-
Chương 38
Tô Thanh đường đường chính chính đè lên người Cố Uyên như vậy, răng môi triền miên nhấm nháp rất lâu, chăm chú nhìn hắn không chớp mắt, khóe môi chậm rãi cong lên: "Lão gia, như bây giờ, là thích hay không thích?"
Trong mắt Cố Uyên có tia lửa chợt lóe nhưng không có động tác gì.
Bộ dáng hắn nhẫn nhục chịu đựng như thế khiến Tô Thanh vừa mới thanh tỉnh một chút lại tiếp tục động tác.
Nàng nhấc tay lên, nhẹ nhàng vòng qua cổ hắn, giở trò trên người hắn sờ loạn một phen. Thanh sắc ung dung, hơi thở kề sát da thịt hắn, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi anh tuấn của hắn. Cái lưỡi hời hợt liếm một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Bị nàng trêu chọc, thân thể Cố Uyên đột nhiên khẩn trương, đưa tay kéo, nghiêng người đẩy nàng hung hăng ép dưới thân.
Xung quanh mùi thơm cỏ xanh mang theo hơi bùn đất, đột nhiên chấn động như vậy, Tô Thanh ngước mắt thoáng nhìn tà áo tán loạn của Cố Uyên. Kiềm chế tiếng thở dốc có chút trầm trọng, khóe miệng nàng nhếch lên như giận mà không giận, cười nói: "Lão gia, bất quá chỉ đùa một chút, sẽ không tức giận đi?"
Nói xin lỗi nhưng ngữ điệu lại tràn đầy mê hoặc, nói xong, thoáng nghiêng nghiêng người đem quần áo mình kéo xuống một chút lộ ra da thịt trắng như ngọc. Cảm nhận được Cố Uyên ngày càng thở dốc trầm trọng, tim đập gia tốc, có một loại hưng phấn khó có thể ức chế toát ra từ sâu trong nội tâm - thành, thành! Thêm chút nữa cuối cùng sẽ thành công!
Trong mắt Cố Uyên tựa hồ có ngàn vạn sóng to gió lớn cuồn cuộn không ngừng, bị trêu chọc như vậy, duỗi tay chế trụ eo nhỏ nhắn của nàng, cơ hồ một phen bế nàng lên, phiên thân bay về phòng, khoát tay ném nàng lên giường.
Thân thể Tô Thanh chấn động có chút đau, vừa định ngồi dậy đã bị Cố Uyên thẳng tắp đè lên. Nhìn ra được động tác của hắn đã hết sức cẩn thận nhưng bởi vì ý loạn tình mê, làm cho nàng hơi đau khó chịu hừ một tiếng.
Cố Uyên hơi khựng lại, cúi người ghé vào tai nàng, trầm giọng nói: "Bây giờ hối hận còn kịp."
Tô Thanh ngẩng đầu trực tiếp mút lên môi hắn, răng môi gắn bó, ung dung nở nụ cười: "Chuyện này ta cao hứng còn không kịp, sao phải hối hận."
Có thể cảm nhận được nhiệt độ hừng hực trên người Cố Uyên xuyên qua quần áo truyền đến, mơ hồ thiêu đốt suy nghĩ của nàng, không hiểu sao khiến cơ thể nàng tựa như cũng có cảm giác nóng ran khó có thể ức chế. Chẳng lẽ mình trêu chọc hắn, thế nhưng mình lại không tự chủ được cũng nhập diễn luôn?
Tô Thanh mặt ngoài vẫn mê hoặc không giảm, trong lòng lại hồ nghi suy nghĩ, một tay đặt trước ngực Cố Uyên, một tay lặng im không tiếng động tìm kiếm cái túi trong nội y.
Ai ngờ đầu ngón tay nàng mới chạm đến bình thuốc, Cố Uyên duỗi tay giật quần áo nàng ra ném sang bên cạnh.
Tô Thanh nhất thời không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy đầu ngón tay trống không, nháy mắt quần áo trên người cũng phân tán.
