Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 113
Trong nháy mắt bị cưỡng chế đầu, La Chu nhắm chặt mắt.
Cầm thú Vương dùng sức ấn đầu của nàng làm khuôn mặt dán sát vào cơ bụng rắn chắc của hắn. Cái mũi thanh tú va chạm mạnh vào đống cơ bụng cứng như đá khiến nàng đau đớn. Điều khiến nàng càng cảm thấy xấu hổ thẹn thùng là mặt, mũi, môi của nàng hoàn toàn vùi vào khu rừng rậm phía dưới. Vây quanh nàng là mùi xạ hương nam tính ấm nóng của hắn, khiến nàng nhớ tới màn trình diễn khuất nhục mà mình đã trải qua tối hôm trước. Nàng thừa biết chỉ cần Cầm thú Vương thay đổi chủ ý thì cho dù Cách Tang Trác Mã có được thả ra, nàng ta bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng bị bắt lại. Mà nàng nếu sống sót dưới trướng hắn, trừ bỏ khuất phục và thuận theo thì cũng không còn lựa chọn nào khác.
Liếm một lần là liếm, liếm hai lần thì cũng vẫn là liếm dù sao trong sạch của nàng cùng mấy thứ như ngượng ngùng thẹn thùng khi đứng trước tên cầm thú này đã sớm không còn sót lại chút gì rồi. Huống chi đêm nay liếm nam căn của hắn so với tối hôm qua hẳn là sạch sẽ hơn nhiều đi không đến nỗi lại như trước ghê tởm đến phun ra nước. Nàng tự nhủ là mình liếm một cây kẹo que cực đại là được, bất quá là liếm cây kẹo thôi mà.
Sau khi làm tốt công tác tư tưởng cho bản thân xong, La Chu chống tay lên đùi Tán Bố Trác Đốn rồi tiến tới chỗ cây kẹo mút đang “ngẩng đầu” của hắn. Lọt vào trong tầm mắt là từng lớp từng lớp đám lông rậm rạp đen nhánh, ẩn sau đám lông là hai quả cầu thịt kích cỡ như quả bóng bàn, chúng dán sát gần cơ thể, sau đó …sau đó phải là cái “kẹo mút” chứ. không phải nó gắn liền cùng hai quả cầu thịt à… Ơ… không có?!
Sao lại không có?! Nếu như giống tối hôm qua thì hẳn là phải khá dài, cho dù có mềm oặt cũng phải khoa trương hơn người đàn ông phương Tây ở hiện đại, khi đi qua kiểm soát ở sân bay bị nhân viên an ninh hoài nghi mang theo vũ khí chứ.
Nàng kinh ngạc mở lớn mắt nhìn kỹ, thậm chí bởi vì quá hiếu kỳ mà quẳng luôn đống thẹn thùng và xấu hồ, giận dữ ra sau đầu, không những thế còn chủ động dùng tay đẩy ra đám lông làm cản đường mình. Ánh sáng nhu hòa từ viên minh châu chiếu xuống, nhưng mà dù có ánh sáng làm rõ hơn thì ở nơi đó cũng không có cái mà nàng tìm kiếm, sau cùng nàng cũng nhận ra rằng nam căn của hắn rút vào bên trong và chỉ để lộ ra non nửa cái quy đầu cùng nửa tấc gậy thịt. Nó trông ngắn ngủn một đoạn như thế lại còn bị rừng rậm dầy đặc che chắn như vậy khó trách khi mới nhìn giống như là không có vậy. Đột nhiên nàng để ý thấy ở đầu gậy thịt có cái lỗ nhỏ ướt đẫm dính một loại chất nhầy trong suốt..
