Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Ăn cơm xong, trước mặt mẹ mình, nhỏ không ngoan tỏ vẻ ngoan ngoãn, thưa ba mẹ đi học xong thì giả vờ quay sang Tuấn Anh cười cười bảo:
- Anh Tuấn Anh, nhờ anh chở em đi đến trường nha.
Tất nhiên trước nụ cười có 100% là giả dối của nó, Tuấn Anh nhận ra ngay, nhưng cậu vẫn vui vẻ nhận lời:
- Không có chi. Chỉ cần em ngoan ngõan ngồi yên ở sau lưng anh là được rồi.
Sau đó cậu kề tai Tùng linh nói nhỏ:
- Nếu em muốn giở trò, nhớ thông báo choa anh một tiếng nha.
- Haha…anh yên tâm – Tùng Linh phá ra cười – Em nhất định sẽ thông báo cho anh biết, bởi vì như vậy mới thú vị chứ - Nhưng nhỏ cũng nói nhỏ bên tai Tuấn Anh là – Dù anh có biết trước thì sao, vẫn là không đỡ nổi đâu.
- Vậy tụi con đi học đây cô – Tuấn Anh nhìn mẹ nhỏ chào lễ phép rồi quay lưng nhìn nhỏ cười nói nhỏ - Chờ xem sao đã.
- Thưa mẹ con đi học – Tùng linh cũng nói nhanh rồi ngồi lên xe của Tuấn Anh đáp – Cứ chống mắt lên đi, bởi trời cao lắm.
- Tụi con định khi nào bắt đầu học, để cô chuẩn bị ít bánh trái cho ăn – Mẹ nhỏ thấy hai đứa đã ngồi yên trên xe liền gọi hỏi theo.
- Dạ tối nay đi cô - Tuấn Anh cười gian đáp
- Cái gì? – Tùng Linh khẽ kêu lên.
- Củ mì chứ cái gì – Tuấn Anh cười châm chọc – Sợ rồi chứ gì. Anh sẽ không cho em thởi gian để nghĩ cách hại anh đâu. Anh sẽ từ từ hành hạ em. Giống như méo vờn chuột ấy.
- Được lắm. Anh cứ chờ xem đi, xem anh là mèo hay tôi là mèo – Tùng Linh ghiến răng nói, bụng nhỏ mang một cục tức không nói thành lời, cái tên quyết ép nhỏ chết vì học mà. Vì sao không để nhỏ thở thêm vài ba hôm mà đã bắt nhỏ lao đầu vào học liền như thế. Nhỏ hận, nhỏ hận. Nhất định phải khiến tên này thối chí rút lui trả lại cho nhỏ những giây phút tự do hiếm hoi mới được.
Nghĩ xong, nhỏ liền mở cặp ra lấy giấy bút và …..nở một nụ cười gian trên miệng.
Vừa đến trước cổng trường, nhỏ đã đập vào lưng Tuấn Anh cái bốp rồi nhảy xuống xe nói:
- Bắt đầu từ bây giờ chiến tranh giữa hai chúng ta đã xảy ra.
Nói xong, Tùng Linh chạy thẳng vào trong trường, Tuấn Anh nhìn theo nhỏ nhún vai lắc đầu. Xem ra cậu sắp phải đối phó với một trận đại hồng thủy rồi đây.
Quả nhiên màn khởi đầu rất ấn tượng khi Tuấn Anh bước vào lớp thì tụi bạn đã bật cười khúc khích trêu.
- Oa, tui biết vì sao ông lại phải chuyển trường đến đây rồi. Ở trường cũ không chịu nổi ánh mắt mọi người chứ gì? Yên tâm, chuyện gì chứ, chuyện này trường chúng ta rất thoáng – Một cậu bạn lên tiếng trêu.
Lập tức cả nam lẫn nữ đều phá ra cười, dù ấy cô bạn gái kia rất thích Tuấn Anh những vẫn không thể không phá ra cười. Nhưng vẫn tốt bụng chỉ chỉ ra sau lưng của Tuấn Anh, Tuấn Anh bị các bạn cười thì bối rối chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Khi hiểu ra lập tức với tay ra sau lưng mò mẫm. Quả nhiên sau lưng cậu có dán một mảnh giấy, cậu giật mạnh tờ giấy ra nhìn thì xám cả mặt với hàng chữ:” DON’T BOY & LOVE BOY”
- Này ông đắc tội với mỹ nữ nào thế - Cậu bạn vừa trêu Tuấn Anh đến vỗ vai cười hỏi.
