-
Chương 5
Sau đó hạnh phúc nhức đầu của Tần Bích Vũ lại bắt đầu.
“Trước nên đến trường học xin nghỉ đã.” Tần Bích Vũ khó khăn thỏa hiệp, học sinh trong khóa của anh chưa bao giờ trông cậy vào việc Giáo sư Tần sẽ nghỉ một ngày, mà nội quy trong trường học hầu như không đồng ý để tân sinh viên lùi thời gian báo danh lại trừ khi đợi đến học kì mới.
Nhưng Nhà họ Tần là chủ tịch của trường học, cũng không phải là chưa từng có chuyện này xảy ra. Mặc dù du lịch trăng mật không nên đi vào khoảng thời gian tựu trường, nhưng Tần Bích Vũ cho là Kim Bảo Bối gả cho anh đã chịu uất ức nên nên tối thiểu anh phải cho co một chuyến đi hưởng tuần trăng mật hoàn chỉnh.
Kim Bảo Bối cười híp mắt, không phát biểu ý kiến, hơn nữa tự đáy lòng hy vọng ông xã và chị hai quên việc cô muốn nhập học đi.
“Anh sẽ nhờ người giúp lo giúp em những thủ tục kia” Tần Bích Vũ nói.
“À?” mặt của Kim Bảo lúng túng, “Nhưng… Có thể làm như vậy được hả?”
“Đa số mọi người trong trường học đều là người quen nên việc này không có gì khó khăn.” Anh cũng không muốn phô trương những đặc quyền của mình trước mặt cô vợ nhỏ, chỉ ở tình huống bất đắc dĩ anh mới phải sử dụng đến thân phận chủ tịch trường học.
“Haizzz… Làm như vậy… Giống như… Em cảm thấy…” Kim Bảo Bối cầm dây nón chơi đùa, ánh mắt đang mơ hồ chợt lóe sáng, “Nếu không hay…”
“Kim Bảo Bối”, Kim Bảo Châu khoanh tay trước ngực. Khi nhìn thấy đôi mắt của em gái đánh một vòng, cô có thể đoán được trong bụng em ấy đang chứa suy nghĩ xấu xa gì rồi “Chẳng lẽ em cho rằng lập gia đình rồi là thì không cần đi học nữa?”
Việc Kim Bảo Bối không thích đi học không phải là một bí mật, thím Trương bên cạnh nhà và bà Vương ở đối diện cũng biết việc này, chuyện cục cưng của nhà họ Kim ôm trứng vịt là chuyện bình thường, nên ngay từ đầu Kim Bảo Châu đã có vài phần kính trọng Tần Bích Vũ, bởi vì Kim Bảo Bối vì anh mà cố gắng thi đậu, thậm chí ngay cả thành tích cũng từ vị trí cuối bảng mà lên đầu bảng, dĩ nhiên chỉ cần qua hết các môn quan trọng từ Saint Laurent thì những quả trứng kia chỉ là số lẻ.
Kim Bảo Bối đưa vẻ mặt ủy khuất nhìn về phía ông xã nhưng vẻ mặt của Tần Bích Vũ cũng là không đồng ý.
“Bối Bối” anh trầm giọng nói nhỏ, không nỡ dùng dáng vẻ đang dạy dỗ học sinh, anh nhẫn nại nói: “Em vẫn phải hoàn thành việc học của mình.”
Kim Bảo Bối giống như ăn phải một cân Hoàng Liên (*Thuốc loại thuốc đông y), khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu lại, cố gắng nghĩ cách vùng vẫy trước khi chết. Cuối cùng, cô điềm đạm đáng yêu mà nhìn Tần Bích Vũ, nhưng anh chỉ vỗ vỗ đầu của cô.
“Nghe lời”
“…” Hy vọng cuối cùng tan vỡ, cô bất đắc dĩ cúi đầu, “Vâng ạ…” kế hoạch của cô vốn vô cùng hoàn mỹ: gả cho anh Bích Vũ, lấy việc chuyên tâm làm bà chủ gia đình là lý do nghỉ học; thế nhưng không hoàn mỹ là cô vẫn phải đi học, ồ … ồ… ồ.
Chỉ là trước khi chính thức bắt đầu con đường đại học, cô có thể có một chuyến đi hưởng tuần trăng mật tốt đẹp. Tần Bích Vũ vì sợ cô lạnh nên quyết định chọn đảo Ca-ri-bê là điểm đến.
Kim Bảo Bối lại bắt đầu có ý xấu, nói không chừng trong lúc đi hưởng tuần trăng mật cô có thể thuyết phục ông xã để cô nghĩ học, hahaha!
Nếu không có biện pháp giải quyết vẹn toàn cả đôi đường, thì việc do dự chỉ càng tạo nên nhiều sự thương tổn hơn, nhưng Tần Bích Vũ không muốn để cho Kim Bảo Bối cảm thấy bản thân mình không tốt, nhưng bản thân anh không cách nào không lo lắng việc chính anh nên giữ Kim Bảo Bối như thế nào? Không bày ra dáng vẻ là một giáo sư là chuyện nhỏ, lúc cha của Kim Bảo Bối tự tay giao con gái cho anh, anh không hề phát hiện ra sự dung túng dành cho cô đang nhanh chóng lan rộng ra trong lòng mình.
Thật ra muốn anh xem Kim Bảo Bối là đối tượng để kết hôn thì rất khó khăn, tuổi của cô còn rất trẻ, cùng lắm anh chỉ xem cô như em gái nhỏ mà thôi, nhưng Kim Bảo Bối đã thành công phá đi lớp phòng ngự trong tim anh – là em gái cũng tốt, là phụ nữ cũng được, tóm lại cô đã làm được việc mà các cô gái khác không làm được, đó là cô đã chiếm được một vị trí quan trọng trong lòng Tần Bích Vũ.
Mà người khiến cho Tần Điện Thao như thế chính là cái cô gái em đang bước đến cái khu vực mơ hồ kia. Trước khi Tần Bích Vũ đọc lời thề thì từ đáy lòng cũng đã quyết định: một đời một kiếp chỉ có cô mà thôi. Nhưng khoảnh khắc cầm bàn tay nhỏ bé của cô, anh lại đột nhiên giật mình, hôn nhân không phải đơn giản như anh đã nghĩ.
Cô gái này sắp sửa làm bạn đời của anh. Lòng Tần Bích Vũ chưa thông suốt nên có một chút rối loạn, nhưng chỉ là rối loạn một chút mà thôi. Trời sinh anh tính khuôn phép, sự cổ hủ của đấng này râu đã ăn vào trong xương tủy khiến anh nhanh chóng phiền não, không phải là chuyện tình yêu hay những chuyện Phong Hoa Tuyết Nguyệt (* Nghĩa là: tình cảm nam nữ; tình yêu trai gái), mà anh không biết phải làm thế nào để chăm sóc Kim Bảo Bối cả đời, làm cho cô vui vẻ, để cho cô vô lo vô nghĩ như trước đây, thậm chí nếu anh rời thế gian này sớm hơn cô thì cô vợ nhỏ này vẫn có thể để cho anh yên tâm an nghỉ.
Quả thực là buồn cười lại buồn lo vô cớ. Nhưng hôn lễ chỉ vừa mới kết thúc, vào đêm tân hôn của mình, Tần Bích Vũ bắt đầu nghiên cứu các loại bảo hiểm cùng quy định về quyền thừa kế hợp pháp, thậm chí đem áo ngủ gợi cảm mà bà xã đặc biệt chuẩn bị gạt sang một bên.
Kì thực anh không biết Kim Bảo Bối mặc một chiếc áo ngủ gợi cảm, vừa vào phòng liền vùi đầu vào một đống giấy tờ cao đến độ có thể đè chết người.
Là một người theo chủ nghĩa hiện thực, băn khoăn của anh thật ra cũng không sai, anh lớn hơn Kim Bảo Bối khá nhiều tuổi, mà lời nói của Kim Bảo Châu khiến cho anh canh cánh ở trong lòng: nếu như không phải do anh uống say thì Kim Bảo Bối sẽ như bao cô gái khác đầu tiên sẽ nói chuyện yêu đương sau đó mới tiến tới hôn nhân, hơn nữa cô nên gả cho một người đàn ông trẻ hơn anh.
Về phần Kim Bảo Bối, cô bĩu môi như oán phụ nhìn chằm chằm ông xã đang ngồi trên ghế salon, nghiên cứu đống thứ tài liệu mà cô không thể hiểu gì. Tần Bích Vũ ngồi trong phòng khách nhỏ, khi anh còn ở nhà đều làm việc trong thư phòng nơi đó cách phòng ngủ bởi một tấm bình phong thấp. Hiện tại có ít sách hơn, anh đã bảo người sửa sang lại thành một phòng khách nhỏ để nghỉ ngơi và cũng có thể dùng làm nơi tiếp khách, hi vọng Kim Bảo Bối sẽ không buồn bực.
Những cô gái khác có thể ấm ức cam chịu, ngoan ngoãn tự đi ngủ, dù trong đêm tân hôn bị ông xã có lạnh nhạt thì cũng không than phiền nửa tiếng. Nhưng cô là Kim Bảo Bối, tùy hứng cũng tốt, làm nũng cũng được, sẽ không để cho ai đó lạnh nhạt với mình! Cô nhẹ nhàng bước đến sau lưng Tần Bích Vũ, dùng bàn tay nhỏ bé che đôi mắt anh lại, thân thể mềm mại áp sát trên lưng anh.
“Bối Bối” giọng nói Tần Bích Vũ chỉ có bao dung tựa như sự đối đãi của người anh đối với cô em gái nghịch ngợm.
Kim Bảo Bối chu cái miệng nhỏ, dứt khoát đem thân thể dán lên người anh, đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ anh, tựa đầu vào bờ vai anh.
“Anh Bích Vũ, làm sao anh có thể gạt cô dâu mới cưới qua một bên như vậy? Người ta thật đáng thương, đêm tân hôn bị chú rể vứt bỏ, ô ô ô…”
"Ách. . . . . . Thật xin lỗi." Anh hoàn toàn không nghĩ tới điều này, "Bối Bối, em mệt mỏi thì ngủ trước đi? Anh muốn xem xong cái này."
Kim Bảo Bối dính trên người anh, trừng mắt nhìn, cũng không ồn ào, nghĩ lại liền cười hì hì nói: “Vậy em xem cùng anh” Nói xong, đi vòng qua trước người anh thoải mái đặt mông ngồi trên đùi anh, còn vì bản thân tìm một vị trí tốt.
Tần Bích Vũ đưa ra vẻ mặt anh trai không thể làm được gì khác, nhưng khi nhìn chiếc áo ngủ trên người cô không che hết cảnh xuân xinh đẹp bên trong thì gương mặt anh tuấn trở nên đỏ bừng.
Tiểu nha đầu không mặc áo lót, mặc áo ngủ bằng chiffon sa mỏng, đường cong uyển chuyển cùng hai đóa hồng trước ngực như hai đóa hoa nhỏ mọc trên núi, bao quanh cái mông nhỏ chỉ có độc nhất một cái quần lót, thuần chất làm cho huyết mạch con người ta nóng lên.
Chỉ trong phút chốc, cả người Tần Bích Vũ đã cứng nhắc, cái mông nhỏ của Kim Bảo Bối cọ cọ ở giữa bắp đùi anh, thần tiên cũng muốn đứng dậy cúi chào rồi, mà tiểu ma nữ trong ngực cảm thấy ông xã thân yêu có phản ứng, lập tức tỏ ra thẹn thùng nhưng lại như mở cờ trong bụng, càng thêm ngây thơ ngọt ngào, đôi tay ôm chặt cổ anh cọ xát, nũng nịu như con mèo nhỏ trong ngực anh.