*1 tấc = 10cm
Này… Này chẳng lẽ là trong truyền thuyết *Phật tổ 32 tốt tướng mã âm tàng?! Bộ phận sinh dục giống như loài ngựa, chỉ khi cương cứng mới lộ hết độ dài của nó. Theo như tôn giáo mà nói, đây là một loại phật tướng, còn theo y học hiện đại mà nói thì đây là một loại dị dạng. Những người chọn tu hành thìđều nói là một loại theo đuổi cảnh giới như phật. Mã âm tàng đối với tính dục của nam nhân là tốt hay là xấu thì trên Internet xôn xao đủ loại cả, ồn ào huyên náo mãi không có được kết luận cuối cùng. Nhưng xét nàng đã từng trải qua mà nói, Cầm thú Vương hơn một tháng mới chạm vào nữ nhân mộtlần, ít ham muốn hoàn toàn là chính xác mà một khi chạm vào nữ nhân liền cường hãn đến mức sát hại sinh mệnh người khác cũng là sự thật. Mẹ nó cầm thú quả thực chính là cầm thú, dương vật chẳng những hung vĩ hơn lừa, đã thế còn ẩn giấu như ngựa. âm tang tướng của hắn rốt cuộc là trời sinh hay vẫn là tu luyện mà ra vậy? Vừa rồi hắn kịch liệt hôn môi đùa bỡn nàng như vậy, dương vật cũng khôngcó lộ ra có phải hắn chưa có ý nghĩ động dục sao? Trách không được hắn nói đem của hắn dương vật của hắn liếm đi ra.
* Đại loại ý của chị là anh có nam căn ẩn kín không lộ ra ngoài, tướng mã âm tàng là 1 trong 32 tướng đặc biệt của đức Phật. Vì tướng này giống như dương căn của loài ngựa (mã) nên gọi là Mã âm tang - là tướng bậc đại nhân, nhờ các kiếp quá khứ, Ngài giữ mình nghiêm túc, xa lìa sắc dục
Tán Bố Trác Đốn hạ tầm mắt cười cô ngốc vẫn đang chăm chú nhìn hạ thể của hắn, bộ dáng nữ nô khiếp sợ ngay cả đôi mắt cũng không chớp, ý cười trong mắt hắn đong đầy khiến ngay cả chính mình cũng không biết là đang sủng nịch cùng dung túng nàng biết chừng nào.
“Heo ngoan, triều đại Thổ Phồn vương vô cùng cường hãn nhưng sau khi sụp đổ, mỗi một gia đình đều sẽ xuất hiện một hoặc hai người phật tướng giả, chỉ cần có thể thuận lợi sống sót, bọn họ muốn xây dựng sự nghiệp, hay xưng bá hung vương, muốn trở thành cao tăng đắc đạo phổ độ chúng sinh đều sẽthành và không có một ai thành hạng người vô danh.” hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, tiếng nói trầm trầm hơi hơi mang ý cười ngay tức khắc chuyển sang lạnh nhạt đến cực điểm, “Nhưng cũng làm cho bọn họ bị tộc nhân ghen ghét, mấy trăm năm qua, trong gia tộc Mục Xích thì bình thường những phật tướng giả đều rất đoản mệnh. Ta che giấu bí mật này và may mắn sống đến mười bảy tuổi, sau đó giết sạch những tộc nhân mơ ước tới vương vị Mục Xích và không có sau đó kế vị Vương. Mà bí mật về thân thể của ta không chỉ có mã âm tàng tướng còn phát triển được cực kỳ yêu dị khác thường, trên đời này trừ nàng ra cũng không vượt quá ba người biết được.”
La Chu đáy lòng sinh ra một cỗ hàn khí len lỏi vào từng cái xương yếu ớt của nàng, lặng yên một hồi lâu mới gian nan mở miệng hỏi: “Vương, xin hỏi Liệt đội trưởng đại nhân hay không là một trong ba người đó?” Nàng đột nhiên nghĩ đến khi nàng ở trong địa lao từng đem bí mật này trước mặt Thích Ca Thát Tu lớn tiếng ồn ào nói qua, nếu… Nếu tên mãnh thú đó chính là một trong ba người đó, có thể hay khôngvì bảo vệ bí mật của Cầm thú Vương sẽ giết sạch những tù nhân trong đó không?!
