-
Chương 49
Nhưng Nhan Oanh Nhi lại không nói tiếp, không khí xung quanh đột nhiên trở nên quỷ dị. Nàng nhìn Tô Thanh, lại ý tứ sâu xa nhìn Tô Mạc một hồi, khẽ nói: "Theo ý tứ cô nương, lần này ta đã bắt sai người. Nếu Cố Vương gia đã xem ngươi như món đồ chơi đương nhiên sẽ không vì một món đồ chơi mà bị người ta uy hiếp."
Tô Thanh không hề chột dạ gật đầu đáp: "Đúng là như thế."
Nhan Oanh Nhi chậm rãi gật đầu, tựa như là công nhận lời nàng nói.
Khóe môi khẽ giương cao, nàng ta chậm chạp đứng lên, buông lỏng tay bóp cằm Tô Thanh ra, nhàn nhạt nói: "Nếu đã phí công bắt người đến, đúng lúc ta đang thiếu "Vật thí nghiệm", không bằng, để hai vị bổ sung vào chỗ trống đi?"
Tô Thanh nghe nàng nói sống lưng phát lạnh, nhìn thấy bộ dáng vận sức chờ phát động của Tô Mạc, cuống quýt dùng ánh mắt bảo hắn kiềm chế lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nói: "Đừng! Ngàn vạn đừng biến ta thành loại đồ vật đó! Bộ dáng giống như quỷ, còn không bằng lập tức giết ta! Không cần! Tuyệt đối không cần!"
Nhan Oanh Nhi lui về phía sau hai bước, tránh đi tay nàng hoảng loạn muốn bắt lấy váy nàng ta, hài lòng nói: "Nếu muốn sống sót ra ngoài thì hảo hảo phối hợp cùng chúng ta, tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Cô nương là người biết thời thế, nên biết phải làm sao."
"Biết rõ! Đương nhiên biết rõ!" Tô Thanh hoảng sợ tới cực điểm, có chút không lựa lời mà nói, vừa nâng mắt vô tình nhìn thoáng qua Tô Mạc, lập tức nghiêng ngả lảo đảo đứng lên chỉ vào hắn nói: "Thả hắn! Thả hắn! Để hắn đi thông báo Cố Uyên! Chỉ cần Cố Uyên biết ta bị nhốt ở đây, nhất định sẽ tới cứu ta!"
Vừa ra sức biểu diễn vừa quan sát sắc mặt Nhan Oanh Nhi, thấy ánh mắt nàng chăm chú, ý tứ sâu xa tìm tòi nghiên cứu, trong lòng Tô Thanh cũng có lòng tin, hành vi cũng càng dũng cảm hơn.
Nàng đột nhiên chạy tới hung hăng dùng lực lôi Tô Mạc đứng dậy, trong lời nói có vài phần quyết tuyệt, bình nứt không sợ vỡ: "Nhan cô nương, hiện tại Bộ Tiện Âm đã bị câm, thân cũng là cái phế vật. Người như vậy giữ lại căn bản không có tác dụng gì, chi bằng để hắn đi tìm Cố Uyên tới cứu ta, nếu như hắn không có cách nào thuyết phục Cố Uyên tới, vậy ta cũng... thật nhận mệnh!"
"Thật không nghĩ tới a, Bộ công tử đường đường đứng đầu Thập Tam đình, lại có thể thua trong tay một nữ nhân." Dưới sự diễn xuất giả loạn của Tô Thanh, Nhan Oanh Nhi thấy có chút thú vị, nhàn nhạt "Chậc chậc" hai tiếng, tỏ ra hào hứng tràn trề nói: "Chỉ là, cô nương làm sao đảm bảo Bộ Tiện Âm chắc chắn sẽ truyền lời thay ngươi? Nên biết, ngươi là người hại hắn thành bộ dáng này, nếu ta là hắn, sao có thể đi tìm người tới cứu ngươi, ngược lại, chỉ sợ hắn hận không thể khiến ngươi đầu thân hai nơi mới đúng."
"Không, hắn sẽ làm, hắn nhất định có lý do có thể thuyết phục Cố Uyên tới cứu ta." Tô Thanh toét miệng, rũ mắt nhìn Tô Mạc, ngữ điệu cũng trầm thấp đầy uy hiếp: "Nếu như hắn còn muốn mở miệng nói chuyện, hoặc là nói, nếu như vẫn muốn tìm lại một thân võ nghệ, nhất định phải cứu ta ra ngoài. Nếu ta chết, cả thiên hạ này không ai có thể cho hắn giải dược..."
