Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Editor: Quỳnh Cửu
Sáu giờ hơn, Mục Căng chuẩn bị đi tới Trạm Radio.
Phương Mạc Hoài luôn tới sớm, lúc cô tới thì anh đã có đó rồi.
"Đến rồi?" Phương Mạc Hoài không quay đầu, đang viết gì đấy trên giấy.
Mục Căng ngồi cạnh anh, vừa lúc Phương Mạc Hoài viết xong, chuyển giấy cho cô, "Đây là những đồ cần em tự chuẩn bị, những thứ khác anh đã mua xong rồi."
"Còn nữa, đây là chìa khóa, nhớ cẩn thận đừng để mất, em có biết lái xe không?"
Mục Căng lắc đầu, bọn Lý Đạt sắp vắt héo cô đến nơi rồi, đào đâu ra tiền mà đi học lái xe nữa?
"Không sao, đến lúc đấy ngồi xe tôi cũng được." Phương Mạc Hoài xoa xoa đầu cô.
"Cảm ơn..." Cô lại thuận miệng nói cảm ơn tiếp.
Mới nói được một chữ, đã bị Phương Mạc Hoài túm môi lại, "Đã bảo là không được nói cảm ơn nữa cơ mà, tôi không thích nghe!"
Xa lạ như thế, nếu là người khác thì anh cũng chẳng để tâm, nhưng là cô thì lại khác, cứ khách sáo với anh như thế, xa cách đến vậy sẽ làm tâm trạng anh bực bội.
Mục Căng bị anh túm lấy môi, Phương Mạc Hoài lại còn xấu xa hơn ngày thường, nhéo thêm hai phát, mặt cô đỏ xoạch trong nháy mắt.
"Đàn anh..." Cô túm lấy tay anh, hàm hồ gọi anh, muốn giải cứu cho đôi môi mình, sao mà xấu vậy cơ chứ!
Phương Mạc Hoài không kim được mà bật cười, vừa định trêu cô thì đã có người đẩy cửa ra.
"Đàn anh, bên phía lãnh đạo..." Vừa mới nói được một nửa đã ngưng lại, lúng túng cười hai cái sau đấy lùi ngay ra ngoài, chêm thêm.
"Ngại quá ngại quá, quầy rầy rồi, hai người cứ tiếp tục đi." Chuồn mất rồi.
Phương Mạc Hoài thả môi của Mục Căng ra, hai người lúng túng thực sự, nhất là Mục Căng, không có cái gì xấu hổ bằng nữa rồi, nhưng mà nhìn Phương Mạc Hoài người ta kìa, mặt không đổi sắc, cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy. Cô hơi chu miệng, chẳng công bằng gì cả, đàn anh chắc chắn là tay chơi nhà nghề!
Nhưng mà cô không biết được, tim của anh đang nhanh bum ba là bum hết cả lên, muốn kiềm chế cũng không nổi.
Người kia vừa từ phòng phát thanh ra, ngồi vào trong phòng biên tập, uống ngay một cốc nước đá, ngẩn ngơ.
"Sao thế?" Có người hỏi.
"Tớ vừa mới phá đám chuyện tốt của đàn anh rồi...."
"Chuyện tốt gì cơ?" Lại hỏi.
"Tớ thấy đàn anh đang túm môi của Mục Căng."
Một đám người cười ồ cả lên, cái này thì tốt cái gì, bình thường họ còn thấy đàn anh vò đầu của Mục Căng cơ, lúc đầu trông cũng thấy kì, nhưng nhìn lâu rồi cũng thành quen, hai người vẫn thế không tiến triển gì, thế nên họ cũng hiểu là chỉ là thân thiết mà thôi, ai mà chẳng có bạn thân khác giới đúng không?
"Cà nhuê thế? Đàn anh chỉ là thân với Mục Căng thôi, trước đây tớ toàn thấy anh ấy xoa đầu Mục Căng nữa, hồi đầu còn cảm thấy bất hợp lý, nhưng mà quen rồi."
"À, ra vậy."
