Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 50
Nếu bỏ qua mùi tanh tưởi trên người dã thú, chế ngự được nỗi sợ hãi tùy lúc có thể bị dã thú cắn xé, xét một cách công bằng, cuộc sống làm sủng vật của dã thú vẫn xem như là không tồi.
Buổi tối, có lông thú giữấm; ban ngày, theo dã thú đến phòng bếp hoàng gia ăn uống. Ngày ngày quét tước ngao phòng sạch sẽ, tắm rửa cho ngao khuyển, chuyện còn lại chính là cùng Ngân Nghê và hai đầu báo tuyết dạo chơi khắp Vương cung, hoặc là cùng một đám ngao khuyển rảnh rỗi chơi đùa. Nếu ai dám rầy rà các nàng một câu hay phân phó thêm việc, liền bị đám dã thú bao che khuyết điểm kia coi là đối nghịch.
La Chu vẫn giả ngây giả dại dùng việc cùng Ngân Nghê và báo tuyết chơi đùa để che dấu, liên tục ba ngày đều tiêu tốn hai ba tiếng tìm tòi mọi ngóc ngách trong đông cung, lại thủy chung không thể tìm được cửa bí mật, nhưng lại chiếm được vô số ánh mắt đồng tình hoặc khinh bị của các cung thị cung nô cùng thị vệ. Lúc đầu Cách Tang Trác Mã còn cùng nàng cùng nhau chơi đùa với đám dã thú, sau vì chịu không nổi ánh mắt kỳ thị của đại chúng, liền kiên quyết ngồi xem, chỉ cung cấp nước cùng thịt cho đám dã thú đã chơi đùa mệt mỏi.
Bà má nó, rốt cuộc cửa vào ở đâu? Vì sao nàng tìm muốn chết cũng không thấy đâu? Vẫn là do lịch sử thay đổi, nên cửa ra vào không tồn tại? Không cần đả kích người ta như vậy chứ, cắt đứt mất con đường sống cuối cùng? A, đúng rồi, cửa bí mật nhất định là trong tẩm cung của phi tử, hoặc là . . . . . . Ngay trong tẩm cung của cầm thú Vương! Mắt La Chu sáng lên, lại lập tức ảm đạm xuống, thân phận nàng chỉ là ngao nô ti tiện nhất, phải làm sao mới có thể vào trong cung thất đông cung để điều tra?
"Ngao ──"
"Rống ──"
Ngân Nghê cùng hai đầu báo tuyết bắt đầu phiền chán với mấy trò trong đông cung, cùng nhau rú một tiếng, đột nhiên đem La Chu đang uể oải cùng Cách Tang Trác Mã kéo ra khỏi đông cung. Đi qua khỏi một con đường hẹp, tới một nơi bằng phẳng, đẩy một cái cửa gỗ nhỏ, liền đi tới đỉnh núi.
Hôm nay là một ngày mặt trời chiếu rọi rực rỡ, gió tuyết đã yếu đi rất nhiều, trên mặt đất bày ra một lớp tuyết động thật dày, ở dưới ánh dương hoàng kim phản xạ lại ánh sáng trắng vô cùng bắt mắt. Cách đó không xa, là một cung điện đỉnh bằng, nguy nga cao lớn, màu sắc vôi tường là một màu đỏ thẫm, bên cạnh là các hình chạm khắc nối tiếp nhau, khảm đầy những đồ trang trí rực rỡ, đó là hạ cung đã sụp đổ trong lịch sử.
Cách hạ cung một con đường dốc, là một tòa kiến trúc rộng gần hai trăm thước vuông, đó là phòng nghị sự của Cổ Cách, nơi Cổ Cách Vương triệu tập hội nghị quan trọng, lúc này vách tường vẫn hoàn hảo không có tổn hại gì, nóc nhà cũng vẫn chưa sụp xuống, mặt trước là một cửa lớn tinh xảo đẹp đẽ trông có vẻ nặng nề, khí thế trang nghiêm, trước cửa còn có hai đội thị vệ uy vũ đứng gác.
Nhìn đến kiến trước Vương cung cổ hoàn mỹ trước mắt, La Chu đã không còn sự kích động cảm khái như trước. Ở trong mắt nàng, đây chính là nhà giam, là nơi giam cầm tự do, ban cho nàng vô vàn khuất nhục, là địa ngục làm cho nàng từ người trở thành vật.
