Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 146
hắn từ phía tay trái nàng cầm lấy dây xích vàng, rung nhẹ hai ba cái, ánh vàng lấp lánh từ cái xích chợt lóe chợt tắt, lắc lư lập loè bắn vào cả trong mắt nàng mà cũng làm trái tim La Chu hoảng hốt rét lạnh.
“Da thịt trắng mềm của heo ngoan thật tương xứng cùng ánh vàng.” Ngón tay cầm xiềng xích nhẹnhàng dán đến trên má La Chu, một bàn tay to khác lại ở chỗ vòng cổ vuốt ve, cánh môi nở nang đỏ sẫm nhếch lên nhè nhẹ từng đợt từng đợt ý cười, liền cả âm thanh cũng đều nhu hòa đi không ít, “Heo ngoan, cái vòng cổ vàng này là Liệt vì ngươi chế tạo ra, ước chừng được khảm mười hai viên hồng bảo thạch quý báu, giá trị liên thành.”
“Vậy a.” La Chu cười gượng khóe miệng giật nhẹ, phụ họa một tiếng. Trong bụng hung hăng phun mộtngàn lần câu mắng chửi Thích Già Thát Tu, mẹ nó không hổ là chó săn trung thành của Cầm Thú Vương, một đám cá mè một lứa, nếu Vương cầm đao thì hắn liền cầm bát hứng máu! Hai tên nam nhân lơn to đầu lại đi khi dễ một nữ nhân nhỏ yếu như nàng cũng không sợ bị mất mặt. Sai rồi, Cầm thú là không có dây thần kinh xấu hổ, bọn họ từ đầu đến cuối vẫn luôn đều lấy việc khi dễ nàng làm thú vui a! Nhìn dây xích làm bằng vàng ròng buông xuống trước người mình, nàng giãy giụa trong lòng một lát vẫn là thật cẩn thận mà đưa ra kiến nghị, “Vương, có thể hay không thay đổi vật liệu khác được không?”
Tán Bố Trác Đốn nghe vậy liền ngạc nhiên, nhanh chóng thu lại nụ cười nhướng mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, lãnh đạm mà phun ra hai chữ: “Lý do.”
“Ta sợ có người xấu thấy tiền nổi lòng tham, dùng dây xích vàng bóp chết ta rồi chặt đầu ta để lấy tài vật, vậy ta liền chết không toàn thây a.” Nàng nhút nhát mà trốn tránh ánh mắt lạnh lẽo tà ma của Tán Bố Trác Đốn rồi tiếp tục nhỏ giọng nói, “Ta … ta thân phận đê tiện, dùng …dùng mấy thứ không quá đáng giá như da trâu hay xích sắt xích lại thì tốt rồi.”
Ở xã hội hiện đại, mấy vụ cướp bóc hoa tai vàng, vòng cổ vàng, nhẫn vàng, vòng tay vàng ùn ùn khôngdứt, nàng từng đứng chờ ở nhà ga và chính mắt thấy qua kẻ cướp chỉ vì muốn cướp hoa tai vàng của bác gái liền đem hoa tai kéo đứt khiến hai tai máu chảy xối xả. Cái gọi là có tài vật thì không lộ ra, ở trên cổ nàng là dây xích bằng vàng nha lại còn đống đá quý có giá trị hàng ngàn vạn hoàng kim, quả thực chính là rêu rao với khắp thiên hạ ngươi tới cướp đi. Càng đáng sợ chính là kẻ bắt cóc đều khôngcần tìm người khác làm hộ, có thể trực tiếp lấy dây xích vòng hai vòng ở trên cổ nàng rồi dùng lực xiết chặt là có thể đem nàng hạ gục trong nháy mắt.
Tán Bố Trác Đốn vuốt ve vòng cổ rồi đột nhiên qua một lớp vòng cổ nắm trọn lấy cổ nàng. Mu bàn tay nổi lên hai đường gân xanh. hắn ở trên cao nhìn xuống cặp mắt sợ hãi co rúm lại còn hàm chứa mộtchút oán trách, qua một hồi lâu khóe môi hắn mới một lần nữa nhếch lên.