Tuấn Anh vò nát tờ giấy trong tay mình rồi đáp:
- Nữ Tarzan……
- Anh Tuấn Anh, nhờ anh chở em đi đến trường nha.
Tất nhiên trước nụ cười có 100% là giả dối của nó, Tuấn Anh nhận ra ngay, nhưng cậu vẫn vui vẻ nhận lời:
- Không có chi. Chỉ cần em ngoan ngõan ngồi yên ở sau lưng anh là được rồi.
Sau đó cậu kề tai Tùng linh nói nhỏ:
- Nếu em muốn giở trò, nhớ thông báo choa anh một tiếng nha.
- Haha…anh yên tâm – Tùng Linh phá ra cười – Em nhất định sẽ thông báo cho anh biết, bởi vì như vậy mới thú vị chứ - Nhưng nhỏ cũng nói nhỏ bên tai Tuấn Anh là – Dù anh có biết trước thì sao, vẫn là không đỡ nổi đâu.
- Vậy tụi con đi học đây cô – Tuấn Anh nhìn mẹ nhỏ chào lễ phép rồi quay lưng nhìn nhỏ cười nói nhỏ - Chờ xem sao đã.
- Thưa mẹ con đi học – Tùng linh cũng nói nhanh rồi ngồi lên xe của Tuấn Anh đáp – Cứ chống mắt lên đi, bởi trời cao lắm.
- Tụi con định khi nào bắt đầu học, để cô chuẩn bị ít bánh trái cho ăn – Mẹ nhỏ thấy hai đứa đã ngồi yên trên xe liền gọi hỏi theo.
- Dạ tối nay đi cô - Tuấn Anh cười gian đáp
- Cái gì? – Tùng Linh khẽ kêu lên.
- Củ mì chứ cái gì – Tuấn Anh cười châm chọc – Sợ rồi chứ gì. Anh sẽ không cho em thởi gian để nghĩ cách hại anh đâu. Anh sẽ từ từ hành hạ em. Giống như méo vờn chuột ấy.
- Được lắm. Anh cứ chờ xem đi, xem anh là mèo hay tôi là mèo – Tùng Linh ghiến răng nói, bụng nhỏ mang một cục tức không nói thành lời, cái tên quyết ép nhỏ chết vì học mà. Vì sao không để nhỏ thở thêm vài ba hôm mà đã bắt nhỏ lao đầu vào học liền như thế. Nhỏ hận, nhỏ hận. Nhất định phải khiến tên này thối chí rút lui trả lại cho nhỏ những giây phút tự do hiếm hoi mới được.
Nghĩ xong, nhỏ liền mở cặp ra lấy giấy bút và …..nở một nụ cười gian trên miệng.
Vừa đến trước cổng trường, nhỏ đã đập vào lưng Tuấn Anh cái bốp rồi nhảy xuống xe nói:
- Bắt đầu từ bây giờ chiến tranh giữa hai chúng ta đã xảy ra.
Nói xong, Tùng Linh chạy thẳng vào trong trường, Tuấn Anh nhìn theo nhỏ nhún vai lắc đầu. Xem ra cậu sắp phải đối phó với một trận đại hồng thủy rồi đây.
Quả nhiên màn khởi đầu rất ấn tượng khi Tuấn Anh bước vào lớp thì tụi bạn đã bật cười khúc khích trêu.
- Oa, tui biết vì sao ông lại phải chuyển trường đến đây rồi. Ở trường cũ không chịu nổi ánh mắt mọi người chứ gì? Yên tâm, chuyện gì chứ, chuyện này trường chúng ta rất thoáng – Một cậu bạn lên tiếng trêu.
Lập tức cả nam lẫn nữ đều phá ra cười, dù ấy cô bạn gái kia rất thích Tuấn Anh những vẫn không thể không phá ra cười. Nhưng vẫn tốt bụng chỉ chỉ ra sau lưng của Tuấn Anh, Tuấn Anh bị các bạn cười thì bối rối chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Khi hiểu ra lập tức với tay ra sau lưng mò mẫm. Quả nhiên sau lưng cậu có dán một mảnh giấy, cậu giật mạnh tờ giấy ra nhìn thì xám cả mặt với hàng chữ:” DON’T BOY & LOVE BOY”
- Này ông đắc tội với mỹ nữ nào thế - Cậu bạn vừa trêu Tuấn Anh đến vỗ vai cười hỏi.
Tuấn Anh vò nát tờ giấy trong tay mình rồi đáp:
- Nữ Tarzan……
Bình luận facebook