Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80: Thế gian này còn có linh hồn hay sao? [4]
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Cúp điện thoại, Nhiếp Vũ Tranh liếc nhìn người đẹp mệt mỏi ở bên cạnh, “Sao thế, ngay cả sức lực để chạy trốn cũng không có à?”
Cô lắc đầu, “Em chỉ muốn xem thời gian anh biến thân từ giáo sư thành cầm thú mất bao lâu thôi.”
Anh ngẩng lên nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, “Sắp biến thân xong rồi.”
“Tha cho em đi mà!” Nhận ra anh không nói đùa, Chúc Cẩn Niên bám vào người anh van xin.
Nhiếp Vũ Tranh xoa gáy cô, “Quý phi bình thân. Giúp trẫm làm một chuyện, làm tốt sẽ có thưởng lớn.”
Cô ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ gian trá, “Anh nói với em thưởng cái gì trước đã.”
Sự gian xảo trong đôi mắt anh càng nhiều hơn, “Anh tặng ngôi vị hoàng đế cho em.”
“Nói cứ như anh thật sự là hoàng đế ấy, theo em được biết, sau khi thành lập Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, phàm là hoàng đế tự lập đều bị cảnh sát địa phương xóa sổ hết rồi.” Chúc Cẩn Niên làm động tác cắt cổ, “Nói đi, anh muốn em giúp anh làm gì?”
“Sau khi Tào Nghĩa Lê mất tích, áp lực tâm lý của Trịnh Văn Tú vẫn rất lớn, vì nguyên nhân con gái nên càng không thể giải tỏa. Hôm nay, sau khi Thẩm Từ Bình tìm bà ấy để nắm bắt tình hình thì chắc chắn bà ấy sẽ lại rơi vào tâm lý hỗn loạn. Lát nữa anh gọi điện thoại trả lời bà ấy, nhắc bà ấy đến Sa Mạc Cam Tuyền tư vấn tâm lý, em tiếp đón bà ấy nhé. Trọng điểm là em giúp anh hỏi rõ ràng ba chuyện, thứ nhất là mức độ chung thủy với hôn nhân của Tào Nghĩa Lê, thứ hai là quá trình trưởng thành của ông ta, thứ ba là những thất bại lớn mà ông ta đã chịu.”
“Anh là hy vọng của bà ấy, chẳng lẽ chưa từng hỏi bà ấy những chuyện này sao?”
“Bà ấy rất dè chừng anh, chỉ muốn thám thính tình hình tiến triển vụ án Tằng Đại Cường từ chỗ anh và việc anh có thể cố gắng chấp nhận con gái của bà ấy không thôi.”
Vẻ mặt Chúc Cẩn Niên khó xử, “Em là tình địch của con gái bà ấy, bà ấy tin em mới là lạ.”
“Áp lực tình cảm của bà ấy rất lớn nên cần giải tỏa ngay lập tức, mặc dù nóng lòng thay con gái nhưng cũng không phải không thể phân biệt đúng sai.”
Lúc này Chúc Cẩn Niên lại có phần cố chấp, “Nhưng nếu bà ấy là khách hàng của em, em nên nói với bà ấy nội dung được giữ bí mật.”
“Dáng vẻ chuyên nghiệp của em đáng yêu quá.”
Bỗng nhiên nghe anh nói lời ngọt ngào, Chúc Cẩn Niên ngạc nhiên trợn mắt, cách cư xử chuyên nghiệp của nhà tư vấn tâm lý cứ bị anh đảo loạn như vậy.
“Anh không có hứng thú với tâm lý hỗn loạn và nguồn gốc áp lực của Trịnh Văn Tú, những thông tin em có thể nhận được từ thang đo sức khỏe tâm thần và phương pháp MMPI 2
(1), miễn là về bản thân bà ấy thì em không cần nói cho anh biết, chuyện của Tào Nghĩa Lê cũng thế, nhưng anh muốn em căn cứ vào tình huống mà mình hiểu rõ để phân tích tâm lý của ông ta rồi nói kết luận cho anh biết.” Dứt lời, anh cố ý liếc cô một cái, “Đương nhiên, bất luận có thám thính được hay không thì cố gắng hết sức là tốt rồi.”
(1) MMPI 2 (Minnesota Multiphasic Personality Inventory 2): Trong lĩnh vực tâm lý học, MMPI 2 là bài kiểm tra tâm lý được sử dụng rộng rãi nhất bởi chuyên gia để đánh giá tình trạng của những người bị các vấn đề về sức khỏe tâm thần, gồm mười thang đo lâm sàng: Hypochondriasis, trầm cảm, thần kinh, tâm thần chệch hướng, nam tính / nữ tính, hoang tưởng, loạn tâm thần, tâm thần phân liệt, hypomania và introversion xã hội.
Lại dùng phép khích tướng với em… Chúc Cẩn Niên bĩu môi, không nhịn được nói với anh, “Tục ngữ có câu “Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vui vẻ", em lại cảm thấy anh tự mình ra trận có lẽ sẽ làm chơi ăn thật đấy.”
Dường như gân xanh trên trán Nhiếp Vũ Tranh đã nổi lên, “Chúc Cẩn Niên, em lại khiêu chiến tính nhẫn nại của anh.”
Thấy mình lại sắp gặp “bất hạnh”, cô dứt khoát bất chấp tất cả, “Tính nhẫn nại của một người luôn không chịu được khiêu chiến chứng minh việc quản lý cảm xúc có vấn đề, vậy nên đứng trên lập trường chuyên nghiệp, em đề nghị anh nên điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi hẵng tiếp tục làm việc.”
“Thật đáng tiếc, lúc đối mặt với em thì anh không muốn quản lý cảm xúc của mình.” Nhiếp Vũ Tranh đã hoàn toàn biến hóa thành cầm thú, khởi động một vòng tấn công mới với người dân vô tội Chúc Cẩn Niên.
Chúc Cẩn Niên hét lên một tiếng, kêu gào chống cự: “Sao anh cứ giống như ăn Rocket 1 giờ vậy cơ chứ?”
“Nếu anh ăn thứ đó thật thì em còn sống được qua đêm nay à?”
Thời điểm này cô còn tích cực hơn, “Haha, buồn cười quá, anh thấy có người phụ nữ nào chết kiểu vậy trong lịch sử chưa? Nhìn lại cánh đàn ông các anh đi, từ Hàn Thành Đế, Chu Hậu Chiếu, còn có Tây Môn Khách của “Kim Bình Mai”, rồi cả Cổ Thụy của “Hồng lâu”...”
(2)
(2) Đều là những nhân vật hoang dâm vô độ, mê sắc…
“Xem ra hôm nay anh không thể không giành lại tiếng nói vì “đàn ông” rồi.”
***
Ngoài cửa sổ trời nắng rực rỡ, bầu trời xanh phản chiếu trên bức tường kính của tòa nhà đối diện, dòng xe cộ bên dưới chuyển động trật tự như những chiếc hộp trên dây chuyền sản xuất, từ đằng xa dần dần tập trung đến gần rồi lại theo những con đường khác nhau phân tán đi khắp nơi. Nhìn về phía xa, tòa nhà cao tầng giống như bị bao phủ bên trong một lớp sương mù xanh lam mờ mịt, chỉ có chút sắc trắng lộ ra ở phía chân trời.
Hôm nay Sa Mạc Cam Tuyền cực kỳ yên tĩnh, Thiên Huệ dẫn theo đội mình tới công ty Khang Kiên Dương thực hiện “Sa Mạc quật kim”, đây là một chương trình học trải nghiệm từ Canada, cũng là khóa đào tạo phổ biến nhất cho các công ty. Nghe nói hôm đó, sau khi hai vợ chồng Khang Kiên Dương ghi lời khai xong thì đã chuyển nhà ngay lập tức, ngày hôm sau anh ta lại hẹn trước một tiếng, bảo là tiến hành khơi thông áp lực tâm lý trước khi sinh cho Nguyên Dung.
Chiếc thìa sắt va chạm vào cốc sứ trắng tạo ra những tiếng leng keng, Chúc Cẩn Niên vén tóc ra phía sau, đặt thìa lên đĩa, nhấp một ngụm cà phê rồi nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là tới giờ khách hàng Trịnh Văn Tú đến.
“Xin chào, hoan nghênh đến với Sa Mạc Cam Tuyền.” Giọng nói ngọt ngào của Kỳ Kỳ vang lên, xem ra vị khách này đến sớm.
Trịnh Văn Tú mặc một chiếc váy đen có họa tiết hoa nhỏ không tay, khoác áo len màu trắng ngắn tay hở cổ, đi tất chân ngắn kết hợp với đôi dép xăng đan màu vàng nhạt, trên tay bà ấy cầm theo một chiếc túi nhỏ màu xanh lá, nhìn có vẻ chẳng hề bỏ công sức vào việc ăn mặc. Trải qua một thời gian dài tinh thần không được ổn đinh, bà ấy có vẻ già hơn so với những bạn bè cùng lứa tuổi, nhưng từ tướng mạo hiện tại thì có thể nhìn ra được hai mươi năm trước bà ấy cũng khá xinh đẹp.
Gặp lại Chúc Cẩn Niên, dĩ nhiên Trịnh Văn Tú đã có thể chấp nhận chuyên gia tư vấn tâm lý này có diện mạo giống với người quen cũ nên cũng không thể hiện vẻ kinh ngạc quá lớn. Vào phòng tư vấn, bà ấy ngồi một mình trên sofa hồi lâu nhưng chưa nói chuyện. Trọng điểm của buổi tư vấn đầu tiên là xây dựng niềm tin nên Chúc Cẩn Niên cũng không có ý định lập tức sử dụng bài kiểm tra tâm lý hay trò chơi để đi vào nội tâm của Trình Văn Tú, cô quyết định lắng nghe là chính.
