Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nợ Tình: Trao Nhầm Tình Yêu - Chương 51:
(2)
"Ăn đi, ăn hết đi!"
"Một con đĩ như cô chỉ thích hợp ăn những loại thức ăn này mà thôi."
"Chẳng phải cô nói yêu tôi hay sao. Nếu cô yêu tôi thì ăn hết chỗ cơm này đi."
Sở Minh cứ liên tục dùng tay ấn đầu của Cố Vi xuống bát cơm thừa kia. Ánh mắt của Sở Minh đỏ ngầu, gân xanh nổi lên ở khắp trán và hai cánh tay của hắn, tưởng chừng hắn đang rất giận dữ.
Phải.
Sở Minh đang cực kì giận dữ!
Cơn giận cứ như một ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ lý trí của hắn. Mỗi khi nhìn thấy người phụ nữ này, một ngọn lửa tức giận cứ liên tục bùng cháy một cách dữ dội ở trong người hắn.
Mỗi khi nhìn thấy Cố Vi, Sở Minh sẽ nghĩ đến Cố Du. Hắn sẽ nghĩ đến những việc người phụ nữ này đã làm với người con gái mà hắn yêu nhất. Đó là em gái của Cố Vi cơ mà, tại sao người phụ nữ này lại có thể vì tiền mà bất chấp mọi thứ như vậy?
Cố Vi yêu Sở Minh hắn sao?
Nực cười!
Hắn không tin người phụ nữ này thật lòng yêu hắn. Yêu hắn hay là yêu tiền của hắn?
Trong lòng của Sở Minh luôn có một quan niệm rằng, ngoại trừ Cố Du yêu hắn thật lòng, còn tất cả những người phụ nữ khác tiếp cận hắn cũng chỉ vì tiền mà thôi. Nhưng Sở Minh lại không hề biết rằng Cố Du mới thực sự là người vì tiền nên mới ở bên cạnh hắn.
Cánh tay của Sở Minh cứ liên tục mạnh bạo ấn phần đầu của Cố Vi xuống bát cơm thừa của chó kia. Miệng của hắn liên tục gầm lên cứ như là một con thú dữ.
"Cố Vi, mau ăn cho tôi!"
"Ăn hết cho tôi!"
Trong lòng của Sở Minh chẳng lẽ hận Cố Vi đến như vậy hay sao?
"Sở Minh, đừng mà!"
"Cầu xin anh, đừng làm vậy!"
"Em đau lắm!"
Tiếng nức nở cầu xin của người con gái liên tục phát ra, tất cả đều lọt vào tai của Sở Minh hắn. Mặc cho Cố Vi liên tục cầu xin, nhưng Sở Minh vẫn không chịu dừng lại, mà hắn còn thô bạo hơn.
Nước mắt của Cố Vi cứ liên tục dàn giụa ra, rơi vào trong bát cơm kia. Gương mặt xinh đẹp của Cố Vi sưng đỏ lên bởi vì liên tục đập vào miệng của chiếc bát bằng sắt kia. Cố Vi đau đớn quặn thắt, nước mắt khiến cho gương mặt của Cố Vi ướt đẫm.
Sở Minh, em đã làm gì sai?
Tại sao lại đối xử với em như vậy?
Em không hề đuổi Cố Du đi, là chính con bé tự bỏ đi mà. Tại sao anh lại không nghe em giải thích? Trong trái tim anh, liệu còn chỗ nào dành cho em nữa hay không?
Làm ơn!
Sở Minh, anh đừng làm như vậy với em có được không? Em đau lắm, em thật sự rất đau anh có biết hay không?
Mặc cho Cố Vi liên tục van xin, Sở Minh vẫn không chịu đỏ lại. Sở Minh túm chặt lấy tóc của Cố Vi, mạnh bạo nâng khuôn mặt của cô lên đối diện trực tiếp với hắn. Sở Minh gằn từng chữ một, hắn hận không thể một nhát đâm chết người phụ nữ này.
"Đau? Cố Vi, một con đĩ như cô cũng biết đau hay sao?"
"Nếu biết có ngày hôm nay, tại sao lần đó cô lại đuổi Cố Du đi? Tại sao cô lại muốn thế chỗ của cô ấy? Hả? Cô mau nói đi!"
Cố Vi khóc nấc lên. Cô thật sự không biết phải làm sao bây giờ nữa. Trái tim của cô cứ như bị vỡ vụn ra thành từng mảnh. Sự chua xót, đau đớn dâng lên ở trong trái tim đã chứa đầy vết thương của cô.
Cố Vi chỉ biết khóc, cô không nói gì với Sở Minh cả. Cố Vi chỉ hy vọng Sở Minh tin cô một, như vậy cũng chút không được hay sao?
Nhìn người con gái đang bật khóc nức nở trước mặt mình, Sở Minh chỉ cảm thấy ghê tởm.
"Cố Vi, tốt nhất là cô nên thu những giọt nước mắt giả tạo kia lại đi. Cô muốn lấy sự thương hại hay sao? Nói cho cô biết, cô làm vậy chỉ khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm hơn mà thôi!"
Cánh tay kia của Sở Minh bóp chặt lấy chiếc cằm xinh đẹp của Cố Vi, lạnh lùng tàn nhẫn thốt ra từng chữ.
"Cố Vi, hãy nhớ thân phận của cô, chỉ là một con chó mà tôi nuông mà thôi. Tôi muốn đánh đập cô như thế nào, cô cũng không có quyền chống lại. Đây chính là số phận của cô khi dám bước chân vào nhà họ Sở này."