Phát thanh xong, chào tạm biệt với mọi người ở Trạm, Phương Mạc Hoài với Mục Căng cùng về kí túc.
"Còn mấy ngày nữa là nghỉ rồi, đến lúc đây tôi đưa thẳng em qua bên Phong Vân nhé."
"Vâng." Mục Căng gật đầu.
"Được rồi đi thôi." Phương Mạc Hoài cười, chỉ cửa kí túc.
"Em đi trước đây đàn anh."
Phương Mạc Hoài gật đầu, đứng đấy nhìn cô lên lầu kí túc.
Mấy ngày sau, hai người cũng không cần phải ôn thi với nhau, cũng không cần phải đi phát thanh nữa nên chẳng chạm mặt, chỉ có nhắn tin trên Wechat thôi, hơn nữa mỗi lần nhắn là nhắn siêu lâu.
Đến hôm ngủ, Mục Căng chuẩn bị xong hết đồ mà Phương Mạc Hoài ghi chú trên giấy, sau đấy kéo hành lí chào tạm biệt Phàn Ngải, lúc xuống lầu thì Phương Mạc Hoài đã đứng chờ ở dưới rồi.
"Đi thôi đàn anh." Mục Căng kéo tay cầm vali lên, Phương Mạc Hoài đón lấy.
"Để anh kéo cho, đi thôi, xe ở ngay cổng."
Phương Mạc Hoài 16 tuổi đã lái xe đi học rồi, 18 tuổi thi bằng, lái xe rất chắc tay, hai người lần nữa quay lại căn phòng kia, chính thức bắt đầu ngày tháng sống chung.
Sau khi vào cửa, Phương Mạc Hoài thay giày xong, xoay người cầm một đôi dép ra, "Đây là dép tôi mua cho em, đi vào đi."
Sau khi cô về hôm đấy, anh đã lập tức tới siêu mua cho cô một ít đồ sinh hoạt hàng ngày, cho dù khi đấy cô vẫn chưa cho anh câu trả lời chắc chắn, thế nhưng Phương Mạc Hoài biết kiểu gì cô cũng đồng ý.
"Phòng ngủ tôi cũng sắp xếp đơn giản một chút cho em, mua thêm một cái drap giường màu xanh nhạt, em không ngại chứ?" Anh đẩy cửa ra.
Mục Căng đi vào nhìn thoáng qua, đột nhiên đỏ cả vành mắt, nỗ lực chớp chớp mới không để nước mắt rơi xuống.
Đời cô, đây là lần đầu tiên có người cho cô một cái phòng ngủ, chỉ cần đẩy cửa ra đã thấy được trang trí tựa trong mơ, "Đây là tôi trang trí riêng cho em đấy, có thích không?"
Loại cảm giác đấy thực sự rất kì diệu, từ Phương Mạc Hoài, cô tìm được cảm giác an toàn, để cho cô vừa an tâm, lại vừa rung động.
E là chỉ trong khoảnh khắc này thôi, thích của Mục Căng dành cho Phương Mạc Hoài đã từ đương nhiên trở thành khắc cốt ghi tâm, từ một chút, trở thành rất rất nhiều.
"Sao thế?" Phương Mạc Hoài cúi đầu, lại thấy khóe mắt cô hình như lại đỏ lên rồi.
Anh biết là cô khóc, cúi đầu vội vàng hỏi, "Sao thế? Hồi nãy còn ổn cơ mà, sao mới đấy đã khóc rồi? Ngẩng đầu tôi xem thử nào."
Mục Căng không dám ngẩng đầu lên cho anh nhìn, cô bây giờ, quẫn lắm.
Nhưng Phương Mạc Hoài có nghe cô đâu, anh dùng ngón trỏ nắm lấy cằm cô để cô ngẩng lên, "Sao lại khóc, hửm?"
Mục Căng lắc đầu, không muốn nói.
"Chậc..." Phương Mạc Hoài thấy cô sắp biến thành rùa rút đầu rồi, một câu cũng chán chẳng buồn nói, chỉ hận không luyện sắt thành thép thôi, cong tay búng trán cô một cái.
Cái gì cũng không nói với anh được à?