Trịnh Văn Tú rất thích môi trường yên tĩnh như vậy, ngồi một lúc, bà ấy dần thả lỏng. Vẫn là Chúc Cẩn Niên phá vỡ sự yên lặng, bắt đầu từ việc hỏi bà ấy có hiểu gì về tư vấn tâm lý không, từ lời của bà ấy thì biết được mấy năm nay bà ấy dẫn con gái Tào Tiểu Liễu đi gặp không dưới tám chuyên gia tư vấn, người đầu tiên chính là Nhiếp Vũ Tranh.
Lúc Tào Nghĩa Lê vừa mất tích, Nhiếp Vũ Tranh tiếp nhận trường hợp của Tào Tiểu Liễu, nhưng sau khi Tào Tiểu Liễu xuất hiện chuyện chuyển dời tình cảm, anh lập tức bỏ dở việc tư vấn, đổi một chuyên gia tư vấn khác tham gia, nhưng không một ai có thể thành công xây dựng niềm tin với cô ta.
“Nói thật, cô cảm thấy tính cách con gái giống mình, rất cố chấp, không đụng tường nam không quay đầu lại. Lão Tào mất tích bao lâu, mẹ con cô cũng bị người ta chỉ trỏ bấy lâu, nhưng cô cảm giác có một ngày tất cả sẽ được lật ngược lại. Đúng là trong lòng cô có áp lực thật, nhưng có lẽ cũng vì có hi vọng nên mới thấy áp lực, bởi không biết bao giờ ngày đó sẽ đến. Lần trước đến văn phòng của Tiểu Nhiếp, cô có nhắc về việc xuất hiện một vài triệu chứng mất ngủ với em ấy, không khác so với con gái của cô ngày trước, em ấy đề nghị cô thực hiện tư vấn tâm lý trước, tư vấn không giải quyết được thì hẵng đi gặp bác sĩ tâm lý. Cô quyết định thử xem, bởi vì cô không thể sụp đổ, cô mà sụp đổ thì con gái cô thật sự sẽ xong đời.”
Chúc Cẩn Niên quan sát nét mặt của bà ấy thì thấy khi nhắc tới Tào Nghĩa Lê, biểu cảm rất tự nhiên, lúc nhắc tới con gái thì thể hiện cảm xúc phong phú hơn, toàn thân toát ra tình thương rực rỡ của người mẹ. Tay bà ấy nhỏ nhưng thô ráp, một vài chỗ còn có cả vết chai trắng vàng, chắc hẳn ngày thường rất vất vả. Chúc Cẩn Niên nói theo Trịnh Văn Tú: “Cháu cũng có nghe nói, cháu thấy rất cảm động. Điều quan trọng nhất giữa vợ chồng, ngoại trừ tình cảm thì còn cả sự tin tưởng, viện trưởng Tào có được sự tin tưởng của cô là đủ rồi, người khác nghĩ thế nào là chuyện của người khác, cháu cảm thấy cô không cần để ý. Thật ra cháu khá tò mò, người ta hay nói vợ chồng lâu năm sẽ trở thành người thân, viện trưởng Tào có sức hấp dẫn gì mà có thể có được một người vợ tin tưởng và ủng hộ ông ấy vô điều kiện như cô Trịnh vậy ạ?”
Trịnh Văn Tú hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại gật đầu.
Chúc Cẩn Niên biết những điều mà mình thể hiện đã khiến bà ấy bắt đầu chấp nhận cô, bước tiếp theo là củng cố mong muốn bộc bạch của Trịnh Văn Tú, để bà ấy phát tiết, xúc tác cho sự tự nhận thức và phát triển của bà ấy, “Vừa rồi cô có nói cô cảm nhận được áp lực, nhưng loại áp lực này có thể đến từ chính việc biểu đạt cảm xúc bị ngăn cản. Cô nhìn cháu đi ạ, cháu không phải cảnh sát, cũng không phải hàng xóm của cô, cháu hoàn toàn không biết gì về cuộc sống của cô cả, không biết cô có ngại nói với cháu về chồng cô không, ưu điểm hay khuyết điểm cũng được, cô muốn giãi bày hay tâm sự thì cháu có thể yên lặng nghe cô nói.”
Trịnh Văn Tú dựa lưng vào ghế, im lặng hồi lâu rồi từ từ kể về một vài việc nhỏ của chồng và con gái. Khác với kiểu lải nhải của Trâu Anh, suy nghĩ của bà ấy coi như rõ ràng, cũng rất logic, dù nghe lâu cũng sẽ không cảm thấy bực bội. Hơn nữa việc Chúc Cẩn Niên chăm chú và thỉnh thoảng có động tác tỏ vẻ đồng ý khiến mong muốn giãi bày tất cả áp lực đã lâu của bà ấy bỗng chốc bùng lên, mấy lần mắt còn ngấn lệ.