Thấy nàng cố ý phô diễn như vậy, Tô Mạc cuối cùng nhịn không được yên lặng dời mắt đi chỗ khác.
Nhan Oanh Nhi vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của nàng, chỉ là trong hoàn cảnh này, biểu hiện của Tô Thanh có thể nói là hoàn hảo vô khuyết, tạm thời không tìm ra chút sơ hở nào, càng khiến nàng tin thêm vài phần.
Nàng thản nhiên đi đến cửa phòng tối, trước khi đi dừng chân một chút, cười dịu dàng nói: "Đề nghị này của cô nương, chúng ta sẽ suy nghĩ thật kĩ."
Tô Thanh nhìn cánh cửa sắt kia "bùm" một tiếng khép lại, chỉ cảm thấy nhiệt tình trong nháy mắt rút hết, toàn thân mềm nhũn, ngã ngồi bên cạnh Tô Mạc.
Tô Mạc đưa tay nâng nàng, nhưng lực nắm cổ tay nàng có chút đau. Tô Thanh biết hắn nhất định bất mãn với đề nghị để hắn rời đi một mình của nàng, vỗ nhẹ mu bàn tay hắn, nói: "A Mạc, ngươi phải rõ ràng, Bách Điểu Môn lúc này nhắm vào ta. Hiện tại nếu nói các nàng thả ta ra căn bản là chuyện không thể nào. Vừa vặn mượn cơ hội Nhan Oanh Nhi ngộ nhận ngươi là Bộ Tiện Âm, thuận thế tìm lý do cho ngươi thoát thân trước. Chờ sau khi ra khỏi đây, ngươi đi tìm Tuân Nguyệt Lâu. Nếu Bách Điểu Môn có hứng thú với thánh phẩm lần này của Cô Xạ Thành, mà Cô Xạ Thành cũng liên quan đến chuyện này, chắc chắn khiến các nàng vướng tay vướng chân."
Sau cùng, nàng ngưng một chút, nói: "Những người bên cạnh Cố Uyên chỉ sợ sẽ không quan tâm ta sống chết, nhưng nếu hắn thật sự có tâm muốn tới cứu ta... Ngươi nếu có thể cản thì tận lực ngăn cản hắn đi. Dù sao bắt ta là để uy hiếp hắn, vạn nhất hắn bị bắt, thì chỉ có thể nói được không bù mất, thậm chí có khả năng khi ta không còn giá trị lợi dụng nữa, càng sẽ thêm vài phần nguy hiểm."
Dù Tô Mạc không muốn nhưng biết rõ lời Tô Thanh nói là sự thực, không biết làm thế nào, trong lòng chỉ có thể lo lắng suông, tâm tình trầm trọng.
Tô Thanh nhịn không được duỗi tay vuốt hai mắt hắn, cười mắng: "Thôi thôi, mau thu hồi vẻ mặt đó của ngươi lại, nếu để người khác thấy, công sức ta diễn nãy giờ sẽ có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nói đến cái nữ nhân Bách Điểu Môn này thật khó lừa, mới vừa rồi bị Nhan Oanh Nhi nhìn chằm chằm, ta căng thẳng ra một thân mồ hôi lạnh."
Tô Mạc sớm quen với việc Tô Thanh cứ thao thao bất tuyệt kiểu này, yên lặng thở dài, giúp nàng đánh giá vị trí.
Nơi này tối tăm tù kín không kẽ hở, cửa sổ duy nhất ở trên tường cao hẻo lánh.
Ban ngày chỉ có thể mơ hồ thấy được chút ánh sáng yếu ớt, buổi tối một mảnh mờ mịt, ngẫu nhiên có thể thấy một vài ngôi sao.
Tô Thanh chỉ có thể dựa vào những điều này để suy đoán đơn giản bọn họ ở chỗ này đã bao lâu.
Qua hai ngày, cửa sắt phòng tối mở ra, người đi vào không phải tỳ nữ mỗi ngày đưa cơm mà là Nhan Oanh Nhi đã lâu không thấy.
Ánh mắt nàng qua lại giữa hai người, thời điểm Tô Thanh bị thần sắc khó dò của nàng dọa cho khẩn trương, ngược lại đột nhiên nở nụ cười, nói: "Việc chuẩn bị tiếp khách chúng ta đã làm tốt, như vậy, làm phiền Bộ công tử mang phong thư cho Cố Vương gia."