“Heo ngoan, ngươi thật sự là nữ nô thông minh. Từ lúc ba tuổi, Mãnh liền làm người hộ vệ trung thành bên cạnh ta bầu bạn, cho tới nay đã được tròn hai mươi năm. Có thể nói, hắn liền là cái bóng của ta. hắn tự nhiên sẽ biết bí mật của ta, cũng tự nhiên không từ một thủ đoạn nào khiến bí mật vĩnh viễn là bí mật.” hắn mò tay bắt hai cái lỗ tai mềm mềm của nàng, đầu ngón tay chạm tới vết thương đã đóng vảy ở tai trái, hắn xoa một chút lột lớp vảy và ngay sau đó lộ ra một vết đỏ sẫm máu tươi, “Nếu những kẻ lắm lời trong địa lao nhỡ có nói những điều không nên nói thì phỏng chừng giờ phút này trong địa lao đã muốn không còn tù nhân nào sống rồi.”
Tâm La Chu theo lời nói của Cầm thú Vương tiến thẳng vào vực sâu, những tù nhân khác còn sống hay đã chết nàng không quan tâm. Nàng chỉ để ý tới cậu nhóc cười rộ lên giống như ánh sáng mặt trời sáng lạn mà ấm áp, giống như dòng suối trong vắt, lúc thì giảo hoạt nhanh nhạy lúc thì thuần khiết trong sáng. không, sẽ không. Đa Cát đáng yêu như vậy, tri kỷ như vậy, thông minh như vậy, đại ca của hắn là giám thị đại lao, hắn có thể thu gọn xương cốt rồi tự do ra vào nhà tù, nhất định sẽ không dễ dàng bị mãnh thú diệt khẩu đâu.
Nàng tự an ủi chính mình, sắc mặt lại bất giác trở nên càng trắng bệch, bàn tay siết chặt rừng rậm của Cầm thú Vương mà cũng không hề phát giác.
Tán Bố Trác Đốn thản nhiên liếc mắt nhìn mấy ngón tay trắng mềm nõn nà túm bộ lông đen nhánh của mình, bàn tay vì không để ý mà siết mạnh, hắn thậm chí có chút hưởng thụ cảm giác đau nhè nhẹ kỳ dị này. Nữ nô này quá yếu nhược chỉ cần hắn dùng một ngón tay cũng có thể dễ dàng lấy tính mạng nàng. Mà nàng muốn hại hắn lại không dễ dàng được như vậy.
“Tổ tiên Mãnh từng cùng quốc vương Thổ Phồn song song là hai gi tộc hung mạnh nhất, họ hỗ trợ gia tộc Mục Xích đoạt được Cổ Cách quốc đoạt vương quyền Thổ Phồn, và được ban ân cho dòng họ là ‘Mãnh’. Toàn bộ đất phong Hương Tư đều là bộ tộc mãnh thị, bọn họ trở thành Cổ Cách quyền quý số một số hai. Mà Mãnh, chính là thủ lĩnh của gia tộc.” hắn dùng ngón tay lau đi lỗ tai tràn máu tươi của nàng thản nhiên nói.
La Chu ngay cả mí mắt cũng không nâng dù chỉ một chút, tầm mắt như giao ở tại giữa hai chân Cầm thú Vương, hờ hững nói: “Ta chỉ là nô lệ đê tiện, cùng tôn quý Liệt đội trưởng đại nhân không hề liên quan, Vương không cần nói cho ta điều đó.” Đa Cát cũng không phải cái đứa nhỏ dễ đoản mệnh, hắnnhất định có thể từ trong tay tên mãnh thú tránh được một kiếp.
“không sai, một nô lệ đê tiện không có khả năng trở thành thê tử của Mãnh cho nên vô luận hắn thích ngươi, ngươi cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.” hắn đem mái tóc của nàng lõa xõa hai bên mái ôn nhu vén ra sau tai, “Nàng yên tâm, ta sẽ không đem nàng ban cho cho hắn làm đồ chơi, nhiều nhất chỉ đem nàng đưa cho hắn chơi đùa vài lần. trên người nàng có Mục Xích vương gia nô ấn thì cả đời này nàng đều là của ta, vĩnh viễn đều trốn không thoát của lòng bàn tay của ta.”
Còn không bằng đem nàng ban cho mãnh thú làm đồ chơi! La Chu thoáng chốc dứt bỏ lo lắng về Đa Cát đối cầm thú xúc động rít gào.
