Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-95
Chương 74-3: Diệt trừ tiểu nhân (3)
Editor: Luna Huang
** nữ nhân tuyệt vọng **
Chốc lát trầm mặc, chỉ nghe được tiếng thở hào hển của Vương Như Mẫn, Ôn Nhu vẫn ung dung.
"Ngươi, biết cái gì?" Thanh âm run rẩy của Vương Như Mẫn phá vỡ không khí trầm mặc.
" Muội muội đây là hỏi cái gì." Ôn Nhu mỉm cười, ở một bên ghế thái sư ngồi xuống, "Tỷ tỷ bất quá là biết muội muội có mang, muốn vì vương gia sinh con trai mà thôi, còn có thể là gì?"
Ôn Nhu dừng một chút, giống nhớ ra cái gì đó, lại cười tiếp tục nói: "Suýt nữa đã quên, tỷ tỷ còn biết kẻ xấu lúc sáng là ai, do ai sai sư, vì sao mà đến."
" Lại vì sao, muốn đối với cái thai của Mẫn muội muội xuất thủ."
Ôn Nhu nói xong, cười khẽ nhìn Vương Như Mẫn, Vương Như Mẫn nghe lời nói của Ôn Nhu, lưng lãnh một phần, cuối cùng nghe xong, nàng xụi lơ ở trên giường.
Nàng biết? Nàng cư nhiên đều biết? Nàng cũng biết nàng đã sớm cùng gia? Nàng biết hài nhi trong bụng nàng là của ai!
Làm sao sẽ... Như vậy?
Mà gia, lại vì sao muốn đối với nàng động thủ? Là ngại nàng ngại chuyện của hắn sao? Vậy hắn vẫn đợi nàng tốt như vậy như vậy lại là mưu tính gì?
Vương Như Mẫn cảm giác lòng của mình khấp huyết, cảm giác mình bất luận tiến, hay lui, đều là một con đường chết.
Thế nhưng ——
Vương Như Mẫn thình lình ngẩng đầu, nhìn Ôn Nhu.
" Mẫn muội muội có thể nghĩ xong, nếu ngươi vẫn khư khư cố chấp, không lâu sau, chớ nói ngươi, đó là đến thai nhi trong bụng ngươi, cũng sẽ không còn." Ôn Nhu nhìn chằm chằm ánh mắt của Vương Như Mẫn, phảng phất cho người chống cự không được, "Nếu ngươi có thể biến thông, ta đảm bảo hài nhi trong bụng ngươi không chỉ có thể bình yên sinh ra, đồng thời áo cơm ngày sau không lo, vinh hoa phú quý!"
Nữ nhân tuyệt vọng là đáng sợ, nếu sống một mình, không bằng đồng quy vu tận, Vương Như Mẫn thông minh, liền là nữ nhân như vậy.
----Phân Cách Tuyến Luna Huang----
Đi làm tắm mưa về, tặng các nàng một chương ngắn cũn
Editor: Luna Huang
** nữ nhân tuyệt vọng **
Chốc lát trầm mặc, chỉ nghe được tiếng thở hào hển của Vương Như Mẫn, Ôn Nhu vẫn ung dung.
"Ngươi, biết cái gì?" Thanh âm run rẩy của Vương Như Mẫn phá vỡ không khí trầm mặc.
" Muội muội đây là hỏi cái gì." Ôn Nhu mỉm cười, ở một bên ghế thái sư ngồi xuống, "Tỷ tỷ bất quá là biết muội muội có mang, muốn vì vương gia sinh con trai mà thôi, còn có thể là gì?"
Ôn Nhu dừng một chút, giống nhớ ra cái gì đó, lại cười tiếp tục nói: "Suýt nữa đã quên, tỷ tỷ còn biết kẻ xấu lúc sáng là ai, do ai sai sư, vì sao mà đến."
" Lại vì sao, muốn đối với cái thai của Mẫn muội muội xuất thủ."
Ôn Nhu nói xong, cười khẽ nhìn Vương Như Mẫn, Vương Như Mẫn nghe lời nói của Ôn Nhu, lưng lãnh một phần, cuối cùng nghe xong, nàng xụi lơ ở trên giường.
Nàng biết? Nàng cư nhiên đều biết? Nàng cũng biết nàng đã sớm cùng gia? Nàng biết hài nhi trong bụng nàng là của ai!
Làm sao sẽ... Như vậy?
Mà gia, lại vì sao muốn đối với nàng động thủ? Là ngại nàng ngại chuyện của hắn sao? Vậy hắn vẫn đợi nàng tốt như vậy như vậy lại là mưu tính gì?
Vương Như Mẫn cảm giác lòng của mình khấp huyết, cảm giác mình bất luận tiến, hay lui, đều là một con đường chết.
Thế nhưng ——
Vương Như Mẫn thình lình ngẩng đầu, nhìn Ôn Nhu.
" Mẫn muội muội có thể nghĩ xong, nếu ngươi vẫn khư khư cố chấp, không lâu sau, chớ nói ngươi, đó là đến thai nhi trong bụng ngươi, cũng sẽ không còn." Ôn Nhu nhìn chằm chằm ánh mắt của Vương Như Mẫn, phảng phất cho người chống cự không được, "Nếu ngươi có thể biến thông, ta đảm bảo hài nhi trong bụng ngươi không chỉ có thể bình yên sinh ra, đồng thời áo cơm ngày sau không lo, vinh hoa phú quý!"
Nữ nhân tuyệt vọng là đáng sợ, nếu sống một mình, không bằng đồng quy vu tận, Vương Như Mẫn thông minh, liền là nữ nhân như vậy.
----Phân Cách Tuyến Luna Huang----
Đi làm tắm mưa về, tặng các nàng một chương ngắn cũn
Bình luận facebook