Gió nhẹ thổi qua, cảm giác mát chưa giảm, ngược lại có cỗ nhiệt khí xông thẳng lên ót làm nàng vô thức co rụt hướng trong lòng nam tử, tránh ánh mắt của hắn.
Hút hồn tán A Nhuyễn để lại cho nàng cứ như vậy cùng y phục... bị ném đi rồi!?
Tô Thanh thế nào cũng không ngờ đến chuyện sẽ thành như vậy, tâm hoảng ý loạn, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Uyên nhìn mình, cũng là bộ dáng quần áo hỗn độn.
Ánh mắt đảo qua trước ngực hắn, cho dù Tô Thanh tự xưng mình là nữ nhân không dễ bị mê hoặc, trong tình cảnh này lại đột nhiên có chút không kiềm chế được, hoàn toàn bị sắc đẹp trước mắt hút hồn.
Dù sao bây giờ cũng không còn đường lui, nếu đã duỗi đầu một đao co đầu cũng một đao, chi bằng lựa chọn chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu.
Nàng thầm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng toát ra ý niệm này. Vì thế không nói hai lời, dứt khoát xoay người bổ nhào lên người Cố Uyên, nhẹ giọng nói: "Không nghĩ tới lão gia lại có tư tưởng này, ban ngày ban mặt cũng không sợ bị người ta chê cười."
Câu cuối cùng bị Cố Uyên dùng miệng chặn lại, nàng thuận thế dùng sức một chút cũng cắn lên môi hắn.
Cố Uyên bị đau hơi nhíu mày nhưng không vì vậy mà buông tha nàng, trên tay dùng lực kéo nàng qua, hai người sít sao áp sát vào nhau. Đầu ngón tay hắn chậm rãi cởi bỏ quần áo nàng, không kiêng nể gì trên thân thể nàng chạy vài vòng, dụ thần trí khẽ tan rã, liền vùi đầu trong ngực hắn, thân thể mềm mại tùy ý hắn loay hoay.
Cố Uyên nhẹ nhàng vuốt sợi tóc tán loạn của nàng, đưa lên mũi nhẹ hít một hơi, đột nhiên mở miệng, giọng khàn khàn: "Chẳng lẽ ngươi thực sự không có bất kì chuyện gì muốn hỏi sao?"
Trên người hắn thủy chung có một loại hơi thở trầm ổn mê người, Tô Thanh cảm thụ xúc cảm đầu ngón tay hắn mang lại, nghe vậy thoáng hoảng thần, thần trí vừa có chút tan rã vì tình triều giờ phút này dần dần thanh tỉnh lại. Hơi ngẩng đầu chống lại ánh mắt Cố Uyên, khẽ nhếch môi cười, nói: "Lão gia tự nhiên có nguyên nhân của mình."
Tư thế của Cố Uyên nháy mắt cứng đờ. Động tác hai người bỗng nhiên dừng lại, song song giằng co.
Tô Thanh quan sát thần sắc Cố Uyên, đột nhiên buông lỏng hắn ra, sửa sang quần áo ngồi dậy, trầm mặc nhìn hắn hồi lâu, chẳng biết sao trong lòng có chút thất lạc. Dạng tâm tình này khiến nàng cũng không khỏi bị sợ hết hồn, nhưng cảm giác bận tâm vẫn rõ ràng như cũ, lồng ngực phập phồng, hô hấp cũng dần bình thường lại.
Thần sắc Cố Uyên đều quái dị hơn bất cứ khi nào khiến người khác không hiểu có chút liên tưởng đến bộ dáng đêm qua lúc ở khách điếm, không thể không làm người khác tìm tòi phỏng đoán.
Tô Thanh rất không thích cái cảm giác phải tự mình suy đoán này.
Ở thời khắc này, nàng đã kịp phản ứng với hành động vừa rồi của mình, trong lòng vạn phần kinh ngạc nhưng cũng hiểu được một chút sự thật trước mắt. Nàng có chút sợ hãi, bối rối. Nhưng cho dù trong tiềm thức nàng rất muốn lẩn tránh, cũng khiến nàng không thể không trực diện thừa nhận, bất tri bất giác đã động tình với nam nhân trước mắt này.