Nàng hoàn toàn hiểu được tư duy của Cầm thú Vương. hắn trong lòng tuy rằng đối nàng có vài phần là nam nhân đối xử với nữ nhân hắn thích nhưng nàng là nữ nhân không cùng địa vị ngang hàng với hắnmà chỉ là một cái búp bê nữ. hắn có thể yêu thích không buông tay đem ra chơi thoải mái, cũng có thể cho cấp dưới trung thành của hắn mượn đem chơi, tính bướng bỉnh của hắn là phải đối đồ vật là nàng hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của hắn.
Nàng quen nhìn cha mẹ mình lúc yêu thương thì đằm thắm lúc ghét bỏ thì cay đắng nên giờ loại cảm tình này. Mặc dù xin miễn thứ cho kẻ bất tài là nàng không hiểu yêu là gì nhưng đôi với tình yêu sẽ tồn tại cảm giác ham muốn độc chiếm đối phương. Nếu dùng tiêu chuẩn này đến cân nhắc thì Cầm thú Vương trước mắt đối nàng chả có nổi nửa phần yêu thương thực sự?
Xã hội phong kiến cổ đại thì các nhà quyền quý đều nuôi dưỡng cơ thiếp để hầu hạ chủ nhân, tùy ý bị đánh đập chửi bới, mua bán hoặc là trở thành vật phẩm đưa đi tặng thì chủ nô lệ cũng đồng dạng như thế, hơn nữa so với cuộc sống cơ thiếp càng thêm bi thảm. May mắn, nàng cho tới bây giờ không hề sinh ra chút tình cảm yêu thương nào đối với tên Cầm thú Vương hay là mãnh thú kia, nếu không hy vọng xa vời của nàng là thoát khỏi vận mệnh bi thảm sẽ không xảy ra mất.
Ý lời nói của Cầm thú Vương chính là làm cho nàng càng thêm khắc sâu nhận thức số phận bi thảm của nô lệ đê tiện, nhận thức được tư duy biến thái của cầm thú không thể xoay đổi, do đó nàng bước tới gần hơn sự quyết tâm kiên định phải thoát đi.
Cầm thú Vương dùng sức ấn đầu của nàng làm khuôn mặt dán sát vào cơ bụng rắn chắc của hắn. Cái mũi thanh tú va chạm mạnh vào đống cơ bụng cứng như đá khiến nàng đau đớn. Điều khiến nàng càng cảm thấy xấu hổ thẹn thùng là mặt, mũi, môi của nàng hoàn toàn vùi vào khu rừng rậm phía dưới. Vây quanh nàng là mùi xạ hương nam tính ấm nóng của hắn, khiến nàng nhớ tới màn trình diễn khuất nhục mà mình đã trải qua tối hôm trước. Nàng thừa biết chỉ cần Cầm thú Vương thay đổi chủ ý thì cho dù Cách Tang Trác Mã có được thả ra, nàng ta bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng bị bắt lại. Mà nàng nếu sống sót dưới trướng hắn, trừ bỏ khuất phục và thuận theo thì cũng không còn lựa chọn nào khác.
Liếm một lần là liếm, liếm hai lần thì cũng vẫn là liếm dù sao trong sạch của nàng cùng mấy thứ như ngượng ngùng thẹn thùng khi đứng trước tên cầm thú này đã sớm không còn sót lại chút gì rồi. Huống chi đêm nay liếm nam căn của hắn so với tối hôm qua hẳn là sạch sẽ hơn nhiều đi không đến nỗi lại như trước ghê tởm đến phun ra nước. Nàng tự nhủ là mình liếm một cây kẹo que cực đại là được, bất quá là liếm cây kẹo thôi mà.
Sau khi làm tốt công tác tư tưởng cho bản thân xong, La Chu chống tay lên đùi Tán Bố Trác Đốn rồi tiến tới chỗ cây kẹo mút đang “ngẩng đầu” của hắn. Lọt vào trong tầm mắt là từng lớp từng lớp đám lông rậm rạp đen nhánh, ẩn sau đám lông là hai quả cầu thịt kích cỡ như quả bóng bàn, chúng dán sát gần cơ thể, sau đó …sau đó phải là cái “kẹo mút” chứ. không phải nó gắn liền cùng hai quả cầu thịt à… Ơ… không có?!
