-
Chương 36
Trên bữa tiệc của sự kiện thời trang đêm nay, người người quần là áo lượt, váy đầm xúng xính.
Thẩm Đường xuất hiện trễ nhất, sải bước trên thảm đỏ vào những giây phút cuối cùng.
Bất cứ lúc nào, chỉ cần cô xuất hiện liền trở thành tiêu điểm của nơi đó, theo lời của Trữ Nhiễm chính là thu hút sự chú ý của mọi người.
Đêm nay cũng không ngoại lệ.
Rất nhiều người có ấn tượng với chiếc váy dạ hội này, mà đêm nay cô lại mặc lại nó thêm một lần nữa.
Song, có một vài điểm khác biệt so với lần trước, hôm nay cô không đeo đồng hồ, cũng không đeo trang sức, trên cổ chỉ buộc hờ một chiếc khăn lụa màu sáng được thắt theo một kiểu khá đặc biệt rủ dài xuống phần ngực.
Chiếc khăn lụa ấy càng làm bật lên vẻ xinh đẹp động lòng người của cô.
Bị thu hút bởi chiếc khăn lụa và gương mặt của cô, nào còn ai để ý đến chuyện có phải cô mặc lại lễ phục cũ hay không.
Khăn lụa phối với lễ phục cao cấp, cũng chỉ có người đẹp như cô mới có thể tùy tiện phối hợp như thế.
Lục Tri Phi nhờ nhân viên mang lên hai ly rượu vang, sau đó cất bước sang đó chào hỏi.
“Tôi phải lóa mắt bởi cách phối đồ này của cô đấy.” Khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười tiêu chuẩn, Lục Tri Phi đưa cho Thẩm Đường một ly rượu vang.
Thẩm Đường cụng ly với cô ta, “Cám ơn cô.”
Lục Tri Phi không đặt tâm tư lên chuyện thưởng thức rượu, uống rượu vang như uống nước lọc.
Trong mắt người khác, bọn họ là do bị thu hút bởi khí chất của nhau nên mới đến bắt chuyện với nhau.
Nhưng chỉ có người trong cuộc biết rõ, hai người đang âm thầm “so găng”, xem xem ai là người bình tĩnh giành được chiến thắng sau cùng.
Lần này Thẩm Đường phối hợp như vậy là để chuẩn bị gặp nhà thiết kế, “Lục tổng có thể giúp tôi giới thiệu vài lời không?”
Dù Lục Tri Phi không muốn cũng phải giả vờ hào phóng, “Không thành vấn đề.” Cô ta đưa Thẩm Đường sang bên đó, giới thiệu nhà thiết kế hàng đầu của L cho cô.
Thẩm Đường đã từng sống ở nước ngoài năm sáu năm, vì thế cô có thể giao tiếp bằng tiếng Anh hoàn toàn thoải mái.
Trong lúc nói chuyện phiếm, cô nhắc đến bỗ lễ phục cao cấp L đầu tiên của mình, “Do bất cẩn nên tôi đã làm bẩn chiếc váy đó, tôi buồn lắm nhưng không biết phải làm sao. Đó là món quà của một người rất quan trọng với tôi, tôi rất muốn “cứu” nó.”
Cô đã dùng từ “cứu”.
Nhà thiết kế hỏi cô có ảnh chụp không, để ông ấy xem thử.
“Có.”
Dứt lời, Thẩm Đường lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Không chỉ nhà thiết kế, các vị khách quý bên cạnh cũng nhìn sang.
Đây là một mẫu lễ phục cao cấp mùa thu đông của ba năm trước, phần điểm nhấn của chiếc váy lại có một vết mực đen.
Đấy là do nhân viên phòng làm việc bất cẩn vấp ngã rồi va vào người cô, mà người đó lại đang ghi chép nên trên tay còn cầm cây bút đen.
Chất vải của chiếc váy có hơi đỏng đảnh, vết mực đen này dù đã được xử lý nhưng vẫn không hết.
“Chiếc váy này rất có ý nghĩa với tôi.” Thẩm Đường nhìn nhà thiết kế, “Tôi muốn đính một hàng kim cương lên đó để che đi vết mực, nhưng vẫn không có cơ hội gặp ông. Hôm nay cuối cùng cũng được gặp ông rồi, vì thế tôi muốn nhận được sự cho phép của ông để tôi tự đính kim cương lên lễ phục. Hoặc là, nếu ông có đề nghị nào khác thì tôi sẽ làm theo lời ông.”
Lục Tri Phi mím chặt đôi môi đỏ rực, đưa mắt nhìn sang nhà thiết kế.
Thẩm Đường xuất chiêu này khiến Lục Tri Phi trở tay không kịp, không cách nào tiếp chiêu.
Nhà thiết kế đã ở trong nghề hơn ba mươi năm, cho ra đời không biết bao nhiêu mẫu váy, nhưng chưa có khách hàng nào mua váy đã được vài năm, đến khi muốn sửa váy lại đến hỏi xin ý kiến của ông ta như thế.
Mỗi một chiếc váy đều là thiết kế tâm huyết của mình, ông ta bày tỏ lòng biết ơn với Thẩm Đường, “Cám ơn cô đã tôn trọng thiết kết của tôi. Nếu có thể, cô cứ giao chiếc váy lại cho tôi, tôi sẽ sửa nó miễn phí và bảo đảm sẽ khiến cô hài lòng.”
Hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ,
Đến gần cuối bữa tiệc, nhà thiết kế đã nói lại với quản lý của thương hiệu L, sau này, mỗi một kiểu váy tiên nữ mới nhất theo mùa của L sẽ được ưu tiên cho Thẩm Đường mượn tham dự các sự kiện.
Bữa tiệc kết thúc, Lục Tri Phi đi tìm Thẩm Đường.
Không những được sửa lễ phục miễn phí, mà cô còn mượn được mẫu váy đầu tiên của bộ sưu tập dễ như trở bàn tay.
Cô ta kính Thẩm Đường một ly, “Chúc mừng cô, tôi đây khâm phục khẩu phục.”
Lục Tri Phi một hơi cạn sạch ly rượu.
Thẩm Đường không đụng vào hớp nào, cô đã uống ba ly rồi, nếu mà uống nữa cô sẽ không chịu nổi mất.
Lục Tri Phi ngắm nghía cái ly không, “Tôi cứ nghĩ cô sẽ đi nhờ Tưởng Thành Duật giúp đỡ.”
“Không cần.” Thẩm Đường nhẹ nhàng nới lỏng chiếc khăn lụa trên cổ, buộc cả một tối nên cô thấy hơi khó chịu, “Đối phó với cô thì tôi dư sức.”
Lục Tri Phi giận đến độ bật cười, giơ ngón cái lên với cô.
Rõ ràng là không ưa cái dáng vẻ thanh cao tự cho mình là đúng của Thẩm Đường, nhưng lại vô thức muốn trở thành người như cô, cô ta đúng là mâu thuẫn.
Lục Tri Phi đặt ly không xuống, còn ly rượu của Thẩm Đường vẫn đặt nguyên tại chỗ cũ, cô ta thuận tay cầm lên uống luôn, “Biết tôi ghét nhất là kiểu người gì không?”
Cô ta liếc sang Thẩm Đường.
Biết Thẩm Đường sẽ không trả lời, cô ta tự hỏi tự trả lời, “Chính là giống như Điền Thanh Lộ vậy. Vì Nghiêm hạ Vũ mà mặc kệ tôn nghiêm, khiến người ta chế giễu.”
Cô ta cười, “Bây giờ tôi lại không khác gì Điền Thanh Lộ, biến bản thân thành loại người mà mình ghét nhất.”
Lục Tri Phi ngửa đầu nốc hết ly rượu, đây đã là ly thứ năm trong tối nay.
“Tài nguyên trong giới thời trang của tôi nhiều hơn cô nghĩ đấy.”
Thẩm Đường lại không có hứng thú nghe cô ta nói tiếp, “Lục tổng, xin lỗi tôi không tiếp chuyện với cô được.”
Lục Tri Phi nói, “Cô hãy nghe một câu cuối cùng của tôi, nếu sau này cô cần gì, cứ để quản lý của cô gọi cho tôi là được. Chuyện này không phải nể mặt Tưởng Thành Duật, không liên quan gì đến anh ấy.”
“Cám ơn cô, nhưng vô công bất thụ lộc.” Thẩm Đường khom người nhấc váy rời đi.
Oan gia ngõ hẹp, chưa kịp rời đi đã gặp phải Trữ Nhiễm.
Trữ Nhiễm vẫn vênh vang đắc ý như mọi khi, cô ta đã nghe nói Thẩm Đường vừa ký hợp đồng với Thường Thanh, cũng biết Triệu Trì Ý đang theo đuổi Thẩm Đường.
Nếu là trước đây thì hẳn là cô ta đã đến kiếm chuyện với “cái đinh” trong mắt này từ sớm, nhưng tối nay Trữ Nhiễm lại mặc kệ, bởi vì vừa nãy cô ta đã nhận một cuộc gọi từ người đang theo đuổi mình, mải mê nói chuyện gần một tiếng đồng hồ vẫn không dứt ra được.