Anh ôm lấy mặt cô, dùng ngón tay lau nước mắt cô, đột nhiên cảm thấy mềm lòng, lại kéo cô lại, vỗ vai cô, "Có gì không vui thì đừng giữ trong lòng, cứ nói cho tôi nghe, đừng khóc nữa nhé."
Mục Căng ngây ngẩn, khuôn mặt dán lên lồng ngực anh, vô cùng chắc chắn, cũng rất rộng lớn, đây là cảm giác ấm áp mà cả đời cô chưa từng có.
Cô không dám tự tiện ôm lấy anh, cũng chẳng giám giãy ra, viền mắt càng nóng hơn, nước mắt cũng không kìm nổi nữa, trảo ra như đe vỡ, dường như ở trước mặt anh, cô có thể bốc đồng mà khóc, cũng không cần ngụy trang giả vở nữa, làm ướt cả một mảng áo của Phương Mạc Hoài.
Phương Mạc Hoài cảm nhận được cô đang khóc, "Này, sao lại khóc rồi?"
Mục Căng lắc đầu, tựa trán lên ngực anh, "Mặc dù anh không thích nghe, nhưng em vẫn phải nói, thực sự cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đã tiến vào cuộc sống của em, giúp đỡ em, che chở em làm em, trao em ấm áp, cho em những thứ em chưa từng mơ tới.
Phương Mạc Hoài thở dài, vỗ vỗ cô, xoa xoa đầu, không nói câu nào, im lặng làm cô thoải mái.
Hơn nửa ngày, cuối cùng Mục Căng cũng tỉnh hồn, lại thấy xấu hổ, Phương Mạc Hoài thấy cô không khóc nữa mới buông cô ra, "Hứa, không khóc nữa nhé?"
Mục Căng ngượng ngùng cúi đầu, Phương Mạc Hoài cười, "Được rồi, vào xem xem có chỗ nào muốn đổi thì bảo tôi."
"Không có đâu ạ, tốt lắm rồi." Mục Căng lắc đầu, đi vào nhìn chung quanh.
Góc bên phải còn có cả bàn trang điểm nữa, màu xanh nhạt, cùng một tone với đồ trong phòng, bên trên còn có cả...mỹ phẩm dưỡng da?
Cô đứng đấy nhìn Phương Mạc Hoài, anh chỉ đồ dương da trên bàn, "Nhìn thử xem?
Mục Căng đứng dậy đi qua, tháo mác rồi, nhưng chưa bị sử dụng.
"Này là..."
"Tặng em đấy, tôi đi siêu thị thấy cái này đẹp nên mua, cũng hợp với phòng này nữa." Anh tựa lên bàn trang điểm, cười nói.
"Cái này em không nhận được." Mục Căng lắc đầu, nhét trả lại anh.
Thật ra Phương Mạc Hoài biết cô không mua nổi mấy đồ này, chắc chắn là chẳng có đồ dưỡng gì cả, không phải con gái ai cũng để ý mặt cả à? Thế nên anh mua cho cô.
Bây giờ anh cũng nhận ra được được sự chăm sóc anh giành cho cô đã vượt xa tầm bạn bè có thể làm rồi, thế nhưng anh không nhịn được, cũng chẳng nỡ không làm, cứ thế mà đối xử với cô thật tốt.
Phương Mạc Hoài loáng thoáng cảm giác được, gia đình của Mục Căng có vẻ không được êm ấm cho lắm.
"Tôi cũng mua rồi, mác cũng gỡ rồi, chẳng nhẽ để tôi bôi?" Phương Mạc Hoài tựa lên bàn cười.
"Anh có thể tặng cho bạn nữ khác mà." Cô lắc đầu, không thể nhận được.
"Em cảm thấy tôi có bạn khác giới nào khác ngoài em à?" Anh vừa cười vừa nói.
Mục Căng mím môi, không nhịn được mà cong lên, mấy lời này của anh thực sự làm cho cô thấy vui.
"Được rồi, tôi tặng thì em cứ nhận đi, sau này tìm cách trả lại là được." Anh đứng dậy đi qua phía giương.