\#còn
"Ăn đi, ăn hết đi!"
"Một con đĩ như cô chỉ thích hợp ăn những loại thức ăn này mà thôi."
"Chẳng phải cô nói yêu tôi hay sao. Nếu cô yêu tôi thì ăn hết chỗ cơm này đi."
Sở Minh cứ liên tục dùng tay ấn đầu của Cố Vi xuống bát cơm thừa kia. Ánh mắt của Sở Minh đỏ ngầu, gân xanh nổi lên ở khắp trán và hai cánh tay của hắn, tưởng chừng hắn đang rất giận dữ.
Phải.
Sở Minh đang cực kì giận dữ!
Cơn giận cứ như một ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ lý trí của hắn. Mỗi khi nhìn thấy người phụ nữ này, một ngọn lửa tức giận cứ liên tục bùng cháy một cách dữ dội ở trong người hắn.
Mỗi khi nhìn thấy Cố Vi, Sở Minh sẽ nghĩ đến Cố Du. Hắn sẽ nghĩ đến những việc người phụ nữ này đã làm với người con gái mà hắn yêu nhất. Đó là em gái của Cố Vi cơ mà, tại sao người phụ nữ này lại có thể vì tiền mà bất chấp mọi thứ như vậy?
Cố Vi yêu Sở Minh hắn sao?
Nực cười!
Hắn không tin người phụ nữ này thật lòng yêu hắn. Yêu hắn hay là yêu tiền của hắn?
Trong lòng của Sở Minh luôn có một quan niệm rằng, ngoại trừ Cố Du yêu hắn thật lòng, còn tất cả những người phụ nữ khác tiếp cận hắn cũng chỉ vì tiền mà thôi. Nhưng Sở Minh lại không hề biết rằng Cố Du mới thực sự là người vì tiền nên mới ở bên cạnh hắn.
Cánh tay của Sở Minh cứ liên tục mạnh bạo ấn phần đầu của Cố Vi xuống bát cơm thừa của chó kia. Miệng của hắn liên tục gầm lên cứ như là một con thú dữ.
"Cố Vi, mau ăn cho tôi!"
"Ăn hết cho tôi!"
Trong lòng của Sở Minh chẳng lẽ hận Cố Vi đến như vậy hay sao?
"Sở Minh, đừng mà!"
"Cầu xin anh, đừng làm vậy!"
"Em đau lắm!"
Tiếng nức nở cầu xin của người con gái liên tục phát ra, tất cả đều lọt vào tai của Sở Minh hắn. Mặc cho Cố Vi liên tục cầu xin, nhưng Sở Minh vẫn không chịu dừng lại, mà hắn còn thô bạo hơn.
Nước mắt của Cố Vi cứ liên tục dàn giụa ra, rơi vào trong bát cơm kia. Gương mặt xinh đẹp của Cố Vi sưng đỏ lên bởi vì liên tục đập vào miệng của chiếc bát bằng sắt kia. Cố Vi đau đớn quặn thắt, nước mắt khiến cho gương mặt của Cố Vi ướt đẫm.
Sở Minh, em đã làm gì sai?
Tại sao lại đối xử với em như vậy?
Em không hề đuổi Cố Du đi, là chính con bé tự bỏ đi mà. Tại sao anh lại không nghe em giải thích? Trong trái tim anh, liệu còn chỗ nào dành cho em nữa hay không?
Làm ơn!
Sở Minh, anh đừng làm như vậy với em có được không? Em đau lắm, em thật sự rất đau anh có biết hay không?
Mặc cho Cố Vi liên tục van xin, Sở Minh vẫn không chịu đỏ lại. Sở Minh túm chặt lấy tóc của Cố Vi, mạnh bạo nâng khuôn mặt của cô lên đối diện trực tiếp với hắn. Sở Minh gằn từng chữ một, hắn hận không thể một nhát đâm chết người phụ nữ này.
"Đau? Cố Vi, một con đĩ như cô cũng biết đau hay sao?"
"Nếu biết có ngày hôm nay, tại sao lần đó cô lại đuổi Cố Du đi? Tại sao cô lại muốn thế chỗ của cô ấy? Hả? Cô mau nói đi!"
Cố Vi khóc nấc lên. Cô thật sự không biết phải làm sao bây giờ nữa. Trái tim của cô cứ như bị vỡ vụn ra thành từng mảnh. Sự chua xót, đau đớn dâng lên ở trong trái tim đã chứa đầy vết thương của cô.
Cố Vi chỉ biết khóc, cô không nói gì với Sở Minh cả. Cố Vi chỉ hy vọng Sở Minh tin cô một, như vậy cũng chút không được hay sao?
Nhìn người con gái đang bật khóc nức nở trước mặt mình, Sở Minh chỉ cảm thấy ghê tởm.
"Cố Vi, tốt nhất là cô nên thu những giọt nước mắt giả tạo kia lại đi. Cô muốn lấy sự thương hại hay sao? Nói cho cô biết, cô làm vậy chỉ khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm hơn mà thôi!"
Cánh tay kia của Sở Minh bóp chặt lấy chiếc cằm xinh đẹp của Cố Vi, lạnh lùng tàn nhẫn thốt ra từng chữ.
"Cố Vi, hãy nhớ thân phận của cô, chỉ là một con chó mà tôi nuông mà thôi. Tôi muốn đánh đập cô như thế nào, cô cũng không có quyền chống lại. Đây chính là số phận của cô khi dám bước chân vào nhà họ Sở này."
\#còn
Bình luận facebook