Nhưng Tần Bích Vũ nhớ tới lời dặn của bác sĩ, khó khăn xê dịch tư thế, vốn muốn đẩy cô vợ nhỏ ra, nhưng nghĩ tới đối phương vừa mới ai oán lên tiếng không thể làm gì khác hơn là thay đổi tư thế cho cô ngồi thoải mái, mới hắng giọng mở miệng: “Bối Bối, em… nghe lời, đi ngủ trước, sáng sớm mai còn phải ra sân bay.”
Mặt Kim Bảo Bối lộ vẻ cô đơn “Em sẽ không làm ầm ỹ đến anh, vậy cũng không được sao?” Giọng nói của cô cực kỳ không có tinh thần, có chút uất ức lại đáng thương.
Ầm ỹ hay không không quan trọng, vấn đề là anh sẽ phân tâm! Hơn nữa ôm cô lâu một chút anh hoài nghi mình sẽ nghẹn mà chết mất.
Kim Bảo Bối nhìn anh trầm mặc càng lâu, đầu càng rủ xuống thấp.
Tần Bích Vũ thở dài, cố gắng nhìn phía trước, nhưng tấm gương ở tủ sách cũng “cố tình” phản chiếu hình ảnh mát mẻ của cô khiến anh càng thêm đứng ngồi không yên.
Anh chỉ có thể đem cô ôm thật chặt vào trong ngực, mắt đặt ở một vị trí an toàn.
"Ngồi như vậy không thoải mái, hơn nữa. . . . . . không phải em sợ lạnh sao?" anh nâng lông mày, lúc này mới phát hiện ra cô đã run rẩy từ lâu rồi, lần này anh không có tâm tư quan tâm nhiều chỉ đành phải ôm cô đứng dậy. “Thôi, hết cách với em rồi” anh sợ nếu tiếp tục giằng co thì cô sẽ bị cảm.
Tần Bích Vũ ôm Kim Bảo Bối trở lại phòng ngủ, giữ nguyên áo ngủ nằm thẳng bên người cô.
"Ngoan ngoãn ngủ, ngày mai phải dậy sớm." Anh cầm chăn bông dày đắp lên người cô
Kim Bảo Bối có chút chán nản, phản ứng của Tần Bích Vũ khiến cô cảm giác mình như cô gái nhỏ, mà anh là người anh trai hiền lành nhã nhặn, một người anh trai hoàn toàn không có ý đồ độc ác đối với cô.
Có lẽ vốn là như thế? Là cô cố gắng muốn gả cho Tần Bích Vũ. Kim Bảo Bối đột nhiên có chút khổ sở, thế nhưng khổ sở này không kéo dài quá lâu.
Giống như anh em thì như thế nào? Anh Bích Vũ không có người trong lòng, như vậy đột phá phòng tuyến trong tim của anh, để cho anh cũng rơi vào lưới tình như cô. Đât chính là nhiệm vụ kế tiếp của cô! Cô biết anh Bích Vũ bị ám ảnh bởi chuyện lúc đại học có tiểu tam đến cướp bạn gái mình cho nên hiện tại dù có thích ai đó anh cũng không dám đến gần, anh Bích Vũ đáng thương như vậy, cô - Kim Bảo Bối tuyệt đối sẽ để cho ông xã đại nhân yêu dấu trải nghiệm tình yêu ngọt ngào, như vậy cuộc sống mới có thể muôn màu muôn vẻ!
Sau khi Kim Bảo Bối đưa ra quyết định, lại cảm thấy lực chiến đấu tăng mười phần, cô hăng say học gấu Koala dính lên Tần Bích Vũ.
Tần Bích Vũ ngăn cản cô cũng không được, không ngăn cản cô cũng không được, nghiêm khắc mà nói, những hành động này của cô là không sai, dù sao bọn họ cũng là vợ chồng, nếu anh cự tuyệt, thì thật là tàn nhẫn với cô gái nhỏ lại tâm hồn đơn thuần như Bảo Bối? Anh tiếc nuối khi Bảo Bối phải gả cho người đàn ông lớn tuổi như anh, tự nhiên lo lắng mình không cách nào mang lại cho cô một cuộc hôn nhân hạnh phúc và ngọt ngào.
Nếu như trong quá khứ Tần Bích Vũ còn chưa từng tính toán giữ vững chủ nghĩa độc thân, thì anh cho là hôn nhân thích hợp với mình nhất, vì anh biết làm việc theo lý trí, biết vợ chồng cần phải tôn trọng nhau, đến bây giờ anh vẫn tin tưởng như thế, chỉ là ông trời hiển nhiên cảm thấy quá khứ của anh qua thuận buồm xuôi gió, không muốn để cho anh cứ mãi đơn độc như thế, nên ném cho anh vấn đề khó khăn này, thậm chí để cho anh bị kìm hãm trước, vô luận như thế nào cũng không thể nói “không được” với Kim Bảo Bối.
Nhìn cô đau lòng, thì việc hung ác cử tuyệt cô lại càng khó khăn hơn, anh đương nhiên chỉ có thể đầu hàng. Đem cô đẩy ra thì sợ cô đau khổ, không đẩy cô ra thì chính anh khổ sở, xem ra tốt nhất anh vẫn nên lựa chọn đau đớn thuộc về mình.
"Bối Bối, em như thế này khiến anh rất nóng." Anh cố dùng dịu dàng để nói với cô, nhưng cặp mắt Kim Bảo Bối lóe sáng, cơ thể uốn éo nhìn thẳng vào mắt anh, giúp anh nhận ra mình đã nói sai.
"Ai bảo anh để mặc áo nằm trên giường như thế? Hơn nữa anh Bích Vũ giãy dụa như vậy làm em rất khó chịu!" Kim Bảo Bối lập tức nâng khuôn mặt của một người vợ hiền hiểu lòng chồng lên, bắt đầu giúp chồng mình cởi quần áo, "Em giúp anh cởi nó! Ông xã anh biết không? Trong thời xưa quần áo của chồng đều phải do vợ thay giúp!"
"..." Nhìn cô tràn đầy ào hứng, lại giống như dội nước lạnh lên đầu anh? Cái này chỉ có thể trách anh đang lấy đá đập vào chân mình, làm cho nó bể tan tành, xem cô ra sức giúp mình cởi quần áo, đôi nhũ hoa đầy đặn bởi vì động tác chăm chú vô tình tạo thành hình ảnh gợi tình khiến cho máu mũi của anh chảy ra giàn giụa, thậm chí có chút đung đưa, Tần Bích Vũ bắt đầu hoài nghi mình có phải là người biến thái, là người cuồng chuyện sắc hay không, vì sao vật phái nam đặt giữa hai chân lại sưng lên nhanh như thế?
Chẳng lẽ những hành động phóng đãng trong mộng của anh mới là thực? Bất quá anh là ngụy quân tử, nếu không cũng sẽ không đối đãi với Kim Bảo Bối như đêm hôm đó...
Sau khi Tần Bích Vũ say rượu thì tính cách biến đổi thật nhiều, nhưng hai mặt trong con người anh thật khác nhau, hơn nữa anh không biết người khác như thế nào, nhưng anh khẳng định là dù tỉnh rượu thì trí nhớ ngày trước khi say vẫn rõ mồn một trong đầu anh, đây cũng là cái là anh anh cảm thấy bài xích với hành vi tình dục khi anh gặp Bảo Bối. Sự điên cuồng trong năm tốt nghiệp trung học khiến cho mỗi lần anh nhớ lại đều cảm thấy buồn nôn!
Chỉ là hôm nay, hồi tưởng lại đêm say rượu đó, tất cả những gì xảy ra với Kim Bảo Bối, Tần Bích Vũ không chỉ không có cảm giác buồn nôn, mà còn cảm thấy...
Anh sắp chết! Bởi vì phải đè nén dục vọng đang bóc lửa trong lòng mà chết!
Tần Bích Vũ cứ nằm đó nhìn Kim Bảo Bối đang lột sạch quần áo nửa người trên của anh, sau khi phục hồi tinh thần lại mới phát hiện cô đang dõi theo nguồn nhiệt nóng dưới đũng quần của anh, hơn nữa hiển nhiên đang tính toán giúp anh cởi nó ra, khuôn mặt nhỏ nhắn như quả táo đã ửng hồng làm cho người ta muốn cắn một cái, ánh mắt lại lóe sáng.
Chính là lửa cháy đổ thêm dầu, anh cảm thấy cô vợ nhỏ này thật đáng yêu, rất muốn ôm cô lại cắn một cái, rồi lại đánh vào mông cô một cái, nói rằng cô suy nghị xằng bậy...
Thảm, anh thật sự không nhanh được!
"Ông….. xã ——" Kim Bảo Bối học những người trong quảng cáo gợi cảm, quỳ sấp trước người Tần Bich Vũ, lucky post chưa quên đem đôi nhũ hoa đầy đặn vươn cao dụ dỗ người khác phạm tội, quyết nâng cặp môi đỏ mọng gợi cảm lên, "Anh rất khó hầu? Làm cho tiểu hoa nhỏ của anh nóng lên như thế sao?..."
"..." Kỳ thật, Tần Bích Vũ rất muốn cười ra tiếng, hơn nữa ôm bảo bối vào lòng trừng phạt, anh cảm lấy phần thân của dục hỏa đang cưng cứng... Được rồi, thật sự chỉ có một chút xíu thôi.
Bởi vì chưa từng trải qua tư thế không được tự nhiên, nói chuyện vừa "vừa thối vừa ngu ngốc", cái miệng nhỏ giờ đây thực đáng yêu, hiện tại phỏng chừng quyết được đứng lên, thoạt nhìn như có thể xâu một cân thịt vào miệng như tiểu Trư...
Không thể cười, nở nụ cười sẽ khiến cô gái nhỏ đau lòng, chỉ là khóe miệng Tần Bích Vũ lặng lẽ cong lên, một tay ôm lấy cô gái gợi cảm ngốc ngếch đưa vào trong lồng ngực, tất cả bất đắc dĩ và khẩn trương ban đầu đều thành mây khói, thay vào đó là vẻ trưởng thành và chắc chắn của ngày nào.
"Không cho phép em quậy nữa, ngủ đi." Anh ép cô gái nhỏ vào trong ngực của mình.
Hả? Ông xã của cô không gục ngã sao? Đây là lần đầu tiên trong đời cô đóng vai con mèo nhỏ gợi cảm, thật đau lòng! Kim Bảo Bối có chút tức giận nên uốn éo loạn trong ngực anh, nhưng cũng không quên học gấu Koala, liều mạng ôm lấy anh.
"Hôm nay là đêm tân hôn của mình." Cô không có tâm trạng đáng thương, nhưng nay cô thật sự cảm thấy đau lòng, nhịn không được gây loạn cũng không được tự nhiên, nhưng mà ngữ điệu hờn dỗi kia lại có chút nghẹn ngào, ngược lại làm cho Tần Bích Vũ càng thêm đau lòng.
Tần Bích Vũ không biết mình đã thở dài lần thứ mấy trong đêm rồi, anh cúi đầu xuống, nâng gương mặt của cô gái nhỏ lên, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn lên gò má phúng phính như chú heo nhỏ của cô.
"Bác sĩ nói hạ thể của em rất nhỏ, làm nhiều quá dễ bị thương, tốt nhất phải nghỉ ngơi hai ngày, chờ hưởng tuần trăng mật anh sẽ đề bù tổn thất cho em, được không?"
Cục cưng để cho bác sĩ kiểm tra xong, liền ngồi không yên chạy ra cửa đối diện chơi đoán số cùng những đứa bé ở trong khoa nhi, để lại một mình anh ngồi nghiêm chỉnh trước mắt bác sĩ, anh với tâm trạng lo sợ lắng nghe bác sĩ thay cô đòi công đạo, thậm chí khuôn mặt nghiêm túc của anh làm cho bác sĩ và y tá phải nhịn cười, dặn dò vài câu rồi cầm bút ký tên vào sổ khám bệnh.