Sao lại không có?! Nếu như giống tối hôm qua thì hẳn là phải khá dài, cho dù có mềm oặt cũng phải khoa trương hơn người đàn ông phương Tây ở hiện đại, khi đi qua kiểm soát ở sân bay bị nhân viên an ninh hoài nghi mang theo vũ khí chứ.
Nàng kinh ngạc mở lớn mắt nhìn kỹ, thậm chí bởi vì quá hiếu kỳ mà quẳng luôn đống thẹn thùng và xấu hồ, giận dữ ra sau đầu, không những thế còn chủ động dùng tay đẩy ra đám lông làm cản đường mình. Ánh sáng nhu hòa từ viên minh châu chiếu xuống, nhưng mà dù có ánh sáng làm rõ hơn thì ở nơi đó cũng không có cái mà nàng tìm kiếm, sau cùng nàng cũng nhận ra rằng nam căn của hắn rút vào bên trong và chỉ để lộ ra non nửa cái quy đầu cùng nửa tấc gậy thịt. Nó trông ngắn ngủn một đoạn như thế lại còn bị rừng rậm dầy đặc che chắn như vậy khó trách khi mới nhìn giống như là không có vậy. Đột nhiên nàng để ý thấy ở đầu gậy thịt có cái lỗ nhỏ ướt đẫm dính một loại chất nhầy trong suốt..
*1 tấc = 10cm
Này… Này chẳng lẽ là trong truyền thuyết *Phật tổ 32 tốt tướng mã âm tàng?! Bộ phận sinh dục giống như loài ngựa, chỉ khi cương cứng mới lộ hết độ dài của nó. Theo như tôn giáo mà nói, đây là một loại phật tướng, còn theo y học hiện đại mà nói thì đây là một loại dị dạng. Những người chọn tu hành thìđều nói là một loại theo đuổi cảnh giới như phật. Mã âm tàng đối với tính dục của nam nhân là tốt hay là xấu thì trên Internet xôn xao đủ loại cả, ồn ào huyên náo mãi không có được kết luận cuối cùng. Nhưng xét nàng đã từng trải qua mà nói, Cầm thú Vương hơn một tháng mới chạm vào nữ nhân mộtlần, ít ham muốn hoàn toàn là chính xác mà một khi chạm vào nữ nhân liền cường hãn đến mức sát hại sinh mệnh người khác cũng là sự thật. Mẹ nó cầm thú quả thực chính là cầm thú, dương vật chẳng những hung vĩ hơn lừa, đã thế còn ẩn giấu như ngựa. âm tang tướng của hắn rốt cuộc là trời sinh hay vẫn là tu luyện mà ra vậy? Vừa rồi hắn kịch liệt hôn môi đùa bỡn nàng như vậy, dương vật cũng khôngcó lộ ra có phải hắn chưa có ý nghĩ động dục sao? Trách không được hắn nói đem của hắn dương vật của hắn liếm đi ra.
* Đại loại ý của chị là anh có nam căn ẩn kín không lộ ra ngoài, tướng mã âm tàng là 1 trong 32 tướng đặc biệt của đức Phật. Vì tướng này giống như dương căn của loài ngựa (mã) nên gọi là Mã âm tang - là tướng bậc đại nhân, nhờ các kiếp quá khứ, Ngài giữ mình nghiêm túc, xa lìa sắc dục
Tán Bố Trác Đốn hạ tầm mắt cười cô ngốc vẫn đang chăm chú nhìn hạ thể của hắn, bộ dáng nữ nô khiếp sợ ngay cả đôi mắt cũng không chớp, ý cười trong mắt hắn đong đầy khiến ngay cả chính mình cũng không biết là đang sủng nịch cùng dung túng nàng biết chừng nào.