“Heo ngoan, ngươi vẫn luôn bị buộc ở bên cạnh ta nuôi nấng, ai dám đối với ngươi nổi máu tham của cơ chứ? Ai lại dám dùng dây xích vàng xiết chết ngươi, chém cổ ngươi nữa còn làm ngươi chết không toàn thây?” Ngữ điệu từ trầm thấp dần dần trở nên lạnh lẽo dày đặc, “Hay là nói ngươi còn tâm tư chạy trốn, mới có thể sợ kẻ bên ngoài bắt cóc ngươi liền thấy hơi tiền nổi máu tham, giết ngươi.” hắn cúi người tới gần nàng hơn, một tay nhẹ nhàng xoa gương mặt nàng, năm ngón tay thoáng xiết chặt lại, “Heo ngoan, ngươi là ám chỉ ta nên chém chân ngươi, chặt gân chân ngươi sao?”
Nàng thật là ngu như heo! Vừa mới không để ý liền tiết lộ ý tưởng chân thật nhất trong nội tâm mình. La Chu khóc không ra nước mắt, bi thương vô cùng thật sự muốn tìm sợi mì để treo cổ a. Đối mặt với cơ thể cường tráng to sù sụ trước mặt của Cầm Thú Vương, nàng lo sợ bất an mà hơi rủ mi mắt xuống, nghĩ lấy trầm mặc để ứng biến. Nhưng khổ là trước đây Cầm Thú Vương đã cảnh cáo, nàng thật sựkhông dám im lặng, rốt cuộc dưới tình huống không mấy tốt đẹp khiêu chiến điểm mấu chốt cuối cùng của hắn.
Ục ục ── ục ục ──
âm thanh trong bụng xuyên thấu qua đệm chăn êm dày, rất đúng lúc mà kêu lên, thanh âm mỏng manh nhưng rõ ràng.
La Chu tức khắc xấu hổ không thôi, đồng thời cũng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Nàng rõ ràng cảm thấy Cầm Thú Vương sau khi nghe đến âm thanh đó, cảm xúc lạnh lẽo khô khốc của hắn cũng yếu đi chút. Thấp thỏm mà nâng lên mi mắt, đem tầm mắt một lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt ưng lạnh nhạt mà thấp giọng nói: “Vương, không chém chân ta a. Ta đói bụng.”
Mắt ưng sắc bén hơi hơi híp lại nhìn gương mặt trắng bệch của nữ nô từ từ chuyển màu hồng nhạt, trong lòng hắn không khỏi động lòng, đột nhiên phát hiện nữ nô này ở trước mặt hắn tựa hồ biến hóa một chút. Nếu là trước kia, nàng chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng mà để hắn muốn làm gì thì làm, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trầm mặc bất luận cái gì cũng không phản kháng hay đáp lại. hiện tại, nàng sẽ có tư tâm há mồm thử thăm dò thái độ của hắn, còn phun ra mấy câu ngu dốt nữa. một đôi mắt to đen nhánh né tránh tầm mắt của hắn, ngượng ngùng mà hai má ửng đỏ. Chẳng lẽ nói nàng cũng không biết dần dần hạ xuống phòng bị đối với hắn, bắt đầu lộ ra cảm xúc chân thật của mình? hắn thật sâu mà nhìn nàng đồng thời buông thả lỏng tay, vì nàng mà dẹm đệm chăn lại rồi mới giơ tay lên vỗ hai tiếng.
một nàng hầu xinh đẹp bưng vào một cái khay bạc từ gian ngoài khoan thai tiến vào, quỳ gối bên chân Tán Bố Trác Đốn. trên khay bạc đặt một bát gỗ lớn với những hình vẽ hoa văn màu sắc rực rỡ, bên trong thì đựng đầy cháo.