"Tôi không mua đệm mềm cho em, ngủ đệm mềm không tốt cho xương thế nên sẽ hơi cứng, không biết em nằm có quen hay không, nếu không quen thì cứ nói tôi biết."
"Quen ạ." Trước đây còn ngủ dưới đất rồi trên ván nữa, mấy cái này đã quá tốt rồi.
"Thế được, tôi ở bên cạnh, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi, tối ngủ nhớ khóa cửa cho kĩ." Anh chỉ chỉ chùm chìa khóa trên tủ đầu giường, "Đây là chìa khóa phòng em, giữ kĩ vào."
"Sao lại..phải khóa cửa ạ?" Không tin anh được à?
Phương Mạc Hoài bật cười, "Tôi là nam, em là nữ, hiểu không hả?"
Mục Căng ngơ một lúc, gật đầu, thật ra chả hiểu gì...
Trước đây ở nhà chẳng bao giờ được phép khóa cửa, lúc đi đại học thì Phàn Ngải lo, cô cũng không rõ cho lắm, cũng chẳng có khái niệm khóa cửa.
"Xì." Phương Mạc Hoài cười thành tiếng.
"Không khóa thì không khóa vậy."
"Được rồi đi theo tôi." Anh đi ra ngoài, hướng về phía phòng tắm.
"Đồ dùng hàng ngày tôi đã mua xong rồi, em không cần mua nữa, vào xem xem có hợp ý không."
"Đàn anh mua nhiều đồ thế? Hết bao nhiêu em gửi lại cho anh." Mục Căng ngượng ngùng nói.
"Em biết nấu cơm không?"
Mục Căng cũng chẳng hiểu sao anh lại hỏi thế, cô gật đầu.
"Thế được, mấy cái này coi như trả tiền cơm trước, tôi cũng không muốn ăn hàng cả ngày."
Mục Căng gật đầu ưng thuận, có chút vui vẻ, bởi vì cuối cùng cũng có thể làm gì đấy để giúp lại được anh rồi.
Sáu giờ hơn, Mục Căng chuẩn bị đi tới Trạm Radio.
Phương Mạc Hoài luôn tới sớm, lúc cô tới thì anh đã có đó rồi.
"Đến rồi?" Phương Mạc Hoài không quay đầu, đang viết gì đấy trên giấy.
Mục Căng ngồi cạnh anh, vừa lúc Phương Mạc Hoài viết xong, chuyển giấy cho cô, "Đây là những đồ cần em tự chuẩn bị, những thứ khác anh đã mua xong rồi."
"Còn nữa, đây là chìa khóa, nhớ cẩn thận đừng để mất, em có biết lái xe không?"
Mục Căng lắc đầu, bọn Lý Đạt sắp vắt héo cô đến nơi rồi, đào đâu ra tiền mà đi học lái xe nữa?
"Không sao, đến lúc đấy ngồi xe tôi cũng được." Phương Mạc Hoài xoa xoa đầu cô.
"Cảm ơn..." Cô lại thuận miệng nói cảm ơn tiếp.
Mới nói được một chữ, đã bị Phương Mạc Hoài túm môi lại, "Đã bảo là không được nói cảm ơn nữa cơ mà, tôi không thích nghe!"
Xa lạ như thế, nếu là người khác thì anh cũng chẳng để tâm, nhưng là cô thì lại khác, cứ khách sáo với anh như thế, xa cách đến vậy sẽ làm tâm trạng anh bực bội.
Mục Căng bị anh túm lấy môi, Phương Mạc Hoài lại còn xấu xa hơn ngày thường, nhéo thêm hai phát, mặt cô đỏ xoạch trong nháy mắt.
"Đàn anh..." Cô túm lấy tay anh, hàm hồ gọi anh, muốn giải cứu cho đôi môi mình, sao mà xấu vậy cơ chứ!
Phương Mạc Hoài không kim được mà bật cười, vừa định trêu cô thì đã có người đẩy cửa ra.
