Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nông Kiều Có Phúc - Chương 283: Hắn đến.
Lý thị cùng La nhị phu nhân chứng kiến Sở Hàm Yên như thế đều có chút buồn bực. Các bà trước đó cũng đã gặp tiểu cô nương một lần, Sở Lệnh Tuyên cho con bé đi đến chào hỏi trưởng bối thân thích, nó chu cái miệng nhỏ nhắn vặn vẹo đầu ngón tay nhỏ béo, đứng ngốc ở nơi đó chính là không động. Sở Lệnh Tuyên liền cười nói xin lỗi cùng những khách nhân này: "Yên Nhi sợ người lạ." Liền cho người dẫn nó đi.
Nhưng này Trần A Phúc vừa dụ dỗ, tiểu cô nương tựa như biến thành một người khác.
Tiếng Lý thị cười: "Ai da, Trần cô nương còn chưa gả vào cửa Sở gia chúng ta, tỷ nhi nhà ta cũng đã coi ngươi là mẫu thân rồi."
Trần A Phúc làm bộ như không nghe thấy, dẫn Sở Hàm Yên gặp khách nhân xong, liền sờ đầu tiểu cô nương thấp giọng nói: "Thật ngoan ngoãn, di di cảm thấy cao hứng vì con. Trở về phòng ăn cơm đi thôi, lát nữa di di đi nhìn con."
Sở Hàm Yên gật gật đầu, do Tống mụ mụ dắt ra phòng khách.
Trước khi ra cửa, tiểu cô nương còn quay đầu nhìn Trần A Phúc một chút, tươi sáng cười một tiếng.
Sau khi ăn xong, những khách nhân xem hí khúc, Trần A Phúc do Ngọc Trạc cùng Hạ Nguyệt đi cùng, đến Duyệt Đào Hiên Sở Hàm Yên ở.
Trên nửa đường, Sở Trân chạy tới. Nàng nói: "Trần gia tỷ tỷ, ta nghe nói ngươi biết thiết kế xiêm y, những thứ khuy cài đẹp mắt kia đều là ngươi thiết kế, còn có xiêm y xinh đẹp của Yên tỷ muội, giầy xinh đẹp của tam thẩm nhi, cũng là ngươi làm. Đúng không? Ngươi cũng làm riêng cho ta bộ xiêm y cùng giầy không đồng nhất dạng đi, ta muốn mặc đi tham gia tiệc hoa đào sang năm. Có được hay không vậy?" Sau cùng, còn kéo tay áo Trần A Phúc làm nũng.
Vị cô nương này còn thật không coi mình là người ngoài, nàng và nàng ta là quan hệ như thế nào, sao có thể mới vừa gặp mặt liền đề ra cái yêu cầu này. Vừa nhìn tựa như Lý thị nương nàng, lỗ mắt không phải nhỏ bình thường.
Hoặc là các nàng đã sớm liền đề qua loại yêu cầu này với Sở Lệnh Tuyên, lúc trước Sở Lệnh Tuyên mới nhắc nhở mình. Sở Trân mặc dù là đường muội Sở Lệnh Tuyên, nhưng Lý thị vì ích lợi nhị phòng đi theo Vinh Chiêu công chúa làm ầm ĩ, làm rất nhiều chuyện tổn thương đại phòng. Mình cho dù là thánh mẫu đi nữa, cũng không thể nào may xiêm y cho nữ nhi bà ta.
Liền cười nói: "Sở nhị cô nương đánh giá cao ta rồi, ta nào biết thiết kế xiêm y gì. Những thứ khuy cài kia ngược lại trước ta nghĩ ra được, nhưng chỉ biết làm nút áo, cái khác cũng không biết. Xiêm y của Yên tỷ muội là nha đầu của nàng chiếu theo hàng mẫu thêu phường Nghê Thường làm ra, giầy của tam thẩm nhi là nha đầu của ta chiếu hàng mẫu thêu phường làm. Sở nhị cô nương có thể mang nha đầu khéo tay đi lầu ba thêu phường Nghê Thường xem một chút, chỗ đó có rất nhiều hàng mẫu đẹp mắt đấy."
Sở Trân không nghĩ tới Trần A Phúc có thể cự tuyệt được trực tiếp như thế, tức giận đến con mắt đều hồng, giậm chân nói: "Ngươi thật quá..."
Trần A Phúc lạnh lùng nhìn Sở Trân một cái, nhấc chân đi về phía trước.
