Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Cốc...cốc...
Ninh Hân Nghiên đang ngồi trong phòng trang điểm xem điện thoại thì đột nhiên có ai đó gõ cửa. Cô buông điện thoại xuống, khẽ cười thầm, chắc Vưu Thục Ly quên đồ ở đây nữa rồi. Cô bạn này của cô lúc nào cũng vậy, quên trước quên sau, thật chán mà. Ninh Hân Nghiên cất giọng mời vào, mắt cũng nhìn xung quanh xem Vưu Thục Ly quên vật gì ở đây.
"Mời vào."
Từ ngoài cửa có một cô gái bước vào. Cô gái đó mặc trên người một chiếc váy màu đen chữ A cúp ngực. Cô khẽ đóng cửa đồng thời bấm khóa. Cô ấy đi đến đằng sau Ninh Hân Nghiên, nhẹ giọng cất lời.
"Cô Ninh?"
Ninh Hân Nghiên giật mình xoay người lại nhìn cô gái đó, đôi mắt xinh đẹp mở lớn, gương mặt không giấu được vẻ khó hiểu cùng bất ngờ. Không phải là Vưu Thục Ly, vậy cô gái này là ai? Phòng trang điểm cô dâu chỉ có mỗi Vưu Thục Ly biết, tại sao cô gái này lại xuất hiện ở đây? Cô khẽ đánh mắt lên tay nắm cửa, lòng cô bỗng xuất hiện cảm giác khá lo lắng, còn khóa cả cửa, liệu cô gái này có ý đồ gì chứ?
"Đừng lo, tôi không làm gì cô cả."
Vương Khải Lam mỉm cười, cô nhận ra được vẻ mặt lo lắng của Ninh Hân Nghiên. Vương Khải Lam đi xuống ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Ninh Hân Nghiên, ánh mắt tán thưởng nhìn cô, trong lòng chợt nổi lên một nỗi đau khó tả. Chị họ của cô...Chị họ của cô nếu không xảy ra chuyện gì cũng có cơ hội mặc trên người chiếc áo cưới lộng lẫy, trở thành một cô dâu xinh đẹp nhất. Nhưng cuối cùng cũng chẳng thể, mong ước cũng chỉ là mong ước mà thôi. Vương Khải Lam nén lại cảm xúc khó tả của mình, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại bản thân.
"Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút thôi, trước khi cô cử hành hôn lễ."
Ninh Hân Nghiên có cảm giác không ổn. Một cô gái lạ đến tìm gặp cô để nói chuyện, hơn nữa lại nhấn mạnh câu "trước khi cô cử hành hôn lễ". Chẳng lẽ có chuyện gì không ổn hay sao?
"Cô muốn nói chuyện gì với tôi, hơn nữa lại phải nói trước khi tôi cử hành hôn lễ?"
Vương Khải Lam ngã lưng ra ghế, chăm chú nhìn Ninh Hân Nghiên. Cô ấy hạ giọng xuống, nghiêm túc hỏi cô.
"Cô có phải rất yêu Hứa Lập Thành?"
"Nếu không tôi sẽ không cưới anh ấy."
"Vậy cô có chắc mình đã hiểu hết về người đàn ông đấy?", Vương Khải Lam từ từ đề cập vào vấn đề mà cô muốn đến đây để nói chuyện với Ninh Hân Nghiên.
"Tôi nghĩ là nếu hiểu hết về đối phương thì sẽ chẳng còn hứng thú nữa.", Ninh Hân Nghiên không biết mục đích của thật sự của cô gái này, hơn nữa cô ấy lại đi vòng vo càng làm cô thêm lo lắng.
"Tôi biết cô cũng không muốn vòng vo. Nếu cô biết Hứa Lập Thành lừa dối cô, cô sẽ như thế nào?", Vương Khải Lam nhận thấy được một chút khó chịu của Ninh Hân Nghiên, cũng không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề.