Chúc Cẩn Niên vừa nghe vừa lặng lẽ thầm ghi nhớ một số thông tin mấu chốt của Tào Nghĩa Lê.
Từ nhỏ hoàn cảnh gia đình Tào Nghĩa Lê không được tốt lắm, trong nhà con cái khá nhiều, ông ta là người con thứ sáu, bên trên có năm người anh trai, bên dưới còn một người em trai và một người em gái, bố mẹ ông ta bận rộn kiếm sống nên gần như không thời gian trông nom con cái. Bởi vì nghèo khó, khi còn nhỏ mấy anh chị em chỉ có thể lựa chọn vài thứ như gậy gỗ, kính vỡ, dây rơm các loại... từ trong đống rác để chế thành những món đồ chơi nhỏ rồi tự chơi, ông ta từng nhặt một băng vệ sinh bằng vải, vì không biết đó là cái gì nên đã mang về nhà rồi bị mẹ đánh, đến nay khó mà quên được.
Tào Nghĩa Lê trầm tính hơn những cậu bé khác nhiều, cũng không thích các trò chơi chém giết, học hành chăm chỉ nhưng vì có lần nhặt cục tẩy bị một bạn học nữ vứt vào thùng rác mà bị bạn nữ đó đặt cho biệt danh “Vua phế phẩm”, dẫn đến việc không gần gũi với tất cả các bạn học nữ.
Từ ngữ nhiều nhất mà ông ta dùng để miêu tả khoảng thời gian niên thiếu của mình là cô độc, trong suốt và khát vọng.
Khi ông ta còn bé, bố mẹ thường xuyên than phiền trong nhà quá nhiều con trai, lao động nhiều nhưng lương thực tiêu hao quá nhanh, thường xuyên nói hy vọng ít nhất ba đứa con trai trở thành con gái.
Lúc trẻ Trịnh Văn Tú cũng có rất nhiều người theo đuổi, cảm mến Tào Nghĩa Lê là vì cảm thấy ông ta rất để ý và coi trọng mình. Khi mới bắt đầu hẹn hò, từ mỗi tấm vé xem phim mà bà ấy đã xem, giấy gói kẹo còn sót lại, thậm chí là khuy áo mà bà ấy vô ý làm rơi, thỏi son môi đã sử dụng hết và móng tay đã cắt, ông ta đều cẩn thận giữ gìn làm bằng chứng là có bà ấy trong lòng. Sự để ý này vượt quá mức bình thường, khiến ông ta nổi bật trong số những người theo đuổi bà ấy.
Quan niệm môn đăng hộ đối của bố Trịnh Văn Tú rất lớn, không chấp nhận Tào Nghĩa Lê trở thành con rể, trả sính lễ mà ông ta đưa tới mấy lần liền. Cuối cùng Tào Nghĩa Lê lấy cái chết để ép, khiến nhà họ Trịnh đồng ý hôn sự, mặc dù Trịnh Văn Tú cảm động vì sự kiên định của ông ta nhưng vẫn không thể hàn gắn mối quan hệ giữa ông ta và bố mẹ mình. Khi bố mẹ vợ qua đời, Tào Nghĩa Lê từ chối tham gia đám tang và tảo mộ.
Sau khi kết hôn, có lẽ vì không muốn con gái cô độc giống như mình khi còn nhỏ nên ông ta cố gắng hết sức để làm bạn nhiều nhất có thể với Tào Tiểu Liễu.
Mấy năm gần đây, Trịnh Văn Tú cảm giác ông ta có dấu hiệu ngoại tình, bà ấy từng theo dõi và lén xem điện thoại của ông ta, khi lục cặp công văn của ông ta thì tìm được dây chun và vòng cổ bị đứt, hai tờ giấy vệ sinh đã được sử dụng, bởi vậy mà bà ấy từng chất vấn Tào Nghĩa Lê, ông ta trả lời rằng giấy vệ sinh mình dùng để lau miệng, dây chun để buộc vào dây cáp sạc pin, vòng cổ thì nhặt được trên đường, còn nói bà ấy đa nghi thời kỳ mãn kinh. Trịnh Văn Tú không nắm được chứng cứ nên chỉ có thể từ bỏ.
Bất tri bất giác hai tiếng trôi qua, từng đó đã là thời gian nhiều nhất của một lần tư vấn. Mặc dù Trịnh Văn Tú hơi mệt nhưng dường như đã giải tỏa được phần nào, bà ấy uống nửa cốc nước, ghi nhớ cách liên lạc với Chúc Cẩn Niên và số điện thoại hẹn trước của văn phòng rồi đứng dậy tạm biệt. Vừa đứng dậy thì điện thoại của bà ấy vang lên.
“Alo, xin chào, ai vậy?” Bà ấy vừa nghe máy vừa đi ra ngoài, còn chưa đi được mấy bước thì bỗng nhiên cả người chấn động, bước chân lảo đảo, suýt nữa va vào cái tủ thấp bên cạnh.
