Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 156
Giọt lệ ở hốc mắt dần dần tan biến, Lãnh Tang Thanh cầm súng chĩa thẳng vào hắn, nhìn hắn bình tĩnh đối diện với cô, tay cầm súng của cô vẫn cứ run run.
Cô không phải đại ca, thì ra súng lục lại nặng như vậy.
Cảm giác giết một người, thật sự tốt lắm sao?
Tu Nguyệt ở một bên nhịn không được mà mở miệng, "Tang, Tang Thanh... Cô bình tĩnh một chút, cô nghe Niếp Ngân giải thích --" nói đến một nửa, đã thấy Niếp Ngân nâng tay ra ý ngăn cản, hắn như trước nhìn cô, sắc mặt trầm tĩnh.
Môi Lãnh Tang Thanh run run, đi hướng hắn, họng súng trực tiếp ở trên yết hầu hắn, gằn từng tiếng mở miệng nói--
"Nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh đi nơi nào?"
Niếp Tích ở phía sau đáy mắt nổi lên đau đớn, hắn biết, đại thế đã mất...
Niếp Ngân nhìn Lãnh Tang Thanh, nhẹ giọng mở miệng, "Luôn luôn ở bên cạnh em."
Đáy mắt Lãnh Tang Thanh khiếp sợ, sau đó nổi lên một trận đau đớn thống hận: "Luôn luôn ở bên cạnh tôi? Thà rằng nhìn tôi thống khổ cũng không muốn đi ra gặp tôi?"
"Anh cũng muốn như vậy, nhưng anh phát hiện không thể, anh càng ngày càng muốn gặp em, bao gồm --" Tay Niếp Ngân nâng lên, bàn tay to bao vây lấy bàn tay bé nhỏ cầm súng của cô, ánh mắt thâm tình như nước, bạc môi hé mở, kế tiếp nói hai chữ --
"Tiền trễ." (lần trước chậm)
Tay Lãnh Tang Thanh cầm súng run run, cả người như bị thạch hóa, sững sờ và sảng khoái. Toàn hội trường ai cũng không hiểu ý nghĩ câu nói này của Niếp Ngân, bao gồm Niếp Tích cũng giống vậy, hơi hơi nheo ánh mắt lại, lại đoán không ra ý nghĩa của những lời này.
Nhưng Niếp Ngân xác thực không muốn cho mọi người hiểu hết, hắn chỉ cần bên trong toàn hội trường này có một người hiểu được hàm nghĩa của câu nói này, mà phản ứng của cô, thực hiển nhiên là trong nháy mắt liền bừng tỉnh.
Niếp Ngân vẫn lẳng lặng đứng ở tại chỗ như trước, tùy ý để Lãnh Tang Thanh cầm súng chĩa thẳng vào mình, bạc môi hơi hơi gợi lên một đường cong dịu dàng, ngữ khí trầm thấp tự nhiên giống như nói một chuyện vô cùng bình thường, lại đủ để đem Lãnh Tang Thanh sợ tới mức hồn bay phách tán!
Thật lâu sau, rốt cục cô mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm Niếp Ngân, hé mở môi anh đào, rốt cục run run nói ra một câu --
"Tiền trễ, là anh?" Câu nói này chỉ có hai người mới hiểu.
Niếp Ngân nhìn cô "Ừ."
Trong lòng Lãnh Tang Thanh có chút hoảng hốt, rất nhanh hốc mắt bị hơi nước bao bọc, loại cảm giác tình cảm hỗn tạp này khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt, tâm tình thúc đẩy của cô trong lúc nhất thời chậm rãi buông súng xuống.
Tu Nguyệt ở bên cạnh theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Niếp Tích vẫn luôn nhíu mày lại, có lẽ, hắn nghĩ tới có chuyện gì!
Niếp Ngân đi đến trước mặt Lãnh Tang Thanh, gằn từng tiếng nói "Đi theo anh." Nói xong, bàn tay to của hắn đưa ra, động tác như ngữ khí chậm rãi của hắn.
Một giọt nước mặt lẳng lặng rơi xuống hai má Lãnh Tang Thanh, xuyên thấu qua lệ nhìn chằm chằm bàn tay to của người đàn ông trước mắt, tay hắn dày rộng như vậy, cho dù nhìn, cô cũng có thể cảm nhận được rõ, tay hắn thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, hắn có thân phận đặc thù, cô tựa hồ cũng có thể cảm nhận rõ được, tay hắn chỉ nhẹ nhàng lướt qua thân thể sẽ có cảm thấy hữu lực thô ráp.