"Anh ấy chưa từng lừa dối tôi. Rốt cuộc cô muốn nói điều gì?", Ninh Hân Nghiên tự tin vào những điều mình nói. Quen Hứa Lập Thành hai năm, có chuyện gì anh cũng nói với cô trước tiên, chưa từng giấu diếm hay lừa dối cô. Cho nên việc cô gái này nói cô đều không để tâm.
"Tôi hỏi cô, nếu cô phát hiện người chồng tương lai của mình phản bội mình, cô sẽ làm gì?", Vương Khải Lam biết Ninh Hân Nghiên cũng không biết gì, hoàn toàn vô tội trong chuyện này. Chính vì thế cô muốn đến đây nói ra sự thật, không muốn Ninh Hân Nghiên cưới nhầm người ảnh hưởng cả một cuộc đời về sau.
"Cô...", Ninh Hân Nghiên vẫn chưa biết tên cô gái đang nói chuyện với mình, nhất thời không biết xưng hô sao cho phải.
"Tôi họ Vương.", Vương Khải Lam chỉ nói họ của mình, có lẽ cô muốn giấu tên thật của mình.
"Cô Vương, có chuyện gì cô cứ nói. Cũng sắp đến giờ làm lễ rồi, tôi không muốn lỡ giờ lành."
Vương Khải Lam biết mình chỉ nói không thì Ninh Hân Nghiên sẽ không tin. Cô cầm chiếc túi nhỏ lên mở ra, lấy một xấp hình đưa đến trước mặt Ninh Hân Nghiên, khẽ nói.
"Cô hãy xem những tấm hình này trước đi."
Ninh Hân Nghiên cầm lấy xấp hình đó, từ từ lật từng tấm xem. Càng xem sắc mặt cô càng thay đổi. Gương mặt xinh đẹp của cô bỗng trở nên trắng bệch, ánh mắt dần trở nên hốt hoảng, bàn tay cô cũng run lên từng hồi. Khi xem đến tấm hình cuối cùng, cô không thể kiềm lại cảm xúc của mình nữa, hai tay cô báu chặt lấy tấm hình làm nó trở nên nhăn nhúm. Cô ngước mặt lên nhìn Vương Khải Lam, giọng cô như nghẹn lại, nói không nên lời.
"Những tấm hình này cô ở đâu mà có? Cô có chắc chắn đây là những hình thật, hoàn toàn không có cắt ghép?"
"Những tấm hình đó đều là thật. Chính Hứa Lập Thành đã gửi cho cô gái trong ảnh.", Vương Khải Lam nói đến đây đôi mắt trở nên đỏ au, bàn tay cô siết chặt lại thành nắm đấm, giọng vừa mang theo sự đau xót vừa có sự căm phẫn đan xen.
"Không, anh ấy không phải là hạng người như vậy.", Ninh Hân Nghiên không ngừng lắc đầu, cô không tin Hứa Lập Thành làm ra những chuyện như vậy.
"Rất tiếc, đó là sự thật."