Thần sắc trong mắt Tô Mạc lập tức trầm xuống, đảo mắt đã đi vào cưỡng chế mang hắn ra khỏi phòng tối, không để cho hắn có cơ hội do dự.
Nhìn bóng dáng mấy người rời đi, Tô Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù là con kiến hôi cũng tham sống sợ chết huống chi nàng còn là nữ nhân.
Tuy nói tính sợ chết này của nàng đã nhập sâu vào cốt tủy nhưng thời điểm thật sự phải chết không thể tránh khỏi, nàng lại rất bình tĩnh.
Nếu đã phải chết, yêu cầu duy nhất của nàng chính là được chết đẹp mắt một chút thôi.
Thần trí so với bất cứ lúc nào đều tỉnh táo hơn, Tô Thanh dùng ánh mắt chán ghét nhìn Tô Mạc bị đưa đi, sau đó thay bằng vẻ mặt nịnh nọt tươi cười nói với Nhan Oanh Nhi: "Nhan cô nương, hiện tại Bộ Tiện Âm đi rồi, ngươi muốn phân phó cái gì cứ việc nói với ta. Phàm là chuyện ta đủ khả năng nhất định dầu sôi lửa bỏng không chối từ, chỉ cầu Nhan cô nương đừng cho ta ăn nỗi khổ da thịt. Ta mặc dù mệnh tiện nhưng thật sự rất sợ đau."
Nhan Oanh Nhi rất thưởng thức bộ dáng gió chiều nào che chiều ấy của ta, lập tức bị chọc cho cười khanh khách không ngừng. Đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm ta, trong mắt lộ vẻ hài lòng, nói: "Cô nương cứ việc yên tâm, lúc trước bất quá là làm cho Bộ Tiện Âm xem, cố ý muốn để Cố Uyên cho rằng ngươi ở trong tình cảnh nguy hiểm mà thôi. Hiện tại biểu diễn đã không sai biệt lắm, cô nương nguyện ý phối hợp như thế, tự nhiên sẽ không bạc đãi. Gian phòng cũng đã chuẩn bị tốt, còn thỉnh cô nương hưởng dụng thật tốt."
Tô Thanh vốn chỉ tùy tiện nói một chút, không ngờ Nhan Oanh Nhi "dễ nói chuyện" thế, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Không lâu sau có vài tỳ nữ đến mang nàng ra khỏi phòng tối.
Một đường đi theo con đường uốn lượn bằng đá. Khiến Tô Thanh càng kinh ngạc là, vốn cho rằng mình bị nhốt ở trong nhà nhưng khi ra ngoài mới phát hiện dĩ nhiên là một động phủ có khoảng trời riêng. Đến khi ra khỏi con đường, trừ thạch đỉnh trầm thấp, cơ hồ là một khu nhà cao cấp tráng lệ.
Này không hiểu sao làm nàng liên tưởng đến cái sơn động mà Lận Ảnh nói với nàng mấy ngày trước ở Trần phủ quận Đồ Châu.
Trong đầu có một ý niệm chợt lóe qua - cho nên, hôm đó Cố Uyên khác thường chẳng lẽ có liên quan đến Bách Điểu Môn.
Cuối cùng Tô Thanh bị dẫn vào một gian sương phòng.
Gian phòng chuẩn bị cho nàng này mặc dù bố trí đơn giản nhưng nhìn trang sức xung quanh, phải là dùng cho phòng chiêu đãi khách quý. So với cái phòng tối lúc trước, đãi ngộ không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Nàng vừa vào phòng không bao lâu liền có vài tỳ nữ lục tục đưa nước nóng vào, trong chốc lát, hơi nước mờ mịt khắp phòng, đối với một tù nhân mà nói, đúng là chiêu đãi rất tốt.
Tô Thanh có chút không rõ Bách Điểu Môn đánh chủ ý gì, nhưng thấy mấy tỳ nữ mặc dù cử chỉ thỏa đáng nhưng thần sắc không có bao nhiêu kính trọng, chắc là cố ý phái tới giám thị.
Nàng tay trói gà không chặt vốn cũng không có ý muốn chạy trốn, đúng lúc toàn thân mồ hôi bẩn thỉu khó nhịn, dứt khoát sảng khoái tắm rửa sạch sẽ.
Thay quần áo xong từ sau bình phong đi ra, Tô Thanh còn chưa kịp soi gương xem trang dung bản thân, nâng mắt nhìn thấy trên bàn có thêm một bình trà.
