Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Hồi xưa đến giờ vẫn luôn tự hào rằng khu phố của nhỏ là khu phố an ninh và trật tự nhất thành phố này. Chưa từng xảy ra trộm cắp, nhưng bây giờ xem ra không còn an ninh nữa rồi.
Nhưng dù là giả thiết gì đi chăng nữa thì không biết hắn quay lén nhỏ được những gì rồi. Hắn có suy nghĩ hưởng thụ cho riêng mình hắn hay là tung ra cho đồng loại của hắn thưởng thức. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nhỏ cũng không thể để tên này lưu giữ hình của nhỏ được. Phải tịch thu trước khi hắn ta bỏ trốn và phát tán mới được.
Nghĩ đến đây, nhỏ liền hùng hùng hổ hổ chạy ra khỏi nhà, lao ngay đến trước cửa nhà của chú nhỏ, hai tay siết chặt quyết định xông cửa vào bắt trói tên trộm lẫn biến thái xấu xa này. Nhưng nhỏ chưa kịp xông vào thì cửa nhà đã mở ra và xuất hiện trước mặt nhỏ là tên khốn đó.
Nhưng điều đáng nói là, hắn ta nhìn cao lớn ăn bận một chiếc quần lững quá đầu gối, chiếc áo thun màu xanh giản dị, đơn giản như đang ở nhà vậy. Trên tay hắn ta còn có bịch rác mới ghê chứ. Coi xem có tên ăn trộm biến thái nào như hắn không. Đã vào nhà ăn trộm rình rập mà còn lịch sự đem đổ rác giùm chủ nhà nữa cơ chứ. Chẳng lẽ hắn là tên trộm có văn hóa hay tên trộm mắc bệnh ưa sạch sẽ, thấy dơ phải dọn.
Nhỏ mặc kệ hắn có là ai đi chăng nữa, cứ đánh cho hắn một trận rồi báo công an trước đã. Nói là làm, nhỏ liền cung tay lên sau đó nhắm về tên khốn đó mà đấm. Nhưng nhỏ đánh hụt vào không khí.
Tùng Linh có chút ngạc nhiên vô cùng, tuy nói là nhỏ lười thật đó, nhưng có đứa học sinh nào mà chả lười biếng cơ chứ. Bệnh lười biếng là căn bệnh thế kỷ của loài người, không cách nào trị tận góc và dứt điểm được đâu. Nhưng nhỏ vẫn nghiêm túc đi học võ, đều đặn có mặt, ít khi nghỉ buổi nào, tuy không dám nhận mình là cao thủ, nhưng cũng không thuộc hạng tầm thường. Ra đòn vô cùng chính xác khiến đối thủ dù đã chuẩn bị tinh thần đối kháng vẫn phải vất vả đối phó. Không ngờ tên này lại phản ứng lanh lẹ như vậy, tránh được cú đấm bất ngờ của nhỏ.
Nhưng tuy rằng hắn ta phản xạ nhanh né được cú đấm của nhỏ, vẫn bị bất ngờ khiến bịch rác rơi phịch xuống đất, văng ra tung té, tên đó bực tức nhìn nhỏ gắt lên:
- Nè, làm gì vậy hả.
- Làm gì à – Tùng Linh thu lại nắm đấm của mình, chống nạnh hất ặt với tên khốn đó bảo – Bắt trộm chứ làm gì.
- Trộm! Ai là trộm còn chưa biết nha – Tên này cười cười nhìn nhỏ đáp, ý của cậu ta là cái việc nhỏ chiều tối bắt ván truyền từ ban công nhà này sang nhà khác mới là giống ăn trộm.
- Còn dám lý sự, có tin tôi lập tức báo công an đến bắt tên khốn nhà người hay không hả - Nhỏ lớn tiếng đe dọa.
- Ai phạm pháp gì mà nhóc đi báo công an hả - Tên này bật cười nhìn nhỏ đáp.
Tùng linh tức giận vô cùng, hắn ta rõ ràng là đột nhập nhà người khác thì không ăn cắp thì là cái gì. Dám cả gan đối đáp lại còn kêu nhỏ là nhóc, hắn làm như mình lớn lắm đấy.
- Đây là nhà của chú tôi, anh cạy cửa vào đây thì là phạm pháp chứ còn gì nữa – Nhỏ trợn mắt quát lên.
- Anh vào nhà này đường đường chính chính bằng chìa khóa nhà đó nhóc – Vừa nói hắn vừa cho tay vào túi lôi ra chùm chìa khóa nhà của chú nhỏ gửi bên nhà nhỏ.
Nhưng dù là giả thiết gì đi chăng nữa thì không biết hắn quay lén nhỏ được những gì rồi. Hắn có suy nghĩ hưởng thụ cho riêng mình hắn hay là tung ra cho đồng loại của hắn thưởng thức. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nhỏ cũng không thể để tên này lưu giữ hình của nhỏ được. Phải tịch thu trước khi hắn ta bỏ trốn và phát tán mới được.
Nghĩ đến đây, nhỏ liền hùng hùng hổ hổ chạy ra khỏi nhà, lao ngay đến trước cửa nhà của chú nhỏ, hai tay siết chặt quyết định xông cửa vào bắt trói tên trộm lẫn biến thái xấu xa này. Nhưng nhỏ chưa kịp xông vào thì cửa nhà đã mở ra và xuất hiện trước mặt nhỏ là tên khốn đó.
Nhưng điều đáng nói là, hắn ta nhìn cao lớn ăn bận một chiếc quần lững quá đầu gối, chiếc áo thun màu xanh giản dị, đơn giản như đang ở nhà vậy. Trên tay hắn ta còn có bịch rác mới ghê chứ. Coi xem có tên ăn trộm biến thái nào như hắn không. Đã vào nhà ăn trộm rình rập mà còn lịch sự đem đổ rác giùm chủ nhà nữa cơ chứ. Chẳng lẽ hắn là tên trộm có văn hóa hay tên trộm mắc bệnh ưa sạch sẽ, thấy dơ phải dọn.
Nhỏ mặc kệ hắn có là ai đi chăng nữa, cứ đánh cho hắn một trận rồi báo công an trước đã. Nói là làm, nhỏ liền cung tay lên sau đó nhắm về tên khốn đó mà đấm. Nhưng nhỏ đánh hụt vào không khí.
Tùng Linh có chút ngạc nhiên vô cùng, tuy nói là nhỏ lười thật đó, nhưng có đứa học sinh nào mà chả lười biếng cơ chứ. Bệnh lười biếng là căn bệnh thế kỷ của loài người, không cách nào trị tận góc và dứt điểm được đâu. Nhưng nhỏ vẫn nghiêm túc đi học võ, đều đặn có mặt, ít khi nghỉ buổi nào, tuy không dám nhận mình là cao thủ, nhưng cũng không thuộc hạng tầm thường. Ra đòn vô cùng chính xác khiến đối thủ dù đã chuẩn bị tinh thần đối kháng vẫn phải vất vả đối phó. Không ngờ tên này lại phản ứng lanh lẹ như vậy, tránh được cú đấm bất ngờ của nhỏ.
Nhưng tuy rằng hắn ta phản xạ nhanh né được cú đấm của nhỏ, vẫn bị bất ngờ khiến bịch rác rơi phịch xuống đất, văng ra tung té, tên đó bực tức nhìn nhỏ gắt lên:
- Nè, làm gì vậy hả.
- Làm gì à – Tùng Linh thu lại nắm đấm của mình, chống nạnh hất ặt với tên khốn đó bảo – Bắt trộm chứ làm gì.
- Trộm! Ai là trộm còn chưa biết nha – Tên này cười cười nhìn nhỏ đáp, ý của cậu ta là cái việc nhỏ chiều tối bắt ván truyền từ ban công nhà này sang nhà khác mới là giống ăn trộm.
- Còn dám lý sự, có tin tôi lập tức báo công an đến bắt tên khốn nhà người hay không hả - Nhỏ lớn tiếng đe dọa.
- Ai phạm pháp gì mà nhóc đi báo công an hả - Tên này bật cười nhìn nhỏ đáp.
Tùng linh tức giận vô cùng, hắn ta rõ ràng là đột nhập nhà người khác thì không ăn cắp thì là cái gì. Dám cả gan đối đáp lại còn kêu nhỏ là nhóc, hắn làm như mình lớn lắm đấy.
- Đây là nhà của chú tôi, anh cạy cửa vào đây thì là phạm pháp chứ còn gì nữa – Nhỏ trợn mắt quát lên.
- Anh vào nhà này đường đường chính chính bằng chìa khóa nhà đó nhóc – Vừa nói hắn vừa cho tay vào túi lôi ra chùm chìa khóa nhà của chú nhỏ gửi bên nhà nhỏ.
Bình luận facebook