“Heo ngoan, triều đại Thổ Phồn vương vô cùng cường hãn nhưng sau khi sụp đổ, mỗi một gia đình đều sẽ xuất hiện một hoặc hai người phật tướng giả, chỉ cần có thể thuận lợi sống sót, bọn họ muốn xây dựng sự nghiệp, hay xưng bá hung vương, muốn trở thành cao tăng đắc đạo phổ độ chúng sinh đều sẽthành và không có một ai thành hạng người vô danh.” hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, tiếng nói trầm trầm hơi hơi mang ý cười ngay tức khắc chuyển sang lạnh nhạt đến cực điểm, “Nhưng cũng làm cho bọn họ bị tộc nhân ghen ghét, mấy trăm năm qua, trong gia tộc Mục Xích thì bình thường những phật tướng giả đều rất đoản mệnh. Ta che giấu bí mật này và may mắn sống đến mười bảy tuổi, sau đó giết sạch những tộc nhân mơ ước tới vương vị Mục Xích và không có sau đó kế vị Vương. Mà bí mật về thân thể của ta không chỉ có mã âm tàng tướng còn phát triển được cực kỳ yêu dị khác thường, trên đời này trừ nàng ra cũng không vượt quá ba người biết được.”
La Chu đáy lòng sinh ra một cỗ hàn khí len lỏi vào từng cái xương yếu ớt của nàng, lặng yên một hồi lâu mới gian nan mở miệng hỏi: “Vương, xin hỏi Liệt đội trưởng đại nhân hay không là một trong ba người đó?” Nàng đột nhiên nghĩ đến khi nàng ở trong địa lao từng đem bí mật này trước mặt Thích Ca Thát Tu lớn tiếng ồn ào nói qua, nếu… Nếu tên mãnh thú đó chính là một trong ba người đó, có thể hay khôngvì bảo vệ bí mật của Cầm thú Vương sẽ giết sạch những tù nhân trong đó không?!
“Heo ngoan, ngươi thật sự là nữ nô thông minh. Từ lúc ba tuổi, Mãnh liền làm người hộ vệ trung thành bên cạnh ta bầu bạn, cho tới nay đã được tròn hai mươi năm. Có thể nói, hắn liền là cái bóng của ta. hắn tự nhiên sẽ biết bí mật của ta, cũng tự nhiên không từ một thủ đoạn nào khiến bí mật vĩnh viễn là bí mật.” hắn mò tay bắt hai cái lỗ tai mềm mềm của nàng, đầu ngón tay chạm tới vết thương đã đóng vảy ở tai trái, hắn xoa một chút lột lớp vảy và ngay sau đó lộ ra một vết đỏ sẫm máu tươi, “Nếu những kẻ lắm lời trong địa lao nhỡ có nói những điều không nên nói thì phỏng chừng giờ phút này trong địa lao đã muốn không còn tù nhân nào sống rồi.”
Tâm La Chu theo lời nói của Cầm thú Vương tiến thẳng vào vực sâu, những tù nhân khác còn sống hay đã chết nàng không quan tâm. Nàng chỉ để ý tới cậu nhóc cười rộ lên giống như ánh sáng mặt trời sáng lạn mà ấm áp, giống như dòng suối trong vắt, lúc thì giảo hoạt nhanh nhạy lúc thì thuần khiết trong sáng. không, sẽ không. Đa Cát đáng yêu như vậy, tri kỷ như vậy, thông minh như vậy, đại ca của hắn là giám thị đại lao, hắn có thể thu gọn xương cốt rồi tự do ra vào nhà tù, nhất định sẽ không dễ dàng bị mãnh thú diệt khẩu đâu.
Nàng tự an ủi chính mình, sắc mặt lại bất giác trở nên càng trắng bệch, bàn tay siết chặt rừng rậm của Cầm thú Vương mà cũng không hề phát giác.
Tán Bố Trác Đốn thản nhiên liếc mắt nhìn mấy ngón tay trắng mềm nõn nà túm bộ lông đen nhánh của mình, bàn tay vì không để ý mà siết mạnh, hắn thậm chí có chút hưởng thụ cảm giác đau nhè nhẹ kỳ dị này. Nữ nô này quá yếu nhược chỉ cần hắn dùng một ngón tay cũng có thể dễ dàng lấy tính mạng nàng. Mà nàng muốn hại hắn lại không dễ dàng được như vậy.