Nàng không biết cảm giác này bắt đầu từ khi nào nhưng lại rất rõ ràng thân phận của nàng ở bên cạnh người quyền cao chức trọng như vậy bất quá chỉ là một món đồ chơi có hứng thú nhất thời mà thôi.
Nàng vẫn tự nhận mình là người hết sức lý trí nhưng hiện tại lại phát sinh chuyện không lý trí như thế khó tránh khỏi làm nàng vô pháp tiếp nhận.
Tô Thanh không hiểu sao có chút thương tiếc cho bản thân.
Dù sao khó có được một lần động tình, lại đối với một nam nhân cực kì không môn đăng hộ đối như thế.
Cũng may, đối với nàng mà nói, thích chính là thích, yêu chính là yêu, không có gì phải che giấu. Nàng cũng chưa từng mong đợi qua nam nhân mình thích nhất định cũng thích mình, chỉ là người trước mắt lại là đối tượng trong cuộc mua bán của nàng, nghĩ thế, liền dứt khoát không giữ lại tình cảm trong lòng mà thẳng thắn biểu lộ ra.
Cũng chỉ hối hận một lát, nàng đã sửa sang lại tâm tình ngẩng đầu lên.
Cố Uyên cũng không có ý tứ nhiều lời, hôm nay trêu chọc lẫn nhau như vậy hiển nhiên cũng đều đã không hào hứng nữa.
Nàng tự mình xuống giường nhặt áo khoác mặc vào rồi mới ngồi trở lại bên giường, nhìn Cố Uyên chân thành nói: "Kì thật bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, cho dù lão gia chỉ tâm huyết dâng trào có một khắc động chân tình với ta, cũng đủ rồi. Thân phận này của ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn yêu cầu xa vời cái gì."
Cố Uyên nhìn nàng một hồi, giọng nói có chút ấm ách: "Cũng không phải tâm huyết dâng trào."
Tô Thanh không nghĩ tới nàng nói nhiều như vậy, hết lần này tới lần khác hắn lại chú ý một điểm râu ria như thế, không khỏi ngẩn người.
Cố Uyên duỗi tay mặc áo khoác lên, không biết là vì mệt mỏi hay là hối hận chuyện vừa rồi, ngón tay xoa huyệt thái dương, giữa hai hàng lông mày mang theo nồng đậm mệt mỏi.
Vẻ mặt này khó tránh khỏi khiến người khác cảm thấy khó hiểu.
Tô Thanh không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Uyên, tâm tình có chút phức tạp. Kì thật nàng rất tò mò muốn biết trong lòng Cố Uyên đang giấu chuyện gì.
Mặc dù cho tới nay cũng chưa từng mở miệng hỏi qua, cũng vẫn cố làm ra vẻ không hứng thú với chuyện của hắn nhưng kì thật sâu trong nội tâm nàng rất muốn là một người hiểu rõ hắn.
Nhưng nàng cũng biết mình nhất định chỉ là một người khách qua đường, cuối cùng cũng có một ngày mỗi người một ngả, cho nên không quá can thiệp vào cuộc sống của đối phương.
Tâm của Cố Uyên quá sâu, quá trầm, muốn đi vào tâm hắn phải có nắm chắc, phải là một nữ nhân có nội tâm vô cùng kiên cường, nguyện ý cùng hắn đối mặt tất cả, hơn nữa cũng được yêu sâu sắc nguyện ý chia sẻ tâm sự.
Rất đáng tiếc, người này chỉ sợ không phải là nàng.
Trong chốc lát Tô Thanh đã rõ ràng lập trường của mình, không trêu chọc Cố Uyên trả lời bất công, nhẹ nhàng cười, hời hợt đổi đề tài: "Tâm tình lão gia đã khá hơn nhiều chưa?"
Nghe nàng nói xong câu cuối cùng, trong mắt Cố Uyên lóe lóe.
Quả nhiên nàng nhìn ra.
Hắn cong khóe môi, tràn ra một tia ấm áp: "Khá hơn nhiều."