"Đàn anh, bên phía lãnh đạo..." Vừa mới nói được một nửa đã ngưng lại, lúng túng cười hai cái sau đấy lùi ngay ra ngoài, chêm thêm.
"Ngại quá ngại quá, quầy rầy rồi, hai người cứ tiếp tục đi." Chuồn mất rồi.
Phương Mạc Hoài thả môi của Mục Căng ra, hai người lúng túng thực sự, nhất là Mục Căng, không có cái gì xấu hổ bằng nữa rồi, nhưng mà nhìn Phương Mạc Hoài người ta kìa, mặt không đổi sắc, cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy. Cô hơi chu miệng, chẳng công bằng gì cả, đàn anh chắc chắn là tay chơi nhà nghề!
Nhưng mà cô không biết được, tim của anh đang nhanh bum ba là bum hết cả lên, muốn kiềm chế cũng không nổi.
Người kia vừa từ phòng phát thanh ra, ngồi vào trong phòng biên tập, uống ngay một cốc nước đá, ngẩn ngơ.
"Sao thế?" Có người hỏi.
"Tớ vừa mới phá đám chuyện tốt của đàn anh rồi...."
"Chuyện tốt gì cơ?" Lại hỏi.
"Tớ thấy đàn anh đang túm môi của Mục Căng."
Một đám người cười ồ cả lên, cái này thì tốt cái gì, bình thường họ còn thấy đàn anh vò đầu của Mục Căng cơ, lúc đầu trông cũng thấy kì, nhưng nhìn lâu rồi cũng thành quen, hai người vẫn thế không tiến triển gì, thế nên họ cũng hiểu là chỉ là thân thiết mà thôi, ai mà chẳng có bạn thân khác giới đúng không?
"Cà nhuê thế? Đàn anh chỉ là thân với Mục Căng thôi, trước đây tớ toàn thấy anh ấy xoa đầu Mục Căng nữa, hồi đầu còn cảm thấy bất hợp lý, nhưng mà quen rồi."
"À, ra vậy."
Phát thanh xong, chào tạm biệt với mọi người ở Trạm, Phương Mạc Hoài với Mục Căng cùng về kí túc.
"Còn mấy ngày nữa là nghỉ rồi, đến lúc đây tôi đưa thẳng em qua bên Phong Vân nhé."
"Vâng." Mục Căng gật đầu.
"Được rồi đi thôi." Phương Mạc Hoài cười, chỉ cửa kí túc.
"Em đi trước đây đàn anh."
Phương Mạc Hoài gật đầu, đứng đấy nhìn cô lên lầu kí túc.
Mấy ngày sau, hai người cũng không cần phải ôn thi với nhau, cũng không cần phải đi phát thanh nữa nên chẳng chạm mặt, chỉ có nhắn tin trên Wechat thôi, hơn nữa mỗi lần nhắn là nhắn siêu lâu.
Đến hôm ngủ, Mục Căng chuẩn bị xong hết đồ mà Phương Mạc Hoài ghi chú trên giấy, sau đấy kéo hành lí chào tạm biệt Phàn Ngải, lúc xuống lầu thì Phương Mạc Hoài đã đứng chờ ở dưới rồi.
"Đi thôi đàn anh." Mục Căng kéo tay cầm vali lên, Phương Mạc Hoài đón lấy.
"Để anh kéo cho, đi thôi, xe ở ngay cổng."
Phương Mạc Hoài 16 tuổi đã lái xe đi học rồi, 18 tuổi thi bằng, lái xe rất chắc tay, hai người lần nữa quay lại căn phòng kia, chính thức bắt đầu ngày tháng sống chung.
Sau khi vào cửa, Phương Mạc Hoài thay giày xong, xoay người cầm một đôi dép ra, "Đây là dép tôi mua cho em, đi vào đi."
Sau khi cô về hôm đấy, anh đã lập tức tới siêu mua cho cô một ít đồ sinh hoạt hàng ngày, cho dù khi đấy cô vẫn chưa cho anh câu trả lời chắc chắn, thế nhưng Phương Mạc Hoài biết kiểu gì cô cũng đồng ý.