Beta: Mạc Y Phi
Cúp điện thoại, Nhiếp Vũ Tranh liếc nhìn người đẹp mệt mỏi ở bên cạnh, “Sao thế, ngay cả sức lực để chạy trốn cũng không có à?”
Cô lắc đầu, “Em chỉ muốn xem thời gian anh biến thân từ giáo sư thành cầm thú mất bao lâu thôi.”
Anh ngẩng lên nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, “Sắp biến thân xong rồi.”
“Tha cho em đi mà!” Nhận ra anh không nói đùa, Chúc Cẩn Niên bám vào người anh van xin.
Nhiếp Vũ Tranh xoa gáy cô, “Quý phi bình thân. Giúp trẫm làm một chuyện, làm tốt sẽ có thưởng lớn.”
Cô ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ gian trá, “Anh nói với em thưởng cái gì trước đã.”
Sự gian xảo trong đôi mắt anh càng nhiều hơn, “Anh tặng ngôi vị hoàng đế cho em.”
“Nói cứ như anh thật sự là hoàng đế ấy, theo em được biết, sau khi thành lập Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, phàm là hoàng đế tự lập đều bị cảnh sát địa phương xóa sổ hết rồi.” Chúc Cẩn Niên làm động tác cắt cổ, “Nói đi, anh muốn em giúp anh làm gì?”
“Sau khi Tào Nghĩa Lê mất tích, áp lực tâm lý của Trịnh Văn Tú vẫn rất lớn, vì nguyên nhân con gái nên càng không thể giải tỏa. Hôm nay, sau khi Thẩm Từ Bình tìm bà ấy để nắm bắt tình hình thì chắc chắn bà ấy sẽ lại rơi vào tâm lý hỗn loạn. Lát nữa anh gọi điện thoại trả lời bà ấy, nhắc bà ấy đến Sa Mạc Cam Tuyền tư vấn tâm lý, em tiếp đón bà ấy nhé. Trọng điểm là em giúp anh hỏi rõ ràng ba chuyện, thứ nhất là mức độ chung thủy với hôn nhân của Tào Nghĩa Lê, thứ hai là quá trình trưởng thành của ông ta, thứ ba là những thất bại lớn mà ông ta đã chịu.”
“Anh là hy vọng của bà ấy, chẳng lẽ chưa từng hỏi bà ấy những chuyện này sao?”
“Bà ấy rất dè chừng anh, chỉ muốn thám thính tình hình tiến triển vụ án Tằng Đại Cường từ chỗ anh và việc anh có thể cố gắng chấp nhận con gái của bà ấy không thôi.”
Vẻ mặt Chúc Cẩn Niên khó xử, “Em là tình địch của con gái bà ấy, bà ấy tin em mới là lạ.”
“Áp lực tình cảm của bà ấy rất lớn nên cần giải tỏa ngay lập tức, mặc dù nóng lòng thay con gái nhưng cũng không phải không thể phân biệt đúng sai.”
Lúc này Chúc Cẩn Niên lại có phần cố chấp, “Nhưng nếu bà ấy là khách hàng của em, em nên nói với bà ấy nội dung được giữ bí mật.”
“Dáng vẻ chuyên nghiệp của em đáng yêu quá.”
Bỗng nhiên nghe anh nói lời ngọt ngào, Chúc Cẩn Niên ngạc nhiên trợn mắt, cách cư xử chuyên nghiệp của nhà tư vấn tâm lý cứ bị anh đảo loạn như vậy.
“Anh không có hứng thú với tâm lý hỗn loạn và nguồn gốc áp lực của Trịnh Văn Tú, những thông tin em có thể nhận được từ thang đo sức khỏe tâm thần và phương pháp MMPI 2
(1), miễn là về bản thân bà ấy thì em không cần nói cho anh biết, chuyện của Tào Nghĩa Lê cũng thế, nhưng anh muốn em căn cứ vào tình huống mà mình hiểu rõ để phân tích tâm lý của ông ta rồi nói kết luận cho anh biết.” Dứt lời, anh cố ý liếc cô một cái, “Đương nhiên, bất luận có thám thính được hay không thì cố gắng hết sức là tốt rồi.”
(1) MMPI 2 (Minnesota Multiphasic Personality Inventory 2): Trong lĩnh vực tâm lý học, MMPI 2 là bài kiểm tra tâm lý được sử dụng rộng rãi nhất bởi chuyên gia để đánh giá tình trạng của những người bị các vấn đề về sức khỏe tâm thần, gồm mười thang đo lâm sàng: Hypochondriasis, trầm cảm, thần kinh, tâm thần chệch hướng, nam tính / nữ tính, hoang tưởng, loạn tâm thần, tâm thần phân liệt, hypomania và introversion xã hội.
Lại dùng phép khích tướng với em… Chúc Cẩn Niên bĩu môi, không nhịn được nói với anh, “Tục ngữ có câu “Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vui vẻ", em lại cảm thấy anh tự mình ra trận có lẽ sẽ làm chơi ăn thật đấy.”