Vừa đi tiến Duyệt Đào Hiên, liền nhìn thấy Sở Hàm Yên đang đứng ở dưới hành lang đôi mắt trông mong nhìn qua cửa chính, trông thấy Trần A Phúc, giang hai cánh tay chạy bay tới, trong miệng hô: "Di di, di di, tỷ muội nhớ dì."
Trần A Phúc cười ha ha bế nàng lên, dùng mặt cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nói: "Di di cũng nhớ con." Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Ôm bé, trong lòng Trần A Phúc ngọt ngào lại an ổn.
Hai người thân mật trong chốc lát, tiểu cô nương liền buồn ngủ lên, Tống mụ mụ ôm nàng đi lên giường nghỉ ngơi.
Trần A Phúc ngồi ở dưới hành lang hạ thấp giọng nói chuyện cùng Ngụy thị. Ngụy thị nói, bọn họ giống như phải chờ tới ba ngày sau, tiễn đi những khách nhân kinh thành cùng Thạch Châu phủ mới có thể về Đường Viên. Lại bát quái: "Hầu gia ngày hôm qua liền đến phủ Định Châu. Vốn là nghĩ ở tại trong phủ chúng ta, nhưng thái độ lão hầu gia cùng đại gia không được tốt lắm, cô nãi nãi thì lại có xung đột ngôn ngữ, Hầu gia lại bị tức giận đi trạm dịch ở."
Trần A Phúc trước không có phản kịp Hầu gia là ai, nghe phía sau mới biết được nói là Sở Hầu gia Sở phò mã. Cũng cả kinh, nói: "Ông ấy là đặc biệt đến chúc sinh nhật cho tỷ muội?"
Ngụy thị lắc lắc đầu nói: "Ông ấy mới sẽ không đặc biệt đến chúc sinh nhật cho tỷ muội, ông ấy không thích tỷ muội, ông ấy đến Định Châu là việc chung. Nghe nói, hôm nay ông ấy cũng tới trong phủ ăn tiệc ..."
Lúc này, Sở Hoa dẫn vài người đi vào cửa sân, phụ nhân phía sau nàng còn ôm một hài tử hơn một tuổi.
Nàng cao giọng cười nói: "Biết Trần tỷ tỷ ở trong này, đặc biệt ôm Hằng Ca nhi nhà ta đến cô xem một chút."
Trần A Phúc vội vàng đứng dậy nghênh đón, cao hứng duỗi tay ôm Tạ Hằng vào trong lòng, cười nói: "Nha, hài tử thật động lòng người." Phía sau nàng Hạ Nguyệt đưa tới một cái hà bao chứa Ngọc Kỳ Lân.
Hằng Ca lớn lên không giống người Sở gia, mày rậm mắt to, khoẻ mạnh kháu khỉnh, thiên về đen, tiểu nam hài rất là đáng yêu cường tráng. Không sợ người lạ, tay chân cũng không thành thật, lại níu tà áo Trần A Phúc, lại kép đầu tóc nàng, cao hứng còn ôm hôn lên khuôn mặt nàng. Chọc cho Trần A Phúc cười khanh khách không ngừng, lại hôn ngược lại cậu nhóc vài cái.
Sở Hoa tiếc nuối nói: "Hằng Ca nhi cũng một tuổi rưỡi rồi, còn không biết nói chuyện."
Trần A Phúc cười nói: "Nghe nương ta nói, bé trai nói chuyện đều hơi muộn..."
Đang nói, liền gặp Sở Lệnh Tuyên trầm mặt đi vào cửa chính Đào Duyệt Hiên.
Sở Hoa mới vừa hô một tiếng: "Ca ca..." Câu nói kế tiếp liền nuốt trở vào.
Bởi vì ở đằng sau Sở Lệnh Tuyên, lại cùng vào một người đàn ông trung niên. Nam nhân cao lớn vững chãi, mặc trường bào gấm vóc dệt nổi đan kim màu đỏ mận, thắt lưng quấn ngọc đái, đúng là Sở Hầu gia cha Sở Lệnh Tuyên.
Sở Hoa vừa nhìn hắn, liền chạy tới kéo tay áo Sở Lệnh Tuyên oán giận nói: "Ca ca, sao ca đưa hắn đến đây?"
Sở Lệnh Tuyên nói: "Hắn nói, hắn muốn nhìn Hằng Ca nhi cùng Yên Nhi một chút."
Sở Hầu gia không để ý Sở Hoa, nhìn chung quanh trong sân một vòng, liền đi đến bên cạnh Trần A Phúc. Nhìn hài tử trong ngực nàng, trên mặt hắn chợt lóe qua vẻ tươi cười, nói: "Đây là Hằng Ca nhi?"