Có lẽ là do vừa nấu cháo điện thoại xong nên tâm trạng Trữ Nhiễm khá tốt, nhìn Thẩm Đường cũng không thấy đáng ghét lắm, “Cô Thẩm, chúc mừng chị nhé.”
Ai cũng biết đêm nay cô đã lấy được vé mượn lễ phục cao cấp mới nhất từ bộ sưu tập váy tiên nữ của L.
Ăn nói chủng chẳng, Thẩm Đường chẳng thèm đáp lời.
Trữ Nhiễm cùng Thẩm Đường bước về phía thang máy, khóe mắt cô ta cứ lướt sang nhìn Thẩm Đường mấy chục lần, vấn đề bức bối ở trong lòng suốt hai tháng nay cuối cùng cũng đã thốt nên lời, “Này sinh viên xuất sắc, chắc cô học toán giỏi lắm hả?”
Thẩm Đường, “…”
…
Đến bãi đỗ xe ở tầng hầm, Thẩm Đường lại không thấy xe mình đâu cả.
Trợ lý khẽ nhắc cô, “Chị Đường, chị nhìn chiếc xe thứ ba bên tay trái đi.”
Thẩm Đường nhìn theo hướng trợ lý nói liền bắt gặp biển số xe vô cùng quen thuộc. Người trong xe cũng nhìn thấy cô, chiếc xe chậm rãi chạy tới.
Cửa sổ ghế phụ hạ xuống, Thẩm Đường nhìn thấy Tưởng Thành Duật đang ngồi bên ghế lái.
Anh nhoài người sang giúp cô mở cửa ghế phụ ra, “Anh đã đặt nhà hàng rồi, muốn mời em ăn tối. Hồi xưa khi yêu nhau, anh không có cơ hội mời em ra ngoài ăn cơm.”
Lúc đó vì tránh phóng viên, bọn họ đều ăn ở nhà, đến tận bây giờ hai người vẫn chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau ở nơi công cộng.
Thẩm Đường không từ chối, ngồi lên xe anh.
Tưởng Thành Duật đưa tay định giúp cô thắt dây an toàn, nhưng Thẩm Đường nhanh tay hơn, tự mình kéo dây thắt lại.
Đây không chỉ là lần đầu tiên hai người cùng ra ngoài ăn cơm, mà cũng là lần đầu tiên anh lái xe chở cô.
Tưởng Thành Duật quan sát đôi mắt của cô, “Tối qua em ngủ không ngon hả?”
Thẩm Đường gật đầu, “Vâng.”
“Em cứ an tâm đóng phim, còn những chuyện khác thì không cần phải lo, cứ để anh xử lý.” Tưởng Thành Duật nổ máy xe, “Em cũng đừng nghĩ mình thiếu nợ anh, giữa anh và em không có cái gọi là thiếu nợ ân tình gì hết, đó là chuyện mà anh nên làm.”
Thẩm Đường híp mắt, “Anh vẫn chưa theo đuổi được em mà, không có gì gọi là nên hay không nên cả.”
“Là do anh cam tâm tình nguyện, thế thì không có vấn đề gì rồi chứ.” Tưởng Thành Duật phải nhìn đường để lái xe, thỉnh thoảng tranh thủ liếc nhanh sang nhìn cô, “Mấy ngày rồi không gặp nhau, có gì muốn nói với anh không?”
“Không.”
“Có nhớ anh không?”
“Không rảnh để nhớ.”
Tưởng Thành Duật nhìn biểu cảm thờ ơ của cô bèn lên tiếng dỗ dành, “Sao em không hỏi lại anh?”
Mí mắt Thẩm Đường dần nặng trĩu, “Hỏi anh cái gì?”
“Hỏi anh có nhớ em không?” Anh nói, “Nếu em hỏi, anh sẽ trả lời cho em biết, rằng anh rất nhớ em.”
Trong xe rất yên tĩnh, giọng nói dịu dàng bùi tai như muốn mê hoặc cả cô.
Tưởng Thành Duật thừa lúc dừng đèn đỏ, anh điều chỉnh ghế ngồi cho cô để cô thoải mái hơn.
Đến gần mới ngửi thấy mùi rượu vang xen lẫn trong hương nước hoa thoang thoảng, tuy nhiên, mùi rượu cũng khá là nồng.
“Em uống nhiều lắm hả?”
Thẩm Đường lẩm bẩm đáp lại, “Ba ly.”
Ngay sau đó cô lại nói, “Tưởng Thành Duật, có lẽ em không còn sức để ăn khuya với anh đâu, em thấy hơi nhức đầu.”
“Em ngủ đi, chúng ta không đi ăn nữa.” Tưởng Thành Duật hạ thấp ghế xuống cho cô.
Ý thức của Thẩm Đường vẫn còn khá tỉnh táo, cô lấy điện thoại ra gọi trợ lý bảo cô nàng hai tiếng nữa hãy đến đón cô.
Bây giờ cô không muốn về căn hộ mình thuê, một mình ở lại đó rất khó chịu.
Trong vô thức, cô chỉ muốn được ở bên cạnh Tưởng Thành Duật, lưu luyến hơi thở trên người anh.
Trước khi bắt đầu bữa tiệc, cô nhận được điện thoại từ bác sĩ phụ trách chữa trị cho ông nội. Sáng hôm qua, cô và anh Thẩm đã đưa ông nội đến bệnh viện hội chẩn, chiều nay mới có kết quả.
Vì ông nội bị kích thích cho nên tình huống bất ngờ chuyển biến xấu, bác sĩ bảo cô phải chuẩn bị tâm lý.
Cô làm sao mà chuẩn bị tâm lý được đây.
Mà cô lại càng không muốn chuẩn bị.
Hạnh phúc trong tay cô chỉ còn sót lại một chút thế thôi, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ được.
Tưởng Thành Duật lái xe đến gần khu chung cư của Thẩm Đường, mất một lúc lâu mới tìm thấy một chỗ để đậu xe,
Anh tắt máy, tháo dây an toàn.
Thẩm Đường không ngủ, cô đưa lưng về phía anh.
“Phía bên L anh đã tìm người giúp đỡ, đến lúc đó anh sẽ đặt lễ phục cho riêng em, không cần phải đi mượn người ta nữa.”
“Không cần đâu, phí lắm, lễ phục em chỉ mặc một lần chứ không mặc lại lần hai.” Thẩm Đường thở nhẹ, không muốn người khác bị ảnh hưởng bởi tâm trạng đau buồn của mình, “Em và thiết kế trưởng của bên đó có quen biết, sau này em có thể mượn bất kỳ mẫu váy mới nào của bọn họ.”
“Mỗi lần mượn thì phiền lắm, tự mình sở hữu…”
“Tưởng Thành Duật, anh đừng nói gì nữa hết. Em muốn yên lặng một chút.”
“Được.”
Thẩm Đường mở mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trước mắt chỉ có lùm cây tối tăm.
Ngơ ngác vài phút, cô bỗng xoay người lại tìm Tưởng Thành Duật.
Ánh sáng trong xe hơi tối, các đường nét trên khuôn mặt anh càng vì thế mà thêm sắc sảo.
Thẩm Đường ngồi thẳng người dậy, “Anh nhoài sang đây cho em ngó thử một cái.”
Tưởng Thành Duật, “Em muốn ngó gì, đâu phải em chưa từng nhìn thấy.”
“Ngó xem anh có trái tim hay không.”
“… Nếu anh không có tim, thế thì ba năm qua em ở đâu.”
“Đừng nói ngọt dỗ em, ba năm qua anh cũng đâu có yêu em.”
Tưởng Thành Duật thấy cô đã ngà ngà say nên không cãi lại cô nữa.
Thẩm Đường lại nhích sang bên cạnh, “Hình như em say rồi.”
“Anh đã thấy.” Tưởng Thành Duật định lấy nước cho cô uống, nhưng Thẩm Đường đè tay anh lại, “Anh đừng nhúc nhích, em không khát đâu. Em đang say, vì thế nếu em làm gì anh thì không cần phải chịu trách nhiệm, anh cũng đừng để trong lòng.”
Dứt lời, cô ôm lấy anh.
“Để em ôm anh một lúc.” Trán cô tỳ lên lồng ngực của anh, “Em không giữ lại được thứ gì cả, dù có cố gắng thể nào cũng không níu giữ được, em không biết phải làm sao hết.”
Không biết có phải là do ảo giác của anh hay không, Tưởng Thành Duật chợt cảm giác người trong lòng anh như đang khóc.
Bờ vai cô khẽ run rẩy, như đang cố gắng kìm nén.
Tưởng Thành Duật không nhúc nhích, để mặc Thẩm Đường ôm mình.
Cô cao ngạo không bao giờ tỏ ra yếu thế trước mặt người khác, nhất định cô sẽ không muốn để người khác nhìn thấy mình yếu đuối rơi nước mắt.
