vậy sao?
Tổ phụ a tổ phụ, người thực sự là để lại cho Ôn Nhu một trọng trách mà đại trượng phu cũng khó đảm đương, nhưng mà nếu Ôn Nhu quyết định muốn làm tôn nữ của ngài, quyết định phải hoàn thành di nguyện của ngài, Ôn Nhu liền thay ngài đam khởi trọng trách của Ôn thị, phòng vệ hoàng thất chính thống của Đại Di!
Xem ra, nàng bảo vệ cái mạng này của Bạch vương bảo vệ rất đúng rồi, chỉ là, Di quốc không có gì ngoài Vương Thượng cùng Bạch vương, còn có bốn vị vương gia, đều không thể tin sao? đều không thể dùng sao? Mặc dù tất cả vương gia đều không thể giữ giang sơn Đại Di, không phải còn có Vương Thượng sao? Nàng nhìn ra được Vương Thượng cũng không phải là tài trí bình thường, huống hồ cũng là người đứng đầu một quốc gia, vì sao di ngôn của tổ phụ lại bảo dựa vào Bạch vương, phục vụ Bạch vương, mà không phải Vương Thượng, vì sao?
Ôn Nhu vẫn là không giải thích được, bởi vì nàng không ở trên người Lãnh Triệt nhìn ra được bất kỳ chỗ thường nhân phi phàm nào, nếu không có, sợ hắn cũng chỉ có một thân nội lực cùng công phu thôi.
Có lẽ nói là hắn đem bản thân ẩn dấu rất tốt?
Thôi, nàng tin tưởng tổ phụ tuyệt không nhìn lầm người, nếu tổ phụ tin tưởng Bạch vương, nàng liền trợ giúp hắn!
Chỉ là kể từ đó, nàng không muốn cùng Bạch vương gặp mặt, chỉ sợ cũng không được.
Bất quá cái này là đại sự với đất nước, nhất thời cũng không gấp được, đợi nàng suy xết kỹ càng rồi mới tìm Bạch vương, hiện nay nàng còn muốn đề phòng một ít người.
Cũng không biết chỗ của Duẫn nhi hoàn thành như thế nào roòi?
" Vương phi ——" Thực sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Ôn Nhu đang suy nghĩ đến Duẫn nhi, thanh âm của Duẫn nhi liền ở ngoài cửa vang lên, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy khóe miệng của Duẫn nhi mỉm cười chạy vào, "Nô tỳ gặp qua Vương phi."
" Thế nào? Chuyện kia đã làm xong?" Ôn Nhu nhìn Duẫn nhi mặt mày mang tiếu ý, liền biết nàng làm được, tự mình châm một ly trà đưa cho nàng, "Mệt không, uống ly trà giải khát đi."
Duẫn nhi tiếp nhận trà Ôn Nhu đưa tới, trong mắt lóe ra cảm động, nơi cổ họng nghẹn ngào thiếu chút nữa nói không ra lời, chọc cho Ôn Nhu cười nói: "Một ly trà mà thôi, còn không đến mức như ngươi vậy, được rồi, ngồi xuống trước nghỉ ngơi một chút."
" Tạ vương phi." Ôn Nhu cho phép, Duẫn nhi cũng không cố kỵ, liền ngồi lên ghế tròn, một ly trà nóng uống vào bụng, mới cười nói, "Vương phi quả nhiên là liệu sự như thần, Mẫn phu nhân cho người timg Thanh Vương gia hỏi rõ, nô tỳ mới từ Thanh vương đi ra, liền nhìn thấy tiểu Ny đến, đương nhiên, nô tỳ không để cho nàng nhìn thấy nô tỳ." Duẫn nhi biết Ôn Nhu muốn hỏi gì, liền một hơi nói ra hết.
" Gặp được Thanh vương không?" Nàng quan tâm không phải chỉ có Vương Như Mẫn có hay không phái người đến nháo Thanh vương, "Đồ giao cho hắn chưa?"
