Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Trong căn phòng tối đen như mực, chỉ có một chiếc đèn nhỏ treo trên trần nhà phát ra thứ ánh sáng le lắt. Căn phòng vốn dĩ trước giờ ít ai lui đến, chỉ dùng trong những việc đặc biệt. Và chuyện ngày hôm nay chính là cần đến căn phòng này. Nửa tiếng trước, một tốp người áo đen vác trên vai bao bố lớn, bên trong là một người đàn ông. Anh ta phản kháng, tìm cách thoát ra khỏi bao bố. Tốp người áo đen đó quăng mạnh người đàn ông đó xuống sàn, vứt chiếc bao bố sang một bên. Người đàn ông đó vô cùng tức giận, lớn tiếng la lối.
"Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi."
Tốp người áo đen không thèm đếm xỉa đến những lời người đàn ông đó nói. Mỗi người một phát, thay nhau tiến đến thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh người đàn ông đó. Anh ta bất ngờ, chỉ kịp đưa hai tay lên che đầu, vẫn còn chưa sợ, vẫn mạnh miệng la hét, giọng điệu phách lối.
"Các người có dừng tay hay không? Các người có biết tôi là ai không? Nếu không mau dừng lại thì đừng hỏi sao không còn con đường sống."
Tốp người áo đen càng nghe càng thêm khinh bỉ, mỗi người thêm một phần sức đấm đá mạnh lên người đàn ông đó. Nếu biết nói câu nói đó thì đừng làm ra những chuyện này. Thật không biết trời cao đất dày, dám động đến người của cậu chủ thì chắc chắn khó mà sống yên, tính mạng khó mà bảo toàn.
"Dừng."
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên. Tốp người áo đen nghe lệnh liền dừng tay, dàn thành một hàng ngang cúi đầu kính cẩn chào người vừa ra lệnh đó. Cánh cửa phòng mở ra, một thân hình cao lớn, kiêu ngạo đầy khí phách đi vào. Hắn đi đến ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở trung tâm căn phòng, ung dung vắt chân phải lên chân trái, lưng tựa ra sau ghế, hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt đầy u ám nhìn người đàn ông đang nằm vật vựa trên sàn, trên người toàn vết bầm tím loang lổ, gương mặt điển trai kia cũng đã nhuốm máu. Đúng là không còn vẻ phách lối khi nãy nữa rồi.
"Thế nào? Đã nói chưa?", hắn hỏi.
Một người bận bộ vest đen lắc đầu, nói.
"Cậu chủ, vẫn chưa khai."
Người đàn ông đang nằm vất vưởng trên sàn nghe đến hai chữ "cậu chủ" liền gắng sức ngẩng đầu lên nhìn. Chắc chắn người với thân phận là "cậu chủ" kia đã ra lệnh bắt anh ta về đây, không những thế mà còn đánh đập anh ta không chút nương tay. Anh ta muốn biết người đó là ai, lý do gì mà đánh anh ta đến nỗi người không ra người, ma không ra ma như thế.
"Là mày?", người đàn ông đó vừa nhìn thấy người kia, liền thay đổi thái độ, tức giận cao giọng.
"Thiếu gia của Cao Ưng mà lại nói chuyện như thế thật không hay chút nào."
Trương Chấn Minh nhếch môi, sự khinh thường hiện rõ trên gương mặt. Mang danh là thiếu gia nhà giàu có, có học thức mà lại xưng hô, nói chuyện không lịch sự như vậy, không đáng để tôn trọng. Vưu Thục Ly cũng thật may mắn khi rời khỏi anh ta sớm, nếu không có lẽ cô sẽ khổ dài dài.
"Vậy thì sao? Tại sao tao phải nói chuyện đàng hoàng lịch sự với người hèn hạ, hành động sau lưng người khác. Dùng trò bẩn thỉu bắt tao về đây, rốt cuộc mày muốn gì?", Đàm Khải Duật cười khảy, vẫn không cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần mình, mạnh miệng chấn vấn Trương Chấn Minh.
"Hèn hạ? Bẩn thỉu?"
Trương Chấn Minh nghe thấy hai từ này liền không nhịn được, cười to một tiếng. Nụ cười vừa dứt, hắn đứng dậy, bóng dáng cao lớn đi đến nơi Trương Chấn Minh đang ngã ngồi dưới sàn, ánh mắt u ám, sắc bén như thần chết nhìn Trương Chấn Minh, bàn tay to của hắn báu chặt lấy hàm của anh ta, siết chặt, giọng rít lên.