Tưởng Thành Duật ôm cô vào lòng, cô gầy hơn trước rất nhiều.
Thẩm Đường say rồi khóc một trận, sau đó ngủ thiếp đi trong lòng anh.
…
Tháng ngày mình muốn bắt lấy, muốn lưu lại cứ thế vụt qua vội vàng.
Tuy trong lòng bài xích, nhưng vừa đảo mắt một cái thì tháng Tám cũng đã đến.
Đầu tháng, Đầu hạ năm ấy đã được đóng máy.
Suốt ba tháng qua, Phàn Ngọc bị Tiêu Chân chèn ép đến mức tổn thương nguyên khí nặng nề, tổn thất hơn trăm triệu.
Phàn Ngọc hiểu rõ, cho dù bà ta có xin lỗi Thẩm Đường đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không tha thứ, dù ngoài miệng bảo bỏ qua, nhưng Tiêu Chân chắc chắn sẽ không tha cho bà ta.
Khi Phàn Ngọc và Trần Nam Kính chiến tranh lạnh đến tháng thứ hai, bà ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, mục đích của Tiêu Chân chính là khiến cuộc sống của bà ta và Trần Nam Kính gà bay chó sủa, thậm chí là tan đàn xẻ nghé.
Không thể để Tiêu Chân được như ý nguyện, thế là Phàn Ngọc đi tìm Trần Nam Kính làm hòa, cố gắng duy trì bề ngoài sóng yên biển lặn. Tâm trạng của Trần Nhất Nặc cũng vì thế ổn định trở lại, lúc này mới không làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim.
Nhưng mấy bộ phim do bà ta đầu tư vẫn không được phép phát sóng.
Ngày đóng máy, Trần Nam Kính muốn đến thăm ba mình, sẵn tiện chào tạm biệt ông luôn.
Trần Nhất Nặc chủ động mở lời, “Ba, con đi thăm ông nội với ba nhé. Sau này cũng không biết khi nào mới rảnh đến thăm ông.”
Phàn Ngọc cụp mắt, “Con đi làm gì, trong mắt người ta cũng chẳng xem con là cháu gái.”
“Ơ kìa mẹ.” Trần Nhất Nặc không thể chịu được khi mẹ nói thế, nếu bà mà nói nữa thì ba sẽ không vui, “Không phải là do ông nội không có cơ hội gặp con sao?”
“Mẹ không có ý đó, là mẹ sợ con tủi thân thôi. Lần trước mẹ thấy con đến chào ông ấy, nhưng ông ấy đâu có nể mặt con.”
Trần Nam Kính không định dẫn Trần Nhất Nặc sang đó, “Con ở lại dọn đồ đi, ba tự lái xe đến thôn Hải Đường.”
Nửa tháng nay bọn họ quay phim trong thành phố, cách thôn một tiếng lái xe.
Trong ba tháng qua, ông ta thường xuyên đến tâm sự với ba mình, nhưng phần lớn thời gian ông cụ đều trầm mặc.
Lúc này Thẩm Đường vẫn chưa về nhà, cô đang liên hoan với nhóm Cố Hằng.
Ông cụ vẫn như thế, một mình ngồi trước cổng nhà, ánh mắt đùng đục, không biết đang nhìn gì ngoài biển.
“Ba.” Trần Nam Kính bước xuống xe.
Ông cụ từ từ xoay người lại, “Sao con lại tới đây, hôm nay rảnh rồi à?”
Trần Nam Kính ngồi xuống bên cạnh ba mình, “Đóng máy rồi ạ, tối nay sẽ bay về Bắc Kinh.”
“Ồ.” Lòng ông cụ ngổn ngang cảm xúc.
Dọc con đường trước cửa nhà luôn có người trong thôn qua lại, ai đi ngang qua cũng đều chào Trần Nam Kính một tiếng. Đầu hạ năm ấy quay ở thôn Hải Đường gần hai tháng, trong thời gian đó có không ít người trong đoàn làm phim đến thăm ông, nên người trong thôn đã không còn thấy kinh ngạc nữa.
Tiếng bước chân trên đường khi thì gấp gáp khi thì thảnh thơi, hai cha con nhìn nhau nhưng lại không nói gì.
Ông cụ đoán được có lẽ mình sẽ không còn cơ hội gặp lại con trai lần nào nữa, nên mặc kệ lời của mình có tác dụng hay không, ông vẫn cố đánh liều một phen, “Ba không yêu cầu con đối xử tốt với Đường Đường, nhưng con cũng đừng ức hiếp nó. Dù sao thì con cũng là ba của Đường Đường mà, nó đã mong ngóng con suốt bao năm qua.”
Lòng Trần Nam Kính như bị một tảng đá đè nặng, ông ta chết lặng, mất hết tri giác.
Ông cụ giục, “Con về đi, coi chừng trễ chuyến bay.”
Trần Nam Kính khó khăn thốt lên vài chữ, “Không sao đâu, vẫn còn sớm.”
“Ba, ba yên tâm đi, sau này con sẽ che chở cho con bé.”
Đây là câu nói cuối cùng của Trần Nam Kính nói với ba mình trước khi lên xe.
Chiếc xe dần dần khuất bóng, Trần Nam Kính nhìn căn nhà thấp thoáng phía sau, và cả ba mình đang ngồi trước cổng càng lúc càng xa dần, sau đó chỉ còn lại một điểm nhỏ mơ hồ.
Không ngờ lần tạm biệt này lại chính là vĩnh biệt.
…
Thẩm Đường ngồi xe của Triệu Trì Ý quay về thôn Hải Đường. Trưa nay cô có liên hoan với mấy người Châu Minh Khiêm, Triệu Trì Ý cũng đặc biệt bay từ Bắc Kinh đến đây một chuyến.
Anh ta một hai muốn đến thăm ông nội, “tiện đường” đưa cô về nhà luôn.
“Tạ Quân Trình về rồi à?” Triệu Trì Ý tìm chuyện để nói.
Thẩm Đường đang thất thần nên chậm nửa nhịp, “Ừ, về từ hai hôm trước.”
“Em cứ nghỉ ngơi một thời gian đi, từ tháng Mười một năm ngoái đến giờ em vẫn chưa nghỉ ngơi ngày nào. Nếu cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì em cũng sẽ kiệt sức thôi.” Triệu Trì Ý không đành lòng khi nhìn thấy cô như thế, “Sau giấc mộng tàn vẫn còn đang trong quá trình chuẩn bị, sớm nhất cũng phải đến tháng Mười một mới khai máy.”
Dạo gần đây Thẩm Đường cũng không có tâm trạng quay phim, ông nội hiện giờ đã yếu hẳn, cô chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc ông, “Hợp đồng nửa năm chờ đến khi tôi vào đoàn rồi hẳn tính, không thể để anh thiệt thòi được.”
Triệu Trì Ý bật cười, “Sao em bướng thế hả?” Không ai có thể thay đổi ý nghĩ của cô được, chỉ đành thuận theo cô, “Sắp tới em còn lịch trình công việc nào khác không?”
“Không tính là công việc, cuối tuần này tôi phải bay sang Thượng Hải làm khách mời trong trong concert của Hoắc Đằng.”
Triệu Trì Ý, “Thế thì em cứ chuẩn bị tập dợt bài hát cho thật tốt. Mấy công việc khác anh sẽ giúp em từ chối, chờ ông nội khỏe lên rồi bàn tiếp.”
Chính anh ta cũng cảm thấy lời của mình cũng chỉ tự lừa mình dối người, ông nội làm sao có thể khỏe lên được đây.
Cũng may, dạo gần đây Tiêu Chân cũng không có động tĩnh gì, bọn họ có thể thở phào một hơi.
Nhờ có Tưởng Thành Duật giúp đỡ, đánh rắn phải đánh bảy tấc, vì thế Tiêu Chân đành nén nhịn vì đại cục, tạm thời ngưng chuyện chèn ép sự nghiệp của Thẩm Đường lại.
Hợp đồng mà Điền Thanh Lộ móc nối cho GR hợp tác với Tiêu gia năm ngoái có vốn đầu tư của các tập đoàn đổ vào cũng hơn ba tỷ, trong đó, Tiêu gia đầu tư mạnh nhất.
Hạng mục này vốn là do Tiêu Chân muốn mượn sức Tưởng Thành Duật, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị Tưởng Thành Duật lợi dụng kiềm hãm nhà họ Tiêu.
Tiêu Chân đã tính toán đâu vào đấy, nhưng lại không tính đến chuyện Tưởng Thành Duật sẽ “quay đầu ăn cỏ cũ”.
Bà chỉ tạm thời dừng tay, hạng mục kia rồi cũng sẽ có ngày kết thúc.
Triệu Trì Ý vặn một chai soda đưa cho Thẩm Đường, “Uống chút rồi ngủ một giấc đi, không cần phải suy nghĩ gì cả.”
Sao Thẩm Đường lại có thể không suy nghĩ được chứ, từng ngày từng ngày như đang đếm ngược sinh mệnh của ông nội, từng phút từng giây của cô như đang đi trên núi dao biển lửa.