"Ngao ──" Ngân Nghê rung đùi đắc ý sủa một tiếng về phía nàng, đưa ánh mắt đang nhìn xa xăm của nàng trở về, lúc này nàng mới phát hiện bên cạnh còn có mấy nam nô cùng bảy tám đầu ngao khuyển.
Một con ngao khuyển dùng móng vuốt đập vào trong tuyết, một khối tuyết lớn bay thẳng về phía xa. Một cung nô vội vàng chạy về hướng khối tuyết, khó khăn lắm mới tiếp được viên tuyết tròn, ngao khuyển kia nhất thời cao hứng mà ngao ngao rú lên. Tiếp theo, lại có ngao khuyển không ngừng đạp vung lên những viên tuyết lớn, mấy cung nô tựa như "xuyên hoa hồ điệp" (bướm bay giữa vườn hoa) vội vàng tiếp từng viên tuyết.
Này ──
La Chu cùng Cách Tang Trác Mã liếc nhau một cái, đầu hiện lên vô số hắc tuyến. Vì sao trò chơi của người và chó lại trở nên khôi hài đến vậy? Nhưng mà không chờ cho các nàng kịp oán thầm, một thảm kịch làm cho người ta sợ hãi đã xảy ra.
Một cung nô trong lúc vô ý chạy đã trượt ngã, không tiếp được viên tuyết đúng lúc. Khi hắn vừa mới nhổm lên còn chưa kịp đứng dậy, chỉ thấy một con tuyết ngao hung ác cắn vào tay phải của hắn, một cái đầu ngao lớn nhẹ nhàng dao động. Trong lúc cung nô thê lương kêu thảm thiết, một miếng tay áo còn dính theo một khối thịt lớn bị xé rách xuống. Máu đỏ sẫm rơi đầm đìa xuống mặt tuyết trắng, dính cả lên lớp lông trắng của tuyết ngao, nhìn diễm lệ đến chói mắt.
Mà mấy cung nô khác đối với cảnh tượng này có vẻ rất quen thuộc tựa nhưđã thấy hàng trăm lần, thân thể chỉ hơi run lên một chút, sau đó càng thêm ra sức đón những viên tuyết bay đến. Cung nô bị cắn thương kia sắc mặt trắng bệch, vẫn cắn răng chịu đựng đau đớn mà tiếp tục đón các viên tuyết bay lại.
La Chu nhận ra con tuyết ngao kia, chính là đêm mà Ngân Nghê rời đi, nó đã thay thế Ngân Nghê nằm bên cạnh nàng, làm ấm cho nàng. Tuyết ngao cả người không có một cọng lông pha tạp nào ở hiện đại cũng là vô cùng quý hiếm, quý giá hơn các màu ngao khuyển khác, bộ dáng tuyết ngao có vẻ đáng yêu vô hại hơn rất nhiều, lúc ấy nàng còn lớn gan sờ sờ bờm của nó.
Vô cùng hoảng sợ khi thấy nó nuốt miếng thịt người rơi trên mặt đất vào bụng, lại còn tham lam liến hết chỗ máu đỏ sẫm lây dính trên tuyết, cuối cùng còn giống như chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi. Ánh mắt u ám lạnh lẽo kia dữ tợn nhìn quét qua người mấy cung nô, giống nhưđang đánh giá một khối thịt bò ngon miệng, cân nhắc xem nên cắn vào đâu.
Gáy cùng trán nàng đã toát ra mồ hôi lạnh, nàng từ từ thở ra một hơi khíđục, di chuyển ánh mắt sang bên cạnh, Cách Tang Trác Mã cũng đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vẻ mặt trắng bệch, trong mắt đầy hoảng sợ. Nhưng mà "nhất ba vị bình nhất ba hựu khởi" (chuyện này chưa qua chuyện khác đã tới), hai con báo tuyết không kiên nhẫn mà đảo quanh hai bên chân nàng. Đột nhiên, chúng nó sủa nhỏ một tiếng, cái đầu lông xù liền nhắm thẳng giữa hai chân nàng mà húc vào.
"A, lưu manh!" La Chu sợ hãi tránh né, lại bị một con báo tuyết khác thấp người xuyên qua quần chui vào, nháy mắt đem nàng cõng lên. Giữa nỗi sợ hãi mất thăng bằng, nàng theo bản năng ôm lấy chiếc cổ cường kiện của báo tuyết.