Một câu nói của Vương Khải Lam như một gáo nước lạnh tạt vào Ninh Hân Nghiên, làm cho chút hy vọng cuối cùng của cô tan thành bọt biển. Ninh Hân Nghiên hụt hẫng buông lơi, những tấm hình trên tay liền rơi xuống đất, nằm ngổn ngang dưới sàn. Trên sàn là những tấm hình ghi lại cảnh ân ái, quấn quýt của đôi nam nữ. Họ không ngừng tìm đến nhau, hòa vào nhau, không gian thật ám muội, trên người họ không một mảnh vải che thân. Mà điều đáng nói ở đây chính là gương mặt của cô gái kia thì hoàn toàn bị che lấp, không thể nhận ra là ai, nhưng người đàn ông đó không ai khác chính là Hứa Lập Thành. Chính tấm hình cuối là bằng chứng chỉ điểm cho sự phản bộ và lừa dối Ninh Hân Nghiên của Hứa Lập Thành. Và điều quan trọng nhất mà Ninh Hân Nghiên nhận thấy chính là thời gian ở góc trái bên dưới tấm ảnh, ghi rõ mồn một ngày 12/11 vào lúc 11h30 tối. Đó không phải là đêm Hứa Lập Thành cầu hôn cô sao? Tại sao chỉ vừa mới cầu hôn cô mà sau đó anh lại lên giường với một cô gái khác? Tại sao lại lừa dối và dấu giếm cô? Hơn nữa tại sao anh lại gửi những tấm hình nhạy cảm này cho cô gái đó? Hàng loạt câu hỏi đặt ra nhưng cô không thể nào giải đáp. Ninh Hân Nghiên đưa ánh mắt đầy đau đớn lên nhìn Vương Khải Lam, giọng nghẹn lại, cô đang kiềm lại để bản thân không khóc.
"Cuối cùng chuyện này là thế nào?"
"Hứa Lập Thành đã lên giường với cô gái trong hình. Nhưng vì sợ cô phát hiện, vì để bịt miệng nên anh ta đã gửi loạt ảnh nhạy cảm đến cô gái trong hình, đe dọa nếu cô ấy tiết lộ chuyện này sẽ phát tán lên mạng xã hội, sỉ nhục danh dự cô ấy."
Vương Khải Lam trong giọng nói không giấu đi sự tức giận. Chị họ của cô đã gặp tên khốn nạn này để rồi phải nhận lại điều nhục nhã và đau đớn. Cô cũng không tin một người đàn ông có học thức, có địa vị như Hứa Lập Thành lại hành xử bẩn thỉu như thế. Thế mà anh ta có thể bình thường, vui vẻ kết hôn với người con gái khác. Anh ta định hại thêm bao nhiêu cô gái nữa đây?
"Đây là bằng chứng khẳng định những gì tôi vừa nói đều là sự thật. Sau khi trải qua đêm đó, anh ta vội vàng rời đi và để quên thứ này."
Vương Khải Lam đưa đến trước Ninh Hân Nghiên một chiếc đồng hồ rất đẹp, là của một nhãn hàng đồng hồ nổi tiếng. Từ lúc cầm trên tay cô đã nhận ra ngay đây là chiếc đồng hồ mà cô đã dành dụm cả một thời gian để mua tặng cho Hứa Lập Thành, phía sau còn có khắc tên của anh. Cô còn nhớ trước đó cô có hỏi anh chiếc đồng hồ này đâu? Vốn dĩ trước giờ anh đều đeo nó trên tay, không bao giờ quên cả. Nhưng từ đêm cầu hôn ấy cô đã không còn trông thấy nó, anh lại bảo rằng đang đem ra hãng nhờ sửa chữa vì bị hỏng. Và bây giờ cô đã biết nó không hỏng, nó chỉ nằm ở sai vị trí mà thôi. Vậy là tất cả những gì Vương Khải Lam nói đều là sự thật, anh đã lừa dối và phản bội cô, làm ra điều sai trái với cả cô gái trong hình. Hứa Lập Thành mà cô biết thì ra là một con người như vậy sao? Tự dưng lòng cô thắt lại, cảm giác hụt hẫng bao trùm lấy cô, cô đã tin tưởng sai người rồi sao?
"Cô và cô gái trong hình...?", mắt Ninh Hân Nghiên dần nhòa đi vì nước mắt, nắm chặt chiếc đồng hồ trên tay hỏi Vương Khải Lam. Rốt cuộc cô gái này và cô gái trong hình có mối quan hệ gì? Tại sao cô ấy lại đến nói cho cô biết sự thật vào lúc này, ngay trước khi lễ kết hôn của cô diễn ra?
