Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Xin lỗi
Bồ Thần làm bộ đang xem bài thi của mình nhưng ánh mắt cũng không tập trung nổi.
Cô đã sắp quên lúc bản thân có thể nói được là dáng vẻ gì, có khi cố gắng nhớ lại cũng không nhớ nổi tiếng của bản thân, trong máy tính ở nhà có rất nhiều đoạn video cô hát đồng ca thiếu nhi trước kia, nhưng cô chưa bao giờ dám ấn mở xem.
Khi còn nhỏ, cô ruột thích nghe cô nói tiếng địa phương nhất, cô của cô nói rằng: Tiểu Thần nhà chúng ta khi nói giọng mềm mại người Ngô (1), cũng có thể hòa tan trái tim người khác.
(1) Hình dung phương ngữ Ngô vùng Giang Tô Tô Châu, giọng họ tương tối dịu dàng, mềm mại, du dương.
“Cộc cộc”, khi Lục Bách Thanh đi qua bên cạnh cô, gõ rất nhẹ trên bàn cô hai cái, nhắc nhở cô chú ý nghe giảng.
Lục Bách Thanh không dừng lại, tiếp tục đi thẳng đến phía cuối lớp học.
Bồ Thần ngồi thẳng người, lấy lại tinh thần nghiêm túc chữa bài thi.
Người cũng không nghe giảng còn có Tần Dữ.
Nửa tiết tiếng Anh này, bất kể là Lục Bách Thanh nói gì, hay là những kiến thức quan trọng bạn học chữa bài trên bục giảng tổng kết lại, Tần Dữ không nghe lọt một chữ nào.
Lần đầu tiên trong tiết tiếng Anh này anh không đọc sách ngoài, đầu ngón tay anh nghịch bút gel ban nãy mới mua ở quầy hàng trong trường, thỉnh thoảng anh nhìn lên Bồ Thần đang ngồi bên bục giảng, cô rất chăm chú, dùng bút đỏ chữa bài thi.
Trên bục giảng, có một bạn học đang chữa đến phần đọc hiểu.
Ngay sau đó sẽ đến lượt Tần Dữ lên chữa đề, cũng là một phần đọc hiểu.
Bạn ngồi cùng bàn Trình Cường đổi bài thi của mình cho Tần Dữ, nhỏ giọng nói: “Cậu đi lên bục giảng mới nhìn đoạn văn thì không kịp đâu, dựa vào phần phiên dịch của tớ mà nói này.”
Cậu ấy viết đơn giản đại ý của phần đọc hiểu lên trên giấy và tổng kết tốt kiến thức trọng điểm đề cập trong bài, Tần Dữ chỉ cần trình bày dựa theo phần cậu ấy viết, không sai được.
Lúc này Tần Dữ mới nhìn điểm của Trình Cường, 131 điểm.
“Cảm ơn.”
Trình Cường: “Đừng khách sáo thế, nếu như cậu nghiêm túc làm bài thi, chắc chắn còn cao hơn cả tớ.”
Tần Dữ có thể không gặp bất kỳ trở ngại nào khi đọc sách bản tiếng Anh, vậy thì không thể kém tiếng Anh được. Hôm qua lúc kiểm tra môn Anh, Tần Dữ thất thần nhìn bài thi, sau đó khi sắp nộp bài thì tùy tiện chọn linh tinh, cả tờ bài thi đều làm bừa.
Đương nhiên không loại trừ một khả năng khác, quả thật Tần Dữ không biết, đọc sách bản tiếng Anh cũng là làm màu làm mè thôi.
Nhưng xác suất này cực kỳ nhỏ.
Rất nhanh, Lục Bách Thanh gọi Tần Dữ đi lên.
Theo đó có vô số ánh mắt tập trung trên người anh, nghe nói anh thi được hạng nhất từ dưới lên trong lớp, không biết lát nữa chữa bài thế nào.
Lục Bách Thanh đút hai tay vào túi, đứng trước bảng đen phía cuối lớp.
Thầy hiểu rõ Tần Dữ có cái đức hạnh gì, 49 điểm chắc là nhắm mắt chọn bừa đáp án, phần đoạn văn cần chữa có nội dung gì, Tần Dữ chắc chắn không biết.
Lục Bách Thanh tỏ ý bảo anh: “Đọc một lượt phần đoạn văn đọc hiểu này đi.”
Tần Dữ có ngông cuồng thế nào đi nữa, cũng biết phân biệt trường hợp, đây là trên lớp học, Lục Bách Thanh nói cái gì anh sẽ nghe theo.
