Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1069
Editor: May
Nghĩ tới đây, đáy mắt Tần Dĩ Nam thấm ra một giọt lệ, vành mắt anh đỏ lên móc bật lửa ra, lúc vừa mới chuẩn bị đốt tờ giấy kia đi, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên.
Tần Dĩ Nam ngừng động tác trên tay, lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi, sau đó tiếp nghe.
Anh vừa mới chuẩn bị hô một tiếng “Tống Tống”, bên trong lại truyền tới một tiếng nói ngọt ngào ngây thơ: “Dĩ Nam thật lâu... Thật lâu...”
Đó là tiếng của tiểu hạt vừng, bé đã hơn hai tuổi, có vài chữ chưa nói rõ ràng, ví dụ cậu, bé sẽ luôn gọi thành thật lâu.
“Tiểu hạt vừng, sao muộn như vậy mà còn chưa ngủ?”
“Vừa về nhà...” Tiếng nói non nớt của tiểu hạt vừng vừa đáp xong, lại nói một câu không hiểu ra sao cả: “... Cháu nhìn thấy lâu... mẹ lâu...”
Bé hơi nói vấp một chút, Tần Dĩ Nam cho rằng bé nói là “Mẹ của cậu”, chính là mẹ anh, anh cười ấm giọng hỏi: “Vậy bà ngoại có cho cháu ăn ngon không?”
“Không phải bà ngoại, là mẹ lâu...”
Mẹ lâu là cái gì? Dĩ Nam không hiểu nhăn mày lại, vừa mới chuẩn bị ôn nhu nhu khí hỏi tiểu hạt vừng, trong điện thoại liền truyền tới tiếng nói nhẹ nhàng đơn giản của Tống Thanh Xuân: “Được rồi, tiểu hạt vừng, con nên đi ngủ, ba mang con đi ngủ, mẹ nói chuyện với cậu Dĩ Nam, được không?”
“Dạ được.” Tiểu hạt vừng ngoan ngoãn trả lời một câu, sau đó dựa theo dặn dò của Tống Thanh Xuân nói vào điện thoại: “Dĩ Nam thật lâu, gặp lại sau!”
“Tiểu hạt vừng, gặp lại sau...” Cách điện thoại, Tần Dĩ Nam nghe thấy âm thanh Tô Chi Niệm vừa dỗ tiểu hạt vừng, vừa ôm cô rời đi, sau đó anh lại nghe thấy tiếng vang bước chân của Tống Thanh Xuân, qua khoảng một phút, bên Tống Thanh Xuân hoàn toàn yên tĩnh, sau đó giọng nói ôn nhuyễn của cô mới truyền tới: “Anh Dĩ Nam, sinh nhật vui vẻ.”
“Cám ơn.” Tần Dĩ Nam đáp.
“Anh Dĩ Nam...” Tống Thanh Xuân gọi tên anh ở trong điện thoại liền ngừng lại, giống như không biết nên mở miệng như thế nào.
Tần Dĩ Nam không lên tiếng, yên tĩnh chờ đợi.
Qua khoảng nửa phút, Tống Thanh Xuân lại nói: “Anh Dĩ Nam, mẹ lâu trong miệng tiểu hạt vừng, không phải bác gái Tần, là...”
Dừng một chút, Tống Thanh Xuân một tiếng trống tăng khí thế nói xong: “... Trình Thanh Thông, khuya hôm nay lúc em và Chi Niệm mang tiểu hạt vừng ra ngoài ăn cơm, gặp mặt cô ấy.”
Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân lớn lên với nhau từ nhỏ, anh rất ít khi nghe thấy cô dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy nói chuyện với anh, tim anh bỗng dưng lộp bộp một chút, một loại dự cảm hết sức không tốt tràn ngập trong lòng.
Trực giác nói với anh, lời tiếp theo Tống Thanh Xuân nói với anh, khẳng định là một vài chuyện không muốn người biết.
Anh chợt có chút sợ hãi, sợ hãi không hiểu, đầu ngón tay cầm điện thoại di động của anh khẩn trương khu nắm mép di động, qua một hồi lâu, anh mới “ừ” một tiếng, ngữ khí nghe như rất là bình đạm, thực ra đáy lòng sớm đã đảo lộn thành một mảnh, lên tiếng nói: “Chuyện gì? Tống Tống, em nói đi.”
“Anh Dĩ Nam... anh biết... Trình Thanh Thông, cô ấy...” Không biết Tống Thanh Xuân là muốn nói lời khó mở miệng, hay là sợ Tần Dĩ Nam không chịu đựng nổi đả kích, ngập ngừng ấp úng: “... Hiện tại cô ấy ở cùng một chỗ với ai không?”
Cô càng như vậy, Tần Dĩ Nam liền càng khẩn trương nôn nóng, cô vừa dứt lời, anh liền khẩn cấp vội vã lên tiếng hỏi: “Ai?”
Cho dù anh và cô đã vô duyên, nhưng mà, cô đang ở cùng một chỗ với anh, anh càng muốn biết hơn ai hết.
Trong điện thoại, Tống Thanh Xuân trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng, giọng nói cô rất nhẹ, nhưng câu chữ nói ra, lại giống như là đạo sấm sét lớn, đinh tai nhức óc: “Kim Trạch.”