"Cô ấy là một người bạn của tôi. Trong lúc tuyệt vọng không ai bên cạnh, cô ấy đã tâm sự với tôi. Cô ấy từng nghĩ đến cái chết nhưng rồi lại thôi...", Vương Khải Lam rơi nước mắt, đầy xót xa và đau đớn kể lại. Cô chợt nhớ đến cảnh tượng hôm đó, đầy bi thương và thống khổ. Chị họ cô đã đau đớn đến chết đi sống lại như thế nào, từng cầm dao định rạch tay nhưng cô nhanh chóng cản kịp. Nhưng đến cuối cùng chẳng thể thay đổi kết cục đầy đau khổ và ám ảnh này.
"Tôi biết cô không có lỗi gì trong chuyện này. Tôi chỉ muốn cho cô biết bộ mặt thật của người đàn ông cô sắp cưới là người thế nào. Tôi không muốn cô đi lại vết xe đổ của bạn tôi. Cô Ninh, hãy suy nghĩ cho thật kỹ, bây giờ quyết định vẫn còn kịp..."
Vương Khải Lam hoàn toàn đến đây với lòng tốt muốn Ninh Hân Nghiên nhận ra bộ mặt thật của Hứa Lập Thành, không muốn cô trở thành chị họ thứ hai, không muốn nhìn một bi kịch nữa xảy ra. Chính vì thế cô cũng đã che giấu thân phận của mình để mọi chuyện không trở nên tồi tệ hơn.
"Cảm ơn cô, nhưng bây giờ tôi muốn được yên tĩnh một mình."
Ninh Hân Nghiên giờ đây không thể nghe thêm được bất cứ điều gì. Cô ngồi ngây ra đó nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ của Hứa Lập Thành. Trong đầu đột nhiên nhớ đến một hình ảnh không nên nhớ. Ninh Hân Nghiên đau lòng nở nụ cười chế giễu. Thì ra đàn ông ai cũng như ai, chỉ có một mình cô sao vẫn ngu ngốc tin tưởng...
Ninh Hân Nghiên đang ngồi trong phòng trang điểm xem điện thoại thì đột nhiên có ai đó gõ cửa. Cô buông điện thoại xuống, khẽ cười thầm, chắc Vưu Thục Ly quên đồ ở đây nữa rồi. Cô bạn này của cô lúc nào cũng vậy, quên trước quên sau, thật chán mà. Ninh Hân Nghiên cất giọng mời vào, mắt cũng nhìn xung quanh xem Vưu Thục Ly quên vật gì ở đây.
"Mời vào."
Từ ngoài cửa có một cô gái bước vào. Cô gái đó mặc trên người một chiếc váy màu đen chữ A cúp ngực. Cô khẽ đóng cửa đồng thời bấm khóa. Cô ấy đi đến đằng sau Ninh Hân Nghiên, nhẹ giọng cất lời.
"Cô Ninh?"
Ninh Hân Nghiên giật mình xoay người lại nhìn cô gái đó, đôi mắt xinh đẹp mở lớn, gương mặt không giấu được vẻ khó hiểu cùng bất ngờ. Không phải là Vưu Thục Ly, vậy cô gái này là ai? Phòng trang điểm cô dâu chỉ có mỗi Vưu Thục Ly biết, tại sao cô gái này lại xuất hiện ở đây? Cô khẽ đánh mắt lên tay nắm cửa, lòng cô bỗng xuất hiện cảm giác khá lo lắng, còn khóa cả cửa, liệu cô gái này có ý đồ gì chứ?
"Đừng lo, tôi không làm gì cô cả."
Vương Khải Lam mỉm cười, cô nhận ra được vẻ mặt lo lắng của Ninh Hân Nghiên. Vương Khải Lam đi xuống ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Ninh Hân Nghiên, ánh mắt tán thưởng nhìn cô, trong lòng chợt nổi lên một nỗi đau khó tả. Chị họ của cô...Chị họ của cô nếu không xảy ra chuyện gì cũng có cơ hội mặc trên người chiếc áo cưới lộng lẫy, trở thành một cô dâu xinh đẹp nhất. Nhưng cuối cùng cũng chẳng thể, mong ước cũng chỉ là mong ước mà thôi. Vương Khải Lam nén lại cảm xúc khó tả của mình, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại bản thân.
"Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút thôi, trước khi cô cử hành hôn lễ."
Ninh Hân Nghiên có cảm giác không ổn. Một cô gái lạ đến tìm gặp cô để nói chuyện, hơn nữa lại nhấn mạnh câu "trước khi cô cử hành hôn lễ". Chẳng lẽ có chuyện gì không ổn hay sao?
"Cô muốn nói chuyện gì với tôi, hơn nữa lại phải nói trước khi tôi cử hành hôn lễ?"
Vương Khải Lam ngã lưng ra ghế, chăm chú nhìn Ninh Hân Nghiên. Cô ấy hạ giọng xuống, nghiêm túc hỏi cô.
"Cô có phải rất yêu Hứa Lập Thành?"
"Nếu không tôi sẽ không cưới anh ấy."
"Vậy cô có chắc mình đã hiểu hết về người đàn ông đấy?", Vương Khải Lam từ từ đề cập vào vấn đề mà cô muốn đến đây để nói chuyện với Ninh Hân Nghiên.
"Tôi nghĩ là nếu hiểu hết về đối phương thì sẽ chẳng còn hứng thú nữa.", Ninh Hân Nghiên không biết mục đích của thật sự của cô gái này, hơn nữa cô ấy lại đi vòng vo càng làm cô thêm lo lắng.
"Tôi biết cô cũng không muốn vòng vo. Nếu cô biết Hứa Lập Thành lừa dối cô, cô sẽ như thế nào?", Vương Khải Lam nhận thấy được một chút khó chịu của Ninh Hân Nghiên, cũng không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề.
"Anh ấy chưa từng lừa dối tôi. Rốt cuộc cô muốn nói điều gì?", Ninh Hân Nghiên tự tin vào những điều mình nói. Quen Hứa Lập Thành hai năm, có chuyện gì anh cũng nói với cô trước tiên, chưa từng giấu diếm hay lừa dối cô. Cho nên việc cô gái này nói cô đều không để tâm.
"Tôi hỏi cô, nếu cô phát hiện người chồng tương lai của mình phản bội mình, cô sẽ làm gì?", Vương Khải Lam biết Ninh Hân Nghiên cũng không biết gì, hoàn toàn vô tội trong chuyện này. Chính vì thế cô muốn đến đây nói ra sự thật, không muốn Ninh Hân Nghiên cưới nhầm người ảnh hưởng cả một cuộc đời về sau.
"Cô...", Ninh Hân Nghiên vẫn chưa biết tên cô gái đang nói chuyện với mình, nhất thời không biết xưng hô sao cho phải.
"Tôi họ Vương.", Vương Khải Lam chỉ nói họ của mình, có lẽ cô muốn giấu tên thật của mình.
"Cô Vương, có chuyện gì cô cứ nói. Cũng sắp đến giờ làm lễ rồi, tôi không muốn lỡ giờ lành."
Vương Khải Lam biết mình chỉ nói không thì Ninh Hân Nghiên sẽ không tin. Cô cầm chiếc túi nhỏ lên mở ra, lấy một xấp hình đưa đến trước mặt Ninh Hân Nghiên, khẽ nói.
"Cô hãy xem những tấm hình này trước đi."
Ninh Hân Nghiên cầm lấy xấp hình đó, từ từ lật từng tấm xem. Càng xem sắc mặt cô càng thay đổi. Gương mặt xinh đẹp của cô bỗng trở nên trắng bệch, ánh mắt dần trở nên hốt hoảng, bàn tay cô cũng run lên từng hồi. Khi xem đến tấm hình cuối cùng, cô không thể kiềm lại cảm xúc của mình nữa, hai tay cô báu chặt lấy tấm hình làm nó trở nên nhăn nhúm. Cô ngước mặt lên nhìn Vương Khải Lam, giọng cô như nghẹn lại, nói không nên lời.