Ngân Nghê phát ra tiếng sủa vui mừng, chân lớn đưa lên, một viên tuyết nhanh chóng bay ra. Báo tuyết dưới thân lập tức gầm một tiếng, tựa như tên rời cung mà nhảy né đi viên tuyết đang bay đến.
Tiếng gió gào thét bên tai nàng, da mặt đau tựa như có dao cắt qua. Thân thể vì di chuyển nhanh mà xóc nảy lên xuống, có mấy lần suýt rơi xuống, đều ở tình huống mành chỉ treo chuông mà ôm chặt được cổ báo tuyết, nhờ đó thân thể mới được kéo về trở lại trên lưng báo tuyết. Đỉnh đầu đột nhiên bị vật gì đó đập trúng, lập tức cảm thấy thật lạnh, bọt tuyết nhỏ vụn lả tả rơi trước mắt, rơi xuống chiếc cổấm áp, làm nàng lạnh thấu xương.
"Rống ──" báo tuyết dưới thân phát ra tiếng kêu hưng phấn, giống như tướng quân thắng trận ưỡn ngực trở về. Nàng đưa tay phủi đi tuyết trên đỉnh đầu, đờ đẫn thấy ngao khuyển màu bạc xoay người chuyển qua hướng khác ném tới một viên tuyết khác, một đầu báo tuyết cõng Cách Tang Trác Mã vội chạy đi. Viên tuyết dừng lại chuẩn xác trên đỉnh đầu Cách Tang Trác Mã làm nàng thét chói tai, nó vỡ ra thành bọt tuyết, dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu ra từng dải ngũ sắc, vô cùng xinh đẹp.
Thì ra, Ngân Nghê và báo tuyết muốn chơi loại trò chơi này, đầu các nàng chính là công cụ tiếp tuyết của con báo. Nếu bất hạnh để rơi xuống thân thể báo, hoặc đầu không chuẩn xác tiếp nhận được viên tuyết, các nàng sẽ bị báo tuyết dưới thân này cắn một miếng hau sẽ bị Ngân Nghê cắn một phát lên đầu? Tình huống bi thảm của cung nô kia vừa hiện lên trước mắt, thân thể của La Chu không ức chế được mà run rẩy, lông báo tựa như kim thép đốt nóng, đâm vào da nàng đau đớn khó chịu vô cùng.
Không muốn! Không muốn chơi loại trờ chơi khủng khiếp này! Nàng chỉ biết cưỡi ngựa, sẽ không cưỡi báo tuyết nha a a a!
Nhưng màý kiến của nàng căn bản sẽ không được dã thú tiếp thu, sự sợ hãi của nàng căn bản cho tới giờ chúng nó đều không quan tâm. Một Ngân Nghê, hai báo tuyết lần đầu tiên chơi loại trò chơi này, tinh thần hiển nhiên vô cùng cao hứng, một bên vui vẻ đá tuyết một bên chạy băng băng đón tuyết. Chỉ chốc lát sau, trò chơi của chúng nó làm cho đám ngao khuyển còn lại chú ý, vứt lại đám cung nô, vây quanh bên người bọn họ, cùng nhau chạy tới tới lui lui trong tuyết vô cùng vui vẻ.
Ba ──
Ngân Nghê khua chân phải, toàn lực tấn công, viên tuyết trắng noãn bay vút tựa như sao băng. Đại Tuyết cõng La Chu cũng không cam lòng yếu thế rít gào một tiếng, khom người chạy bắn tới.
"A a a ──" La Chu kinh hoàng liên tục hô lên, liều mạng ôm lấy đầu báo, kẹp chặt bụng nó, cố gắng khống chế cân bằng bản thân. Cũng không biết cầm thú Vương từ nơi nào tìm được sủng vật này, báo tuyết dưới thân so với báo tuyết thông thường còn khỏe mạnh gấp nhiều lần, cõng nàng chạy trên tuyết nhanh vậy mà không cần cố sức chút nào.
Viên tuyết lần này Ngân Nghê ném đi thật xa, thẳng tắp tới con đường dốc phía trước. Kia. . . . . . Kia chẳng phải là hướng phòng nghị sự sao?