“Heo ngoan, ngươi ngủ qua đêm giao thừa, nên không thể ăn đồ rắn, giờ chỉ được ăn một bát sủi cảo trước.” hắn từ khay bạc bưng lên bát cháo, một tay cầm lấy cái thìa nhỏ màu bạc nhẹ nhàng khuấy cháo bên trong. Nàng trước khi thức tỉnh vẫn được Bạch Mã Đan Tăng tẩm bổ bằng mấy món đồ trân quý cũng không phải chịu đói, cũng không có tiều tụy gầy đi. Bất quá tối hôm qua dùng hết đống đồ tẩm bổ của Bạch Mã Đan Tăng, nàng một ngày một đêm liền không hấp thu bất cứ thứ gì vậy nên không sai biệt lắm thì cũng đến lúc nên đói bụng rồi.
La Chu kinh ngạc mà nhìn bát sủi cảo trong tay Cầm Thú Vương. Gutuk, “Gu” tức là chín, ý chỉ đêm giao thừa hai mươi chín, “Tuk” tức là dự báo, người Bác Ba ở tháng chạp hai mươi chín sẽ ăn gutuk với ý nghĩa tượng trưng và có tính chất dự báo về năm mới. Giống như làm vằn thắn vậy, ở nhân bên trong người Bác Ba có thể cho đá, ớt cay, lông dê, than củi đại biểu ngụ ý “Tâm tình cứng cỏi”, “nói năng chua ngoa”, “Tâm địa mềm”, “tâm ý đen tối”. Ăn đến mấy thứ này mọi người thường sẽ lập tức phun ra, những ý nghĩa của mỗi món vật là nhân bên trong khiến mọi người cười to, vì ngày trừ tịch càng tăng thêm không khí vui vẻ.
Nàng bỏ lỡ đêm giao thừa ăn món sủi cảo năm mới, Cầm Thú Vương lại vì nàng lấy đến một bát!? không dám tin tưởng, trong lòng không chịu khống chế mà nổi lên vài tia ấm áp. Tám năm, mười năm, vẫn là mười hai năm? Nàng nhớ không rõ có bao nhiêu lâu không có cùng người khác cùng nhau trải qua năm mới. Khi mối quan hệ của cha mẹ tốt một chút sẽ thừa dịp mấy ngày ăn tết nghỉ xuân chỉ có thế giới hai người họ, để lại nàng một mình giữ nhà. Nếu không tốt, mỗi người liền ở bên ngoài tự tìm nơi để tiêu khiển trải qua đêm giao thừa, nhưng vẫn là lưu lại nàng một mình giữ nhà. Lúc cha mẹ ly dị tách ra rồi có gia đình riêng của họ, càng không ai nhớ đến nàng hay cùng nàng ăn tết. Nàng chính là đồ vật dư thừa, hoặc chỉ là không khí lâu dần bị coi thường, làm lơ. Năm mới đã vậy, sinh nhật cũng thế, ngày hội càng không khác là bao, với nàng mà nói đều không có bất luận cái ý nghĩa gì. 365 ngày, không có nổi một ngày là đặc biệt.
Xuyên qua cổ đại tới vùng cao nguyên tuyết vực, thế nhưng đụng phải một Cầm Thú Vương tàn khốc nhưng chính hắn lại nhớ thương nàng đêm giao thừa không được ăn sủi cảo năm mới. Nàng thực sựcảm thấy giống như nước song Trường Giang sông Hoàng Hà chảy ngược vậy, tận thế 2012 xảy ra không có khả năng xảy ra cũng không thể tin nổi nữa. Nhưng miếng sủi cảo còn ấm nóng được đưa tới bên miệng lại nói cho nàng biết rằng đây là sự thật a.
Vẫn còn chưa hết kinh ngạc, miệng nàng dường như có ý thức ngoan ngoãn mà mở ra, không tiếng động mà cắn nhai nuốt xuống.