Không biết vô ý hay cố ý, hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau, không đề cập tới chuyện ái muội lưu luyến kia.
Trong mắt Cố Uyên có tia lửa chợt lóe nhưng không có động tác gì.
Bộ dáng hắn nhẫn nhục chịu đựng như thế khiến Tô Thanh vừa mới thanh tỉnh một chút lại tiếp tục động tác.
Nàng nhấc tay lên, nhẹ nhàng vòng qua cổ hắn, giở trò trên người hắn sờ loạn một phen. Thanh sắc ung dung, hơi thở kề sát da thịt hắn, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi anh tuấn của hắn. Cái lưỡi hời hợt liếm một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Bị nàng trêu chọc, thân thể Cố Uyên đột nhiên khẩn trương, đưa tay kéo, nghiêng người đẩy nàng hung hăng ép dưới thân.
Xung quanh mùi thơm cỏ xanh mang theo hơi bùn đất, đột nhiên chấn động như vậy, Tô Thanh ngước mắt thoáng nhìn tà áo tán loạn của Cố Uyên. Kiềm chế tiếng thở dốc có chút trầm trọng, khóe miệng nàng nhếch lên như giận mà không giận, cười nói: "Lão gia, bất quá chỉ đùa một chút, sẽ không tức giận đi?"
Nói xin lỗi nhưng ngữ điệu lại tràn đầy mê hoặc, nói xong, thoáng nghiêng nghiêng người đem quần áo mình kéo xuống một chút lộ ra da thịt trắng như ngọc. Cảm nhận được Cố Uyên ngày càng thở dốc trầm trọng, tim đập gia tốc, có một loại hưng phấn khó có thể ức chế toát ra từ sâu trong nội tâm - thành, thành! Thêm chút nữa cuối cùng sẽ thành công!
Trong mắt Cố Uyên tựa hồ có ngàn vạn sóng to gió lớn cuồn cuộn không ngừng, bị trêu chọc như vậy, duỗi tay chế trụ eo nhỏ nhắn của nàng, cơ hồ một phen bế nàng lên, phiên thân bay về phòng, khoát tay ném nàng lên giường.
Thân thể Tô Thanh chấn động có chút đau, vừa định ngồi dậy đã bị Cố Uyên thẳng tắp đè lên. Nhìn ra được động tác của hắn đã hết sức cẩn thận nhưng bởi vì ý loạn tình mê, làm cho nàng hơi đau khó chịu hừ một tiếng.
Cố Uyên hơi khựng lại, cúi người ghé vào tai nàng, trầm giọng nói: "Bây giờ hối hận còn kịp."
Tô Thanh ngẩng đầu trực tiếp mút lên môi hắn, răng môi gắn bó, ung dung nở nụ cười: "Chuyện này ta cao hứng còn không kịp, sao phải hối hận."
Có thể cảm nhận được nhiệt độ hừng hực trên người Cố Uyên xuyên qua quần áo truyền đến, mơ hồ thiêu đốt suy nghĩ của nàng, không hiểu sao khiến cơ thể nàng tựa như cũng có cảm giác nóng ran khó có thể ức chế. Chẳng lẽ mình trêu chọc hắn, thế nhưng mình lại không tự chủ được cũng nhập diễn luôn?
Tô Thanh mặt ngoài vẫn mê hoặc không giảm, trong lòng lại hồ nghi suy nghĩ, một tay đặt trước ngực Cố Uyên, một tay lặng im không tiếng động tìm kiếm cái túi trong nội y.
Ai ngờ đầu ngón tay nàng mới chạm đến bình thuốc, Cố Uyên duỗi tay giật quần áo nàng ra ném sang bên cạnh.
Tô Thanh nhất thời không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy đầu ngón tay trống không, nháy mắt quần áo trên người cũng phân tán.
Gió nhẹ thổi qua, cảm giác mát chưa giảm, ngược lại có cỗ nhiệt khí xông thẳng lên ót làm nàng vô thức co rụt hướng trong lòng nam tử, tránh ánh mắt của hắn.