Báo tuyết chạy tới càng gần, La Chu kinh hoàng mà nhắm chặt mắt lại khi thấy cửa lớn đột nhiên mở ra, từ bên trong một đám nam nhân cao lớn dũng mãnh đi ra. Không kịp định thần nhìn kỹ, báo tuyết dưới thân đột nhiên tới gần đường dốc, chuẩn bị lao lên không trung, hướng tới viên tuyết đang bay trên không trung.
"A ──"
Khi báo tuyết khom người nhảy lên làm cho cơ thể của nàng hoàn toàn mất đi thăng bằng, hai tay hai chân đang ôm chặt bị sức bật mạnh mẽ đẩy bay, cả người ngã nhào khỏi thân báo, xuôi theo con đường dốc lăn xuống dưới. Thiên toàn địa chuyển (trời đất quay cuồng), đầu váng mắt hoa, tuyết lạnh lẽo đâm vào mặt vừa cứng vừa đau.
Phanh ──
Thân thể đang lăn nhanh đụng phải một vật thể cứng rắn, lập tức dừng lại. Đám tuyết dính trên người do va chạm kịch liệt mà tản ra, thắt lưng trực tiếp đụng tới vật cứng đau giống như muốn nứt ra. Bên tai lại nghe được tiếng cười nhạo quen thuộc, đó là tiếng cười của Thích Già Thát Tu, phải. . . . . . Là bị hắn ngăn lại? ! Lòng nàng âm thầm thở ra, chậm rãi mở mắt, tấm màn đen dần rút đi, nàng đối diện với một đôi mắt nâu đang nhìn xuống.
Ấn tượng về sự lãnh khốc nham hiểm hung ác trong lòng giống như dùng dao khắc sâu vào tận xương. Đôi mắt nâu đồng sâu không thấy đáy tràn ngập vô tình lạnh lẽo cùng hờ hững, ẩn phía sau sự vô tình hờ hững đó là sự tàn bạo khát máu đến điên cuồng. Sự uy nghiêm vương giả cùng hơi máu tanh bao phủ xuống phô thiên cái địa, áp bách thần kinh người ta, chấn động đến tận linh hồn.
Nàng. . . . . . Nàng lăn tới bên chân cầm thú Vương! !
Mắt bên này liếc một cái, mắt kia chớp một cái, tất cả hình ảnh khủng bố trong trí nhớ toàn bộ đều trở lại.
Đáy lòng La Chu xẹt qua từng đợt tuyệt vọng.
Buổi tối, có lông thú giữấm; ban ngày, theo dã thú đến phòng bếp hoàng gia ăn uống. Ngày ngày quét tước ngao phòng sạch sẽ, tắm rửa cho ngao khuyển, chuyện còn lại chính là cùng Ngân Nghê và hai đầu báo tuyết dạo chơi khắp Vương cung, hoặc là cùng một đám ngao khuyển rảnh rỗi chơi đùa. Nếu ai dám rầy rà các nàng một câu hay phân phó thêm việc, liền bị đám dã thú bao che khuyết điểm kia coi là đối nghịch.
La Chu vẫn giả ngây giả dại dùng việc cùng Ngân Nghê và báo tuyết chơi đùa để che dấu, liên tục ba ngày đều tiêu tốn hai ba tiếng tìm tòi mọi ngóc ngách trong đông cung, lại thủy chung không thể tìm được cửa bí mật, nhưng lại chiếm được vô số ánh mắt đồng tình hoặc khinh bị của các cung thị cung nô cùng thị vệ. Lúc đầu Cách Tang Trác Mã còn cùng nàng cùng nhau chơi đùa với đám dã thú, sau vì chịu không nổi ánh mắt kỳ thị của đại chúng, liền kiên quyết ngồi xem, chỉ cung cấp nước cùng thịt cho đám dã thú đã chơi đùa mệt mỏi.
Bà má nó, rốt cuộc cửa vào ở đâu? Vì sao nàng tìm muốn chết cũng không thấy đâu? Vẫn là do lịch sử thay đổi, nên cửa ra vào không tồn tại? Không cần đả kích người ta như vậy chứ, cắt đứt mất con đường sống cuối cùng? A, đúng rồi, cửa bí mật nhất định là trong tẩm cung của phi tử, hoặc là . . . . . . Ngay trong tẩm cung của cầm thú Vương! Mắt La Chu sáng lên, lại lập tức ảm đạm xuống, thân phận nàng chỉ là ngao nô ti tiện nhất, phải làm sao mới có thể vào trong cung thất đông cung để điều tra?