Nghĩ tới đây, đáy mắt Tần Dĩ Nam thấm ra một giọt lệ, vành mắt anh đỏ lên móc bật lửa ra, lúc vừa mới chuẩn bị đốt tờ giấy kia đi, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên.
Tần Dĩ Nam ngừng động tác trên tay, lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi, sau đó tiếp nghe.
Anh vừa mới chuẩn bị hô một tiếng “Tống Tống”, bên trong lại truyền tới một tiếng nói ngọt ngào ngây thơ: “Dĩ Nam thật lâu... Thật lâu...”
Đó là tiếng của tiểu hạt vừng, bé đã hơn hai tuổi, có vài chữ chưa nói rõ ràng, ví dụ cậu, bé sẽ luôn gọi thành thật lâu.
“Tiểu hạt vừng, sao muộn như vậy mà còn chưa ngủ?”
“Vừa về nhà...” Tiếng nói non nớt của tiểu hạt vừng vừa đáp xong, lại nói một câu không hiểu ra sao cả: “... Cháu nhìn thấy lâu... mẹ lâu...”
Bé hơi nói vấp một chút, Tần Dĩ Nam cho rằng bé nói là “Mẹ của cậu”, chính là mẹ anh, anh cười ấm giọng hỏi: “Vậy bà ngoại có cho cháu ăn ngon không?”
“Không phải bà ngoại, là mẹ lâu...”
Mẹ lâu là cái gì? Dĩ Nam không hiểu nhăn mày lại, vừa mới chuẩn bị ôn nhu nhu khí hỏi tiểu hạt vừng, trong điện thoại liền truyền tới tiếng nói nhẹ nhàng đơn giản của Tống Thanh Xuân: “Được rồi, tiểu hạt vừng, con nên đi ngủ, ba mang con đi ngủ, mẹ nói chuyện với cậu Dĩ Nam, được không?”
“Dạ được.” Tiểu hạt vừng ngoan ngoãn trả lời một câu, sau đó dựa theo dặn dò của Tống Thanh Xuân nói vào điện thoại: “Dĩ Nam thật lâu, gặp lại sau!”
“Tiểu hạt vừng, gặp lại sau...” Cách điện thoại, Tần Dĩ Nam nghe thấy âm thanh Tô Chi Niệm vừa dỗ tiểu hạt vừng, vừa ôm cô rời đi, sau đó anh lại nghe thấy tiếng vang bước chân của Tống Thanh Xuân, qua khoảng một phút, bên Tống Thanh Xuân hoàn toàn yên tĩnh, sau đó giọng nói ôn nhuyễn của cô mới truyền tới: “Anh Dĩ Nam, sinh nhật vui vẻ.”
“Cám ơn.” Tần Dĩ Nam đáp.
“Anh Dĩ Nam...” Tống Thanh Xuân gọi tên anh ở trong điện thoại liền ngừng lại, giống như không biết nên mở miệng như thế nào.
Tần Dĩ Nam không lên tiếng, yên tĩnh chờ đợi.
Qua khoảng nửa phút, Tống Thanh Xuân lại nói: “Anh Dĩ Nam, mẹ lâu trong miệng tiểu hạt vừng, không phải bác gái Tần, là...”
Dừng một chút, Tống Thanh Xuân một tiếng trống tăng khí thế nói xong: “... Trình Thanh Thông, khuya hôm nay lúc em và Chi Niệm mang tiểu hạt vừng ra ngoài ăn cơm, gặp mặt cô ấy.”
Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân lớn lên với nhau từ nhỏ, anh rất ít khi nghe thấy cô dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy nói chuyện với anh, tim anh bỗng dưng lộp bộp một chút, một loại dự cảm hết sức không tốt tràn ngập trong lòng.
Trực giác nói với anh, lời tiếp theo Tống Thanh Xuân nói với anh, khẳng định là một vài chuyện không muốn người biết.
Anh chợt có chút sợ hãi, sợ hãi không hiểu, đầu ngón tay cầm điện thoại di động của anh khẩn trương khu nắm mép di động, qua một hồi lâu, anh mới “ừ” một tiếng, ngữ khí nghe như rất là bình đạm, thực ra đáy lòng sớm đã đảo lộn thành một mảnh, lên tiếng nói: “Chuyện gì? Tống Tống, em nói đi.”
“Anh Dĩ Nam... anh biết... Trình Thanh Thông, cô ấy...” Không biết Tống Thanh Xuân là muốn nói lời khó mở miệng, hay là sợ Tần Dĩ Nam không chịu đựng nổi đả kích, ngập ngừng ấp úng: “... Hiện tại cô ấy ở cùng một chỗ với ai không?”
Cô càng như vậy, Tần Dĩ Nam liền càng khẩn trương nôn nóng, cô vừa dứt lời, anh liền khẩn cấp vội vã lên tiếng hỏi: “Ai?”
Cho dù anh và cô đã vô duyên, nhưng mà, cô đang ở cùng một chỗ với anh, anh càng muốn biết hơn ai hết.
Trong điện thoại, Tống Thanh Xuân trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng, giọng nói cô rất nhẹ, nhưng câu chữ nói ra, lại giống như là đạo sấm sét lớn, đinh tai nhức óc: “Kim Trạch.”
Bình luận facebook