Hút hồn tán A Nhuyễn để lại cho nàng cứ như vậy cùng y phục... bị ném đi rồi!?
Tô Thanh thế nào cũng không ngờ đến chuyện sẽ thành như vậy, tâm hoảng ý loạn, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Uyên nhìn mình, cũng là bộ dáng quần áo hỗn độn.
Ánh mắt đảo qua trước ngực hắn, cho dù Tô Thanh tự xưng mình là nữ nhân không dễ bị mê hoặc, trong tình cảnh này lại đột nhiên có chút không kiềm chế được, hoàn toàn bị sắc đẹp trước mắt hút hồn.
Dù sao bây giờ cũng không còn đường lui, nếu đã duỗi đầu một đao co đầu cũng một đao, chi bằng lựa chọn chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu.
Nàng thầm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng toát ra ý niệm này. Vì thế không nói hai lời, dứt khoát xoay người bổ nhào lên người Cố Uyên, nhẹ giọng nói: "Không nghĩ tới lão gia lại có tư tưởng này, ban ngày ban mặt cũng không sợ bị người ta chê cười."
Câu cuối cùng bị Cố Uyên dùng miệng chặn lại, nàng thuận thế dùng sức một chút cũng cắn lên môi hắn.
Cố Uyên bị đau hơi nhíu mày nhưng không vì vậy mà buông tha nàng, trên tay dùng lực kéo nàng qua, hai người sít sao áp sát vào nhau. Đầu ngón tay hắn chậm rãi cởi bỏ quần áo nàng, không kiêng nể gì trên thân thể nàng chạy vài vòng, dụ thần trí khẽ tan rã, liền vùi đầu trong ngực hắn, thân thể mềm mại tùy ý hắn loay hoay.
Cố Uyên nhẹ nhàng vuốt sợi tóc tán loạn của nàng, đưa lên mũi nhẹ hít một hơi, đột nhiên mở miệng, giọng khàn khàn: "Chẳng lẽ ngươi thực sự không có bất kì chuyện gì muốn hỏi sao?"
Trên người hắn thủy chung có một loại hơi thở trầm ổn mê người, Tô Thanh cảm thụ xúc cảm đầu ngón tay hắn mang lại, nghe vậy thoáng hoảng thần, thần trí vừa có chút tan rã vì tình triều giờ phút này dần dần thanh tỉnh lại. Hơi ngẩng đầu chống lại ánh mắt Cố Uyên, khẽ nhếch môi cười, nói: "Lão gia tự nhiên có nguyên nhân của mình."
Tư thế của Cố Uyên nháy mắt cứng đờ. Động tác hai người bỗng nhiên dừng lại, song song giằng co.
Tô Thanh quan sát thần sắc Cố Uyên, đột nhiên buông lỏng hắn ra, sửa sang quần áo ngồi dậy, trầm mặc nhìn hắn hồi lâu, chẳng biết sao trong lòng có chút thất lạc. Dạng tâm tình này khiến nàng cũng không khỏi bị sợ hết hồn, nhưng cảm giác bận tâm vẫn rõ ràng như cũ, lồng ngực phập phồng, hô hấp cũng dần bình thường lại.
Thần sắc Cố Uyên đều quái dị hơn bất cứ khi nào khiến người khác không hiểu có chút liên tưởng đến bộ dáng đêm qua lúc ở khách điếm, không thể không làm người khác tìm tòi phỏng đoán.
Tô Thanh rất không thích cái cảm giác phải tự mình suy đoán này.
Ở thời khắc này, nàng đã kịp phản ứng với hành động vừa rồi của mình, trong lòng vạn phần kinh ngạc nhưng cũng hiểu được một chút sự thật trước mắt. Nàng có chút sợ hãi, bối rối. Nhưng cho dù trong tiềm thức nàng rất muốn lẩn tránh, cũng khiến nàng không thể không trực diện thừa nhận, bất tri bất giác đã động tình với nam nhân trước mắt này.