"Dạ." Trần A Phúc đáp ứng một tiếng.
Sở Hầu gia vươn tay, Hằng Ca nhi thế nhưng thân thể nghiêng một cái liền nhào vào ngực Sở Hầu gia. Hắn ôm Hằng Ca nhi cười lớn khanh khách, trong mắt hình như có thủy quang, nháy mắt mấy cái thủy quang trong nháy mắt liền không còn.
Nhưng Trần A Phúc thấy rất rõ ràng.
Lúc này, Sở Hoa xông qua đến một phen nhi đoạt mất Hằng Ca, Hằng Ca nhi "Oa" một tiếng khóc lớn lên, đưa cánh tay nhỏ sang Sở Hầu gia, trong miệng còn toát ra một chữ: "Gia." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{} ^d^l^q^d
Sở Hoa nổi giận đùng đùng, không ý thức được nhi tử của nàng cuối cùng nói chuyện. Dụ dỗ nhóc: "Ngoan ngoãn, đừng khóc. Hắn không phải là gia của con, gia của con còn ở trong nhà kinh thành kìa."
Sở Hầu gia nhìn Sở Hoa một chút, mặt không chút thay đổi, đề chân lại đi vào trong nhà. Sở Hoa còn muốn đi cản, bị Sở Lệnh Tuyên ngăn cản một cái. Mấy người đi theo hắn cùng nhau vào phòng.
Sở Hầu gia đứng ở sảnh phòng nhìn một chút, các phòng đều đóng cửa. Hắn hỏi Trần A Phúc: "Yên Nhi ở gian nhà nào?"
Trần A Phúc không có cách nào cự tuyệt hắn, cũng không muốn cự tuyệt hắn, chỉ chỉ hướng đông phòng.
Sở Hầu gia đi đến hướng đông phòng, đẩy cửa ra nhìn vào trong xem, trong phòng yên tĩnh đến mức châm rơi có tiếng, Tống mụ mụ ngồi ở trên ghế dài thiêu thùa may vá bị hù dọa bỗng chốc đứng lên.
Hắn nhẹ nhàng đi tới giường. Xuyên thấu qua màn tơ màu xanh nước, trông thấy một cô gái nhỏ ngủ trên giường, đầu tóc đen nhánh rải đầy gối đầu, lông mi thật dài như bươm bướm đen gấp cánh, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm nhuận khi thì bắn ra nụ cười lúm đồng tiền, giống như đang làm mộng đẹp...
Nhưng này Trần A Phúc vừa dụ dỗ, tiểu cô nương tựa như biến thành một người khác.
Tiếng Lý thị cười: "Ai da, Trần cô nương còn chưa gả vào cửa Sở gia chúng ta, tỷ nhi nhà ta cũng đã coi ngươi là mẫu thân rồi."
Trần A Phúc làm bộ như không nghe thấy, dẫn Sở Hàm Yên gặp khách nhân xong, liền sờ đầu tiểu cô nương thấp giọng nói: "Thật ngoan ngoãn, di di cảm thấy cao hứng vì con. Trở về phòng ăn cơm đi thôi, lát nữa di di đi nhìn con."
Sở Hàm Yên gật gật đầu, do Tống mụ mụ dắt ra phòng khách.
Trước khi ra cửa, tiểu cô nương còn quay đầu nhìn Trần A Phúc một chút, tươi sáng cười một tiếng.
Sau khi ăn xong, những khách nhân xem hí khúc, Trần A Phúc do Ngọc Trạc cùng Hạ Nguyệt đi cùng, đến Duyệt Đào Hiên Sở Hàm Yên ở.
Trên nửa đường, Sở Trân chạy tới. Nàng nói: "Trần gia tỷ tỷ, ta nghe nói ngươi biết thiết kế xiêm y, những thứ khuy cài đẹp mắt kia đều là ngươi thiết kế, còn có xiêm y xinh đẹp của Yên tỷ muội, giầy xinh đẹp của tam thẩm nhi, cũng là ngươi làm. Đúng không? Ngươi cũng làm riêng cho ta bộ xiêm y cùng giầy không đồng nhất dạng đi, ta muốn mặc đi tham gia tiệc hoa đào sang năm. Có được hay không vậy?" Sau cùng, còn kéo tay áo Trần A Phúc làm nũng.