Sủi cảo mềm mềm, mang theo vị hơi hơi ngọt. Vị ngọt ở trong miệng lan ra khắp khoang miệng, dọc theo yết hầu thấm vào dạ dày, thấm vào trong lòng. Cầm Thú Vương trên mặt không có nổi một biểu tình, đôi mắt ưng thật sâu trầm thấp, đọc không ra bất luận cảm xúc gì. Như vậy tức là nàng khó mà bắt được ý nghĩ trong đầu hắn, điều này cũng là hết sức nguy hiểm.
hắn đút, nàng liền ăn. Ăn cái gì ăn cái nọ, lung tung loạn một đống đồ ăn, đừng trách nàng nói khôngvăn minh mà dùng loạn từ ở đây.
La Chu rũ mắt, lẳng lặng nhai nuốt. Thỉnh thoảng ngẫu nhiên hắn sẽ đút muỗng canh nhỏ sau mấy muỗng đồ ăn, giúp nàng dễ nuốt hơn.
Cách cách ──
Trong miệng đột nhiên vang ra âm thanh lạ, hàm răng cắn phải đồ cứng gì đó. Nàng trừng lớn mắt, quai hàm bị Cầm Thú Vương giữ chặt ngay khi nàng đang muốn tự phun ra. một ngón tay mỹ lệ mềm mại đã giơ lên đưa tiến gần miệng nàng, cái tay kia chính là của tỳ nữ quỳ gối bên cạnh giường. Nếu nàng tự ý phun lung tung, y theo tính tình Cầm Thú Vương thì hơn phân nửa là tay của tỳ nữ chỉ có thể bị chặt rớt. Nàng ngoan ngoãn mà đem tất cả đống thứ trong miệng nhè vào trong tay người hầu.
Tán Bố Trác Đốn liền nhìn tay người hầu xong nhìn lên, khóe môi nhẹ nhàng nhấc lên lạnh nhạt mộtcâu.
“Heo ngoan, ngươi ăn đúng miếng sủi cảo có nhân là cục đá, tâm địa thật cứng.”
Mẹ nó tâm địa ngươi mới cứng! Loại phong tục mê tín này mà cũng tin được á? La Chu không để lộ dấu vết mình trợn trắng mắt, tiếp tục công việc ăn của mình.
“Da thịt trắng mềm của heo ngoan thật tương xứng cùng ánh vàng.” Ngón tay cầm xiềng xích nhẹnhàng dán đến trên má La Chu, một bàn tay to khác lại ở chỗ vòng cổ vuốt ve, cánh môi nở nang đỏ sẫm nhếch lên nhè nhẹ từng đợt từng đợt ý cười, liền cả âm thanh cũng đều nhu hòa đi không ít, “Heo ngoan, cái vòng cổ vàng này là Liệt vì ngươi chế tạo ra, ước chừng được khảm mười hai viên hồng bảo thạch quý báu, giá trị liên thành.”
“Vậy a.” La Chu cười gượng khóe miệng giật nhẹ, phụ họa một tiếng. Trong bụng hung hăng phun mộtngàn lần câu mắng chửi Thích Già Thát Tu, mẹ nó không hổ là chó săn trung thành của Cầm Thú Vương, một đám cá mè một lứa, nếu Vương cầm đao thì hắn liền cầm bát hứng máu! Hai tên nam nhân lơn to đầu lại đi khi dễ một nữ nhân nhỏ yếu như nàng cũng không sợ bị mất mặt. Sai rồi, Cầm thú là không có dây thần kinh xấu hổ, bọn họ từ đầu đến cuối vẫn luôn đều lấy việc khi dễ nàng làm thú vui a! Nhìn dây xích làm bằng vàng ròng buông xuống trước người mình, nàng giãy giụa trong lòng một lát vẫn là thật cẩn thận mà đưa ra kiến nghị, “Vương, có thể hay không thay đổi vật liệu khác được không?”
Tán Bố Trác Đốn nghe vậy liền ngạc nhiên, nhanh chóng thu lại nụ cười nhướng mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, lãnh đạm mà phun ra hai chữ: “Lý do.”