Vừa đi ra khỏi phòng khám, lập tức nhìn thấy hình ảnh của cô gái nhỏ đang chơi đùa với mấy đứa trẻ, một dòng hạnh phúc tự nhiên sinh ra trong lòng, làm cho anh không nỡ dạy dỗ cô việc chạy loạn.
Dù là đêm nay anh muốn ngủ cũng không được, anh phải cố gắng lắm mới chịu đựng được
Đều do say rượu không biết nặng nhẹ.
"Thực xin lỗi, em đã phải gả cho một người đàn ông không thú vị, đêm tân hôn không thể làm gì cho em được." Anh đặt một nụ hôn lên trán cô, thay thế cho những thân mật mà cô mong muốn.
Kim Bảo Bối muốn khóc rồi, bất quá là giây phút này cô muốn khóc vì hạnh phúc, "Anh Bích Vũ mới không phải là người chồng không thú vị! Anh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới" Cô hôn lại chồng của mình.
Mặc dù nụ hôn của cô có chút ngu ngốc, nhưng Tần Bích Vũ vẫn đang nhịn không được mà hưởng ứng theo, anh phải cố đè nén dục vọng không biết phải khống chế thế nào, dùng phương thức dịu dàng nhất để hôn cô, nhưng mà nụ hôn ngọt ngào làm cho anh nghiện, bọn họ chăm chú ôm nhau, hôn đến khó khăn chia lìa, thậm chí đến cuối cùng lòng Kim Bảo Bối cũng cảm nhận được lửa xuân nhộn nhạo, cảm thấy khó xử, cõi lòng cuồn cuộn.
Tần Bích Vũ thật sự không khống chế được nên dừng lại trước, biết rõ đứa bé bên dưới cũng có khát vọng giống như anh, biết rõ hai thân thể đang nóng giống như nhau, vì vậy nhẫn nại nhưng rất gian nan.
"Anh Bích Vũ..." khuôn mặt Kim Bảo Bối đỏ bừng, "Anh… anh có thể ca hát cho em nghe giống như ngày trước không? Em rất thích nghe anh Bích Vũ hát”. Cô xấu hổ nói lời đề nghị!
Tần Bích Vũ có chút cứng đờ, "Chỉ sợ... Không tốt lắm."
Kim Bảo Bối có hơi thất vọng, "Vì cái gì?" Bây giờ suy nghĩ một chút, cô chưa từng nghe ai nói anh Bích Vũ có giọng hát hay. Bởi vì nguyên nhân nào đó, cô hiểu rõ anh Bích Vũ hơn cả anh.
Tần Bích Vũ nhìn chút hờn dỗi trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, lập tức cảm thấy một nguyện vọng nhỏ của vợ yêu mà cũng từ chối thì thật là không xứng đáng làm chồng, thế là anh liền bấc đắc dĩ giải thích: "Anh không thích ca hát."
"Vậy sao ngày đó anh hát." Kim Bảo Bối vẫn cảm thấy Tần Bích Vũ đang cố ý cử tuyệt cô. Cô cũng không muốn miễn cưỡng, chỉ là anh không thích hát thật sao? Anh Bích Vũ cũng không phải người hay nói dối.
Tuy nhiên nghĩ lại, may mắn là anh Bích Vũ không thường ca hát, nếu không số đào hoa bên cạnh anh căn bản cô sẽ không có cơ hội! Một người đàn ông anh tuấn lại còn ca hát hay, cho dù không đi vào trong giới nghệ thuật, thì bên cạnh anh cũng sẽ có một đám phụ nữ đeo đuổi?
Tần Bích Vũ nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này cũng không có gì khó nói với vợ yêu, nhân tiện nói: "Lúc anh là học sinh năm ba bị thầy giáo bắt ra sân khấu hát, kinh nghiệm không được tốt."
Vì là thích làm thầy giáo nên anh có thói quen dạy dỗ, thậm chí lên đài diễn thuyết, nhưng kinh nghiệm đứng trên sân khấu ca hát thì hoàn toàn khác nhau, anh yêu thích việc lên sân khấu để cho mọi người yên lặng lắng nghe —— dùng cách nói của một người trai trẻ mà nói, đây quả thật là rất thói quen thối rắm, nhưng khí thế của anh thật sự là thói quen tốt. Vì ca hát trên sân khấu, anh để cho những học sinh nữ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn anh rồi lại lỗ mãng chờ mong cùng anh lên giường, càng không có biện pháp để những học sinh nam cười nhạo —— anh chỉ muốn ca hát, chẳng lẽ lại còn có thể xuất ra uy nghiêm của một người thầy giáo sao, lấy thái độ nghiêm túc yêu cầu mọi người yên lặng lắng nghe thì thật không đúng.
Chỉ có thể nói lúc ấy còn nhỏ, anh không thích ứng thái độ của những người khác khi xem giọng ca anh là giải trí, do tuổi còn nhỏ anh chưa có nhiều kinh nghiệm xử lý nên từ đó anh không thích hát trước mặt người khác.
Kim Bảo Bối nghe xong thì rất muốn cười, "Ông xã, khi còn nhỏ anh là một đứa bé cứng đầu." Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được việc những bạn học cùng lớp nghe anh hát khiến anh cảm thấy dị thường và chướng mắt đến thế nào. Từng lớp bạn học cũng có những học sinh như thế, nếu như các bạn học kia nhìn thấy hình ảnh này của Tần Bích Vũ, thì mọi người sẽ nghĩ anh tuổi nhỏ như thế mà đã khó tính, chỉ có người bên cạnh anh mới biết anh khó như thế nhưng tốt ở chỗ nào
"Là như thế là đúng." Giảng đến chỗ khổ, Tần Bích Vũ cũng hiểu được mình buồn cười.
"Bạn cùng lớp đối xử không tốt với anh sao?" Tất cả mọi người đều là người từng trải. Kim Bảo Bối nghĩ, nếu như anh Bích Vũ bởi vì như thế mà bị xúc phạm, cô sẽ rất đau lòng.
"Ý em hỏi là có phải các bạn học của anh có bởi vì ăn đòn nên tìm anh gây phiền toái không?" Thái độ của Tần Bích Vũ ngược lại hoàn toàn với cô, hờ hững nở một nụ cười: "Đương nhiên là có. Bất quá là đàn ông nhà chúng ta nhà đều luyện Karate hoặc Judo, học tập bảo vệ mình, đối với những đứa trẻ kia mà nói việc sử dụng võ thuật phòng thân cũng là một cách làm cho người ta kính sợ."
Cộng thêm việc từ bé trời đã phú cho anh bộ dáng của một giáo viên bẩm sinh, lúc ở trường, một trong những người bạn tốt của anh chính là tiểu bá vương Thần Vu Hi, có khi thầy giáo sai thầy giáo phụ đi làm việc cho ông ta, rất nhiều lần thầy giáo bên kia nói gì Thuần Vu Hi cũng không hiểu, học không hiểu cả tựa đề, Tần Bích Vũ đều có thể giúp cậu ta, hơn nữa Tần Bích Vũ dạy học luôn rất nghiêm túc, lại hoàn toàn không tỏ vẻ là một học sinh xuất sắc, rất nhanh anh liền biến thành người Thuần Vu Hi bảo vệ, ai dám tìm anh gầy phiền toái?
"Ông xã thật sự rất lợi hại nhé!" Đôi mắt Kim Bảo Bối hiện ra tia ái mộ
Tần Bích Vũ nhịn không được bật cười, "Chỉ là vừa tốt mà thôi." Anh lấy tay xoa xoa đám tóc của cô, cùng vợ yêu nói về những chuyện ngày xưa, đột nhiên anh cảm thấy, tốt xấu gì anh cũng không còn trẻ, ngay cả mặt mũi đối với tiểu quỷ sứ năm đó cũng hay giận dỗi như thế, không biết đã cười đủ chưa?
Đúng vậy, kỳ thật cẩn thận truy cứu, anh không thích ca hát, chỉ là hay giận dỗi.
"Bối Bối" không biết vì cái gì, anh cảm thấy trên mặt mình có chút khô nóng, "Từ nay về sau anh... sẽ ca hát cho em nghe, nhưng em không được nói ra."
Kim Bảo Bối sửng sốt, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, nhưng chồng của cô lại quá đáng yêu, hơn nữa anh chỉ ca hát cho một mình cô nghe! Cô thật vui vẻ, thật hạnh phúc!
"Em thề! Những lời hát của anh sẽ chỉ mình em độc chiếm, như vậy thì có chút uy khuất cho anh rồi." Cô tuyệt đối không phải được tiện nghi còn khoe mẽ, tuy nhiên cô cũng không muốn chia sẻ ông xã của mình với những cô gái khác, bởi cô biết khi nghe xong giọng hát của ông xã cô thì mọi người sẽ run rẩy vì sự gợi cảm trong giọng hát ấy, chính là loại cảm giác này thật giống như ông chồng cô vô cùng vĩ đại, người của toàn thế giới cộng lại cũng không bằng được.
Tần Bích Vũ cảm thấy buồn cười, ca hát trước mặt anh như cơn ác mộng. Anh ôm cô vợ nhỏ, nghĩ nghĩ đến những lời bài hát mà anh nhớ, kỳ thật đều là chút già, sở thích nghe nhạc của người trẻ thì anh lại không rõ
"ome with me, my love, To the sea, the sea of love... I want to tell you how much I love you..."
( ở cùng một chỗ với anh, yêu anh, như biển, biển của tình yêu… , anh muốn nói cho em biết, anh yêu em thật nhiều.. )
Kim Bảo Bối muốn học tiểu sắc lang nhìn trời cười ha hả.
Ai nha... Nghe ông xã thân ái dùng giọng trầm thấp khêu gợi hát tặng cô tình ca, cô thật sự muốn biến thành tiểu sắc lang bổ nhào vào người ông xã!
Khi âm thanh cuối cùng rơi xuống, Kim Bảo Bối thật sự bỉu môi hiến dâng một nụ hôn, hơn nữa cả người úp sấp trên người ông xã, vui vẻ động tay động chân trên thân thể trần truồng của anh.
"Bối Bối..." Tần Bích Vũ buồn cười, nhìn cô mèo nhỏ vừa vặn chạm tay vào vùng nhảy cảm của anh
Ông xã thật mẫn cảm nha! Hơn nữa thân trơn bóng làm cho cô sờ cũng phát nghiện, thực đơn ngon miệng, cô cố nuốt những giọt nước miếng đang chạy xuống. Tiểu nha đầu ghé vào trên người anh, gò má dán lên lồng ngực anh.
"Anh vì cái gì mà không hát cho em nghe bài ca ngày đó?" Vượt qua thẹn thùng. Bất quá cô rất muốn nghe lại một lần nữa, nghe anh Bích Vũ ca hát: Anh muốn cùng cô ái ân! Hixhix.. Thật sự rất xấu hổ!
"Đó là bài ca của đêm qua, từ nay về sau anh sẽ không hát." Tính cách của một ông già tương đối kiên trì. Anh ngẫu nhiên nghe em trai hát lang thang cho bạn gái nghe, dĩ nhiên cũng ghi nhớ lời ca của nó, bất quá là anh cũng không nhớ rõ trọng điểm.
"Hả." Nguyên nhân là chuyện một đêm, vậy coi như xong rồi, hằng đêm cô và anh Bích Vũ đều có chuyện, đương nhiên không thể chỉ có chuyện một đêm.
"Ngoan ngoãn ngủ đi." Tần Bích Vũ cười xoa xoa tóc của cô.
Cứ ôm nhau ngủ như vậy, cũng rất tốt. Anh nghĩ thầm.