Dường như gân xanh trên trán Nhiếp Vũ Tranh đã nổi lên, “Chúc Cẩn Niên, em lại khiêu chiến tính nhẫn nại của anh.”
Thấy mình lại sắp gặp “bất hạnh”, cô dứt khoát bất chấp tất cả, “Tính nhẫn nại của một người luôn không chịu được khiêu chiến chứng minh việc quản lý cảm xúc có vấn đề, vậy nên đứng trên lập trường chuyên nghiệp, em đề nghị anh nên điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi hẵng tiếp tục làm việc.”
“Thật đáng tiếc, lúc đối mặt với em thì anh không muốn quản lý cảm xúc của mình.” Nhiếp Vũ Tranh đã hoàn toàn biến hóa thành cầm thú, khởi động một vòng tấn công mới với người dân vô tội Chúc Cẩn Niên.
Chúc Cẩn Niên hét lên một tiếng, kêu gào chống cự: “Sao anh cứ giống như ăn Rocket 1 giờ vậy cơ chứ?”
“Nếu anh ăn thứ đó thật thì em còn sống được qua đêm nay à?”
Thời điểm này cô còn tích cực hơn, “Haha, buồn cười quá, anh thấy có người phụ nữ nào chết kiểu vậy trong lịch sử chưa? Nhìn lại cánh đàn ông các anh đi, từ Hàn Thành Đế, Chu Hậu Chiếu, còn có Tây Môn Khách của “Kim Bình Mai”, rồi cả Cổ Thụy của “Hồng lâu”...”
(2)
(2) Đều là những nhân vật hoang dâm vô độ, mê sắc…
“Xem ra hôm nay anh không thể không giành lại tiếng nói vì “đàn ông” rồi.”
***
Ngoài cửa sổ trời nắng rực rỡ, bầu trời xanh phản chiếu trên bức tường kính của tòa nhà đối diện, dòng xe cộ bên dưới chuyển động trật tự như những chiếc hộp trên dây chuyền sản xuất, từ đằng xa dần dần tập trung đến gần rồi lại theo những con đường khác nhau phân tán đi khắp nơi. Nhìn về phía xa, tòa nhà cao tầng giống như bị bao phủ bên trong một lớp sương mù xanh lam mờ mịt, chỉ có chút sắc trắng lộ ra ở phía chân trời.
Hôm nay Sa Mạc Cam Tuyền cực kỳ yên tĩnh, Thiên Huệ dẫn theo đội mình tới công ty Khang Kiên Dương thực hiện “Sa Mạc quật kim”, đây là một chương trình học trải nghiệm từ Canada, cũng là khóa đào tạo phổ biến nhất cho các công ty. Nghe nói hôm đó, sau khi hai vợ chồng Khang Kiên Dương ghi lời khai xong thì đã chuyển nhà ngay lập tức, ngày hôm sau anh ta lại hẹn trước một tiếng, bảo là tiến hành khơi thông áp lực tâm lý trước khi sinh cho Nguyên Dung.
Chiếc thìa sắt va chạm vào cốc sứ trắng tạo ra những tiếng leng keng, Chúc Cẩn Niên vén tóc ra phía sau, đặt thìa lên đĩa, nhấp một ngụm cà phê rồi nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là tới giờ khách hàng Trịnh Văn Tú đến.
“Xin chào, hoan nghênh đến với Sa Mạc Cam Tuyền.” Giọng nói ngọt ngào của Kỳ Kỳ vang lên, xem ra vị khách này đến sớm.
Trịnh Văn Tú mặc một chiếc váy đen có họa tiết hoa nhỏ không tay, khoác áo len màu trắng ngắn tay hở cổ, đi tất chân ngắn kết hợp với đôi dép xăng đan màu vàng nhạt, trên tay bà ấy cầm theo một chiếc túi nhỏ màu xanh lá, nhìn có vẻ chẳng hề bỏ công sức vào việc ăn mặc. Trải qua một thời gian dài tinh thần không được ổn đinh, bà ấy có vẻ già hơn so với những bạn bè cùng lứa tuổi, nhưng từ tướng mạo hiện tại thì có thể nhìn ra được hai mươi năm trước bà ấy cũng khá xinh đẹp.
Gặp lại Chúc Cẩn Niên, dĩ nhiên Trịnh Văn Tú đã có thể chấp nhận chuyên gia tư vấn tâm lý này có diện mạo giống với người quen cũ nên cũng không thể hiện vẻ kinh ngạc quá lớn. Vào phòng tư vấn, bà ấy ngồi một mình trên sofa hồi lâu nhưng chưa nói chuyện. Trọng điểm của buổi tư vấn đầu tiên là xây dựng niềm tin nên Chúc Cẩn Niên cũng không có ý định lập tức sử dụng bài kiểm tra tâm lý hay trò chơi để đi vào nội tâm của Trình Văn Tú, cô quyết định lắng nghe là chính.