Giọng đọc diễn cảm của anh vừa cất lên, ngoại trừ Lục Bách Thanh ra, vẻ mặt mọi người đều khiếp sợ, có một cảm giác đang nghe tiếng gốc trên phim vậy, mà kiểu phát âm này không thể một sớm một chiều có thể luyện thành được.
Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy Tần Dữ đang đọc, trong lối tư duy sẵn có, chắc chắn không tin đây là phát âm của Tần Dữ thi được 49 điểm.
Nghe anh đọc đoạn văn là một sự hưởng thụ về mặt thính giác, ngay cả người không thích học nghe không hiểu một cái gì như Triệu Thù cũng hy vọng Tần Dữ cứ tiếp tục đọc mãi.
Từ đầu đến cuối Bồ Thần đều cúi đầu nhìn bài thi của mình, ánh mắt cô chỉ nhìn thấy áo đồng phục của anh, về sau cô lấy tay chống trán, ngay cả đồng phục của anh cũng không thấy.
Rất nhanh, anh đã đọc xong đoạn văn.
Tần Dữ dựa theo nội dung đã tổng kết trên bài thi trình bày một lượt, Lục Bách Thanh đi quanh trong phòng học, bổ sung những kiến thức quan trọng mà Tần Dữ chưa nói đến và mẹo làm bài.
Chữa xong toàn bộ bài thi, cách giờ tan học còn 3 phút.
Lục Bách Thanh trước nay luôn dễ nói chuyện: “Các em thu dọn bàn học một chút đi, đợi chuông vang lên là có thể chạy về nhà ăn, chuyện học tập lớp chúng ta không lấy được hạng nhất, nhưng chuyện ăn cơm cũng không thể tụt lại phía sau được.”
Trong phòng học vang lên một trận cười.
Lục Bách Thanh nói với Tần Dữ: “Em ra ngoài một chút.”
Triệu Thù tặng anh một ánh mắt đồng tình, trước kia người Lục Bách Thanh tìm nói chuyện phần lớn là cô ấy, bây giờ là Tần Dữ, cô ấy hoàn toàn được giải phóng.
Lần này cô ấy kiểm tra tiếng Anh tiến bộ một hạng, đạt hạng hai từ dưới đếm lên, vội vàng gửi tin nhắn cho bố tin vui này.
Ngoài phòng học, Lục Bách Thanh đóng chặt cửa sau, nhỏ giọng nói: “Sáng nay mẹ em có đến văn phòng của thầy ngồi một lát.”
Tần Dữ im lặng, tựa như không có liên quan gì đến anh.
“Em định buông thả không chịu cầu tiến đến khi nào? Cho thầy một lý do.” Trên hành lang yên tĩnh, giọng của Lục Bách Thanh không nghe ra một chút chất vấn nào, là đang hòa nhã nói chuyện với anh.
“Tần Dữ, tôn trọng phải đến từ đôi bên, nếu như em nói với thầy, thầy Lục, hai tháng kế tiếp em vẫn không muốn làm gì cả, thầy đừng quản em. Thầy tuyệt đối sẽ không quản em nữa, cũng tôn trọng suy nghĩ của em, bởi vì con người đều sẽ có cách phát tiết riêng, nhưng phát tiết không có nghĩa là có thể không kiêng nể gì.”
Thái độ hiện giờ của Lục Bách Thanh, Tần Dữ cũng nói mấy câu từ tận đáy lòng: “Không phải em buông thả không chịu cầu tiến.”
“Là tạm thời không nhấc nổi sức lực.”
“Không muốn làm gì hết.”
“Cảm thấy rất không có ý nghĩa.”
Anh nói đứt quãng.
“Không nhắc đến chuyện của em nữa.” Tần Dữ nhìn về phía Lục Bách Thanh nói: “Bây giờ rốt cuộc em đã biết vì sao thầy có thể nhớ rõ từng câu sai của Bồ Thần rồi.”
Lục Bách Thanh chợt sững người, tiếp đó mặt không đổi sắc nói: “Ừm, em nói xem vì sao?”
Tần Dữ: “Hôm nay em mới biết dây thanh đới của cậu ấy hỏng rồi.”
Một chữ cuối cùng trùng với tiếng chuông tan học.
“Đi ăn cơm thôi.” Lục Bách Thanh đi trước.
Tần Dữ dựa vào lan can, chờ người trong lớp học đi gần hết mới chuẩn bị đến nhà ăn.
Triệu Thù huýt một khúc nhạc vui vẻ, cầm theo cây lau nhà từ trong lớp học đi ra.
Tần Dữ nhìn cô ấy: “Sao giữa trưa mà cậu đi lau nhà vậy?”
Triệu Thù cười: “Tớ vui vẻ đó.”