"Phòng ngủ tôi cũng sắp xếp đơn giản một chút cho em, mua thêm một cái drap giường màu xanh nhạt, em không ngại chứ?" Anh đẩy cửa ra.
Mục Căng đi vào nhìn thoáng qua, đột nhiên đỏ cả vành mắt, nỗ lực chớp chớp mới không để nước mắt rơi xuống.
Đời cô, đây là lần đầu tiên có người cho cô một cái phòng ngủ, chỉ cần đẩy cửa ra đã thấy được trang trí tựa trong mơ, "Đây là tôi trang trí riêng cho em đấy, có thích không?"
Loại cảm giác đấy thực sự rất kì diệu, từ Phương Mạc Hoài, cô tìm được cảm giác an toàn, để cho cô vừa an tâm, lại vừa rung động.
E là chỉ trong khoảnh khắc này thôi, thích của Mục Căng dành cho Phương Mạc Hoài đã từ đương nhiên trở thành khắc cốt ghi tâm, từ một chút, trở thành rất rất nhiều.
"Sao thế?" Phương Mạc Hoài cúi đầu, lại thấy khóe mắt cô hình như lại đỏ lên rồi.
Anh biết là cô khóc, cúi đầu vội vàng hỏi, "Sao thế? Hồi nãy còn ổn cơ mà, sao mới đấy đã khóc rồi? Ngẩng đầu tôi xem thử nào."
Mục Căng không dám ngẩng đầu lên cho anh nhìn, cô bây giờ, quẫn lắm.
Nhưng Phương Mạc Hoài có nghe cô đâu, anh dùng ngón trỏ nắm lấy cằm cô để cô ngẩng lên, "Sao lại khóc, hửm?"
Mục Căng lắc đầu, không muốn nói.
"Chậc..." Phương Mạc Hoài thấy cô sắp biến thành rùa rút đầu rồi, một câu cũng chán chẳng buồn nói, chỉ hận không luyện sắt thành thép thôi, cong tay búng trán cô một cái.
Cái gì cũng không nói với anh được à?
Anh ôm lấy mặt cô, dùng ngón tay lau nước mắt cô, đột nhiên cảm thấy mềm lòng, lại kéo cô lại, vỗ vai cô, "Có gì không vui thì đừng giữ trong lòng, cứ nói cho tôi nghe, đừng khóc nữa nhé."
Mục Căng ngây ngẩn, khuôn mặt dán lên lồng ngực anh, vô cùng chắc chắn, cũng rất rộng lớn, đây là cảm giác ấm áp mà cả đời cô chưa từng có.
Cô không dám tự tiện ôm lấy anh, cũng chẳng giám giãy ra, viền mắt càng nóng hơn, nước mắt cũng không kìm nổi nữa, trảo ra như đe vỡ, dường như ở trước mặt anh, cô có thể bốc đồng mà khóc, cũng không cần ngụy trang giả vở nữa, làm ướt cả một mảng áo của Phương Mạc Hoài.
Phương Mạc Hoài cảm nhận được cô đang khóc, "Này, sao lại khóc rồi?"
Mục Căng lắc đầu, tựa trán lên ngực anh, "Mặc dù anh không thích nghe, nhưng em vẫn phải nói, thực sự cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đã tiến vào cuộc sống của em, giúp đỡ em, che chở em làm em, trao em ấm áp, cho em những thứ em chưa từng mơ tới.
Phương Mạc Hoài thở dài, vỗ vỗ cô, xoa xoa đầu, không nói câu nào, im lặng làm cô thoải mái.
Hơn nửa ngày, cuối cùng Mục Căng cũng tỉnh hồn, lại thấy xấu hổ, Phương Mạc Hoài thấy cô không khóc nữa mới buông cô ra, "Hứa, không khóc nữa nhé?"
Mục Căng ngượng ngùng cúi đầu, Phương Mạc Hoài cười, "Được rồi, vào xem xem có chỗ nào muốn đổi thì bảo tôi."
"Không có đâu ạ, tốt lắm rồi." Mục Căng lắc đầu, đi vào nhìn chung quanh.