Lúc về nhà, ông nội đã lên giường nghỉ ngơi.
Bây giờ mới năm giờ chiều.
Chỉ cần sức khỏe của ông nội chịu được, ông luôn ngồi trước cửa chờ cô về.
“Ông nội, ông xem ai đến nè.” Thẩm Đường cất giọng khẽ khàng, trước khi bước vào nhà đã điều chỉnh lại cảm xúc.
Ông cụ cố gắng vực dậy tinh thần, chỉ cái ghế trước bàn máy tính, “Tiểu Triệu à, đến đây ngồi đi con.” Ông không muốn cháu gái mình lo nên giải thích, “Trưa nay không ngủ nên bây giờ ông hơi buồn ngủ.”
Triệu Trì Ý lấy gối nhét ra sau lưng cho ông, vì để ông nội không lo, anh ta nói với ông, khoảng thời gian này Thẩm Đường sẽ ở nhà đọc kịch bản, trải nghiệm cuộc sống, đến tháng Mười một sẽ vào đoàn phim.
Anh ta là ông chủ, hiển nhiên ông cụ tin lời anh ta,
Tối nay Triệu Trì Ý phải bay về Bắc Kinh, anh ta chỉ ghé chơi nửa tiếng rồi quay về.
Trong nhà chợt trở nên quạnh quẽ.
Thẩm Đường mở máy tính của ông nội lên, “Ông nội, ông xem phim với con nha.”
“Được chứ.” Ông hỏi, “Con muốn xem phim gì?”
“Xem phim của… ba con.”
Từ “ba” này từ miệng cô thốt ra sao mà lạ lẫm đến thế.
Ông cụ sững sờ, “Sao tự dưng con lại muốn xem phim của nó?”
Thẩm Đường nói dối, “Con làm hòa với ông ấy rồi. Khoảng thời gian này ông ấy đối xử với con không tệ, con cũng đã thông suốt rồi, cứ ôm khư khư nỗi hận này quá mệt mỏi, con phải sống thật vui vẻ.”
“Làm hòa thật rồi hả?”
“Con lừa ông làm gì, ông nội cũng không phải không biết tính con thế nào. Nếu không buông xuống, con sẽ không tha thứ cho ông ấy. Bây giờ con chỉ muốn chăm chỉ đóng phim, sau đó yêu đương rồi kết hôn.”
Thẩm Đường lấp liếm, “Mấy tháng nay, Triệu Trì Ý, Tạ Quân Trình và cả Tưởng Thành Duật nữa, ai cũng góp một câu khuyên con, sau khi buông bỏ thì con thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn.”
Ông cụ vui đến rơi lệ, cuối cùng ông cũng có thể an tâm mà ra đi rồi, “Đường Đường của chúng ta cuối cũng có gia đình rồi.”
“Ông nội, ông khóc gì chứ, con không cho ông khóc.” Thẩm Đường lau nước mắt cho ông.
“Không sao, ông nội vui mà.”
Thẩm Đường tìm bộ phim cách đây vài năm của Trần Nam Kính, vặn âm thanh vừa nghe, bắt đầu xem từ tập một.
Cô ngồi bên mép giường, nắm chặt đôi tay già cỗi của ông.
Ông nội chăm chú xem từng cảnh, từng lời thoại một.
Thẩm Đường xem không vào, thậm chí cô còn thấy phản cảm với cả giọng nói của Trần Nam Kính.
Khi đi đến cuối đời thì yêu hận sớm đã được buông bỏ, có lẽ ông nội cũng thế, ông đã không còn oán trách Trần Nam Kính nữa, mà cô cũng không nỡ để ông cụ ra đi mà trong lòng vẫn còn vướng bận.
Có lời nói dối này, ông nội đã có thể yên tâm, không còn gì tiếc nuối nữa.
Trong lòng ông, cô cuối cùng cũng có một mái nhà.
Hôm sau, ông nội đã không thể chống đỡ nổi nên được đưa đi nhập viện. Anh Thẩm giao việc kinh doanh nhà nghỉ lại cho người nhà, cùng Thẩm Đường vào bệnh viện với ông.
Vì phải dợt sân khấu với Hoắc Đằng, nên Thẩm Đường phải bay sang Thượng Hải trước một ngày
Trong thời gian quay Đầu hạ năm ấy, mỗi khi rảnh rỗi cô sẽ ở nhà luyện đàn, tiện thể đàn cho ông nội nghe. Ông nói, cô đàn còn hay hơn nghệ sĩ dương cầm thực thụ.
Thật ra ông nội không hiểu âm nhạc.
Nhưng trong mắt ông, cô cái gì cũng tốt.
Buổi concert lần này hẳn là lần cuối cùng ông nội có thể nghe cô vừa đàn vừa hát trên sân khấu.
Đêm đó, khi Thẩm Đường xuất hiện trên sân khấu, dưới khán đài đã hoàn toàn mất kiểm soát, trong tiếng người la hét vốn không thể nghe rõ giọng hát của cô.
Cô khoác lên người bộ lễ phục cao cấp thuộc bộ sưu tập đầu xuân năm nay của L, tựa như một nàng tiên lạnh lùng.
Trần Nam Kính đang ngồi lẩn trong nhóm khán giả, hôm nay ông ta cũng đến đây xem ca nhạc.
Hơn nữa, ông ta còn đăng Weibo cổ vũ concert lần này của Hoắc Đằng.
Bài đăng này còn kèm theo một video ngắn, là đoạn Thẩm Đường đánh đàn đệm cho Hoắc Đằng hát. Khi tiếng đàn vang lên, cả khán đài bất chợt rơi vào yên tĩnh.
Động thái này của Trần Nam Kính bất ngờ nhảy lên hot search, trong phần bình luận hoàn toàn đều nói về Thẩm Đường, không ngờ trình độ piano của Thẩm Đường đã đạt đến trình độ có thể trình diễn. Tuy phần kỹ thuật vẫn còn trúc trắc, nhưng ưu điểm đã che mất khuyết điểm, chỉ bấy nhiêu đây cũng đủ khiến người ta bất ngờ.
Cũng chính vì hot search này, tâm trạng Phàn Ngọc vừa bình tĩnh lại bắt đầu cuồn cuộn sóng cả.
“Rốt cuộc là ông ấy muốn làm gì?” Bà ta tức tối ném thẳng điện thoại xuống đất.
Trần Nhất Nặc đang ngả người vào sofa lướt điện thoại, đúng lúc lướt đến hot search này.
Màn hình điện thoại bể nát, cô ta giật cả mình.
“Mẹ, mẹ sao thế?”
Phàn Ngọc đỏ mắt trước mặt con gái, “Tiêu Chân vả mặt mẹ cũng đành, vậy mà ông ấy cũng làm thế. Ông ấy muốn làm gì đây? Có phải ông ấy muốn nói với Tiêu Chân là, trong lòng ông ấy vẫn còn quan tâm đến đứa con gái của bọn họ hay không?”
Trần Nhất Nặc nhặt điện thoại lên, “Mẹ, mẹ đừng ầm ĩ với ba nữa có được không? Nếu mẹ cứ quậy nữa, con sẽ không còn ba thật đấy.”
Cô ta nhìn màn hình điện thoại vỡ tan tành, “Ngày mai gia đình mình đi du lịch nước ngoài đi, lâu rồi mẹ và ba không đưa con đi chơi, xem như chúng ta đi giải sầu đi.”
Tin tức này nằm trên hot search gần mười mấy tiếng đồng hồ, đến khi Thẩm Đường quay về Thâm Quyến.
Thẩm Đường không muốn nhìn thấy tên mình và tên Trần Nam Kính xuất hiện cùng nhau trên một hot search, cô nhắn tin cho ông ta, [Sau này ông đừng đăng bất cứ tin gì liên quan đến tôi nữa! Chuyện giả tạo thế này chỉ khiến mỗi mình ông cảm động mà thôi! Giữa chúng ta sẽ chẳng bao giờ có ngày hòa thuận đâu.]
“Ông nói đâu có sai đúng không, con xem biết bao nhiêu người khen con đàn hay kìa.” Ông cụ vừa xem hết tất cả video mà anh Thẩm tìm giúp, vui nhất là con trai ông cũng đăng video về cháu gái mình.
Thẩm Đường cất điện thoại, cười đáp, “Chúng ta phải khiêm tốn chứ ông.”
Tình trạng của ông hôm nay không tốt như hôm qua, ngay cả nói chuyện cũng rất mất sức.
“Đường Đường à, dạo này Tiểu Tưởng bận lắm hả con?” Ông cụ bắt đầu nhớ Tưởng Thành Duật.
Thẩm Đường, “Anh ấy bận lắm ạ, phải điều hành rất nhiều công ty.”
Trước đây cô nhóc trợ lý thường bênh cô, phàn nàn Tưởng Thành Duật rất nhiều, nói anh theo đuổi cô chẳng đều đặn gì cả, y hệt kỳ rụng dâu của mấy cô bé, có khi một tháng gặp hai lần, có khi hai tháng mới gặp một lần.