Nhìn hai tỳ nữ đứng ở cửa, trong mắt Tô Thanh khẽ nhoáng một cái, mơ hồ có dự cảm xấu lóe lên trong đầu - điều nàng chờ, cuối cùng cũng đến...
Tô Thanh không hề chột dạ gật đầu đáp: "Đúng là như thế."
Nhan Oanh Nhi chậm rãi gật đầu, tựa như là công nhận lời nàng nói.
Khóe môi khẽ giương cao, nàng ta chậm chạp đứng lên, buông lỏng tay bóp cằm Tô Thanh ra, nhàn nhạt nói: "Nếu đã phí công bắt người đến, đúng lúc ta đang thiếu "Vật thí nghiệm", không bằng, để hai vị bổ sung vào chỗ trống đi?"
Tô Thanh nghe nàng nói sống lưng phát lạnh, nhìn thấy bộ dáng vận sức chờ phát động của Tô Mạc, cuống quýt dùng ánh mắt bảo hắn kiềm chế lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nói: "Đừng! Ngàn vạn đừng biến ta thành loại đồ vật đó! Bộ dáng giống như quỷ, còn không bằng lập tức giết ta! Không cần! Tuyệt đối không cần!"
Nhan Oanh Nhi lui về phía sau hai bước, tránh đi tay nàng hoảng loạn muốn bắt lấy váy nàng ta, hài lòng nói: "Nếu muốn sống sót ra ngoài thì hảo hảo phối hợp cùng chúng ta, tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Cô nương là người biết thời thế, nên biết phải làm sao."
"Biết rõ! Đương nhiên biết rõ!" Tô Thanh hoảng sợ tới cực điểm, có chút không lựa lời mà nói, vừa nâng mắt vô tình nhìn thoáng qua Tô Mạc, lập tức nghiêng ngả lảo đảo đứng lên chỉ vào hắn nói: "Thả hắn! Thả hắn! Để hắn đi thông báo Cố Uyên! Chỉ cần Cố Uyên biết ta bị nhốt ở đây, nhất định sẽ tới cứu ta!"
Vừa ra sức biểu diễn vừa quan sát sắc mặt Nhan Oanh Nhi, thấy ánh mắt nàng chăm chú, ý tứ sâu xa tìm tòi nghiên cứu, trong lòng Tô Thanh cũng có lòng tin, hành vi cũng càng dũng cảm hơn.
Nàng đột nhiên chạy tới hung hăng dùng lực lôi Tô Mạc đứng dậy, trong lời nói có vài phần quyết tuyệt, bình nứt không sợ vỡ: "Nhan cô nương, hiện tại Bộ Tiện Âm đã bị câm, thân cũng là cái phế vật. Người như vậy giữ lại căn bản không có tác dụng gì, chi bằng để hắn đi tìm Cố Uyên tới cứu ta, nếu như hắn không có cách nào thuyết phục Cố Uyên tới, vậy ta cũng... thật nhận mệnh!"
"Thật không nghĩ tới a, Bộ công tử đường đường đứng đầu Thập Tam đình, lại có thể thua trong tay một nữ nhân." Dưới sự diễn xuất giả loạn của Tô Thanh, Nhan Oanh Nhi thấy có chút thú vị, nhàn nhạt "Chậc chậc" hai tiếng, tỏ ra hào hứng tràn trề nói: "Chỉ là, cô nương làm sao đảm bảo Bộ Tiện Âm chắc chắn sẽ truyền lời thay ngươi? Nên biết, ngươi là người hại hắn thành bộ dáng này, nếu ta là hắn, sao có thể đi tìm người tới cứu ngươi, ngược lại, chỉ sợ hắn hận không thể khiến ngươi đầu thân hai nơi mới đúng."
"Không, hắn sẽ làm, hắn nhất định có lý do có thể thuyết phục Cố Uyên tới cứu ta." Tô Thanh toét miệng, rũ mắt nhìn Tô Mạc, ngữ điệu cũng trầm thấp đầy uy hiếp: "Nếu như hắn còn muốn mở miệng nói chuyện, hoặc là nói, nếu như vẫn muốn tìm lại một thân võ nghệ, nhất định phải cứu ta ra ngoài. Nếu ta chết, cả thiên hạ này không ai có thể cho hắn giải dược..."
Thấy nàng cố ý phô diễn như vậy, Tô Mạc cuối cùng nhịn không được yên lặng dời mắt đi chỗ khác.