Trịnh Văn Tú rất thích môi trường yên tĩnh như vậy, ngồi một lúc, bà ấy dần thả lỏng. Vẫn là Chúc Cẩn Niên phá vỡ sự yên lặng, bắt đầu từ việc hỏi bà ấy có hiểu gì về tư vấn tâm lý không, từ lời của bà ấy thì biết được mấy năm nay bà ấy dẫn con gái Tào Tiểu Liễu đi gặp không dưới tám chuyên gia tư vấn, người đầu tiên chính là Nhiếp Vũ Tranh.
Lúc Tào Nghĩa Lê vừa mất tích, Nhiếp Vũ Tranh tiếp nhận trường hợp của Tào Tiểu Liễu, nhưng sau khi Tào Tiểu Liễu xuất hiện chuyện chuyển dời tình cảm, anh lập tức bỏ dở việc tư vấn, đổi một chuyên gia tư vấn khác tham gia, nhưng không một ai có thể thành công xây dựng niềm tin với cô ta.
“Nói thật, cô cảm thấy tính cách con gái giống mình, rất cố chấp, không đụng tường nam không quay đầu lại. Lão Tào mất tích bao lâu, mẹ con cô cũng bị người ta chỉ trỏ bấy lâu, nhưng cô cảm giác có một ngày tất cả sẽ được lật ngược lại. Đúng là trong lòng cô có áp lực thật, nhưng có lẽ cũng vì có hi vọng nên mới thấy áp lực, bởi không biết bao giờ ngày đó sẽ đến. Lần trước đến văn phòng của Tiểu Nhiếp, cô có nhắc về việc xuất hiện một vài triệu chứng mất ngủ với em ấy, không khác so với con gái của cô ngày trước, em ấy đề nghị cô thực hiện tư vấn tâm lý trước, tư vấn không giải quyết được thì hẵng đi gặp bác sĩ tâm lý. Cô quyết định thử xem, bởi vì cô không thể sụp đổ, cô mà sụp đổ thì con gái cô thật sự sẽ xong đời.”
Chúc Cẩn Niên quan sát nét mặt của bà ấy thì thấy khi nhắc tới Tào Nghĩa Lê, biểu cảm rất tự nhiên, lúc nhắc tới con gái thì thể hiện cảm xúc phong phú hơn, toàn thân toát ra tình thương rực rỡ của người mẹ. Tay bà ấy nhỏ nhưng thô ráp, một vài chỗ còn có cả vết chai trắng vàng, chắc hẳn ngày thường rất vất vả. Chúc Cẩn Niên nói theo Trịnh Văn Tú: “Cháu cũng có nghe nói, cháu thấy rất cảm động. Điều quan trọng nhất giữa vợ chồng, ngoại trừ tình cảm thì còn cả sự tin tưởng, viện trưởng Tào có được sự tin tưởng của cô là đủ rồi, người khác nghĩ thế nào là chuyện của người khác, cháu cảm thấy cô không cần để ý. Thật ra cháu khá tò mò, người ta hay nói vợ chồng lâu năm sẽ trở thành người thân, viện trưởng Tào có sức hấp dẫn gì mà có thể có được một người vợ tin tưởng và ủng hộ ông ấy vô điều kiện như cô Trịnh vậy ạ?”
Trịnh Văn Tú hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại gật đầu.
Chúc Cẩn Niên biết những điều mà mình thể hiện đã khiến bà ấy bắt đầu chấp nhận cô, bước tiếp theo là củng cố mong muốn bộc bạch của Trịnh Văn Tú, để bà ấy phát tiết, xúc tác cho sự tự nhận thức và phát triển của bà ấy, “Vừa rồi cô có nói cô cảm nhận được áp lực, nhưng loại áp lực này có thể đến từ chính việc biểu đạt cảm xúc bị ngăn cản. Cô nhìn cháu đi ạ, cháu không phải cảnh sát, cũng không phải hàng xóm của cô, cháu hoàn toàn không biết gì về cuộc sống của cô cả, không biết cô có ngại nói với cháu về chồng cô không, ưu điểm hay khuyết điểm cũng được, cô muốn giãi bày hay tâm sự thì cháu có thể yên lặng nghe cô nói.”
Trịnh Văn Tú dựa lưng vào ghế, im lặng hồi lâu rồi từ từ kể về một vài việc nhỏ của chồng và con gái. Khác với kiểu lải nhải của Trâu Anh, suy nghĩ của bà ấy coi như rõ ràng, cũng rất logic, dù nghe lâu cũng sẽ không cảm thấy bực bội. Hơn nữa việc Chúc Cẩn Niên chăm chú và thỉnh thoảng có động tác tỏ vẻ đồng ý khiến mong muốn giãi bày tất cả áp lực đã lâu của bà ấy bỗng chốc bùng lên, mấy lần mắt còn ngấn lệ.