Nhưng Kim Bảo Bối lại nghĩ khác, ít nhất cô còn ôm người đàn ông lõa thể, cảm nhận làn da trơn bóng của ông xã, đáng tiếc anh Bích Vũ không cho cô cởi quần, tiếc nuối.
Bất quá ông xã thân yêu của cô cũng là người tốt, nghĩ đến từ nay về sau hai người có thể ôm nhau ngủ như thế nào, thích sờ như thế nào thì sờ thế đó, hôn nhau đến chết đi cũng không ai ngăn cản, thì đã cảm thấy thật hạnh phúc, hạnh phúc đến nước miếng cũng chảy xuống áo rồi, he he...
"Chị hai..."
Người gặp chuyện tốt nên sáng sớm tinh thần đã sảng khoái, đụng với người nào cũng vui vẻ, chỉ có chút hơi chán ghét cậu nhỏ Tần Điện Thao mà thôi. Kim Bảo Bối vốn đang vui vẻ thiếu chút nữa biểu cảm xoay ngược lại một trăm tám mươi độ.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu như không có Tần Điện Thao, cô cũng sẽ không thuận lợi gả cho Tần Bích Vũ? Lại nói tiếp có lẽ cô thiếu cậu một ân tình, chỉ là phần ân tình này, Kim Bảo Bối cân nhắc lại đêm chồng mình say rượu kia thì có chút đáng ngờ, một ngày nào đó sẽ đem lời công bằng nói với Tần Điện Thao, nên lập tức quyết định không trả phần ân tình này thì cũng không chết được.
Chữ “nghĩa” trong trò chơi người người, Tần Điện Thao tuyệt đối là cao thủ trong đó! Cô nhớ tới lúc Ông trời kia đi vào trong phòng vẽ, Tần Điện Thao đã nói như thế nào:
"Sớm biết sự tình có thể như vậy, có như thế nào tôi cũng sẽ không để Bảo Bối ở lại một mình, cũng sẽ không khiến anh hai, thần tượng thời Trung học bị dèm pha và diễn... Thỉnh ba nên trách cứ anh Bích Vũ trước.."
Khi ông nhà họ Tần nghe được, ngay của Tần Điện Thao cũng không biết Tần Bích Vũ uống rượu —— anh không nói không biết anh hai uống rượu, chỉ nghe hình là vậy, cho nên không tính là nói dối, lại đem hết thảy những thứ cần làm rõ vứt sạch, còn làm chuột cống để gà đi cầu tình
Dựa một chút [bad word] đỡ được! Một ngàn cái [bad word] đỡ được! Cái con quỷ lòng dạ hiểm độc này! Hại cho ông xã nhân ái, lương thiện nhất thiên hạ của cô hiện tại còn phải đi xin ba tha thứ! Tần Điện Thao quá ghê tởm! Cậu cho rằng khắp giang hồ đều như thế sao? Thiếu nợ ân tình của cậu thì thế nào? Kim Bảo Bối khả ái như cô, người khắp nhà này ai cũng biết, cô không sợ người ta không giúp anh Bích Vũ của cô.
Cô biết rõ anh Bích Vũ không muốn so đo với em trai, thân làm vợ đương nhiên muốn giúp anh giải thích duy trì phong độ rồi, cho nên cô có thể buông tha cho những người khác, tạm thời không đem những sự thật của đêm đó mật báo với Hướng Công Công, bất quá cái con quỷ lòng dạ hiểm độc này tự tìm đến chỗ cô gây chuyện, như thế thì mọi chuyện sẽ khác!
"Có gì mà thỉnh an tôi sớm như thế? Tôi đang đói bụng nên không thích và không quen năm bốn ba." Cô tự cao tự đại chính là cưỡi xe nhẹ đi đường quen ( *)!
* cưỡi xe nhẹ đi đường quen có nghĩa là việc quen thì dễ làm; quen tay làm nhanh
"Chị dâu à, quân tử giúp chị hoàn thành ước vọng, em tin tưởng là chị hiểu."
"Tôi không phải quân tử." Cô là một cô gái nhỏ.
Sắc mặt Tần Điện Thao trầm xuống, "Anh hai vẫn cho là chính mình phụ lòng chị, tôi chân thành chờ mong anh ta sẽ không bị như thế quá lâu."
Là im lặng sao? Uy hiếp cô sao? Cô cũng không muốn nghe thử, Kim Bảo Bối thích mềm không thích cứng!
Nói thật ra, cái uy hiếp này tuyệt không đau nhức không ngứa, cùng lắm thì lúc đi hưởng tuần trăng mật sẽ thổi gió bên tai anh, tin tưởng là anh Bích Vũ sẽ mềm lòng tha thứ cho cô. Nhưng Kim Bảo Bối cũng biết nếu quả thật nhắm trúng vào chỗ khó chịu của Tần Điện Thao, cậu ta đi nói cái gì thì cô cũng không chống đỡ được. Dù sao từ hôm nay trở đi cô cũng phải ở trên địa bàn của người ta, cái gì nên chụp nên thả phải nhìn ra, hơn nữa cô bắt đầu phiền chán việc cậu ta là âm hồn bất tan rồi
Cô giả bộ đành cam chịu, ấp úng nói: "Bất quá vài ngày tới sẽ nói cho cậu biết tin tức, làm sao phải đe dọa người ta như vậy? Đối phó với những cô gái yếu đuối như thế sao? coi chừng tôi dốc lòng cáo trạng à."
Tần Điện Thao khôi phục tao nhã bộ dáng, "Đâu có, tôi cũng không muốn làm cho chị hai khó xử đâu, trải qua đêm tân hôn hôm qua, tin tưởng chị hai cũng hy vọng người có tình trong thiên hạ sẽ ở bên nhau phải không? Xin chị hai đừng có lại tra tấn em."
Người có tình sẽ ở bên nhau, chẳng phải là đem chị đẩy vào hố lửa? Nhưng nói lại thì cô vốn không có tư cách nhúng tay tình cảm của người khác, rau cỏ cây cải củ mỗi người mỗi sở thích, có lẽ chị ấy thật sự có khẩu vị đặc biệt, hợp ý với cái tên này cũng không chừng.
Kim Bảo Bối nghĩ nghĩ, rồi nói: "Chờ một chút, tôi sẽ cho cậu địa chỉ."
Tần Điện Thao thay cô mở cửa phòng ra, đứng ở bên cạnh cửa ra vào đợi cô cầm giấy viết trên bàn ra, rất nhanh đã ghi chép xong, sau đó đưa cho anh.
"Đại khái là nửa tháng thì chị ấy thay đổi chỗ ở một lần, tìm được hay không thì phải xem hai người có duyên phận hay không!" Cô thuận tiện đem trách nhiệm dẹp sạch lần hai.
Tần Điện Thao nhìn địa chỉ một chút, vội vã đi tìm người, cậu không rãnh đặt nghi vấn xem Kim Bảo Bối có nói thật hay không, "Cảm ơn chị dâu, chúc chị và anh hai có tuần trăng mật vui vẻ." Cậu xoay người rời đi, hành động cước bộ không được thong dong như ngày thường.
Đôi mắt Kim Bảo Bối liếc khắp mọi nơi, đầu xoay tròn mấy lần, trong đầu vừa nghĩ ra chủ ý xấu, rất nhanh trở về phòng mở máy vi tính của Tần bích Vũ ra vào internet, tiếc lộ tin tức cho chị khóa trên đang ở xa.
Thành thật là đức tính tốt, mà Kim Bảo Bối khó quán triệt được cái đức tính này, đều là do cô được người đàn ông lương thiện nhất thiên hạ, nay cũng là ông xã thân yêu của cô làm cảm động, chồng của cô thật sự rất tốt!
Cô cho là chỗ ở hiện tại của chị Khiết Nhi vẫn đúng như vậy, ân tình này của Tần Điện Thao dù thế nào cô cũng không muốn trả, cái này là nhân hậu bước qua xác chết phải không? Bất quá cũng không phải báo tin không chính xác cho Tần Điện Thao!
Làm người phải có đạo nghĩa, mà bây giờ cô đang chấp hành triệt để đạo nghĩa trên giang hồ của cô, sau khi nhận được tin tức chị phải rời khỏi chỗ đó thật nhanh! Bởi như thế thì bất kể là với chị hay với Tần Điện Thao, cô cũng không nợ ai cả!
Nếu cuối cùng Tần Điện Thao không tìm được người, thì phải bảo là chị ấy không cho cậu ta tìm được, anh quay đầu lại uy hiếp cô một lần nữa, cô còn có Tần Giáng Thần đứng ra che chở! Thả lời nói uy hiếp ai không biết? Cô không tin Tần Điện Thao không sợ cô đến kể ra tất cả với Tần Giáng Thần, hừ!
Thành thực quả nhiên là đức tính tốt, tin tưởng rằng khắp thiên hạ này không ai lương thiện hơn ông xã thân ái của cô nên cô biết rằng: đương nhiên cô không thể để cho ông xã của cô làm chuyện xấu! Nhất định sẽ ngợi khen cô là Bảo Bối đã trưởng thành
Hoa Dành Dành và Tường Vi trôi lơ lững trên mặt nước, gỗ chất đầy trên sàn nhà, lửa nhen nhóm, màu sắc tươi đẹp của Cocktail, biển Ca-ri-bê lười biếng khoe khoang tâm tình miền nhiệt đới.
Nhân viên phục vụ giúp đem những cánh hoa rơi trên mặt nước, Kim Bảo Bối không kiêng nể gì cả cứ rũ Tần Bích Vũ đi bơi, sau đó như chú gấu Koala bám trên người anh,
Phần lớn rượu là Kim Bảo Bối uống, Tần Bích Vũ kiên trì uống nước khoáng. Anh nâng khuôn mặt đỏ ửng của Kim Bảo Bối lên, nhìn nụ cười ngây ngô của cô thì anh vặn lông mày, nhưng má lúm đồng tiền đáng yêu lại làm anh không nhịn được muốn thơm.
"Đừng uống rượu nữa, có nước trái cây, uống nước trái cây được không?" Anh ôm lấy cô gái thiếu chút nữa đã đi xuống thân thể anh, hai tay hai chân cô gái nhỏ cùng sử dụng, như chý khỉ nhỏ trèo lên người anh, nhờ có sức nổi của nước, nhưng anh đoán cô say đến không phân biệt được rồi, tốt nhất vẫn nên đem cô lên, miễn cho cô ngủ quên trong hồ bơi.
Kim Bảo Bối quyết miệng, "Không thích!" Hiện tại cô cố gắng dùng sự kiên trì của chính mình, thuận tiện gối đầu lên vai Tần Bích Vũ.
"Này, đừng uống nữa, ăn điểm tâm." Anh ôm lấy cô, sau đó đi tới bờ bên cạnh.
Kim Bảo Bối cười khanh khách, cảm thấy loại cảm giác lười biến phơi mình trên nước thế này thật hạnh phúc. Đương nhiên, người lười chỉ có một mình cô.
Bên cạnh bể bơi có một khay hoa quả và thạch trái cây, Tần Bích Vũ cầm thìa múc một chút thạch trái cây, buồn cười nhìn cô vợ nhỏ như chú cá mong chờ anh bón đồ ăn, anh đem thạch trái cây đút vào trong miệng cô.
"Ăn ngon không?" Loại này không có tinh rượu? Tần Bích Vũ đã nếm thử một miếng và xác nhận, hoa quả nhiệt đới chua ngọt đủ vị, bình thường anh không thích ăn những loại trái như thế này, nếm không ra chỗ đặc biệt của nó.
"Còn muốn ăn."
Tần Bích Vũ yêu thương đút cho vợ, dứt khoát đem hai thanh thạch trái đây bón vào miệng cô, kỳ thật Kim Bảo Bối không có sự yêu thích đặc biệt dành cho những loại thạch trái cây này, chúng nó cùng không khác gì trái cây ở nhà, cái cô thích chính là được chồng mình đút cho.