"Ngao ──"
"Rống ──"
Ngân Nghê cùng hai đầu báo tuyết bắt đầu phiền chán với mấy trò trong đông cung, cùng nhau rú một tiếng, đột nhiên đem La Chu đang uể oải cùng Cách Tang Trác Mã kéo ra khỏi đông cung. Đi qua khỏi một con đường hẹp, tới một nơi bằng phẳng, đẩy một cái cửa gỗ nhỏ, liền đi tới đỉnh núi.
Hôm nay là một ngày mặt trời chiếu rọi rực rỡ, gió tuyết đã yếu đi rất nhiều, trên mặt đất bày ra một lớp tuyết động thật dày, ở dưới ánh dương hoàng kim phản xạ lại ánh sáng trắng vô cùng bắt mắt. Cách đó không xa, là một cung điện đỉnh bằng, nguy nga cao lớn, màu sắc vôi tường là một màu đỏ thẫm, bên cạnh là các hình chạm khắc nối tiếp nhau, khảm đầy những đồ trang trí rực rỡ, đó là hạ cung đã sụp đổ trong lịch sử.
Cách hạ cung một con đường dốc, là một tòa kiến trúc rộng gần hai trăm thước vuông, đó là phòng nghị sự của Cổ Cách, nơi Cổ Cách Vương triệu tập hội nghị quan trọng, lúc này vách tường vẫn hoàn hảo không có tổn hại gì, nóc nhà cũng vẫn chưa sụp xuống, mặt trước là một cửa lớn tinh xảo đẹp đẽ trông có vẻ nặng nề, khí thế trang nghiêm, trước cửa còn có hai đội thị vệ uy vũ đứng gác.
Nhìn đến kiến trước Vương cung cổ hoàn mỹ trước mắt, La Chu đã không còn sự kích động cảm khái như trước. Ở trong mắt nàng, đây chính là nhà giam, là nơi giam cầm tự do, ban cho nàng vô vàn khuất nhục, là địa ngục làm cho nàng từ người trở thành vật.
"Ngao ──" Ngân Nghê rung đùi đắc ý sủa một tiếng về phía nàng, đưa ánh mắt đang nhìn xa xăm của nàng trở về, lúc này nàng mới phát hiện bên cạnh còn có mấy nam nô cùng bảy tám đầu ngao khuyển.
Một con ngao khuyển dùng móng vuốt đập vào trong tuyết, một khối tuyết lớn bay thẳng về phía xa. Một cung nô vội vàng chạy về hướng khối tuyết, khó khăn lắm mới tiếp được viên tuyết tròn, ngao khuyển kia nhất thời cao hứng mà ngao ngao rú lên. Tiếp theo, lại có ngao khuyển không ngừng đạp vung lên những viên tuyết lớn, mấy cung nô tựa như "xuyên hoa hồ điệp" (bướm bay giữa vườn hoa) vội vàng tiếp từng viên tuyết.
Này ──
La Chu cùng Cách Tang Trác Mã liếc nhau một cái, đầu hiện lên vô số hắc tuyến. Vì sao trò chơi của người và chó lại trở nên khôi hài đến vậy? Nhưng mà không chờ cho các nàng kịp oán thầm, một thảm kịch làm cho người ta sợ hãi đã xảy ra.
Một cung nô trong lúc vô ý chạy đã trượt ngã, không tiếp được viên tuyết đúng lúc. Khi hắn vừa mới nhổm lên còn chưa kịp đứng dậy, chỉ thấy một con tuyết ngao hung ác cắn vào tay phải của hắn, một cái đầu ngao lớn nhẹ nhàng dao động. Trong lúc cung nô thê lương kêu thảm thiết, một miếng tay áo còn dính theo một khối thịt lớn bị xé rách xuống. Máu đỏ sẫm rơi đầm đìa xuống mặt tuyết trắng, dính cả lên lớp lông trắng của tuyết ngao, nhìn diễm lệ đến chói mắt.
Mà mấy cung nô khác đối với cảnh tượng này có vẻ rất quen thuộc tựa nhưđã thấy hàng trăm lần, thân thể chỉ hơi run lên một chút, sau đó càng thêm ra sức đón những viên tuyết bay đến. Cung nô bị cắn thương kia sắc mặt trắng bệch, vẫn cắn răng chịu đựng đau đớn mà tiếp tục đón các viên tuyết bay lại.