Vị cô nương này còn thật không coi mình là người ngoài, nàng và nàng ta là quan hệ như thế nào, sao có thể mới vừa gặp mặt liền đề ra cái yêu cầu này. Vừa nhìn tựa như Lý thị nương nàng, lỗ mắt không phải nhỏ bình thường.
Hoặc là các nàng đã sớm liền đề qua loại yêu cầu này với Sở Lệnh Tuyên, lúc trước Sở Lệnh Tuyên mới nhắc nhở mình. Sở Trân mặc dù là đường muội Sở Lệnh Tuyên, nhưng Lý thị vì ích lợi nhị phòng đi theo Vinh Chiêu công chúa làm ầm ĩ, làm rất nhiều chuyện tổn thương đại phòng. Mình cho dù là thánh mẫu đi nữa, cũng không thể nào may xiêm y cho nữ nhi bà ta.
Liền cười nói: "Sở nhị cô nương đánh giá cao ta rồi, ta nào biết thiết kế xiêm y gì. Những thứ khuy cài kia ngược lại trước ta nghĩ ra được, nhưng chỉ biết làm nút áo, cái khác cũng không biết. Xiêm y của Yên tỷ muội là nha đầu của nàng chiếu theo hàng mẫu thêu phường Nghê Thường làm ra, giầy của tam thẩm nhi là nha đầu của ta chiếu hàng mẫu thêu phường làm. Sở nhị cô nương có thể mang nha đầu khéo tay đi lầu ba thêu phường Nghê Thường xem một chút, chỗ đó có rất nhiều hàng mẫu đẹp mắt đấy."
Sở Trân không nghĩ tới Trần A Phúc có thể cự tuyệt được trực tiếp như thế, tức giận đến con mắt đều hồng, giậm chân nói: "Ngươi thật quá..."
Trần A Phúc lạnh lùng nhìn Sở Trân một cái, nhấc chân đi về phía trước.
Vừa đi tiến Duyệt Đào Hiên, liền nhìn thấy Sở Hàm Yên đang đứng ở dưới hành lang đôi mắt trông mong nhìn qua cửa chính, trông thấy Trần A Phúc, giang hai cánh tay chạy bay tới, trong miệng hô: "Di di, di di, tỷ muội nhớ dì."
Trần A Phúc cười ha ha bế nàng lên, dùng mặt cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nói: "Di di cũng nhớ con." Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Ôm bé, trong lòng Trần A Phúc ngọt ngào lại an ổn.
Hai người thân mật trong chốc lát, tiểu cô nương liền buồn ngủ lên, Tống mụ mụ ôm nàng đi lên giường nghỉ ngơi.
Trần A Phúc ngồi ở dưới hành lang hạ thấp giọng nói chuyện cùng Ngụy thị. Ngụy thị nói, bọn họ giống như phải chờ tới ba ngày sau, tiễn đi những khách nhân kinh thành cùng Thạch Châu phủ mới có thể về Đường Viên. Lại bát quái: "Hầu gia ngày hôm qua liền đến phủ Định Châu. Vốn là nghĩ ở tại trong phủ chúng ta, nhưng thái độ lão hầu gia cùng đại gia không được tốt lắm, cô nãi nãi thì lại có xung đột ngôn ngữ, Hầu gia lại bị tức giận đi trạm dịch ở."
Trần A Phúc trước không có phản kịp Hầu gia là ai, nghe phía sau mới biết được nói là Sở Hầu gia Sở phò mã. Cũng cả kinh, nói: "Ông ấy là đặc biệt đến chúc sinh nhật cho tỷ muội?"
Ngụy thị lắc lắc đầu nói: "Ông ấy mới sẽ không đặc biệt đến chúc sinh nhật cho tỷ muội, ông ấy không thích tỷ muội, ông ấy đến Định Châu là việc chung. Nghe nói, hôm nay ông ấy cũng tới trong phủ ăn tiệc ..."
Lúc này, Sở Hoa dẫn vài người đi vào cửa sân, phụ nhân phía sau nàng còn ôm một hài tử hơn một tuổi.
Nàng cao giọng cười nói: "Biết Trần tỷ tỷ ở trong này, đặc biệt ôm Hằng Ca nhi nhà ta đến cô xem một chút."
Trần A Phúc vội vàng đứng dậy nghênh đón, cao hứng duỗi tay ôm Tạ Hằng vào trong lòng, cười nói: "Nha, hài tử thật động lòng người." Phía sau nàng Hạ Nguyệt đưa tới một cái hà bao chứa Ngọc Kỳ Lân.