"Người nên thấy bản thân hèn hạ, giở trò bẩn thỉu là mày chứ không phải tao, nghe rõ chưa?"
Rồi Trương Chấn Minh giật mạnh tay ra, sức lực làm Đàm Khải Duật đau đớn rống lên, ngã đùng ra phía sau. Đối diện với tên cặn bã như vậy thì Trương Chấn Minh cũng chẳng cần kiêng nể gì, thể loại này tốt nhất nên biến mất khỏi nơi đây để tránh làm dơ bẩn cho người khác.
Đàm Khải Duật bò người dậy nhưng có lẽ với việc bị đánh bầm dập thế này thì chẳng còn chút sức nào nữa. Trương Chấn Minh nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác đó cũng chẳng hài lòng là bao. So với những gì mà Vưu Thục Ly chịu đựng, bị thành ra như vậy cũng chưa là gì cả. Hắn nhất định phải làm Đàm Khải Duật hối hận, quỳ xuống mà van xin lời tha thứ của cô. Nhưng trước hết hắn vẫn cần lời khai từ chính miệng Đàm Khải Duật.
"Nói, có phải mày sai người đến có ý định làm nhục cô ấy hay không?"
Nói đến đây Trương Chấn Minh nhớ lại bộ dạng khi nãy của Vưu Thục Ly, vừa hoảng sợ vừa run rẩy, đôi môi không ngừng kêu cứu mạng, gương mặt xinh đẹp nay cũng thay thế bằng gương mặt trắng bệch, sợ hãi đến không còn một giọt máu. Khi nãy đưa Vưu Thục Ly về phòng ngủ, tuy đã an toàn nhưng cô vẫn không ngừng run rẩy, báu víu lấy tay hắn. Chỉ nghĩ đến thôi tim hắn cũng đã thắt lại, đau lòng thương xót. Vậy mà tên đàn ông khốn nạn này đã làm bạn trai cô ba năm, nếu hết tình cũng còn nghĩa nỡ lòng nào cho người làm nhục cô với ý đồ xấu xa.
"Phải đấy, thì sao nào? Ra là vậy, mày vì cô ta mà tốn không ít công sức nhỉ.", Đàm Khải Duật cười lớn, vỗ tay tỏ vẻ tán thưởng.
"Nhưng mà suy cho cùng thì cũng tốn công vô ích mà thôi, cũng chỉ là xài lại món đồ mà tao đã chán chê, chẳng có gì đáng để tự hào cả. Loại phụ nữ lăng chạ, hết thả mối này lại đến mối khác như cô ta thì đàn ông chẳng bao giờ là đủ đâu. Haha..."
Đàm Khải Duật khoái chí cười to. Vưu Thục Ly cô là cái thá gì chứ, cũng chỉ là một cô gái mà anh ta chơi vui vẻ qua đường mà thôi. Chỉ có điều trước giờ chỉ có anh ta mới có quyền đá người khác còn người khác thì không có quyền đá anh ta. Chỉ vừa mới cãi nhau với Đàm Khải Duật thì sáng hôm sau đã vội đi mồi chài người khác. Thứ phụ nữ ấy anh ta không cần.
Trương Chấn Minh nổi cơn thịnh nộ, siết chặt tay thành nắm đấm đi đến đưa chân đá mạnh vào người Đàm Khải Duật làm anh ta văng ra sau một đoạn. Hắn dậm chân lên ngực anh ta, dùng lực chà sát, nghiến răng rống lên.
"Mày là tên đàn ông đê tiện, hèn hạ, khốn nạn. Mày chẳng có tư cách gì để sỉ nhục cô ấy cả. Nghĩ ra cách bẩn thỉu để trả thù một cô gái trong khi chính mày là người có lỗi trước. Loại người như chẳng đáng để sống trên đời đâu. Thôi thì để tao giúp mày, tiễn mày một đoạn vậy."
Rồi Trương Chấn Minh dộng mạnh chân xuống người Đàm Khải Duật, sau đó thu chân lại rời khỏi căn phòng, cũng không quên ra lệnh cho người "chăm sóc" thật tốt cho anh ta. Khi nghe tin báo về chính Đàm Khải Duật thuê người định cưỡng hiếp Vưu Thục Ly, quay video lại rồi phát tán để làm nhục danh tiếng của cô mà Trương Chấn Minh không khỏi tức giận, sai người bắt tên đàn ông khốn nạn đó đến đây để thay Vưu Thục Ly trút giận. Trương Chấn Minh nghĩ lại lúc đó, nếu hắn không đến kịp lúc thì không biết chuyện khủng khiếp gì đã xảy ra. Hắn sẽ cho Đàm Khải Duật thấy hậu quả của việc làm dơ bẩn ấy, làm cho anh ta không thể ngóc đầu lên trong xã hội này nữa. Dám động đến người của Trương Chấn Minh hắn thì chẳng khác gì đã bước một chân vào cửa tử thần...
"Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi."
Tốp người áo đen không thèm đếm xỉa đến những lời người đàn ông đó nói. Mỗi người một phát, thay nhau tiến đến thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh người đàn ông đó. Anh ta bất ngờ, chỉ kịp đưa hai tay lên che đầu, vẫn còn chưa sợ, vẫn mạnh miệng la hét, giọng điệu phách lối.
"Các người có dừng tay hay không? Các người có biết tôi là ai không? Nếu không mau dừng lại thì đừng hỏi sao không còn con đường sống."
Tốp người áo đen càng nghe càng thêm khinh bỉ, mỗi người thêm một phần sức đấm đá mạnh lên người đàn ông đó. Nếu biết nói câu nói đó thì đừng làm ra những chuyện này. Thật không biết trời cao đất dày, dám động đến người của cậu chủ thì chắc chắn khó mà sống yên, tính mạng khó mà bảo toàn.
"Dừng."
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên. Tốp người áo đen nghe lệnh liền dừng tay, dàn thành một hàng ngang cúi đầu kính cẩn chào người vừa ra lệnh đó. Cánh cửa phòng mở ra, một thân hình cao lớn, kiêu ngạo đầy khí phách đi vào. Hắn đi đến ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở trung tâm căn phòng, ung dung vắt chân phải lên chân trái, lưng tựa ra sau ghế, hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt đầy u ám nhìn người đàn ông đang nằm vật vựa trên sàn, trên người toàn vết bầm tím loang lổ, gương mặt điển trai kia cũng đã nhuốm máu. Đúng là không còn vẻ phách lối khi nãy nữa rồi.
"Thế nào? Đã nói chưa?", hắn hỏi.
Một người bận bộ vest đen lắc đầu, nói.
"Cậu chủ, vẫn chưa khai."
Người đàn ông đang nằm vất vưởng trên sàn nghe đến hai chữ "cậu chủ" liền gắng sức ngẩng đầu lên nhìn. Chắc chắn người với thân phận là "cậu chủ" kia đã ra lệnh bắt anh ta về đây, không những thế mà còn đánh đập anh ta không chút nương tay. Anh ta muốn biết người đó là ai, lý do gì mà đánh anh ta đến nỗi người không ra người, ma không ra ma như thế.
"Là mày?", người đàn ông đó vừa nhìn thấy người kia, liền thay đổi thái độ, tức giận cao giọng.
"Thiếu gia của Cao Ưng mà lại nói chuyện như thế thật không hay chút nào."
Trương Chấn Minh nhếch môi, sự khinh thường hiện rõ trên gương mặt. Mang danh là thiếu gia nhà giàu có, có học thức mà lại xưng hô, nói chuyện không lịch sự như vậy, không đáng để tôn trọng. Vưu Thục Ly cũng thật may mắn khi rời khỏi anh ta sớm, nếu không có lẽ cô sẽ khổ dài dài.
"Vậy thì sao? Tại sao tao phải nói chuyện đàng hoàng lịch sự với người hèn hạ, hành động sau lưng người khác. Dùng trò bẩn thỉu bắt tao về đây, rốt cuộc mày muốn gì?", Đàm Khải Duật cười khảy, vẫn không cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần mình, mạnh miệng chấn vấn Trương Chấn Minh.
"Hèn hạ? Bẩn thỉu?"
Trương Chấn Minh nghe thấy hai từ này liền không nhịn được, cười to một tiếng. Nụ cười vừa dứt, hắn đứng dậy, bóng dáng cao lớn đi đến nơi Trương Chấn Minh đang ngã ngồi dưới sàn, ánh mắt u ám, sắc bén như thần chết nhìn Trương Chấn Minh, bàn tay to của hắn báu chặt lấy hàm của anh ta, siết chặt, giọng rít lên.
"Người nên thấy bản thân hèn hạ, giở trò bẩn thỉu là mày chứ không phải tao, nghe rõ chưa?"
Rồi Trương Chấn Minh giật mạnh tay ra, sức lực làm Đàm Khải Duật đau đớn rống lên, ngã đùng ra phía sau. Đối diện với tên cặn bã như vậy thì Trương Chấn Minh cũng chẳng cần kiêng nể gì, thể loại này tốt nhất nên biến mất khỏi nơi đây để tránh làm dơ bẩn cho người khác.