Góc bên phải còn có cả bàn trang điểm nữa, màu xanh nhạt, cùng một tone với đồ trong phòng, bên trên còn có cả...mỹ phẩm dưỡng da?
Cô đứng đấy nhìn Phương Mạc Hoài, anh chỉ đồ dương da trên bàn, "Nhìn thử xem?
Mục Căng đứng dậy đi qua, tháo mác rồi, nhưng chưa bị sử dụng.
"Này là..."
"Tặng em đấy, tôi đi siêu thị thấy cái này đẹp nên mua, cũng hợp với phòng này nữa." Anh tựa lên bàn trang điểm, cười nói.
"Cái này em không nhận được." Mục Căng lắc đầu, nhét trả lại anh.
Thật ra Phương Mạc Hoài biết cô không mua nổi mấy đồ này, chắc chắn là chẳng có đồ dưỡng gì cả, không phải con gái ai cũng để ý mặt cả à? Thế nên anh mua cho cô.
Bây giờ anh cũng nhận ra được được sự chăm sóc anh giành cho cô đã vượt xa tầm bạn bè có thể làm rồi, thế nhưng anh không nhịn được, cũng chẳng nỡ không làm, cứ thế mà đối xử với cô thật tốt.
Phương Mạc Hoài loáng thoáng cảm giác được, gia đình của Mục Căng có vẻ không được êm ấm cho lắm.
"Tôi cũng mua rồi, mác cũng gỡ rồi, chẳng nhẽ để tôi bôi?" Phương Mạc Hoài tựa lên bàn cười.
"Anh có thể tặng cho bạn nữ khác mà." Cô lắc đầu, không thể nhận được.
"Em cảm thấy tôi có bạn khác giới nào khác ngoài em à?" Anh vừa cười vừa nói.
Mục Căng mím môi, không nhịn được mà cong lên, mấy lời này của anh thực sự làm cho cô thấy vui.
"Được rồi, tôi tặng thì em cứ nhận đi, sau này tìm cách trả lại là được." Anh đứng dậy đi qua phía giương.
"Tôi không mua đệm mềm cho em, ngủ đệm mềm không tốt cho xương thế nên sẽ hơi cứng, không biết em nằm có quen hay không, nếu không quen thì cứ nói tôi biết."
"Quen ạ." Trước đây còn ngủ dưới đất rồi trên ván nữa, mấy cái này đã quá tốt rồi.
"Thế được, tôi ở bên cạnh, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi, tối ngủ nhớ khóa cửa cho kĩ." Anh chỉ chỉ chùm chìa khóa trên tủ đầu giường, "Đây là chìa khóa phòng em, giữ kĩ vào."
"Sao lại..phải khóa cửa ạ?" Không tin anh được à?
Phương Mạc Hoài bật cười, "Tôi là nam, em là nữ, hiểu không hả?"
Mục Căng ngơ một lúc, gật đầu, thật ra chả hiểu gì...
Trước đây ở nhà chẳng bao giờ được phép khóa cửa, lúc đi đại học thì Phàn Ngải lo, cô cũng không rõ cho lắm, cũng chẳng có khái niệm khóa cửa.
"Xì." Phương Mạc Hoài cười thành tiếng.
"Không khóa thì không khóa vậy."
"Được rồi đi theo tôi." Anh đi ra ngoài, hướng về phía phòng tắm.
"Đồ dùng hàng ngày tôi đã mua xong rồi, em không cần mua nữa, vào xem xem có hợp ý không."
"Đàn anh mua nhiều đồ thế? Hết bao nhiêu em gửi lại cho anh." Mục Căng ngượng ngùng nói.
"Em biết nấu cơm không?"
Mục Căng cũng chẳng hiểu sao anh lại hỏi thế, cô gật đầu.
"Thế được, mấy cái này coi như trả tiền cơm trước, tôi cũng không muốn ăn hàng cả ngày."
Mục Căng gật đầu ưng thuận, có chút vui vẻ, bởi vì cuối cùng cũng có thể làm gì đấy để giúp lại được anh rồi.
Bình luận facebook