Dần dần, cô theo bản năng đưa tay về phía Niếp Ngân, như ma xui quỷ khiến, đúng vậy, cô vĩnh viễn không thể cự tuyệt người đàn ông này!
Nhưng mà, ngay tại khi cô vừa định chạm vào bàn tay Niếp Ngân, chỉ cảm thấy súng trong tay bị tuột ra, súng lục lại bị Niếp Tích ở bên cạnh đoạt mất, trực tiếp chĩa về phía Niếp Ngân!
"Tích, anh điên rồi?" Tu Nguyệt thấy vậy kinh hoàng kêu to.
Người trong toàn hội trường đều nóng lòng.
Lãnh Tang Thanh đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó nhanh chóng phản ứng lại, theo bản năng chắn trước mặt Niếp Ngân, nhìn về phía Niếp Tích: "Anh muốn làm gì?"
"Thanh Nhi, em đã đáp ứng gả cho anh rồi, hôm nay vô luận như thế nào anh và em phải làm xong hôn lễ này!" Niếp Tích nhìn chằm chằm cô, gằn từng tiếng nói.
Niếp Ngân lại một tay kéo Lãnh Tang Thanh về phía sau, nhìn ánh mắt Niếp Tích nổi lên một tia khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt --
"Em cướp súng đi phải là cùng anh đối phó với người ngoài, thế nhưng em lại dùng nó để chĩa thẳng vào anh, nếu em muốn nổ súng, tùy em!" Trừ đau lòng ra, hắn không e ngại chút nào.
"Anh có ý gì?" Niếp Tích lớn tiếng rít gào nói: "Tôi chỉ biết là, hôm nay nếu anh mang Thanh Nhi đi, từ nay về sau chúng ta chấm dứt tình anh em!"
"Phải không? Em không làm em trai anh, chẳng lẽ muốn cùng cậu ta sao?" Niếp Ngân quay đầu nhìn về phía Niếp Thâm lẳng lặng rời đi, ánh mắt đột nhiên chuyển lạnh, ngay sau đó dùng tốc độ cực nhanh tiến lên phía trước, bỗng dưng chắn trước mặt Niếp Thâm.
Niếp Thâm đang muốn rời đi thì đột nhiên dừng bước lại, hé ra gương mặt quen thuộc lại không quen trước mặt hắn, không quen thì là khuôn mặt không gặp, quen thuộc là khí thế sắc bén, loại cảm giác áp bách này, hắn chỉ cần trải gặp qua một lần sẽ không thể quên được. Người có thể cho thấy cảm giác này, thì chỉ có Niếp Ngân.
"Anh muốn làm gì?" Niếp Thâm không chút hoang mang hỏi một câu.
"Những lời này hẳn là tôi hỏi cậu mới đúng!" Niếp Ngân cười lạnh, quay đầu nhìn về phía mọi người, "Hôm nay tôi không chỉ muốn dẫn đi cô gái quan trong này, còn muốn đến ngăn cản âm mưu của Niếp Thâm!"
" Âm mưu của Niếp Thâm?" Mọi người đồng loạt cảnh giác.
"Hơn mười máy bay chiến đấu, tất cả đều trang bị đầy tên lửa, giờ phút này đã khẩn cấp bay tới nơi này, Niếp Thâm, tôi nói có đúng không?" Niếp Ngân nhìn chằm chằm Niếp Thâm, ý lạnh trong mắt dần dần tản ra.
Mọi người kinh hãi, hiện trường rối loạn.
"Thật là chê cười, vô duyên vô cớ sao tôi lại làm như vậy? Tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian lãng phí ở đây với anh!" Niếp Thâm sắc mặt không chút thay đổi, nhưng bên trong hai mắt đã bắn ra hàn ý vô tận, nói xong câu đó, hắn xoay người muốn đi.
"Vội vã rời đi như vậy, sợ tên lửa bắn vào người cậu sao?" Niếp Ngân lại cười lạnh, nhắm hai mắt, hoặc như u linh chắn trước mặt Niếp Thâm trước, nghe hắn nói.
Niếp Thâm ngẩn ra, ánh mắt hắn đột nhiên tràn ngập cảnh giác.
Mọi người trong hội trường sớm đã rối tung lên.
"Các vị đừng kinh hoảng, tên lửa không đến được đâu." Niếp Ngân lớn giọng trấn an một tiếng.
Ánh mắt Niếp Thâm ngẩn ra: "Anh có ý gì?"
Niếp Ngân lại nhìn về phía hắn một lần nữa, gằn từng chữ: "Mẹ cậu đang đợi cậu, chẳng lẽ cậu không muốn gặp bà ấy sao? Cho tới bây giờ, ở trong lòng bà ấy người bà ấy muốn giữ lại nhất chỉ có cậu!"