“Trước nên đến trường học xin nghỉ đã.” Tần Bích Vũ khó khăn thỏa hiệp, học sinh trong khóa của anh chưa bao giờ trông cậy vào việc Giáo sư Tần sẽ nghỉ một ngày, mà nội quy trong trường học hầu như không đồng ý để tân sinh viên lùi thời gian báo danh lại trừ khi đợi đến học kì mới.
Nhưng Nhà họ Tần là chủ tịch của trường học, cũng không phải là chưa từng có chuyện này xảy ra. Mặc dù du lịch trăng mật không nên đi vào khoảng thời gian tựu trường, nhưng Tần Bích Vũ cho là Kim Bảo Bối gả cho anh đã chịu uất ức nên nên tối thiểu anh phải cho co một chuyến đi hưởng tuần trăng mật hoàn chỉnh.
Kim Bảo Bối cười híp mắt, không phát biểu ý kiến, hơn nữa tự đáy lòng hy vọng ông xã và chị hai quên việc cô muốn nhập học đi.
“Anh sẽ nhờ người giúp lo giúp em những thủ tục kia” Tần Bích Vũ nói.
“À?” mặt của Kim Bảo lúng túng, “Nhưng… Có thể làm như vậy được hả?”
“Đa số mọi người trong trường học đều là người quen nên việc này không có gì khó khăn.” Anh cũng không muốn phô trương những đặc quyền của mình trước mặt cô vợ nhỏ, chỉ ở tình huống bất đắc dĩ anh mới phải sử dụng đến thân phận chủ tịch trường học.
“Haizzz… Làm như vậy… Giống như… Em cảm thấy…” Kim Bảo Bối cầm dây nón chơi đùa, ánh mắt đang mơ hồ chợt lóe sáng, “Nếu không hay…”
“Kim Bảo Bối”, Kim Bảo Châu khoanh tay trước ngực. Khi nhìn thấy đôi mắt của em gái đánh một vòng, cô có thể đoán được trong bụng em ấy đang chứa suy nghĩ xấu xa gì rồi “Chẳng lẽ em cho rằng lập gia đình rồi là thì không cần đi học nữa?”
Việc Kim Bảo Bối không thích đi học không phải là một bí mật, thím Trương bên cạnh nhà và bà Vương ở đối diện cũng biết việc này, chuyện cục cưng của nhà họ Kim ôm trứng vịt là chuyện bình thường, nên ngay từ đầu Kim Bảo Châu đã có vài phần kính trọng Tần Bích Vũ, bởi vì Kim Bảo Bối vì anh mà cố gắng thi đậu, thậm chí ngay cả thành tích cũng từ vị trí cuối bảng mà lên đầu bảng, dĩ nhiên chỉ cần qua hết các môn quan trọng từ Saint Laurent thì những quả trứng kia chỉ là số lẻ.
Kim Bảo Bối đưa vẻ mặt ủy khuất nhìn về phía ông xã nhưng vẻ mặt của Tần Bích Vũ cũng là không đồng ý.
“Bối Bối” anh trầm giọng nói nhỏ, không nỡ dùng dáng vẻ đang dạy dỗ học sinh, anh nhẫn nại nói: “Em vẫn phải hoàn thành việc học của mình.”
Kim Bảo Bối giống như ăn phải một cân Hoàng Liên (*Thuốc loại thuốc đông y), khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu lại, cố gắng nghĩ cách vùng vẫy trước khi chết. Cuối cùng, cô điềm đạm đáng yêu mà nhìn Tần Bích Vũ, nhưng anh chỉ vỗ vỗ đầu của cô.
“Nghe lời”
“…” Hy vọng cuối cùng tan vỡ, cô bất đắc dĩ cúi đầu, “Vâng ạ…” kế hoạch của cô vốn vô cùng hoàn mỹ: gả cho anh Bích Vũ, lấy việc chuyên tâm làm bà chủ gia đình là lý do nghỉ học; thế nhưng không hoàn mỹ là cô vẫn phải đi học, ồ … ồ… ồ.
Chỉ là trước khi chính thức bắt đầu con đường đại học, cô có thể có một chuyến đi hưởng tuần trăng mật tốt đẹp. Tần Bích Vũ vì sợ cô lạnh nên quyết định chọn đảo Ca-ri-bê là điểm đến.
Kim Bảo Bối lại bắt đầu có ý xấu, nói không chừng trong lúc đi hưởng tuần trăng mật cô có thể thuyết phục ông xã để cô nghĩ học, hahaha!
Nếu không có biện pháp giải quyết vẹn toàn cả đôi đường, thì việc do dự chỉ càng tạo nên nhiều sự thương tổn hơn, nhưng Tần Bích Vũ không muốn để cho Kim Bảo Bối cảm thấy bản thân mình không tốt, nhưng bản thân anh không cách nào không lo lắng việc chính anh nên giữ Kim Bảo Bối như thế nào? Không bày ra dáng vẻ là một giáo sư là chuyện nhỏ, lúc cha của Kim Bảo Bối tự tay giao con gái cho anh, anh không hề phát hiện ra sự dung túng dành cho cô đang nhanh chóng lan rộng ra trong lòng mình.
Thật ra muốn anh xem Kim Bảo Bối là đối tượng để kết hôn thì rất khó khăn, tuổi của cô còn rất trẻ, cùng lắm anh chỉ xem cô như em gái nhỏ mà thôi, nhưng Kim Bảo Bối đã thành công phá đi lớp phòng ngự trong tim anh – là em gái cũng tốt, là phụ nữ cũng được, tóm lại cô đã làm được việc mà các cô gái khác không làm được, đó là cô đã chiếm được một vị trí quan trọng trong lòng Tần Bích Vũ.
Mà người khiến cho Tần Điện Thao như thế chính là cái cô gái em đang bước đến cái khu vực mơ hồ kia. Trước khi Tần Bích Vũ đọc lời thề thì từ đáy lòng cũng đã quyết định: một đời một kiếp chỉ có cô mà thôi. Nhưng khoảnh khắc cầm bàn tay nhỏ bé của cô, anh lại đột nhiên giật mình, hôn nhân không phải đơn giản như anh đã nghĩ.
Cô gái này sắp sửa làm bạn đời của anh. Lòng Tần Bích Vũ chưa thông suốt nên có một chút rối loạn, nhưng chỉ là rối loạn một chút mà thôi. Trời sinh anh tính khuôn phép, sự cổ hủ của đấng này râu đã ăn vào trong xương tủy khiến anh nhanh chóng phiền não, không phải là chuyện tình yêu hay những chuyện Phong Hoa Tuyết Nguyệt (* Nghĩa là: tình cảm nam nữ; tình yêu trai gái), mà anh không biết phải làm thế nào để chăm sóc Kim Bảo Bối cả đời, làm cho cô vui vẻ, để cho cô vô lo vô nghĩ như trước đây, thậm chí nếu anh rời thế gian này sớm hơn cô thì cô vợ nhỏ này vẫn có thể để cho anh yên tâm an nghỉ.
Quả thực là buồn cười lại buồn lo vô cớ. Nhưng hôn lễ chỉ vừa mới kết thúc, vào đêm tân hôn của mình, Tần Bích Vũ bắt đầu nghiên cứu các loại bảo hiểm cùng quy định về quyền thừa kế hợp pháp, thậm chí đem áo ngủ gợi cảm mà bà xã đặc biệt chuẩn bị gạt sang một bên.
Kì thực anh không biết Kim Bảo Bối mặc một chiếc áo ngủ gợi cảm, vừa vào phòng liền vùi đầu vào một đống giấy tờ cao đến độ có thể đè chết người.
Là một người theo chủ nghĩa hiện thực, băn khoăn của anh thật ra cũng không sai, anh lớn hơn Kim Bảo Bối khá nhiều tuổi, mà lời nói của Kim Bảo Châu khiến cho anh canh cánh ở trong lòng: nếu như không phải do anh uống say thì Kim Bảo Bối sẽ như bao cô gái khác đầu tiên sẽ nói chuyện yêu đương sau đó mới tiến tới hôn nhân, hơn nữa cô nên gả cho một người đàn ông trẻ hơn anh.
Về phần Kim Bảo Bối, cô bĩu môi như oán phụ nhìn chằm chằm ông xã đang ngồi trên ghế salon, nghiên cứu đống thứ tài liệu mà cô không thể hiểu gì. Tần Bích Vũ ngồi trong phòng khách nhỏ, khi anh còn ở nhà đều làm việc trong thư phòng nơi đó cách phòng ngủ bởi một tấm bình phong thấp. Hiện tại có ít sách hơn, anh đã bảo người sửa sang lại thành một phòng khách nhỏ để nghỉ ngơi và cũng có thể dùng làm nơi tiếp khách, hi vọng Kim Bảo Bối sẽ không buồn bực.
Những cô gái khác có thể ấm ức cam chịu, ngoan ngoãn tự đi ngủ, dù trong đêm tân hôn bị ông xã có lạnh nhạt thì cũng không than phiền nửa tiếng. Nhưng cô là Kim Bảo Bối, tùy hứng cũng tốt, làm nũng cũng được, sẽ không để cho ai đó lạnh nhạt với mình! Cô nhẹ nhàng bước đến sau lưng Tần Bích Vũ, dùng bàn tay nhỏ bé che đôi mắt anh lại, thân thể mềm mại áp sát trên lưng anh.
“Bối Bối” giọng nói Tần Bích Vũ chỉ có bao dung tựa như sự đối đãi của người anh đối với cô em gái nghịch ngợm.
Kim Bảo Bối chu cái miệng nhỏ, dứt khoát đem thân thể dán lên người anh, đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ anh, tựa đầu vào bờ vai anh.
“Anh Bích Vũ, làm sao anh có thể gạt cô dâu mới cưới qua một bên như vậy? Người ta thật đáng thương, đêm tân hôn bị chú rể vứt bỏ, ô ô ô…”
"Ách. . . . . . Thật xin lỗi." Anh hoàn toàn không nghĩ tới điều này, "Bối Bối, em mệt mỏi thì ngủ trước đi? Anh muốn xem xong cái này."
Kim Bảo Bối dính trên người anh, trừng mắt nhìn, cũng không ồn ào, nghĩ lại liền cười hì hì nói: “Vậy em xem cùng anh” Nói xong, đi vòng qua trước người anh thoải mái đặt mông ngồi trên đùi anh, còn vì bản thân tìm một vị trí tốt.
Tần Bích Vũ đưa ra vẻ mặt anh trai không thể làm được gì khác, nhưng khi nhìn chiếc áo ngủ trên người cô không che hết cảnh xuân xinh đẹp bên trong thì gương mặt anh tuấn trở nên đỏ bừng.
Tiểu nha đầu không mặc áo lót, mặc áo ngủ bằng chiffon sa mỏng, đường cong uyển chuyển cùng hai đóa hồng trước ngực như hai đóa hoa nhỏ mọc trên núi, bao quanh cái mông nhỏ chỉ có độc nhất một cái quần lót, thuần chất làm cho huyết mạch con người ta nóng lên.
Chỉ trong phút chốc, cả người Tần Bích Vũ đã cứng nhắc, cái mông nhỏ của Kim Bảo Bối cọ cọ ở giữa bắp đùi anh, thần tiên cũng muốn đứng dậy cúi chào rồi, mà tiểu ma nữ trong ngực cảm thấy ông xã thân yêu có phản ứng, lập tức tỏ ra thẹn thùng nhưng lại như mở cờ trong bụng, càng thêm ngây thơ ngọt ngào, đôi tay ôm chặt cổ anh cọ xát, nũng nịu như con mèo nhỏ trong ngực anh.