Đàm Khải Duật bò người dậy nhưng có lẽ với việc bị đánh bầm dập thế này thì chẳng còn chút sức nào nữa. Trương Chấn Minh nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác đó cũng chẳng hài lòng là bao. So với những gì mà Vưu Thục Ly chịu đựng, bị thành ra như vậy cũng chưa là gì cả. Hắn nhất định phải làm Đàm Khải Duật hối hận, quỳ xuống mà van xin lời tha thứ của cô. Nhưng trước hết hắn vẫn cần lời khai từ chính miệng Đàm Khải Duật.
"Nói, có phải mày sai người đến có ý định làm nhục cô ấy hay không?"
Nói đến đây Trương Chấn Minh nhớ lại bộ dạng khi nãy của Vưu Thục Ly, vừa hoảng sợ vừa run rẩy, đôi môi không ngừng kêu cứu mạng, gương mặt xinh đẹp nay cũng thay thế bằng gương mặt trắng bệch, sợ hãi đến không còn một giọt máu. Khi nãy đưa Vưu Thục Ly về phòng ngủ, tuy đã an toàn nhưng cô vẫn không ngừng run rẩy, báu víu lấy tay hắn. Chỉ nghĩ đến thôi tim hắn cũng đã thắt lại, đau lòng thương xót. Vậy mà tên đàn ông khốn nạn này đã làm bạn trai cô ba năm, nếu hết tình cũng còn nghĩa nỡ lòng nào cho người làm nhục cô với ý đồ xấu xa.
"Phải đấy, thì sao nào? Ra là vậy, mày vì cô ta mà tốn không ít công sức nhỉ.", Đàm Khải Duật cười lớn, vỗ tay tỏ vẻ tán thưởng.
"Nhưng mà suy cho cùng thì cũng tốn công vô ích mà thôi, cũng chỉ là xài lại món đồ mà tao đã chán chê, chẳng có gì đáng để tự hào cả. Loại phụ nữ lăng chạ, hết thả mối này lại đến mối khác như cô ta thì đàn ông chẳng bao giờ là đủ đâu. Haha..."
Đàm Khải Duật khoái chí cười to. Vưu Thục Ly cô là cái thá gì chứ, cũng chỉ là một cô gái mà anh ta chơi vui vẻ qua đường mà thôi. Chỉ có điều trước giờ chỉ có anh ta mới có quyền đá người khác còn người khác thì không có quyền đá anh ta. Chỉ vừa mới cãi nhau với Đàm Khải Duật thì sáng hôm sau đã vội đi mồi chài người khác. Thứ phụ nữ ấy anh ta không cần.
Trương Chấn Minh nổi cơn thịnh nộ, siết chặt tay thành nắm đấm đi đến đưa chân đá mạnh vào người Đàm Khải Duật làm anh ta văng ra sau một đoạn. Hắn dậm chân lên ngực anh ta, dùng lực chà sát, nghiến răng rống lên.
"Mày là tên đàn ông đê tiện, hèn hạ, khốn nạn. Mày chẳng có tư cách gì để sỉ nhục cô ấy cả. Nghĩ ra cách bẩn thỉu để trả thù một cô gái trong khi chính mày là người có lỗi trước. Loại người như chẳng đáng để sống trên đời đâu. Thôi thì để tao giúp mày, tiễn mày một đoạn vậy."
Rồi Trương Chấn Minh dộng mạnh chân xuống người Đàm Khải Duật, sau đó thu chân lại rời khỏi căn phòng, cũng không quên ra lệnh cho người "chăm sóc" thật tốt cho anh ta. Khi nghe tin báo về chính Đàm Khải Duật thuê người định cưỡng hiếp Vưu Thục Ly, quay video lại rồi phát tán để làm nhục danh tiếng của cô mà Trương Chấn Minh không khỏi tức giận, sai người bắt tên đàn ông khốn nạn đó đến đây để thay Vưu Thục Ly trút giận. Trương Chấn Minh nghĩ lại lúc đó, nếu hắn không đến kịp lúc thì không biết chuyện khủng khiếp gì đã xảy ra. Hắn sẽ cho Đàm Khải Duật thấy hậu quả của việc làm dơ bẩn ấy, làm cho anh ta không thể ngóc đầu lên trong xã hội này nữa. Dám động đến người của Trương Chấn Minh hắn thì chẳng khác gì đã bước một chân vào cửa tử thần...
Bình luận facebook