Khiến người ta phát cáu.
Thẩm Đường xuất hiện trễ nhất, sải bước trên thảm đỏ vào những giây phút cuối cùng.
Bất cứ lúc nào, chỉ cần cô xuất hiện liền trở thành tiêu điểm của nơi đó, theo lời của Trữ Nhiễm chính là thu hút sự chú ý của mọi người.
Đêm nay cũng không ngoại lệ.
Rất nhiều người có ấn tượng với chiếc váy dạ hội này, mà đêm nay cô lại mặc lại nó thêm một lần nữa.
Song, có một vài điểm khác biệt so với lần trước, hôm nay cô không đeo đồng hồ, cũng không đeo trang sức, trên cổ chỉ buộc hờ một chiếc khăn lụa màu sáng được thắt theo một kiểu khá đặc biệt rủ dài xuống phần ngực.
Chiếc khăn lụa ấy càng làm bật lên vẻ xinh đẹp động lòng người của cô.
Bị thu hút bởi chiếc khăn lụa và gương mặt của cô, nào còn ai để ý đến chuyện có phải cô mặc lại lễ phục cũ hay không.
Khăn lụa phối với lễ phục cao cấp, cũng chỉ có người đẹp như cô mới có thể tùy tiện phối hợp như thế.
Lục Tri Phi nhờ nhân viên mang lên hai ly rượu vang, sau đó cất bước sang đó chào hỏi.
“Tôi phải lóa mắt bởi cách phối đồ này của cô đấy.” Khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười tiêu chuẩn, Lục Tri Phi đưa cho Thẩm Đường một ly rượu vang.
Thẩm Đường cụng ly với cô ta, “Cám ơn cô.”
Lục Tri Phi không đặt tâm tư lên chuyện thưởng thức rượu, uống rượu vang như uống nước lọc.
Trong mắt người khác, bọn họ là do bị thu hút bởi khí chất của nhau nên mới đến bắt chuyện với nhau.
Nhưng chỉ có người trong cuộc biết rõ, hai người đang âm thầm “so găng”, xem xem ai là người bình tĩnh giành được chiến thắng sau cùng.
Lần này Thẩm Đường phối hợp như vậy là để chuẩn bị gặp nhà thiết kế, “Lục tổng có thể giúp tôi giới thiệu vài lời không?”
Dù Lục Tri Phi không muốn cũng phải giả vờ hào phóng, “Không thành vấn đề.” Cô ta đưa Thẩm Đường sang bên đó, giới thiệu nhà thiết kế hàng đầu của L cho cô.
Thẩm Đường đã từng sống ở nước ngoài năm sáu năm, vì thế cô có thể giao tiếp bằng tiếng Anh hoàn toàn thoải mái.
Trong lúc nói chuyện phiếm, cô nhắc đến bỗ lễ phục cao cấp L đầu tiên của mình, “Do bất cẩn nên tôi đã làm bẩn chiếc váy đó, tôi buồn lắm nhưng không biết phải làm sao. Đó là món quà của một người rất quan trọng với tôi, tôi rất muốn “cứu” nó.”
Cô đã dùng từ “cứu”.
Nhà thiết kế hỏi cô có ảnh chụp không, để ông ấy xem thử.
“Có.”
Dứt lời, Thẩm Đường lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Không chỉ nhà thiết kế, các vị khách quý bên cạnh cũng nhìn sang.
Đây là một mẫu lễ phục cao cấp mùa thu đông của ba năm trước, phần điểm nhấn của chiếc váy lại có một vết mực đen.
Đấy là do nhân viên phòng làm việc bất cẩn vấp ngã rồi va vào người cô, mà người đó lại đang ghi chép nên trên tay còn cầm cây bút đen.
Chất vải của chiếc váy có hơi đỏng đảnh, vết mực đen này dù đã được xử lý nhưng vẫn không hết.
“Chiếc váy này rất có ý nghĩa với tôi.” Thẩm Đường nhìn nhà thiết kế, “Tôi muốn đính một hàng kim cương lên đó để che đi vết mực, nhưng vẫn không có cơ hội gặp ông. Hôm nay cuối cùng cũng được gặp ông rồi, vì thế tôi muốn nhận được sự cho phép của ông để tôi tự đính kim cương lên lễ phục. Hoặc là, nếu ông có đề nghị nào khác thì tôi sẽ làm theo lời ông.”
Lục Tri Phi mím chặt đôi môi đỏ rực, đưa mắt nhìn sang nhà thiết kế.
Thẩm Đường xuất chiêu này khiến Lục Tri Phi trở tay không kịp, không cách nào tiếp chiêu.
Nhà thiết kế đã ở trong nghề hơn ba mươi năm, cho ra đời không biết bao nhiêu mẫu váy, nhưng chưa có khách hàng nào mua váy đã được vài năm, đến khi muốn sửa váy lại đến hỏi xin ý kiến của ông ta như thế.
Mỗi một chiếc váy đều là thiết kế tâm huyết của mình, ông ta bày tỏ lòng biết ơn với Thẩm Đường, “Cám ơn cô đã tôn trọng thiết kết của tôi. Nếu có thể, cô cứ giao chiếc váy lại cho tôi, tôi sẽ sửa nó miễn phí và bảo đảm sẽ khiến cô hài lòng.”
Hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ,
Đến gần cuối bữa tiệc, nhà thiết kế đã nói lại với quản lý của thương hiệu L, sau này, mỗi một kiểu váy tiên nữ mới nhất theo mùa của L sẽ được ưu tiên cho Thẩm Đường mượn tham dự các sự kiện.
Bữa tiệc kết thúc, Lục Tri Phi đi tìm Thẩm Đường.
Không những được sửa lễ phục miễn phí, mà cô còn mượn được mẫu váy đầu tiên của bộ sưu tập dễ như trở bàn tay.
Cô ta kính Thẩm Đường một ly, “Chúc mừng cô, tôi đây khâm phục khẩu phục.”
Lục Tri Phi một hơi cạn sạch ly rượu.
Thẩm Đường không đụng vào hớp nào, cô đã uống ba ly rồi, nếu mà uống nữa cô sẽ không chịu nổi mất.
Lục Tri Phi ngắm nghía cái ly không, “Tôi cứ nghĩ cô sẽ đi nhờ Tưởng Thành Duật giúp đỡ.”
“Không cần.” Thẩm Đường nhẹ nhàng nới lỏng chiếc khăn lụa trên cổ, buộc cả một tối nên cô thấy hơi khó chịu, “Đối phó với cô thì tôi dư sức.”
Lục Tri Phi giận đến độ bật cười, giơ ngón cái lên với cô.
Rõ ràng là không ưa cái dáng vẻ thanh cao tự cho mình là đúng của Thẩm Đường, nhưng lại vô thức muốn trở thành người như cô, cô ta đúng là mâu thuẫn.
Lục Tri Phi đặt ly không xuống, còn ly rượu của Thẩm Đường vẫn đặt nguyên tại chỗ cũ, cô ta thuận tay cầm lên uống luôn, “Biết tôi ghét nhất là kiểu người gì không?”
Cô ta liếc sang Thẩm Đường.
Biết Thẩm Đường sẽ không trả lời, cô ta tự hỏi tự trả lời, “Chính là giống như Điền Thanh Lộ vậy. Vì Nghiêm hạ Vũ mà mặc kệ tôn nghiêm, khiến người ta chế giễu.”
Cô ta cười, “Bây giờ tôi lại không khác gì Điền Thanh Lộ, biến bản thân thành loại người mà mình ghét nhất.”
Lục Tri Phi ngửa đầu nốc hết ly rượu, đây đã là ly thứ năm trong tối nay.
“Tài nguyên trong giới thời trang của tôi nhiều hơn cô nghĩ đấy.”
Thẩm Đường lại không có hứng thú nghe cô ta nói tiếp, “Lục tổng, xin lỗi tôi không tiếp chuyện với cô được.”
Lục Tri Phi nói, “Cô hãy nghe một câu cuối cùng của tôi, nếu sau này cô cần gì, cứ để quản lý của cô gọi cho tôi là được. Chuyện này không phải nể mặt Tưởng Thành Duật, không liên quan gì đến anh ấy.”
“Cám ơn cô, nhưng vô công bất thụ lộc.” Thẩm Đường khom người nhấc váy rời đi.
Oan gia ngõ hẹp, chưa kịp rời đi đã gặp phải Trữ Nhiễm.
Trữ Nhiễm vẫn vênh vang đắc ý như mọi khi, cô ta đã nghe nói Thẩm Đường vừa ký hợp đồng với Thường Thanh, cũng biết Triệu Trì Ý đang theo đuổi Thẩm Đường.
Nếu là trước đây thì hẳn là cô ta đã đến kiếm chuyện với “cái đinh” trong mắt này từ sớm, nhưng tối nay Trữ Nhiễm lại mặc kệ, bởi vì vừa nãy cô ta đã nhận một cuộc gọi từ người đang theo đuổi mình, mải mê nói chuyện gần một tiếng đồng hồ vẫn không dứt ra được.