Nhưng Tần Bích Vũ nhớ tới lời dặn của bác sĩ, khó khăn xê dịch tư thế, vốn muốn đẩy cô vợ nhỏ ra, nhưng nghĩ tới đối phương vừa mới ai oán lên tiếng không thể làm gì khác hơn là thay đổi tư thế cho cô ngồi thoải mái, mới hắng giọng mở miệng: “Bối Bối, em… nghe lời, đi ngủ trước, sáng sớm mai còn phải ra sân bay.”
Mặt Kim Bảo Bối lộ vẻ cô đơn “Em sẽ không làm ầm ỹ đến anh, vậy cũng không được sao?” Giọng nói của cô cực kỳ không có tinh thần, có chút uất ức lại đáng thương.
Ầm ỹ hay không không quan trọng, vấn đề là anh sẽ phân tâm! Hơn nữa ôm cô lâu một chút anh hoài nghi mình sẽ nghẹn mà chết mất.
Kim Bảo Bối nhìn anh trầm mặc càng lâu, đầu càng rủ xuống thấp.
Tần Bích Vũ thở dài, cố gắng nhìn phía trước, nhưng tấm gương ở tủ sách cũng “cố tình” phản chiếu hình ảnh mát mẻ của cô khiến anh càng thêm đứng ngồi không yên.
Anh chỉ có thể đem cô ôm thật chặt vào trong ngực, mắt đặt ở một vị trí an toàn.
"Ngồi như vậy không thoải mái, hơn nữa. . . . . . không phải em sợ lạnh sao?" anh nâng lông mày, lúc này mới phát hiện ra cô đã run rẩy từ lâu rồi, lần này anh không có tâm tư quan tâm nhiều chỉ đành phải ôm cô đứng dậy. “Thôi, hết cách với em rồi” anh sợ nếu tiếp tục giằng co thì cô sẽ bị cảm.
Tần Bích Vũ ôm Kim Bảo Bối trở lại phòng ngủ, giữ nguyên áo ngủ nằm thẳng bên người cô.
"Ngoan ngoãn ngủ, ngày mai phải dậy sớm." Anh cầm chăn bông dày đắp lên người cô
Kim Bảo Bối có chút chán nản, phản ứng của Tần Bích Vũ khiến cô cảm giác mình như cô gái nhỏ, mà anh là người anh trai hiền lành nhã nhặn, một người anh trai hoàn toàn không có ý đồ độc ác đối với cô.
Có lẽ vốn là như thế? Là cô cố gắng muốn gả cho Tần Bích Vũ. Kim Bảo Bối đột nhiên có chút khổ sở, thế nhưng khổ sở này không kéo dài quá lâu.
Giống như anh em thì như thế nào? Anh Bích Vũ không có người trong lòng, như vậy đột phá phòng tuyến trong tim của anh, để cho anh cũng rơi vào lưới tình như cô. Đât chính là nhiệm vụ kế tiếp của cô! Cô biết anh Bích Vũ bị ám ảnh bởi chuyện lúc đại học có tiểu tam đến cướp bạn gái mình cho nên hiện tại dù có thích ai đó anh cũng không dám đến gần, anh Bích Vũ đáng thương như vậy, cô - Kim Bảo Bối tuyệt đối sẽ để cho ông xã đại nhân yêu dấu trải nghiệm tình yêu ngọt ngào, như vậy cuộc sống mới có thể muôn màu muôn vẻ!
Sau khi Kim Bảo Bối đưa ra quyết định, lại cảm thấy lực chiến đấu tăng mười phần, cô hăng say học gấu Koala dính lên Tần Bích Vũ.
Tần Bích Vũ ngăn cản cô cũng không được, không ngăn cản cô cũng không được, nghiêm khắc mà nói, những hành động này của cô là không sai, dù sao bọn họ cũng là vợ chồng, nếu anh cự tuyệt, thì thật là tàn nhẫn với cô gái nhỏ lại tâm hồn đơn thuần như Bảo Bối? Anh tiếc nuối khi Bảo Bối phải gả cho người đàn ông lớn tuổi như anh, tự nhiên lo lắng mình không cách nào mang lại cho cô một cuộc hôn nhân hạnh phúc và ngọt ngào.
Nếu như trong quá khứ Tần Bích Vũ còn chưa từng tính toán giữ vững chủ nghĩa độc thân, thì anh cho là hôn nhân thích hợp với mình nhất, vì anh biết làm việc theo lý trí, biết vợ chồng cần phải tôn trọng nhau, đến bây giờ anh vẫn tin tưởng như thế, chỉ là ông trời hiển nhiên cảm thấy quá khứ của anh qua thuận buồm xuôi gió, không muốn để cho anh cứ mãi đơn độc như thế, nên ném cho anh vấn đề khó khăn này, thậm chí để cho anh bị kìm hãm trước, vô luận như thế nào cũng không thể nói “không được” với Kim Bảo Bối.
Nhìn cô đau lòng, thì việc hung ác cử tuyệt cô lại càng khó khăn hơn, anh đương nhiên chỉ có thể đầu hàng. Đem cô đẩy ra thì sợ cô đau khổ, không đẩy cô ra thì chính anh khổ sở, xem ra tốt nhất anh vẫn nên lựa chọn đau đớn thuộc về mình.
"Bối Bối, em như thế này khiến anh rất nóng." Anh cố dùng dịu dàng để nói với cô, nhưng cặp mắt Kim Bảo Bối lóe sáng, cơ thể uốn éo nhìn thẳng vào mắt anh, giúp anh nhận ra mình đã nói sai.
"Ai bảo anh để mặc áo nằm trên giường như thế? Hơn nữa anh Bích Vũ giãy dụa như vậy làm em rất khó chịu!" Kim Bảo Bối lập tức nâng khuôn mặt của một người vợ hiền hiểu lòng chồng lên, bắt đầu giúp chồng mình cởi quần áo, "Em giúp anh cởi nó! Ông xã anh biết không? Trong thời xưa quần áo của chồng đều phải do vợ thay giúp!"
"..." Nhìn cô tràn đầy ào hứng, lại giống như dội nước lạnh lên đầu anh? Cái này chỉ có thể trách anh đang lấy đá đập vào chân mình, làm cho nó bể tan tành, xem cô ra sức giúp mình cởi quần áo, đôi nhũ hoa đầy đặn bởi vì động tác chăm chú vô tình tạo thành hình ảnh gợi tình khiến cho máu mũi của anh chảy ra giàn giụa, thậm chí có chút đung đưa, Tần Bích Vũ bắt đầu hoài nghi mình có phải là người biến thái, là người cuồng chuyện sắc hay không, vì sao vật phái nam đặt giữa hai chân lại sưng lên nhanh như thế?
Chẳng lẽ những hành động phóng đãng trong mộng của anh mới là thực? Bất quá anh là ngụy quân tử, nếu không cũng sẽ không đối đãi với Kim Bảo Bối như đêm hôm đó...
Sau khi Tần Bích Vũ say rượu thì tính cách biến đổi thật nhiều, nhưng hai mặt trong con người anh thật khác nhau, hơn nữa anh không biết người khác như thế nào, nhưng anh khẳng định là dù tỉnh rượu thì trí nhớ ngày trước khi say vẫn rõ mồn một trong đầu anh, đây cũng là cái là anh anh cảm thấy bài xích với hành vi tình dục khi anh gặp Bảo Bối. Sự điên cuồng trong năm tốt nghiệp trung học khiến cho mỗi lần anh nhớ lại đều cảm thấy buồn nôn!
Chỉ là hôm nay, hồi tưởng lại đêm say rượu đó, tất cả những gì xảy ra với Kim Bảo Bối, Tần Bích Vũ không chỉ không có cảm giác buồn nôn, mà còn cảm thấy...
Anh sắp chết! Bởi vì phải đè nén dục vọng đang bóc lửa trong lòng mà chết!
Tần Bích Vũ cứ nằm đó nhìn Kim Bảo Bối đang lột sạch quần áo nửa người trên của anh, sau khi phục hồi tinh thần lại mới phát hiện cô đang dõi theo nguồn nhiệt nóng dưới đũng quần của anh, hơn nữa hiển nhiên đang tính toán giúp anh cởi nó ra, khuôn mặt nhỏ nhắn như quả táo đã ửng hồng làm cho người ta muốn cắn một cái, ánh mắt lại lóe sáng.
Chính là lửa cháy đổ thêm dầu, anh cảm thấy cô vợ nhỏ này thật đáng yêu, rất muốn ôm cô lại cắn một cái, rồi lại đánh vào mông cô một cái, nói rằng cô suy nghị xằng bậy...
Thảm, anh thật sự không nhanh được!
"Ông….. xã ——" Kim Bảo Bối học những người trong quảng cáo gợi cảm, quỳ sấp trước người Tần Bich Vũ, lucky post chưa quên đem đôi nhũ hoa đầy đặn vươn cao dụ dỗ người khác phạm tội, quyết nâng cặp môi đỏ mọng gợi cảm lên, "Anh rất khó hầu? Làm cho tiểu hoa nhỏ của anh nóng lên như thế sao?..."
"..." Kỳ thật, Tần Bích Vũ rất muốn cười ra tiếng, hơn nữa ôm bảo bối vào lòng trừng phạt, anh cảm lấy phần thân của dục hỏa đang cưng cứng... Được rồi, thật sự chỉ có một chút xíu thôi.
Bởi vì chưa từng trải qua tư thế không được tự nhiên, nói chuyện vừa "vừa thối vừa ngu ngốc", cái miệng nhỏ giờ đây thực đáng yêu, hiện tại phỏng chừng quyết được đứng lên, thoạt nhìn như có thể xâu một cân thịt vào miệng như tiểu Trư...
Không thể cười, nở nụ cười sẽ khiến cô gái nhỏ đau lòng, chỉ là khóe miệng Tần Bích Vũ lặng lẽ cong lên, một tay ôm lấy cô gái gợi cảm ngốc ngếch đưa vào trong lồng ngực, tất cả bất đắc dĩ và khẩn trương ban đầu đều thành mây khói, thay vào đó là vẻ trưởng thành và chắc chắn của ngày nào.
"Không cho phép em quậy nữa, ngủ đi." Anh ép cô gái nhỏ vào trong ngực của mình.
Hả? Ông xã của cô không gục ngã sao? Đây là lần đầu tiên trong đời cô đóng vai con mèo nhỏ gợi cảm, thật đau lòng! Kim Bảo Bối có chút tức giận nên uốn éo loạn trong ngực anh, nhưng cũng không quên học gấu Koala, liều mạng ôm lấy anh.
"Hôm nay là đêm tân hôn của mình." Cô không có tâm trạng đáng thương, nhưng nay cô thật sự cảm thấy đau lòng, nhịn không được gây loạn cũng không được tự nhiên, nhưng mà ngữ điệu hờn dỗi kia lại có chút nghẹn ngào, ngược lại làm cho Tần Bích Vũ càng thêm đau lòng.
Tần Bích Vũ không biết mình đã thở dài lần thứ mấy trong đêm rồi, anh cúi đầu xuống, nâng gương mặt của cô gái nhỏ lên, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn lên gò má phúng phính như chú heo nhỏ của cô.
"Bác sĩ nói hạ thể của em rất nhỏ, làm nhiều quá dễ bị thương, tốt nhất phải nghỉ ngơi hai ngày, chờ hưởng tuần trăng mật anh sẽ đề bù tổn thất cho em, được không?"
Cục cưng để cho bác sĩ kiểm tra xong, liền ngồi không yên chạy ra cửa đối diện chơi đoán số cùng những đứa bé ở trong khoa nhi, để lại một mình anh ngồi nghiêm chỉnh trước mắt bác sĩ, anh với tâm trạng lo sợ lắng nghe bác sĩ thay cô đòi công đạo, thậm chí khuôn mặt nghiêm túc của anh làm cho bác sĩ và y tá phải nhịn cười, dặn dò vài câu rồi cầm bút ký tên vào sổ khám bệnh.