“Tổ tiên Mãnh từng cùng quốc vương Thổ Phồn song song là hai gi tộc hung mạnh nhất, họ hỗ trợ gia tộc Mục Xích đoạt được Cổ Cách quốc đoạt vương quyền Thổ Phồn, và được ban ân cho dòng họ là ‘Mãnh’. Toàn bộ đất phong Hương Tư đều là bộ tộc mãnh thị, bọn họ trở thành Cổ Cách quyền quý số một số hai. Mà Mãnh, chính là thủ lĩnh của gia tộc.” hắn dùng ngón tay lau đi lỗ tai tràn máu tươi của nàng thản nhiên nói.
La Chu ngay cả mí mắt cũng không nâng dù chỉ một chút, tầm mắt như giao ở tại giữa hai chân Cầm thú Vương, hờ hững nói: “Ta chỉ là nô lệ đê tiện, cùng tôn quý Liệt đội trưởng đại nhân không hề liên quan, Vương không cần nói cho ta điều đó.” Đa Cát cũng không phải cái đứa nhỏ dễ đoản mệnh, hắnnhất định có thể từ trong tay tên mãnh thú tránh được một kiếp.
“không sai, một nô lệ đê tiện không có khả năng trở thành thê tử của Mãnh cho nên vô luận hắn thích ngươi, ngươi cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.” hắn đem mái tóc của nàng lõa xõa hai bên mái ôn nhu vén ra sau tai, “Nàng yên tâm, ta sẽ không đem nàng ban cho cho hắn làm đồ chơi, nhiều nhất chỉ đem nàng đưa cho hắn chơi đùa vài lần. trên người nàng có Mục Xích vương gia nô ấn thì cả đời này nàng đều là của ta, vĩnh viễn đều trốn không thoát của lòng bàn tay của ta.”
Còn không bằng đem nàng ban cho mãnh thú làm đồ chơi! La Chu thoáng chốc dứt bỏ lo lắng về Đa Cát đối cầm thú xúc động rít gào.
Nàng hoàn toàn hiểu được tư duy của Cầm thú Vương. hắn trong lòng tuy rằng đối nàng có vài phần là nam nhân đối xử với nữ nhân hắn thích nhưng nàng là nữ nhân không cùng địa vị ngang hàng với hắnmà chỉ là một cái búp bê nữ. hắn có thể yêu thích không buông tay đem ra chơi thoải mái, cũng có thể cho cấp dưới trung thành của hắn mượn đem chơi, tính bướng bỉnh của hắn là phải đối đồ vật là nàng hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của hắn.
Nàng quen nhìn cha mẹ mình lúc yêu thương thì đằm thắm lúc ghét bỏ thì cay đắng nên giờ loại cảm tình này. Mặc dù xin miễn thứ cho kẻ bất tài là nàng không hiểu yêu là gì nhưng đôi với tình yêu sẽ tồn tại cảm giác ham muốn độc chiếm đối phương. Nếu dùng tiêu chuẩn này đến cân nhắc thì Cầm thú Vương trước mắt đối nàng chả có nổi nửa phần yêu thương thực sự?
Xã hội phong kiến cổ đại thì các nhà quyền quý đều nuôi dưỡng cơ thiếp để hầu hạ chủ nhân, tùy ý bị đánh đập chửi bới, mua bán hoặc là trở thành vật phẩm đưa đi tặng thì chủ nô lệ cũng đồng dạng như thế, hơn nữa so với cuộc sống cơ thiếp càng thêm bi thảm. May mắn, nàng cho tới bây giờ không hề sinh ra chút tình cảm yêu thương nào đối với tên Cầm thú Vương hay là mãnh thú kia, nếu không hy vọng xa vời của nàng là thoát khỏi vận mệnh bi thảm sẽ không xảy ra mất.
Ý lời nói của Cầm thú Vương chính là làm cho nàng càng thêm khắc sâu nhận thức số phận bi thảm của nô lệ đê tiện, nhận thức được tư duy biến thái của cầm thú không thể xoay đổi, do đó nàng bước tới gần hơn sự quyết tâm kiên định phải thoát đi.
Bình luận facebook