"Tôi không rõ ý của anh." Niếp Thâm ra vẻ bình tĩnh.
"Cậu có cha Rawson chịu trách nhiệm, nhưng cậu đừng quên, chết ở trong tay ông ta đã có bao nhiêu người?" Niếp Ngân lạnh như băng nói.
Niếp Thâm đột nhiên nheo lại hai mắt.
Mọi người nhìn nhau.
Đúng lúc này, ngoài giáo đường có một người đi tới, đầu tiên giọng nói vang lên: "Đây là lần đầu tiên tôi dùng thuật hàng đầu để ngăn cản tên lửa, nói ra nhất định không có người nào tin tưởng."
Mọi người kinh hãi, tất cả đều nhìn lại, một cô gái mặc bộ quần áo dài, bên môi thản nhiên cười: "Niếp tiên sinh, lần này giúp anh, xem như huề nhau."
Niếp Ngân nhìn lại rồi gật đầu, cho rằng cám ơn qua, trước tiên hắn tìm vị trí tên lửa bắn, mà cô lợi dụng chuyên môn hàng đầu để khống chế thao túng những kẻ phóng tên lửa, đây là biện phát nhanh nhất mà không làm tổn thương người.
Mọi người trong Niếp môn đều nhận ra cô, mã đến nổi tiếng, nhà chuyên môn hàng đầu Mặc Di Nhiễm Dung!
Niếp Thâm thấy đại thế đã mất, thừa dịp không ai cản liền chạy, Niếp Ngân thấy vậy, vừa muốn xông lên cản lại, đã thấy Mặc Di Nhiễm Dung đứng ở trước cửa khoát tay, miệng không biết niệm cái gì, chỉ thấy Niếp Thâm lập tức ngã mạnh xuống đất, toàn thân không thể động đậy, chỉ có thể trừng lớn hai mắt, há mồm muốn nói gì cũng không thể.
Niếp Ngân thấy thế, sửng sốt một chút.
Mặc Di Nhiễm Dung lại chân thành tiến lên, cười cười, "Thực xin lỗi, không trải qua đồng ý của anh tôi sẽ không hạ độc ở trong yến hội này, đương nhiên, may mắn anh ta có uống, nếu không chiêu này đối hắn không có tác dụng."
Cô không phải đại ca, thì ra súng lục lại nặng như vậy.
Cảm giác giết một người, thật sự tốt lắm sao?
Tu Nguyệt ở một bên nhịn không được mà mở miệng, "Tang, Tang Thanh... Cô bình tĩnh một chút, cô nghe Niếp Ngân giải thích --" nói đến một nửa, đã thấy Niếp Ngân nâng tay ra ý ngăn cản, hắn như trước nhìn cô, sắc mặt trầm tĩnh.
Môi Lãnh Tang Thanh run run, đi hướng hắn, họng súng trực tiếp ở trên yết hầu hắn, gằn từng tiếng mở miệng nói--
"Nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh đi nơi nào?"
Niếp Tích ở phía sau đáy mắt nổi lên đau đớn, hắn biết, đại thế đã mất...
Niếp Ngân nhìn Lãnh Tang Thanh, nhẹ giọng mở miệng, "Luôn luôn ở bên cạnh em."
Đáy mắt Lãnh Tang Thanh khiếp sợ, sau đó nổi lên một trận đau đớn thống hận: "Luôn luôn ở bên cạnh tôi? Thà rằng nhìn tôi thống khổ cũng không muốn đi ra gặp tôi?"
"Anh cũng muốn như vậy, nhưng anh phát hiện không thể, anh càng ngày càng muốn gặp em, bao gồm --" Tay Niếp Ngân nâng lên, bàn tay to bao vây lấy bàn tay bé nhỏ cầm súng của cô, ánh mắt thâm tình như nước, bạc môi hé mở, kế tiếp nói hai chữ --
"Tiền trễ." (lần trước chậm)
Tay Lãnh Tang Thanh cầm súng run run, cả người như bị thạch hóa, sững sờ và sảng khoái. Toàn hội trường ai cũng không hiểu ý nghĩ câu nói này của Niếp Ngân, bao gồm Niếp Tích cũng giống vậy, hơi hơi nheo ánh mắt lại, lại đoán không ra ý nghĩa của những lời này.
Nhưng Niếp Ngân xác thực không muốn cho mọi người hiểu hết, hắn chỉ cần bên trong toàn hội trường này có một người hiểu được hàm nghĩa của câu nói này, mà phản ứng của cô, thực hiển nhiên là trong nháy mắt liền bừng tỉnh.