Vừa đi ra khỏi phòng khám, lập tức nhìn thấy hình ảnh của cô gái nhỏ đang chơi đùa với mấy đứa trẻ, một dòng hạnh phúc tự nhiên sinh ra trong lòng, làm cho anh không nỡ dạy dỗ cô việc chạy loạn.
Dù là đêm nay anh muốn ngủ cũng không được, anh phải cố gắng lắm mới chịu đựng được
Đều do say rượu không biết nặng nhẹ.
"Thực xin lỗi, em đã phải gả cho một người đàn ông không thú vị, đêm tân hôn không thể làm gì cho em được." Anh đặt một nụ hôn lên trán cô, thay thế cho những thân mật mà cô mong muốn.
Kim Bảo Bối muốn khóc rồi, bất quá là giây phút này cô muốn khóc vì hạnh phúc, "Anh Bích Vũ mới không phải là người chồng không thú vị! Anh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới" Cô hôn lại chồng của mình.
Mặc dù nụ hôn của cô có chút ngu ngốc, nhưng Tần Bích Vũ vẫn đang nhịn không được mà hưởng ứng theo, anh phải cố đè nén dục vọng không biết phải khống chế thế nào, dùng phương thức dịu dàng nhất để hôn cô, nhưng mà nụ hôn ngọt ngào làm cho anh nghiện, bọn họ chăm chú ôm nhau, hôn đến khó khăn chia lìa, thậm chí đến cuối cùng lòng Kim Bảo Bối cũng cảm nhận được lửa xuân nhộn nhạo, cảm thấy khó xử, cõi lòng cuồn cuộn.
Tần Bích Vũ thật sự không khống chế được nên dừng lại trước, biết rõ đứa bé bên dưới cũng có khát vọng giống như anh, biết rõ hai thân thể đang nóng giống như nhau, vì vậy nhẫn nại nhưng rất gian nan.
"Anh Bích Vũ..." khuôn mặt Kim Bảo Bối đỏ bừng, "Anh… anh có thể ca hát cho em nghe giống như ngày trước không? Em rất thích nghe anh Bích Vũ hát”. Cô xấu hổ nói lời đề nghị!
Tần Bích Vũ có chút cứng đờ, "Chỉ sợ... Không tốt lắm."
Kim Bảo Bối có hơi thất vọng, "Vì cái gì?" Bây giờ suy nghĩ một chút, cô chưa từng nghe ai nói anh Bích Vũ có giọng hát hay. Bởi vì nguyên nhân nào đó, cô hiểu rõ anh Bích Vũ hơn cả anh.
Tần Bích Vũ nhìn chút hờn dỗi trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, lập tức cảm thấy một nguyện vọng nhỏ của vợ yêu mà cũng từ chối thì thật là không xứng đáng làm chồng, thế là anh liền bấc đắc dĩ giải thích: "Anh không thích ca hát."
"Vậy sao ngày đó anh hát." Kim Bảo Bối vẫn cảm thấy Tần Bích Vũ đang cố ý cử tuyệt cô. Cô cũng không muốn miễn cưỡng, chỉ là anh không thích hát thật sao? Anh Bích Vũ cũng không phải người hay nói dối.
Tuy nhiên nghĩ lại, may mắn là anh Bích Vũ không thường ca hát, nếu không số đào hoa bên cạnh anh căn bản cô sẽ không có cơ hội! Một người đàn ông anh tuấn lại còn ca hát hay, cho dù không đi vào trong giới nghệ thuật, thì bên cạnh anh cũng sẽ có một đám phụ nữ đeo đuổi?
Tần Bích Vũ nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này cũng không có gì khó nói với vợ yêu, nhân tiện nói: "Lúc anh là học sinh năm ba bị thầy giáo bắt ra sân khấu hát, kinh nghiệm không được tốt."
Vì là thích làm thầy giáo nên anh có thói quen dạy dỗ, thậm chí lên đài diễn thuyết, nhưng kinh nghiệm đứng trên sân khấu ca hát thì hoàn toàn khác nhau, anh yêu thích việc lên sân khấu để cho mọi người yên lặng lắng nghe —— dùng cách nói của một người trai trẻ mà nói, đây quả thật là rất thói quen thối rắm, nhưng khí thế của anh thật sự là thói quen tốt. Vì ca hát trên sân khấu, anh để cho những học sinh nữ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn anh rồi lại lỗ mãng chờ mong cùng anh lên giường, càng không có biện pháp để những học sinh nam cười nhạo —— anh chỉ muốn ca hát, chẳng lẽ lại còn có thể xuất ra uy nghiêm của một người thầy giáo sao, lấy thái độ nghiêm túc yêu cầu mọi người yên lặng lắng nghe thì thật không đúng.
Chỉ có thể nói lúc ấy còn nhỏ, anh không thích ứng thái độ của những người khác khi xem giọng ca anh là giải trí, do tuổi còn nhỏ anh chưa có nhiều kinh nghiệm xử lý nên từ đó anh không thích hát trước mặt người khác.
Kim Bảo Bối nghe xong thì rất muốn cười, "Ông xã, khi còn nhỏ anh là một đứa bé cứng đầu." Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được việc những bạn học cùng lớp nghe anh hát khiến anh cảm thấy dị thường và chướng mắt đến thế nào. Từng lớp bạn học cũng có những học sinh như thế, nếu như các bạn học kia nhìn thấy hình ảnh này của Tần Bích Vũ, thì mọi người sẽ nghĩ anh tuổi nhỏ như thế mà đã khó tính, chỉ có người bên cạnh anh mới biết anh khó như thế nhưng tốt ở chỗ nào
"Là như thế là đúng." Giảng đến chỗ khổ, Tần Bích Vũ cũng hiểu được mình buồn cười.
"Bạn cùng lớp đối xử không tốt với anh sao?" Tất cả mọi người đều là người từng trải. Kim Bảo Bối nghĩ, nếu như anh Bích Vũ bởi vì như thế mà bị xúc phạm, cô sẽ rất đau lòng.
"Ý em hỏi là có phải các bạn học của anh có bởi vì ăn đòn nên tìm anh gây phiền toái không?" Thái độ của Tần Bích Vũ ngược lại hoàn toàn với cô, hờ hững nở một nụ cười: "Đương nhiên là có. Bất quá là đàn ông nhà chúng ta nhà đều luyện Karate hoặc Judo, học tập bảo vệ mình, đối với những đứa trẻ kia mà nói việc sử dụng võ thuật phòng thân cũng là một cách làm cho người ta kính sợ."
Cộng thêm việc từ bé trời đã phú cho anh bộ dáng của một giáo viên bẩm sinh, lúc ở trường, một trong những người bạn tốt của anh chính là tiểu bá vương Thần Vu Hi, có khi thầy giáo sai thầy giáo phụ đi làm việc cho ông ta, rất nhiều lần thầy giáo bên kia nói gì Thuần Vu Hi cũng không hiểu, học không hiểu cả tựa đề, Tần Bích Vũ đều có thể giúp cậu ta, hơn nữa Tần Bích Vũ dạy học luôn rất nghiêm túc, lại hoàn toàn không tỏ vẻ là một học sinh xuất sắc, rất nhanh anh liền biến thành người Thuần Vu Hi bảo vệ, ai dám tìm anh gầy phiền toái?
"Ông xã thật sự rất lợi hại nhé!" Đôi mắt Kim Bảo Bối hiện ra tia ái mộ
Tần Bích Vũ nhịn không được bật cười, "Chỉ là vừa tốt mà thôi." Anh lấy tay xoa xoa đám tóc của cô, cùng vợ yêu nói về những chuyện ngày xưa, đột nhiên anh cảm thấy, tốt xấu gì anh cũng không còn trẻ, ngay cả mặt mũi đối với tiểu quỷ sứ năm đó cũng hay giận dỗi như thế, không biết đã cười đủ chưa?
Đúng vậy, kỳ thật cẩn thận truy cứu, anh không thích ca hát, chỉ là hay giận dỗi.
"Bối Bối" không biết vì cái gì, anh cảm thấy trên mặt mình có chút khô nóng, "Từ nay về sau anh... sẽ ca hát cho em nghe, nhưng em không được nói ra."
Kim Bảo Bối sửng sốt, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, nhưng chồng của cô lại quá đáng yêu, hơn nữa anh chỉ ca hát cho một mình cô nghe! Cô thật vui vẻ, thật hạnh phúc!
"Em thề! Những lời hát của anh sẽ chỉ mình em độc chiếm, như vậy thì có chút uy khuất cho anh rồi." Cô tuyệt đối không phải được tiện nghi còn khoe mẽ, tuy nhiên cô cũng không muốn chia sẻ ông xã của mình với những cô gái khác, bởi cô biết khi nghe xong giọng hát của ông xã cô thì mọi người sẽ run rẩy vì sự gợi cảm trong giọng hát ấy, chính là loại cảm giác này thật giống như ông chồng cô vô cùng vĩ đại, người của toàn thế giới cộng lại cũng không bằng được.
Tần Bích Vũ cảm thấy buồn cười, ca hát trước mặt anh như cơn ác mộng. Anh ôm cô vợ nhỏ, nghĩ nghĩ đến những lời bài hát mà anh nhớ, kỳ thật đều là chút già, sở thích nghe nhạc của người trẻ thì anh lại không rõ
"ome with me, my love, To the sea, the sea of love... I want to tell you how much I love you..."
( ở cùng một chỗ với anh, yêu anh, như biển, biển của tình yêu… , anh muốn nói cho em biết, anh yêu em thật nhiều.. )
Kim Bảo Bối muốn học tiểu sắc lang nhìn trời cười ha hả.
Ai nha... Nghe ông xã thân ái dùng giọng trầm thấp khêu gợi hát tặng cô tình ca, cô thật sự muốn biến thành tiểu sắc lang bổ nhào vào người ông xã!
Khi âm thanh cuối cùng rơi xuống, Kim Bảo Bối thật sự bỉu môi hiến dâng một nụ hôn, hơn nữa cả người úp sấp trên người ông xã, vui vẻ động tay động chân trên thân thể trần truồng của anh.
"Bối Bối..." Tần Bích Vũ buồn cười, nhìn cô mèo nhỏ vừa vặn chạm tay vào vùng nhảy cảm của anh
Ông xã thật mẫn cảm nha! Hơn nữa thân trơn bóng làm cho cô sờ cũng phát nghiện, thực đơn ngon miệng, cô cố nuốt những giọt nước miếng đang chạy xuống. Tiểu nha đầu ghé vào trên người anh, gò má dán lên lồng ngực anh.
"Anh vì cái gì mà không hát cho em nghe bài ca ngày đó?" Vượt qua thẹn thùng. Bất quá cô rất muốn nghe lại một lần nữa, nghe anh Bích Vũ ca hát: Anh muốn cùng cô ái ân! Hixhix.. Thật sự rất xấu hổ!
"Đó là bài ca của đêm qua, từ nay về sau anh sẽ không hát." Tính cách của một ông già tương đối kiên trì. Anh ngẫu nhiên nghe em trai hát lang thang cho bạn gái nghe, dĩ nhiên cũng ghi nhớ lời ca của nó, bất quá là anh cũng không nhớ rõ trọng điểm.
"Hả." Nguyên nhân là chuyện một đêm, vậy coi như xong rồi, hằng đêm cô và anh Bích Vũ đều có chuyện, đương nhiên không thể chỉ có chuyện một đêm.
"Ngoan ngoãn ngủ đi." Tần Bích Vũ cười xoa xoa tóc của cô.
Cứ ôm nhau ngủ như vậy, cũng rất tốt. Anh nghĩ thầm.
Nhưng Kim Bảo Bối lại nghĩ khác, ít nhất cô còn ôm người đàn ông lõa thể, cảm nhận làn da trơn bóng của ông xã, đáng tiếc anh Bích Vũ không cho cô cởi quần, tiếc nuối.