"Gặp được, bất quá Thanh Vương gia vừa nghe nói nô tỳ là người của Mẫn phu nhân, gương mặt lập tức đen, suýt nữa đem nô tỳ đuổi ra ngoài." Duẫn nhi nghĩ đến gương mặt đen thui của Thanh vương còn cảm thấy có chút sợ, "Đồ cũng giao cho Thanh vương rồi."
"Cùng với đồ của hắn cần?"
"Cũng lấy trở về rồi." Duẫn nhi từ tay áo xuất ra một khối ngọc bội có khắc chữ "Thanh", giao cho Ôn Nhu, "Thế nhưng phải phá đi sực mạnh rất lớn Thanh Vương gia mới bằng lòng cho, nô tỳ nhìn trong lòng Thanh Vương gia sẽ không có Mẫn phu nhân."
" Ngươi tiểu cũng học được cách nhìn người?" Bất quá nói không sai, trong mắt Thanh vương, Vương Như Mẫn chỉ sợ là người có cũng được không có cũng chẳng sao.
" Theo Vương phi tự nhiên học được một ít." Duẫn nhi có chút ngượng ngùng gãi đầu. "Hơn nữa nô tỳ quay người lại, Thanh Vương gia đã đem bức uyên ương hí thủy xé đi, nô tỳ chỉ coi không nhìn thấy." Nếu là trong lòng thật sự có Mẫn phu nhân, có thể mang đi xé được sao?
" Người cần cho ngày mai đâu? Cũng sắp xếp xong xuôi?"
" Hồi Vương phi, tất cả an bài xong."
" Người nào, tin được không?"
" Đã từng cùng nô tỳ làm việc ở một hộ gia đình, hôm nay trong quán trà chạy bàn, cùng nô tỳ có giao tình, tin được."
" Ân, sau khi chuyện thành công, để hắn lại trong phủ đi, so với chạy bàn tốt hơn nhiều."
" Nô tỳ thay hắn tạ qua Vương phi."
" Lui xuống nghỉ ngơi đi, ngày hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi."
"Vâng, nô tỳ xin cáo lui."
Triệu Yên Nhi, ngày mai cũng không biết là ai tính toán ai, Ôn Nhu cầm ngọc bội của Thanh vương, cười đến âm tà.
Thanh vương phủ.
Thanh vương thở hổn hển, hai tay đang trượt trên da thịt mịn màn của nữ tử, nữ tử cười duyên, tiếng thở dốc, tiếng nam tử gầm nhỏ, chọc cho thị vệ trông chừng ngoài cửa mặt đỏ tận cổ. Hùng phong đi qua, Thanh vương nằm xuống giữa hai cơ thiếp, hai cơ thiếp còn chưa tận hứng dán trên người hắn, dùng ngón tay không ngừng mà đùa bỡn trên ngực hắn, thương cảm dịu dàng nói: "Gia, mấy ngày nữa người sẽ thú Vương phi rồi, có đúng hay không có Vương phi, người sẽ không để ý tỷ muội chúng ta nữa?"
" Gia, nghe nói tân vương phi tỷ tỷ rất là tốt, không biết tân vương phi có hay không cũng như tỷ tỷ nàng một dạng, đến lúc đó chúng ta vẫn còn có ngày tháng tốt qua sao?" Cơ thiếp khác tiếp lời, trêu chọc Thanh vương, cuối cùng dùng tay đặt vạo bộ vị nhạy cảm của hắn.
Lời nói của cơ thiếp khiến đáy lòng của Thanh vương nổi lên lửa giận, chỉ thấy hắn gầm nhẹ một tiếng liền xoay người đem cơ thiếp đẩy ngã, sau đó hung hăng cắn vào bộ ngực trắng noãn của cơ thiếp, nghe nàng thét lên một tiếng chói tai, hài lòng cười to!
(Luna: biến thái, tuyệt đối là biến thái >"< ta hận)
Những nữ nhân này! Đều muốn ngồi lên đầu hắn rồi! Vốn còn có Mẫn nhi hợp ý tính tình hắn, hôm nay còn muốn dùng hài nhi trong bụng uy hiếp hắn! Đã như vậy, cũng không cần trách hắn hạ thủ vô tình!
Bình luận facebook