"Những tấm hình này cô ở đâu mà có? Cô có chắc chắn đây là những hình thật, hoàn toàn không có cắt ghép?"
"Những tấm hình đó đều là thật. Chính Hứa Lập Thành đã gửi cho cô gái trong ảnh.", Vương Khải Lam nói đến đây đôi mắt trở nên đỏ au, bàn tay cô siết chặt lại thành nắm đấm, giọng vừa mang theo sự đau xót vừa có sự căm phẫn đan xen.
"Không, anh ấy không phải là hạng người như vậy.", Ninh Hân Nghiên không ngừng lắc đầu, cô không tin Hứa Lập Thành làm ra những chuyện như vậy.
"Rất tiếc, đó là sự thật."
Một câu nói của Vương Khải Lam như một gáo nước lạnh tạt vào Ninh Hân Nghiên, làm cho chút hy vọng cuối cùng của cô tan thành bọt biển. Ninh Hân Nghiên hụt hẫng buông lơi, những tấm hình trên tay liền rơi xuống đất, nằm ngổn ngang dưới sàn. Trên sàn là những tấm hình ghi lại cảnh ân ái, quấn quýt của đôi nam nữ. Họ không ngừng tìm đến nhau, hòa vào nhau, không gian thật ám muội, trên người họ không một mảnh vải che thân. Mà điều đáng nói ở đây chính là gương mặt của cô gái kia thì hoàn toàn bị che lấp, không thể nhận ra là ai, nhưng người đàn ông đó không ai khác chính là Hứa Lập Thành. Chính tấm hình cuối là bằng chứng chỉ điểm cho sự phản bộ và lừa dối Ninh Hân Nghiên của Hứa Lập Thành. Và điều quan trọng nhất mà Ninh Hân Nghiên nhận thấy chính là thời gian ở góc trái bên dưới tấm ảnh, ghi rõ mồn một ngày 12/11 vào lúc 11h30 tối. Đó không phải là đêm Hứa Lập Thành cầu hôn cô sao? Tại sao chỉ vừa mới cầu hôn cô mà sau đó anh lại lên giường với một cô gái khác? Tại sao lại lừa dối và dấu giếm cô? Hơn nữa tại sao anh lại gửi những tấm hình nhạy cảm này cho cô gái đó? Hàng loạt câu hỏi đặt ra nhưng cô không thể nào giải đáp. Ninh Hân Nghiên đưa ánh mắt đầy đau đớn lên nhìn Vương Khải Lam, giọng nghẹn lại, cô đang kiềm lại để bản thân không khóc.
"Cuối cùng chuyện này là thế nào?"
"Hứa Lập Thành đã lên giường với cô gái trong hình. Nhưng vì sợ cô phát hiện, vì để bịt miệng nên anh ta đã gửi loạt ảnh nhạy cảm đến cô gái trong hình, đe dọa nếu cô ấy tiết lộ chuyện này sẽ phát tán lên mạng xã hội, sỉ nhục danh dự cô ấy."
Vương Khải Lam trong giọng nói không giấu đi sự tức giận. Chị họ của cô đã gặp tên khốn nạn này để rồi phải nhận lại điều nhục nhã và đau đớn. Cô cũng không tin một người đàn ông có học thức, có địa vị như Hứa Lập Thành lại hành xử bẩn thỉu như thế. Thế mà anh ta có thể bình thường, vui vẻ kết hôn với người con gái khác. Anh ta định hại thêm bao nhiêu cô gái nữa đây?