Có lẽ là do vừa nấu cháo điện thoại xong nên tâm trạng Trữ Nhiễm khá tốt, nhìn Thẩm Đường cũng không thấy đáng ghét lắm, “Cô Thẩm, chúc mừng chị nhé.”
Ai cũng biết đêm nay cô đã lấy được vé mượn lễ phục cao cấp mới nhất từ bộ sưu tập váy tiên nữ của L.
Ăn nói chủng chẳng, Thẩm Đường chẳng thèm đáp lời.
Trữ Nhiễm cùng Thẩm Đường bước về phía thang máy, khóe mắt cô ta cứ lướt sang nhìn Thẩm Đường mấy chục lần, vấn đề bức bối ở trong lòng suốt hai tháng nay cuối cùng cũng đã thốt nên lời, “Này sinh viên xuất sắc, chắc cô học toán giỏi lắm hả?”
Thẩm Đường, “…”
…
Đến bãi đỗ xe ở tầng hầm, Thẩm Đường lại không thấy xe mình đâu cả.
Trợ lý khẽ nhắc cô, “Chị Đường, chị nhìn chiếc xe thứ ba bên tay trái đi.”
Thẩm Đường nhìn theo hướng trợ lý nói liền bắt gặp biển số xe vô cùng quen thuộc. Người trong xe cũng nhìn thấy cô, chiếc xe chậm rãi chạy tới.
Cửa sổ ghế phụ hạ xuống, Thẩm Đường nhìn thấy Tưởng Thành Duật đang ngồi bên ghế lái.
Anh nhoài người sang giúp cô mở cửa ghế phụ ra, “Anh đã đặt nhà hàng rồi, muốn mời em ăn tối. Hồi xưa khi yêu nhau, anh không có cơ hội mời em ra ngoài ăn cơm.”
Lúc đó vì tránh phóng viên, bọn họ đều ăn ở nhà, đến tận bây giờ hai người vẫn chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau ở nơi công cộng.
Thẩm Đường không từ chối, ngồi lên xe anh.
Tưởng Thành Duật đưa tay định giúp cô thắt dây an toàn, nhưng Thẩm Đường nhanh tay hơn, tự mình kéo dây thắt lại.
Đây không chỉ là lần đầu tiên hai người cùng ra ngoài ăn cơm, mà cũng là lần đầu tiên anh lái xe chở cô.
Tưởng Thành Duật quan sát đôi mắt của cô, “Tối qua em ngủ không ngon hả?”
Thẩm Đường gật đầu, “Vâng.”
“Em cứ an tâm đóng phim, còn những chuyện khác thì không cần phải lo, cứ để anh xử lý.” Tưởng Thành Duật nổ máy xe, “Em cũng đừng nghĩ mình thiếu nợ anh, giữa anh và em không có cái gọi là thiếu nợ ân tình gì hết, đó là chuyện mà anh nên làm.”
Thẩm Đường híp mắt, “Anh vẫn chưa theo đuổi được em mà, không có gì gọi là nên hay không nên cả.”
“Là do anh cam tâm tình nguyện, thế thì không có vấn đề gì rồi chứ.” Tưởng Thành Duật phải nhìn đường để lái xe, thỉnh thoảng tranh thủ liếc nhanh sang nhìn cô, “Mấy ngày rồi không gặp nhau, có gì muốn nói với anh không?”
“Không.”
“Có nhớ anh không?”
“Không rảnh để nhớ.”
Tưởng Thành Duật nhìn biểu cảm thờ ơ của cô bèn lên tiếng dỗ dành, “Sao em không hỏi lại anh?”
Mí mắt Thẩm Đường dần nặng trĩu, “Hỏi anh cái gì?”
“Hỏi anh có nhớ em không?” Anh nói, “Nếu em hỏi, anh sẽ trả lời cho em biết, rằng anh rất nhớ em.”
Trong xe rất yên tĩnh, giọng nói dịu dàng bùi tai như muốn mê hoặc cả cô.
Tưởng Thành Duật thừa lúc dừng đèn đỏ, anh điều chỉnh ghế ngồi cho cô để cô thoải mái hơn.
Đến gần mới ngửi thấy mùi rượu vang xen lẫn trong hương nước hoa thoang thoảng, tuy nhiên, mùi rượu cũng khá là nồng.
“Em uống nhiều lắm hả?”
Thẩm Đường lẩm bẩm đáp lại, “Ba ly.”
Ngay sau đó cô lại nói, “Tưởng Thành Duật, có lẽ em không còn sức để ăn khuya với anh đâu, em thấy hơi nhức đầu.”
“Em ngủ đi, chúng ta không đi ăn nữa.” Tưởng Thành Duật hạ thấp ghế xuống cho cô.
Ý thức của Thẩm Đường vẫn còn khá tỉnh táo, cô lấy điện thoại ra gọi trợ lý bảo cô nàng hai tiếng nữa hãy đến đón cô.
Bây giờ cô không muốn về căn hộ mình thuê, một mình ở lại đó rất khó chịu.
Trong vô thức, cô chỉ muốn được ở bên cạnh Tưởng Thành Duật, lưu luyến hơi thở trên người anh.
Trước khi bắt đầu bữa tiệc, cô nhận được điện thoại từ bác sĩ phụ trách chữa trị cho ông nội. Sáng hôm qua, cô và anh Thẩm đã đưa ông nội đến bệnh viện hội chẩn, chiều nay mới có kết quả.
Vì ông nội bị kích thích cho nên tình huống bất ngờ chuyển biến xấu, bác sĩ bảo cô phải chuẩn bị tâm lý.
Cô làm sao mà chuẩn bị tâm lý được đây.
Mà cô lại càng không muốn chuẩn bị.
Hạnh phúc trong tay cô chỉ còn sót lại một chút thế thôi, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ được.
Tưởng Thành Duật lái xe đến gần khu chung cư của Thẩm Đường, mất một lúc lâu mới tìm thấy một chỗ để đậu xe,
Anh tắt máy, tháo dây an toàn.
Thẩm Đường không ngủ, cô đưa lưng về phía anh.
“Phía bên L anh đã tìm người giúp đỡ, đến lúc đó anh sẽ đặt lễ phục cho riêng em, không cần phải đi mượn người ta nữa.”
“Không cần đâu, phí lắm, lễ phục em chỉ mặc một lần chứ không mặc lại lần hai.” Thẩm Đường thở nhẹ, không muốn người khác bị ảnh hưởng bởi tâm trạng đau buồn của mình, “Em và thiết kế trưởng của bên đó có quen biết, sau này em có thể mượn bất kỳ mẫu váy mới nào của bọn họ.”
“Mỗi lần mượn thì phiền lắm, tự mình sở hữu…”
“Tưởng Thành Duật, anh đừng nói gì nữa hết. Em muốn yên lặng một chút.”
“Được.”
Thẩm Đường mở mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trước mắt chỉ có lùm cây tối tăm.
Ngơ ngác vài phút, cô bỗng xoay người lại tìm Tưởng Thành Duật.
Ánh sáng trong xe hơi tối, các đường nét trên khuôn mặt anh càng vì thế mà thêm sắc sảo.
Thẩm Đường ngồi thẳng người dậy, “Anh nhoài sang đây cho em ngó thử một cái.”
Tưởng Thành Duật, “Em muốn ngó gì, đâu phải em chưa từng nhìn thấy.”
“Ngó xem anh có trái tim hay không.”
“… Nếu anh không có tim, thế thì ba năm qua em ở đâu.”
“Đừng nói ngọt dỗ em, ba năm qua anh cũng đâu có yêu em.”
Tưởng Thành Duật thấy cô đã ngà ngà say nên không cãi lại cô nữa.
Thẩm Đường lại nhích sang bên cạnh, “Hình như em say rồi.”
“Anh đã thấy.” Tưởng Thành Duật định lấy nước cho cô uống, nhưng Thẩm Đường đè tay anh lại, “Anh đừng nhúc nhích, em không khát đâu. Em đang say, vì thế nếu em làm gì anh thì không cần phải chịu trách nhiệm, anh cũng đừng để trong lòng.”
Dứt lời, cô ôm lấy anh.
“Để em ôm anh một lúc.” Trán cô tỳ lên lồng ngực của anh, “Em không giữ lại được thứ gì cả, dù có cố gắng thể nào cũng không níu giữ được, em không biết phải làm sao hết.”
Không biết có phải là do ảo giác của anh hay không, Tưởng Thành Duật chợt cảm giác người trong lòng anh như đang khóc.
Bờ vai cô khẽ run rẩy, như đang cố gắng kìm nén.
Tưởng Thành Duật không nhúc nhích, để mặc Thẩm Đường ôm mình.
Cô cao ngạo không bao giờ tỏ ra yếu thế trước mặt người khác, nhất định cô sẽ không muốn để người khác nhìn thấy mình yếu đuối rơi nước mắt.
Tưởng Thành Duật ôm cô vào lòng, cô gầy hơn trước rất nhiều.