Cô ấy đứng vững trước mặt Tần Dữ, lắc lắc cái thùng trong tay: “Hôm nay không cần cậu lau nhà nữa, chuyện của cậu chị đây bao toàn bộ, người kiểm tra được hạng hai từ dưới lên như chị nếu để cho người thi được hạng nhất từ dưới lên như cậu lau nhà, có hơi vô nhân đạo. Cậu cố gắng học tập nhé, chuyện trực nhật giao cho chị đây.”
Tần Dữ: “...”
“À, đúng rồi.” Triệu Thù đi được mấy bước lại quay đầu: “Bây giờ cậu đã biết Thần Thần không thể nói chuyện, sau này không được lấy khiếm khuyết của cậu ấy ra trêu chọc cậu ấy, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả. Cậu có thể đi hỏi thăm thử, toàn bộ khối 10 đều biết, Thần Thần được tớ che chở.”
Tần Dữ im lặng cứng họng, lấy di động xuống tầng tìm Bánh Tĩnh Dương ăn cơm.
- --
Trong đội ngũ thật dài trước ô cửa phát cơm nhà ăn, Bồ Thần đứng ở vị trí giữa.
Cô đang gõ trên điện thoại món ăn muốn ăn trong bữa trưa hôm nay, xóa bớt chút, hơi do dự, cô được bố nuông chiều có chút kén ăn.
Lúc đến lượt cô, dì ở nhà ăn cười hỏi: “Trưa nay Thần Thần muốn ăn gì nào?”
Mỗi ngày Bồ Thần đều xếp hàng ở ô cửa này, dì cũng quen biết cô, cô đưa di động cho dì xem.
Lấy thức ăn xong, Bồ Thần bưng khay đi tìm vị trí, lúc này xung quanh vang lên động tĩnh không nhỏ, không ít bạn nữ giống như hẹn trước, đồng loạt nhìn về phía cửa vào nhà ăn.
Tần Dữ và Bành Tĩnh Dương cùng xuất hiện ở nhà ăn khiến cho không ít nữ sinh nhao nhao liếc mắt, sắc đẹp có thể thay cơm, bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán.
Bồ Thần nhìn thấy Bành Tĩnh Dương trước, lại nhìn về hướng bên cạnh cậu ấy, ánh mắt không hẹn mà gặp với Tần Dữ, cô chợt quay mặt ra chỗ khác, đi về hướng chiếc bàn trống gần nhất.
Tần Dữ không rời mắt, vẫn luôn nhìn cô.
Trước kia ở trong phòng học không cảm thấy, bây giờ ở trong nhà ăn náo nhiệt, một mình cô đơn độc ngồi một góc, anh càng tự trách mấy câu nói không lựa lời buổi sáng.
Anh không có thẻ cơm, Bành Tĩnh Dương hỏi anh muốn ăn gì.
Tần Dữ: “Không ăn cá với tôm, những cái khác tùy cậu chọn.”
Giữa lúc ăn cơm, Tần Dữ nhìn về phía của Bồ Thần rất nhiều lần.
Bành Tĩnh Dương cũng nhận ra được anh thất thần: “Cậu nhìn gì vậy?”
Tần Dữ: “Đang nhìn Bồ Thần, trước kia tớ không biết cậu ấy không thể nói chuyện.”
Anh hỏi Bành Tĩnh Dương: “Cậu ấy vẫn luôn một mình ăn cơm sao?”
“Ừm.” Bành Tĩnh Dương nói thêm mấy câu: “Bồ Thần không có bạn bè. Lớp chúng tớ có một bạn học, hồi tiểu học cậu ấy là bạn cùng trường với Bồ Thần, cậu ấy nói hồi lớp 5, lớp 6 (2) Bồ Thần không ít lần bị bạn học nghịch ngợm trêu đùa, không ít bạn nam còn thường xuyên đùa ác, bắt chước cậu ấy không thể nói chuyện, còn bắt chước cả cử chỉ tay và dáng đi đường của bố cậu ấy nữa, có một khoảng thời gian cậu ấy không muốn đi học.”
(2) Cấp tiểu học ở bên Trung Quốc học 6 năm.
Bây giờ đã lên cấp ba rồi, có thể do lớn thêm vài tuổi, không ai trêu chọc cô nữa.
Cũng có lẽ có bóng ma tâm lý, cũng có thể là sợ người khác chơi cùng cô sẽ rất nhàm chán.
Lâu dần lâu dần, cô có thói quen một mình.
Tần Dữ hỏi: “Bố cậu ấy làm sao vậy?”