La Chu nhận ra con tuyết ngao kia, chính là đêm mà Ngân Nghê rời đi, nó đã thay thế Ngân Nghê nằm bên cạnh nàng, làm ấm cho nàng. Tuyết ngao cả người không có một cọng lông pha tạp nào ở hiện đại cũng là vô cùng quý hiếm, quý giá hơn các màu ngao khuyển khác, bộ dáng tuyết ngao có vẻ đáng yêu vô hại hơn rất nhiều, lúc ấy nàng còn lớn gan sờ sờ bờm của nó.
Vô cùng hoảng sợ khi thấy nó nuốt miếng thịt người rơi trên mặt đất vào bụng, lại còn tham lam liến hết chỗ máu đỏ sẫm lây dính trên tuyết, cuối cùng còn giống như chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi. Ánh mắt u ám lạnh lẽo kia dữ tợn nhìn quét qua người mấy cung nô, giống nhưđang đánh giá một khối thịt bò ngon miệng, cân nhắc xem nên cắn vào đâu.
Gáy cùng trán nàng đã toát ra mồ hôi lạnh, nàng từ từ thở ra một hơi khíđục, di chuyển ánh mắt sang bên cạnh, Cách Tang Trác Mã cũng đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vẻ mặt trắng bệch, trong mắt đầy hoảng sợ. Nhưng mà "nhất ba vị bình nhất ba hựu khởi" (chuyện này chưa qua chuyện khác đã tới), hai con báo tuyết không kiên nhẫn mà đảo quanh hai bên chân nàng. Đột nhiên, chúng nó sủa nhỏ một tiếng, cái đầu lông xù liền nhắm thẳng giữa hai chân nàng mà húc vào.
"A, lưu manh!" La Chu sợ hãi tránh né, lại bị một con báo tuyết khác thấp người xuyên qua quần chui vào, nháy mắt đem nàng cõng lên. Giữa nỗi sợ hãi mất thăng bằng, nàng theo bản năng ôm lấy chiếc cổ cường kiện của báo tuyết.
Ngân Nghê phát ra tiếng sủa vui mừng, chân lớn đưa lên, một viên tuyết nhanh chóng bay ra. Báo tuyết dưới thân lập tức gầm một tiếng, tựa như tên rời cung mà nhảy né đi viên tuyết đang bay đến.
Tiếng gió gào thét bên tai nàng, da mặt đau tựa như có dao cắt qua. Thân thể vì di chuyển nhanh mà xóc nảy lên xuống, có mấy lần suýt rơi xuống, đều ở tình huống mành chỉ treo chuông mà ôm chặt được cổ báo tuyết, nhờ đó thân thể mới được kéo về trở lại trên lưng báo tuyết. Đỉnh đầu đột nhiên bị vật gì đó đập trúng, lập tức cảm thấy thật lạnh, bọt tuyết nhỏ vụn lả tả rơi trước mắt, rơi xuống chiếc cổấm áp, làm nàng lạnh thấu xương.
"Rống ──" báo tuyết dưới thân phát ra tiếng kêu hưng phấn, giống như tướng quân thắng trận ưỡn ngực trở về. Nàng đưa tay phủi đi tuyết trên đỉnh đầu, đờ đẫn thấy ngao khuyển màu bạc xoay người chuyển qua hướng khác ném tới một viên tuyết khác, một đầu báo tuyết cõng Cách Tang Trác Mã vội chạy đi. Viên tuyết dừng lại chuẩn xác trên đỉnh đầu Cách Tang Trác Mã làm nàng thét chói tai, nó vỡ ra thành bọt tuyết, dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu ra từng dải ngũ sắc, vô cùng xinh đẹp.
Thì ra, Ngân Nghê và báo tuyết muốn chơi loại trò chơi này, đầu các nàng chính là công cụ tiếp tuyết của con báo. Nếu bất hạnh để rơi xuống thân thể báo, hoặc đầu không chuẩn xác tiếp nhận được viên tuyết, các nàng sẽ bị báo tuyết dưới thân này cắn một miếng hau sẽ bị Ngân Nghê cắn một phát lên đầu? Tình huống bi thảm của cung nô kia vừa hiện lên trước mắt, thân thể của La Chu không ức chế được mà run rẩy, lông báo tựa như kim thép đốt nóng, đâm vào da nàng đau đớn khó chịu vô cùng.