Thẩm Đường say rồi khóc một trận, sau đó ngủ thiếp đi trong lòng anh.
…
Tháng ngày mình muốn bắt lấy, muốn lưu lại cứ thế vụt qua vội vàng.
Tuy trong lòng bài xích, nhưng vừa đảo mắt một cái thì tháng Tám cũng đã đến.
Đầu tháng, Đầu hạ năm ấy đã được đóng máy.
Suốt ba tháng qua, Phàn Ngọc bị Tiêu Chân chèn ép đến mức tổn thương nguyên khí nặng nề, tổn thất hơn trăm triệu.
Phàn Ngọc hiểu rõ, cho dù bà ta có xin lỗi Thẩm Đường đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không tha thứ, dù ngoài miệng bảo bỏ qua, nhưng Tiêu Chân chắc chắn sẽ không tha cho bà ta.
Khi Phàn Ngọc và Trần Nam Kính chiến tranh lạnh đến tháng thứ hai, bà ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, mục đích của Tiêu Chân chính là khiến cuộc sống của bà ta và Trần Nam Kính gà bay chó sủa, thậm chí là tan đàn xẻ nghé.
Không thể để Tiêu Chân được như ý nguyện, thế là Phàn Ngọc đi tìm Trần Nam Kính làm hòa, cố gắng duy trì bề ngoài sóng yên biển lặn. Tâm trạng của Trần Nhất Nặc cũng vì thế ổn định trở lại, lúc này mới không làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim.
Nhưng mấy bộ phim do bà ta đầu tư vẫn không được phép phát sóng.
Ngày đóng máy, Trần Nam Kính muốn đến thăm ba mình, sẵn tiện chào tạm biệt ông luôn.
Trần Nhất Nặc chủ động mở lời, “Ba, con đi thăm ông nội với ba nhé. Sau này cũng không biết khi nào mới rảnh đến thăm ông.”
Phàn Ngọc cụp mắt, “Con đi làm gì, trong mắt người ta cũng chẳng xem con là cháu gái.”
“Ơ kìa mẹ.” Trần Nhất Nặc không thể chịu được khi mẹ nói thế, nếu bà mà nói nữa thì ba sẽ không vui, “Không phải là do ông nội không có cơ hội gặp con sao?”
“Mẹ không có ý đó, là mẹ sợ con tủi thân thôi. Lần trước mẹ thấy con đến chào ông ấy, nhưng ông ấy đâu có nể mặt con.”
Trần Nam Kính không định dẫn Trần Nhất Nặc sang đó, “Con ở lại dọn đồ đi, ba tự lái xe đến thôn Hải Đường.”
Nửa tháng nay bọn họ quay phim trong thành phố, cách thôn một tiếng lái xe.
Trong ba tháng qua, ông ta thường xuyên đến tâm sự với ba mình, nhưng phần lớn thời gian ông cụ đều trầm mặc.
Lúc này Thẩm Đường vẫn chưa về nhà, cô đang liên hoan với nhóm Cố Hằng.
Ông cụ vẫn như thế, một mình ngồi trước cổng nhà, ánh mắt đùng đục, không biết đang nhìn gì ngoài biển.
“Ba.” Trần Nam Kính bước xuống xe.
Ông cụ từ từ xoay người lại, “Sao con lại tới đây, hôm nay rảnh rồi à?”
Trần Nam Kính ngồi xuống bên cạnh ba mình, “Đóng máy rồi ạ, tối nay sẽ bay về Bắc Kinh.”
“Ồ.” Lòng ông cụ ngổn ngang cảm xúc.
Dọc con đường trước cửa nhà luôn có người trong thôn qua lại, ai đi ngang qua cũng đều chào Trần Nam Kính một tiếng. Đầu hạ năm ấy quay ở thôn Hải Đường gần hai tháng, trong thời gian đó có không ít người trong đoàn làm phim đến thăm ông, nên người trong thôn đã không còn thấy kinh ngạc nữa.
Tiếng bước chân trên đường khi thì gấp gáp khi thì thảnh thơi, hai cha con nhìn nhau nhưng lại không nói gì.
Ông cụ đoán được có lẽ mình sẽ không còn cơ hội gặp lại con trai lần nào nữa, nên mặc kệ lời của mình có tác dụng hay không, ông vẫn cố đánh liều một phen, “Ba không yêu cầu con đối xử tốt với Đường Đường, nhưng con cũng đừng ức hiếp nó. Dù sao thì con cũng là ba của Đường Đường mà, nó đã mong ngóng con suốt bao năm qua.”
Lòng Trần Nam Kính như bị một tảng đá đè nặng, ông ta chết lặng, mất hết tri giác.
Ông cụ giục, “Con về đi, coi chừng trễ chuyến bay.”
Trần Nam Kính khó khăn thốt lên vài chữ, “Không sao đâu, vẫn còn sớm.”
“Ba, ba yên tâm đi, sau này con sẽ che chở cho con bé.”
Đây là câu nói cuối cùng của Trần Nam Kính nói với ba mình trước khi lên xe.
Chiếc xe dần dần khuất bóng, Trần Nam Kính nhìn căn nhà thấp thoáng phía sau, và cả ba mình đang ngồi trước cổng càng lúc càng xa dần, sau đó chỉ còn lại một điểm nhỏ mơ hồ.
Không ngờ lần tạm biệt này lại chính là vĩnh biệt.
…
Thẩm Đường ngồi xe của Triệu Trì Ý quay về thôn Hải Đường. Trưa nay cô có liên hoan với mấy người Châu Minh Khiêm, Triệu Trì Ý cũng đặc biệt bay từ Bắc Kinh đến đây một chuyến.
Anh ta một hai muốn đến thăm ông nội, “tiện đường” đưa cô về nhà luôn.
“Tạ Quân Trình về rồi à?” Triệu Trì Ý tìm chuyện để nói.
Thẩm Đường đang thất thần nên chậm nửa nhịp, “Ừ, về từ hai hôm trước.”
“Em cứ nghỉ ngơi một thời gian đi, từ tháng Mười một năm ngoái đến giờ em vẫn chưa nghỉ ngơi ngày nào. Nếu cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì em cũng sẽ kiệt sức thôi.” Triệu Trì Ý không đành lòng khi nhìn thấy cô như thế, “Sau giấc mộng tàn vẫn còn đang trong quá trình chuẩn bị, sớm nhất cũng phải đến tháng Mười một mới khai máy.”
Dạo gần đây Thẩm Đường cũng không có tâm trạng quay phim, ông nội hiện giờ đã yếu hẳn, cô chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc ông, “Hợp đồng nửa năm chờ đến khi tôi vào đoàn rồi hẳn tính, không thể để anh thiệt thòi được.”
Triệu Trì Ý bật cười, “Sao em bướng thế hả?” Không ai có thể thay đổi ý nghĩ của cô được, chỉ đành thuận theo cô, “Sắp tới em còn lịch trình công việc nào khác không?”
“Không tính là công việc, cuối tuần này tôi phải bay sang Thượng Hải làm khách mời trong trong concert của Hoắc Đằng.”
Triệu Trì Ý, “Thế thì em cứ chuẩn bị tập dợt bài hát cho thật tốt. Mấy công việc khác anh sẽ giúp em từ chối, chờ ông nội khỏe lên rồi bàn tiếp.”
Chính anh ta cũng cảm thấy lời của mình cũng chỉ tự lừa mình dối người, ông nội làm sao có thể khỏe lên được đây.
Cũng may, dạo gần đây Tiêu Chân cũng không có động tĩnh gì, bọn họ có thể thở phào một hơi.
Nhờ có Tưởng Thành Duật giúp đỡ, đánh rắn phải đánh bảy tấc, vì thế Tiêu Chân đành nén nhịn vì đại cục, tạm thời ngưng chuyện chèn ép sự nghiệp của Thẩm Đường lại.
Hợp đồng mà Điền Thanh Lộ móc nối cho GR hợp tác với Tiêu gia năm ngoái có vốn đầu tư của các tập đoàn đổ vào cũng hơn ba tỷ, trong đó, Tiêu gia đầu tư mạnh nhất.
Hạng mục này vốn là do Tiêu Chân muốn mượn sức Tưởng Thành Duật, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị Tưởng Thành Duật lợi dụng kiềm hãm nhà họ Tiêu.
Tiêu Chân đã tính toán đâu vào đấy, nhưng lại không tính đến chuyện Tưởng Thành Duật sẽ “quay đầu ăn cỏ cũ”.
Bà chỉ tạm thời dừng tay, hạng mục kia rồi cũng sẽ có ngày kết thúc.
Triệu Trì Ý vặn một chai soda đưa cho Thẩm Đường, “Uống chút rồi ngủ một giấc đi, không cần phải suy nghĩ gì cả.”
Sao Thẩm Đường lại có thể không suy nghĩ được chứ, từng ngày từng ngày như đang đếm ngược sinh mệnh của ông nội, từng phút từng giây của cô như đang đi trên núi dao biển lửa.
Lúc về nhà, ông nội đã lên giường nghỉ ngơi.