Bành Tĩnh Dương: “Bố cậu ấy là người câm điếc, mở một tiệm sửa xe ở trong con hẻm dưới tòa chung cư của cậu đấy, mấy năm trước mẹ cậu ấy bị tai nạn xe cộ qua đời, chân của bố cậu ấy cũng bị thương ở vụ tai nạn đấy. Dù sao thì Bồ Thần thật sự sống không dễ dàng gì.”
Tần Dữ đột nhiên ăn mà không biết vị gì.
Từ nhà ăn trở về, Tần Dữ đi trên hành lang ngoài phòng học nhìn di động, 20 phút trôi qua, Bồ Thần khoan thai đến muộn.
Hai tay cô đút vào trong túi đồng phục, miệng thỉnh thoảng chẹp chẹp giống như đang ăn gì đó.
Bồ Thần đi từ cầu thang rẽ lên thì nhìn thấy Tần Dữ, trời lạnh như vậy, chỉ có một mình anh đang đứng ở hành lang hít gió lạnh.
“Bồ Thần.”
Lúc tay cô sắp chạm vào tay cầm cửa trước phòng học, Tần Dữ gọi cô.
Bồ Thần nhìn sang.
Tần Dữ tỏ ý bảo cô: “Cậu qua đây, tớ muốn nói với cậu mấy câu, chuyện buổi sáng thật sự xin lỗi.”
Do dự một lát, Bồ Thần cất bước đi qua.
“Không phải tớ cố ý đâu, tối qua nhìn thấy cậu với thầy Lục nói chuyện, tớ cho rằng cậu…” Tần Dữ dừng lại, không nói tiếp nữa, xin lỗi cô: “Thật xin lỗi, đừng tức giận có được không?”
Bồ Thần lắc đầu, gõ chữ cho anh xem: [Không sao đâu, nói rõ ràng là tốt rồi, cậu đừng để trong lòng, tớ không giận đâu, tớ biết không phải cậu cố ý.]
Tần Dữ hỏi cô: “Thật sự không tức giận chút nào?”
Bồ Thần chớp chớp mắt, cô không quen nói dối, đành thật lòng với anh: [Tức giận một tiết, ăn xong thì không giận nữa.]
Tần Dữ bị cô chọc cười, hóa ra cơm trưa đã cứu anh.
Bồ Thần: [Không tức giận là vì cảm thấy chắc chắn có hiểu lầm.]
Hai người gần nhau, trên người cô có vị ngọt kẹo trái cây như có như không, Tần Dữ chắc chắn là cô đang ăn gì đó.
Anh ở chỗ này đợi cô 20 phút, nhưng mà đoạn đường từ nhà ăn đến khu giảng đường nhiều lắm 5-6 phút đi bộ, xem ra giữa đường cô đi đến quầy bán đồ ăn vặt trong trường rồi.
Anh hỏi: “Cậu đang ăn gì đấy?”
Bồ Thần: “...”
Cô nói cho anh biết: [Kẹo trái cây thiên chỉ hạc (3)]
(3) Loại kẹo trái cây nhỏ nhỏ thường được bọc lớp gói hologram đủ màu.
Hóa ra đi đến quầy bán đồ vặt mua kẹo ăn, Tần Dữ không biết đây là kẹo gì, anh hiếm có khi kiên nhẫn: “Cho tớ nhìn thử xem kẹo này trông như thế nào.”
Bồ Thần lấy ra từ trong túi mấy viên kẹo cho anh xem.
Nhỏ nhắn, đủ sắc màu.
Còn chưa đợi Tần Dữ nhìn rõ ràng, Bồ Thần đã đút kẹo trở lại túi.
Tần Dữ chắc chắn cô thật sự không tức giận, hỏi cô: “Cán sự môn, có thể thêm WeChat của cậu không? Trên lớp tớ không nghe giảng, không biết làm bài tập, chờ cậu làm xong bài tập thì chụp gửi tớ.”
Đây là lần đầu tiên anh chủ động hỏi muốn phương thức liên lạc của một người.
Trong miệng Bồ Thần còn đang ăn kẹo, ăn đến say sưa, anh đột nhiên muốn trêu cô: “Nếu như cậu không cho tớ chép bài tập, tớ sẽ nói cho thầy Lục biết, nói cậu vào học còn ăn kẹo.”
Bồ Thần: “...”
Đôi mắt cô không khỏi trợn tròn, bên trong viết đầy mấy chữ không thể tin nổi.
Tần Dữ nhìn biểu cảm thú vị của cô, còn bật cười.
Anh ấn mở mã QR của mình, giơ màn hình điện thoại đến trước mặt cô, âm thanh khi nói chuyện bất giác trở nên dịu dàng: “Thêm tớ đi, có được không?”