Hằng Ca lớn lên không giống người Sở gia, mày rậm mắt to, khoẻ mạnh kháu khỉnh, thiên về đen, tiểu nam hài rất là đáng yêu cường tráng. Không sợ người lạ, tay chân cũng không thành thật, lại níu tà áo Trần A Phúc, lại kép đầu tóc nàng, cao hứng còn ôm hôn lên khuôn mặt nàng. Chọc cho Trần A Phúc cười khanh khách không ngừng, lại hôn ngược lại cậu nhóc vài cái.
Sở Hoa tiếc nuối nói: "Hằng Ca nhi cũng một tuổi rưỡi rồi, còn không biết nói chuyện."
Trần A Phúc cười nói: "Nghe nương ta nói, bé trai nói chuyện đều hơi muộn..."
Đang nói, liền gặp Sở Lệnh Tuyên trầm mặt đi vào cửa chính Đào Duyệt Hiên.
Sở Hoa mới vừa hô một tiếng: "Ca ca..." Câu nói kế tiếp liền nuốt trở vào.
Bởi vì ở đằng sau Sở Lệnh Tuyên, lại cùng vào một người đàn ông trung niên. Nam nhân cao lớn vững chãi, mặc trường bào gấm vóc dệt nổi đan kim màu đỏ mận, thắt lưng quấn ngọc đái, đúng là Sở Hầu gia cha Sở Lệnh Tuyên.
Sở Hoa vừa nhìn hắn, liền chạy tới kéo tay áo Sở Lệnh Tuyên oán giận nói: "Ca ca, sao ca đưa hắn đến đây?"
Sở Lệnh Tuyên nói: "Hắn nói, hắn muốn nhìn Hằng Ca nhi cùng Yên Nhi một chút."
Sở Hầu gia không để ý Sở Hoa, nhìn chung quanh trong sân một vòng, liền đi đến bên cạnh Trần A Phúc. Nhìn hài tử trong ngực nàng, trên mặt hắn chợt lóe qua vẻ tươi cười, nói: "Đây là Hằng Ca nhi?"
"Dạ." Trần A Phúc đáp ứng một tiếng.
Sở Hầu gia vươn tay, Hằng Ca nhi thế nhưng thân thể nghiêng một cái liền nhào vào ngực Sở Hầu gia. Hắn ôm Hằng Ca nhi cười lớn khanh khách, trong mắt hình như có thủy quang, nháy mắt mấy cái thủy quang trong nháy mắt liền không còn.
Nhưng Trần A Phúc thấy rất rõ ràng.
Lúc này, Sở Hoa xông qua đến một phen nhi đoạt mất Hằng Ca, Hằng Ca nhi "Oa" một tiếng khóc lớn lên, đưa cánh tay nhỏ sang Sở Hầu gia, trong miệng còn toát ra một chữ: "Gia." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}
Sở Hoa nổi giận đùng đùng, không ý thức được nhi tử của nàng cuối cùng nói chuyện. Dụ dỗ nhóc: "Ngoan ngoãn, đừng khóc. Hắn không phải là gia của con, gia của con còn ở trong nhà kinh thành kìa."
Sở Hầu gia nhìn Sở Hoa một chút, mặt không chút thay đổi, đề chân lại đi vào trong nhà. Sở Hoa còn muốn đi cản, bị Sở Lệnh Tuyên ngăn cản một cái. Mấy người đi theo hắn cùng nhau vào phòng.
Sở Hầu gia đứng ở sảnh phòng nhìn một chút, các phòng đều đóng cửa. Hắn hỏi Trần A Phúc: "Yên Nhi ở gian nhà nào?"
Trần A Phúc không có cách nào cự tuyệt hắn, cũng không muốn cự tuyệt hắn, chỉ chỉ hướng đông phòng.
Sở Hầu gia đi đến hướng đông phòng, đẩy cửa ra nhìn vào trong xem, trong phòng yên tĩnh đến mức châm rơi có tiếng, Tống mụ mụ ngồi ở trên ghế dài thiêu thùa may vá bị hù dọa bỗng chốc đứng lên.
Hắn nhẹ nhàng đi tới giường. Xuyên thấu qua màn tơ màu xanh nước, trông thấy một cô gái nhỏ ngủ trên giường, đầu tóc đen nhánh rải đầy gối đầu, lông mi thật dài như bươm bướm đen gấp cánh, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm nhuận khi thì bắn ra nụ cười lúm đồng tiền, giống như đang làm mộng đẹp...