"Đây là bằng chứng khẳng định những gì tôi vừa nói đều là sự thật. Sau khi trải qua đêm đó, anh ta vội vàng rời đi và để quên thứ này."
Vương Khải Lam đưa đến trước Ninh Hân Nghiên một chiếc đồng hồ rất đẹp, là của một nhãn hàng đồng hồ nổi tiếng. Từ lúc cầm trên tay cô đã nhận ra ngay đây là chiếc đồng hồ mà cô đã dành dụm cả một thời gian để mua tặng cho Hứa Lập Thành, phía sau còn có khắc tên của anh. Cô còn nhớ trước đó cô có hỏi anh chiếc đồng hồ này đâu? Vốn dĩ trước giờ anh đều đeo nó trên tay, không bao giờ quên cả. Nhưng từ đêm cầu hôn ấy cô đã không còn trông thấy nó, anh lại bảo rằng đang đem ra hãng nhờ sửa chữa vì bị hỏng. Và bây giờ cô đã biết nó không hỏng, nó chỉ nằm ở sai vị trí mà thôi. Vậy là tất cả những gì Vương Khải Lam nói đều là sự thật, anh đã lừa dối và phản bội cô, làm ra điều sai trái với cả cô gái trong hình. Hứa Lập Thành mà cô biết thì ra là một con người như vậy sao? Tự dưng lòng cô thắt lại, cảm giác hụt hẫng bao trùm lấy cô, cô đã tin tưởng sai người rồi sao?
"Cô và cô gái trong hình...?", mắt Ninh Hân Nghiên dần nhòa đi vì nước mắt, nắm chặt chiếc đồng hồ trên tay hỏi Vương Khải Lam. Rốt cuộc cô gái này và cô gái trong hình có mối quan hệ gì? Tại sao cô ấy lại đến nói cho cô biết sự thật vào lúc này, ngay trước khi lễ kết hôn của cô diễn ra?
"Cô ấy là một người bạn của tôi. Trong lúc tuyệt vọng không ai bên cạnh, cô ấy đã tâm sự với tôi. Cô ấy từng nghĩ đến cái chết nhưng rồi lại thôi...", Vương Khải Lam rơi nước mắt, đầy xót xa và đau đớn kể lại. Cô chợt nhớ đến cảnh tượng hôm đó, đầy bi thương và thống khổ. Chị họ cô đã đau đớn đến chết đi sống lại như thế nào, từng cầm dao định rạch tay nhưng cô nhanh chóng cản kịp. Nhưng đến cuối cùng chẳng thể thay đổi kết cục đầy đau khổ và ám ảnh này.
"Tôi biết cô không có lỗi gì trong chuyện này. Tôi chỉ muốn cho cô biết bộ mặt thật của người đàn ông cô sắp cưới là người thế nào. Tôi không muốn cô đi lại vết xe đổ của bạn tôi. Cô Ninh, hãy suy nghĩ cho thật kỹ, bây giờ quyết định vẫn còn kịp..."
Vương Khải Lam hoàn toàn đến đây với lòng tốt muốn Ninh Hân Nghiên nhận ra bộ mặt thật của Hứa Lập Thành, không muốn cô trở thành chị họ thứ hai, không muốn nhìn một bi kịch nữa xảy ra. Chính vì thế cô cũng đã che giấu thân phận của mình để mọi chuyện không trở nên tồi tệ hơn.
"Cảm ơn cô, nhưng bây giờ tôi muốn được yên tĩnh một mình."
Ninh Hân Nghiên giờ đây không thể nghe thêm được bất cứ điều gì. Cô ngồi ngây ra đó nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ của Hứa Lập Thành. Trong đầu đột nhiên nhớ đến một hình ảnh không nên nhớ. Ninh Hân Nghiên đau lòng nở nụ cười chế giễu. Thì ra đàn ông ai cũng như ai, chỉ có một mình cô sao vẫn ngu ngốc tin tưởng...
Bình luận facebook