Niếp Ngân vẫn lẳng lặng đứng ở tại chỗ như trước, tùy ý để Lãnh Tang Thanh cầm súng chĩa thẳng vào mình, bạc môi hơi hơi gợi lên một đường cong dịu dàng, ngữ khí trầm thấp tự nhiên giống như nói một chuyện vô cùng bình thường, lại đủ để đem Lãnh Tang Thanh sợ tới mức hồn bay phách tán!
Thật lâu sau, rốt cục cô mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm Niếp Ngân, hé mở môi anh đào, rốt cục run run nói ra một câu --
"Tiền trễ, là anh?" Câu nói này chỉ có hai người mới hiểu.
Niếp Ngân nhìn cô "Ừ."
Trong lòng Lãnh Tang Thanh có chút hoảng hốt, rất nhanh hốc mắt bị hơi nước bao bọc, loại cảm giác tình cảm hỗn tạp này khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt, tâm tình thúc đẩy của cô trong lúc nhất thời chậm rãi buông súng xuống.
Tu Nguyệt ở bên cạnh theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Niếp Tích vẫn luôn nhíu mày lại, có lẽ, hắn nghĩ tới có chuyện gì!
Niếp Ngân đi đến trước mặt Lãnh Tang Thanh, gằn từng tiếng nói "Đi theo anh." Nói xong, bàn tay to của hắn đưa ra, động tác như ngữ khí chậm rãi của hắn.
Một giọt nước mặt lẳng lặng rơi xuống hai má Lãnh Tang Thanh, xuyên thấu qua lệ nhìn chằm chằm bàn tay to của người đàn ông trước mắt, tay hắn dày rộng như vậy, cho dù nhìn, cô cũng có thể cảm nhận được rõ, tay hắn thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, hắn có thân phận đặc thù, cô tựa hồ cũng có thể cảm nhận rõ được, tay hắn chỉ nhẹ nhàng lướt qua thân thể sẽ có cảm thấy hữu lực thô ráp.
Dần dần, cô theo bản năng đưa tay về phía Niếp Ngân, như ma xui quỷ khiến, đúng vậy, cô vĩnh viễn không thể cự tuyệt người đàn ông này!
Nhưng mà, ngay tại khi cô vừa định chạm vào bàn tay Niếp Ngân, chỉ cảm thấy súng trong tay bị tuột ra, súng lục lại bị Niếp Tích ở bên cạnh đoạt mất, trực tiếp chĩa về phía Niếp Ngân!
"Tích, anh điên rồi?" Tu Nguyệt thấy vậy kinh hoàng kêu to.
Người trong toàn hội trường đều nóng lòng.
Lãnh Tang Thanh đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó nhanh chóng phản ứng lại, theo bản năng chắn trước mặt Niếp Ngân, nhìn về phía Niếp Tích: "Anh muốn làm gì?"
"Thanh Nhi, em đã đáp ứng gả cho anh rồi, hôm nay vô luận như thế nào anh và em phải làm xong hôn lễ này!" Niếp Tích nhìn chằm chằm cô, gằn từng tiếng nói.
Niếp Ngân lại một tay kéo Lãnh Tang Thanh về phía sau, nhìn ánh mắt Niếp Tích nổi lên một tia khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt --
"Em cướp súng đi phải là cùng anh đối phó với người ngoài, thế nhưng em lại dùng nó để chĩa thẳng vào anh, nếu em muốn nổ súng, tùy em!" Trừ đau lòng ra, hắn không e ngại chút nào.
"Anh có ý gì?" Niếp Tích lớn tiếng rít gào nói: "Tôi chỉ biết là, hôm nay nếu anh mang Thanh Nhi đi, từ nay về sau chúng ta chấm dứt tình anh em!"
"Phải không? Em không làm em trai anh, chẳng lẽ muốn cùng cậu ta sao?" Niếp Ngân quay đầu nhìn về phía Niếp Thâm lẳng lặng rời đi, ánh mắt đột nhiên chuyển lạnh, ngay sau đó dùng tốc độ cực nhanh tiến lên phía trước, bỗng dưng chắn trước mặt Niếp Thâm.
Niếp Thâm đang muốn rời đi thì đột nhiên dừng bước lại, hé ra gương mặt quen thuộc lại không quen trước mặt hắn, không quen thì là khuôn mặt không gặp, quen thuộc là khí thế sắc bén, loại cảm giác áp bách này, hắn chỉ cần trải gặp qua một lần sẽ không thể quên được. Người có thể cho thấy cảm giác này, thì chỉ có Niếp Ngân.