Bây giờ mới năm giờ chiều.
Chỉ cần sức khỏe của ông nội chịu được, ông luôn ngồi trước cửa chờ cô về.
“Ông nội, ông xem ai đến nè.” Thẩm Đường cất giọng khẽ khàng, trước khi bước vào nhà đã điều chỉnh lại cảm xúc.
Ông cụ cố gắng vực dậy tinh thần, chỉ cái ghế trước bàn máy tính, “Tiểu Triệu à, đến đây ngồi đi con.” Ông không muốn cháu gái mình lo nên giải thích, “Trưa nay không ngủ nên bây giờ ông hơi buồn ngủ.”
Triệu Trì Ý lấy gối nhét ra sau lưng cho ông, vì để ông nội không lo, anh ta nói với ông, khoảng thời gian này Thẩm Đường sẽ ở nhà đọc kịch bản, trải nghiệm cuộc sống, đến tháng Mười một sẽ vào đoàn phim.
Anh ta là ông chủ, hiển nhiên ông cụ tin lời anh ta,
Tối nay Triệu Trì Ý phải bay về Bắc Kinh, anh ta chỉ ghé chơi nửa tiếng rồi quay về.
Trong nhà chợt trở nên quạnh quẽ.
Thẩm Đường mở máy tính của ông nội lên, “Ông nội, ông xem phim với con nha.”
“Được chứ.” Ông hỏi, “Con muốn xem phim gì?”
“Xem phim của… ba con.”
Từ “ba” này từ miệng cô thốt ra sao mà lạ lẫm đến thế.
Ông cụ sững sờ, “Sao tự dưng con lại muốn xem phim của nó?”
Thẩm Đường nói dối, “Con làm hòa với ông ấy rồi. Khoảng thời gian này ông ấy đối xử với con không tệ, con cũng đã thông suốt rồi, cứ ôm khư khư nỗi hận này quá mệt mỏi, con phải sống thật vui vẻ.”
“Làm hòa thật rồi hả?”
“Con lừa ông làm gì, ông nội cũng không phải không biết tính con thế nào. Nếu không buông xuống, con sẽ không tha thứ cho ông ấy. Bây giờ con chỉ muốn chăm chỉ đóng phim, sau đó yêu đương rồi kết hôn.”
Thẩm Đường lấp liếm, “Mấy tháng nay, Triệu Trì Ý, Tạ Quân Trình và cả Tưởng Thành Duật nữa, ai cũng góp một câu khuyên con, sau khi buông bỏ thì con thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn.”
Ông cụ vui đến rơi lệ, cuối cùng ông cũng có thể an tâm mà ra đi rồi, “Đường Đường của chúng ta cuối cũng có gia đình rồi.”
“Ông nội, ông khóc gì chứ, con không cho ông khóc.” Thẩm Đường lau nước mắt cho ông.
“Không sao, ông nội vui mà.”
Thẩm Đường tìm bộ phim cách đây vài năm của Trần Nam Kính, vặn âm thanh vừa nghe, bắt đầu xem từ tập một.
Cô ngồi bên mép giường, nắm chặt đôi tay già cỗi của ông.
Ông nội chăm chú xem từng cảnh, từng lời thoại một.
Thẩm Đường xem không vào, thậm chí cô còn thấy phản cảm với cả giọng nói của Trần Nam Kính.
Khi đi đến cuối đời thì yêu hận sớm đã được buông bỏ, có lẽ ông nội cũng thế, ông đã không còn oán trách Trần Nam Kính nữa, mà cô cũng không nỡ để ông cụ ra đi mà trong lòng vẫn còn vướng bận.
Có lời nói dối này, ông nội đã có thể yên tâm, không còn gì tiếc nuối nữa.
Trong lòng ông, cô cuối cùng cũng có một mái nhà.
Hôm sau, ông nội đã không thể chống đỡ nổi nên được đưa đi nhập viện. Anh Thẩm giao việc kinh doanh nhà nghỉ lại cho người nhà, cùng Thẩm Đường vào bệnh viện với ông.
Vì phải dợt sân khấu với Hoắc Đằng, nên Thẩm Đường phải bay sang Thượng Hải trước một ngày
Trong thời gian quay Đầu hạ năm ấy, mỗi khi rảnh rỗi cô sẽ ở nhà luyện đàn, tiện thể đàn cho ông nội nghe. Ông nói, cô đàn còn hay hơn nghệ sĩ dương cầm thực thụ.
Thật ra ông nội không hiểu âm nhạc.
Nhưng trong mắt ông, cô cái gì cũng tốt.
Buổi concert lần này hẳn là lần cuối cùng ông nội có thể nghe cô vừa đàn vừa hát trên sân khấu.
Đêm đó, khi Thẩm Đường xuất hiện trên sân khấu, dưới khán đài đã hoàn toàn mất kiểm soát, trong tiếng người la hét vốn không thể nghe rõ giọng hát của cô.
Cô khoác lên người bộ lễ phục cao cấp thuộc bộ sưu tập đầu xuân năm nay của L, tựa như một nàng tiên lạnh lùng.
Trần Nam Kính đang ngồi lẩn trong nhóm khán giả, hôm nay ông ta cũng đến đây xem ca nhạc.
Hơn nữa, ông ta còn đăng Weibo cổ vũ concert lần này của Hoắc Đằng.
Bài đăng này còn kèm theo một video ngắn, là đoạn Thẩm Đường đánh đàn đệm cho Hoắc Đằng hát. Khi tiếng đàn vang lên, cả khán đài bất chợt rơi vào yên tĩnh.
Động thái này của Trần Nam Kính bất ngờ nhảy lên hot search, trong phần bình luận hoàn toàn đều nói về Thẩm Đường, không ngờ trình độ piano của Thẩm Đường đã đạt đến trình độ có thể trình diễn. Tuy phần kỹ thuật vẫn còn trúc trắc, nhưng ưu điểm đã che mất khuyết điểm, chỉ bấy nhiêu đây cũng đủ khiến người ta bất ngờ.
Cũng chính vì hot search này, tâm trạng Phàn Ngọc vừa bình tĩnh lại bắt đầu cuồn cuộn sóng cả.
“Rốt cuộc là ông ấy muốn làm gì?” Bà ta tức tối ném thẳng điện thoại xuống đất.
Trần Nhất Nặc đang ngả người vào sofa lướt điện thoại, đúng lúc lướt đến hot search này.
Màn hình điện thoại bể nát, cô ta giật cả mình.
“Mẹ, mẹ sao thế?”
Phàn Ngọc đỏ mắt trước mặt con gái, “Tiêu Chân vả mặt mẹ cũng đành, vậy mà ông ấy cũng làm thế. Ông ấy muốn làm gì đây? Có phải ông ấy muốn nói với Tiêu Chân là, trong lòng ông ấy vẫn còn quan tâm đến đứa con gái của bọn họ hay không?”
Trần Nhất Nặc nhặt điện thoại lên, “Mẹ, mẹ đừng ầm ĩ với ba nữa có được không? Nếu mẹ cứ quậy nữa, con sẽ không còn ba thật đấy.”
Cô ta nhìn màn hình điện thoại vỡ tan tành, “Ngày mai gia đình mình đi du lịch nước ngoài đi, lâu rồi mẹ và ba không đưa con đi chơi, xem như chúng ta đi giải sầu đi.”
Tin tức này nằm trên hot search gần mười mấy tiếng đồng hồ, đến khi Thẩm Đường quay về Thâm Quyến.
Thẩm Đường không muốn nhìn thấy tên mình và tên Trần Nam Kính xuất hiện cùng nhau trên một hot search, cô nhắn tin cho ông ta, [Sau này ông đừng đăng bất cứ tin gì liên quan đến tôi nữa! Chuyện giả tạo thế này chỉ khiến mỗi mình ông cảm động mà thôi! Giữa chúng ta sẽ chẳng bao giờ có ngày hòa thuận đâu.]
“Ông nói đâu có sai đúng không, con xem biết bao nhiêu người khen con đàn hay kìa.” Ông cụ vừa xem hết tất cả video mà anh Thẩm tìm giúp, vui nhất là con trai ông cũng đăng video về cháu gái mình.
Thẩm Đường cất điện thoại, cười đáp, “Chúng ta phải khiêm tốn chứ ông.”
Tình trạng của ông hôm nay không tốt như hôm qua, ngay cả nói chuyện cũng rất mất sức.
“Đường Đường à, dạo này Tiểu Tưởng bận lắm hả con?” Ông cụ bắt đầu nhớ Tưởng Thành Duật.
Thẩm Đường, “Anh ấy bận lắm ạ, phải điều hành rất nhiều công ty.”
Trước đây cô nhóc trợ lý thường bênh cô, phàn nàn Tưởng Thành Duật rất nhiều, nói anh theo đuổi cô chẳng đều đặn gì cả, y hệt kỳ rụng dâu của mấy cô bé, có khi một tháng gặp hai lần, có khi hai tháng mới gặp một lần.
Khiến người ta phát cáu.
Bình luận facebook