Chúc Cẩn Niên vừa nghe vừa lặng lẽ thầm ghi nhớ một số thông tin mấu chốt của Tào Nghĩa Lê.
Từ nhỏ hoàn cảnh gia đình Tào Nghĩa Lê không được tốt lắm, trong nhà con cái khá nhiều, ông ta là người con thứ sáu, bên trên có năm người anh trai, bên dưới còn một người em trai và một người em gái, bố mẹ ông ta bận rộn kiếm sống nên gần như không thời gian trông nom con cái. Bởi vì nghèo khó, khi còn nhỏ mấy anh chị em chỉ có thể lựa chọn vài thứ như gậy gỗ, kính vỡ, dây rơm các loại... từ trong đống rác để chế thành những món đồ chơi nhỏ rồi tự chơi, ông ta từng nhặt một băng vệ sinh bằng vải, vì không biết đó là cái gì nên đã mang về nhà rồi bị mẹ đánh, đến nay khó mà quên được.
Tào Nghĩa Lê trầm tính hơn những cậu bé khác nhiều, cũng không thích các trò chơi chém giết, học hành chăm chỉ nhưng vì có lần nhặt cục tẩy bị một bạn học nữ vứt vào thùng rác mà bị bạn nữ đó đặt cho biệt danh “Vua phế phẩm”, dẫn đến việc không gần gũi với tất cả các bạn học nữ.
Từ ngữ nhiều nhất mà ông ta dùng để miêu tả khoảng thời gian niên thiếu của mình là cô độc, trong suốt và khát vọng.
Khi ông ta còn bé, bố mẹ thường xuyên than phiền trong nhà quá nhiều con trai, lao động nhiều nhưng lương thực tiêu hao quá nhanh, thường xuyên nói hy vọng ít nhất ba đứa con trai trở thành con gái.
Lúc trẻ Trịnh Văn Tú cũng có rất nhiều người theo đuổi, cảm mến Tào Nghĩa Lê là vì cảm thấy ông ta rất để ý và coi trọng mình. Khi mới bắt đầu hẹn hò, từ mỗi tấm vé xem phim mà bà ấy đã xem, giấy gói kẹo còn sót lại, thậm chí là khuy áo mà bà ấy vô ý làm rơi, thỏi son môi đã sử dụng hết và móng tay đã cắt, ông ta đều cẩn thận giữ gìn làm bằng chứng là có bà ấy trong lòng. Sự để ý này vượt quá mức bình thường, khiến ông ta nổi bật trong số những người theo đuổi bà ấy.
Quan niệm môn đăng hộ đối của bố Trịnh Văn Tú rất lớn, không chấp nhận Tào Nghĩa Lê trở thành con rể, trả sính lễ mà ông ta đưa tới mấy lần liền. Cuối cùng Tào Nghĩa Lê lấy cái chết để ép, khiến nhà họ Trịnh đồng ý hôn sự, mặc dù Trịnh Văn Tú cảm động vì sự kiên định của ông ta nhưng vẫn không thể hàn gắn mối quan hệ giữa ông ta và bố mẹ mình. Khi bố mẹ vợ qua đời, Tào Nghĩa Lê từ chối tham gia đám tang và tảo mộ.
Sau khi kết hôn, có lẽ vì không muốn con gái cô độc giống như mình khi còn nhỏ nên ông ta cố gắng hết sức để làm bạn nhiều nhất có thể với Tào Tiểu Liễu.
Mấy năm gần đây, Trịnh Văn Tú cảm giác ông ta có dấu hiệu ngoại tình, bà ấy từng theo dõi và lén xem điện thoại của ông ta, khi lục cặp công văn của ông ta thì tìm được dây chun và vòng cổ bị đứt, hai tờ giấy vệ sinh đã được sử dụng, bởi vậy mà bà ấy từng chất vấn Tào Nghĩa Lê, ông ta trả lời rằng giấy vệ sinh mình dùng để lau miệng, dây chun để buộc vào dây cáp sạc pin, vòng cổ thì nhặt được trên đường, còn nói bà ấy đa nghi thời kỳ mãn kinh. Trịnh Văn Tú không nắm được chứng cứ nên chỉ có thể từ bỏ.
Bất tri bất giác hai tiếng trôi qua, từng đó đã là thời gian nhiều nhất của một lần tư vấn. Mặc dù Trịnh Văn Tú hơi mệt nhưng dường như đã giải tỏa được phần nào, bà ấy uống nửa cốc nước, ghi nhớ cách liên lạc với Chúc Cẩn Niên và số điện thoại hẹn trước của văn phòng rồi đứng dậy tạm biệt. Vừa đứng dậy thì điện thoại của bà ấy vang lên.
“Alo, xin chào, ai vậy?” Bà ấy vừa nghe máy vừa đi ra ngoài, còn chưa đi được mấy bước thì bỗng nhiên cả người chấn động, bước chân lảo đảo, suýt nữa va vào cái tủ thấp bên cạnh.
Bình luận facebook