"Anh muốn làm gì?" Niếp Thâm không chút hoang mang hỏi một câu.
"Những lời này hẳn là tôi hỏi cậu mới đúng!" Niếp Ngân cười lạnh, quay đầu nhìn về phía mọi người, "Hôm nay tôi không chỉ muốn dẫn đi cô gái quan trong này, còn muốn đến ngăn cản âm mưu của Niếp Thâm!"
" Âm mưu của Niếp Thâm?" Mọi người đồng loạt cảnh giác.
"Hơn mười máy bay chiến đấu, tất cả đều trang bị đầy tên lửa, giờ phút này đã khẩn cấp bay tới nơi này, Niếp Thâm, tôi nói có đúng không?" Niếp Ngân nhìn chằm chằm Niếp Thâm, ý lạnh trong mắt dần dần tản ra.
Mọi người kinh hãi, hiện trường rối loạn.
"Thật là chê cười, vô duyên vô cớ sao tôi lại làm như vậy? Tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian lãng phí ở đây với anh!" Niếp Thâm sắc mặt không chút thay đổi, nhưng bên trong hai mắt đã bắn ra hàn ý vô tận, nói xong câu đó, hắn xoay người muốn đi.
"Vội vã rời đi như vậy, sợ tên lửa bắn vào người cậu sao?" Niếp Ngân lại cười lạnh, nhắm hai mắt, hoặc như u linh chắn trước mặt Niếp Thâm trước, nghe hắn nói.
Niếp Thâm ngẩn ra, ánh mắt hắn đột nhiên tràn ngập cảnh giác.
Mọi người trong hội trường sớm đã rối tung lên.
"Các vị đừng kinh hoảng, tên lửa không đến được đâu." Niếp Ngân lớn giọng trấn an một tiếng.
Ánh mắt Niếp Thâm ngẩn ra: "Anh có ý gì?"
Niếp Ngân lại nhìn về phía hắn một lần nữa, gằn từng chữ: "Mẹ cậu đang đợi cậu, chẳng lẽ cậu không muốn gặp bà ấy sao? Cho tới bây giờ, ở trong lòng bà ấy người bà ấy muốn giữ lại nhất chỉ có cậu!"
"Tôi không rõ ý của anh." Niếp Thâm ra vẻ bình tĩnh.
"Cậu có cha Rawson chịu trách nhiệm, nhưng cậu đừng quên, chết ở trong tay ông ta đã có bao nhiêu người?" Niếp Ngân lạnh như băng nói.
Niếp Thâm đột nhiên nheo lại hai mắt.
Mọi người nhìn nhau.
Đúng lúc này, ngoài giáo đường có một người đi tới, đầu tiên giọng nói vang lên: "Đây là lần đầu tiên tôi dùng thuật hàng đầu để ngăn cản tên lửa, nói ra nhất định không có người nào tin tưởng."
Mọi người kinh hãi, tất cả đều nhìn lại, một cô gái mặc bộ quần áo dài, bên môi thản nhiên cười: "Niếp tiên sinh, lần này giúp anh, xem như huề nhau."
Niếp Ngân nhìn lại rồi gật đầu, cho rằng cám ơn qua, trước tiên hắn tìm vị trí tên lửa bắn, mà cô lợi dụng chuyên môn hàng đầu để khống chế thao túng những kẻ phóng tên lửa, đây là biện phát nhanh nhất mà không làm tổn thương người.
Mọi người trong Niếp môn đều nhận ra cô, mã đến nổi tiếng, nhà chuyên môn hàng đầu Mặc Di Nhiễm Dung!
Niếp Thâm thấy đại thế đã mất, thừa dịp không ai cản liền chạy, Niếp Ngân thấy vậy, vừa muốn xông lên cản lại, đã thấy Mặc Di Nhiễm Dung đứng ở trước cửa khoát tay, miệng không biết niệm cái gì, chỉ thấy Niếp Thâm lập tức ngã mạnh xuống đất, toàn thân không thể động đậy, chỉ có thể trừng lớn hai mắt, há mồm muốn nói gì cũng không thể.
Niếp Ngân thấy thế, sửng sốt một chút.
Mặc Di Nhiễm Dung lại chân thành tiến lên, cười cười, "Thực xin lỗi, không trải qua đồng ý của anh tôi sẽ không hạ độc ở trong yến hội này, đương nhiên, may mắn anh ta có uống, nếu không chiêu này đối hắn không có tác dụng."
Bình luận facebook