Không muốn! Không muốn chơi loại trờ chơi khủng khiếp này! Nàng chỉ biết cưỡi ngựa, sẽ không cưỡi báo tuyết nha a a a!
Nhưng màý kiến của nàng căn bản sẽ không được dã thú tiếp thu, sự sợ hãi của nàng căn bản cho tới giờ chúng nó đều không quan tâm. Một Ngân Nghê, hai báo tuyết lần đầu tiên chơi loại trò chơi này, tinh thần hiển nhiên vô cùng cao hứng, một bên vui vẻ đá tuyết một bên chạy băng băng đón tuyết. Chỉ chốc lát sau, trò chơi của chúng nó làm cho đám ngao khuyển còn lại chú ý, vứt lại đám cung nô, vây quanh bên người bọn họ, cùng nhau chạy tới tới lui lui trong tuyết vô cùng vui vẻ.
Ba ──
Ngân Nghê khua chân phải, toàn lực tấn công, viên tuyết trắng noãn bay vút tựa như sao băng. Đại Tuyết cõng La Chu cũng không cam lòng yếu thế rít gào một tiếng, khom người chạy bắn tới.
"A a a ──" La Chu kinh hoàng liên tục hô lên, liều mạng ôm lấy đầu báo, kẹp chặt bụng nó, cố gắng khống chế cân bằng bản thân. Cũng không biết cầm thú Vương từ nơi nào tìm được sủng vật này, báo tuyết dưới thân so với báo tuyết thông thường còn khỏe mạnh gấp nhiều lần, cõng nàng chạy trên tuyết nhanh vậy mà không cần cố sức chút nào.
Viên tuyết lần này Ngân Nghê ném đi thật xa, thẳng tắp tới con đường dốc phía trước. Kia. . . . . . Kia chẳng phải là hướng phòng nghị sự sao?
Báo tuyết chạy tới càng gần, La Chu kinh hoàng mà nhắm chặt mắt lại khi thấy cửa lớn đột nhiên mở ra, từ bên trong một đám nam nhân cao lớn dũng mãnh đi ra. Không kịp định thần nhìn kỹ, báo tuyết dưới thân đột nhiên tới gần đường dốc, chuẩn bị lao lên không trung, hướng tới viên tuyết đang bay trên không trung.
"A ──"
Khi báo tuyết khom người nhảy lên làm cho cơ thể của nàng hoàn toàn mất đi thăng bằng, hai tay hai chân đang ôm chặt bị sức bật mạnh mẽ đẩy bay, cả người ngã nhào khỏi thân báo, xuôi theo con đường dốc lăn xuống dưới. Thiên toàn địa chuyển (trời đất quay cuồng), đầu váng mắt hoa, tuyết lạnh lẽo đâm vào mặt vừa cứng vừa đau.
Phanh ──
Thân thể đang lăn nhanh đụng phải một vật thể cứng rắn, lập tức dừng lại. Đám tuyết dính trên người do va chạm kịch liệt mà tản ra, thắt lưng trực tiếp đụng tới vật cứng đau giống như muốn nứt ra. Bên tai lại nghe được tiếng cười nhạo quen thuộc, đó là tiếng cười của Thích Già Thát Tu, phải. . . . . . Là bị hắn ngăn lại? ! Lòng nàng âm thầm thở ra, chậm rãi mở mắt, tấm màn đen dần rút đi, nàng đối diện với một đôi mắt nâu đang nhìn xuống.
Ấn tượng về sự lãnh khốc nham hiểm hung ác trong lòng giống như dùng dao khắc sâu vào tận xương. Đôi mắt nâu đồng sâu không thấy đáy tràn ngập vô tình lạnh lẽo cùng hờ hững, ẩn phía sau sự vô tình hờ hững đó là sự tàn bạo khát máu đến điên cuồng. Sự uy nghiêm vương giả cùng hơi máu tanh bao phủ xuống phô thiên cái địa, áp bách thần kinh người ta, chấn động đến tận linh hồn.
Nàng. . . . . . Nàng lăn tới bên chân cầm thú Vương! !
Mắt bên này liếc một cái, mắt kia chớp một cái, tất cả hình ảnh khủng bố trong trí nhớ toàn bộ đều trở lại.
Đáy lòng La Chu xẹt qua từng đợt tuyệt vọng.
Bình luận facebook