Cô đã sắp quên lúc bản thân có thể nói được là dáng vẻ gì, có khi cố gắng nhớ lại cũng không nhớ nổi tiếng của bản thân, trong máy tính ở nhà có rất nhiều đoạn video cô hát đồng ca thiếu nhi trước kia, nhưng cô chưa bao giờ dám ấn mở xem.
Khi còn nhỏ, cô ruột thích nghe cô nói tiếng địa phương nhất, cô của cô nói rằng: Tiểu Thần nhà chúng ta khi nói giọng mềm mại người Ngô (1), cũng có thể hòa tan trái tim người khác.
(1) Hình dung phương ngữ Ngô vùng Giang Tô Tô Châu, giọng họ tương tối dịu dàng, mềm mại, du dương.
“Cộc cộc”, khi Lục Bách Thanh đi qua bên cạnh cô, gõ rất nhẹ trên bàn cô hai cái, nhắc nhở cô chú ý nghe giảng.
Lục Bách Thanh không dừng lại, tiếp tục đi thẳng đến phía cuối lớp học.
Bồ Thần ngồi thẳng người, lấy lại tinh thần nghiêm túc chữa bài thi.
Người cũng không nghe giảng còn có Tần Dữ.
Nửa tiết tiếng Anh này, bất kể là Lục Bách Thanh nói gì, hay là những kiến thức quan trọng bạn học chữa bài trên bục giảng tổng kết lại, Tần Dữ không nghe lọt một chữ nào.
Lần đầu tiên trong tiết tiếng Anh này anh không đọc sách ngoài, đầu ngón tay anh nghịch bút gel ban nãy mới mua ở quầy hàng trong trường, thỉnh thoảng anh nhìn lên Bồ Thần đang ngồi bên bục giảng, cô rất chăm chú, dùng bút đỏ chữa bài thi.
Trên bục giảng, có một bạn học đang chữa đến phần đọc hiểu.
Ngay sau đó sẽ đến lượt Tần Dữ lên chữa đề, cũng là một phần đọc hiểu.
Bạn ngồi cùng bàn Trình Cường đổi bài thi của mình cho Tần Dữ, nhỏ giọng nói: “Cậu đi lên bục giảng mới nhìn đoạn văn thì không kịp đâu, dựa vào phần phiên dịch của tớ mà nói này.”
Cậu ấy viết đơn giản đại ý của phần đọc hiểu lên trên giấy và tổng kết tốt kiến thức trọng điểm đề cập trong bài, Tần Dữ chỉ cần trình bày dựa theo phần cậu ấy viết, không sai được.
Lúc này Tần Dữ mới nhìn điểm của Trình Cường, 131 điểm.
“Cảm ơn.”
Trình Cường: “Đừng khách sáo thế, nếu như cậu nghiêm túc làm bài thi, chắc chắn còn cao hơn cả tớ.”
Tần Dữ có thể không gặp bất kỳ trở ngại nào khi đọc sách bản tiếng Anh, vậy thì không thể kém tiếng Anh được. Hôm qua lúc kiểm tra môn Anh, Tần Dữ thất thần nhìn bài thi, sau đó khi sắp nộp bài thì tùy tiện chọn linh tinh, cả tờ bài thi đều làm bừa.
Đương nhiên không loại trừ một khả năng khác, quả thật Tần Dữ không biết, đọc sách bản tiếng Anh cũng là làm màu làm mè thôi.
Nhưng xác suất này cực kỳ nhỏ.
Rất nhanh, Lục Bách Thanh gọi Tần Dữ đi lên.
Theo đó có vô số ánh mắt tập trung trên người anh, nghe nói anh thi được hạng nhất từ dưới lên trong lớp, không biết lát nữa chữa bài thế nào.
Lục Bách Thanh đút hai tay vào túi, đứng trước bảng đen phía cuối lớp.
Thầy hiểu rõ Tần Dữ có cái đức hạnh gì, 49 điểm chắc là nhắm mắt chọn bừa đáp án, phần đoạn văn cần chữa có nội dung gì, Tần Dữ chắc chắn không biết.
Lục Bách Thanh tỏ ý bảo anh: “Đọc một lượt phần đoạn văn đọc hiểu này đi.”
Tần Dữ có ngông cuồng thế nào đi nữa, cũng biết phân biệt trường hợp, đây là trên lớp học, Lục Bách Thanh nói cái gì anh sẽ nghe theo.
Giọng đọc diễn cảm của anh vừa cất lên, ngoại trừ Lục Bách Thanh ra, vẻ mặt mọi người đều khiếp sợ, có một cảm giác đang nghe tiếng gốc trên phim vậy, mà kiểu phát âm này không thể một sớm một chiều có thể luyện thành được.
Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy Tần Dữ đang đọc, trong lối tư duy sẵn có, chắc chắn không tin đây là phát âm của Tần Dữ thi được 49 điểm.
Nghe anh đọc đoạn văn là một sự hưởng thụ về mặt thính giác, ngay cả người không thích học nghe không hiểu một cái gì như Triệu Thù cũng hy vọng Tần Dữ cứ tiếp tục đọc mãi.
Từ đầu đến cuối Bồ Thần đều cúi đầu nhìn bài thi của mình, ánh mắt cô chỉ nhìn thấy áo đồng phục của anh, về sau cô lấy tay chống trán, ngay cả đồng phục của anh cũng không thấy.
Rất nhanh, anh đã đọc xong đoạn văn.
Tần Dữ dựa theo nội dung đã tổng kết trên bài thi trình bày một lượt, Lục Bách Thanh đi quanh trong phòng học, bổ sung những kiến thức quan trọng mà Tần Dữ chưa nói đến và mẹo làm bài.
Chữa xong toàn bộ bài thi, cách giờ tan học còn 3 phút.
Lục Bách Thanh trước nay luôn dễ nói chuyện: “Các em thu dọn bàn học một chút đi, đợi chuông vang lên là có thể chạy về nhà ăn, chuyện học tập lớp chúng ta không lấy được hạng nhất, nhưng chuyện ăn cơm cũng không thể tụt lại phía sau được.”
Trong phòng học vang lên một trận cười.
Lục Bách Thanh nói với Tần Dữ: “Em ra ngoài một chút.”
Triệu Thù tặng anh một ánh mắt đồng tình, trước kia người Lục Bách Thanh tìm nói chuyện phần lớn là cô ấy, bây giờ là Tần Dữ, cô ấy hoàn toàn được giải phóng.
Lần này cô ấy kiểm tra tiếng Anh tiến bộ một hạng, đạt hạng hai từ dưới đếm lên, vội vàng gửi tin nhắn cho bố tin vui này.
Ngoài phòng học, Lục Bách Thanh đóng chặt cửa sau, nhỏ giọng nói: “Sáng nay mẹ em có đến văn phòng của thầy ngồi một lát.”
Tần Dữ im lặng, tựa như không có liên quan gì đến anh.
“Em định buông thả không chịu cầu tiến đến khi nào? Cho thầy một lý do.” Trên hành lang yên tĩnh, giọng của Lục Bách Thanh không nghe ra một chút chất vấn nào, là đang hòa nhã nói chuyện với anh.
“Tần Dữ, tôn trọng phải đến từ đôi bên, nếu như em nói với thầy, thầy Lục, hai tháng kế tiếp em vẫn không muốn làm gì cả, thầy đừng quản em. Thầy tuyệt đối sẽ không quản em nữa, cũng tôn trọng suy nghĩ của em, bởi vì con người đều sẽ có cách phát tiết riêng, nhưng phát tiết không có nghĩa là có thể không kiêng nể gì.”
Thái độ hiện giờ của Lục Bách Thanh, Tần Dữ cũng nói mấy câu từ tận đáy lòng: “Không phải em buông thả không chịu cầu tiến.”
“Là tạm thời không nhấc nổi sức lực.”
“Không muốn làm gì hết.”
“Cảm thấy rất không có ý nghĩa.”
Anh nói đứt quãng.
“Không nhắc đến chuyện của em nữa.” Tần Dữ nhìn về phía Lục Bách Thanh nói: “Bây giờ rốt cuộc em đã biết vì sao thầy có thể nhớ rõ từng câu sai của Bồ Thần rồi.”
Lục Bách Thanh chợt sững người, tiếp đó mặt không đổi sắc nói: “Ừm, em nói xem vì sao?”
Tần Dữ: “Hôm nay em mới biết dây thanh đới của cậu ấy hỏng rồi.”
Một chữ cuối cùng trùng với tiếng chuông tan học.
“Đi ăn cơm thôi.” Lục Bách Thanh đi trước.
Tần Dữ dựa vào lan can, chờ người trong lớp học đi gần hết mới chuẩn bị đến nhà ăn.
Triệu Thù huýt một khúc nhạc vui vẻ, cầm theo cây lau nhà từ trong lớp học đi ra.
Tần Dữ nhìn cô ấy: “Sao giữa trưa mà cậu đi lau nhà vậy?”
Triệu Thù cười: “Tớ vui vẻ đó.”