“Ta sợ có người xấu thấy tiền nổi lòng tham, dùng dây xích vàng bóp chết ta rồi chặt đầu ta để lấy tài vật, vậy ta liền chết không toàn thây a.” Nàng nhút nhát mà trốn tránh ánh mắt lạnh lẽo tà ma của Tán Bố Trác Đốn rồi tiếp tục nhỏ giọng nói, “Ta … ta thân phận đê tiện, dùng …dùng mấy thứ không quá đáng giá như da trâu hay xích sắt xích lại thì tốt rồi.”
Ở xã hội hiện đại, mấy vụ cướp bóc hoa tai vàng, vòng cổ vàng, nhẫn vàng, vòng tay vàng ùn ùn khôngdứt, nàng từng đứng chờ ở nhà ga và chính mắt thấy qua kẻ cướp chỉ vì muốn cướp hoa tai vàng của bác gái liền đem hoa tai kéo đứt khiến hai tai máu chảy xối xả. Cái gọi là có tài vật thì không lộ ra, ở trên cổ nàng là dây xích bằng vàng nha lại còn đống đá quý có giá trị hàng ngàn vạn hoàng kim, quả thực chính là rêu rao với khắp thiên hạ ngươi tới cướp đi. Càng đáng sợ chính là kẻ bắt cóc đều khôngcần tìm người khác làm hộ, có thể trực tiếp lấy dây xích vòng hai vòng ở trên cổ nàng rồi dùng lực xiết chặt là có thể đem nàng hạ gục trong nháy mắt.
Tán Bố Trác Đốn vuốt ve vòng cổ rồi đột nhiên qua một lớp vòng cổ nắm trọn lấy cổ nàng. Mu bàn tay nổi lên hai đường gân xanh. hắn ở trên cao nhìn xuống cặp mắt sợ hãi co rúm lại còn hàm chứa mộtchút oán trách, qua một hồi lâu khóe môi hắn mới một lần nữa nhếch lên.
“Heo ngoan, ngươi vẫn luôn bị buộc ở bên cạnh ta nuôi nấng, ai dám đối với ngươi nổi máu tham của cơ chứ? Ai lại dám dùng dây xích vàng xiết chết ngươi, chém cổ ngươi nữa còn làm ngươi chết không toàn thây?” Ngữ điệu từ trầm thấp dần dần trở nên lạnh lẽo dày đặc, “Hay là nói ngươi còn tâm tư chạy trốn, mới có thể sợ kẻ bên ngoài bắt cóc ngươi liền thấy hơi tiền nổi máu tham, giết ngươi.” hắn cúi người tới gần nàng hơn, một tay nhẹ nhàng xoa gương mặt nàng, năm ngón tay thoáng xiết chặt lại, “Heo ngoan, ngươi là ám chỉ ta nên chém chân ngươi, chặt gân chân ngươi sao?”
Nàng thật là ngu như heo! Vừa mới không để ý liền tiết lộ ý tưởng chân thật nhất trong nội tâm mình. La Chu khóc không ra nước mắt, bi thương vô cùng thật sự muốn tìm sợi mì để treo cổ a. Đối mặt với cơ thể cường tráng to sù sụ trước mặt của Cầm Thú Vương, nàng lo sợ bất an mà hơi rủ mi mắt xuống, nghĩ lấy trầm mặc để ứng biến. Nhưng khổ là trước đây Cầm Thú Vương đã cảnh cáo, nàng thật sựkhông dám im lặng, rốt cuộc dưới tình huống không mấy tốt đẹp khiêu chiến điểm mấu chốt cuối cùng của hắn.
Ục ục ── ục ục ──
âm thanh trong bụng xuyên thấu qua đệm chăn êm dày, rất đúng lúc mà kêu lên, thanh âm mỏng manh nhưng rõ ràng.