Nhan Oanh Nhi vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của nàng, chỉ là trong hoàn cảnh này, biểu hiện của Tô Thanh có thể nói là hoàn hảo vô khuyết, tạm thời không tìm ra chút sơ hở nào, càng khiến nàng tin thêm vài phần.
Nàng thản nhiên đi đến cửa phòng tối, trước khi đi dừng chân một chút, cười dịu dàng nói: "Đề nghị này của cô nương, chúng ta sẽ suy nghĩ thật kĩ."
Tô Thanh nhìn cánh cửa sắt kia "bùm" một tiếng khép lại, chỉ cảm thấy nhiệt tình trong nháy mắt rút hết, toàn thân mềm nhũn, ngã ngồi bên cạnh Tô Mạc.
Tô Mạc đưa tay nâng nàng, nhưng lực nắm cổ tay nàng có chút đau. Tô Thanh biết hắn nhất định bất mãn với đề nghị để hắn rời đi một mình của nàng, vỗ nhẹ mu bàn tay hắn, nói: "A Mạc, ngươi phải rõ ràng, Bách Điểu Môn lúc này nhắm vào ta. Hiện tại nếu nói các nàng thả ta ra căn bản là chuyện không thể nào. Vừa vặn mượn cơ hội Nhan Oanh Nhi ngộ nhận ngươi là Bộ Tiện Âm, thuận thế tìm lý do cho ngươi thoát thân trước. Chờ sau khi ra khỏi đây, ngươi đi tìm Tuân Nguyệt Lâu. Nếu Bách Điểu Môn có hứng thú với thánh phẩm lần này của Cô Xạ Thành, mà Cô Xạ Thành cũng liên quan đến chuyện này, chắc chắn khiến các nàng vướng tay vướng chân."
Sau cùng, nàng ngưng một chút, nói: "Những người bên cạnh Cố Uyên chỉ sợ sẽ không quan tâm ta sống chết, nhưng nếu hắn thật sự có tâm muốn tới cứu ta... Ngươi nếu có thể cản thì tận lực ngăn cản hắn đi. Dù sao bắt ta là để uy hiếp hắn, vạn nhất hắn bị bắt, thì chỉ có thể nói được không bù mất, thậm chí có khả năng khi ta không còn giá trị lợi dụng nữa, càng sẽ thêm vài phần nguy hiểm."
Dù Tô Mạc không muốn nhưng biết rõ lời Tô Thanh nói là sự thực, không biết làm thế nào, trong lòng chỉ có thể lo lắng suông, tâm tình trầm trọng.
Tô Thanh nhịn không được duỗi tay vuốt hai mắt hắn, cười mắng: "Thôi thôi, mau thu hồi vẻ mặt đó của ngươi lại, nếu để người khác thấy, công sức ta diễn nãy giờ sẽ có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nói đến cái nữ nhân Bách Điểu Môn này thật khó lừa, mới vừa rồi bị Nhan Oanh Nhi nhìn chằm chằm, ta căng thẳng ra một thân mồ hôi lạnh."
Tô Mạc sớm quen với việc Tô Thanh cứ thao thao bất tuyệt kiểu này, yên lặng thở dài, giúp nàng đánh giá vị trí.
Nơi này tối tăm tù kín không kẽ hở, cửa sổ duy nhất ở trên tường cao hẻo lánh.
Ban ngày chỉ có thể mơ hồ thấy được chút ánh sáng yếu ớt, buổi tối một mảnh mờ mịt, ngẫu nhiên có thể thấy một vài ngôi sao.
Tô Thanh chỉ có thể dựa vào những điều này để suy đoán đơn giản bọn họ ở chỗ này đã bao lâu.
Qua hai ngày, cửa sắt phòng tối mở ra, người đi vào không phải tỳ nữ mỗi ngày đưa cơm mà là Nhan Oanh Nhi đã lâu không thấy.
Ánh mắt nàng qua lại giữa hai người, thời điểm Tô Thanh bị thần sắc khó dò của nàng dọa cho khẩn trương, ngược lại đột nhiên nở nụ cười, nói: "Việc chuẩn bị tiếp khách chúng ta đã làm tốt, như vậy, làm phiền Bộ công tử mang phong thư cho Cố Vương gia."
Thần sắc trong mắt Tô Mạc lập tức trầm xuống, đảo mắt đã đi vào cưỡng chế mang hắn ra khỏi phòng tối, không để cho hắn có cơ hội do dự.