Cô ấy đứng vững trước mặt Tần Dữ, lắc lắc cái thùng trong tay: “Hôm nay không cần cậu lau nhà nữa, chuyện của cậu chị đây bao toàn bộ, người kiểm tra được hạng hai từ dưới lên như chị nếu để cho người thi được hạng nhất từ dưới lên như cậu lau nhà, có hơi vô nhân đạo. Cậu cố gắng học tập nhé, chuyện trực nhật giao cho chị đây.”
Tần Dữ: “...”
“À, đúng rồi.” Triệu Thù đi được mấy bước lại quay đầu: “Bây giờ cậu đã biết Thần Thần không thể nói chuyện, sau này không được lấy khiếm khuyết của cậu ấy ra trêu chọc cậu ấy, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả. Cậu có thể đi hỏi thăm thử, toàn bộ khối 10 đều biết, Thần Thần được tớ che chở.”
Tần Dữ im lặng cứng họng, lấy di động xuống tầng tìm Bánh Tĩnh Dương ăn cơm.
- --
Trong đội ngũ thật dài trước ô cửa phát cơm nhà ăn, Bồ Thần đứng ở vị trí giữa.
Cô đang gõ trên điện thoại món ăn muốn ăn trong bữa trưa hôm nay, xóa bớt chút, hơi do dự, cô được bố nuông chiều có chút kén ăn.
Lúc đến lượt cô, dì ở nhà ăn cười hỏi: “Trưa nay Thần Thần muốn ăn gì nào?”
Mỗi ngày Bồ Thần đều xếp hàng ở ô cửa này, dì cũng quen biết cô, cô đưa di động cho dì xem.
Lấy thức ăn xong, Bồ Thần bưng khay đi tìm vị trí, lúc này xung quanh vang lên động tĩnh không nhỏ, không ít bạn nữ giống như hẹn trước, đồng loạt nhìn về phía cửa vào nhà ăn.
Tần Dữ và Bành Tĩnh Dương cùng xuất hiện ở nhà ăn khiến cho không ít nữ sinh nhao nhao liếc mắt, sắc đẹp có thể thay cơm, bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán.
Bồ Thần nhìn thấy Bành Tĩnh Dương trước, lại nhìn về hướng bên cạnh cậu ấy, ánh mắt không hẹn mà gặp với Tần Dữ, cô chợt quay mặt ra chỗ khác, đi về hướng chiếc bàn trống gần nhất.
Tần Dữ không rời mắt, vẫn luôn nhìn cô.
Trước kia ở trong phòng học không cảm thấy, bây giờ ở trong nhà ăn náo nhiệt, một mình cô đơn độc ngồi một góc, anh càng tự trách mấy câu nói không lựa lời buổi sáng.
Anh không có thẻ cơm, Bành Tĩnh Dương hỏi anh muốn ăn gì.
Tần Dữ: “Không ăn cá với tôm, những cái khác tùy cậu chọn.”
Giữa lúc ăn cơm, Tần Dữ nhìn về phía của Bồ Thần rất nhiều lần.
Bành Tĩnh Dương cũng nhận ra được anh thất thần: “Cậu nhìn gì vậy?”
Tần Dữ: “Đang nhìn Bồ Thần, trước kia tớ không biết cậu ấy không thể nói chuyện.”
Anh hỏi Bành Tĩnh Dương: “Cậu ấy vẫn luôn một mình ăn cơm sao?”
“Ừm.” Bành Tĩnh Dương nói thêm mấy câu: “Bồ Thần không có bạn bè. Lớp chúng tớ có một bạn học, hồi tiểu học cậu ấy là bạn cùng trường với Bồ Thần, cậu ấy nói hồi lớp 5, lớp 6 (2) Bồ Thần không ít lần bị bạn học nghịch ngợm trêu đùa, không ít bạn nam còn thường xuyên đùa ác, bắt chước cậu ấy không thể nói chuyện, còn bắt chước cả cử chỉ tay và dáng đi đường của bố cậu ấy nữa, có một khoảng thời gian cậu ấy không muốn đi học.”
(2) Cấp tiểu học ở bên Trung Quốc học 6 năm.
Bây giờ đã lên cấp ba rồi, có thể do lớn thêm vài tuổi, không ai trêu chọc cô nữa.
Cũng có lẽ có bóng ma tâm lý, cũng có thể là sợ người khác chơi cùng cô sẽ rất nhàm chán.
Lâu dần lâu dần, cô có thói quen một mình.
Tần Dữ hỏi: “Bố cậu ấy làm sao vậy?”