La Chu tức khắc xấu hổ không thôi, đồng thời cũng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Nàng rõ ràng cảm thấy Cầm Thú Vương sau khi nghe đến âm thanh đó, cảm xúc lạnh lẽo khô khốc của hắn cũng yếu đi chút. Thấp thỏm mà nâng lên mi mắt, đem tầm mắt một lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt ưng lạnh nhạt mà thấp giọng nói: “Vương, không chém chân ta a. Ta đói bụng.”
Mắt ưng sắc bén hơi hơi híp lại nhìn gương mặt trắng bệch của nữ nô từ từ chuyển màu hồng nhạt, trong lòng hắn không khỏi động lòng, đột nhiên phát hiện nữ nô này ở trước mặt hắn tựa hồ biến hóa một chút. Nếu là trước kia, nàng chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng mà để hắn muốn làm gì thì làm, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trầm mặc bất luận cái gì cũng không phản kháng hay đáp lại. hiện tại, nàng sẽ có tư tâm há mồm thử thăm dò thái độ của hắn, còn phun ra mấy câu ngu dốt nữa. một đôi mắt to đen nhánh né tránh tầm mắt của hắn, ngượng ngùng mà hai má ửng đỏ. Chẳng lẽ nói nàng cũng không biết dần dần hạ xuống phòng bị đối với hắn, bắt đầu lộ ra cảm xúc chân thật của mình? hắn thật sâu mà nhìn nàng đồng thời buông thả lỏng tay, vì nàng mà dẹm đệm chăn lại rồi mới giơ tay lên vỗ hai tiếng.
một nàng hầu xinh đẹp bưng vào một cái khay bạc từ gian ngoài khoan thai tiến vào, quỳ gối bên chân Tán Bố Trác Đốn. trên khay bạc đặt một bát gỗ lớn với những hình vẽ hoa văn màu sắc rực rỡ, bên trong thì đựng đầy cháo.
“Heo ngoan, ngươi ngủ qua đêm giao thừa, nên không thể ăn đồ rắn, giờ chỉ được ăn một bát sủi cảo trước.” hắn từ khay bạc bưng lên bát cháo, một tay cầm lấy cái thìa nhỏ màu bạc nhẹ nhàng khuấy cháo bên trong. Nàng trước khi thức tỉnh vẫn được Bạch Mã Đan Tăng tẩm bổ bằng mấy món đồ trân quý cũng không phải chịu đói, cũng không có tiều tụy gầy đi. Bất quá tối hôm qua dùng hết đống đồ tẩm bổ của Bạch Mã Đan Tăng, nàng một ngày một đêm liền không hấp thu bất cứ thứ gì vậy nên không sai biệt lắm thì cũng đến lúc nên đói bụng rồi.
La Chu kinh ngạc mà nhìn bát sủi cảo trong tay Cầm Thú Vương. Gutuk, “Gu” tức là chín, ý chỉ đêm giao thừa hai mươi chín, “Tuk” tức là dự báo, người Bác Ba ở tháng chạp hai mươi chín sẽ ăn gutuk với ý nghĩa tượng trưng và có tính chất dự báo về năm mới. Giống như làm vằn thắn vậy, ở nhân bên trong người Bác Ba có thể cho đá, ớt cay, lông dê, than củi đại biểu ngụ ý “Tâm tình cứng cỏi”, “nói năng chua ngoa”, “Tâm địa mềm”, “tâm ý đen tối”. Ăn đến mấy thứ này mọi người thường sẽ lập tức phun ra, những ý nghĩa của mỗi món vật là nhân bên trong khiến mọi người cười to, vì ngày trừ tịch càng tăng thêm không khí vui vẻ.