Nàng không biết cảm giác này bắt đầu từ khi nào nhưng lại rất rõ ràng thân phận của nàng ở bên cạnh người quyền cao chức trọng như vậy bất quá chỉ là một món đồ chơi có hứng thú nhất thời mà thôi.
Nàng vẫn tự nhận mình là người hết sức lý trí nhưng hiện tại lại phát sinh chuyện không lý trí như thế khó tránh khỏi làm nàng vô pháp tiếp nhận.
Tô Thanh không hiểu sao có chút thương tiếc cho bản thân.
Dù sao khó có được một lần động tình, lại đối với một nam nhân cực kì không môn đăng hộ đối như thế.
Cũng may, đối với nàng mà nói, thích chính là thích, yêu chính là yêu, không có gì phải che giấu. Nàng cũng chưa từng mong đợi qua nam nhân mình thích nhất định cũng thích mình, chỉ là người trước mắt lại là đối tượng trong cuộc mua bán của nàng, nghĩ thế, liền dứt khoát không giữ lại tình cảm trong lòng mà thẳng thắn biểu lộ ra.
Cũng chỉ hối hận một lát, nàng đã sửa sang lại tâm tình ngẩng đầu lên.
Cố Uyên cũng không có ý tứ nhiều lời, hôm nay trêu chọc lẫn nhau như vậy hiển nhiên cũng đều đã không hào hứng nữa.
Nàng tự mình xuống giường nhặt áo khoác mặc vào rồi mới ngồi trở lại bên giường, nhìn Cố Uyên chân thành nói: "Kì thật bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, cho dù lão gia chỉ tâm huyết dâng trào có một khắc động chân tình với ta, cũng đủ rồi. Thân phận này của ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn yêu cầu xa vời cái gì."
Cố Uyên nhìn nàng một hồi, giọng nói có chút ấm ách: "Cũng không phải tâm huyết dâng trào."
Tô Thanh không nghĩ tới nàng nói nhiều như vậy, hết lần này tới lần khác hắn lại chú ý một điểm râu ria như thế, không khỏi ngẩn người.
Cố Uyên duỗi tay mặc áo khoác lên, không biết là vì mệt mỏi hay là hối hận chuyện vừa rồi, ngón tay xoa huyệt thái dương, giữa hai hàng lông mày mang theo nồng đậm mệt mỏi.
Vẻ mặt này khó tránh khỏi khiến người khác cảm thấy khó hiểu.
Tô Thanh không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Uyên, tâm tình có chút phức tạp. Kì thật nàng rất tò mò muốn biết trong lòng Cố Uyên đang giấu chuyện gì.
Mặc dù cho tới nay cũng chưa từng mở miệng hỏi qua, cũng vẫn cố làm ra vẻ không hứng thú với chuyện của hắn nhưng kì thật sâu trong nội tâm nàng rất muốn là một người hiểu rõ hắn.
Nhưng nàng cũng biết mình nhất định chỉ là một người khách qua đường, cuối cùng cũng có một ngày mỗi người một ngả, cho nên không quá can thiệp vào cuộc sống của đối phương.
Tâm của Cố Uyên quá sâu, quá trầm, muốn đi vào tâm hắn phải có nắm chắc, phải là một nữ nhân có nội tâm vô cùng kiên cường, nguyện ý cùng hắn đối mặt tất cả, hơn nữa cũng được yêu sâu sắc nguyện ý chia sẻ tâm sự.
Rất đáng tiếc, người này chỉ sợ không phải là nàng.
Trong chốc lát Tô Thanh đã rõ ràng lập trường của mình, không trêu chọc Cố Uyên trả lời bất công, nhẹ nhàng cười, hời hợt đổi đề tài: "Tâm tình lão gia đã khá hơn nhiều chưa?"
Nghe nàng nói xong câu cuối cùng, trong mắt Cố Uyên lóe lóe.
Quả nhiên nàng nhìn ra.
Hắn cong khóe môi, tràn ra một tia ấm áp: "Khá hơn nhiều."
Không biết vô ý hay cố ý, hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau, không đề cập tới chuyện ái muội lưu luyến kia.
Bình luận facebook