Bất quá ông xã thân yêu của cô cũng là người tốt, nghĩ đến từ nay về sau hai người có thể ôm nhau ngủ như thế nào, thích sờ như thế nào thì sờ thế đó, hôn nhau đến chết đi cũng không ai ngăn cản, thì đã cảm thấy thật hạnh phúc, hạnh phúc đến nước miếng cũng chảy xuống áo rồi, he he...
"Chị hai..."
Người gặp chuyện tốt nên sáng sớm tinh thần đã sảng khoái, đụng với người nào cũng vui vẻ, chỉ có chút hơi chán ghét cậu nhỏ Tần Điện Thao mà thôi. Kim Bảo Bối vốn đang vui vẻ thiếu chút nữa biểu cảm xoay ngược lại một trăm tám mươi độ.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu như không có Tần Điện Thao, cô cũng sẽ không thuận lợi gả cho Tần Bích Vũ? Lại nói tiếp có lẽ cô thiếu cậu một ân tình, chỉ là phần ân tình này, Kim Bảo Bối cân nhắc lại đêm chồng mình say rượu kia thì có chút đáng ngờ, một ngày nào đó sẽ đem lời công bằng nói với Tần Điện Thao, nên lập tức quyết định không trả phần ân tình này thì cũng không chết được.
Chữ “nghĩa” trong trò chơi người người, Tần Điện Thao tuyệt đối là cao thủ trong đó! Cô nhớ tới lúc Ông trời kia đi vào trong phòng vẽ, Tần Điện Thao đã nói như thế nào:
"Sớm biết sự tình có thể như vậy, có như thế nào tôi cũng sẽ không để Bảo Bối ở lại một mình, cũng sẽ không khiến anh hai, thần tượng thời Trung học bị dèm pha và diễn... Thỉnh ba nên trách cứ anh Bích Vũ trước.."
Khi ông nhà họ Tần nghe được, ngay của Tần Điện Thao cũng không biết Tần Bích Vũ uống rượu —— anh không nói không biết anh hai uống rượu, chỉ nghe hình là vậy, cho nên không tính là nói dối, lại đem hết thảy những thứ cần làm rõ vứt sạch, còn làm chuột cống để gà đi cầu tình
Dựa một chút [bad word] đỡ được! Một ngàn cái [bad word] đỡ được! Cái con quỷ lòng dạ hiểm độc này! Hại cho ông xã nhân ái, lương thiện nhất thiên hạ của cô hiện tại còn phải đi xin ba tha thứ! Tần Điện Thao quá ghê tởm! Cậu cho rằng khắp giang hồ đều như thế sao? Thiếu nợ ân tình của cậu thì thế nào? Kim Bảo Bối khả ái như cô, người khắp nhà này ai cũng biết, cô không sợ người ta không giúp anh Bích Vũ của cô.
Cô biết rõ anh Bích Vũ không muốn so đo với em trai, thân làm vợ đương nhiên muốn giúp anh giải thích duy trì phong độ rồi, cho nên cô có thể buông tha cho những người khác, tạm thời không đem những sự thật của đêm đó mật báo với Hướng Công Công, bất quá cái con quỷ lòng dạ hiểm độc này tự tìm đến chỗ cô gây chuyện, như thế thì mọi chuyện sẽ khác!
"Có gì mà thỉnh an tôi sớm như thế? Tôi đang đói bụng nên không thích và không quen năm bốn ba." Cô tự cao tự đại chính là cưỡi xe nhẹ đi đường quen ( *)!
* cưỡi xe nhẹ đi đường quen có nghĩa là việc quen thì dễ làm; quen tay làm nhanh
"Chị dâu à, quân tử giúp chị hoàn thành ước vọng, em tin tưởng là chị hiểu."
"Tôi không phải quân tử." Cô là một cô gái nhỏ.
Sắc mặt Tần Điện Thao trầm xuống, "Anh hai vẫn cho là chính mình phụ lòng chị, tôi chân thành chờ mong anh ta sẽ không bị như thế quá lâu."
Là im lặng sao? Uy hiếp cô sao? Cô cũng không muốn nghe thử, Kim Bảo Bối thích mềm không thích cứng!
Nói thật ra, cái uy hiếp này tuyệt không đau nhức không ngứa, cùng lắm thì lúc đi hưởng tuần trăng mật sẽ thổi gió bên tai anh, tin tưởng là anh Bích Vũ sẽ mềm lòng tha thứ cho cô. Nhưng Kim Bảo Bối cũng biết nếu quả thật nhắm trúng vào chỗ khó chịu của Tần Điện Thao, cậu ta đi nói cái gì thì cô cũng không chống đỡ được. Dù sao từ hôm nay trở đi cô cũng phải ở trên địa bàn của người ta, cái gì nên chụp nên thả phải nhìn ra, hơn nữa cô bắt đầu phiền chán việc cậu ta là âm hồn bất tan rồi
Cô giả bộ đành cam chịu, ấp úng nói: "Bất quá vài ngày tới sẽ nói cho cậu biết tin tức, làm sao phải đe dọa người ta như vậy? Đối phó với những cô gái yếu đuối như thế sao? coi chừng tôi dốc lòng cáo trạng à."
Tần Điện Thao khôi phục tao nhã bộ dáng, "Đâu có, tôi cũng không muốn làm cho chị hai khó xử đâu, trải qua đêm tân hôn hôm qua, tin tưởng chị hai cũng hy vọng người có tình trong thiên hạ sẽ ở bên nhau phải không? Xin chị hai đừng có lại tra tấn em."
Người có tình sẽ ở bên nhau, chẳng phải là đem chị đẩy vào hố lửa? Nhưng nói lại thì cô vốn không có tư cách nhúng tay tình cảm của người khác, rau cỏ cây cải củ mỗi người mỗi sở thích, có lẽ chị ấy thật sự có khẩu vị đặc biệt, hợp ý với cái tên này cũng không chừng.
Kim Bảo Bối nghĩ nghĩ, rồi nói: "Chờ một chút, tôi sẽ cho cậu địa chỉ."
Tần Điện Thao thay cô mở cửa phòng ra, đứng ở bên cạnh cửa ra vào đợi cô cầm giấy viết trên bàn ra, rất nhanh đã ghi chép xong, sau đó đưa cho anh.
"Đại khái là nửa tháng thì chị ấy thay đổi chỗ ở một lần, tìm được hay không thì phải xem hai người có duyên phận hay không!" Cô thuận tiện đem trách nhiệm dẹp sạch lần hai.
Tần Điện Thao nhìn địa chỉ một chút, vội vã đi tìm người, cậu không rãnh đặt nghi vấn xem Kim Bảo Bối có nói thật hay không, "Cảm ơn chị dâu, chúc chị và anh hai có tuần trăng mật vui vẻ." Cậu xoay người rời đi, hành động cước bộ không được thong dong như ngày thường.
Đôi mắt Kim Bảo Bối liếc khắp mọi nơi, đầu xoay tròn mấy lần, trong đầu vừa nghĩ ra chủ ý xấu, rất nhanh trở về phòng mở máy vi tính của Tần bích Vũ ra vào internet, tiếc lộ tin tức cho chị khóa trên đang ở xa.
Thành thật là đức tính tốt, mà Kim Bảo Bối khó quán triệt được cái đức tính này, đều là do cô được người đàn ông lương thiện nhất thiên hạ, nay cũng là ông xã thân yêu của cô làm cảm động, chồng của cô thật sự rất tốt!
Cô cho là chỗ ở hiện tại của chị Khiết Nhi vẫn đúng như vậy, ân tình này của Tần Điện Thao dù thế nào cô cũng không muốn trả, cái này là nhân hậu bước qua xác chết phải không? Bất quá cũng không phải báo tin không chính xác cho Tần Điện Thao!
Làm người phải có đạo nghĩa, mà bây giờ cô đang chấp hành triệt để đạo nghĩa trên giang hồ của cô, sau khi nhận được tin tức chị phải rời khỏi chỗ đó thật nhanh! Bởi như thế thì bất kể là với chị hay với Tần Điện Thao, cô cũng không nợ ai cả!
Nếu cuối cùng Tần Điện Thao không tìm được người, thì phải bảo là chị ấy không cho cậu ta tìm được, anh quay đầu lại uy hiếp cô một lần nữa, cô còn có Tần Giáng Thần đứng ra che chở! Thả lời nói uy hiếp ai không biết? Cô không tin Tần Điện Thao không sợ cô đến kể ra tất cả với Tần Giáng Thần, hừ!
Thành thực quả nhiên là đức tính tốt, tin tưởng rằng khắp thiên hạ này không ai lương thiện hơn ông xã thân ái của cô nên cô biết rằng: đương nhiên cô không thể để cho ông xã của cô làm chuyện xấu! Nhất định sẽ ngợi khen cô là Bảo Bối đã trưởng thành
Hoa Dành Dành và Tường Vi trôi lơ lững trên mặt nước, gỗ chất đầy trên sàn nhà, lửa nhen nhóm, màu sắc tươi đẹp của Cocktail, biển Ca-ri-bê lười biếng khoe khoang tâm tình miền nhiệt đới.
Nhân viên phục vụ giúp đem những cánh hoa rơi trên mặt nước, Kim Bảo Bối không kiêng nể gì cả cứ rũ Tần Bích Vũ đi bơi, sau đó như chú gấu Koala bám trên người anh,
Phần lớn rượu là Kim Bảo Bối uống, Tần Bích Vũ kiên trì uống nước khoáng. Anh nâng khuôn mặt đỏ ửng của Kim Bảo Bối lên, nhìn nụ cười ngây ngô của cô thì anh vặn lông mày, nhưng má lúm đồng tiền đáng yêu lại làm anh không nhịn được muốn thơm.
"Đừng uống rượu nữa, có nước trái cây, uống nước trái cây được không?" Anh ôm lấy cô gái thiếu chút nữa đã đi xuống thân thể anh, hai tay hai chân cô gái nhỏ cùng sử dụng, như chý khỉ nhỏ trèo lên người anh, nhờ có sức nổi của nước, nhưng anh đoán cô say đến không phân biệt được rồi, tốt nhất vẫn nên đem cô lên, miễn cho cô ngủ quên trong hồ bơi.
Kim Bảo Bối quyết miệng, "Không thích!" Hiện tại cô cố gắng dùng sự kiên trì của chính mình, thuận tiện gối đầu lên vai Tần Bích Vũ.
"Này, đừng uống nữa, ăn điểm tâm." Anh ôm lấy cô, sau đó đi tới bờ bên cạnh.
Kim Bảo Bối cười khanh khách, cảm thấy loại cảm giác lười biến phơi mình trên nước thế này thật hạnh phúc. Đương nhiên, người lười chỉ có một mình cô.
Bên cạnh bể bơi có một khay hoa quả và thạch trái cây, Tần Bích Vũ cầm thìa múc một chút thạch trái cây, buồn cười nhìn cô vợ nhỏ như chú cá mong chờ anh bón đồ ăn, anh đem thạch trái cây đút vào trong miệng cô.
"Ăn ngon không?" Loại này không có tinh rượu? Tần Bích Vũ đã nếm thử một miếng và xác nhận, hoa quả nhiệt đới chua ngọt đủ vị, bình thường anh không thích ăn những loại trái như thế này, nếm không ra chỗ đặc biệt của nó.
"Còn muốn ăn."
Tần Bích Vũ yêu thương đút cho vợ, dứt khoát đem hai thanh thạch trái đây bón vào miệng cô, kỳ thật Kim Bảo Bối không có sự yêu thích đặc biệt dành cho những loại thạch trái cây này, chúng nó cùng không khác gì trái cây ở nhà, cái cô thích chính là được chồng mình đút cho.
Bình luận facebook