Nàng bỏ lỡ đêm giao thừa ăn món sủi cảo năm mới, Cầm Thú Vương lại vì nàng lấy đến một bát!? không dám tin tưởng, trong lòng không chịu khống chế mà nổi lên vài tia ấm áp. Tám năm, mười năm, vẫn là mười hai năm? Nàng nhớ không rõ có bao nhiêu lâu không có cùng người khác cùng nhau trải qua năm mới. Khi mối quan hệ của cha mẹ tốt một chút sẽ thừa dịp mấy ngày ăn tết nghỉ xuân chỉ có thế giới hai người họ, để lại nàng một mình giữ nhà. Nếu không tốt, mỗi người liền ở bên ngoài tự tìm nơi để tiêu khiển trải qua đêm giao thừa, nhưng vẫn là lưu lại nàng một mình giữ nhà. Lúc cha mẹ ly dị tách ra rồi có gia đình riêng của họ, càng không ai nhớ đến nàng hay cùng nàng ăn tết. Nàng chính là đồ vật dư thừa, hoặc chỉ là không khí lâu dần bị coi thường, làm lơ. Năm mới đã vậy, sinh nhật cũng thế, ngày hội càng không khác là bao, với nàng mà nói đều không có bất luận cái ý nghĩa gì. 365 ngày, không có nổi một ngày là đặc biệt.
Xuyên qua cổ đại tới vùng cao nguyên tuyết vực, thế nhưng đụng phải một Cầm Thú Vương tàn khốc nhưng chính hắn lại nhớ thương nàng đêm giao thừa không được ăn sủi cảo năm mới. Nàng thực sựcảm thấy giống như nước song Trường Giang sông Hoàng Hà chảy ngược vậy, tận thế 2012 xảy ra không có khả năng xảy ra cũng không thể tin nổi nữa. Nhưng miếng sủi cảo còn ấm nóng được đưa tới bên miệng lại nói cho nàng biết rằng đây là sự thật a.
Vẫn còn chưa hết kinh ngạc, miệng nàng dường như có ý thức ngoan ngoãn mà mở ra, không tiếng động mà cắn nhai nuốt xuống.
Sủi cảo mềm mềm, mang theo vị hơi hơi ngọt. Vị ngọt ở trong miệng lan ra khắp khoang miệng, dọc theo yết hầu thấm vào dạ dày, thấm vào trong lòng. Cầm Thú Vương trên mặt không có nổi một biểu tình, đôi mắt ưng thật sâu trầm thấp, đọc không ra bất luận cảm xúc gì. Như vậy tức là nàng khó mà bắt được ý nghĩ trong đầu hắn, điều này cũng là hết sức nguy hiểm.
hắn đút, nàng liền ăn. Ăn cái gì ăn cái nọ, lung tung loạn một đống đồ ăn, đừng trách nàng nói khôngvăn minh mà dùng loạn từ ở đây.
La Chu rũ mắt, lẳng lặng nhai nuốt. Thỉnh thoảng ngẫu nhiên hắn sẽ đút muỗng canh nhỏ sau mấy muỗng đồ ăn, giúp nàng dễ nuốt hơn.
Cách cách ──
Trong miệng đột nhiên vang ra âm thanh lạ, hàm răng cắn phải đồ cứng gì đó. Nàng trừng lớn mắt, quai hàm bị Cầm Thú Vương giữ chặt ngay khi nàng đang muốn tự phun ra. một ngón tay mỹ lệ mềm mại đã giơ lên đưa tiến gần miệng nàng, cái tay kia chính là của tỳ nữ quỳ gối bên cạnh giường. Nếu nàng tự ý phun lung tung, y theo tính tình Cầm Thú Vương thì hơn phân nửa là tay của tỳ nữ chỉ có thể bị chặt rớt. Nàng ngoan ngoãn mà đem tất cả đống thứ trong miệng nhè vào trong tay người hầu.
Tán Bố Trác Đốn liền nhìn tay người hầu xong nhìn lên, khóe môi nhẹ nhàng nhấc lên lạnh nhạt mộtcâu.
“Heo ngoan, ngươi ăn đúng miếng sủi cảo có nhân là cục đá, tâm địa thật cứng.”
Mẹ nó tâm địa ngươi mới cứng! Loại phong tục mê tín này mà cũng tin được á? La Chu không để lộ dấu vết mình trợn trắng mắt, tiếp tục công việc ăn của mình.
Bình luận facebook