Bành Tĩnh Dương: “Bố cậu ấy là người câm điếc, mở một tiệm sửa xe ở trong con hẻm dưới tòa chung cư của cậu đấy, mấy năm trước mẹ cậu ấy bị tai nạn xe cộ qua đời, chân của bố cậu ấy cũng bị thương ở vụ tai nạn đấy. Dù sao thì Bồ Thần thật sự sống không dễ dàng gì.”
Tần Dữ đột nhiên ăn mà không biết vị gì.
Từ nhà ăn trở về, Tần Dữ đi trên hành lang ngoài phòng học nhìn di động, 20 phút trôi qua, Bồ Thần khoan thai đến muộn.
Hai tay cô đút vào trong túi đồng phục, miệng thỉnh thoảng chẹp chẹp giống như đang ăn gì đó.
Bồ Thần đi từ cầu thang rẽ lên thì nhìn thấy Tần Dữ, trời lạnh như vậy, chỉ có một mình anh đang đứng ở hành lang hít gió lạnh.
“Bồ Thần.”
Lúc tay cô sắp chạm vào tay cầm cửa trước phòng học, Tần Dữ gọi cô.
Bồ Thần nhìn sang.
Tần Dữ tỏ ý bảo cô: “Cậu qua đây, tớ muốn nói với cậu mấy câu, chuyện buổi sáng thật sự xin lỗi.”
Do dự một lát, Bồ Thần cất bước đi qua.
“Không phải tớ cố ý đâu, tối qua nhìn thấy cậu với thầy Lục nói chuyện, tớ cho rằng cậu…” Tần Dữ dừng lại, không nói tiếp nữa, xin lỗi cô: “Thật xin lỗi, đừng tức giận có được không?”
Bồ Thần lắc đầu, gõ chữ cho anh xem: [Không sao đâu, nói rõ ràng là tốt rồi, cậu đừng để trong lòng, tớ không giận đâu, tớ biết không phải cậu cố ý.]
Tần Dữ hỏi cô: “Thật sự không tức giận chút nào?”
Bồ Thần chớp chớp mắt, cô không quen nói dối, đành thật lòng với anh: [Tức giận một tiết, ăn xong thì không giận nữa.]
Tần Dữ bị cô chọc cười, hóa ra cơm trưa đã cứu anh.
Bồ Thần: [Không tức giận là vì cảm thấy chắc chắn có hiểu lầm.]
Hai người gần nhau, trên người cô có vị ngọt kẹo trái cây như có như không, Tần Dữ chắc chắn là cô đang ăn gì đó.
Anh ở chỗ này đợi cô 20 phút, nhưng mà đoạn đường từ nhà ăn đến khu giảng đường nhiều lắm 5-6 phút đi bộ, xem ra giữa đường cô đi đến quầy bán đồ ăn vặt trong trường rồi.
Anh hỏi: “Cậu đang ăn gì đấy?”
Bồ Thần: “...”
Cô nói cho anh biết: [Kẹo trái cây thiên chỉ hạc (3)]
(3) Loại kẹo trái cây nhỏ nhỏ thường được bọc lớp gói hologram đủ màu.
Hóa ra đi đến quầy bán đồ vặt mua kẹo ăn, Tần Dữ không biết đây là kẹo gì, anh hiếm có khi kiên nhẫn: “Cho tớ nhìn thử xem kẹo này trông như thế nào.”
Bồ Thần lấy ra từ trong túi mấy viên kẹo cho anh xem.
Nhỏ nhắn, đủ sắc màu.
Còn chưa đợi Tần Dữ nhìn rõ ràng, Bồ Thần đã đút kẹo trở lại túi.
Tần Dữ chắc chắn cô thật sự không tức giận, hỏi cô: “Cán sự môn, có thể thêm WeChat của cậu không? Trên lớp tớ không nghe giảng, không biết làm bài tập, chờ cậu làm xong bài tập thì chụp gửi tớ.”
Đây là lần đầu tiên anh chủ động hỏi muốn phương thức liên lạc của một người.
Trong miệng Bồ Thần còn đang ăn kẹo, ăn đến say sưa, anh đột nhiên muốn trêu cô: “Nếu như cậu không cho tớ chép bài tập, tớ sẽ nói cho thầy Lục biết, nói cậu vào học còn ăn kẹo.”
Bồ Thần: “...”
Đôi mắt cô không khỏi trợn tròn, bên trong viết đầy mấy chữ không thể tin nổi.
Tần Dữ nhìn biểu cảm thú vị của cô, còn bật cười.
Anh ấn mở mã QR của mình, giơ màn hình điện thoại đến trước mặt cô, âm thanh khi nói chuyện bất giác trở nên dịu dàng: “Thêm tớ đi, có được không?”
Bình luận facebook