Nhìn bóng dáng mấy người rời đi, Tô Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù là con kiến hôi cũng tham sống sợ chết huống chi nàng còn là nữ nhân.
Tuy nói tính sợ chết này của nàng đã nhập sâu vào cốt tủy nhưng thời điểm thật sự phải chết không thể tránh khỏi, nàng lại rất bình tĩnh.
Nếu đã phải chết, yêu cầu duy nhất của nàng chính là được chết đẹp mắt một chút thôi.
Thần trí so với bất cứ lúc nào đều tỉnh táo hơn, Tô Thanh dùng ánh mắt chán ghét nhìn Tô Mạc bị đưa đi, sau đó thay bằng vẻ mặt nịnh nọt tươi cười nói với Nhan Oanh Nhi: "Nhan cô nương, hiện tại Bộ Tiện Âm đi rồi, ngươi muốn phân phó cái gì cứ việc nói với ta. Phàm là chuyện ta đủ khả năng nhất định dầu sôi lửa bỏng không chối từ, chỉ cầu Nhan cô nương đừng cho ta ăn nỗi khổ da thịt. Ta mặc dù mệnh tiện nhưng thật sự rất sợ đau."
Nhan Oanh Nhi rất thưởng thức bộ dáng gió chiều nào che chiều ấy của ta, lập tức bị chọc cho cười khanh khách không ngừng. Đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm ta, trong mắt lộ vẻ hài lòng, nói: "Cô nương cứ việc yên tâm, lúc trước bất quá là làm cho Bộ Tiện Âm xem, cố ý muốn để Cố Uyên cho rằng ngươi ở trong tình cảnh nguy hiểm mà thôi. Hiện tại biểu diễn đã không sai biệt lắm, cô nương nguyện ý phối hợp như thế, tự nhiên sẽ không bạc đãi. Gian phòng cũng đã chuẩn bị tốt, còn thỉnh cô nương hưởng dụng thật tốt."
Tô Thanh vốn chỉ tùy tiện nói một chút, không ngờ Nhan Oanh Nhi "dễ nói chuyện" thế, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Không lâu sau có vài tỳ nữ đến mang nàng ra khỏi phòng tối.
Một đường đi theo con đường uốn lượn bằng đá. Khiến Tô Thanh càng kinh ngạc là, vốn cho rằng mình bị nhốt ở trong nhà nhưng khi ra ngoài mới phát hiện dĩ nhiên là một động phủ có khoảng trời riêng. Đến khi ra khỏi con đường, trừ thạch đỉnh trầm thấp, cơ hồ là một khu nhà cao cấp tráng lệ.
Này không hiểu sao làm nàng liên tưởng đến cái sơn động mà Lận Ảnh nói với nàng mấy ngày trước ở Trần phủ quận Đồ Châu.
Trong đầu có một ý niệm chợt lóe qua - cho nên, hôm đó Cố Uyên khác thường chẳng lẽ có liên quan đến Bách Điểu Môn.
Cuối cùng Tô Thanh bị dẫn vào một gian sương phòng.
Gian phòng chuẩn bị cho nàng này mặc dù bố trí đơn giản nhưng nhìn trang sức xung quanh, phải là dùng cho phòng chiêu đãi khách quý. So với cái phòng tối lúc trước, đãi ngộ không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Nàng vừa vào phòng không bao lâu liền có vài tỳ nữ lục tục đưa nước nóng vào, trong chốc lát, hơi nước mờ mịt khắp phòng, đối với một tù nhân mà nói, đúng là chiêu đãi rất tốt.
Tô Thanh có chút không rõ Bách Điểu Môn đánh chủ ý gì, nhưng thấy mấy tỳ nữ mặc dù cử chỉ thỏa đáng nhưng thần sắc không có bao nhiêu kính trọng, chắc là cố ý phái tới giám thị.
Nàng tay trói gà không chặt vốn cũng không có ý muốn chạy trốn, đúng lúc toàn thân mồ hôi bẩn thỉu khó nhịn, dứt khoát sảng khoái tắm rửa sạch sẽ.
Thay quần áo xong từ sau bình phong đi ra, Tô Thanh còn chưa kịp soi gương xem trang dung bản thân, nâng mắt nhìn thấy trên bàn có thêm một bình trà.
Nhìn hai tỳ nữ đứng ở cửa, trong mắt Tô Thanh khẽ nhoáng một cái, mơ hồ có dự cảm xấu lóe lên trong đầu - điều nàng chờ, cuối cùng cũng đến...
Bình luận facebook