• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NÓI YÊU EM 7 LẦN (2 Viewers)

  • Chương 44

Hai người ôn tập một chút thì mẹ nhỏ bê nước cam đi lên, Tuấn Anh nhìn ly nước cam mẹ nhỏ đang bê tới rồi liếc nhìn Tùng Linh đầy cảnh giác. Tùng Linh biết Tuấn Anh đang nghi ngờ mình thì chép miệng cười cười bảo:



- Yên tâm đi, hôm nay mẹ em tự tay làm nước cam đó rồ bê lên đây luôn đó, phải không mẹ?



Nhỏ quay sang mẹ cười hỏi đầy thích thú, cố tình kéo dài giọng để chọc quê Tuấn Anh, mẹ nhỏ cũng gật đầu nói:



- Nước cam này cô mới vừa làm thôi. Cứ từ từ uống.



Tuấn Anh thấy vậy mới an lòng, lí nhí nói cảm ơn mẹ nhỏ.



Mẹ nhỏ vừa đặt hai ly nước cam lên bàn thì nghe một tiếng nổ tuy không phải là long trời lở đất nhưng mà đúng là một âm thanh đầy khó chịu vô cùng bởi vì âm thanh này chính là tiếng kêu xuất phát từ hậu môn. Vâng chính là tiếng “***” mỗi khi bị nhỡ bụng. Và âm thanh này xuất phát từ Tuấn Anh mà ra.



Tuấn Anh bối rối đến đỏ cả mặt, lúng túng vì không biết vì sao lại có âm thanh này bởi vì cậu không hề…nhưng mà…..thật đúng là dở mếu dở khóc mà.



Mẹ Tùng Linh cũng hơi ái ngại không biết nên nói gì trước âm thanh hơi thiếu tế nhị này thì Tùng Linh đã chộp lấy ly nước cam vừa uống vừa nói:



- Cái “ ***” là cái trời cho. Ai mà không “ ***” ốm o gầy mòn. Con cũng muốn được “ ***” mà mãi chẳng thấy được cái nào. Haiz…..Không *** được cho nên ăn mãi chẳng thấy cái gì ngon cả.



Chuyện tế nhị nên mẹ Tùng linh muốn lờ đi, nào ngờ con gái mình lại nói oang oang ra thế. Bèn lườm mắng nhìn Tùng Linh nói:



- Ngày mai mẹ mua khoai lang cho con ăn cho đã, ăn xong cứ trùm mền rồi *** cho khoái. Khỏi than vãn hoài.



Tùng Linh bèn quay sang mẹ chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu, rồi cười híp mắt nói với mẹ:



- Mẹ, con thích nhất là ăn khoai lang nướng, mẹ nhớ mua nhiều nhiều nha.



- Học không lo học, tối ngày chỉ ăn với uống. Nếu mà con ham học cũng như ham ăn thì bắt mẹ mua bao nhiêu cũng được – Mẹ nhỏ đến là chào thua đứa con của mình, trừng mắt nhìn nhỏ mắng.



Tùng Linh nghe mẹ mắng thì nhún vai, cúi đầu làm bài tiếp. mẹ nhỏ cũng lắc đầu thở dài nhìn Tuấn Anh cười nói:



- Con ráng giúp giùm cô nha, thiệt là cô đến bó tay với đứa con này.



Tuấn Anh nãy giờ có miệng cũng không thể nói được nỗi oan khuất của mình, nghe mẹ nhỏ nói thế thì cuối đầu dạ lớn. Mẹ tùng Linh đành đi ra về để hai đứa học bài tiếp.



Tùng Linh chờ cho tiếng bước chân của mẹ đi xa dần thì nhỏ quẳng bút xuống rồi ôm bụng nhìn gương mặt vẫn đỏ nhừ vì ngượng ngùng xấu hổ của Tuấn Anh mà cười phá ra.



- Trời ạ, anh có thấy mất mặt hay không? Chứ em thấy mất mặt thay cho anh đó. Cũng may là đang ở nhà em đó, nếu mà là ở trường thì có nước độn thổ mà trốn thôi, chứ mất mặt như vậy thì đúng thật là xấu hổ chết đi được. Em bảo đảm với anh là, mấy bạn nữ đang hâm mộ anh sẽ chẳng thà hâm mộ em còn hơn nữa đó.



Tuấn Anh liền lườm nhỏ một cái bằng ánh mắt sắc như dao. Tùng Linh rụt đầu le lưỡi cúi đầu làm bài tiếp.



Một lát sau, nhỏ thò tay xuống dưới bàn mình lần mò sợi chỉ dưới sàn nhà, sau đó nắm lấy, giật giật vài cái, một âm thanh rền vang lại vang lên, xuất phát từ Tuấn Anh.



Nhỏ lập tức cười ầm cả lên, đập tay xuống bàn mà cười, cười ra cả nước mắt, cười mãi vẫn không đứt. Tuấn Anh không ngờ lại như thế lần nữa, cậu chàng xấu hổ đến đỏ mặt, nhưng lại không có cảm giác chính bản thân mình đã tạo ra âm thanh đó. Thẹn quá hoa giận, Tuấn Anh nhìn nhỏ lườm nói:



- Em mau lo làm bài đi, nếu không làm xong, anh sẽ không cho em ăn cơm đâu.



- Anh lấy cái quyền gì mà không cho tôi ăn cơm chứ - Tùng Linh trợn mắt hùng hổ hỏi.



- Lấy quyền làm thầy hiện tại của em chứ quyền gì? – Tuấn Anh ngồi thẳng lưng ưỡng ngực nhìn nhỏ tỏ uy quyền.



Tùng Linh tức lắm, nhưng chẳng thể làm gì được, nhỏ gườm gườm nhìn Tuấn Anh mấy cái rồi tức tối làm bài. Chút hết những căm giận vào ngòi bút và quyển tập trong tay mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom